Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Vì sao bộ khoái lại theo dõi Lập Hằng? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì à?"

Trăng sáng sao thưa, thanh âm của Khang Hiền từ trong phòng truyền ra, Chu Bội trốn dưới song cửa ngưng thần lắng nghe, bây giờ trong lòng tiểu quận chúa càng hiếu kỳ hơn về vị sư phụ trẻ tuổi này. Nàng suy đoán chắc là vụ án ám sát mấy ngày trước có biến chuyển gì đó, nhưng nghe tiếp thì hình như không phải chuyện đó.

"Nghe nói là vì vụ án năm ngoái, có liên quan đến vụ án thích sát Tống Hiến, hình như còn dính đến vụ án một viên quan mất tích và tàn sát một gia đình..."

Người trả lời chính là A Quý thúc thúc mà Phò mã gia gia luôn tin dùng, Chu Bội ở ngoài nghe xong bất chợt ngẩn cả ra. Ở trong phòng, Khang Hiền cũng cau mày.

"Làm sao mà nghiêm trọng đến vậy?"

"Sự việc này vẫn chưa xác định, không có chứng cớ xác định, nhưng gã Trần Phong này trước đây thuộc hạ cũng có quen biết, rất có năng lực về phương diện phá án. Hiện tại y điều tra ngược chưa được bao nhiêu, nhưng lại khiến thuộc hạ nhớ đến mấy chuyện cũ."

"Sao?"

"Hẳn lão gia còn nhớ, thời gian đó năm ngoái, Ninh công tử rất có hứng thú với võ học."

"Ờ, nhớ chứ."

Khang Hiền mỉm cười, nói:

"Chỉ là hiểu biết của hắn đối với chuyện này đa phần là giả, cũng chẳng biết nghe đâu mấy chuyện truyền kỳ đó nữa. Lúc đó ta với Tần công nói, rất nhiều chuyện trông hắn có vẻ già dặn, nhưng riêng với việc này thì lại hưng phấn khác thường, có điều với thủ đoạn của hắn, nếu như sau lần đó thực sự có đi tìm thầy học võ thì cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái. Trước mắt xem ra đúng là có học được một ít, nhưng tóm lại, ta nghe tường thuật chuyện ám sát mấy ngày trước thì thứ mà Lập Hằng khiến người ta khâm phục lẫn kính sợ nhất vẫn là tâm tính quả quyết kia."

"Đành là vậy. Nhưng hẳn lão gia còn nói, lúc đó Ninh công tử cũng đã từng hỏi về tình hình của thích khách ám sát Tống Hiến kia..."

"Ta vẫn không tin hắn có liên quan đến chuyện này."

"Thuộc hạ cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi, chỉ là hôm nay thuộc hạ nghe Trần Phong kể chuyện xong mới nảy sinh liên tưởng thôi. Trần Phong vốn dĩ không biết chuyện này, lúc đó vụ án y điều tra cũng không phải vụ ám sát Tống Hiến mà là án mất tích của một viên quan mới bổ nhiệm tên là Cố Yến Trinh."

Khang Hiền nhíu mày lục lọi trí nhớ:

"Cố Yến Trinh... Người này ta đã gặp mấy lần, rất có tài học, từng thi đỗ kỳ trước?"

"Năm ngoái y được bổ nhiệm, dạo tháng ba tháng tư về Giang Ninh thăm bạn, dự định đến tháng bảy thì tới Nhạc Bình làm huyện lệnh, nhưng đến tháng sáu sau khi rời Giang Ninh thì mất tích, mấy ngày sau phát hiện thi thể của y và người hầu ở ngoài thành, ngoài ra còn có người nhà họ Dương bị giết sạch toàn gia, cùng lúc đó thì có mấy gã bộc nhân trong nhà Cố Yến Trinh cũng bị giết, hình như là biết chuyện gì đó nên bị diệt khẩu, người ra tay chính là nữ thích khách đã ám sát Tống Hiến, cho nên lúc đó cho rằng cái chết của Cố Yến Trinh có liên quan đến nữ thích khách kia. Lúc đó Trần Phong có tìm thấy mấy thứ khả nghi, nhưng vì không bắt được thích khách nên cấp trên vội vàng định án, cũng bởi manh mối không nhiều nên lúc đó không tiếp tục điều tra được."

"Chuyện này sao lại liên quan tới Lập Hằng vậy?"

"Lúc đó gia đình chết cùng Cố Yến Trinh cũng chẳng phải người lương thiện gì. Hai huynh đệ Dương Dực, Dương Hoàng là cường đạo khét tiếng ở Giang Ninh, nổi tiếng hung tàn, mấy bang phái nhỏ bình thường còn không dám dây tới hai người này, nhà bọn họ còn hai đứa con trai của Dương Dực, đều đã lớn, nghe nói thân thủ cũng không kém, thêm một bà vợ nữa, tổng cộng năm người. Nhà này xưa nay không quậy phá linh tinh nhưng nghe nói thỉnh thoảng làm mấy vụ bắt cóc tống tiền, quan phủ chưa định tội được, đại khái cũng từng gây không ít án mạng. Khả năng lúc đó nhà này được Cố Yến Trinh thuê vào thành bắt cóc ai đó..."

Lục A Quý nói đến đây, Khang Hiền trong phòng đột nhiên hừ một tiếng, giận dữ nói:

"Đã là mệnh quan triều đình mà còn dám thông đồng với kẻ cướp làm bậy thế à!"

"Rốt cuộc bọn họ bắt cóc ai thì bây giờ cũng khó có thể điều tra ra được, nhưng người có khả năng cao nhất chính là bà chủ của tiệm Trúc Ký, Nhiếp Vân Trúc Nhiếp cô nương, lão gia cũng có quen biết đấy."

Trong phòng chợt chìm vào im lặng hồi lâu, Khang Hiền vẫn cần chút thời gian để tiêu hóa tin tức này, đồng thời liên hệ mọi chuyện với Ninh Nghị. Sau đó, Lục A Quý lại nói tiếp:

"Nghe nói hồi trước Cố Yến Trinh ở Giang Ninh có chút quan hệ với Nhiếp cô nương lúc còn ở Kim Phong lâu, sau khi hắn thi đỗ được bổ nhiệm làm qua thì trở lại Giang Ninh, vẫn còn vương vấn tình cảm với Nhiếp cô nương, chỉ là lúc này Nhiếp cô nương đã hoàn lương..."

"Hừm, cái tên tài tử Cố Hồng kia ta cũng có biết, số cô nương thanh lâu có quan hệ với y chẳng phải ít đâu, có điều hắn coi trọng Nhiếp Vân Trúc chứng tỏ cũng có mắt nhìn đấy, cô bé Vân Trúc này tuy xuất thân thanh lâu nhưng tâm tính phẩm hạnh đều không tệ đâu."

"Quả là như vậy, theo như thuộc hạ được biết thì lúc đó quan hệ của Nhiếp cô nương và Ninh công tử đã khá thân thiết, mặc dù vậy, nhưng Cố Yến Trinh vẫn tơ tưởng Nhiếp cô nương không chịu buông bỏ, nghe nói cầu hôn giữa chợ bị ăn một bạt tai nữa. Lúc đó Trần Phong kết hợp với phong cách làm việc trong quá khứ của Cố Yến Trinh mà suy đoán, cảm thấy người mà Cố Yến Trinh thuê huynh đệ họ Dương bắt cóc rất có thể là Nhiếp cô nương. Chỉ là sau đó điều tra thì thấy Nhiếp cô nương chưa mất tích, y quay sang điều tra những nam tử có quan hệ với Nhiếp cô nương nhưng không thu được gì cả."

"... Hai huynh đệ họ Dương kia... bắt cóc Lập Hằng chăng?"

Chẳng cần phải nói nhiều, Khang Hiền đã hiểu rõ những suy đoán này.

"Sau đó thế nào? Cậu bảo huynh đệ họ Dương bị giết sạch cả nhà phải không?"

"Cả nhà năm người không ai may mắn sống sót cả."

"Việc này xảy ra chừng tháng mấy năm ngoái?"

"Tháng sáu."

"Không thể như thế được."

Khang Hiền lắc đầu, nói tiếp:

"Tháng năm Lập Hằng còn đi hỏi về chuyện võ công mà, lúc đó hắn rõ ràng vẫn là một gã thư sinh yếu ớt, chuyện Tống Hiến bị ám sát cũng là dạo tháng năm. Giả như lúc đó hắn tìm cao thủ võ lâm thật, thậm chí bái luôn nữ thích khách kia làm sư phụ thì thân thủ cũng không thể giỏi đến mức đó được, làm sao mà một tháng đã có thể luyện thành võ công nhanh thế... Ờ, nếu bảo là nữ thích khách kia giết cả nhà kẻ địch rồi lại giết Cố Yến Trinh thì nghe còn có lý chút..."

Suy đoán này của Khang Hiền rõ ràng là có lý, nhưng ngay lập tức bị Lục A Quý phủ nhận:

"Điều kỳ quái chính là cái chết của cả nhà huynh đệ họ Dương lẫn Cố Yến Trinh nhiều khả năng không phải tác phẩm của một cao thủ võ lâm. Dựa theo kết quả điều tra lúc đó của Trần Phong thì rất có thể là một người ở thế yếu đã giết chết cả nhà họ Dương cùng Cố Yến Trinh và gã hộ vệ của y... tổng cộng bảy người."

Ngoài cửa sổ Chu Bội đã trợn tròn hai mắt, nàng trốn ở đây chính là muốn nghe những chuyện này, nhưng không ngờ sư phụ có thể dính dáng đến loại chuyện như thế. Quả nhiên không lâu sau đó, hai người trong phòng lại đưa ra suy đoán tiếp.

"Chính là Lập hằng ra tay?"

"Thuộc hạ cảm thấy rất có khả năng này, chỉ là chuyện xảy ra đã lâu, bây giờ rất khó nói chính xác được..."

"Gã Trần Phong kia nghĩ sao?"

"Lúc đó cả nhà huynh đệ họ Dương bốn nam một nữ nổi danh hung đồ đi bắt cóc một người, lại bị người ở thế yếu kia giết chết toàn bộ, giả như người bị bắt cóc chính là Ninh công tử, vậy thì lúc đó Ninh công tử còn chưa biết võ công nữa. Trần Phong đoán như vậy là bởi vì người này sau khi giết chết cả nhà họ Dương thì đã bị thương rất nặng, nhưng lúc đó lại quyết định không rời đi mà ở lại gần nhà huynh đệ họ Dương, sắp đặt cạm bẫy, bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian để đợi người thuê đằng sau là Cố Yến Trinh đến..."

Khang Hiền gật đầu:

"Tâm ngoan thủ lạt, trảm thảo trừ căn." (1)

"Hiện trường có lưu lại một ít dấu vết cho thấy lúc người kia ở ven rừng gần đó đã nôn mửa hai lần, đồng thời nhai một lượng lớn lá cây đắng. Điều này chứng tỏ lúc đó người này đã bị thương rất nghiêm trọng, khả năng vì đau đớn mà dẫn đến nôn mửa, song vẫn kiên trì chờ đợi người thuê đạo tặc bắt cóc mình xuất hiện, lấy lá cây đắng nhai để duy trì sự tỉnh táo... Chuyện như thế này người bình thường không thể làm được, thuộc hạ tự hỏi nếu rơi vào tình huống đó e là chính mình cũng khó có thể làm được. Quan trọng nhất chính là vừa mới giết cả nhà họ Dương, lại đang bị thương nặng, nếu là người bình thường thì chắc chắn là lựa chọn rời đi càng sớm càng tốt rồi..."

Khi Lục A Quý nói những lời này thì Chu Bội ở ngoài cửa sổ đã há hốc cả mồm từ lâu, bị ẩn ý bên trong kích động đến rối tinh rối mù, bị hung đồ vong mạng bắt cóc, sau đó quay ngược lại giết chết cả nhà đối phương, trong tình huống bị thương nặng còn ngồi trong rừng bứt lá cây giảm đau, kết hợp với hình tượng của vị sư phụ trẻ tuổi kia, nhất thời không biết cảm giác chấn động đến thế nào nữa... Rất có khả năng vị sư phụ này thật sự có thể làm được những chuyện như thế."

"Cảm giác có người nhìn chòng chọc sau lưng rất khó chịu a, tâm tính này mới chính là điều kiện cần thiết cho người làm đại sự..."

Khang Hiền nói, sau đó thanh âm thay đổi như thể ngộ ra điều gì.

"À há, đúng rồi... Tay hắn bị bỏng, gãy xương nữa, nhưng mà lúc đó hắn cũng không nói gì nhiều..."

Lục A Quý gật đầu, tiếp lời:

"Lúc đó Ninh công tử không hiểu sao lại biến mất mấy ngày, sau khi trở lại thì bảo là giúp bằng hữu chút việc nên bị thương, dạo đó tay quấn băng vải mãi đến tận đầu năm mới khỏi. Việc này Trần Phong không biết, thuộc hạ nghe y nói mới nhớ tới thôi. Nếu đã là như vậy thì sự tình cũng là đối đầu rồi."

"Tất nhiên là không thể để cho Trần Phong biết được."

Khang Hiền nói vậy, sau đó dừng một chút rồi mới nói tiếp:

"Việc này... không có chứng cứ à?"

"Thực ra thuộc hạ cũng chỉ đoán mò, có khi là trùng hợp cũng không biết chừng. Mấy ngày nay Trần Phong phát hiện ra mối quan hệ của Ninh công tử và Nhiếp cô nương nên mới động tâm muốn điều tra lần nữa, còn như muốn lật án lại thì e là không dễ."

"Dễ hay không dễ, thật hay không thật thì cũng không thể để cho chuyện này lộ ra được, mệnh quan triều đình mà đi thuê người bắt cóc, tên Cố Yến Trinh kia chết cũng đáng kiếp, cả nhà họ Dương kia chết còn chưa hết tội, chỉ là..."

Khang Hiền nói xong, chừng như suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp:

"Ờ, mấy ngày nay ta còn đang thấy lạ, ngày ám sát ấy, Lập Hằng ra tay tuy chủ yếu là dùng mưu trí nhưng thân thủ cũng nhanh nhẹn lợi hại hơn hẳn, không phụ cái tên Huyết Thủ Nhân Đồ mà. Thực sự là lợi hại... Làm đến là đẹp! A Quý, việc này cậu đi xử lý đi, cái gã Trần Phong kia có thể nói thông không?"

"Y điều tra lại theo thói quen của bộ khoái thôi, cũng không phải người cổ hủ, hơn nữa, chỉ cần kể cho hắn nghe chuyện lúc trước Ninh công tử hiến kế giúp nạn thiên tai là y đã biết nên làm thế nào rồi."

"Vậy là tốt rồi. Ta nghe cậu kể suy đoán của y, chứng tỏ người này rất có năng lực. Cậu lại quen biết y nữa, xem thử hắn có nguyện vọng làm quan gì không, nếu được thì xem có chỗ nào trong phủ Giang Ninh được được tí thì tìm cách đề cử vào. Bây giờ toàn bọn ăn trên ngồi trốc cả, chớ để phí người tài.

Nghe được người này có đủ thượng đạo, có thể khai thông, Khang Hiền mới có thái độ hòa nhã vậy, nhược bằng Lục A Quý bảo rằng người nảy cổ hủ, vì chính nghĩa mà bất chấp tất cả, e là việc mà lão nhân gia chuẩn bị làm phỏng chừng chẳng tốt đẹp gì. Chỉ nghe Lục A Quý "Dạ" một tiếng, sau đó tiếng cửa mở vang lên.

Chu Bội nghe hết câu chuyện, trong lòng vẫn còn băn khoăn, vẫn còn chấn động, lúc này vội vã bò dậy muốn bỏ chạy nhưng do ngồi quá lâu, vừa động một tí đã ngã phịch xuống đất, tứ chi vội vàng mò mẫm bò sang bên. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng Lục A Quý vang lên.

"Tiểu quận chúa!"

Cô bé giật thót, biết giờ có chạy cũng không được nữa rồi, sau đó, tiếng Khang Hiền từ trong phòng vang lên, hình như không lấy gì làm kinh ngạc, chỉ nói:

"Tiểu Bội, vào đi."

"Ui..." Cô bé kéo kéo dái tai, giận dữ đi vào phòng.

"Cháu không phản bội đâu mà, Phò mã gia gia đừng giết cháu diệt khẩu."

---------

(1) Lòng dạ ác độc, nhổ cỏ tận gốc. Tiếng Việt dịch nghĩa hai câu này là như vậy, nhưng không diễn tả hết ý nghĩa và thể hiện đúng hoàn toàn cảm giác của nó, nên mình để nguyên gốc Hán. Ở đây Khang Hiền nhận xét nhưng cũng là tán thưởng Ninh Nghị, nếu dịch sang tiếng Việt thì có cảm giác nặng chê bai. Vấn đề không nằm ở câu từ mà do lối mòn cảm giác của người đọc. Dù sao thì mọi người cũng hiểu mà.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK