Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giữa bầu trời mây đen chậm rãi kéo tới, từng đám từng đám tập trung lại.

Trên đường từ Hàng Châu đến Hồ Châu, một đường lưu vong.

Đến lúc sau này ngồi xem xét lại tình hình hiện tại, ngày mùng bốn thành Hàng Châu bị phá, mọi người hoảng sợ theo kế hoạch định sẵn kia mà thoát khỏi tòa thánh ấy. Sau đó rất nhiều người lựa chọn đi thẳng tới Gia Hưng, khi đó quân đội Phương Tịch vẫn còn đang vây đuổi chặn đường khắp nơi, bỏ lại không ít người. Đến sau này, đám người này từng nhóm từng nhóm lớn bị chặn giết tứ tán mới tụ tập lại trên đường, khôi phục lại một chút trật tự, thì đã đến mừng sáu mùng bảy.

Lúc này nghĩa quân của Phương Tịch từ phía tây tập trung về Hàng Châu đã gần tới mức bão hòa, bắt đầu mở rộng ra bốn phía, lần thứ hai đám người chạy nạn tập trung lại phải vất vả khổ sở lựa chọn hướng đi mới, ở quanh vùng Hàng Châu tuy rằng núi non không sâu lắm, nhưng thủy lộ ngang dọc tụ tập lại phân tán khắp nơi trên mặt đất, có nhóm bị nghĩa quân đuổi theo vây giết, cũng có nhóm bị bắt làm tù binh, bị cướp, sau khi bắt được thì đuổi về Hàng Châu.

Mấy tháng nay, thanh thế của Phương Tịch sau khi khởi binh thì lúc này là thịnh nhất, Phương Bách Hoa chống chọi với Vũ Sậu quân của Khang Phương Đình ở phía tây bắc, Vũ Uy quân của Trần Sĩ Thắng ở phía nam bị Đặng Nguyên Giác, Ti Hành Phương giáp công giữa đường. Trọng binh của mấy người Phương Tịch và Phương Thất Phật chiếm đóng Hàng Châu, sau đó khắp nơi đều có làn sóng hô ứng khởi nghĩa, trên đường đi khắp bốn phía Hàng Châu, khi những người đào vong tỉnh tình mê mê mới phản ứng được thì đã phát hiện, lúc này từ Hàng Châu mà đi ra, bất luận đi về hướng nào đi nữa thì cũng thành khu vực nguy hiểm cả.

Ngoại trừ đám người chia thành tốp nhỏ tránh né ở trong vùng núi, thông trang thì mới có thể may mắn tránh được một kiếp, cuối cùng thì có thể theo phần lớn đội ngũ an toàn thoát khỏi địa giới Hàng Châu lúc này thực sự không nhiều. Những người từ trong thành Hàng Châu bị đuổi ra ngoài, trôi dạt khắp nơi này, cuối cùng đa số trở thành tế phẩm hoặc thần dân ban đầu của triều đình Vĩnh Lạc do Phương Tịch thành lập. Sức ảnh hưởng của triều Vũ ở trên vùng Giang Nam này nhất thời bị giảm đến mức thấp nhất. Đương nhiên, nếu muốn tìm kiếm một chút ánh sáng ở bên trong thì cũng không phải không có.

Toàn bộ quá trình này chỉ phát sinh ở một góc giao nhau giữa Hàng Châu và Hồ Châu, một nhánh đội ngũ đào vong lớn nhất tập hợp một lượng lớn phú thương thân hào từ Hàng Châu đi ra lúc ấy, vòng vèo quanh co ba lần bảy lượt mới đi được đến nơi này, toàn bộ công tác chuẩn bị chỉ diễn ra từ hừng đông ngày mùng mười cho đến buổi sáng ngày mười một, trong thời gian chưa tới hai ngày.

Lấy phạm vi chiến lược mà nói, trong thời gian một ngày rưỡi rất khó có thể hoàn thành những thao tác quá mức phức tạp, lúc đó nghĩa quân đuổi theo áp sát phía sau đội ngũ tổng cộng có năm nhánh, do năm tướng lĩnh trong quân Phương Tịch là Diêu Nghĩa, Lục Sao, Tiết Đấu Nam, Mễ Tuyền, Trầm Trụ Thành suất lĩnh. Mà đó là chưa tính cả Hắc Linh vệ ít người cùng với một bộ phận binh sĩ Bá Đao quân do Lưu Đại Bưu suất lĩnh vào trong. Binh lực của năm nhánh quân này tổng cộng hơn sáu ngàn người, sĩ khí đang lúc thịnh nhất. Mà trong đội ngũ đào vong lúc này chỉ có tổng cộng ba ngàn tàn binh, cộng vào bảo tiêu và hộ vệ môn hạ của các phú thương thân hào khoảng chừng một ngàn người, chỉ là chiến trường không giống đánh nhau bình thường, sức chiến đấu của hơn một ngàn người này cũng không đáng tin.

Sau đó xem ra, mấy nhánh quân này trong phạm vi không tới bốn mươi dặm chỉ có một lần giao nhau và tâm chiến đơn giản mà thôi, sau đó liền bắt đầu làm khó nhau, chuyện thì đơn giản, nhưng kết quả sau đó có chút ngoài dự đoán của mọi người. Đương nhiên từ lúc chuyện vừa mới pháy sinh thì đã biết là ngoài ý muốn rồi, nhưng không chỉ có quân đội dưới trướng Phương Tịch mà ngay cả đội ngũ lưu vong cũng phải trải qua thời điểm vô cùng kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại được.

Mây đen tụ lại, khí trời khô nóng bất thường, dòng sông uốn lượn một bên, đoàn người men theo đó mà trải dài ra xa. Đội ngũ tiến về phía trước này có tổng cộng gần một vạn người, lúc này ở phần cuối đội ngũ đang dần này sinh một vụ tranh chấp lẫn la hét, người ta bắt đầu xì xầm bàn tán. Mà ở phần đầu và phần giữa, vài quân nhân hoặc sư gia đang cưỡi mấy thớt ngựa, đang chạy tới chạy lui, bọn họ đa số cầm giấy bút, phân tán vào từng đội nhỏ trong đám tàn binh, ghi chép lại những thứ cần ghi chép.

Ở trên đường lưu vong mà còn làm thống kê thì có vẻ hơi vội vàng gấp rút, nhưng chuyện này đã bắt đầu từ sáng sớm, ý của bên trên truyền xuống cũng đơn giản, thủ lĩnh lúc này là Trần Hưng Đô cùng đám thân sĩ do Thang Tu Huyền dẫn đầu cẩn thận giải thích qua, lúc này đoàn người chỉ cần đến Hồ Châu, thì mỗi quân nhân đều là công thần hộ tống. Vì để trao thưởng trong tương lai cho nên lúc này mới đi ghi chép lại họ tên và quê quán của từng người, để không bỏ sót bất cứ người nào dù là quan hay lính, mà nếu những người này nếu ở Hàng Châu có người nhà tạ thế hoặc thất lạc thì mỗi người sẽ có thêm trợ cấp ngoài nữa, đây là thù lao mà những người hộ tống các "đại nhân vật' xứng đáng được hưởng.

Sau khi thành Hàng Châu bị phá, Vũ Đức quân khó mà tiếp tục giữ được, trong đội ngũ này tuy có hơn ba ngàn quân nhân nhưng đội ngũ của mỗi người mỗi khác, rất hỗn loạn, đa số cũng mất đi tâm tư đánh trận. Trần Hưng Đô có thể trở thành người lãnh đạo về mặt quân sự của đội ngũ này cũng là vì quân dưới trước của gã lúc này là nhiều nhất, có tới hơn bảy trăm người. Còn lại tuy rằng cũng nghe theo mệnh lệnh nhưng triển khai ra cũng khá phiền phức.

Vũ Đức quân tuy nói là tinh nhuệ nhưng thực ra kinh nghiệm thực chiến không phải nhiều, lần này sau khi đại bại, nếu bảo là muốn xây dựng lại biên chế, e rằng không ít người sẽ thấy sợ hãi trong lòng. Sau khi mệnh lệnh này ban xuống, để tiện cho việc ghi chép, những người kia cũng bắt đầu tự động tụ tập lại, dựa theo phân bố quân doanh lúc trước mà đề cử người nắm quyền tạm thời, mặc dù coi như là mỗi người quản một khu, nhưng cuối cùng cũng coi như là kết nối càng thêm chặt chẽ, trong thời gian này, Trần Hưng Đô tự nhiên cũng xếp những người tâm phúc vào để phát triển thế lực, khiến cho mệnh lệnh ban xuống có thể được truyền đạt nhanh hơn.

Trong khi thống kê nhân số quân đội, một vài lời đồn đại bắt đầu lan ra trong quân lính hoặc người bình dân, trong này tự nhiên là có những tin tức trái chiều, kể cả tin truy binh áp sát phía sau, kể cả tin đường đi phía trước bị chặn, cũng đã âm thầm truyền ra, bị công khai đến tai tất cả mọi người. Sau đó, ngược lại cũng có một vài tin tức khác, trong cuộc bàn tán xôn xao của mọi người dần truyền ra.

"Đám người Thang tiên sinh đã có biện pháp rồi..."

"Nghe nói nhà họ Thang có người có giao tình với phản tặc Thanh Phong trại, chúng ta hiện tại có ba ngàn Vũ Đức quân đi qua, Thanh Phong trại sẽ mở đường..."

"Không phải đâu, nghe nói có một người tên là Ninh Lập Hằng định ra mưu kế, cái gì cũng đều tính tới cả rồi, mấy người Trần tướng quân như nhặt được báu vật. Biểu đệ của ta ở đại doanh bên kia, tối hôm qua có thấy..."

"Ninh Lập Hằng là ai?"

"Ha, các ngươi không biết à, người này nhìn qua chỉ là một thư sinh bình thường, nhưng có biệt hiệu là Thập Bộ Nhất Toán, hơn nữa thân mang võ nghệ cao cường, lúc trước ở Hàng Châu, đám người của Phương Tịch làm loạn ở trong thành, hắn giúp bày mưu tính kế, sau đó đám Thạch Bảo, Phương Thất Phật tự mình tới đòi giết hắn, không ngờ bị hắn tính kế, sau khi giết mất vài người mới nghênh ngang bỏ đi, khiến cho Thạch Bảo, Phương Thất Phật xám xịt cả mặt mày. Ôi, đáng tiếc lúc đó thành bị phá quá sớm, nếu có thể kiên trì thêm mấy ngày, nghe nói đám người Phương Thất Phật đều bị hắn giết sạch..."

"... Ta nghe nói hắn ở trên giang hồ cũng có tên hiệu, không phải là Thập Bộ Nhất Toán đâu, mà người ta gọi hắn là Huyết Thủ Nhân Đồ, lần này khẳng định có thể đi qua được rồi..."

Các loại tin đồn lung ta lung tung lúc này được truyền đi tam sao thất bản, nói đến vô cùng thần kỳ, kể cả những thành tích của Ninh Nghị lúc còn ở hẻm Thái Bình, biệt hiệu nào của hắn cũng bị lan truyền ra.

Đương nhiên, điều này cũng không thể giảm bớt tâm tình lo lắng đã trào dâng trong lòng phần lớn mọi người trong đội ngũ, tình huống trước sau đều có kẻ địch, không có bao nhiêu người dám tin tưởng vào một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, không có danh tiếng gì như hắn, cho dù biết hắn thành Gia Cát Lượng chuyển thế cũng chưa chắc có thể khiến người ta tự tin được chút nào.

Có điều, lúc này trong đội ngũ lưu vong, quân lính, phú thương, thân hào, địa chủ, quan chức các loại cũng không có nhiều lựa chọn, một khi quân đội dưới trướng Phương Tịch đuổi đến nơi, bọn họ tất nhiên không có phép màu nào cứu được, chỉ có một con đường chết, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng vào một số thứ tin tưởng được trước mắt mà thôi. Nhưng những người nghèo khổ bần hàn ở trong đội ngũ, hoặc là những người không có gia thế dòng dõi gì thì lại không như thế, bọn họ vốn là đi theo đám đông, vốn dĩ cũng cảm thấy đội ngũ này an toàn, đi chung một đội, nhưng lúc này nghe được tin tức kia, nhất thời trở nên thấp thỏm lo lắng. Trật tự của đội ngũ này là không lớn, vốn đã có sẵn nhiều mâu thuẫn, chỉ là lúc mới bắt đầu mọi người đồng lòng kìm nén, nhưng sau khi những tin tức tuyệt vọng kia truyền tới thì những mâu thuẫn kia lập tức trở nên gay gắt.

Đối với những người bình dân này mà nói, cho dù là bị đuổi kịp đi nữa, thì bọn họ cũng có thể lựa chọn đầu hàng, hoặc phân thành nhóm nhỏ ẩn trong hang núi hoặc thôn làng. Chỉ cần Phương Tịch không cho giết sạch toàn bộ Hàng Châu thì họ vẫn có khả năng tránh thoát. Tới chiều mùng mười ấy, dưới sự tùy tiện buông thả của đội ngũ thượng tầng, sau khi đội ngũ từ phụ cận một nơi tên là mạn Thạch Kiều vượt qua nhánh sông trước mặt, đội ngũ lưu vong vốn vì một cuộc ẩu đả nho nhỏ mà lan ra, chia đội ngũ thành hai phần bảy ngàn với ba ngàn người.

Ba ngàn người này bắt đầu chuyển hướng đi về phía đông bắc, nỗ lực chạy về phía thành Gia Hưng, vòng qua Thanh Phong trại và trấn Tiểu Lạc ở phía trước. Những người này phần nhiều là do bình dân hợp thành, cũng có những phú thương, quan chức tự cho mình là thông minh lẫn vào, đối với những người này thì loạn quân phía sau đuổi theo chủ yếu là để cướp của, nếu như coi bảy ngàn người phía trước là mồi nhử thì bọn họ ít nhiều cũng có một chút hy vọng sống, cũng có người cảm thấy phía trước nguy hiểm, nên liền dứt khoát tách đội, lấy thân phận bình dân mà tản ra khu vực xung quanh.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK