Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tháng hai âm lịch, sắc xuân càng nồng, bên sông Tần Hoài, trong tiếng đàn ca dìu dặt, tơ liễu xanh như tóc mây thiếu nữ cũng bay múa trong ý xuân dạt dào.

Lúc sáng sớm ngồi trên tửu lâu đầu con phố sầm uất có thể nhìn thấy người đi trên phố Cát Tường gần đó. Phố Cát Tường là một địa điểm tập trung nhiều thanh lâu nổi tiếng của thành Giang Ninh. Vào khoảng thời gian này, có thể nhìn thấy không ít nam tử qua đêm từ đó bước ra, vừa đi vừa chỉnh y phục, vẻ mặt hơi hoảng hốt, đại khái là có chuyện, túm áo quần chạy thẳng một đường, loại này cũng không nhiều lắm.

Ở thời đại này, đi chơi gái cũng chỉ là chuyện bình thường, có thư sinh học đồ tinh thần thoải mái đứng đầu đường chào hỏi bằng hữu, sau đó kề vai khoác tay bàn luận xem hôm qua đăng đường nhập thất với vị cô nương xinh đẹp nào, vẻ mặt đầy chính khí ra điều chính nhân quân tử, dáng điệu cực kỳ nho nhã phong lưu, thật không nhìn ra chút manh mối nào về chuyện đêm qua của họ.

"Oa, tiểu Thiền, ngươi xem gã kia kìa, còn mua cả cháo thịt nữa, chắc y định mang về cho vợ con ăn... Cũng còn biết lo cho gia đình đấy chứ!"

"Vị công tử kia à? Trông không giống cho lắm, cô gia không thể chỉ vì thấy người ta từ phía bên đó lại mà có thể nói như vậy được."

"Muội không biết rồi, nhìn bề ngoài tuy rằng không khác gì lắm nhưng khí sắc của người đàn ông ngủ ở nhà với người qua đêm bên ngoài vẫn có những điểm khác biệt nhất định." Ninh Nghị ngồi trước cửa sổ lầu hai, nhét một cuộn ngân ti (1) vào miệng.

"Cô gia biết à? Vậy dạy cho tiểu Thiền được không?"

"Muội muốn làm gì hả?"

"Sau này cô gia có qua đêm ở thanh lâu không về nhà, tiểu Thiền nhìn cũng biết."

"Ối trời!"

Sở dĩ hai ngày nay rảnh rỗi sinh nông nổi bò đến tửu lâu này ngồi nhìn xem đêm qua ai không về nhà chủ yếu là bởi vì phát hiện buổi sáng sớm ở tửu lâu này cũng rất thú vị, hôm nay tiểu Thiền không có chuyện gì làm cũng chạy theo tới đây. Lúc này hai người đang ngồi trước cửa sổ lầu hai chỉ chỉ trỏ trỏ, chợt có một phát hiện kinh người.

"Cô gia cô gia, ôi, ông lão kia cũng mới từ trong thanh lâu đi ra kìa!"

"Làm sao muội biết được?"

"Bởi vì cô nương bên cửa sổ tòa tiểu lâu kia còn đang vẫy tay với ông ta..."

"Gừng càng già càng cay, thật khiến người ta... hâm mộ..."

"Cô gia mà ngưỡng mộ mới lạ đấy, mấy chỗ đó có bao giờ đặt chân đến đâu."

Chủ tớ hai người cứ thế cười đùa, lúc này trên tửu lâu cũng có không ít người. Mấy gã mặc y phục của thư sinh, mà theo quan sát của Ninh Nghị là thứ nam tử đêm qua không về nhà, ngồi ở chiếc bàn ngay bên trái, áo mão chỉnh tề, tinh thần cũng tốt, miệng phun mấy câu văn vẻ miêu tả lại tình cảnh đêm qua, tình cờ cũng cười to một trận. Tiểu Thiền nghe được những câu thơ kia, cẩn thận quay đầu len lén liếc mắt nhìn, sau đó đỏ mặt quay trở lại.

Lúc này, đám học đồ tài tử ấy đang nói tới chuyện ái tình, thái độ có vẻ ngông cuồng, một lát sau có người hạ thấp giọng nói:

"Này, các vị nói xem, Sư Sư cô nương kia lần này tới đây, chúng ta liệu có cơ hội nhìn thấy một lần hay không nhỉ?"

"Nghe nói cô Lý Sư Sư ấy chỉ đến đây thăm bạn thôi, không tiếp khách, chỉ sợ là khó gặp được lắm."

"Đấy chỉ là nói thế thôi."

"Chắc là gặp mấy đại nhân vật cơ."

"Cái này cũng có lý, có điều, đám Tào Quan, Liễu Thanh Địch chắc là cũng được gặp ấy nhỉ."

"Tịch Xương huynh học vấn uyên thâm, chú họ lại đang làm quan trong nha phủ, không chừng cũng có thể gặp nàng đấy."

"Ha ha, nói đùa, nói đùa rồi, đúng là năm ngoái Cố Yến Trinh về đây, có kể rằng lúc ở Đông Kinh đã từng được gặp cô Lý Sư Sư này, tiếc là tại hạ không có cái phúc đó."

"Mà cũng chẳng biết cái cô Lý Sư Sư được xưng tụng là đệ nhất danh kỹ ở kinh sư ấy so với Khởi Lan, Lạc Miễu Miễu của Giang Ninh chúng ta thì thế nào nhỉ..."

"Đám Khởi Lan chỉ e là không bì kịp. Hơn nữa, tại hạ cảm thấy lần này Lý Sư Sư đến thăm bạn cũng thật là biết chọn thời điểm ghê luôn. Các vị ngẫm xem, hoa khôi hiện tại là Khởi Lan vốn do Bộc Dương gia cố ý nâng lên, tuy rằng tài nghệ hơn người nhưng dù sao cũng hơi nặng mùi tiền. Lạc Miễu Miễu thì xinh đẹp có thừa, nhưng đại khí không đủ. Phùng Tiểu Tĩnh ngày xưa được tán tụng là đóa u lan trong cốc vắng, chỉ tiếc... ôi, lại bị tên thất phu Trần Dũng ép phải nhảy lầu, bây giờ cũng im hơi lặng tiếng rồi. Còn cô Nguyên Cẩm Nhi hoạt bát thanh thuần kia thì nghe nói đã hoàn lương. Mấy hành thủ thanh lâu bốn còn hai, bây giờ Khởi Lan, Lạc Miễu Miễu phải đối đầu với đại gia cỡ Lý Sư Sư thì không đủ sức rồi. Các vị nói xem, có thể nào là cô Lý Sư Sư ấy cố tình chọn thời điểm này để xuất hiện, tuy ngoài miệng nói là thăm bạn nhưng thực tế là để khiêu khích hay không?"

"Nếu quả đúng như vậy, kẻ sĩ Giang Ninh chúng ta phải đồng lòng nhất trí, không thể để cho cô ta lợi dụng được."

"Có lẽ mấy người nghĩ nhiều quá rồi..."

Bên kia nói chuyện một hồi, tuy làm ra vẻ bí mật lắm, nhưng thực tế thì không hề giảm volum mấy cái loa rè ấy chút nào, Ninh Nghị nghe đến tên Lý Sư Sư, Cố Yến Trinh thì thấy khá hứng thú. Tiểu Thiền thấy vẻ mặt của hắn thì cũng dỏng tai nghe theo.

"Cô gia, cô gia, cô Lý Sư Sư kia đến đây, nếu cô gia muốn gặp thì có thể tìm gặp được người ta chứ?"

Ninh Nghị ngẩn người, nói:

"Ta có quen biết gì cô ấy đâu, ớ... muội nghe chuyện cô ấy sắp tới đây rồi à?"

"Dạ, mấy ngày trước đã nghe nói rồi."

Tiểu Thiền gật đầu thừa nhận.

"Nghe nói Lý Sư Sư cô nương vốn là bí mật đến đây thăm bạn giải sầu, nhưng chẳng biết vì sao bây giờ thông tin lại lan truyền khắp nơi, tiểu thư cũng biết, hôm qua còn bàn tán chuyện này với phu nhân chưởng quỹ Hưng Khánh phường nữa đấy, tiểu thư nói: 'Nếu như chuyết phu (2) muốn gặp thì đến là gặp được thôi, chỉ là phu nhân cũng biết đấy, phu quân của tiểu muội tính tình không giống người ngoài cho lắm, danh tiếng đến mức này mà chẳng hứng thú gì với việc gặp gỡ mấy cô hoa khôi cả, chàng còn bảo, bọn tài tử phong lưu ấy chẳng qua là đua đòi thế thôi, à, đua đòi ở đây có nghĩa là gây chú ý một cách mù quáng đó.' "

Nàng mô phỏng theo ngữ khí của Tô Đàn Nhi, lúc nói chuyện trên mặt lộ rõ vẻ tự hào, cô gia nhà chúng ta không phải không thể gặp hoa khôi, chẳng qua không thèm đi thôi. Ninh Nghị bật cười, tiểu Thiền suy nghĩ một chút, sau đó lại nói:

"Thực ra nếu cô gia muốn đi, tiểu Thiền thấy đôi lúc tham dự mấy chuyện như vậy cũng hay, tiểu thư cũng nói vậy."

Ninh Nghị cười nói:

"Cái này là nghĩ một đằng nói một nẻo phải không? Ta mà gật đầu là xong đời ngay."

"Không phải mà, thật đấy!"

Tiểu Thiền ra sức lắc đầu, nói tiếp:

"Bình thường cô gia đâu có để ý đến những cô nương đó. Sau khi cô gia nổi danh, tiểu thư và tiểu Thiền đều rất vui, tuy rằng cô gia luôn bảo rằng mấy cuộc gặp gỡ đó đều là đua đòi gây chú ý, tâng bốc lẫn nhau, nhưng mà mọi người tâng bốc lẫn nhau cũng vui mà, cô gia đi tham gia một phen, viết một hai bài thơ hù dọa mấy người kia, sau đó lại vui vẻ, cũng rất thú vị mà. Kỳ thực tiểu Thiền cũng vậy, nếu có người khen tiểu Thiền lợi hại, tiểu Thiền cũng sẽ rất vui."

Mấy lời này của tiểu Thiền không phải là giả, mặc dù nữ nhân trong nhà chắc chắn sẽ không vui vẻ gì khi thấy người đàn ông của mình qua lại ở bên ngoài, nhưng đây cũng là một vấn đề của thời đại này. Thường ngày tài tử giai nhân cùng nhau gặp gỡ cũng tính là một hoạt động giải trí được xã hội đề xướng, giống như tiểu Thiền nói, mọi người cùng tâng bốc lẫn nhau để người trong cuộc ai cũng cảm thấy vui vẻ hài lòng.

Nếu như tham dự quá nhiều sự kiện như vậy, thật sự nóng lòng muốn gặp mấy cô danh kỹ kia thì mấy người Tô Đàn Nhi và tiểu Thiền sẽ không vui, nhưng nếu Ninh Nghị hoàn toàn không tham gia gì hết thì ngược lại Tô Đàn Nhi sẽ cảm giác giống như mình làm ảnh hưởng đến con đường vui vẻ của Ninh Nghị vậy, thậm chí cảm thấy thỉnh thoảng Ninh Nghị tham dự một hai lần, trổ tài thơ khiến cho mọi người lác mắt, hoa khôi ái mộ mới thực sự là lối sống lành mạnh. Nói chung chỉ cần các nàng hiểu rõ Ninh Nghị không có quan hệ gì với mấy cô hoa khôi kia là được rồi, nếu như Ninh Nghị nổi danh thì người trong nhà cũng thấy rất vinh dự.

Ninh Nghị thầm nghĩ trong lòng như vậy, miệng cười hoài không thôi, mãi sau mới đưa tay xoa đầu tiểu Thiền, cười khà khà nói:

"Tiểu Thiền quả thực rất lợi hại."

"Nếu như vậy, cô gia thật sự không muốn gặp Lý Sư Sư cô nương sao?"

"Cô gia nhà muội mị lực quá lớn, nếu để cô ấy thấy ta rồi đem lòng yêu ta, khóc lóc đòi ở lại Giang Ninh thì phải làm sao giờ..."

"Vậy thì..."

Tiểu Thiền cúi đầu, mặt đỏ như ráng chiều, nói:

"Vậy thì, đợi cô gia nạp Thiền Nhi xong mới để cho nàng vào nhà được..."

Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu. Người bình thường nghe thấy Ninh Nghị tự tâng bốc nhất định sẽ cười nhạo hắn tự tin thái quá, phản ứng của tiểu Thiền quả thực ngoài ý liệu của hắn. Ninh Nghị ngẩn người, sau đó cũng chỉ đành lắc đầu cười, trong lòng không khỏi so sánh rốt cuộc Lý Sư Sư đó so với Vân Trúc, Cẩm Nhi ai giỏi hơn ai.

Lần này hắn để ý tuyệt đối không phải bởi vì đối phương là danh kỹ, mà bởi vì danh tiếng của Lý Sư Sư quá lớn, nói vậy chắc bản lĩnh ca vũ từ khúc cũng rất cao, vốn dĩ Ninh Nghị không hứng thú lắm với ca múa khúc nghệ (3), nhưng từ lúc nghe Vân Trúc đàn hát đến giờ đã thay đổi quan điểm nhiều, biết người lợi hại kiểu gì cũng lợi hại. Đương nhiên, chuyện này cũng là bởi vì Vân Trúc sau khi nghe hắn dạy về nhạc khúc xong liền thay đổi cả cách hát của bản thân, nên cũng phụ họa theo nàng.

Nguyên Cẩm Nhi thì không muốn nhảy múa biểu diễn trước mặt hắn, dù sao thì sau hoàn lương mới thấy không có mấy khán giả đáng giá, chuyện này khiến cho hắn không khỏi có cảm giác vui vẻ của xú nam nhân, nhưng dù sao nói tới mấy chuyện ca múa thì cũng chỉ là vui tai vui mắt mà thôi. Nghe đâu lúc Ninh Nghị vắng mặt, nàng vẫn thường nhảy nhót trước mặt Vân Trúc để tự tiêu khiển, bởi vì tâm tình khoáng đạt, linh cảm bộc phát, thỉnh thoảng còn nghĩ ra được mấy điệu múa mới diễn cho Vân Trúc xem, lúc Cẩm Nhi không có mặt, Vân Trúc liền vui vẻ kể lại, đồng thời mô phỏng theo cho hắn xem.

Nếu đem bản lĩnh của hai người mà so sánh thì Vân Trúc giỏi đàn ca, vũ đạo cũng không thua Nguyên Cẩm Nhi nhiều lắm, chỉ là lúc nàng múa thì không có người tấu nhạc, chỉ có thể để Ninh Nghị nhìn vẻ đẹp của nhịp điệu tay chân, những lần múa hơi lâu một chút, thường bị Nguyên Cẩm Nhi chạy lại lớn tiếng bắt dừng, kháng nghị Vân Trúc dùng vũ đạo của nàng để lấy lòng tình lang, thật là hành vi trọng sắc khinh bạn đáng hổ thẹn. Kỳ thực Vân Trúc dịu dàng nhã nhặn, Cẩm Nhi thì hoạt bát hiếu động, cho nên động tác vũ đạo thể hiện ra cũng không giống lắm.

Mấy gã thư sinh bàn bên cạnh vẫn đang nói đến chuyện của Lý Sư Sư, bên kia có ba người đàn ông đang từ dưới cầu thang bước lên, ngồi xuống bên cạnh theo sự hướng dẫn của tiểu nhị. Ba người này đều mặc y phục gọn gàng, ai cũng có vũ khí, một trong ba người còn đang bị thương, xem ra là nhân sĩ giang hồ, sau khi ngồi xuống liền gọi món.

"Tổ sư nó chứ, hôm qua mấy chục người mai phục mà rốt cuộc vẫn để cho mấy đứa người Liêu chạy thoát, thật là đen đủi mà!"

"Chạy thế quái nào được, Trình lão gia tử của Bách Đao Minh đã tự mình dẫn người đuổi theo, bày thiên la địa võng, quan phủ cũng đang phối hợp. Đám chó Liêu này dám vào đất Trung Nguyên giết người ám sát, đúng là khinh chúng ta không người mà."

"Nhưng cũng phải công nhận tên người Liêu dẫn đầu kia thực sự lợi hại, bao nhiêu hảo thủ vây quanh thế mà cũng thoát ra được..."

Vừa nghe thấy chuyện này, Ninh Nghị liền nhíu mày dỏng tai quan tâm...



-----------

Chú thích:

(1) Ngân ti quyển: một món ăn vặt của người Hán, gần giống như bánh bao. Sợi mì được kéo thật nhỏ và mỏng, sau đó dùng một lớp áo bọc một bó sợi lại, thường là hấp lên, cũng có thể rán, nhưng nghe nói hấp thì ngon hơn.

(2) chuyết phu: cách người phụ nữ gọi chồng của mình trước người ngoài một cách tôn trọng, đàn ông khi nhắc đến vợ thì sẽ gọi là chuyết kinh.

(3) khúc nghệ: nghệ thuật nói hát mang màu sắc địa phương lưu hành trong dân gian.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK