Chương 262: Sơn vũ
"Sau khi Lệ nguyên soái Lệ Thiên Nhuận trở về, ở Hàng Châu này sợ là sẽ có một lần biến động nho nhỏ rồi đây."
Nhấp một ngụm trà xanh còn vương vất đôi sợi khói mềm tinh khiết như sương mai, Lâu Thư Uyển cười duyên dáng, lúc đặt chén trà xuống, chiếc vòng bạc trên tay nhẹ nhàng chạm vào chén sứ một cái, vang lên một tiếng "keng" thanh thúy...
"Lập Hằng dạy học ở thư viện thì chắc là cũng khá đạm bạc ấy nhỉ, nhưng tiểu muội cũng nghe nói rằng, thư viện Văn Liệt này có thể duy trì được cũng là nhờ có nhân vật cao cấp chống lưng. Có điều, lần này khả năng là phạm vi ảnh hưởng rộng hơn nhiều, nghe nói... Lúc trước ở trong thư viện, Lập Hằng đã từng kể một số chuyện liên quan đến Tiền lão, bây giờ đang lúc nhạy cảm, rất có thể sẽ bị một số người có ý xấu nhắc lại chuyện xưa, Lập Hằng phải cẩn thận hơn đấy nhé... Có chuyện này không liên quan lắm. Bây giờ ở Hàng Châu này thì tiếng nói của Lâu gia ít nhiều gì cũng có chút trọng lượng, tuy rằng... do nhiều lý do mà Lập Hằng có thể coi thường một chút, nhưng nếu như có việc cần đến, Lập Hằng cũng nên thông báo vài câu, bên này tiểu muội có thể giúp được không chừng, hi vọng Lập Hằng chớ ngại..."
Từ sau khi gặp lại trên bách quan yến tối hôm đó đến nay, đây là lần thứ năm Lâu Thư Uyển đến nhà bái phỏng. Mặc dù những điều tiếng đàm tiếu ở bên ngoài về nàng không phải tốt đẹp gì cho lắm, nhưng nếu như thật lòng muốn gây ấn tượng tốt với người khác thì hạng phụ nữ như Lâu Thư Uyển cũng sẽ không làm những gì khiến cho người ta phải ghét bỏ thẳng mặt, cử chỉ hào phóng khéo léo, lui tới cũng khá có chừng mực, lần thứ nhất tới chơi nhà, chưa uống xong hết một chén trà đã chủ động ra về, lần thứ hai tới đây cũng có vẻ vội vàng. Theo như nàng giải thích thì ở khu vực này Lâu gia cũng có cơ nghiệp tài sản của mình, nên nàng đi qua đây thăm nom. Sau cuộc binh lửa ở Hàng Châu, thực ra nàng cũng đã mất đi rất nhiều người quen biết, bây giờ nếu như may mắn gặp lại thì sau này sẽ qua lại nhiều hơn.
Vì đã rào đón trước như vậy, cho nên lần thứ ba đến nhà, liền có lý do để ở lại lâu hơn. Lâu Thư Uyển cũng không làm gì khác người, chỉ đưa đến một số đồ dùng hàng ngày cần thiết của nhà giàu, thêm một ít đồ dùng trưng bày của nho sinh như sách cổ hay tranh cổ mà thôi, những thứ này trước kia ở Hàng Châu đều là hàng sưu tập quý giá cả.
"Bây giờ tính ra cũng chẳng có giá trị gì mấy, đánh trận một hai tháng trời, phóng hỏa đập phá không biết bao nhiêu, những người biết hàng đều bị giết hết rồi. Những thứ này cho dù có đắt hơn nữa thì cũng không đổi được một chén cơm. Lâu gia sưu tập những thứ này, thành thực mà nói, thì cũng là để đem đi tặng người khác..." Lâu Thư Uyển vừa nói vừa bật cười, có cảm giác rất đỗi cô độc. "Có điều, cho dù trong nghĩa quân cũng có mấy người đọc sách, nhưng cũng chẳng mặn mà gì với mấy thứ đồ này, đưa cho bọn họ mười hòm thư tịch, chẳng bằng tặng một hòm vàng ròng bạc nén thì thực tế hơn nhiều, bọn họ cũng biết những thứ này có giá trị, nhưng mà... Trong lòng không nghĩ đến vậy được."
Nàng nói đến đây thì lại bật cười lớn, kể chuyện:
"Một tháng trước, Phan tướng quân Phan Văn Đắc ở bên Tây doanh chiếm được một tòa nhà lớn, cũng đã sửa chữa qua một lần, bảo rằng trong nhà không có món đồ gì trang trí cả, bảo mang sang ít thư họa cổ để treo chơi. Bên này bọn muội bèn tìm một hòm có giá trị nhất mang sang đó, Phan tướng quân rất không vui, bảo sao Lâu gia chỉ mang sang có chừng ấy, treo còn chưa kín tường của một gian phòng, lại còn toàn đồ cũ nữa. Bọn muội lại phải vội vàng mang sang hai rương vàng bạc thì người ta mới nguôi giận đấy. Lại qua mấy hôm nữa, cũng có một vị tướng quân muốn có tranh cổ treo nhà, bọn muội bèn vơ đủ mười hòm đem sang. Tướng quân kia bảo rằng, tranh này rồng bay phượng múa, đẹp hơn nhiều so với nhà Phan tướng quân... Thực ra thì mười hòm này giá cũng chỉ có mấy lượng bạc..."
"Sau đó suy nghĩ lại, nếu như người ta đã không vừa mắt mấy thứ này, thì không cần phải nhiệt tình để nhận lại sự lạnh lùng khinh rẻ của họ làm gì, cho nên không tặng thứ này nữa. Những vật này để ở trong nhà bọn muội thì cũng như minh châu ném vào xó bếp vậy. Lập Hằng là người biết trân trọng chúng, thì cứ giữ lấy mà xem, bây giờ thế cuộc đã như thế này rồi, thì việc này cũng chẳng phải to tát gì, Lập Hằng chớ có từ chối tiểu muội đấy nhé..."
Rất khó suy đoán được ngày xưa Lâu Thư Uyển lui tới với mấy thư sinh tài tử kia là tình huống ra sao, nhưng dưới hoàn cảnh mà người người đều gặp nguy nan sau cuộc chiến vây thành như thế, Lâu gia lại phát triển mạnh mẽ, một bước lên trời, vị tiểu thư nhà họ Lâu có địa vị còn cao hơn nhiều so với ngày trước này lại giao thiệp với người khác bằng thái độ "quân tử chi giao đạm mạc như nước". Nếu như Ninh Nghị thực sự là loại tài tử chán nản không có lối ra thì có lẽ cũng đã bị phong thái và lòng dạ đối phương khuất phục mất rồi. Cho dù trong lòng hắn vẫn còn tình táo, nhưng dưới tình huống mà được giúp đỡ chừng nào hay chừng ấy thì đương nhiên Ninh Nghị sẽ không từ chối hoàn toàn ý tốt của người khác.
Sau đó thì hai lần tiếp theo đến chơi càng trở nên tự nhiên thoải mái hơn nữa. Không biết nghe được từ đâu mà nghe được việc Ninh Nghị giảng về chuyện của Tiền Hi Văn, sau đó Lâu Thư Uyển cũng tự giễu rằng quyền thế của mình chẳng đáng là gì cả. Trên thực tế, điều này không phải là nàng giả vờ giả vịt, cho dù bản thân nàng không phải một nữ tài tử, nhưng Lâu Thư Uyển quả thực cũng khá ngưỡng mộ những thứ như khí tiết hay văn nhân, nếu không phải như vậy thì lúc trước nàng cũng sẽ không qua lại với cộng đồng văn nhân thi sĩ. Mà lần này đến chơi, nàng lại mang đến tin tức Lệ Thiên Nhuận sắp quay về. Nàng thuyết phục, nàng điều tra về Ninh Nghị, nhưng cũng không tính là đào sâu lắm, nếu nàng biết nguyên nhân thực sự khiến Ninh Nghị bị bắt về đây hoặc mối quan hệ của Lệ Thiên Hữu với Ninh Nghị thì chắc chắn lúc này nàng sẽ không nói những câu này.
"Ô, làm sao cô biết được?"
Lúc nàng nói tới những câu ấy thì Ninh Nghị còn mải mê sắp xếp hai tờ thông tin mà lúc nãy một tên thân vệ của Bá Đao doanh mới đưa tới. Hắn cũng có biết chuyện Lệ Thiên Nhuận sắp quay về, lại đã suy đoán những chuyện có thể xảy ra sau đó, nhưng khi nghe những lời ấy phát ra từ chính miệng Lâu Thư Uyển thì quả thực hắn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Nghe nói trong nghĩa quân bình thường cũng có một phái muốn nhận chiêu an..." Lâu Thư Uyển nhỏ giọng kể. "Chỉ là... thanh thế của nghĩa quân Phương Tịch càng lúc càng lớn, đặc biệt là sau khi xưng đế đóng đô ở Hàng Châu, việc chiêu an hiển nhiên là không thể được nữa. Trong những người này, có người chấp nhận thay đổi suy nghĩ, cam tâm tình nguyện bỏ ý định cũ, nhưng cũng có một số người không để lộ suy nghĩ của mình ra. Nhưng cho đến giờ thì những người ở phía trên vẫn rất đề phòng bọn họ. Chỉ là quốc gia vừa mới thành lập, căn cơ chưa vững, không thể ngay lập tức thanh lý hết những người đó được. Nhưng hơn một tháng nay, nghe kể thì chuyện này vẫn rất căng thẳng, chuyện lớn có, chuyện nhỏ có, cũng rất nhiều người vì chuyện này mà mất mạng rơi đầu rồi. Gia huynh nói, Lệ Thiên Nhuận nguyên soái lần này trở về Hàng Châu, nhiều khả năng là muốn làm một mẻ lớn, vì thế cho nên tiểu muội sợ rằng Lập Hằng sẽ bị liên lụy..."
"Gia huynh... là nhị ca của cô à?"
"Không, là đại ca của muội, huynh ấy tên là Thư Vọng... À, Lập Hằng đã gặp một lần rồi đó."
"...Ồ."
Lúc hoàng hôn chậm rãi buông xuống, Lâu Thư Uyển rời khỏi khu nhà nhỏ của Ninh Nghị trên phố Tế Liễu đi ra ngoài, lên xe ngựa trở về. Trên đường người đến người đi, xe ngựa chậm rãi đi qua ngõ phố liền kề trong ánh tà dương ấm áp rực rỡ, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn. Trong sân, Tiểu Thiền đang thu dọn ấm chén, đứng dưới mái hiên nói mấy câu với Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng cười đáp lại vài câu, thỉnh thoảng cầm mấy quyển thư họa phất phất trên trời, khiến Tiểu Thiền phải phì cười. Cứ như vậy cho đến một lúc sau, Ninh Nghị cầm mấy tờ công văn, theo cửa hông qua tiệm thuốc, thẳng một đường đi tới nhà trung tâm của Bá Đao doanh.
Vào buổi trưa thì thư viện Văn Liệt đã tan học, không còn lũ trẻ ríu ra ríu rít khắp trong phòng ngoài sân nữa, trong ánh tà dương mỹ lệ của buổi hoàng hôn, hết thảy đều có vẻ yên tĩnh mà thanh thản lạ kỳ. Con đường từ bên này đi tới nhà trung tâm phải đi ngang qua một cái sân khác, từ lâu đã chật kín người, có điều thời điểm này thì ở đây chủ yếu là phụ nữ với trẻ con, cũng có một số thành viên trong Bá Đao doanh đã hết ca làm về nhà, có một số người quen biết Ninh Nghị, bèn vẫy tay chào hỏi hắn, cũng có mấy đứa trẻ nhìn thấy hắn bèn đi lại hành lễ, ríu ra ríu rít trò chuyện.
Đám con nít biết hắn là thầy giáo, nhưng phân nửa đều vẫn thích hắn, lý do quan trọng nhất chính là vì sau khi Ninh Nghị tới đây, bọn chúng được nghe kể rất nhiều chuyện hay ho thú vị, có những chuyện Ninh Nghị kể trong lúc rảnh rỗi, cũng có những chuyện Ninh Nghị kể ở trên lớp rồi mọi người truyền miệng kể cho nhau nghe lại. Nói chung, mọi người đều biết hắn là một người thú vị có một đống chuyện hay ho giấu trong bụng.
Bình thường phải làm rất rất nhiều chuyện, hắn cũng không phải là một người hoạt bát ngả ngớn, muốn nói hài hước thì đương nhiên là cũng có, nhưng trong cái hài hước hóm hỉnh thường ẩn chứa một chút thâm trầm ẩn ý. Chẳng bao giờ hắn ngờ được là đến ngày hôm nay lại trở thành một nhân vật được lũ trẻ yêu mến như vậy. Hắn tự nhận mình không thích lên mặt dạy đời, nhưng khi thấy người khác chịu ảnh hưởng của mình rồi tạo ra những biến hóa kỳ lạ cổ quái thì trong lòng cũng cảm thấy khá hứng thú. Dựa theo những tiểu thuyết mà ngày xưa hắn đã từng đọc thì rất nhiều người làm Đại ma vương nhưng vẫn có sự thú vị như thế.
Có lúc ngẫm lại, hoàn cảnh hiện tại của mình đang rất không ổn, không nên có thứ ảo giác không hợp thân phận này mới phải...
Mỗi ngày đều đi sang bên nhà chính của Bá Đao doanh như thế này, hắn cũng đã quen thuộc thành thục rồi. Sau khi xử lý xong mọi việc quay về thì trời đã chuyển tối, trong sân đèn đuốc đã được thắp lên, trong căn bếp mỗi nhà tỏa ra mùi thơm của rau xào, làm nổi lên những sào áo quần phơi trong mỗi khoảng sân, trẻ con đuổi bắt nhau, rất có không khí của nhà nông thời cổ đại. Rất nhiều nhà bày luôn bàn ngoài sân, gọi thêm đôi ba người bạn thân thiết, cùng chuyện trò ăn uống. Ninh Nghị cũng thường xuyên được mời, thường là Lưu Thiên Nam hay bắt chuyện rủ hắn sang chơi, dù sao người ta cũng là Đại quản gia của Bá Đao doanh, cũng coi là có quan hệ thân thiết với Ninh Nghị. Mà mấy người đi theo bên cạnh Lưu Đại Bưu qua lại với Ninh Nghị một thời gian, đều biết hắn là người khá dễ ở chung.
"Lệ soái sắp quay về rồi, sắp tới sợ là Hàng Châu không yên ổn cho lắm. Lập Hằng cũng phải nhớ, cố gắng ra ngoài càng ít càng tốt, nếu như có việc nhất định phải đi thì nhớ thông báo cho Tiểu Sát hoặc A Thường một tiếng, để cho bọn họ đi theo. An toàn là trên hết."
Sau khi để con gái đi báo cho Tiểu Thiền biết Ninh Nghị không về nhà ăn cơm, Lưu Thiên Nam bắt chuyện kéo Ninh Nghị ngồi vào mâm thì trong sân đã có năm người nữa, có Đỗ Sát, A Thường trong bộ "Sát Nhân Thường Mệnh" bên người Lưu Đại Bưu, có Trần Phàm, có An Tích Phúc đã gặp một hai lần, còn một người nữa là một trợ thủ dưới trướng Lưu Thiên Nam, tên là Lưu Song Mộc, Ninh Nghị có biết người này nhưng không coi là quen.
Sau khi gật đầu chào hỏi mấy người kia một chút, Ninh Nghị mỉm cười ngồi vào mâm, nhận chén rượu Lưu Thiên Nam đưa tới, nói:
"Nghe nói Lệ soái nắm trọng trách đã lâu rồi, sao có thể làm những chuyện khác người vì một nhân vật vô danh tiểu tốt như tôi được."
Lưu Thiên Nam lắc đầu nói:
"Chuyện này cũng khó nói, chỉ sợ ông ta vì đại thế mà ra tay thôi."
"Nếu như là làm vì đại thế thì hẳn là sẽ không lén lút ra tay, mọi người sẽ biết trước thôi."
Hai người nói qua nói lại mấy câu, Lưu Song Mộc ở bên nhíu mày hỏi:
"Đại thế gì vậy?"
"Sắp tới có thể sẽ có một cuộc đại thanh tẩy đó."
"Ninh tiên sinh... chẳng phải là không xử lý chuyện bên ngoài sao..." Lưu Song Mộc nghi ngờ lên tiếng cật vấn. "Làm sao biết chuyện đó?"
Có liên quan đến chuyện Lệ Thiên Nhuận quay về Hàng Châu có thể dẫn tới rất nhiều chuyện khác, hiển nhiên là Lưu Song Mộc kia cũng biết rõ, y đưa ra nghi ngờ không phải vì cụ thể đã xảy ra chuyện gì, mà đơn giản là muốn hỏi xem vì sao Ninh Nghị lại biết. Lưu Thiên Nam vỗ vai y, Ninh Nghị cũng liếc mắt nhìn Lưu Song Mộc, giải thích:
"Thời gian gần đây trong trang có vài chuyện làm ăn với bên ngày, quan hệ lui tới đều có biến động. Đám người Tiếu Kim Kiện, Quách Viêm xưa nay đều là người thuộc phái chiêu an, hơn nữa tin tức Lệ soái trở về cũng không phải là bị che giấu chặt chẽ quá, cộng thêm tình hình chiến sự ở phía bắc nữa, chuyện này không khó để suy ra chút nào... Dù sao thì con số trên sổ sách cũng không nói dối."
Trần Phàm dốc cạn một chén rượu, nhún vai nói:
"Đừng suy nghĩ nhiều cho mệt óc, cái gã này ấy à, cứ chuyện gì mà gã có liên quan thì không ai gạt được cả. Hoặc là gã phải chuẩn bị tâm lý trước, nhỡ đâu Song Mộc ngươi giết chết gã thì biết làm sao?"
Ninh Nghị cười lên, châm chọc Trần Phàm:
"Vì sao ở trên đó còn chưa ban bố pháp lệnh, đem treo cổ sạch mấy gã vô công rồi nghề đi nhỉ?"
Từ khi thân phận lão đại quản lý trị an trong thành Hàng Châu bị người ta lấy mất thì Trần Phàm cơ bản cũng là người vô công rồi nghề. An Tích Phúc ngồi một bên nghe xong bèn hỏi:
"Ninh tiên sinh cảm thấy chiến sự ở phương bắc thế nào rồi?"
Hai người qua lại với nhau không nhiều, nhưng trên căn bản thì đã từng giao thủ một lần ở Hồ Châu, Ninh Nghị liếc mắt nhìn An Tích Phúc, đáp:
"Thực ra tôi cũng đoán không được nhiều lắm, về chiến sự phía bắc thì chắc là không thể hạ được thành Gia Hưng, đúng không?"
Lời này của hắn rất hời hợt, Lưu Thiên Nam cũng không có khúc mắc gì, gật đầu đáp:
"Ừ, Đồng Quán suất binh, thành cơ bản đã được cứu."
"Phương Thất Phật e rằng cũng không muốn quay về. Giữa tháng bảy, tháng tám lương thực được mùa, con đường từ Hàng Châu đến Gia Hưng trước nay vẫn là vùng đất phì nhiêu. Binh thư vẫn nói, ba quân chưa động, lương thảo đi đầu, mọi người có thể thu hoạch được thì tốt, còn nếu không gặt được thì phải đốt cho bằng sạch, quân đội của Đồng Quán đông, nhu cầu hậu cần cho quân đội cũng lớn. Bên này... đại khái là dự định dựa vào thành mà chiến. Có phải như vậy không?"
Lần này đúng là không ai nói tiếp. Ninh Nghị cười cười, tiếp tục:
"Số lương thực vừa mới thu hoạch kia, nếu thành Hàng Châu không bị phá thì có thể chống đỡ được trong thời gian rất lâu. Nhưng khởi nghĩa, xưng đế, khi đã có danh hiệu rồi thì luôn có người trông chừng mà xin vào, mặc dù không giải vây được cho thành Hàng Châu nhưng chỉ cần bên này còn chống đỡ thì bên ngoài triều đình sẽ dồn áp lực càng lúc càng lớn. Mặt khác, ở phía bắc hai nước Kim Liêu chắc chắn là sẽ đánh nhau, triều Vũ cũng muốn xuất binh đánh lên phía bắc, nếu cứ tiếp tục giữ mười lăm vạn quân ở đất Giang Nam này, dây dưa kéo dài thì có thể... khiến triều đình sụp đổ. Những điều tôi có thể đoán được, cúng chỉ đến thế mà thôi."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó lại nói tiếp:
"Triều đình Vĩnh Lạc vừa mới thành lập, không thể ngay lập tức giết một nhóm người lãnh đạo như vậy được, vì sẽ khiến lòng người bàng hoàng lo sợ. Nhưng nếu muốn dùng sách lược vườn không nhà trống để thủ thành thì việc quan trọng nhất chính là phải thống nhất được nhân tâm trong thành, trên dưới một lòng. Nghe nói Lệ soái là người thận trọng, ông ta dẫn binh quay về đây, thanh lý một nhóm nào đó, cũng có thể ổn định thế cuộc Hàng Châu tốt hơn. Đấu tranh chính trị mà, đại khái là kiểu như vậy."
Những sự vụ trong Bá Đao doanh mà bây giờ Ninh Nghị đang tiến hành xử lý đều là những vấn đề có liên quan tới nội chính của trang, còn những chuyện cơ mật quan trọng, hoặc chuyện liên quan đến chiến sự phía bắc thì cơ bản đã bị lọc ra hết rồi. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Lưu Song Mộc lại kinh ngạc như thế khi nghe hắn nói chuyện. Đợi hắn nói xong hết thảy những chuyện này, mọi người đều hóa trầm mặc. Trần Phàm đại khái là người hiểu rõ nhất suy nghĩ của Phương Thất Phật, nhíu mày hỏi:
"Có thể như vậy sao?"
Điều gã ám chỉ đương nhiên là mục đích kéo đổ triều đình họ Chu. Ninh Nghị nở nụ cười, đáp:
"Mọi người đều chỉ nói suông thôi mà, nếu nói suy đoán sơ sơ thì tôi còn nói được, chứ nếu như cậu muốn coi những chuyện này là thật thì tôi cũng không rõ nữa. Những việc trên đời này vốn không theo cách cũ, có câu rằng xây tường cao, tích lương nhiều, hoãn xưng đế, nhưng ở đây các vị lại vội vàng xưng đế, đương nhiên là các vị cũng có cách nghĩ của riêng mình, nhưng việc có thành công hay không, thì phải xem những hành động cụ thể sau này mới có thể xác định được."
Mọi người đánh mắt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó, Lưu Thiên Nam mới lên tiếng:
"Xây tường cao, tích lương nhiều, hoãn xưng đế, câu này khá hợp lý đấy, không biết là ai nói..."
"Hàn Tín nói với Lưu Bang đấy chứ đâu."
Lúc này hắn đang kể cho Trần Phàm nghe chuyện mình muốn tham gia một hội thơ vào ngày mai. Trên thực tế, mấy ngày trước Ninh Nghị và thủ lĩnh đặc vụ Văn Nhân Bất Nhị do Tần lão phái tới đã gặp nhau lần thứ hai rồi, hội thơ ngày mai chính là địa điểm hẹn gặp lần thứ ba, cho nên hắn phải rào đón trước với Lưu Thiên Nam, nói là có hẹn dẫn Lâu Thư Uyển tham gia... Trên thực tế, đúng là hôm nay Ninh Nghị có nhắc tới hội thơ kia, Lâu Thư Uyển vừa khéo bảo rằng mình cũng được mời tham gia. Lúc này mọi người cũng chẳng thèm để ý đến một chuyện đơn giản như vậy, mãi đến khi mọi người bắt đầu nghị luận "Té ra Hàn Tín đã nói câu này..." thì hắn mới tỏ vẻ chăm chú suy nghĩ.
"Ài... Hình như... Chắc là... Đúng thế..."
Sau này, câu danh ngôn "Xây tương cao, tích lương nhiều, hoãn xưng đế" được truyền ra ngoài thông qua rất nhiều phương thức truyền tin kỳ lạ, đa số mọi người đều cho rằng đây là lời của chính Ninh Nghị hoặc là của người phụ tá bên cạnh, còn bản thân hắn luôn miệng bảo rằng đó là lời của Hàn Tín, rất nhiều năm sau, việc này vẫn không thể phân định rõ ràng...
Còn ngay tại thời điểm hiện tại thì đương nhiên là Ninh Nghị sẽ không biết đến chuyện đó, lúc này còn đang mải mê suy nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra ngày mai trong lúc giả lả cười nói với mọi người mà thôi. Trong lúc khách bạn cùng nói nói cười cười, đêm dần xuống sâu hơn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK