Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Quá trung tuần tháng hai, trời bắt đầu mưa.

Chẳng bao lâu nữa là đến tiết Thanh Minh (1), mưa xuân lành lạnh tẩy sạch bụi bặm trần gian, cây cỏ đâm chồi, hoa thơm khoe sắc, từng chút từng chút tô điểm cho thế giới này thêm phần xinh tươi đẹp đẽ.

Ở thời đại này thì Thanh minh được xem là một ngày trọng đại, Tô gia cũng đang chuẩn bị làm lễ tế tổ. Nếu như là năm ngoái thì tới giai đoạn này Ninh Nghị khá nhàn, người ở rể mà không đổi họ thì không được vào từ đường, cho nên đến ngày đó hắn cũng không được coi là thành phần quan trọng. Đã có đám phụ nữ Tô gia phụ giúp chuẩn bị đồ tế tổ nên hiển nhiên là Ninh Nghị không cần để ý đến. Đương nhiên là thường ngày hắn đã khá nhàn nhã rồi, đến dịp này thì lại càng không biết đi đâu nữa.

Không vào từ đường, không phải nhân vật quan trọng còn mang ý nghĩa là không được coi trọng. Cứ như vậy, theo quan niệm thông thường thì người đàn ông sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa, dù sao thì người đời vẫn thường hô hào "Đại trượng phu" thế này thế nọ, thế lọ thế chai còn gì. Chỉ là so với năm ngoái, năm nay Ninh Nghị lại khiến cho người nhà họ Tô hơi khó xử. Theo như lời tiểu Thiền nói lại thì mấy vị lão gia gia trong nhà đang tìm Tô Bá Dung bàn thảo, xem có thể đưa Ninh Nghị tham dự lễ tế tổ lần này hay không, không nên để hắn cảm thấy bị ghẻ lạnh, nhưng thương lượng mãi chưa có kết quả gì, khiến cho mọi người khổ não không thôi.

Dù sao thì hiện tại, tầm quan trọng của Ninh Nghị trong nhà họ Tô cũng đã lộ rõ ra rồi, mặc dù mang thân phận của người ở rể nhưng công lao của hắn khiến người khác không dám không tôn trọng. Thân phận ở rể ở Tô gia là bắt buộc rồi, không thay đổi được, nhưng không cho hắn vào từ đường, sau này không có người lo hương khói, bây giờ mọi người đều lo lắng chuyện này khiến Ninh Nghị trong lòng không vui. Mọi người thương thảo một hồi, còn đi hỏi Tô Đàn Nhi nữa, Tô Đàn Nhi cũng đau đầu, chạy về nói bóng gió mấy câu với Ninh Nghị, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Tô Nghị Tô Lập Hằng nghe không được thuận tai cho lắm..."

"Thiếp thân cũng cảm thấy thế..."

"Vậy thì đừng đổi nữa... Đừng nghĩ những chuyện này nữa, còn mấy lão nhân gia kia muốn gì thì cứ chiều ý họ đi, lo chút chuyện cũng có sao đâu..."

Nhân tâm nhân tính, luật luật lệ lệ, Ninh Nghị đều biết rõ hết. Hắn biết phiền não lần này của đối phương là do đâu, mặc dù rất nhiều chuyện hắn không quan tâm, nhưng riêng việc đổi họ thì không thể được, đối phương đại khái cũng hiểu điều này, đây cũng chính là căn nguyên khổ não của bọn họ.

Đương nhiên, sự nghi kỵ và lo lắng từ việc Tô Dũ Tô lão thái công công bố sự tình chuyện Hoàng thương vào đêm đó cũng không thể tránh khỏi, những người này nhất định sẽ lo lắng hắn có dã tâm hay không, lo năng lực của hắn có lớn quá hay không, hoặc lo rằng hắn có bất mãn như thế không, mấy chuyện này cũng không cần để ý lắm. Bọn họ muốn trói buộc, chèn ép hay giới hạn gì thì cũng mặc kệ bọn họ, dù sao thì ngay từ đầu Ninh Nghị đã không có ý nghĩ tơ hào gì với của cải lẫn quyền lực của Tô gia.

Tuy rằng bây giờ tình cảm với thê tử rất tốt, nhưng về chuyện tế tổ, lúc Tô Đàn Nhi nhắc đến, hắn cũng định nói song lại thôi. Thực ra chuyện này cũng chẳng to tát gì, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu hắn là hạng người thế nào, cho dù có thể nàng sẽ thấy kỳ lạ nhưng lâu dần thì cũng sẽ hiểu mà thôi.

Đây có lẽ sẽ là một quá trình lâu dài, nhưng vợ chồng từ từ hòa hợp cũng là chuyện đúng đắn.

Mỗi ngày đến thư viện dạy học, trong số các học trò thì vấn đề tâm tình gần đây của Chu Bội khiến Ninh Nghị cảm thấy hơi lạ. Lúc trước hắn biết cô bé này đang sầu não vì tin tức tuyển quận mã trong nhà, cô bé tính tình xưa nay quật cường là vậy mà còn khóc trộm, gần đây lại thấy cô bé rất kỳ lạ, bởi vì hai ngày trước hắn nhìn thấy cô bé lén lút hái mấy cái lá rửa sạch rồi lại lén lút nhai. Thứ lá này rất đắng, Ninh Nghị nghĩ đến cảm giác đó không khỏi nhíu mày, chẳng biết vị tiểu quận chúa thân phận cao quý này muốn làm cái gì nữa.

Là thầy giáo, hắn khá là quan tâm đến mấy đệ tử nữ nhiều hơn, bởi vì cái gì hiếm thì thường quý, đám đệ tử nữ này được hắn dạy vỡ lòng xong, chắc sau này cũng chẳng được học tiếp nữa, rốt cuộc thì những cô bé kia sau này cũng chỉ đối mặt với hai chuyện duy nhất là kết hôn và giúp chồng dạy con mà thôi.

Nhưng việc này cũng chỉ dừng lại ở mức độ để ý mà thôi, muốn mở mang thêm cũng chỉ tổ phí hoài, rốt cuộc các cô có vấn đề tâm lý thế nào thì cũng là vấn đề của xã hội, xã hội không cải cách được thì càng không tốt cho các cô, câu nói phụ nữ không có tài chính là có đức vẫn còn cực kỳ chính xác dưới cái nhìn của xã hội này. Bởi thế, với cô tiểu quận chúa đột nhiên trở thành cổ quái này Ninh Nghị cũng chỉ dạy nàng ít toán học mà thôi, không hỏi han gì thêm.

Ở ngoài Tô gia, về sự kiện ám sát liên quan đến Trúc Ký, vì mấy tên thích khách đã trốn biệt nên chuyện cũng dần im ắng. Chuyện này tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ là trong đó mơ hồ lộ ra những hàm nghĩa không tầm thường chút nào, đủ lôi kéo sự chú ý của những người có tâm. Người Liêu, nước Kim, triều Vũ... Cuộc chạy đua phức tạp này mới chỉ hơi hiển lộ một ít đầu mối mà thôi.

Chuyện này đối với Ninh Nghị vốn dĩ đã không phải chuyện nhỏ, mà Tần Tự Nguyên ở giữa vòng xoáy, bị đè nén trong cái vẻ yên tĩnh giả tạo kia, chẳng biết là có bao nhiêu biến hóa. Ninh Nghị tình cờ đi qua, cũng chỉ nói mấy chuyện sách vở, hạ mấy quân cờ, hoặc tâm sự chuyện vặt vãnh trong nhà. Ninh Nghị kể lại phiền não mới đây trong Tô gia, đối phương liền cười trêu, bảo hắn biết điều quá cũng làm người khác thêm phiền hà. Chỉ có việc quốc gia đại sự thì tuyệt đối không đề cập tới.

Trong vụ ám sát ở Trúc Ký kia, Vân Trúc thì bị thương, Cẩm Nhi còn áp chế được một tên, cũng coi là có ơn cứu mạng với Tần Tự Nguyên. Hồi trước Ninh Nghị cũng từng đánh tiếng nhờ Tần Tự Nguyên nhận Vân Trúc làm nghĩa nữ, sau đó vì màn biểu diễn ở Yên Thúy lâu của Vân Trúc mà bỏ qua, nhưng Vân Trúc vẫn còn giữ quan hệ với Tần gia, thỉnh thoảng cũng qua bái phỏng vị Tần gia gia này một đôi lần, sau sự kiện này, có một ngày Tần Tự Nguyên lại đề cập đến chuyện nhân nghĩa nữ.

Lần trước là do Ninh Nghị đề xướng chuyện này, ý định vốn dĩ không tầm thường. Muốn một viên quan lừng lẫy một thời nhận một cô gái thanh lâu làm nghĩa nữ, chuyện này mà truyền ra ngoài nhất định ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự của Tần lão, nhưng lúc đó Ninh Nghị cân nhắc vì đã hiểu rõ tình nghĩa với đối phương, quyết tâm tìm cho Vân Trúc một chỗ dựa tốt, còn về phía Tần lão thì một là cũng hiểu rõ nhau rồi, hai là Ninh Nghị muốn nhân việc này mà trả nợ ân tình cho đối phương, chỉ cần lão nhân gia đồng ý, hắn tự nhiên có năng lực xuất thủ, không để đối phương chịu thiệt. Sau đó, Vân Trúc đã ra mặt lần nữa vì mình, mà còn bắt đối phương đồng ý nữa thì có hơi được voi đòi tiên quá, cho nên Ninh Nghị mới dừng lại.

Nhưng lần này là do chính Tần lão đề nghị, ý nghĩa đặc biệt hơn. Lúc trước, Tần lão chỉ là một vị quan viên bị bãi chức mà thôi, nhưng hiện tại bên ngoài tiếng tăm đang dậy, còn bị người Liêu thích sát một lần, nếu như muốn quật khởi thì chỉ nháy mắt sẽ làm đại quan dưới một người trên vạn người, vậy mà lại tự đề xuất chuyện này khiến cho Ninh Nghị không khỏi sững sờ.

Hắn không thể thay Vân Trúc đồng ý được, nhưng cũng chẳng thể mở miệng cự tuyệt. Lúc này trong nhà Tần lão thường có mấy nhân vật lớn tới bái phòng nên Vân Trúc cũng không tiện đến, cho nên Ninh Nghị bèn dẫn Vân Trúc, Cẩm Nhi tới nhà bái phỏng, để cho lão nhân gia cảm ơn các nàng một lần.

Chiều hôm đó ở trong sân trà nước bưng lên, mọi người cùng chuyện phiếm dăm câu. Mối quan hệ giữa Ninh Nghị và Vân Trúc thì Tần Tự Nguyên đã biết.

"Hai người rốt cuộc gọi là thứ quan hệ gì đây, ta thật chẳng biết dùng từ gì nữa, trước nay chưa từng gặp trường hợp này..."

Thực ra từ lâu hai người vốn đã có thể ở chung được rồi, nhưng do con kỳ đà Cẩm Nhi cản mũi nên rốt cuộc vẫn chưa có đột phá sau cùng. Ninh Nghị không thể mang nàng về nhà được, nhưng lúc này dẫn theo Vân Trúc tới đây bái phỏng, có lẽ do Ninh Nghị đã quyết định một việc đại sự trong cuộc đời thay nàng cho nên có cảm giác tự nhiên, thậm chí tự nhiên giống như kiểu trượng phu mang theo thê tử về thăm nhà nhạc phụ vậy. Về điểm này thì Tần Tự Nguyên lẫn Khang Hiền cũng từng nói qua, nhưng cũng đành chịu thua.

Lúc này Cẩm Nhi cũng đã quen biết với cả nhà Tần lão, nghe hắn nói vậy liền phấn khởi đi tố giác tội trạng của Ninh Nghị. Ninh Nghị và Vân Trúc chỉ có thể im lặng lắng nghe mà thôi, thỉnh thoảng nhấp trà cười gượng. Thái độ này của bọn họ trong mắt Cẩm Nhi dĩ nhiên biến thành sợ hãi e dè, rất khó chịu với thái độ u mê không chịu tỉnh cùng với sự buông xuôi phó mặc của Vân Trúc tỷ.

"Tần gia gia, người phải mắng bọn họ một trận đấy."

Tần Tự Nguyên bật cười:

"Cô cũng nói bọn họ chấp mê bất ngộ còn gì, mắng có tỉnh được đâu. Kỳ thực trong đời nếu có thể u mê một lần cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Cho bọn họ ít thời gian đi."

Cẩm Nhi hừ lạnh một tiếng, đáp:

"Không cho."

Nói thì nói thế thôi chứ Cẩm Nhi cũng chẳng có cách nào khác, trên thực tế thì trong chuyện này chưa chắc nàng không thích thú. Sau khi nàng khỏi bệnh, ngày nào cũng đấu võ mồm với Ninh Nghị, hoặc là nói chuyện Cẩm Nhi quán, theo thói quen đi qua những tháng ngày nhàn nhã.

Trong mấy ngày này, chuyện Lý Sư Sư đến Giang Ninh thăm bạn lại càng xôn xao hơn, chẳng biết ai đơm đặt mà biến câu chuyện trở thành Đông Kinh khiêu chiến Giang Ninh rồi. Rất nhiều tài tử Giang Ninh đã có hành động, giật dây mấy cô Khởi Lan, Lạc Miễu Miễu, chuẩn bị một màn biểu diễn rồi mới Lý cô nương đến tranh tài một phen. Người bên kia còn chưa tới mà bên này đã náo động hết cả lên rồi.

"Cái cô Lý Sư Sư này cũng nổi tiếng lắm đấy, nghe nói rất nhiều tài tử giỏi giang ở Đông Kinh đều làm thơ cho nàng, trong đó có một gã tiếng tăm rất nổi gọi là Chu Bang Ngạn, ta có xem qua tác phẩm của gã rồi, khá lắm đấy."

Chiều hôm đó tới tiểu lâu bên này, Nguyên Cẩm Nhi cũng đang chăm chú chuyện của Lý Sư Sư.

"Gần đây rất nhiều tài tử Giang Ninh đều đã sáng tác thơ từ mới rồi, Ninh đại tài tử có muốn viết một bài từ mới, đập vỡ khí thế hung hăn của Đông Kinh không?"

"Làm thơ à? Được thôi, vừa hay đang có hứng."

Ninh Nghị liền cầm bút lên viết, Cẩm Nhi há hốc mồm, vội vàng bò từ bàn bên kia lại, Vân Trúc đi qua cũng hiếu kỳ thò đầu nhìn.

"Nào vôi lân đạm sắt lưu huỳnh... Vườn nhỏ phong tình có bấy nhiêu... Sun phát can xi rồi khí hiếm... Ám hương lay động ánh trăng chiều... Đây là thứ thơ gì vậy..." (2)

Ninh Nghị nhớ lại bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học nhưng nhớ không chuẩn, lúc này cầm tờ giấy nhìn rồi lắc đầu tự sướng:

"Chà chà, thơ gì mà hay thế không biết... Vẫn còn bốn câu nữa... Chì nhôm kẽm thiếc ni tơ đồng... Ái chà... nghe tựa câu 'như tơ đồng' nhỉ..."

"Xí, không muốn viết thì thôi. Lần nào cũng vậy..."

Bài Sơn viên tiểu mai (3) này hình như chưa truyền đến Vũ triều, Cẩm Nhi nhìn hai câu "Vườn nhỏ phong tình có bấy nhiêu" và "Ám hương lay động ánh trăng chiều", lại nói:

"Ngang nhiên chà đạp hai câu thơ hay như vậy, đại tài tử thiệt ghê gớm..."

Nàng suy nghĩ một chút rồi lại cười nói:

"Hà, đúng rồi, trưa nay có một vị công tử đến bái phỏng Vân Trúc tỷ đấy nhé, dáng người vừa dễ coi lại còn chững chạc, thông hiểu lễ nghĩa, lại còn làm quan nữa, làm thơ đảm bảo hay hơn ngươi, Vân Trúc tỷ ngồi nói chuyện với người ta vui vẻ lắm."

"Ớ..." Ninh Nghị bật cười. "Không tin, làm gì có ai viết được bài thơ hay như vậy chứ..."

"Là đại công tử của Tần lão đó." Vân Trúc ở sau lưng cười, nói. "Vì chuyện Tần lão bị thích sát, lại đúng tiết Thanh Minh nên mới lặn lội từ Giang Châu về đây, hôm nay đặc biệt đến cảm ơn. Huynh ấy nói hôm qua có đến nhà Lập Hằng bái phỏng nhưng do vội quá nên chưa gặp được, Lập Hằng không biết à?"

"Tần Thiệu Hòa... Hôm qua quả thực là có người đến, nhưng không để lại tên, đúng là có nói sẽ quay lại..."

Ninh Nghị suy nghĩ hồi lâu, đại khái cũng hiểu được sơ lược. Hắn từng nghe khá nhiều chuyện về hai người con trai của Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm một văn một võ, nhờ quan hệ của Tần Tự Nguyên mà vào trong quân ngũ khá được trọng dụng, năm ngoái nhờ trợ giúp thiên tai đắc lực nên Tần Thiệu Hòa được thăng chức làm Tri châu Giang Châu, đại khái là do công việc bận rộn nên đầu năm hai huynh đệ không về Giang Ninh được, lần này nghe tin phụ thân bị thích sát nên vội vã chạy về.

Hắn hỏi Vân Trúc tình hình của Tần Thiệu Hòa, là con trưởng của Tần Tự Nguyên, người này thực ra cũng đã gần bốn mươi cho nên Cẩm Nhi bảo anh tuấn chững chạc, thông hiểu lễ nghĩa là hoàn toàn chuẩn xác. Dựa theo những gì mà Tần Tự Nguyên kể thì Tần Thiệu Hòa làm người khiêm cung cẩn trọng, rất có phong thái của cha, mà về mặt học vấn cũng là người kế thừa của Tần Tự Nguyên. Chỉ là dưới sự ảnh hưởng của Tần Tự Nguyên, trọng thực chất, ghét khoa trương, nên mặc dù tài thi thơ không kém ai nhưng hiếm khi hạ bút, bởi vậy không nhiều tiếng tăm, trên quan trường cũng một đường đi tới, những năm trước bị phụ thân liên lụy, mãi gần đây mới được thăng chức.

Ba người nói hết chuyện hai huynh đệ Tần gia, Ninh Nghị cũng cố nhớ lại nguyên vẹn bài Sơn viên tiểu mai, sau đó chép ra giấy đưa cho Nguyên Cẩm Nhi xem. Nguyên Cẩm Nhi lướt qua một lần, khịt mũi coi thường:

"Cũng chỉ đến thế mà thôi."

Nói thì vậy nhưng xem chừng nàng vẫn rất thích. Ninh Nghị dặn đi dặn lại bảo nàng không được để lộ ra ngoài, tự xem một mình được rồi, nếu có cho người khác xem thì cũng không được bảo là hắn viết. Hôm nay trở về, lúc ngang qua Tần phủ tiện đường ghé vào bái phỏng, quả nhiên biết được đại công tử Tần gia đã trở về, chỉ có điều chiều nay cũng ra ngoài bái phòng mất rồi. Hắn về đến nhà thì vừa khéo gặp được một người tới tìm, không phải Tần Thiệu Hòa mà là Bộc Dương Dật của Bộc Dương gia, Ninh Nghị đi vắng nên Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung tiếp đón.

"... Dạo gần đây chắc Ninh huynh cũng biết chuyện Sư Sư cô nương ở Đông Kinh muốn tới đây, hiện tại tinh thần quần chúng ở Giang Ninh đang sôi sục, mọi người đều chờ mong được thấy Khởi Lan và Sư Sư cô nương đàm luận... Ài, mặc dù việc này vẫn chưa rõ ý đồ đối phương nhưng dù sao vẫn có khả năng chạm mặt. Tiểu đệ cảm thấy dù sao cũng quan hệ đế danh dự của Giang Ninh, cho nên mạo muội mời Ninh huynh phá lệ một phen, vì danh dự kẻ sĩ Giang Ninh mà viết giúp Khởi Lan một bài từ, như vậy cũng coi như là phòng trước tránh họa..."

Trước đây mọi người lui tới với nhau, Bộc Dương Dật đều tỏ ra hào sảng thoải mái vô cùng, nhưng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu quá đáng nào. Bây giờ thì Ninh Nghị đã rõ, đối phương kinh doanh lâu như vậy, dự định thu hoạch thành quả của thiện ý lâu nay đây...



-------------

Chú thích:

(1) Thanh Minh: tiết khí giữa Xuân Phân và Cốc Vũ, là một dịp lễ trọng đại của người Trung Quốc, tính theo dương lịch vào tầm đầu tháng 4, thường thì dịp này người ta tiến hành lễ "Tảo mộ" và tế tổ sau đó, cùng với hội "Đạp thanh".

(2) Nguyên văn:

Giả bất do lục thổ thân sắc, chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên. Giáp nột cái mỹ ly phi phương, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.

Dịch nghĩa:

Ge Pu U Cl Th As Cs

Vườn nhỏ phong tình có bấy nhiêu

Ka Na Ca Mg Li Be Fr

Ám hương lay động ánh trăng chiều.

Đoạn này Ninh Nghị lấy tên các nguyên tố trong bảng tuần hoàn hóa học chêm thêm hai câu thơ trong bài Sơn viên tiểu mai của Lâm Bô để đùa Nguyên Cẩm Nhi. Vì ý nghĩa của mấy nguyên tố đó là không quan trọng nên mình đổi một chút cho hợp với vần bằng trắc của đoạn thơ.

(3) Sơn viên tiểu mai: đây là một bài thơ của đại thi nhân Lâm Bô Lâm Hòa Tĩnh thời Bắc Tống. Lâm Bô tự là Hòa Tĩnh, là một nhà thơ rất nổi tiếng thời Bắc Tống. Ông không lấy vợ, không có con, ẩn cư một mình trên Cô Sơn giữa lòng Tây Hồ ở Hàng Châu. Lâm Hòa Tĩnh rất yêu mai cũng như hạc trắng, chỗ ông ở trồng rất nhiều hoa mai và nuôi nhiều hạc trắng, ông coi mai như vợ, coi hạc như con, vì thế mới có biệt hiệu là "Mai thê hạc tử". Ông viết rất nhiều bài thơ miêu tả vẻ đẹp của hoa mai, trong đó bài nổi tiếng nhất chính là Sơn viên tiểu mai.

Chữ Hán:

山園小梅
眾芳搖落獨暄妍,
占盡風情曏小園。
疏影橫斜水清淺,
暗香浮動月黃昏。
霜禽欲下先偷眼,
粉蝶如知合斷魂。
幸有微吟可相狎,
不須檀闆共金尊。

Dịch nghĩa:

Khi tất cả các loài hoa thơm khác đều rụng cả thì riêng hoa mai vẫn còn xinh đẹp lộng lẫy,
Trong khu vườn nhỏ, hoa mai độc chiếm tất cả vẻ xinh tươi của cảnh vật.
Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn,
Hoa mai (ám hương là một tên khác của hoa mai) lay động bóng trăng buổi hoàng hôn.
Cánh chim bay trong sương chiều muốn hạ cánh nhưng còn e ngại,
Cánh bướm như hay biết, làm hồn người thêm say đắm ngẩn ngơ.
Thật may sao, ta cứ khẽ ngâm thơ để tự vui,
Đâu cần đến tiếng đàn ca cùng chén rượu nồng.
Dịch thơ:

Muôn hoa rụng hết, vẫn yêu kiều
Vườn nhỏ phong tình ôm bấy nhiêu
Bóng nhạt đâm xiên bờ nước cạn
Ám hương lay động bóng trăng chiều
Chim sương muốn đậu còn mắt liếc
Bướm phấn như hay để hồn phiêu
May gặp còn ngâm dăm ba tiếng
Lọ chi đàn sáo mới nên điều

(Tiểu hài nhi dịch)


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK