Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếng xe ngựa lộc cộc, bóng đèn trong xe lay động, tiếng huyên náo ở bên ngoài truyền vào trong, chợt có một hàng đuốc vọt tới, có tiếng người quát tháo, xe ngựa thả chậm tốc độ.

Lúc tỉnh lại, Lâu Thư Uyển vẫn nằm trên xe, huynh trưởng Lâu Thư Vọng ngồi một bên. Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Lâu Thư Vọng muốn đỡ cánh tay của nàng nhưng bị nàng né tránh theo bản năng, động tác đỡ biến thành chộp:
- Không sao chứ?

Do mới tỉnh lại, trí nhớ vẫn còn chưa phục hồi hoàn toàn, nàng ngồi dậy, sau đó cũng kịp phản ứng, vén rèm xe nhìn ra phía bên ngoài, một đội binh lính đang cầm đuốc chạy tới, nơi này cách Tứ Quý trai khá xa, cũng không biết bên kia xảy ra chuyện gì rồi nữa.

- Huynh, sao huynh có thể làm như vậy?

- Ta biết muội nghĩ gì, nhưng một là Ninh Lập Hằng và gia đình chúng ta đã có thù, mối thù còn chưa giải, hai là hắn đã chọc phải chuyện cực lớn, có thể gây ra đại họa... Quên hắn đi, muội không nên tiếp tục kết thân với hắn nữa.


- Hắn...
Lâu Thư Uyển hạ màn xe xuống suy nghĩ một chút, sau đó nhíu chân mày, nâng cao giọng:
- Hắn... Chẳng qua chỉ là một chút chuyện nhỏ, Nhị ca và hắn chỉ là hiểu lầm! Có cái gì mà không thể giải được!

Lâu Thư Vọng nhìn em gái ngồi bên cạnh, sau đó vẫn nói với giọng lạnh lùng nhưng thanh âm có phần cao hơn:
- Nhị ca muội muốn giết hắn.

- Cái, cái gì...

Lâu Thư Vọng nghiêng đầu:
- Muội cho rằng gia đình mình không biết Ninh Lập Hằng vẫn còn ở Hàng Châu sao? Nhị ca muội đã nhìn thấy hắn một lần nên gần đây mới phấn chấn tinh thần, kết giao khắp nơi, chính là muốn thông qua quan hệ, tìm ra nơi ở của Ninh Lập Hằng rồi giết hắn. Lâu Tĩnh Chi hôm nay cũng là một trong những người nó kết giao, là ta nói bọn họ biết... Những chuyện như tối nay, Nhị ca muội không thể nào tự mình động thủ.

- Sao Nhị ca có thể làm như vậy, huynh ấy với Lập Hằng chẳng qua chỉ có chút hiềm khích, nói cho cùng... là do huynh ấy thấy Đàn nhi muội tử xinh đẹp nên có chút hảo cảm mà thôi, có hảo cảm là muốn giết phu quân người ta hay sao? Đại ca... huynh, tại sao huynh cũng ủng hộ huynh ấy...

Lâu Thư Uyển nói với giọng không thể nào tin được, nhưng Lâu Thư Vọng vẫn nói với giọng lạnh nhạt:
- Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện Nhị ca muội muốn giết ai, nhưng nó là nam nhi của Lâu gia, có tinh thần phấn chấn, ta rất cao hứng.

- Ta sớm biết chỗ ở của Ninh Nghị, nhưng Nhị ca muội muốn tự mình tìm hắn, có thể tìm được hay không ta cũng chẳng qua tâm, Nhị ca muội càng gặp phải nhiều khó khăn thì càng trưởng thành. Ta cũng sớm biết chuyện muội có lui tới với người này ....

Ánh mắt của hắn nhìn về Lâu Thư Uyển, lần này nhìn khá lâu:
- Ninh Lập Hằng... khác với những nam nhân trước kia muội lui tới, muội không khống chế được hắn đâu, nhân có chuyện tối nay... muội nên quên hắn đi.

- Huynh... Đại ca... Huynh nói muội lẳng lơ...
Lâu Thư Uyển rất nhạy cảm ở phương diện này, nói xong câu này, nàng cắn răng một cái, đưa tay chỉ:
- Nam nhân giống như Nhị ca thì nói gì đến nam tử hán đại trượng phu, nói gì đến chuyện “bụng tể tướng có thể chống được thuyền” (1), có một chút chuyện nhỏ vậy mà cũng muốn giết người! Giết người đấy! Giết người đoạt vợ, đây chỉ là việc mà chỉ có đàn ông xấu xa mới làm! Một chuyện nhỏ như kiến, vậy mà sao Nhị ca có thể nhớ lâu đến như vậy... Nam tử hán đại trượng phu...

(1): Bụng tể tướng có thể chống được thuyền: ý bảo càng làm cao thì càng phải rộng lượng, bao dung.

Nàng còn chưa nói xong thì Lâu Thư Vọng đã vỗ mạnh xuống tay vịn:
- Muội đúng là đồ lẳng lơ!

Mấy ngày nay hắn rất mệt mỏi, bây giờ lại bị em gái chọc giận, chẳng qua cái giận này đến nhanh đi cũng nhanh, ánh mắt của đại công tử Lâu gia ngay lập tức trở lại bình thường, thở dài một cái:
- Muội là em gái ta, tính muội ta còn lạ gì, muội khác với những cô gái lẳng lơ kia. Ban đầu gia đình có ép muội gả cho Tống Tri Khiêm, ta biết muội không muốn. Tống Tri Khiêm không quản được muội, đó là chuyện của hắn, ta chỉ muốn tốt cho muội mà thôi. Sau này muội thế này, muội có thấy thích hay không? Những thư sinh kia lui tới với muội, lúc đó muội thật lòng với người ta, nhưng sự thật lòng ấy được mấy hôm...

- Ta biết muội muốn gả cho một nam nhân như thế nào. Trong lòng ta hiểu rõ, đó là người có thể quản lý cả Tô – Hàng, nếu có nam tử như vậy, chẳng lẽ ta không tìm giúp muội hay sao? Không tìm được đâu, trong lòng muội muốn có loại nam nhân như thế, nhưng những nam nhân này khác hẳn đám danh môn kia, có lẽ là có, tài hoa hơn người, văn chương xuất chúng, phong lưu nho nhã, lại còn phải phù hợp với muội. Thư Uyển, muội đâu phải tài nữ gì, lấy thực lực của Lâu gia chúng ta, chúng ta xứng với loại người như vậy ư?

Là huynh trưởng trong nhà, Lâu Thư Uyển mặc dù có tôn trọng Lâu Thư Vọng, nhưng giữa hai người bình thường cũng không quá thân thiết, bây giờ nghe huynh trưởng nói như thế, mắt nàng đỏ lên:
- Vậy muội... Trước kia muội đã nói, đừng ép muội lập gia đình, đừng ép gả muội cho người mà muội không thích!

- Con gái lớn rồi, làm sao có thể không lấy chồng!
Lâu Thư Vọng nói:
- Huống chi... Thời điểm ban đầu khi muội và Tống Tri Khiêm lấy nhau, cảm tình chẳng phải rất tốt hay sao. Xuất thân của hắn không phải là quá tốt, nhưng cũng có tài văn chương, sống lại đúng mực. Lúc ấy, hắn là nhân tuyển tốt nhất cho muội, trong khi đó muội cũng không cần gả đến cao môn đại hộ gì, Lâu gia chúng ta có thể lo cho muội cơm áo cả đời. Muội muốn một nam tử hán, vừa phải lo xa, vừa phải đối đãi với muội ngang hàng như một nam tử, đi chỗ nào tìm được đây!

Lâu Thư Uyển cắn răng nói:
- Ninh Lập Hằng... chính là....

Nàng nói xong câu này, nàng lại bổ sung:
- Như vậy đối với Đàn nhi muội tử...

- Hắn?
Lâu Thư Vọng nhìn nàng:
- Chuyện vợ chồng người ta thế nào, muội biết sao được. Hắn là người lý tưởng, không cao ngạo cũng không chấp nhận sống nhục, nhưng muội… không quản được hắn đâu.

Lâu Thư Uyển yên lặng hồi lâu, nói một cách thầm kín:
- Đại ca cũng nói hắn tốt mà.

- Ta nói hắn tốt sao? Ta nói là muội không quản được hắn, bây giờ muội cảm thấy hắn vừa nho nhã, vừa có sự mạnh mẽ, muội thấy mình như một cô gái nhỏ, sẵn sàng dựa vào người hắn. Nhưng mà muội chưa từng trải, qua không bao lâu, muội trở tính trở nết, điều này cũng chẳng sao. Quan trọng là những nam tử kia muội có thể bỏ, nhưng người này… Muội bội phục tài học của hắn, muội thích hắn, đến lúc đó hắn chán ghét muội thì muội sẽ cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, chỗ khóc còn không có ấy chứ. Muội là em gái ta...

Lâu Thư Vọng dừng một chút:
- Thôi, ta không nên nói với muội những chuyện này. Tốt nhất nên an phận sống cùng Tri Khiêm qua ngày đi, không có gì là không chịu đựng được cả. Thư Uyển, thật ra thì muội chẳng qua chỉ là được nuông chiều quá nên mới bướng bỉnh, “lòng người không đủ như rắn nuốt voi”, đứng núi này trông núi nọ mà thôi.

Thật ra thì những chuyện này, bản thân Lâu Thư Uyển cũng từng nghĩ tới, nhưng nàng dù có nghĩ đến cũng không cách nào buông bỏ được. Nàng được nuông chiều quá nhiều năm, không chỉ đơn thuần muốn thay đổi suy nghĩ là thay đổi ngay được.

Bên trong buồng xe nhất thời trở nên im lặng, qua một hồi, Lâu Thư Uyển mới nhẹ giọng nói:
- Vậy... Lập Hằng rốt cuộc làm chuyên gì mà vị Lệ tướng quân kia lại muốn giết cho bằng được...

- Hắn giao thủ với đám người Thạch Bảo, Lệ Thiên Hữu bảo hắn giết Cẩu Chính, Lục Sao, Diêu Nghĩa, Tiết Đấu Nam, trên tay của hắn đã dính máu của mấy nghìn nghĩa quân, Thư Uyển, những chuyện này muội không nghe phong thanh gì hay sao?

- Làm gì có chuyện ấy, hắn chẳng qua chỉ là thư sinh, quản một chút sổ sách mà thôi...

- A ha, thư sinh...
Lâu Thư Vọng đã nở nụ cười, sau đó mới nghiêm túc nói cho em gái nghe chuyện về Ninh Nghị, bắt đầu từ việc cho nổ tung ngõ Thái Bình đến việc xảy ra trên đường chạy trốn ở Hồ châu, cuối cùng do không may mắn nên mới bị bắt trở lại...

- Hắn là người như vậy, muội quản được hắn không?

Lâu Thư Uyển nghe tất cả mọi chuyện, đầu tiên là có mấy phần kinh ngạc, sau đó là trợn tròn mắt, thân hình run lên. Lúc này, nàng mới biết đằng sau một Ninh Nghị hời hợt ẩn giấu những thứ gì. Chiến đấu với Thạch Bảo, thậm chí là đại tướng Phật Soái lợi hại nhất bên Phương Tịch, về sau trên đường chạy trốn đã tiện tay dùng mấy ngàn người đang bước gần tới quỷ môn quan lật ngược thế cờ. Trước kia, nàng chỉ nghe những câu chuyện như vậy trong cổ tích, nhưng không ngờ mình đã kết thân với một người như vậy.

- Vậy...
Nàng nhớ tới tình hình trong Tứ Quý trai:
- Hắn dù có chống lại Lệ Thiên Hữu, có thể sẽ không... sẽ không...

Nói được một nửa, nàng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng nói:
- Đại ca, vậy sao đại ca còn để Nhị ca đi tìm Lập Hằng gây chuyện, Lập Hằng lợi hại như vậy, sao Nhị ca có thể...

Trong lúc kể chuyện về Ninh Nghị, Lâu Thư Vọng cũng không thêm mắm dặm muối điều gì. Bây giờ hắn nhìn em gái cười lắc đầu, tỏ vẻ không đáng ngại.

- Thư Uyển, chuyện trên đời này, có thể dựa vào người khác mà thành, cũng có thể do tự mình làm nên, nhưng phần lớn là do công sức tập thể. Không có đại thế, dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không làm được chuyện gì đâu, may mắn gặp thời thì có thể lập nên được một chiến công tốt. Trên đời này làm gì có ai có thể thực sự hô mưa gọi gió! Muội chẳng qua nghe kể lại thì thấy câu chuyện thần kỳ, chứ Ninh Lập Hằng lúc ấy là bạn cố tri với Tiền Hi Văn, được quan phủ ủng hộ vậy mà còn phải bỏ chạy thục mạng, may mà trên đường chạy trốn lại gặp ngay đám người Thang Tu Huyền. Muội cho rằng chuyện ấy chỉ do một mình Ninh Nghị làm mà thành được sao?

Hắn hít một hơi:
- Dù hắn thật sự có khả năng của quỷ thần, nhưng bây giờ hắn đang ở Hàng Châu, hắn còn có thể gây ra chuyện gì? Hôm nay Lệ Thiên Hữu đã hạ quyết tâm giết hắn, dù đắc tội Bá Đao doanh cũng không tiếc, huynh trưởng người này lại là Lệ Thiên Nhuận, sắp về tới Hàng Châu, Bá Đao doanh kia cho dù có thực lực nhưng cũng có thể làm được gì! Người ta nếu không hạ quyết tâm thì sao có thể đến Tứ Quý trai? Cho dù là Phật Soái có đến, với tình hình như vậy, có thể đánh thắng cả một đội quân để cứu người hay sao?

- Sắp đến nhà rồi.
Lâu Thư Vọng vừa nói, vừa vỗ bả vai em gái:
- Đừng suy nghĩ nhiều, dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng không còn đường sống.

- Nhưng... nếu như hắn có thể làm được như những chuyện huynh kể... thì tối nay có lẽ có thể có bước ngoặt...

- Cho dù có, vậy cũng không sao.
Lâu Thư Vọng trả lời:
- Nhị ca muội vẫn muốn giết hắn, muội không cản được, hay là muội thực sự muốn vì Ninh Lập Hằng mà trở mặt thành thù với cả gia đình?

Lâu Thư Uyển có chút yên lặng, nàng không làm được chuyện như vậy, chẳng qua nàng vẫn vén rèm xe, nhìn về phương hướng của Tứ Quý trai, nhưng làm sao mà nhìn thấy được. Nàng cũng biết chẳng có bước ngoặt gì đâu, nhưng nếu không có tin tức xác thực, nàng vẫn cho mình một cơ hội ảo tưởng. Có lẽ sẽ sống, có lẽ sẽ sống… Nhưng càng suy nghĩ nhiều, nàng càng cảm thấy Ninh Lập Hằng có thể sẽ chết. Tuyên Uy doanh nghênh ngang đến thế cơ mà. Mặc dù nàng cố gắng không để mình nghĩ tới những chuyện này nhưng không sao cản nổi. Đêm lạnh như nước, nàng đưa tay ôm lấy chính mình, suy nghĩ mong manh ảo tưởng kia dần khiến nàng chết lặng...

Trước đây, nàng chưa từng nghĩ tới mình lại quen biết một nhân vật như vậy, nhưng cũng có thể không tới một nén nhang thời gian trước, khi nàng vén rèm nhìn nơi mà nàng không nhìn thấy được, có thể hắn đã chết...

***

Ở bên kia, Tứ Quý trai.

Khi người kia cầm đầu người giơ lên, không khí trong phòng như đông cứng lại, sau một lúc, khi Lưu Tiến định thần lại được, cố gắng tiến về phía trước để nhận rõ tình hình hơn thì hắn nghe thấy những tiếng hít thở kinh ngạc.

- Sao có thể như thế...

- Thang Khấu...

- Cái gì...

Chỉ là mấy tiếng mà khiến tất cả mọi người nhìn đổ dồn về phía cửa phòng hiện đang chìm trong bóng tối. Chiếc đầu mà người nọ cầm trên tay rõ ràng là đầu của Thang Khấu. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, người đứng sau lưng thậm chí còn không nhìn được mặt mũi của chiếc đầu người. Lệ Thiên Hữu là người đầu tiên tỉnh táo lại.

- Hắn có mai phục!

Hắn nắm trường đao, dùng sống đao đập thẳng vào chiếc đèn lồng nhỏ bên cạnh, chiếc đèn mang theo ánh sáng bay vọt vào trong.

Mọi người đứng sau còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Lệ Thiên Hữu đã điên cuồng xông vào căn phòng kia, hô lớn:
- Bắt người! Hắn có trợ thủ mai phục!

- Hóa ra hán tử kia lại chết...

- Ninh công tử đã giết người này?

Trong tiếng xì xào bàn tán xen lẫn tiếng kinh ngạc. Lưu Tiến nhìn đầu người kia một chút thì trong phòng vang lên một tiếng ầm thật lớn. Ánh sáng lóe lên như tia chớp khiến mọi người giật mình. Sau một lúc, trong phòng có người đánh hộp quẹt, đốt đèn. Mọi người nghe thấy một giọng nói bình thản.

- Ta thắng rồi chứ?

Ninh Nghị một tay cầm đao, một tay cầm hỏa súng, từ trong phòng đi ra, tiện tay xoa vết máu trên mặt.

Lệ Thiên Hữu hai tay nắm thành quyền nhìn thi thể không đầu của Thang Khấu ở trong phòng không nói gì, sau đó hắn quát lớn:
- Lục soát! Tìm cho ra đồng bọn của hắn!

Ninh Nghị không vì câu nói này mà tranh luận hay phản bác. Mặc dù hắn bị thương không nặng nhưng cũng đã khá chật vật, chẳng qua vẫn bảo trì phong độ. Hắn nhìn qua Lưu Tiến một chút, sau đó đi tới một cái bàn ngồi xuống. Trên lầu lập tức ồn ào, lúc trước mọi người chắc chắn Ninh Nghị không giết được Thang Khấu, cũng đâu có nhìn thấy khẩu súng kia, Ninh Nghị lúc nãy làm tắt hết đèn, ý đồ làm cho mọi người không nhìn thấy gì, nhất định là có trợ thủ ám phục trong đó, bây giờ không mở miệng cãi chính là muốn làm cho Lệ Thiên Hữu ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tới lúc này, mọi người mới nhận thấy mấy phần bóng dáng văn nhân hiện trên người hắn, chỉ cần không có chứng cứ, chẳng ai có thể nói hắn không thắng. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn có trợ thủ khác, nhưng so với khí thế hung hăng của Lệ Thiên Hữu, lại có cả một đội quân đi theo, Ninh Nghị chẳng qua chỉ có ba người, hơn nữa còn không để đối phương nắm được sơ hở, ngón đòn này đúng là đẹp mắt.

Trong tiếng bàn luận to nhỏ, một chuyện nhỏ đã xảy ra ở dưới lầu. Chu Viêm Lâm đi xuống xử lý, mọi người mải xem kịch chiến nên không ai biết hắn rời đi. Trong khi binh lính còn đang lục soát, Lệ Thiên Hữu quay đầu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Ninh Nghị, hắn còn chưa lên tiếng thì một giọng nói đã vang lên ở dưới lầu.

Thiên hạ phong vân… xuất ngã bối,
Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi...

(Thiên hạ phong vân, đã có ta
Giang hồ chốn ấy mới kinh qua)
Thanh âm kia là của Chu Viêm Lâm, hắn đang học một bài thơ, thanh âm truyền tới cũng không lớn, nhưng do lúc này là ban đêm, Tứ Quý trai lại khá vắng lên mọi người trên lầu đều nghe được.

Lệ Thiên Hữu sững sờ.

Sau đó, mọi người thấy gã phụ tá của Lệ Thiên Hữu vội vã đi từ dưới lầu lên, ghé vào tai hắn nói gì đó.

Nếu như là người ở dưới lầu, hoặc có người chú ý đến sẽ biết, lúc nãy có một người mang theo một cái rương dài đi tới, nhìn bộ dáng có lẽ là một cô gái xinh đẹp đang có tranh chấp gì với mấy tên lính canh giữ. Chu Viêm Lâm đi xuống, mọi người nói tới nói lui, cô gái kia nói:
- Nơi này chẳng phải là đang mở hội thơ hay sao? Tại sao không thể vào, tưởng ta không biết làm thơ ư? Ta biết chứ, viết cho các ngươi coi nhé...

Sau đó cô gái kia xiêu vẹo viết một bài thơ trên giá gỗ, Chu Viêm Lâm liền đọc. Thời này đọc thơ chú trọng trầm bổng, bài thơ kia không được coi là tuyệt phẩm nhưng rất có khí thế. Chu Viêm Lâm bị khí thế ấy lây nhiễm, người trên lầu nghe tiếng của hắn mà ngẩn ra.

Hoành đồ bá nghiệp đàm tiếu trung,
Bất thắng nhân sinh nhất tràng túy
Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ,
Bạch cốt như sơn điểu kinh phi!

(Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo,
Một trận cuồng say vẫn hơn là
Kiếm bạt ngựa phi hồn quỷ sợ
Xương trắng thành non chim chóc xa)
Bài thơ kia vang lên, có thể nói đã làm tản mác bầu không khí nghiêm nghị bên trong lầu. Lệ Thiên Hữu và đám lính của hắn đứng một bên, Ninh Nghị máu me be bét ngồi một bên, đèn đuốc mờ tối, khung cảnh hỗn loạn... Bài thơ kia đã miêu tả đúng một vài phần cảnh tượng bên trong. Có người từ lầu dưới đi lên, bước chân nhẹ nhàng, hóa ra là một cô gái đang ôm một hộp gỗ dài trước ngực.

Chu Viêm Lâm ở phía dưới tiếp tục than thở:

Trần sự như triều nhân như thủy,
Không thán giang hồ kỷ nhân hồi.

(Mọi sự trên đời như nước chảy,
Giang hồ thân tại biết đâu mà?)
Khi mọi người nhìn rõ mặt cô gái kia mới biết là cô nàng rất đẹp, nhưng chẳng ai nhận ra nàng là ai. Nàng nhìn quanh bốn phía, tựa hồ có chút hiếu kỳ, nhưng chẳng ai nhận ra được tin tức gì từ trong mắt của nàng cả.

Nhìn nàng giống như một nha hoàn của Bá Đao doanh...

Lệ Thiên Hữu đứng đó nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mặt không đổi sắc nói:
- Đi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK