Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tiểu viện Tô phủ.

Đêm về, ánh đèn chập chờn lay động trong phòng. Dưới mái hiên, khoảng sân yên tĩnh đi qua những ngày cuối năm nay bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Sau khi bữa cơm chiều bắt đầu, không ít người lui tới nơi này. Vốn dĩ Ninh Nghị không muốn chuyện chiều nay thu hút những ánh mắt dòm ngó kia, nhưng trong cuộc đánh đấm chém giết ấy hắn đã trúng phải mấy quyền, trên đùi cũng bị thương. Chẳng nghiêm trọng gì mất, lúc ở tiệm Trúc Ký hắn đã bôi thuốc và băng bó rồi, nhưng mùi thuốc dù sao cũng không giấu được người khác, Thiền Nhi nghe nói hắn xông vào chốn hung hiểm mà bị thương, hơn nữa hình như còn cực kỳ nguy hiểm nữa, nước mắt lưng tròng kiểm tra thương thế cho hắn.

"Cô gia toàn thích mấy chuyện nguy hiểm không à... Năm ngoái thì chạy theo thích khách... Tay bị bỏng cách đây chưa lâu... Giờ lại còn như vậy nữa..."

Hết năm nay, Thiền Nhi cũng tính là bắt đầu tuổi mười bảy rồi, tiểu nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn này thế mà chẳng coi cái danh xưng hiển hách Huyết Thủ Nhân Đồ của cô gia nhà nàng vào đâu cả. Tuy mỗi ngày Ninh Nghị đều rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng còn bốc phét với người trong nhà rằng mình đã vô địch thiên hạ, năm ngoái thậm chí còn lập chiến tích anh dũng dùng hỏa thương bắn hạ một tên đạo tặc nữa cơ, nhưng ở trong lòng Thiền Nhi thì nàng vẫn coi cô gia của mình là một thư sinh yếu đuối bậc nhất. Nàng thấy cô gia bị thương thì đau lòng ghê lắm, chỉ lát sau Tô Đàn Nhi và Hạnh Nhi Quyên Nhi cũng về đến, sau đó còn để Hạnh Nhi gọi đại phu đến. Trời còn chưa tối mà tin tức Ninh Nghị bị thương ở ngoài đã truyền khắp Tô phủ rồi.

Chuyện xảy ra chiều nay ở tiệm Trúc Ký đã gây ra không ít sóng gió trong thành Giang Ninh, chỉ chưa đầy nửa ngày, trong Tô phủ đã có người nghe thấy. Tin đồn có vẻ hơi khác sự thực chút ít, hóa thành câu chuyện đầy nhiệt huyết về việc người Liêu hành hung ám sát mệnh quan triều đình ở Trúc Ký lâu, cuối cùng bị cả đoàn người ngăn lại. Thực ra đây cũng là kết quả do Ninh Nghị an bài sau đó, phối hợp với chút thế lực của Khang vương phủ, phủ Phò mã mà thành.

Vụ chiều nay đột nhiên xảy ra, bắt nguồn từ việc muốn cứu Tần Tự Nguyên. Lúc đó nếu như có thể thì Ninh Nghị cũng không muốn đánh nhau ở trong Trúc Ký. Dù sao chuyện làm ăn tưng bừng náo nhiệt, khách khứa đông vui, chủ nhân chịu một lần tai bay vạ gió thì lần sau còn ai dám tới nữa. Chỉ đáng tiếc đám người kia ngoan cố ra tay, cuối cùng vẫn không thể tránh được chuyện xảy ra.

Sau đó tính lại, tổng cộng có hơn ba mươi người bị thương cả nặng lẫn nhẹ, không có vị khách mời nào xấu số chết oan cả, cũng coi như là may mắn lớn rồi. Đại khái sau khi hiểu rõ, Ninh Nghị chi ra một số tiền lớn của cửa hàng để bồi thương cho họ, dĩ nhiên không phải lấy danh nghĩa bồi thường mà là khen thưởng biểu hiện anh dũng của mọi người vừa nãy đã ngăn cản người Liêu, ngay cả người chưa bị thương, chỉ cần lúc đó có mặt trong đại sảnh là đã có tiền đem về rồi.

Nói thì nói thế, nhưng lúc đó có ai biết đám kia là người Liêu đâu, mấy tên thích khách hành động dũng mãnh, võ nghệ lại cao, căn bản không có vị khách nào dám giao thủ với bọn họ, trốn còn không kịp nữa là. Có điều, sau khi an bài như vậy rồi, Ninh Nghị còn nhờ Lục A Quý sắp xếp người đi phát tán lời đồn, tuyên truyền rằng người Liêu kiêu ngạo hung hăng, khinh Trung Nguyên chúng ta không người, lại dám vào thẳng Giang Ninh ám sát, lần này bị bách tính Vũ triều xúm lại đánh cho, mặc dù đối phương hung hãn nhưng người Vũ triều chúng ta không phải loại hèn yếu, mọi người đều anh dũng chiến đấu quên mình vân vân... Chủ yếu là thổi phồng chuyện này thành một sự kiện anh hùng đáng ca tụng, kích động lòng yêu nước của mọi người, thậm chí thêm mắm dặm muối tô vẽ cho những người bị thương kia thành anh hùng luôn, đồng thời trong một tháng tới, trong điếm chủ động tuyên truyền chuyện này, không chừng còn có thể chuyển chuyện này từ xấu thành tốt nữa.

Dù thế nào đi nữa, nguy cơ về quan hệ xã hội này cũng chỉ có thể làm như vậy, Ninh Nghị vốn thông thạo mấy chuyện như vậy, có thêm thế lực của Khang Hiền trợ giúp nữa nên cũng chẳng có gì đáng ngại.

Chuyện chiều nay Ninh Nghị chung quy vẫn có nhiều điểm chưa hiểu được, năm người này bản lĩnh không tệ, nhưng toàn bộ màn ám sát này lại có vẻ ngớ ngẩn, không cần phải suy nghĩ tường tận cũng có thể thấy sau lưng bọn họ không giống có tổ chức nào giật dây. Huống hồ lúc này nước Liêu đang cầu viện Vũ triều, bên kia đời nào lại mất công đi giết Tần Tự Nguyên làm gì, không hợp lý chút nào. Sau đó, phối hợp với mấy thứ tìm thấy trên người gã quý công tử kia, cùng bàn thảo với Tần lão và Lục A Quý mãi mới đưa đến một kết luận dở khóc dở cười.

Quý công tử cầm đầu này đại khái là tiểu quý tộc của nước Liêu, dẫn theo mấy tên gia tướng lợi hại xuôi về phía nam, dùng danh nghĩa thông thương đi khắp nơi. Bấy giờ quan hệ Kim Liêu căng thẳng, nước Liêu đang trong cơn quẫn bách, tiếng nói yêu cầu chớp cơ hội đánh Liêu của người dân Vũ triều dậy lên khắp bốn phía, tên kia đại khái cũng có nghe lời đồn đại về sự liên quan của Tần lão, bèn tới Giang Ninh, vừa gặp dịp liền nổi giận quyết định ám sát.

Đây cũng coi như là suy đoán có tính khả thi cao nhất, cụ thể có phải như vậy hay không thì phải điều tra kỹ càng mới biết được. Trong đám ấy còn có hai tên chạy thoát, hiện quan phủ đang tiến hành truy bắt, nếu như không bắt được thì phiền to. Từ trước tới nay, mấy phần tử cuồng nhiệt đều khó dây vào, mà loại yêu nước thể hiện sự căm phẫn bằng hành động chính là một trong số đó. Trước mắt chỉ hy vọng tên quý công tử cầm đầu kia là người Liêu phẫn nộ duy nhất, những người còn lại đều làm việc theo lệnh thì tốt, bằng không bọn chúng quay lại trả thù, mình không sao nhưng tìm tới Trúc Ký thì phiền.

Đám lưu manh xuất hiện đúng dịp kia thì Ninh Nghị chẳng muốn bận tâm. Khang Hiền, Lục A Quý, thậm chí cả Tống Thiên đều không dễ dàng buông tha việc này. Lần này Tống Thiên cứu Tần Tự Nguyên một mạng, Khang Hiền cảm kích cũng thăng chức tưởng thưởng kha khá. Đám lưu manh vây đánh gã một trận, kể cả người đứng đằng sau xem như là tận số rồi...

Loay hoay đuổi hết đám người tới dò hỏi đi, bấy giờ Ninh Nghị mới kể lại tỉ mỉ chi tiết tình hình buổi chiều, cũng không nói việc mình giết hai người, chủ yếu chỉ kể về Tần lão, đoạn đánh đấm thì thêm mắm dặm muối cho vui.

"...Chuyện sau đó quả đúng là tình thế thay đổi quá sức kinh người, bởi vì bỗng nhiên lúc ấy... có một con Ngưu Ma Vương xông tới..."

Nói cười vui vẻ như thế hồi lâu, đến lúc đêm khuya tắt đèn đi ngủ, Tô Đàn Nhi nhoài người nằm trên ngực hắn, tóc dài nhẹ rủ, hình như đang ngửi mùi thuốc từ băng vải trên ngực hắn, nhẹ giọng hỏi:

"Thực ra chuyện chiều nay rất nguy hiểm phải không?"

"Sao?"

Từ lúc chạng vạng trở về, nghe Ninh Nghị nói sơ qua về chuyện bị thương, Tô Đàn Nhi tỏ ra khá bình thản, chỉ là vẫn luôn ở cạnh Ninh Nghị, Thiền Nhi mang trà tới nàng cũng bưng giúp, không rõ vì sao tâm tình nàng lại trở thành như thế, lúc này mới nghe nàng nói:

"Trước khi về, nghe chuyện người Liêu ám sát ấy, không ngờ tướng công cũng ở đó. Nghe nói thích khách cực kỳ hung hãn, nhưng cũng có hai người chết, một trọng thương, còn có hai người chạy trốn, mắt bị chọc mù. Trong tửu quán có mấy chục người bị thương, còn có người bắn hỏa thương..."

Nàng ngừng lại một chút, lúc này hai người đều đang nằm trong chăn, Tô Đàn Nhi chỉ mặc một cái yếm mỏng, dính sát vào Ninh Nghị, ngữ điệu rất nhẹ:

"Tuy nói là mấy chục người đều anh dũng hỗ trợ bắt hung đồ, nhưng làm gì có chuyện tốt như thế... Có một thư sinh bắt hỏa thương, sau đó còn đánh nhau với hung đồ có đao có gậy nữa... Đánh đánh giết giết, ngẫm lại đều cảm thấy rất nguy hiểm, lúc đó thiếp không để ý, nhưng lúc trở về nhìn thấy tướng công mới bắt đầu nghĩ ra..."

Ninh Nghị hơi ngẩn ra, bàn tay thoáng dừng lại sau lưng nàng: "Uầy... thực ra không có gì mà..."

Trên thực tế đối với hắn mà nói thì trận này đánh nhau quả thực vô cùng hung hiểm.

Tô Đàn Nhi không vì thế mà nói thêm gì nữa, lấy gò má vuốt qua băng vải mấy lần, nhắm mắt lại:

"Ừm."

Căn phòng tối om chìm trong yên ắng, một lúc sau Tô Đàn Nhi lại mở mắt ra, nhẹ giọng cười, nói:

"Tướng công xem lúc nào sắp xếp được... nạp Thiền Nhi vào phòng đi."

"Ế?"

"Thiếp không quan tâm chàng hết được..." Tô Đàn Nhi nhẹ giọng nói. "Thiếp cảm thấy quá nguy hiểm, tướng công không nên tùy tiện xông vào mấy chỗ như vậy, nhưng nghĩ lại, tướng công thấy Tần lão gia có việc, nhất định sẽ xông vào, phụ nữ trong nhà không nên nói mấy chuyện này, nên thiếp cũng chẳng thể nói được gì... nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, ngẫm lại còn thấy sợ..."

Nàng nghiêng nghiêng gò má, cười tinh quái:

"Nếu như tướng công nạp Tiểu Thiền rồi, ta sẽ bảo Tiểu Thiền nói tướng công cả ngày luôn, kỳ thực là so ta sai khiến đó, hì hì..."

Ninh Nghị thoáng trầm mặc, không nói gì cả, chẳng thể làm gì khác hơn là vỗ lưng nàng mà than thở:

"Nàng phải xưng là thiếp thân thì mới có vẻ hiền thục một chút..."

Trên thực tế thì cái sự hiền thục của Tô Đàn Nhi chẳng có vấn đề gì, phần lớn thời gian đều xưng là "thiếp thân", có mỗi một lúc xưng "thiếp" liền bị Ninh Nghị móc ra.

Trước đây cứ mấy hôm hai người gặp nhau ở trên lầu hai đối diện, lúc ấy sẽ dùng từ trắng trợn không kiêng nể, Ninh Nghị thường dùng thái độ bằng hữu mà cảm thán:

"Tô Đàn Nhi, cô thật giảo hoạt..."

Tô Đàn Nhi cũng thử nghiệm dùng thái độ bằng hữu để giao lưu, nếu như tâm tình vui vẻ, lúc gặp mặt nàng còn nói mấy câu đại loại như:

"Huynh đài là ai, vì sao lại ở trên sân thượng nhà tôi?"

"Tướng công của cô đây."

"...Hạnh ngộ, hạnh ngộ."

Kiểu nói chuyện này trước đây đã từng có. Lúc này quan hệ của hai người đã đến giai đoạn thân mật nhất rồi, kiểu trắng trợn không kiêng dè lúc trước cũng đã biến thành một loại tình thú, chỉ có lúc hai người đang thân mật mới thỉnh thoảng phô ra bộ dáng không được thục nữ cho lắm mà thôi, bình thường có người ngoài, cho dù là mấy nha hoàn thân cận như Thiền Nhi Quyên Nhi thì nàng cũng sẽ không làm như vậy.

Lúc này Tô Đàn Nhi gật gật đầu:

"Thiếp thân sai rồi..."

Qua một lúc mới thu hồi tâm tư đùa giỡn, nói:

"Kỳ thực tướng công cũng thích Tiểu Thiền mà, Tiểu Thiền thì rất thích tướng công, chỉ là không biết, ài..."

Đây là lần đầu tiên hai người đề cập đến Tiểu Thiền sau khi viên phòng, có một số việc đại khái xem như hai bên đều hiểu, Tô Đàn Nhi vốn dĩ đã có chuẩn bị tâm lý về việc có thể sau này Ninh Nghị sẽ thu Tiểu Thiền làm thiếp thất, lúc trước chính nàng cũng đã từng chủ động sai Tiểu Thiền đi phục vụ Ninh Nghị. Chỉ là sau khi viên phòng mới lại nói những chuyện này, tâm tình cũng khá phức tạp, hiện tại nàng cũng không rõ Ninh Nghị và Tiểu Thiền đã thực sự phát sinh quan hệ hay chưa. Nếu như có rồi, mà bây giờ nàng không nói thì đúng là phụ lòng tiểu nha hoàn tình như tỷ muội này.

Nàng là người nhìn thấu mọi chuyện, nên lúc này mới nhắc tới chuyện của Tiểu Thiền. Ninh Nghị suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định nói vào trọng điểm chuyện với Tiểu Thiền. Tiểu Thiền là nha hoàn, không nên có thai trước tiểu thư, mà thuốc phá thai thì có hại cho thân thể, nên Ninh Nghị có lo lắng, cũng chưa từng viên phòng. Ninh Nghị cũng biết đại khái chuyện Tô Đàn Nhi gợi ý cho Tiểu Thiền lúc trước, bây giờ cười nói mấy câu, Tô Đàn Nhi thẹn thùng cười xấu hổ, dựa vào người Ninh Nghị không nói thêm gì nữa.

Sau đó cả đêm không nói gì nữa, sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Nghị rời giường rất sớm. Trên người hắn tuy có thương tích nhưng nhờ nội công xuất sắc cùng với tác dụng của thuốc nên lúc này không có cảm giác gì cả. Công phu mà Lục Hồng Đề dạy hắn vốn có thể luyện tập trong lúc vận động thường ngày, hiệu quả cường thân kiện thể không tệ, chỉ có lúc phát lực mới làm tổn thương bản thân mà thôi. Hắn làm mấy động tác khởi động trong sân rồi thẳng một đường dọc theo sông Tần Hoài, chạy về phía tiểu lâu của Vân Trúc ở.

Cho dù thế nào đi nữa thì hôm qua Vân Trúc bị thương, Nguyên Cẩm Nhi nhảy xuống sông giữa khí trời như vậy, hắn chung quy vẫn hơi lo lắng...



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK