Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng sớm rời giường, tập thể dục nhẹ nhàng, luyện một bộ Thái Cực quyền. Trên boong thuyền khi gió mát phất phơ thổi, đôi bờ con sông đào cũng phác họa lên một đường viền đẹp đẽ trong nắng sớm, trời mây xanh ngắt một màu, những tia nắng ban mai rọi xuống sắc vàng nhạt ấm áp. Trong những thôn làng dọc hai bên dòng sông vang lên tiếng gà gáy chó sủa, người nông phụ đứng trên tảng đá bên bờ sông múc nước vừa xách thùng gỗ lên, ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền lướt qua trên sông, thấy không quen biết gì, bèn xoay người trở về.

Trên thuyền hoa đèn cũng đã được thắp lên, đám người trên thuyền cũng lục tục dậy. Tiểu Thiền ôm chậu nước đi qua, cảm thấy cô gia mặc y phục một màu trắng tinh đánh quyền thực sự là rất phóng khoáng đẹp mắt, đương nhiên, cũng sẽ có cái nhìn bất đồng về chuyện này.

"Cô gia nhà họ Tô đang đánh quyền đấy à?"

Tài tử Hàng Châu Lâm Đình Tri đi cùng Lâu Thư Uyển chắp tay từ một bên bước tới. Gã thân mặc nho y đầu chít khăn, lúc này dưới ánh triều dương đúng là có vẻ tuấn tú nho nhã lắm. Ninh Nghị liếc gã một cái, cười đáp:

"Mấy động tác màu mè để rèn luyện thân thể ấy mà." Vừa nói, hắn vừa chuyển từ thức Hải Để Châm sang Thiểm Thông Tí.

Lâm Đình Tri cũng cười, thấy hắn chuyên tâm múa quyền thì không mở miệng nói chuyện nữa. Lúc xoay người thì đã thấy Lâu Thư Uyển sau một ô cửa sổ trên tầng hai thuyền hoa đang nhìn xuống dưới, đại khái là vừa mới rời giường, son phai phấn nhạt, đang nghiêng đầu cài một cây trâm ngọc đẹp đẽ lên búi tóc, Lâm Đình Tri hướng về phía nàng nở một nụ cười ra vẻ hiểu ý, nàng không mỉm cười đáp lại, nhưng sắc mặt cũng thoáng trở nên ôn hòa hơn, sau đó lại biến mất khỏi tầm nhìn trước ô cửa sổ.

Biết tính cách của nàng rồi nên Lâm Đình Tri cũng chẳng hề thấy cụt hứng, chỉ xòe cây quạt ra phe phẩy, quay đầu nhìn sang Ninh Nghị bấy giờ vẫn còn đang múa quyền, bèn bước vào trong khoang thuyền. Lúc này thấy Quyên Nhi xinh xắn đi ra, bèn mỉm cười chắp tay, Quyên Nhi cũng cung kính khom người hành lễ, sau đó sắc mặt bình thản đi ra ngoài làm việc của mình.

"Hình như muội phu đang múa quyền dưới đó."

Trong căn phòng ở lầu hai, Lâu Thư Uyển vừa ngồi trước bàn trang điểm, chải tóc, vừa nói chuyện với Tô Đàn Nhi vừa đứng dậy khỏi giường, Tô Đàn Nhi nhìn ra cửa sổ, sau đó cũng bật cười, nói:

"Chàng rất thích mấy vụ đó."

Sáng sớm hôm qua thuyền hoa đã khởi hành từ bến tàu Thường Châu, vì ngược gió nên chạy có hơi chậm một chút, nhưng ngày hôm qua cũng đã đến được Vô Tích, đến hừng đông hôm nay thì qua Tô Châu, lúc này đang ở trên đường sông từ Tô Châu hướng về Gia Hưng. Theo kế hoạch ban đầu của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thì họ sẽ ở lại Vô Tích hoặc Tô Châu ít lâu, sau đó thì lên Thái Hồ du ngoạn mấy ngày, nhưng hành trình lúc này phải điều chỉnh lại, chủ yếu là vì giúp Lâu Thư Uyển chuyển hàng.

Tô Đàn Nhi với Lâu Thư Uyển vốn dĩ cũng chẳng có giao tình gì quá sâu đậm, chỉ là người quen thời còn là thiếu nữ, hai người đều có tính cách của nữ cường nhân, nên ấn tượng khá sâu sắc. Lúc này tha hương ngộ cố tri, nên liền có cảm giác thân thiết như tỷ muội. Hai ngày qua, hai người cơ bản là bỏ hết những người khác qua một bên, cùng nhau nói chuyện, buổi tối cũng ngủ chung với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, không giấu nhau chuyện gì.

Trên thực tế, lúc lên thuyền này thì đối tượng mà Lâu Thư Uyển có thể tán gẫu đại khái cũng chỉ có mỗi mình Tô Đàn Nhi mà thôi. Thân phận của hai người khá giống nhau, Ninh Nghị lại là người chồng ở rể, Lâu Thư Uyển tự nhiên không đánh giá cao hắn chút nào, lúc này lại có người ngoài nên nàng cũng không tiện biểu hiện thân thiết với gã Lâm Đình Tri kia. Mà đối với Ninh Nghị, bây giờ nàng cũng biết đại khái tình hình rồi, là thư sinh, đi ở rể, không có công danh... Tuy rằng Tô Đàn Nhi bảo rằng hắn không có ý định thi cử kiếm công danh, nhưng Lâu Thư Uyển tự mình cũng thừa hiểu, làm gì có thư sinh nào không muốn thi thố kiếm công danh, đơn giản là tài học không có, thêm vào thân phận ở rể, không có cách nào đi con đường ấy mà thôi.

Bản thân Lâu Thư Uyển cũng đã kết hôn, lúc nói cùng Tô Đàn Nhi thì Tô Đàn Nhi mới biết hôn phu của nàng cũng là người ở rể, tài học không tệ lắm, nhưng chỉ thoáng nói qua, ấn tượng về người ấy cũng gần gần giống như Ninh Nghị. Lâu Thư Uyển chỉ tình cờ nhắc đến phu quân mình một lần, mặc dù đều nói lời hay ý đẹp cả, nhưng Tô Đàn Nhi có thể nghe ra thực tế thì nàng có vẻ không đồng ý cho lắm, nghiễm nhiên coi mình là tỷ muội đồng cảnh ngộ, thỉnh thoảng lại thở dài một câu, thể hiện thái độ "Đều giống nhau cả, muội hiểu mà", liền không nói thêm gì nữa.

Kỳ thực lúc trước Tô Đàn Nhi cũng giống như vậy, chọn một người đàn ông ở rể, vốn dĩ cũng chẳng có biện pháp gì, người đàn ông sẽ đến ở rể, chỉ cần cái dáng vẻ ấy thôi, lấy cái nhìn giá trị thời đại này mà nói thì kiểu gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không đủ khí tiết. Lâu Thư Uyển tự nhiên cũng hiểu rõ điều này, nhưng mà sau khi kết hôn lại không tránh được suy nghĩ giá như phu quân mình nếu xuất sắc hơn chút nữa thì tốt biết bao nhiêu.

Hơn nữa vị hôn phu của nàng thường ngày rất ham thích hội văn hội thơ, còn Ninh Nghị ở trên thuyền... hoặc cũng có thể nói là thái độ biểu hiện ra với mọi người trên thuyền... rất bình dị gần gũi, lại thích kể truyền thuyến cổ tích tiên nhân du hiệp, thích múa quyền luyện võ, dường như còn thiếu tiến bộ hơn cả hôn phu của nàng. Lâu Thư Uyển tỏ ra thấu hiểu nỗi khổ tâm trong lòng Tô Đàn Nhi, cho nên không nói nhiều đến chuyện này. Dù sao Hàng Châu với Giang Ninh cũng cách xa nhau cả ngàn dặm, Lâu Thư Uyển lại không hào hứng lắm với chuyện thơ văn, cho nên không biết đến tiếng tăm Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi cũng chẳng nói nhiều về sự lợi hại của tướng công mình, bằng không lại giống như đang khoe mẽ, nàng muốn thông qua Lâu Thư Uyển để tìm hiểu rõ hơn tình hình vùng Hàng Châu, cho nên cũng không tiện nói thêm về vấn đề chồng con.

Nhắc đến chuyện Ninh Nghị múa quyền, Tô Đàn Nhi chỉ cười vui vẻ, không hề có khúc mắc gì cả, Lâu Thư Uyển ngẫm lại đây quá nửa là nụ cười miễn cưỡng. Dù sao nếu như gã chồng của mình ở nhà mà còn thích múa quyền thì chắc nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười. Nhưng nàng cũng không việc gì phải vạch trần nụ cười ấy.

Sau khi rời giường, Tô Đàn Nhi trước tiên qua phòng Ninh Nghị xem một chút, sau đó đi xuống dùng điểm tâm sáng với đoàn người phía dưới, lúc này cũng ngồi chung với Ninh Nghị, tán gẫu mấy chuyện linh tinh vụn vặt. Sau khi ăn sáng xong, Lâu Thư Uyển kéo Tô Đàn Nhi lên đầu thuyền tắm nắng, trên đường đi Lâu Thư Uyển phải thương lượng với một quản sự trong đoàn, Tô Đàn Nhi bèn kéo Tiểu Thiền lại nói gì đó, Tiểu Thiền đỏ mặt lắc đầu, trả lời rồi quay lại làm việc của mình.

Qua một lúc, Lâu Thư Uyển còn chưa tới, đã có người tiến lại dựa sau lưng nàng. Tô Đàn Nhi chỉ cảm thấy trên người ấm áp, người kia cúi xuống ôm lấy nàng, trên mặt đang cười, chính là Ninh Nghị.

"Mưu mô quá đấy nhé." Hắn nói.

Tô Đàn Nhi cũng cười ấm áp:

"Không có mà."

"Có."

Hai người trêu ghẹo nhau như vậy là bởi vì tối hôm qua Tiểu Thiền ở trong phòng ngủ của Ninh Nghị.

Hai ngày nay Tô Đàn Nhi ở chung với Lâu Thư Uyển, hôm qua lúc chập tối Lâu Thư Uyển đi ra ngoài, Ninh Nghị tán gẫu đùa giỡn với thê tử, đùa rằng hôm nay mình lại phải "Một mình canh phòng vắng" (1) nữa rồi. Tô Đàn Nhi biết hắn không để tâm chuyện đó, nhưng đến buổi tối vẫn gọi Tiểu Thiền tới, đẩy vào phòng Ninh Nghị, cười bảo:

"Phu quân ngủ với Tiểu Thiền nhé, thiếp không để ý đâu."

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng thực tế thì mỗi lần đi ngang phòng Ninh Nghị đều không nhịn được vểnh tai nghe ngóng mấy lần, sáng sớm nay lại chạy sang xem chăn gối bên phòng Ninh Nghị thế nào, đợi đến lúc ăn sáng xong còn gọi Tiểu Thiền đến kín đáo hỏi thăm, mới biết tối qua tuy rằng Ninh Nghị có ngủ cùng Tiểu Thiền thật, nhưng chỉ là ôm nhau nằm nói chuyện vẩn vơ, chứ không làm chuyện gì nữa cả.

Hứa gả Tiểu Thiền làm thiếp thất cho Ninh Nghị là chuyện đã quyết định từ rất lâu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc đó. Từ lâu Tô Đàn Nhi đã xác định trong lòng rồi, nhưng sáng nay nghe Tiểu Thiền nói xong, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ấm áp ngọt ngào không rõ lý do. Lúc này Ninh Nghị ôm nàng, tuy rằng phía sau có thể có người nhìn thấy, nhưng trong lòng nàng lại chỉ càng cảm thấy ấm áp hơn mà thôi.

"Mưu mô cũng là một trong thất xuất (2) à, chẳng lẽ thiếp thân có chỗ nào không phải là tướng công đòi bỏ thiếp sao?"

Thân phận người ở rể mà muốn bỏ vợ quả thực là khó như lên trời, chỉ là sau khi tình cảm của hai người đã sâu sắc hơn, Tô Đàn Nhi thường thể hiện bộ dáng ngoan ngoãn này trước mặt hắn. Đương nhiên, những câu đùa liên quan đến thân phận này cũng không nên nói nhiều quá, Ninh Nghị không trả lời, chỉ mỉm cười im lặng. Một lúc sau hắn mới nói:

"Như vậy là không tốt cho Tiểu Thiền, tối hôm qua ta cũng nói với tiểu Thiền rồi, đợi chúng ta đến Hàng Châu cho ổn định đã, mới chính thức cưới cô ấy, đến lúc đó... Ờ, chuyện này cũng mất chút thời gian, trong lòng nàng lưu tâm là chuyện bình thường, đúng là ta có lỗi với cô ấy."

Tô Đàn Nhi cầm tay hắn, lắc lắc đầu, trầm mặc một lúc rồi bật cười, trêu:

"Tướng công không bằng cầm thú."

Chuyện không bằng cầm thú này trước kia Ninh Nghị đã từng lấy ra đùa, bây giờ Tô Đàn Nhi lại mang ra trêu ghẹo, Ninh Nghị xì một tiếng buông nàng ra, sau đó đưa tay lên vò tóc Tô Đàn Nhi, làm như tức tối lắm bỏ đi, Tô Đàn Nhi hai tay ôm lấy mái tóc bị vò rối, chỉ cười hiền.

Đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ xen vào giữa chuyến hành trình mà thôi. Sau lần đó thuyền hoa một đường xuôi nam, theo kế hoạch đã định, sáng sớm mai sẽ đến Hàng Châu, có điều, sau đó lại xảy ra vài chuyện khiến mọi người phải dừng lại Gia Hưng một đêm.

Đó cũng là một câu chuyện nho nhỏ xen giữa.

o0o
Hoàng hôn, gần dịch đình phía tây Gia Hưng.

Cổ mộc xanh tươi, dương liễu buông mành, trên con nước sông đào, một chiếc thuyền hoa lộng lẫy chậm rãi trôi, khi ánh vàng tuôn xuống, liền có tiếng đàn ca dìu dặt từ trên thuyền hoa truyền tới.

Từ xưa tới nay, một vùng Giang Nam sông ngòi ngang dọc, Gia Hưng cũng là thành thị được dựng lên theo con nước Giang Nam, trong đó Nam Hồ cùng với Tây Hồ Hàng Châu và Đông Hồ Thiệu Hưng được xưng tụng là thiên hạ tam đại danh hồ (ba chiếc hồ lớn nổi tiếng nhất thiên hạ). Bởi vì sống dựa vào sông, nên thanh lâu trong thành cũng sở hữu không ít thuyền hoa, đây chính là một thuyền đôi (3) của thanh lâu bản địa. Ngày hôm nay thuyền không dạo Nam Hồ mà có một đám tài tử tụ hội, cho thuyền hoa men dọc kênh đào mà đi, trong lúc đàn sáo ca múa còn ngâm thơ làm phú.

Du thuyền đạp thanh thường là vào buổi sáng, còn dạo thanh lâu thì vào buổi tối, buổi tụ hội này bắt đầu từ buổi chiều, đến giờ thì không còn là giai đoạn hoàng kim nữa rồi. Nhưng lúc này tà dương dần ngả về tây, phong cảnh khắp vùng sông nước phủ một màu vàng óng lộng lẫy, đẹp đẽ bắt mắt, mấy gã tài tử đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, tình cờ thi hứng bị kích thích, bèn nói chuyện giang sơn, thương cổ hoài kim. Thuyền trôi một lúc, xuyên qua mấy chiếc thuyền lớn chở hàng, sau đó cũng có một chiếc thuyền hoa từ thượng du chèo đến, chậm rãi tới gần. Đột nhiên có người hô khẽ:

"Này, mau đến mà xem này..."

"Gì thế?"

"Các người xem kìa."

Đột nhiên làm như thể phát hiện thấy bảo vật kia là một gã tài tử, cây quạt giơ giơ, mặt lộ vẻ ước ao. Mọi người nhìn theo phương hướng mà gã chỉ, liền thấy cảnh tượng có người đi lại trên chiếc thuyền hoa đang lái tới kia, trên boong thuyền phía trước, một nữ tử trong tay cầm quạt tròn mặc xiêm y màu trắng đang đứng, ngắm phong cảnh xung quanh, gió từ phía trước thổi qua, lay động làn váy như cánh sen, nữ tử đưa tay vén nhẹ sợi tóc rủ xuống bên tai, ánh mặt trời phủ xuống, dát một đường viền vàng mỹ lệ quanh thân ảnh ấy.

Bên cạnh cô gái còn có một nữ tử mặc trang phục nha hoàn đang nói gì đó, hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Hai chiếc thuyền tiến lại gần, hình dáng cô gái cũng dần dần hiện rõ, thanh âm xì xào bàn tán vang lên.

"Oa, đây là tiểu thư nhà ai thế nhỉ?"

"Chiếc thuyền kia có vẻ không phải của chỗ chúng ta, e là từ Tô Châu tới rồi."

"Là gia quyến của nhà vị quan nào đây?"

"Này này này, các người nhìn vậy có thất lễ quá không?"

Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, khoảng cách gần hơn rồi, cô gái kia cũng có thể nhìn thấy những người trên thuyền hoa bên này, lông mày khẽ nhíu lại. Cô gái này không giống những người bình thường, dung mạo rất mỹ lệ, nhưng lông mày nhướng lên, phối hợp với dáng người thẳng thớm, lại có một cảm giác rất đặc biệt. Nhìn phong cảnh thêm một chút, cô gái xoay người đi vào trong khoang thuyền, nha hoàn bên cạnh cũng liếc mắt nhìn, đi theo phía sau. Trên thuyền hoa bên kia, có người sờ sờ chóp mũi, có người lại cười đùa.

"Mạo phạm giai nhân rồi."

"Các ngươi nhìn vậy là có ý gì chứ, đừng quên Tình Nhi cô nương còn ở đây nhé."

"Xem ra thiếp không sánh lại cô gái ấy rồi."

"Làm gì có, trong mắt tại hạ, Tình Nhi cô nương vẫn đẹp hơn nhiều lắm.

Đang nói đưa đẩy như thế, đột nhiên có người kêu lên:

"A, Lâm Đình Tri."

"Ai cơ?"

"Các ngươi xem, kia chẳng phải Lâm Đình Tri thì còn ai nữa, Lâm Dung Lâm Đình Tri..."

Gia Hưng với Hàng Châu cũng không xa nhau lắm, đường sông nối liền, sáng đi chiều đến, cho nên mối liên hệ của văn nhân cũng khá thân thiết, một vài người trong đó liền nhận ra bóng người lộ ra bên cửa sổ chính là Lâm Đình Tri, Tình Nhi cô nương nọ cũng nhận ra.

"Ô, quả đúng là Lâm công tử."

"Gã Lâm Đình Tri này xưng là Hoa Hồ Điệp, sao lại ở trên thuyền ấy nhỉ?"

"Có chuyện này à? Nghe nói gã có tài thơ lắm đấy..."

"Tin đồn nhảm mà cũng nghe à, tài tử Giang Nam có ai là không nói chuyện phong nguyệt chứ, gã Lâm Đình tri kia trông cũng tuấn tú, so với ta..."

"Không phải y ở Hàng Châu sao?"

"Cô gái kia xem chừng là phụ nữ đã có chồng, chẳng lẽ là nữ tử có dính dáng đến Lâm Đình Tri à?"

Mọi người bàn tán xôn xao một hồi, lúc này hai chiếc thuyền hoa đã đi qua nhau, mọi người đang nói về Lâm Đình Tri, đột nhiên lại có người thấp giọng nói:

"Ồ, Lâu Thư Uyển..."

Lúc này lại có một bóng người xinh đẹp xuất hiện trên boong thuyền phía sau thuyền hoa, mọi người bèn quay sang nhìn, người hô lên cái tên này vốn là một học trò từ Hàng Châu đến, vẻ mặt tựa hồ hơi phức tạp, bên cạnh có người nghe xong bèn hỏi:

"Chẳng lẽ Trần huynh cũng biết người kia à?"

"Trần huynh vốn là người Hàng Châu, cũng khó trách."

Nghe mấy người xung quanh nói, nam tử họ Trần bèn quay sang nhìn Lâu Thư Uyển rồi lại nhìn vị trí hồi nãy của Lâm Đình Tri, nâng cằm nói:

"Cô gái kia đúng là có quen thật, tên là Lâu Thư Uyển, chính là... hòn ngọc quý trên tay Lâu gia Lâu Cận Lâm ở Hàng Châu đấy..."

Vừa nghe nói vậy, một gã tài tử thò đầu ra khỏi cửa sổ kêu lên:

"Nhà đò, chèo nhanh lên, đuổi theo chiếc thuyền kia!"

"Ha ha, nếu đã có duyên như vậy thì cũng nên chào hỏi một tiếng chứ."

Nam tử họ Trần nói:

"Có điều, Lâu Thư Uyển kia cũng đã có chồng rồi..."

Nhưng lúc này mọi người đã xôn xao hết cả lên, thanh âm của hắn cũng nhỏ, chẳng ai nghe lọt vào tai được cả. Vẻ mặt nam tử họ Trần hơi phức tạp, tựa hồ như muốn bảo mọi người đừng gọi, nhưng cuối cùng vẫn không thể hiện gì nhiều.

"Lâm Đình Tri! Lâm huynh!"

"Lâm huynh."

Trong ánh tà dương rực rỡ, theo tiếng hò hét trước sau, hai chiếc thuyền hoa dần tựa sát vào nhau, trên thuyền bên kia, một đám tài tử chắp tay chào hỏi:

"Lâm huynh, lâu quá không gặp."

"Lâm huynh, hội thơ Nam Hồ lúc trước chúng ta từng có duyên gặp mặt một lần, không biết huynh có nhớ không."

"Lâm huynh đi đâu ngang qua đây thế? Nếu như không bận gì thì sang đây gặp gỡ một phen."

Kêu bạn gọi bè, nghe cực kỳ thân thiện.

Đám kia từ trong thuyền đi ra vốn đã làm Lâm Đình Tri kinh ngạc, nhưng giờ nghe cả hội lớn tiếng bắt chuyện, gã nghiêng đầu nhìn mấy người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Lâu Thư Uyển xong, lát sau mới chắp tay đáp:

"Văn huynh, Đỗ huynh, đúng là lâu quá rồi mới lại gặp..."

Trong ánh mắt trời, áo nho sinh khăn chít đầu, thẳng người chắp tay, nhất thời cũng có mấy phần khí phách "Đường xa vắng bạn đừng than, thế gian ai chẳng biết chàng hào hoa." (4)

Suốt dọc con đường này, Lâu Thư Uyển không thể nào thân mật với gã được, từ lúc gặp gỡ đôi vợ chồng Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị này đến giờ, càng không biết làm sao để đáp ứng gã, trong lòng gã có mưu đồ, nguyên bản cũng thấy sự tình bình thường, không chú ý nhiều lắm. Trên thực tế, nếu lòng dạ của gã không hào hiệp thoải mái như thế thì cũng chẳng thể nào bắt bướm vờn hoa nhiều như thế được, có điều, người bên ngoài chẳng ai biết gã là ai, cảm giác không được coi trọng chung quy vẫn chẳng vui thích chút nào. Tới lúc này, trong tình huống bất ngờ thế này quả thực là một khoảnh khắc khiến gã cực kỳ hãnh diện.

"Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ cùng với mấy bằng hữu còn có chuyện quan trọng, cần phải về Hàng Châu, hôm nay e là không có thời gian rồi..."

Vừa chắp tay mỉm cười, miệng thì nói những lời lịch thiệp, rất có chừng mực để từ chối...

-------------

Chú thích:

(1) Độc thủ không khuê: một mình canh phòng vắng, lấy theo tích xưa về chuyện người chồng phải đi ra ngoài, người vợ ở nhà một mình canh giữ căn phòng vắng, đợi chồng trở về.

(2) Thất xuất: bảy tội lớn của phụ nữ mà người chồng có thể lấy làm lý do để bỏ vợ hợp pháp: không vâng lời cha mẹ, không có con, dâm loạn, đố kỵ, mắc bệnh nan y, nói nhiều, trộm cướp.

(3) Phảng thuyền: hai thuyền áp mạn lại với nhau để tăng diện tích.

(4) Hai câu cuối trong bài Biệt Đổng Đại kỳ hai.

Mây vàng ngàn dặm xế chiều,
Gió bắc thổi nhạn xuôi theo tuyết ngàn.
Đường xa vắng bạn đừng than,
Thế gian ai chẳng biết chàng hào hoa.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK