Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Tỷ ấy nói vậy đấy, ngươi đã nghe rõ chưa?"

Ánh bình minh vừa ló dạng, sương mù lay động nhẹ nhàng, ngồi trên bậc thềm trước tiểu lâu, Cẩm Nhi nghiêm túc nói những lời này, vừa đau lòng lại vừa nghiêm khắc. Từ trước đến nay, Ninh Nghị làm việc gì cũng có nguyên tắc riêng của mình, không có nhiều thời điểm làm hắn không cảm thấy không có lời nào để nói, nhưng vào lúc này hắn quả thực không biết phải nói gì. Thực ra cũng không hoàn toàn là vì áy náy hay cảm động, chuyện liên quan đến Vân Trúc, đến Đàn Nhi, hắn đã cân nhắc cẩn thận từ lâu, chỉ là cho dù có cân nhắc thế nào thì cũng không thích hợp đem ra biện giải.

Trầm mặc một lát, hắn quay sang nhìn Cẩm Nhi đang chăm chú, cười hỏi:

"Vì vậy mà thích Vân Trúc à?"

Vốn dĩ Cẩm Nhi đang chờ hắn tỉnh lại, hoặc là ngồi ở kia áy náy một phen, ai ngờ Ninh Nghị quay sang ném vấn đề trở lại cho nàng thì hơi sững sờ.

"Ừ." Sau đó đó lại nói. "Mặc kệ thế nào, ta không mong sau này Vân Trúc tỷ phải cô đơn cả đời, tỷ ấy... tỷ ấy tốt như vậy, ai có lỗi với tỷ ấy, nhất định sẽ gặp báo ứng! Ngươi không mong như vậy, thì thôi cuốn gói sớm đi..."

"Cô mới không mong như vậy thì có..."

"Ta..." Cẩm Nhi hơi khựng lại, "Ta... Ta sẽ bồi tiếp Vân Trúc tỷ cả đời, ta thích tỷ ấy..."

Chuyện như vậy dù sao cũng có một điểm cấm kỵ, với tính cách của Cẩm Nhi, vừa mới lấy hết dũng khí ngửa bài với Ninh Nghị xong, bây giờ chẳng thể nào lấy khí thế vàng thật không sợ lửa mà nói quá nhiều.

Ninh Nghị bèn gật gù:

"Ừm."

"Ngươi không có gì để nói sao?"

"Cô thật sự quan tâm nàng mà, đây là chuyện tốt." Ninh Nghị bật cười. "Hơn nữa, Vân Trúc không thích nữ nhân..."

"Ngươi..."

Cẩm Nhi giận dữ trừng mắt nhìn hắn, sau đó "Hừ" một tiếng, muốn đứng dậy bỏ đi. Ninh Nghị bèn duỗi tay kéo ống tay áo của nàng, nói:

"Ta có thể làm sai nhiều chuyện..."

Tuy rằng trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhưng thái độ lúc này không hề có chút khiêu khích nào, cho nên lúc này Cẩm Nhi mới cố nhẫn nhịn ngồi xuống. Bấy giờ mới nghe Ninh Nghị nói tiếp:

"Trước đây ta đã từng nghĩ đến chuyện của Vân Trúc tỷ của cô, nghĩ rất lâu, sau đó quyết định, nhưng hiện tại xem ra chưa chắc đã đúng."

Đó là thời điểm mà Vân Trúc vừa mới thổ lộ tình cảm, hắn cũng đã cân nhắc chuyện này rất nhiều. Lúc đó cũng là thời điểm xảy ra vấn đề vải vóc của Tô gia, hắn phải ra tay giúp đỡ, trong thời gian đó, sau một năm chung sống, hắn cũng có tình cảm với Tô Đàn Nhi. Khi ấy hắn từng trao đổi chuyện này với Tần lão, Khang lão, nhưng chưa biết phải tính sao cho đúng.

Tính hắn rất quyết đoán, nếu như hắn hoàn toàn không có chút cảm giác nào với người ta, cho dù cô gái ấy có xinh đẹp đến thế nào đi nữa thì hắn cũng chẳng để tâm. Đời trước ngồi ở vị trí cao, phụ nữ thời hiện đại được chăm sóc bảo dưỡng đủ kiểu, những người đẹp hơn Vân Trúc, Đàn Nhi cũng chẳng hiếm. Đương nhiên, cũng không thể khẳng định hoàn toàn là như vậy, phần nhiều ở chỗ phong cách khác nhau, bây giờ Ninh Nghị thích chủ yếu là ở tính cách, còn vẻ ngoài thì chỉ thoáng qua, thực sự không để tâm nhiều.

Vị trí của hai người đều ở ngay trước mặt, không thể quyết định dứt điểm lúc chờ đợi, với tính tình của hắn, khổ não mấy ngày cũng đã xử lý tình huống thực tế. Cái gọi là tình huống thực tế ấy chính là không tìm lý do, không để ý đến nỗi khổ trong lòng, nói chung sự tình đã đến nước này, cũng chẳng ăn năn hối hận được, cố tìm một biện pháp giải quyết dứt điểm là được. Dường như thái độ của hắn lúc ngửa bài với người nhà họ Ô khi trước cũng giống như thế, không nói lý do gì hết, bây giờ cũng giống vậy, người tính kế ta, ta tính kế người, ngươi hèn hạ thì ta sẽ giết sạch cả nhà đồng thời nuốt trọn gia sản của ngươi, nhưng nói những điều này cũng chẳng ích gì, hiện thực chính là, trước mắt ta đã đem quân chuẩn bị tiêu diệt ngươi, ngươi không thể bảo ta hạ thủ lưu tình nữa, đã đến nước này rồi thì cũng chỉ có thể cân nhắc xem nên đi tiếp thế nào mà thôi.

Về mặt tình cảm con người đều khó có thể dứt khoát đón nhận hay dứt bỏ, đương nhiên Ninh Nghị cũng không ngoại lệ, nếu như biết không thể làm được, hắn càng có thứ quả quyết tráng sĩ chặt tay hơn cả người bình thường, nhưng tình hình lần này không nghiêm trọng đến thế, có nhiều cách để hòa hoãn xung đột.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng sẽ cảm thấy nam nhân đa tình là không công bằng với nữ nhân, kỳ thực hắn cũng từng nghĩ, giả như mối quan hệ của hắn với Vân Trúc tiến triển nhanh hơn một chút, lúc hắn còn chưa có cảm tình với Tô gia, hắn nhất định sẽ bồi tiếp Vân Trúc rời khỏi Giang Ninh, đến một nơi khác để bắt đầu lại từ đầu. Hoặc nếu mối quan hệ của hắn với Đàn Nhi phát triển nhanh hơn, hắn sẽ không nảy sinh tình cảm với Vân Trúc. Nhưng thực tế đã xảy ra như thế, có suy nghĩ nhiều cũng là vô ích.

Bất luận là phải rời bỏ Đàn Nhi hay Vân Trúc thì đều khó khăn cả, Đã vậy rồi thì cứ vậy luôn, tìm hướng giải quyết ở những phương diện khác. Kỳ thực Đàn Nhi là một nữ nhân rất có thủ đoạn, mà với tâm tính của Vân Trúc thì nàng cũng không cần bước vào Tô gia, chỉ cần hắn tận lực thể hiện trách nhiệm của trượng phu ở những phương diện khác là được. Kỳ thực hắn cũng đã nói với Vân Trúc, đại để hắn không thể rời khỏi Tô gia, nói về những tình huống khó xử có thể gặp phải nếu hai người ở cùng nhau, lúc đó cũng bảo rằng nếu nàng thật sự muốn một danh phận chính thức, hắn cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết. Nếu như quả thật đến lúc hai bên buộc hắn phải ra quyết định, hắn đương nhiên vẫn có thể làm được.

Sau đó mọi chuyện cứ tiếp tục như thế. Nhưng đến thời điểm Cẩm Nhi nói cho hắn nghe những chuyện này, trong lòng Ninh Nghị dĩ nhiên vừa cảm động vừa tỉnh ngộ, cho dù thế nào thì quả thực mình đã sai rồi, hắn biết Vân Trúc phải chịu thiệt thòi, chỉ là không ngờ nhiều đến thế, nhưng hắn không thể nào nói quá nhiều với Cẩm Nhi được. Hắn chỉ đành lấy vẻ nghiêm túc mà nói tiếp:

"Có điều, ta sẽ không để cho Vân Trúc tỷ của cô thấy buồn lòng, những gì đã hứa, những trách nhiệm này ta nhất định sẽ gánh vác. Cẩm Nhi thật lòng nghĩ cho Vân Trúc, ta cũng rất cảm kích..."

"Ngươi... ngươi vẫn không tỉnh ngộ được!"

Ninh Nghị thu lại vẻ nghiêm túc vừa rồi, nhìn Cẩm Nhi chế giễu:

"Nhưng cô cũng chẳng có cách nào để làm cho Vân Trúc tỷ của cô hạnh phúc được."

"Ai nói là ta không thể..."

"Vân Trúc đâu có thích nữ nhân..."

"Ngươi nghĩ mà xem, Vân Trúc tỷ chẳng bao giờ vui vẻ được đâu, tỷ ấy chỉ không nói ra thôi, tỷ ấy không thể bước vào nhà ngươi, không có bất kỳ danh phận nào, có nữ nhân nào không để tâm những chuyện đó chứ?" Cẩm Nhi khinh bỉ hừ một tiếng. "Ta nói rồi, ta thừa nhận ở những mặt khác thì ngươi vẫn là một người đàn ông tốt, nhưng ngươi không giải quyết được những vấn đề này, tất cả chỉ là nói suông mà thôi!"

"Không phải là không có cách, nhưng rất khó khăn, cưỡng ép để có được danh phận, cuối cùng chỉ càng thấy không vui mà thôi... Đương nhiên lúc đó ta sẽ chẳng thể mong hai bên đều tốt đẹp được. Có điều ta đã từng nói với Vân Trúc tỷ của cô rằng, thân phận của ta là người ở rể, không được vào từ đường, thực ra ta cũng chẳng có hứng thú được vào từ đường Tô gia, Vân Trúc tỷ của cô cũng sẽ chẳng thích thú gì cái danh phận ấy... Nhưng ta đảm bảo sau khi ta chết, nhất định sẽ nằm chung một mộ với nàng, không ngăn làm đôi. Cô cảm thấy danh phận là quan trọng, nhưng ta lại thấy như vậy tốt hơn nhiều..."

"Uầy..." Cẩm Nhi trừng hai mắt, sửng sốt mất một lúc. "Ngươi đừng có nói bậy, làm sao mà thế được chứ..."

"Dĩ nhiên là không phải chết ngay bây giờ." Ninh Nghị bật cười. "Phải nhiều năm sau nữa, mọi người sẽ hiểu, những chuyện ta thật sự muốn làm, Tô gia không cản được. Phiền phức duy nhất e cũng chỉ có vị kia trong nhà ta, có điều đến lúc ấy, già khú đế bảy tám chục tuổi rồi, những chuyện này có thể thông cảm mà."

Hắn dừng lại một chút, sau đó lắc đầu nói:

"Bây giờ nói những chuyện này hẵng còn quá sớm, chà, cô thích thì cứ thích đi, muốn giả trang nam cũng tùy cô, ta sẽ không ngăn cản cô, cô có thể làm cho Vân Trúc vui vẻ, ta cũng sẽ thấy vui theo. Có điều, ta phải nói trước cho c... cậu, về chuyện này ta rất tự tin, Nguyên huynh đệ, cậu không có cơ hội đâu, chỉ có thể đau lòng cả đời mà thôi..."

Ninh Nghị tỏ thái độ thờ ơ khiến Cẩm Nhi cảm thấy tên này quả thực quá đáng ghét, bực bội một hồi, cuối cùng nàng cắn răng nói:

"Cứ chờ xem!"

Vốn lẽ nàng rất lo lắng về chuyện mình thích Vân Trúc tỷ, nhưng nếu như Ninh Nghị đã đáng ghét như vậy thì nàng cũng chẳng cần cảm thấy ngại ngùng gì nữa. Quẳng lại một câu ác ý, nàng xoay người trở về phòng, Ninh Nghị ngoái đầu nhìn theo bóng lưng của nàng, bất giác lại bật cười.

Có người nói phụ nữ thường có xu hướng luyến ái song tính, chuyện này không thuộc khả năng quản lý của Ninh Nghị, nhưng thứ tình cảm này của Cẩm Nhi với Vân Trúc có thực sự là tình yêu hay không, kỳ thực rất khó nói. Có thể khẳng định rằng cô bé thực sự quan tâm đến người chị gái này, lo lắng cho nàng, bất bình dùm nàng, nếu đối phương là nam, dĩ nhiên trong lòng hắn sẽ có khúc mắc nhưng chuyện này lại xảy ra với Cẩm Nhi, nếu như cô bé thực sự có thứ tình cảm thân thiết như chung một dòng máu với Vân Trúc thì Ninh Nghị lại cảm thấy rất tốt.

Phụ mẫu Vân Trúc đều đã tạ thế, nàng lại không có người thân nào, từ khi chuộc thân khỏi Kim Phong lâu đến giờ, cùng Hồ Đào nương tựa lẫn nhau, cũng từ lúc xác định tình cảm với Ninh Nghị xong, trong lòng có chỗ dựa mới gả Hồ Đào đi. Sau lần đó Ninh Nghị bảo nàng bái Tần lão làm nghĩa phụ, dù nói thế nào thì cũng là một kiểu trao đổi lợi ích, cho dù Tần lão có tán đồng với vân Trúc nhưng vẫn khó trở thành người thân thực sự. Riêng Cẩm Nhi thì khác, hai người sớm chiều ở chung, nương tựa vào nhau, Vân Trúc có thể nhờ cậy rất nhiều, nên Ninh Nghị cũng cảm thấy vui hơn.

Danh phận là thứ hắn khó có thể mang lại cho Vân Trúc, nhưng ở những phương diện khác, hắn đã quyết định sẽ đối xử tốt với Vân Trúc, mọi chuyện sẽ lo chu đáo. Với tính tình của Vân Trúc, cho dù Cẩm Nhi là đàn ông thực sự thì cũng khó làm nàng thay lòng, huống hồ hai người đều là nữ, nếu không có khuynh hướng đồng tính thì cũng chẳng đến nỗi bị Cẩm Nhi "khai sáng" thành... les, nếu quả thực bị "biến chất" thì cũng chỉ có thể chứng minh thất bại của bản thân mà thôi... Cẩm Nhi lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, nói chung là toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nàng, mình ngại gì mà không tỏ ra rộng lượng một chút, cũng nhắc nhở bản thân rằng bất cứ lúc nào cũng có một cô nàng đồng tính thú vị, lúc nào cũng ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Hắn ngồi trên bậc thềm cười một trận rồi mới đi vào phòng khách, thuật lại chuyện đạp thanh cho Vân Trúc và Cẩm Nhi nghe, rồi bảo:

"Đến lúc đó Nguyên huynh đệ cũng đi chung cho vui..."

Thường ngày Ninh Nghị vẫn hay đấu võ mồm với Cẩm Nhi, kiểu xưng hô quái lạ nào cũng từng thử rồi, nên lúc này hắn gọi là "Nguyên huynh đệ" thì Vân Trúc cũng chẳng để ý lắm, chỉ nắm tay cô em gái bên cạnh, cười nói:

"Dĩ nhiên là Cẩm Nhi sẽ đi cùng muội rồi."

Sáng ngày hôm ấy về đến nhà, lúc ăn điểm tâm nghĩ lại vẫn còn buồn cười, không khỏi cười thành tiếng. Đàn Nhi hỏi có chuyện gì, hắn bèn cười đáp:

"Ta có một người bạn, cô ấy là người..."

"Hả?"

Tô Đàn Nhi vừa cười đầy vẻ hứng thú, lúc này đột nhiên thoáng lộ vẻ cảnh giác, Thiền Nhi Quyên Nhi Hạnh Nhi cũng vây quanh, lúc này Ninh Nghị mới phản ứng lại được, nhìn các nàng một chút rồi mới đáp:

"À, cô ấy thích phụ nữ."

"Ớ?"

Thoáng chốc vẻ mặt Đàn Nhi và ba nha hoàn trở nên quái lạ, Thiền Nhi nhỏ giọng hỏi qua Hạnh Nhi:

"Thích... không phải là thích kiểu đó chứ..."

"Đúng là thích kiểu ấy đấy..."

Tô Đàn Nhi làm ra vẻ học thông hiểu rộng, nói:

"Thực ra... thực ra chuyện như vậy cũng không phải quá hiếm..."

Kỳ thực nàng cũng chẳng rõ chuyện này.

"Hừm, tiểu thư, em thấy hình như Quyên Nhi thích Thiền Nhi đó..."

"Há, thực ra người ta thích Hạnh Nhi tỷ đó..."

Trong phòng, mấy người khúc kha khúc khích cười đùa, đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Mà sắp đến ngày Thanh minh, hai ngày sau, nhị thiếu gia Tần gia Tần Thiệu Khiêm cũng đã trở về...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK