Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ở trong mơ sắc trời âm u, mưa gió lại thêm cả tiếng sấm.

Trong mưa gió sấm chớp, cô bé kia đang liều mạng chạy trốn, tiếng vó ngựa ầm ầm kéo tới còn lớn hơn cả tiếng sấm sét, cô bé ngã xuống đất, nước mưa lầy lội phủ đầy người, nhưng cô bé vẫn bò lên, tiếp tục chạy trốn. Trong ánh sáng lấp lóa mông lung, thiết kỵ cùng đoàn quân như vầng trăng lưỡi liềm từ trong bóng tối xa xôi tràn tới.

Hắn giật mình đột ngột ngồi dậy ở trong căn phòng nhỏ. Đáng lẽ hắn phải không thấy cảnh tượng phía trước căn phòng mới đúng, thế nhưng lúc này mọi thứ đều trong tầm quan sát của hắn, cô bé toàn thân lấm lem bùn đất vẫn còn chạy về bên này, phía sau đoàn quân vẫn tiếp tục dồn tới như sấm chớp. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, tiếng rút đao, căn phòng nhỏ mở rộng ra theo hướng cửa sổ phía sau, xuyên qua cánh cửa sổ kia, hắn nhìn thấy thê tử ở phía xa xa đang kinh hãi gần chết, nàng cố sức chạy về phía hắn, lập tức bị hộ vệ bên cạnh đánh ngất.

Hắn ngồi trước cửa sổ, phất phất tay.

Sau đó là một loạt những mảnh ký ức rời rạc vỡ vụn, nỉ non thút thít, thiếu nữ đứng trước căn phòng dang hai tay ra, đội thiết kỵ tấn công chớp nhoáng, như ngọn núi bất chợt dựng lên sừng sững trước mặt người ta, hắn đẩy cửa mở ra, âm thanh vang lên và ánh sáng nhá lên trong mưa to gió lớn, ầm ầm rạch những tia sáng ngoằn ngoèo, đao thương quyền cước vung lên, một lưỡi đao lớn từ mặt bên bạt mưa mà tới, thiếu nứ đeo khăn che mặt cầm thanh đao ấy chém đứt thân thể con chiến mã cùng với dòng máu tươi phun ra ở trên không trung, động tác mạnh mẽ quyết liệt...

Khi mở mắt ra, bên ngoài vẫn là quang cảnh tối tăm u ám.

Hắn nằm ở đó, từ trong giấc mộng ồn ào huyên náo, cố vùng vẫy thoát ra, im lặng cảm thụ sự yên tĩnh này một chút. Bên kia bình phong, Tiểu Thiền nằm ở trên giường hẹp đang trở mình, ngoài phòng có tiếng côn trùng rả rích kêu trước bình minh, nhịp sống của thành thị cũng lác đác rời rạc vang lên. Đây chính là... Hàng Châu.

Mấy ngày nay, đây là lần thứ nhất mơ về chuyện đã xảy ra mấy ngày trước.

Trong màn hỗn loạn của đêm mười ba tháng bảy ấy, hắn cùng với đông đảo những hộ vệ bị quân đội tập kích tách ra, sau lần đó thì chỉ biết trốn chạy, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ. Mấy ngày sau hắn thoáng tỉnh lại, xem như là đã thoát khỏi Quỷ môn quan, nhưng việc vết thương nhiễm trùng tổn hại thân thể rất lớn, có thể tỉnh lại được như thân thể vẫn cực kỳ yếu ớt hư nhược, trên thực tế, nếu không phải lúc trước rèn luyện thân thể tốt, chỉ sợ vết thương lần này đã cho hắn đi gặp Diêm Vương rồi.

Trong thời gian này, mấy tên lính vốn vẫn đi theo bên cạnh hắn cũng đã tản đi, thực sự còn đi theo hắn khi rời khỏi đội cũng chỉ có thê tử Tô Đàn Nhi, nha hoàn Thiền Nhi, Quyên Nhi cùng với Cảnh hộ vệ trung thành một lòng bảo vệ tiểu thư nhà mình. Đêm đó Hạnh Nhi không đuổi theo kịp, chắc là theo đoàn người đi về Phúc Châu, ngược lại cũng coi là may mắn trong bất hạnh.

Sau đó chính là những chuyện như vừa mới mơ thấy lúc nãy, khi bọn họ chưa thể trở lại Hồ Châu, trốn tránh ở khu vực lân cận thì rốt cuộc cũng bị phát hiện, Tiểu Thiền và hắn không thể tránh thoát, cuối cùng chỉ có thể đối mặt chính diện với kẻ địch, còn khi đó Tô Đàn Nhi và Quyên Nhi ở phía sau, lúc kẻ địch phát hiện ra thì Cảnh hộ vệ đánh ngất Tô Đàn Nhi rồi cùng Quyên Nhi nhanh chóng bỏ chạy.

Sau này nhớ lại, nếu như lúc đó quân đội Phương Tịch kiên nhẫn tiếp tục tra xét xung quanh thì mấy người Cảnh hộ vệ không có cơ hội chạy thoát. Nhưng những người kia vừa nhìn thấy hắn thì lập tức dừng lại, cãi vã một trận, có người muốn giết hắn, lại có người dường như muốn bảo vệ hắn. Sau khi hỗn loạn một hồi lâu thì hình như hai bên giao thủ với nhau, sau đó thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua nọ cũng xuất hiện, vung đại đao lạnh lùng ngăn cản hết tất cả mọi người, lúc đó thân thể của hắn đã quá yếu, chỉ kịp phóng ra một thương, nhưng nhìn những chuyện đó xong thì cuối cùng cả hắn và Tiểu Thiền đều bị tóm lấy, sau khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở Hàng Châu.

Sau khi những ngày xám xịt qua đi là một trận mưa xối xả mịt mù, phủ một màu xanh mờ mịt lên thành Hàng Châu buổi sáng sớm. Những người qua lại ra vào cửa thành, nào binh sĩ, nào tiểu thương đội nón trúc, khoác áo tơi, mang lại một chút không khí an nhàn cho thành thị náo nhiệt sau trận đại chiến.

Ở bến tàu trên sông Tiền Đường gần cửa phía nam không có nhiều thuyền bè cập bến, những người chèo thuyền vận chuyển bốc dỡ hàng hóa từ trên thuyền xuống, dân phu và binh sĩ cùng kéo ra khỏi thành, bắt đầu gặt lúa vụ thu năm nay, những căn lều gỗ, từng gian phòng đang được dựng lên từ chính những nơi gặp tai họa nghiêm trọng lúc trước. Trên phố xa đang dần náo nhiệt trở lại kia, nữ binh và các công nhân đang dựng và trang hoàng đường phố cho đại lễ đăng cơ.

Thành Hàng Châu bây giờ, binh lính làm loạn và các thể loại quân sĩ khác sẽ vì đặc quyền giai cấp mà thiết lập nên trật tự mới để làm cơ sở thống trị, phương thức sinh hoạt dĩ nhiên là có nhiều điểm khác biệt lớn so với trước kia. Một số ít những nơi náo nhiệt thì náo nhiệt đến mức không ra hình thù gì, còn lại đại đa số những nơi khác thì vẫn còn chìm trong một vùng hỗn loạn và mơ hồ ngơ ngác. Cái gọi là yên tĩnh thì đương nhiên cũng có, nhưng ở trong lòng của mọi người thì thực ra vẫn không thấy an tĩnh được, chẳng ai có thể thực sự bỏ những lo lắng trong lòng đi.

Trong một tiểu viện nho nhỏ ở một góc thành thị, vang lên tiếng đọc sách lộn xộn, xen lẫn trong mưa lớn, mờ mịt mênh mông.

Đây là một tòa thư viện, ngoài thư viện cây cối xanh um, sát vách là một tiệm thuốc, sát vách bên kia nữa là một tiểu viện rách nát không biết là đã bị binh lính chiếm tự lúc nào, tiệm thuốc rất náo nhiệt, thường xuyên có tiếng của binh tướng hùng hùng hổ hổ vang lên.

Phương Tịch dấy binh làm phản, tính chất chung quy vẫn là khởi nghĩa nông dân, lúc ban đầu khởi nghĩa, hành vi trực tiếp nhất của họ là giết sạch hết toàn bộ giai cấp có đặc quyền như quan chức, địa chủ, phú thương cùng với hết thảy những kẻ đọc sách dám coi thường bọn họ. Nhưng mặt khác, bọn họ cũng hi vọng có thể trở thành giai cấp có đặc quyền, chẳng hạn như trở thành quan chức, trở thành địa chủ, trở thành phú thường, những chuyện này tuy khó nói ra miệng, nhưng mà thẳng thắn quang minh nhất chính là có thể trở thành người đọc sách.

Bọn họ tấn công vào một nơi nào đó, gặp gỡ một đám thư sinh mà bọn họ khó chịu, không đứng chung một khối được, tự nhiên là sẽ mắng đám nhóc con này trói gà không chặt, sau đó đem giết luôn. Nhưng nếu như nhìn xa hơn một chút, nếu như biết suy nghĩ, khi bọn họ có điều kiện tốt thì chung quy vẫn hy vọng chính mình có thể trở thành một người đọc sách, có tiền đồ rộng mở, đây là nhân sinh quan do nho giáo thống trị suốt cả ngàn năm mà hình thành, mọi người đều sẽ cho rằng chỉ có những người đọc sách mới có thể thực sự làm nên chuyện lớn.

Cũng bởi vì điều đó, nên cho dù nạn binh đao qua đi, tiếng than dậy trời đất, nhưng vẫn luôn có một số người có quyền lực, cố gắng bảo vệ một vài nho sinh, hoặc để làm phụ tá, hoặc là làm thầy cho lũ đệ tử trong nhà, bảo vệ che chở cho người đó. Chẳng hạn như nhà trước mặt kia, chính là một thư viện duy nhất còn trụ lại được trong thành Hàng Châu sau sự kiện vừa qua, nghe nói đằng sau có vài tướng lĩnh trong quân làm chỗ dựa. Sau khi thành bị phá, nguồn cung lương thực cạn kiệt, một vài nho sinh vốn là không quyền không thế, không phải "tội ác tày trời" như tứ đại gia, lại có chút học vấn, sau khi thành bị phá may mắn sống sót, được sắp xếp ở nơi này làm thầy giáo.

Lúc này trong thư viện không có nhiều đệ tử cho lắm, học sinh học ở đây ít nhiều gì cũng có chút gia thế bối cảnh, nhưng cũng không hẳn là dạng máu mặt gì, nếu thật sự có địa vị cỡ như Thạch Bảo, Vương Dần, muốn tìm thầy cho đám đệ tử trong nhà thì chỉ cần đi túm cổ đại nho nào đó là được rồi.

Học sinh tuy không nhiều nhưng thầy giáo thì lại rất đông, một phần trong đó là những người trước đây từng ở trong quân của Phương Tịch, loại này thì đã thích ứng với tình hình, sau khi vào thành được sắp xếp ở đây, phân nửa là vênh váo tự đắc. Bọn họ trước kia từng có quan hệ với các tướng lĩnh trong quân, có thể kiếm được khá nhiều lợi ích, không sợ bị người khác hãm hại. Còn một bộ phận khác vốn là nho sinh trong thành Hàng Châu, nhóm người này bị xem như là kẻ thua trận, bất luận học vấn có cao đến đâu thì lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu, nhìn thế cuộc trôi qua trước mắt. Bọn họ không được trả lương nhiều, chỉ đủ sống tạm bợ qua ngày, đương nhiên, vào lúc này thì cũng coi như là một công việc tốt ở Hàng Châu rồi, thỉnh thoảng bị người ta khiêu khích, cân nhắc ở nhà vợ con còn cần người chăm sóc, rồi cũng đành vin vào cái khí khái văn nhân mà nhẫn nhịn.

"Khục... Vào học, ta học Ninh, giảng Sử ký cho các trò nghe..."

Dưới mái hiên mưa kết thành mành châu, che đi thế giới bên ngoài, buổi sáng lúc bọn học sinh còn châu đầu ghé tai phủi nước mưa bám trên áo, một nam tử trẻ tuổi đã ngồi xuống trên bục giảng, dùng thước gõ gõ lên bàn, cất giọng nghe hơi yếu ớt của người bị bệnh, lời nói ngắn gọn mà bình thản.

Người ở phía dưới nhao nhao cười cười nói nói ầm ĩ hết cả lên, tiên sinh trẻ tuổi ngồi trên cứ thản nhiên nói về chương trình giảng dạy của mình. Tiên sinh trẻ tuổi ấy trông ốm yếu không thể tả, thậm chí xem ra còn giống như đang có bệnh, học sinh bên dưới phân nửa cũng khó có lòng kính nể. Một số đứa trẻ vóc người cường tráng thậm chí còn cãi vã cắt lời của thầy giáo, hỏi luôn:

"Này, ông nói xem ở Hàng Châu này chỗ nào chơi vui nhất?"

Tiên sinh kia bèn mỉm cười kể ra mấy chỗ có thể đi xem thử, đây chính là tình huống ở ngày đầu tiên Ninh tiên sinh đến thư viện này.

Đây xem như là một góc khá hỗn loạn của Hàng Châu bây giờ, một buổi sáng đơn giản như thường lệ. Đã hơn nửa buổi sáng qua đi, đám học sinh vui mừng rời đi như ong vỡ tổ, sau khi giảng xong một lớp, người trẻ tuổi ấy trở lại gian phòng sắp xếp cho giáo viên, hỏi thăm một chút những người ở cạnh. Lúc này các tiên sinh ở đây đều long xà hỗn tạp, những người lúc trước đã từng ở trong quân của Phương Tịch thì lo làm chuyện của mình, còn những người gốc Hàng Châu thì lại lo lắng, chỉ biết an phận dạy học, không hỏi nhiều lời.

Trong này cũng có một người nhận ra hắn, bèn nói một tiếng:

"Ninh Lập Hằng..."

Người ấy chắp tay chào, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, đại khái là ngầm hiểu ý nhau, thời buổi khó khăn, mọi người cũng không thoải mái gì, không có tâm tình ngồi hàn huyên chuyện vặt vãnh.

Mưa còn ào ào như trút, sau nửa ngày, các lớp học đã hết, thư viện lại trở nên an tĩnh. Vòng qua bên này có mái hiên dột rò nước, Ninh Nghị lúc này đi đến chỗ của quản lý thư viện, nhận lấy non nửa túi gạo lứt, một bó rau xanh héo rũ, coi như là thù lao của ngày hôm nay. Lúc một đám thư sinh tản ra ngoài trong màn mưa mờ mịt, Ninh Nghị liền đi ra phía sau của thư viện.

Tường viện ở phía sau thư viện đã sập mất một mảng lớn, nối liền tiệm thuốc sát vách và một tiểu viện đơn sơ ở phía sau, tiểu viện bây giờ chỉ có hai, ba phòng đơn có thể dùng được, trước cửa của một trong những căn phòng đó, Tiểu Thiền đang rụt rè dựa vào đó, mỏi cổ chờ đợi hắn trở về, lúc vừa nhìn thấy bóng hắn, nàng liền bung cái ô ra, chạy vào trong màn mưa.

Đới với Ninh Nghị mà nói, thì tình huống xảy ra thế nào, ngay chính hắn cũng không thể nói cho rõ ràng được.

Lúc bị mang về Hàng Châu, thân thể của hắn đã suy yếu đến cùng cực, sau đó được sắp xếp ở trong tiệm thuốc phía trước. Nhưng sau đó, ngoại trừ hai tên thị vệ mang đao luôn ở bên cạnh nhìn hắn, khiến cho hắn giống như một tù nhân, thì không có ai khác đến xử lý hắn cả, dường như cái người phái thủ hạ bảo vệ hắn đưa hắn đến Hàng Châu xong thì... đã quên hắn mất rồi.

Tiểu Thiền vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, tiểu nha hoàn từ khi cùng bị bắt tới Hàng Châu với hắn thì chưa bao giờ rời khỏi hắn một bước, tự hóa trang cho mình sao cho thật xấu xí khó coi, từ khi Ninh Nghị thực sự tỉnh táo thì nàng mới yên tâm một chút. Theo như nàng nói, mấy người Tô Đàn Nhi và Quyên Nhi hẳn là không bị bắt, nhưng Hồ Châu lúc đó khá hỗn loạn, dưới sự bảo vệ của Cảnh hộ vệ, bọn họ rốt cuộc có thể quay lại Hồ Châu hay không thì cũng khó mà xác định được. Tô Đàn Nhi lại là người tính tình quật cường, các nàng lúc này ra sao là điều mà Ninh Nghị bận lòng nhất trong mấy ngày qua. Nhưng bận lòng thì bận lòng, người còn ở đây, chạy không thoát được, thì cũng chỉ có thể thích ứng hoàn cảnh, chí ít thì bên người vẫn còn có Tiểu Thiền chăm sóc.

Những ngày qua tới nay, vết thương của hắn dần dần khỏi, hắn và Tiểu Thiền liền được sắp xếp vào tiểu viện ở sau tiệm thuốc này, một chủ một tớ cũng không hề bị hạn chế hành động, nhưng lúc này người không có thân phận, không có ai bảo vệ mà đi ra ngoài, những chuyện có thể gặp phải chắc cũng chẳng tốt lành gì. Gần đây Hàng Châu không đủ lương thực, hai người làm tù nhân, mỗi ngày được cấp dưỡng hai bữa, tự lấy về nấu.

Khu nhà nhỏ này trước kia không biết là của ai, phân nửa đồ đạc đã không còn, những thứ còn lại cũng đều hư hỏng hết cả, từ khi động đất đến giờ, phòng ốc đã bị sập, ở cũng chẳng được. Tiểu Thiền vui vẻ dọn dẹp mấy lần, tới mấy ngày trước, lão thầy thuốc qua hỏi trước kia Ninh Nghị làm nghề gì, Ninh Nghị suy nghĩ một chút, trả lời là dạy học, sau hôm đó liền bị gọi tới thư viện, xem như là tận dụng, làm lại nghề cũ...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK