Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giờ Mùi hai khắc, ngay lúc mà Đinh Uyển Quân và Long Bá Uyên đang ngồi chuyện phiếm với nhau trong Y Hà Viên thì ở trên Tây Hồ, một chiếc thuyền hoa đang xuôi làn nước biếc rong chơi, trôi thật chậm rãi.

Đây là một chiếc thuyền hoa thoải mái chuyên phục vụ khách du ngoạn trên hồ, thuyền có một tầng, trang trí khéo léo, nhưng không có vẻ phô trương lộ liễu, trần thuyền hơi mở ra, vừa dày vừa rộng, tường kép hai ba lớp, có công năng cách nhiệt. Lúc này khí trời tuy nắng nhưng qua khỏi giờ Ngọ, gió trên hồ nổi lên, những tấm màn che bằng lụa mỏng phủ quanh thuyền thông gió bốn phía, nên trong khoang thuyền cảm thấy rất mát mẻ.

Qua giờ Ngọ, thuyền hoa, Tây Hồ. Nếu tính theo giờ phương tây thì khoảng chừng đâu hai giờ chiều, cho dù là trong khoang thuyền rộng rãi vẫn không hề thấy nóng, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một đôi bóng thuyền trôi trên mặt hồ rộng lớn khiến người ta chỉ thấy tẻ nhạt buồn ngủ mà thôi. Nếu như có thuyền khác đi ngang qua thì nhất định sẽ phát hiện ra, lúc này trong khoang thuyền, chủ nhân của thuyền hoa cũng đã say ngủ trên chiếc giường làm bằng trúc, trong này bàn ghế đều thấp, một bộ cờ đen trắng lặng lẽ nằm bên lối đi, chứng tỏ cách đây không lâu còn có người chơi cờ ở nơi này, người chơi cờ chắc hẳn là hai nha hoàn mặc trang phục thiếu nữ, lúc này hai người đang dựa vách thuyền, chừng như cũng đã tiến vào mộng đẹp, một thiếu ngữ ôm eo một người khác, dựa đầu trên bả vai nàng, thiếu nữ bị ôm tay cầm một cây quạt, thỉnh thoảng còn phe phẩy trong vô thức.

Trước cửa sổ ở một bên khác của khoang thuyền, cũng có một thiếu nữ đang ngồi ghế đẩu, nằm nhoài người lên chiếc bàn nhỏ trước mặt, ánh mắt mơ màng bắt đầu bắt tay thu dọn. Nàng chính là người duy nhất còn tỉnh táo trong khoang, tay cầm bút lông, xem chừng đang xử lý đống sổ sách trước mặt, thỉnh thoảng đánh dấu vài chỗ, cũng ngáp dài rồi gục xuống bàn lim dim ngủ, sau đó lại cố gắng xốc lại tinh thần, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, một tay chống cằm, một tay tiếp tục xoay loạn.

Ngày mùa hè chói chang, trong thuyền hoa lụa mềm thong dong bay múa, đẹp như là tranh vẽ. Trên thuyền hoa tự nhiên cũng có chủ thuyền lẫn người chèo thuyền, nhưng cơ bản sẽ không tới bên này quấy rầy giấc ngủ của chủ thuê. Lại thêm một lúc nữa, nha hoàn đang chỉnh sổ sách bên song cửa rốt cuộc không chịu được nữa, gục đầu xuống ngủ.

Chẳng biết lúc nào, loáng thoáng có bóng người đi tới, ghim những tấm màn lụa mỏng bay tán toạn bên cửa sổ lại, sau đó lấy chăn mỏng phủ lên người ba nha hoàn. Trên hồ dù sao gió cũng lớn, khi ngủ cũng phải dự phòng trước.

Nha hoàn vốn đang thu dọn sổ sách thoáng mở mắt ra, trong ánh mắt mơ màng dường như nhìn thấy một bóng người cao to đang vặn người uốn éo đầu thuyền, thực hiện mấy động tác khởi động làm nóng người, sau đó liền nghe "tùm" một tiếng, thân ảnh ấy nhảy vào trong làn nước.

Có nên kêu lên không nhỉ. Nha hoàn thầm nghĩ, nhưng không lâu sau nhìn sang một bên lại thấy một bóng người khác vận y phục trắng đi tới, đó là bóng của nữ chủ nhân, nàng đến đầu thuyền, thu dọn áo ngoài mà nam chủ nhân cởi ra còn nằm nơi đó, sau đó ngồi xuống trên mép thuyền, thân thể dựa vào lan can bên thuyền, tuy đã tỉnh rồi nhưng xem chừng tâm tình vẫn khá mệt mỏi.

Gió thổi qua, làn váy trắng mềm mại nhẹ nhàng bay lên, vài sợi tóc nhân giấc ngủ trưa mà tuột khỏi dải lụa buộc tóc thản nhiên tung bay.

Mơ hồ có tiếng nói chuyện ở đầu thuyền vang lại, nữ chủ nhân hai tay ôm lan can, lắc đầu, cho dù chỉ thấy bóng lưng nhưng cũng có thể nhìn ra nữ chủ nhân tuy hơi mệt nhưng rất vui vẻ, đại khái cô gia muốn kéo nàng xuống nước dạo chơi.

Tình cảm của nữ chủ nhân và cô gia quả thực khiến người ta rất thèm muốn, cho dù làm nha hoàn nhưng nàng cũng đã thấy chuyện của không ít gia tộc lớn, có điều, nàng chưa bao giờ thấy ở đâu có thứ tình cảm phu thê giống như thế này, thứ tình cảm ấy không chỉ là hòa thuận lẫn tương kính như tân mà thôi, nhất là dưới tình huống cô gia là người ở rể thì chuyện này còn có thể gọi là kỳ quái cũng được. Mỗi lần nghĩ như vậy, nha hoàn Hạnh Nhi lại không nhịn được nghĩ xem hôn phu của mình sau này rốt cuộc sẽ trông như thế nào, nếu cũng tạo được cảm giác như vậy thì thật là tốt quá, còn nếu không gặp được người như thế thì khỏi lấy chồng, ở vậy cũng chẳng sao, cả đời mình sẽ ở nhà họ Tô, tiểu thư với cô gia đối xử với mình cũng tốt mà.

Tình huống riêng của mình cũng khác với các gia đình giàu có khác, rất đặc biệt. Nàng là đại nha hoàn dưới trướng tiểu thư, thông thường sẽ thành nha hoàn thông phòng, khi có cô gia ở rể, khả năng nàng bị sắp xếp cho cô gia cũng không cao lắm. Bên cạnh tiểu thư những gia đình bình thường chẳng mấy khi có tới ba nha hoàn, nhưng tiểu thư nhà mình cần xuất đầu lộ diện ra ngoài nhiều, quản lý chuyện kinh thương nên cần thêm hai người nữa. Tình cảm của tiểu thư với cô gia rất tốt, bây giờ chuyện của Tiểu Thiền với cô gia cũng gần như xác định rồi, riêng nàng với Quyên Nhi thì chẳng biết sau này sẽ thế nào.

Trước kia thì rất rõ ràng.

Vì các nàng có thân phận như thế, mà tiểu thư trong nhà cũng có địa vị, nên sau này đơn giản là sẽ được gả cho chưởng quỹ hoặc những hạ nhân đắc lực trong nhà, bản thân vẫn tiếp tục ở nhà họ Tô làm nha hoàn. Đến lúc hôn phu của các nàng được nhà họ Tô coi trọng, bản thân các nàng cũng có địa vị, không ai dám bắt nạt, khác những nha hoàn còn lại, các nàng là nhóm dễ đạt được hạnh phúc mỹ mãn nhất.

Quỹ tích sinh hoạt của mọi người cơ bản cũng chẳng khác gì nhau, chẳng việc gì phải suy nghĩ cho nhiều, nhưng mấy năm qua, sau khi nhìn thấy những thứ tốt đẹp hơn, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy trống vắng. Với những sắp xếp về sau, tựa hồ bỗng nhiên hóa thành không có chỗ dựa rồi.

Tiểu thư đợi rất trễ mới thành thân, có điều nàng bằng tuổi Quyên Nhi, bây giờ cũng tính là lớn rồi, không biết bao giờ tiểu thư sẽ gọi đến nhắc những chuyện này, nàng không biết Quyên Nhi có nghĩ đến hay không, nhưng gần đây đúng là nàng hay nghĩ đến những chuyện như thế.

Tiểu thư đã tỉnh dậy, nàng cũng không có cách nào ngủ tiếp được, nhưng bầu không khí phía trước nàng cũng không tiện đứng dậy, bèn nằm nguyên ở đó, nheo mắt nhìn. Thêm một lúc lâu nữa, đại khái khoảng chừng giờ Thân, sắc trời buổi chiều đã rõ rệt hơn, cô gia từ dưới hồ leo lên, vào trong buồng thay quần áo, Thiền Nhi Quyên Nhi ôm nhau ngủ bên kia cũng đã tỉnh dậy, bọn nha hoàn phía dưới vừa chuẩn bị canh ngân nhĩ hạt sen, mở rương lấy băng đá được trữ sẵn, nạo đá vào, trong khoang thuyền phút chốc trở nên náo nhiệt.

Hơn tháng nay, cả nhà thường du ngoạn trên Tây Hồ vào buổi trưa.

Lúc này giao thông và tin tức cũng chưa phát triển lắm, chỗ của giới kinh thương mang tính cục bộ và biệt lập cao hơn nhiều so với đời sau. Ninh Nghị và thê tử đi bái phỏng thương gia ở các nơi thường là vào buổi sáng, bắt đầu từ hội trưởng Long Bá Uyên, mỗi ngày có sắp xếp khác nhau, đương nhiên, sau khi bái phỏng thì hoàn toàn tự do rảnh rỗi, nếu không có việc gì bắt buộc thì thông thường mọi người sẽ tìm chỗ du ngoạn chơi đùa.

Đều là người một nhà, không cần khách sáo chuẩn bị này nọ, tự nhiên càng thoải mái hơn, sau khi thử mấy chỗ, Tô Đàn Nhi bèn bỏ tiền ra mua một chiếc thuyền hoa, thỉnh thoảng kéo đến đây, leo lên thuyền, ăn cơm trưa rồi ngủ trưa trên thuyền luôn, buổi chiều thì tự do, tán gẫu chơi cờ, thảo luận những quyết sách trên thương trường. Bây giờ những tin tức mà Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi tiếp xúc cơ bản đều giống nhau, cho nên có rất nhiều đề tài để nói, trước giờ hắn luôn giữ yên lặng trước mặt người khác, lúc chỉ có hai vợ chồng thì bàn luận cái nhìn về người mình bái phỏng hôm nay, thái độ đối phương thế nào, nên tặng quà ra sao, sau này đối xử kiểu gì, cứ như vậy, ngược lại cũng thúc đẩy việc hợp tác làm ăn thêm ăn ý.

Chỉ mới tới Hàng Châu chưa lâu nên chuyện làm ăn lớn vẫn chưa thể triển khai được, thị trường ở đây có tính biệt lập cao, ý định của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi là tạm thời nghỉ ngơi vài tháng để mọi người biết rõ họ đã đến, thị trường có thêm một thương gia, nhưng chúng tôi cũng giống hệt như các thương gia khác thôi, đợi mọi người thích ứng kha khá rồi mời thực sự mở rộng nghề vải Giang Ninh ở đây.

Dù sao, kể cả việc mua thuyền hoa, mua trạch viện để sinh hoạt, vung tiền du lịch khắp nơi, tính ra đã nhiều hơn khá nhiều so với đầu tư thương mại giai đoạn đầu, có điều, thời kỳ đầu cũng không đáng bao nhiêu tiền, Tô Đàn Nhi cũng chẳng ngại gì.

Nàng cùng hôn phu Ninh Nghị chơi rất vui vẻ thoải mái, trong chuyện gì cũng rất hòa hợp, khiến cho biết bao nhiêu người phải ước ao. Bây giờ Văn Định, Văn Phương dưới áp lực của tỷ tỷ mà tạm thu lại tính tình cũng thỉnh thoảng ghé qua thuyền hoa dạo chơi buổi chiều, Ninh Nghị thường rủ bọn họ nhảy khỏi thuyền bơi lội.

Nói đến chuyện bơi lặn, bản thân Tô Đàn Nhi thực ra không đồng tình lắm, thời đại như thế này, người có gia có nghiệp có thân có phận mà làm chuyện như vậy nơi đông người dù sao cũng khiến người ta thấy không hay. Tô Văn Định Tô Văn Phương cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng Ninh Nghị nghe hai người tính bỏ đi, liền một cước đá văng cả hai người xuống nước, Tô Đàn Nhi cũng trở tay không kịp, huống hồ bản thân nàng cũng bị Ninh Nghị làm cho phải xuống nước một lần, chỉ cần đừng ra khỏi phạm vi du thuyền thì nàng cũng đành nhắm mắt làm ngơ với ham mê bơi lội của Ninh Nghị.

Lần rơi xuống nước ấy dĩ nhiên không phải tự nguyện, cũng không phải bị Ninh Nghị tàn nhẫn đá xuống như hai ông em kia. Lúc đó Ninh Nghị đã luyện bơi mấy vòng, kỹ năng trong ký ức dần dần khôi phục, hắn bảo Tô Đàn Nhi thử xuống nước xem sao mấy lần mà Tô Đàn Nhi không chịu, bèn lấy chuyện trên thương trường ra đánh cược nhưng đối phương vẫn không đồng ý. Ninh Nghị ở dưới nước được một lúc, thầm suy tính trong lòng, bỗng nhiên làm ra vẻ như đang bị chìm xuống, chới với vùng vẫy mấy cái, bảo rằng bị chuột rút. Người chèo thuyền lẫn chủ thuyền đều không ở trong tầm nhìn, lúc đó chỉ có Tô Đàn Nhi ở gần mà thôi, chỉ thấy nàng kinh ngạc sững sờ một chút rồi mặc nguyên quần áo nhảy xuống nước.

Hồi còn bé nàng có tập bơi, cũng gọi là biết bơi, nhưng kỹ năng bơi thực ra cũng có hạn mà thôi, trong lúc sốt ruột, sút chút nữa tự nhấn chìm mình luôn, uống mất mấy ngụm nước, đến lúc được Ninh Nghị kéo lên mới biết bị hắn lừa. Nàng nhìn Ninh Nghị, vẻ mặt lạnh như băng, xưa nay hiếm khi tức giận trước mắt thủ hạ người làm, giờ mới thấy nàng nghiêm mặt một lần, Ninh Nghị bế lên, nàng im như hến, còn liều mạng giãy giụa.

Tô Đàn Nhi vốn là một cô gái cá tính và cực kỳ có chủ kiến, dịu dàng trước mặt Ninh Nghị là vì giáo dưỡng, lúc này tâm tình không tốt, những lời an ủi bình thường không thể nào dỗ được nàng, sau đó muốn lên bờ nhưng còn bị Ninh Nghị kéo bơi vài vòng trong nước, lúc đầu nàng giãy giụa mấy lần, sau đó thì nhẫn nhục chịu đựng. Lúc lên thuyền, mặt mũi vẫn lạnh te, dọa cho Thiền Nhi Quyên Nhi phát hoảng, cứ thế cho đến khuya, đánh răng rửa mặt xong nàng ngồi xử lý sổ sách trước mặt, không chịu đi ngủ, Ninh Nghị bèn qua xem, mở quyển sách bên này, lấy quyển sách bên kia, mãi đến lúc Tô Đàn Nhi lạnh lùng lườm nguýt hắn muốn nổi giận, hắn mới khều khều nàng, bảo:

"Ngủ thôi."

"Không muốn ngủ..." Tô Đàn Nhi ưỡn ngực, gằn từng tiếng, còn chưa kịp nói xong đã bị Ninh Nghị ném lên giường, sau đó hai người xông vào đánh nhau.

Ba nha hoàn bên ngoài nghe được cũng hãi hùng khiếp vía, Thiền Nhi sợ đến mức hai tay đã nắm chặt thành quyền, cũng may Tô Đàn Nhi không phải loại la làng la xóm cho mọi người chạy đến. Mất một lúc sau, trong phòng mới yên tĩnh trở lại, ba người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trên giường trong phòng, Tô Đàn Nhi bị Ninh Nghị dùng tay trái đè lên hai tay, đặt ở dưới thân, nàng thì cắn lên cánh tay phải của Ninh Nghị, cắn rất mạnh, đến mức máu rỉ ra, ánh mắt nàng phía dưới nhìn trừng trừng Ninh Nghị.

Ninh Nghị để mặc cho nàng cắn, một lúc sau mới nói:

"Cọp cái!"

Tô Đàn Nhi tức giận dồn sức nghiến răng thật mạnh, máu lại chảy ra. Ninh Nghị không động cả một sợi mi, hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau, mãi sau Ninh Nghị mới cúi xuống cười bảo:

"Ta biết một người thuần phục hổ, trên tay y toàn dấu bị cắn thôi, chứng tỏ người làm nghề này ai cũng bị cắn cả."

Nói xong, hắn cúi xuống hôn lên mắt Tô Đàn Nhi một cái, đôi mắt Tô Đàn Nhi vốn đang trợn trừng, lúc hắn cúi xuống hôn thì không thể làm gì khác hơn là nhắm lại, cảm giác khuất nhục, vốn còn muốn dùng sức cắn nhưng trên môi đã nghe vị ngọt, bất giác buông lỏng ra, cắn răng nói:

"Chàng thả ra, đi ra ngoài mau!"

"Không thả."

"Chàng là đồ... Chàng là đồ..."

"Ở rể hả?"

"..."

Tô Đàn Nhi vốn giận quá không biết mắng gì cho đúng, lúc này sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nàng nhìn mặt Ninh Nghị, trong mắt tâm tình hỗn loạn, không biết nên nói thế nào.

"Thiếp... thiếp không..."

Ba nha hoàn đang nghe lén ngoài cửa sổ mơ hồ nghe thấy hai chữ "ở rể", sắc mặt cũng trắng bệch, Tô Đàn Nhi với Ninh Nghị kết hôn đã hai năm, đây coi như là lần đầu tiên cãi nhau, nhưng ba nha hoàn đều hiểu, ồn ào kiểu gì cũng được, có điều nếu đã nhắc đến từ này thì hậu quả khó có thể tả được.

Tô Đàn Nhi cũng không rõ tâm tình của mình lúc nãy có đến mức đó hay không, nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Ninh Nghị, lòng nguội như tro tàn. Có thể nàng lui tới trên thương trường rất nhiều, nhưng nhất thời cũng không thể nhìn ra tâm tình hiện tại của Ninh Nghị rốt cuộc là thế nào, Ninh Nghị cười nhưng không buông nàng ra.

"Vô dụng thôi, ta không buông nàng đâu."

Hắn dùng cánh tay đang chảy máu đỡ bên người Tô Đàn Nhi.

"Thiếp... chàng..." Tô Đàn Nhi mím chặt môi. "Thiếp... thiếp không nói vậy..."

"Nói gì cũng vô dụng, nàng đã gả cho ta rồi... Có ở rể hay không hoàn toàn không có ý nghĩa gì với ta hết, trong nhà nàng có thể có người cảm thấy có, người bên ngoài cũng có thể thấy vậy, nhưng trên thực tế thì không, cho dù ta cưới nàng kiểu gì đi nữa, thì kết quả đều như nhau. Nếu như ta thật sự muốn làm chuyện gì thì không có mấy người có thể ngăn, người ở Giang Ninh không ngăn được, người ở Hàng Châu cũng không ngăn được, đám người Ô gia càng không ngăn được, nhạc phụ, gia gia cũng không ngăn được... Có một số việc ta không làm, chỉ bởi vì ta thật sự không muốn làm mà thôi."

Ninh Nghị nhẹ giọng nói bên tai nàng, không có ngữ khí quá cường điệu.

"Ngày hôm nay nàng nhảy xuống, ta rất cảm động... Nàng là nương tử của ta, không phải bởi vì ta đến ở rể Tô gia nhà nàng."

Sắc mặt Tô Đàn Nhi thay đổi trong nháy mắt, quẫn bách nói:

"Chàng... chàng nói cái gì vậy..."

"Không có gì cả, chỉ là muốn nói cho nàng biết, ngày hôm nay ta rất cảm động, bởi vì nàng không cần suy nghĩ gì cứ thế nhảy xuống cứu ta. Lúc ta cảm động mà nàng lại nổi nóng, không nên chút nào, rõ ràng sau đó nàng bơi cũng vui lắm cơ, thế mà vẫn muốn nghiêm mặt..."

"Thiếp... thiếp đâu có... Chàng buông thiếp ra..."

"Há, đâu dễ thế, ta phải nói cho nàng nghe đã, nam tử hán đại trượng phu, nói không tha là không tha..."

Đang nói chuyện, Tô Đàn Nhi còn muốn giãy giụa thì đột nhiên cảm nhận được động tĩnh dưới hạ thân, mắt hạnh tròn lên, gương mặt bỗng chốc ửng hồng.

"Chàng... chàng... chàng... Chàng không thể... như vậy được..."

"Nhưng ta thấy như vậy rất kích thích..."

"Tay chàng còn đang chảy máu nè..." Nàng đã sắp khóc đến nơi rồi.

Buổi tối hôm ấy, một lúc lâu sau Tô Đàn Nhi mới có thể băng bó cẩn thận vết thương trên cánh tay Ninh Nghị. Lúc hai người nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thực sự, Tô Đàn Nhi nhớ lại hết thảy mọi chuyện, mới phát hiện mình bị đối phương dẫn dắt theo câu chuyện về hắn mà quên đi chuyện của mình.

"Ninh Lập Hằng, thiếp còn chưa nói nhé, hôm nay thiếp rất giận đấy..."

"Thì nàng thể hiện hết rồi còn gì."

"Chàng còn chưa xin lỗi..."

"..." Ninh Nghị trầm mặc một lát, đưa tay ôm thê tử, thở dài. "Được rồi được rồi... Nam tử hán đại trượng phu, sai thì không nhận lỗi."

"Chàng thật vô lại..."

"Kỳ thực lần sau nàng có thể hỏi ta vì sao lại muốn ở rể."

Tô Đàn Nhi thân thể đột nhiên căng thẳng.

"Tại sao vậy?"

"Quên rồi, nàng quên ta đã mất trí nhớ rồi à?"

"..." Nàng đột nhiên trầm mặc. "Chàng thả thiếp ra."

"Sao?"

"Thiếp muốn quay lưng vào chàng ngủ..."

Sau đó nàng quay lại dựa lưng vào lồng ngực Ninh Nghị ngủ, ngày hôm sau Ninh Nghị hỏi suy nghĩ của nàng lúc nhảy xuống, nàng nhất quyết không chịu nói, kỳ thực bản thân nàng cũng không nhớ được lúc đó mình nghĩ gì, có lẽ là không kịp nghĩ gì, cứ thế nhảy xuống, chỉ là những chuyện này nàng không thể nói với Ninh Nghị được.

Thực ra trong thời gian hai tháng gần đây, kể từ khi biết lúc Tần Tự Nguyên hồi kinh đã từng mời Ninh Nghị theo, trong lòng Tô Đàn Nhi luôn cảm thấy mâu thuẫn và phức tạp. Hơn một tháng nay Ninh Nghị lại đi cùng nàng tới bái phỏng từng nhà, những người biết Ninh Nghị là hôn phu ở rể xong, đều khó tránh khỏi những ánh mắt này nọ, cho dù Ninh Nghị không ngại gì thì trong lòng nàng cũng có nhiều suy nghĩ, đặc biệt là tháng sáu, có tin Tần Tự Nguyên được thăng chức Hữu tướng, những chuyện liên quan đến hai chữ "ở rể", trong lòng nàng càng thêm mẫn cảm.

Đúng là sau khi cãi nhau xong, một số suy nghĩ trong lòng nàng lúc này mới thoáng bình tĩnh lại. Chỉ là sau lần đó, khi Ninh Nghị muốn rời thuyền bơi, thỉnh thoảng cũng muốn kéo nàng xuống theo, những lúc không có ai khác, Ninh Nghị cũng không ngại vận động một chút, nhưng Tô Đàn Nhi thì sống chết gì cũng không chịu xuống nước, chỉ là vẫn khá lo lắng với việc tướng công mình xuống nước một mình, mỗi lần Ninh Nghị xuống, nàng liền ngồi ở mép thuyền nhìn xuống, có lúc Ninh Nghị bơi lại đây, bám ở mép thuyền trong nước nói chuyện với nàng, rồi bảo nàng cởi giày ngâm chân vào trong nước. Kỳ thực thời đại này nữ tử không bao giờ khoe chân mình, nếu như xa xa trông thấy có thuyền đi lại thì nàng lập tức thu chân lại, giấu dưới làn váy, lặng lẽ xỏ giày vào.

Lúc này mặc dù đã đến Hàng Châu đã hơn tháng rồi, nhưng ngoại trừ mỗi ngày theo lệ thăm viếng một phen thì phu thê hai người chỉ còn sống trong thế giới của riêng mình mà thôi, thỉnh thoảng thì có qua lại với Lâu Thư Uyển một chút, đôi khi gặp gỡ hai ca ca của Lâu Thư Uyển là Lâu Thư Hằng, Lâu Thư Vọng, thỉnh thoảng lúc chập tối về nhà, Ninh Nghị sẽ nhìn đám tráng hán hự hự ha ha đánh quyền trong võ quán họ Lưu kia, lúc này ánh tà dương xuyên qua bóng cây đổ xuống, Tiểu Thiền hoặc người nào đó đi theo bên cạnh, tháng ngày nhàn nhã vui vẻ.

Qua trung tuần tháng sau, lại có một người từ xa tới phủ bái phỏng, người này có quan hệ với Tiền Hi Văn, tên là Xương Kỳ, nghe đến tên Ninh Nghị bèn lại đây gặp, nhưng đến lúc biết thân phận ở rể của Ninh Nghị, liền trợn mắt há mồm ngây ngốc...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK