Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đám chó Liêu coi thường Vũ triều không người, lẻn vào đất Trung Nguyên ám sát giết người. Bây giờ dân Giang Ninh cao giọng hô câu này đại khái cũng có liên quan đến chuyện xảy ra mấy ngày trước ở Trúc Ký, Ninh Nghị vì danh tiếng của hai tiệm Trúc Ký nên mấy ngày nay nhờ Lục A Quý tuyên tuyền câu chuyện khắp nơi, có thể gọi là kích động quần chúng, bản thân hắn vẫn luôn để ý tìm tung tích của hai người chạy thoát kia nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì cả, nay nghe ba người này nói chuyện, xem chừng đêm qua đã có bước tiến mới.

Lúc này ngồi bên cạnh kiên trì nghe hết, ba người kia cơ bản là nói mấy chuyện như là kẻ dẫn đầu bọn người Liêu lợi hại ra sao, một đao kia bổ tới quá nhanh, nên tránh né thế nào. Tiểu Thiền nghe được vài câu liền nhỏ giọng hỏi Ninh Nghị:

"Cô gia, lẽ nào bọn họ đang nói đến chuyện Tần lão gia sao?"

Ninh Nghị khẽ gật đầu, sau đó đi lại bàn bên kia, nói:

"Xin chào các vị."

Ba người thấy một tên thư sinh yếu đuối đi tới, không khỏi ngạc nhiên, chỉ thấy Ninh Nghị nói tiếp:

"Vừa nãy nghe các vị nói đến chuyện người Liêu, chắc hẳn là có liên quan đến sự kiện ám sát mấy ngày trước, tại hạ cũng có nghe thấy chuyện này, chỉ là không biết hôm qua lại xảy ra chuyện gì nữa, mấy vị tráng sĩ hiển nhiên là cũng có tham gia, tại hạ xưa nay cực kỳ khâm phục những bậc anh hùng hào kiệt hào hiệp trượng nghĩa vì dân vì nước như các vị tráng sĩ đây, cho nên muốn nghe một chút về chuyện đêm qua, kính mong các vị chỉ giáo cho đôi lời."

Hắn nói xong mấy câu này, sau đó lại bổ sung:

"À, tại hạ Ninh Lập Hằng, cũng từng tập qua ít công phu quyền cước, người giang hồ tặng cho biệt hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ. Thật là hạnh ngộ."

Ninh Nghị nói một tràng chuyện giang hồ, tự nhiên trôi chảy, khiến tiểu Thiền phía sau khâm phục không thôi, đến lúc hắn nói đến Huyết Thủ Nhân Đồ, cơ mặt nàng hơi giật giật. Tiểu nha hoàn luôn cho rằng đây là tên gọi cô gia tự dát vàng lên mặt, bất chấp đạo lý tự tâng bốc mình, ở nhà khoe khoang thì chẳng sao, thậm chí mọi người còn hùa theo nữa, bây giờ thấy hắn mặt dày đi chém gió với mấy người giang hồ, nhất thời hơi bị sụp đổ hình tượng.

Ba người giang hồ kia cũng có suy nghĩ như vậy, ban đầu thấy Ninh Nghị nói chuyện kính cẩn, vốn cho là một tài tử nhiệt thành yêu nước, đến lúc hắn lôi ngoại hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ ra mới ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó cũng chỉ biết trả lời mấy câu đại loại như "Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng" (1) hay "Hạnh ngộ, hạnh ngộ".

"Tại hạ Hùng Mặc."

"Tại hạ Lâm Kim Tuyền."

"Tại hạ Triệu Hưng."

Mấy người kia đúng là không báo biệt hiệu phong cách gì cả, chẳng biết có phải cảm thấy đặt biệt hiệu của mình cạnh loại diễn viên quần chúng như Huyết Thủ Nhân Đồ sẽ hạ thấp phong cách của mình hay không.

Ngoại trừ cái biệt hiệu khá bất ngờ kia thì Ninh Nghị vẫn rất hiểu đạo lý, gọi mấy món ngon nhất trong tiệm ra rồi bảo tiểu Thiền thanh toán, sau đó nghe ba người kể chuyện, mới biết rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì.

Chuyện người Liêu ám sát ở Giang Ninh bây giờ đã được Ninh Nghị tuyên truyền rộng rãi, ngoại trừ tăng danh tiếng cho Cẩm Nhi quán ra thì còn kích động lòng yêu nước của một lượng lớn người giang hồ. Mấy ngày nay quan phủ trong thành truy lung hai gã thích khách người Liêu bỏ trốn đồng thời cũng treo thưởng gần ngàn lượng bạc ròng. Một đám nhân sĩ giang hồ lục tục kéo nhau xuất hiện, vì tiền, vì danh cũng có, mà vì một bầu nhiệt huyết tự nhiên cũng có, đều muốn bắt hai gã người Liêu kia. Chuyện này Ninh Nghị cũng biết.

Người người thi nhau vây bắt khắp thành, quý công tử bị Cẩm Nhi lấy trâm cài đầu đục nửa thân dưới thành sàng cũng miễn cưỡng giữ được tính mạng, cũng là nhờ Cẩm Nhi không dám giết người, lúc trói lại theo bản năng cũng không dám làm bừa.

Cũng chẳng biết nha phủ Giang Ninh rốt cuộc bố trí biện pháp giam giữ thế nào mà đêm qua nhà ngục lại có người đột nhập, lần này không chỉ có hai kẻ chạy thoát lần trước mà có tận bốn người xông vào cứu gã quý công tử kia đi mất, trên đường xảy ra một trận chém giết nhưng rốt cuộc vẫn không thể ngăn được bốn kẻ lợi hại này.

Ninh Nghị cũng không biết rõ chuyện này, nhưng để ý mấy người giang hồ liền nghe ra phong thanh ngay, một đường đuổi giết tận ngoài thành, đồng thời còn có quan binh phối hợp nữa. Nhưng mấy gã người liêu này tốc độ cực nhanh, võ nghệ cao cường, đám người ô hợp trộn từ người võ lâm với bộ khoái nha môn không thể tạo thành vòng vây nghiêm mật được, lần đến vùng rừng núi gần Giang Ninh, trên đường đánh nhau mấy trận to có nhỏ có, rốt cuộc chỉ bắt được một người, để ba người khác mang theo gã quý công tử sắp chết kia chạy mất.

Ở địa bàn Giang Ninh của mình mà cũng có chuyện như vậy khiến Ninh Nghị có hơi ngạc nhiên, nhưng theo ba người này kể lại thì người có võ công cao nhất không phải hán tử cao gầy hay đại hán cao to chột mắt quấn băng trắng nửa mặt mà là một người khác, thân thủ cực kỳ cao cường, thân thể ngăm đen rắn chắc, sẹo chằng chịt đầy mặt đầy người, trông như một ma thần hung hãn, chủ yếu là nhờ người này mở đường máu nên bọn chúng mới có thể chạy thoát được. Đương nhiên, thân thủ của hán tử cao gầy và đại hán chột mắt cũng không thể coi thường, đám người này vừa đụng mặt liền biết họ rất có thể là loại binh sĩ tinh nhuệ nhất từng kinh qua chiến trận của nước Liêu.

"Lúc trước luyện võ cũng tự mình cho là có chút bản lĩnh, nhưng mà mỗi lẫn nghĩ đến hán tử đầy sẹo kia thì ta vẫn cảm thấy kinh hãi. Tối hôm qua hắn chém xuống một đao, ta đã toàn lực đón đỡ mà còn bị đánh bay ra ngoài cả trượng, vai phải bị chấn đến rạn xương, còn lâu nữa mới có thể mang đồ nặng được, lưng va một cái giờ vẫn còn đau này. Cũng may là bọn họ vội vã chạy trốn chứ không chỉ cần bồi một phát thì giờ cái mạng này đã không còn rồi."

Gã Triệu Hưng bị thương kể lại, Hùng Mặc ở bên suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Chỉ e thứ người này luyện chính là huyền công thượng thừa đấy."

Triệu Kim Tuyền cũng gật đầu, Ninh Nghị bèn phụ họa theo:

"Bất luận thế nào thì hành vi nghĩa hiệp của các vị đều khiến người ta phải khâm phục."

Sau lần trò chuyện này, đại khái Ninh Nghị cũng biết sơ lược tình huống xảy ra, thì ra ngoài năm người hành thích thì còn có hai cao thủ không đi theo nữa. Mà càng khiến người ta phải suy nghĩ chính là những kẻ ngoại lai kia có thể lẻn vào nơi giam giữ quý công tử kia, chỉ e là có thế lực chống lưng. Ba người này phỏng chừng không phải là thứ nhân sĩ võ lâm lợi hại thực sự, ở trong mắt Lục Hồng Đề chắc cũng chỉ như diễn viên quần chúng mà thôi, nhưng họ luôn mồm bảo hắc ma thần toàn thân đầy sẹo kia xứng đáng gọi là cao thủ chân chính, chỉ một đao mà chém cho một nhân sĩ võ lâm thành ra như vậy, rõ ràng chỉ có phương pháp phát lực và nội công thượng thừa mới có thể làm được, chỉ là không biết rốt cục so với Lục Hồng Đề thì ai hơn ai kém.

Trong lòng hắn lúc này vẫn còn nhiều nghi vấn, đợi đến lúc mấy người giang hồ kia bỏ đi rồi mới nhớ ra, bảo tiểu Thiền đuổi theo tặng mấy món ăn cùng ít ngân phiếu làm lễ vật. Mặc dù bảo là văn nghèo võ giàu nhưng cuộc sống của người giang hồ thực sự liếm máu trên lưỡi đao chắc cũng chẳng dư dả gì, bây giờ mọi người tình cờ gặp nhau một lần, Ninh Nghị cũng muốn giúp họ một chút trong khả năng. Tiểu Thiền miệng lưỡi khéo léo, nói một hồi cũng đã ép được mấy nhân sĩ giang hồ kia thu nhận lễ vật.

Đến buổi chiều, Ninh Nghị nghỉ dạy, tính đi tìm Lục A Quý hỏi chút chuyện tối hôm qua. Thực ra hắn cũng chẳng phải nhiệt tình với vụ yêu nước đến vậy đâu, chỉ là mấy tên thích khách muốn ám sát Tần lão kia chung quy là bị mình cản trở, dẫu rằng khả năng bị trả thù không lớn nhưng rốt cuộc vẫn có dính vào, hiểu rõ tình hình một chút vẫn tốt hơn. Có điều lúc xế chiều đến phủ Phò mã, Lục A Quý lại đi vắng, Khang Hiền cũng không có nhà, không biết làm gì hơn là quay về, đợi ít hôm nữa qua dò hỏi sau, dù sao thì không phải gấp gáp gì cho lắm.

Cứ như vậy đi qua mấy con phố về Tô phủ, hắn không hề phát hiện ra có một bóng người đang bám theo xa xa sau lưng mình. Đây chính là bộ đầu Trần Phong của nha phủ Giang Ninh, hơi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía phủ Phò mã rồi lại tiếp tục theo dõi.

Lại chuyển hai con đường, đột nhiên người theo dõi là Trần Phong cũng cảm giác được một ánh mắt dò xét, bất ngờ phản ứng lại, một bàn tay vỗ lên vai gã. Trần Phong phất tay một cái, hai người đứng nơi góc đường kín đáo giao thủ mấy chiêu, sau đó định thần nhìn lại mới biết, người này cũng có quen biết với Trần Phong.

Người đàn ông vỗ vai Trần Phong ở đầu đường không ai khác chính là quản sự trong phủ Phò mã Lục A Quý. Lúc Ninh Nghị rời phủ Phò mã quay về, gã cũng vừa trở về phủ, vô tình nhìn thấy Ninh Nghị bèn định tới chào hỏi, không ngờ vừa lại liền phát hiện có một cái đuôi theo sau Ninh Nghị, mà vừa khéo gã cũng quen cái đuôi này, bèn bỏ ý định tới chào hỏi, tới cắt đuôi giúp.

"Trần bộ đầu, dạo này rảnh rỗi ghê hén, không đi bắt lũ đạo tặc cùng hung cực ác mà lại đi chơi trò theo dõi nhàm chán này làm gì. Theo như tôi biết, vị công tử phía trước kia là lương dân tuân thủ pháp luật, mấy ngày trước còn ngăn cản người Liêu ám sát nữa, người ta phạm tội gì nữa à?"

Trần Phong nhíu mày đáp:

"Có phạm tội hay không thì phải do nha môn quyết, không phải do tôi hay cậu nói mà được. Tôi biết người này cũng có chút quan hệ với nhà cậu, Lục A Quý, cậu muốn nhúng tay vào à?"

"Có nhúng tay gì đâu, chỉ có điều Minh công kết bạn với gã cũng tâm đầu ý hợp lắm, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc có chuyện gì thôi."

"...Lâu như vậy, rốt cuộc cậu đã thật sự trở thành chó săn của vị Phò mã kia mất rồi..."

"Minh công cứu ta một mạng, vốn dĩ ta nên dốc sức vì ông ấy mà... Trước đây cậu có thể nói tôi làm việc cho một ông Phò mã không có chiến tích gì là không đáng, bây giờ không nên nghĩ vậy nữa. Vị Ninh công tử này không đơn giản đâu, mới đây gã đã cứu giúp không biết bao nhiêu người trong thiên hạ, cậu không tưởng tượng được đâu, gần đây nhất còn cứu Tần Tự Nguyên nữa, nếu như có chuyện gì đi nữa thì cũng có người thề chết bảo vệ gã đấy. Hơn nữa tôi dám đảm bảo gã là người tốt. Sao nào, có chuyện gì phiền, kiếm chỗ nào tâm sự đi! Xem thử phủ Phò mã có thể nhận thay gã không."

"Người trong thiên hạ? Cứu giúp à?"

Trong mắt Trần Phong lóe lên một tia nghi ngờ.

"Tôi biết hắn ở Giang Ninh cũng có chút tài danh, nhưng còn trẻ quá, làm gì đến mức như cậu tâng bốc chứ?"

Lục A Quý suy nghĩ một thoáng, sau đó cười quái dị, nói:

"Đã nói là cậu không tưởng tượng được đâu mà... Thế nào? Kiếm chỗ uống trà nói chuyện chứ?"

Trần Phong liếc mắt nhìn gã, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng:

"...Được."



o0o



Sắc trời tối dần, sau đó vầng trăng lưỡi liềm sáng ngời chậm rãi ló lên.

Phủ Phò mã.

Chu Bội đã ăn cơm tối xong, mới từ chỗ hoàng cô nãi nãi đi ra, ngang qua đình viện đèn đuốc sáng choang, chuẩn bị đến chỗ Phò mã gia gia thỉnh giáo chuyện học như lệ thường.

Hơn nửa thời gian sinh hoạt của nàng là ở phủ Phò mã này, cho dù là đi đâu thì đám gia đinh hộ vệ cũng không ngăn cản, lúc này nàng vừa đến bên ngoài thư phòng của Phò mã gia gia, liền nghe tiếng nói chuyện bên trong vang lên:

"Bộ khoái à? Vì sao bộ khoái lại theo dõi Lập Hằng?"

Đây là tiếng của Phò mã gia gia.

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi à?"

Tình cờ qua đây cũng có thể nghe thấy phò mã gia gia nói mấy chuyện đại sự hoặc cơ mật, thường thì Chu Bội sẽ đứng nghe một chút, đôi khi cảm thấy nghe trộm không tốt thì bỏ đi, nhưng việc ngày hôm nay nàng vẫn muốn nghe nhiều hơn một chút, bèn ngồi xổm dưới mái hiên...



--------

(1) Cửu ngưỡng: Ngưỡng mộ đã lâu.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK