Chương 264: Chuyện vớ vẩn
Tà dương rực rõ, cảnh trí trên đường vẫn đẹp đẽ tươi tắn.
Khi xe ngựa cùng đội ngũ hộ vệ đi qua những con phố của Hàng Châu, ánh mắt trời đang rọi xuống từ bầu trời phía tây, những người đi đường túm năm tụm ba hai bên, vội vã bước đi, những người giang hồ mang theo đao kiếm, những thầy thuốc dạo cầm lá cờ vải chậm rãi cất bước, những nông phu mang quang gánh trên vai cúi đầu lầm lũi bước đi, thỉnh thoảng dừng lại ở bên một ngã rẽ nào đó, đợi xe ngựa chạy qua.
Cây liễu ven sông lá đã úa vàng, đung đưa trong gió thu, cây ngô đồng lá lao xao theo chiều gió, lúc cuốn qua mái hiên phía trên lối đi thì thuyền phu của chiếc thuyền ô bồng chống cây sào, đẩy con thuyền nhỏ trôi nhanh về phía trước dọc theo nhánh sông nhỏ trong thành.
Ninh Nghị nhìn theo chiếc thuyền ô bồng kia một lúc, thuyền nhỏ trôi song song với xe ngựa ở trên bờ, lúc xe ngựa rẽ vào cầu đá thì thuyền nhỏ chạy qua ở dưới cầu, đến chỗ ngoặt thủy lộ phía trước thì tách ra hai hướng, thuyền với xe mỗi bên một ngả.
Trong thành Hàng Châu thủy lộ ngang dọc chằng chịt, từ phố Tế Liễu cho đến Tứ Quý trai ở trong khu vực nội thành đều là những con đường tương đối náo nhiệt, những bức tường viện có to có nhỏ, những mái hiên có cao có thấp, các cửa hàng đã khai trương khá nhiều, dòng người đi lại đi qua, cũng mang lại cảm giác phồn hoa không ít. Đương nhiên, trên đường phố vẫn có đủ loại lính tráng đi nghênh ngang, từ khi thành Hàng Châu bị chiếm đóng, nghĩa quân đủ thể loại từ bốn phương tám hướng đổ về tòa thành này, có những đội quân mạnh người đông, cũng có những nhóm chỉ lác đác năm bảy người, có người mới có lính già, như sóng lớn mang theo dòng chảy nhỏ, đổ hết vào biển lớn Hàng Châu này. Đi qua một đoạn đường ngăn ngắn đã có thể thấy bốn, năm toán lính hoặc đi hoặc ngồi, xuất hiện trong tầm nhìn, sau đó lại bị xe ngựa bỏ lại phía sau. Những người này quân phục khác nhau, binh khí cũng không giống, tố chất thân thể chẳng khỏe mạnh gì, thấy có xe ngựa đi về phía này, có người đứng nép sang bên đường chờ xe đi qua, cũng có người ôm đao đứng trước xe ngựa, xe phải dừng lại đó. Những tên lính này thường là những kẻ hơi có tiếng tăm một chút trong hệ thống nghĩa quân.
"Đây là người của Phủng Nguyệt quân, tướng quân của họ tên là Ngô Trị, nghe nói dưới trướng có gần hai ngàn người, thanh thế lớn lắm."
Lúc xe ngựa dừng lại, Lâu Thư Uyển liền chỉ chỉ trỏ trỏ, đánh giá xuất thân của những binh sĩ trên đường kia, từ lúc bắt đầu tới giờ đã nhận xét về năm, sáu nhóm người rồi. Hôm nay nàng muốn đi tham gia hội thơ, nên vận y phục nam giới màu trắng từ trên xuống dưới, xem chừng cũng khác anh tuấn phóng khoáng, tay cầm qạt giấy phe phẩy, trên đường đi kể với Ninh Nghị những chuyện này một cách hết sức thành thục quen thuộc, lại mang tới cảm giác tiêu sái của một thư sinh nói chuyện giang sơn thiên hạ.
Bây giờ phụ nữ mà có được thứ năng lực này cũng rất hiếm, cho dù có những người quản lý được công việc trong nhà gọn gàng ngay ngắn, nhưng cũng thường chỉ nằm gọn trong giới hạn nhỏ là ngôi nhà của mình mà thôi, còn Lâu Thư Uyển lại khiến cho người ta có cảm giác đại khái. Ở cái thời đại này, phụ nữ cho dù có năng lực làm chuyện lớn thì thường cũng cần phải có tâm cơ và giữ khoảng cách nhiều hơn những người khác, nhưng vào lúc này, cảm giác như là nàng biết gì đều không hề giấu giếm, đều nói hết cho Ninh Nghị nghe, khiến cho đằng sau hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ ấy lại ẩn hiện cảm giác thân thiết và dí dỏm. Cho dù là một kẻ rất cảnh giác với những người mình giao thiệp như Ninh Nghị thì cũng không tránh được thấy có thiện cảm với nàng.
"Lâu cô nương thực sự bỏ rất nhiều công sức đối với vấn đề này."
"Bây giờ cục diện Hàng Châu đã thành thế này rồi, không bỏ công sức thì làm sao tồn tại được."
Lâu Thư Uyển mỉm cười, đôi môi anh đào vẽ thành một vầng trăng lưỡi liềm cong cong tuyệt mỹ. Trong lúc qua lại giao thiệp với Ninh Nghị, nàng cũng nói thẳng rằng mình khác với số đông những người phụ nữ khác, cũng không che giấu việc tính cách của mình mạnh mẽ hơn người khác. Bây giờ phần lớn đàn ông có lẽ đều sẽ hi vọng người phụ nữ của mình vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn dễ bảo, nhưng đó chỉ là phụ nữ trong nhà mà thôi. Mối quan hệ của nàng và Ninh Nghị hiện tại không phải như thế, nàng phải thể hiện đầy đủ tính cách và cá tính của mình thì càng có thể gây ấn tượng với đối phương được.
Mỗi câu chuyện, mỗi tình huống khi đã kéo dài đủ lâu thì mọi người đều sẽ tự tìm cho mình những lý do chính đáng để giải thích. Đối với việc mình thích Ninh Nghị, Lâu Thư Uyển vẫn chưa thấy có điểm gì không thích hợp, nàng trước giờ vẫn luôn cảm thấy rằng mình là một người đàn bà mệnh khổ, cho nên không cầu mong nhiều. Nàng thích người ta, đó là bởi vì người ta xuất sắc, đối với thứ đàn ông có năng lực này mà nói thì phụ nữ càng cá tính mạnh mẽ, càng khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn. Còn ở phương diện kia, trong mắt của Lâu Thư Uyển, Ninh Nghị có tài học, có bản lĩnh, nhưng lại mang thân phận ở rể, mặc dù Tô Đàn Nhi với hắn tương kính như tân, nhưng dù sao vẫn có rất nhiều chỗ không thể vui được như những người đàn ông bình thường khác. Hình tượng của nàng và Tô Đàn Nhi không khác nhau là mấy, nhưng những thứ mà Tô Đàn Nhi không thể nào làm được thì chính nàng lại có thể làm. Có một số việc, mỗi lần nghĩ đến đều rất ngược, nhưng quả thực vẫn luôn ẩn sâu trong nội tâm của nàng. Nàng nghĩ rằng, Ninh Nghị có thể coi nàng là thế thân của Tô Đàn Nhi, giữ nàng trong tay, chinh phục nàng, chà đạp nàng, đây là những chuyện mà hắn không thể nào làm với Tô Đàn Nhi được. Nàng cũng có thể vừa duy trì hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ, lại vừa ngoan ngoãn nghe lời tuyệt đối trước mặt hắn, thế nào cũng được cả. Nếu như Ninh Nghị thật sự làm như vậy, thì cũng sẽ chỉ khiến nàng cảm nhận được sức mạnh của đối phương mà thôi.
Trong khoảng thời gian gần đây, nàng đều duy trì tâm thái như vậy trước mặt Ninh Nghị, biểu lộ ra rằng nàng vốn là người có tài năng, với nàng mà nói thì điều này cũng rất dễ dàng và vui vẻ. Đương nhiên, kết quả khá là kỳ quái, nàng có thể biết là Ninh Nghị quả thực cũng khá tán thưởng nàng, nhưng trong cái tán thưởng này lại không nhìn ra được nhiều thứ. Hắn không hề có thành kiến với loại phụ nữ như mình, mà riêng đối với bản thân mình thì còn có vẻ tán đồng một cách hờ hững... Những người đàn ông nàng gặp lúc xưa, nếu như có thể đồng tình với việc nàng xuất đầu lộ diện kinh thương buôn bán, thì cũng coi đó như thể là một chuyện cực kỳ ghê gớm, nhưng hắn thì làm như thể đã nhìn quen rồi... Đồng tình với nàng, trong lòng nàng thực sự rất không cần cái thứ đồng tình đó.
Có điều, cái thứ hững hờ vì đã quen nhìn sóng gió ấy ngược lại khiến nàng càng say mê hơn, nàng nhìn không ra người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, không biết đằng sau ánh mắt kia rốt cuộc có muốn làm gì với nàng hay không, nhưng chính cái loại nhìn không thấu này, lại khiến cho nàng cảm thấy được sức mạnh của hắn. Cũng không sao, mọi chuyện cũng chỉ mới vừa bắt đầu thôi mà.
Đương nhiên, nàng không phải loại mê trai đến mức quên cả đường đi lối về, trong lòng không phải lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những chuyện này, chỉ có những lúc nửa đêm tình cờ tỉnh mộng, thì sẽ nằm suy nghĩ nghiêm túc một chút về những tâm tư ngượng ngùng ấy. Lúc này còn đang đi đường cùng Ninh Nghị, nàng chỉ đóng vai là một người bạn đúng mực mà thôi, ngồi trên xe chỉ trỏ nói chuyện vu vơ.
Trên lộ trình của xe ngựa từ phố Tế Liễu cho đến Tứ Quý trai, còn có một số người nữa đi theo tháp tùng. Tùy tùng của Ninh Nghị chỉ có một người, đó là một tiểu binh trong Bá Đao doanh, tên là Lưu Tiến, chức vụ không cao, tuổi cũng còn trẻ, lúc Ninh Nghị ra cửa bèn gọi gã đi theo để sai vặt. Ở bên cạnh Lâu Thư Uyển thì lại có rất nhiều người, bây giờ Hàng Châu đang lúc hỗn loạn rối ren, mỗi lần nàng ra ngoài thì luôn phải có bảy, tám tùy tùng lẫn nha hoàn, gia đinh đi theo, còn có thêm cả hai nhân sĩ lục lâm nương nhờ ở Lâu gia nữa.
Hai người này một nam một nữ, nam là một đầu đà tóc bện có vóc dáng thô hào hung hãn, tuổi khoảng chừng bốn mươi đến năm mươi, trên mặt có hai vết đao, vũ khí sử dụng là thiết trượng, người bên ngoài đều gọi y là Tần đại sư, nghe Lâu Thư Uyển nói, vị Tần đại sư này hung danh trên võ lâm không nhỏ, gọi là Sát Hổ Đầu Đà Tần Cổ Lai. Người phụ nữ là một nữ hiệp cầm kiếm, khoảng ngoài ba mươi tuổi, nghe bảo là chưa kết hôn, nhưng dung mạo không phải đẹp đẽ gì cho lắm, vai rộng chân vòng kiềng cánh tay thô, mặt vuông chữ quốc, dáng vẻ đầy chính khí, vừa khéo làm hộ vệ, hơn nữa cả tên lẫn ngoại hiệu đều rất êm tai.
Lần đầu tiên gặp mặt hai người này, Ninh Nghị từng tự giới thiệu bản thân thế này:
"Hạnh ngộ, hạnh ngộ, tại hạ là Ninh Lập Hằng, người giang hồ thường gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ."
"... Vị này chính là Linh Sơn Tiên Tử, Ngụy Lăng Tuyết."
Lúc đó Ninh Nghị sửng sốt mất vài giây, sau đó quyết định là không giới thiệu bản thân với mấy người này nữa.
Chuyện giang hồ chỉ là thú tiêu khiển và chém gió khi nhàn rỗi của Ninh Nghị mà thôi, đương nhiên hắn cũng chẳng đến nỗi vì thế mà chăm chú quá nhiều. Đoàn người xuyên qua phố xá, không bao lâu sau thì đi tới vị trí của Tứ Quý trai nọ. Tứ Quý trai nằm ven sông, do ba tầng lầu sát nhau ghép lại làm một mà thành, phía sau còn có khoảng sân khá lớn. Nơi này vốn là một trong những lầu cổ lớn nhất trong khu vực trung tâm của thành Hàng Châu thuở trước, thu thập nhiều sách cổ đồ cổ, đồng thời cũng thu thập tranh chữ của những người đương thời, buôn bán thư tịch thư họa đồ cổ. Lúc trước Ninh Nghị từng xem các loại tiểu thuyết truyền kỳ, cũng đã tới đây một hai lần, chỉ là lúc thành bị phá thì Tứ Quý trai cũng đã bị cướp sạch sành sanh không còn lại gì, sau đó được người khác mua lại, bây giờ trở thành tửu lâu, không sửa tên lại. Ông chủ hiện tại của Tứ Quý trai là Trần Bách Niên.
"Lúc trước Quách lão bản của Tứ Quý trai cũng có qua lại với Lâu gia nhà muội, sau khi thành bị phá thì không biết đã đi đâu rồi..." Lúc xe ngựa đến gần Tứ Quý trai, Lâu Thư Uyển nhìn tòa lầu kia, nhíu nhíu mày một thoáng rồi lại giãn ra. "Có điều, Trần lão bản hiện tại của Tứ Quý trai nghe nói tên là Trần Vạn Niên, lúc nghĩa quân khởi nghĩa, ông ta đi theo bán đồ ăn, đặt tên cho cửa hàng của mình là Vạn Niên đường, nghe nói thánh thượng cũng từng đến đó ăn. Vốn dĩ trên đời này không ai có thể nhịn ăn được mà. Thanh thế của nghĩa quân càng lớn thì việc làm ăn của ông ta càng phát đạt. Có điều, sau khi thánh thượng xưng đế, ông ta sợ mình vượt bổn phận cho nên vội vàng sửa tên mình lại là Trần Bách Niên, cửa hàng cũng đổi tên lại thành Bách Niên đường. Bởi vì Bách Niên đường với Tứ Quý trai ở kề sát nhau cho nên bèn mua lại chỗ này, chính là cửa tiệm đầu tiên của ông ta ở đất Hàng Châu này."
Khi còn đang kể những lời đồn đại có liên quan đến Tứ Quý trai thì gia đinh đã dừng xe ngựa lại ở ven đường, hai người xuống xe đi về phía quán rượu vừa mới được sửa chữa lại kia. Người mở hội thơ, mời tiệc ở Tứ Quý trai này tên là Chu Viêm Lâm, hàn lâm học sĩ mới trong triều đình Vĩnh Lạc của Phương Tịch. Cho dù là ở triều đại nào đi chăng nữa, thì hàn lâm học sĩ cũng là những kẻ sĩ ở trên đỉnh của mọi giai tầng, có điều, ở triều đình Vĩnh Lạc này thì mọi thứ có hơi khác đi một chút.
Lúc này triều đình chỉ vừa mới lập, các võ tướng có thực lực và các văn nhân có năng lực đã chia nhau các chức vị cụ thể, chức hàn lâm hiện nay có thể nói là một chức vụ nhàn nhã, trong hệ thống quan chức thì địa vị không cao cũng không thấp. Nói ra thì cũng chẳng có gì đặc sắc, tương lai lúc nào cũng có thể ngồi trên cao, được coi trọng, nhưng trong tay không có thực quyền. Đại khái nó là thế này, cấp trên cảm thấy bọn họ có năng lực, có học vấn, nhất thời lại không biết đặt vào chỗ nào, để ngồi không thì lại thành ra bạc đãi đối phương, cho nên mới cấp đại cho một chức vụ.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, đối với một bộ phận rất lớn các tài tử, phụ tá không có được chức quan nào thì chức vụ hàn lâm cũng đủ để khiến người ta đổ xô tới. Chu Viêm Lâm này làm được một bài thơ hay, đã sớm trà trộn vào trong hệ thống quân đội của Phương Tịch, cũng có kha khá quan hệ. Yến tiệc tối nay, những người đến đây hội họp xác thực không ít, chẳng hạn như các đồng liêu của Ninh Nghị ở thư viện Văn Liệt hiện tại như Vương Trí Trinh, Lưu Hi Dương, hoặc cả những người từng có mâu thuẫn như Khuất Duy Thanh, Quách Bồi Anh, theo như Ninh Nghị biết, thì hôm nay cũng có tới góp mặt.
Ở trong thư viện, Ninh Nghị là người khá kín tiếng, hơn nữa việc hôm nay hắn mời Lâu Thư Uyển, hắn vẫn chưa đề cập đến chuyện hội thơ trong thư viện, lúc này xuống xe, nhìn những bóng người ở phía trước một chút, vừa vặn nhìn thấy Lưu Hi Dương đang trò chuyện với người khác. Lúc đi tới thì Lưu Hi Dương cũng nhìn thấy hắn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cũng chỉ chắp tay, chưa lại đây chào hỏi. Ông ta là người địa phương Hàng Châu, đại khái là cũng nhận ra Lâu Thư Uyển đang giả trang nam. Chuyện hồng nhan tri kỷ của Ninh Nghị mà trong thư viện đồn đại thời gian gần đây, Lưu Hi Dương cũng biết một chút nội tình, bây giờ Lâu gia một bước lên trời, Ninh Nghị leo được lên cái cành cao này, khiến người ta cảm thấy hắn không biết xấu hổ, nhưng mà cũng... cảm thấy ngưỡng mộ.
"Lưu Hi Dương..." Lâu Thư Uyển liếc bên kia một chút, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Có quen à?"
"Cũng không phải là quen biết gì, nhưng đã gặp rồi. Học vấn của Lưu tiên sinh rất tốt."
Lâu Thư Uyển cười cợt đáp lời, hai người đi tới cửa, số người trước mặt cũng bắt đầu tăng lên. Bật chợt vào lúc này, từ phía sau loáng thoáng vang lên âm thanh ồn ào, hai người quay đầu lại, thấy bên kia đường phố có người dừng xe ngựa lại, đi về phía bên này. Phía trước phía sau đã có không ít người chắp tay nghênh đón, tuy rằng ở đây chỉ toàn là văn nhân, vẫn giữ được sự kiềm chế, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sức nóng từ bên ấy, chứng tỏ thân phận của người mới đến không hề thấp. Trong tiếng người huyên náo, Ninh Nghị chỉ loáng thoáng nhìn thấy bên đó có một công tử trẻ tuổi bước tới.
"Đó là ai nhỉ..."
Lâu Thư Uyển lẩm bẩm trong miệng một câu, sau đó nghe có người phía sau lên tiếng:
"Xin nhường đường, xin nhường đường."
Ninh Nghị và Lâu Thư Uyển né sang một bên, mới phát hiện ông chủ của Bách Niên đường Tứ Qúy trai Trần Bách Niên đã từ trong tửu lâu bước ra đón khách. Lâu Thư Uyển nhìn bóng người kia lăng xăng ra nghênh đón, sau đó đôi mày nhíu lại suy nghĩ cũng giãn ra, vỗ quạt giấy nói:
"À, đó là Lâu Tĩnh Chi, con trai của Lâu tướng gia... Lập Hằng gặp rồi mới phải chứ?"
"Chưa gặp bao giờ." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cười nói. "Ta nên gặp rồi mới phải à?"
"Thực ra thì cũng không hẳn vậy." Lâu Thư Uyển nghiêng đầu cười lên. "Chủ nhân Bá Đao doanh mà Lập Hằng nương nhờ bây giờ không phải một cô gái sao? Mặc dù bình thường ít người nhắc tới nàng, có một số người còn tưởng rằng chủ nhân của Bá Đao doanh là một nam tử tên Lưu Đại Bưu nữa ấy, nhưng trước kia muội có nghe nói, nữ chủ nhân này của Bá Đao doanh có hôn ước với con trai của Lâu tướng gia đó."
"Ồ?" Không ngờ lại được nghe một câu chuyện nhảm lớn đến như vậy, Ninh Nghị hơi ngẩn người.
Lâu Thư Uyển thích Ninh Nghị cho nên có đi hỏi thăm một chút về những chuyện có liên quan đến Bá Đao doanh, cũng hỏi sơ sơ về vị trí của Ninh Nghị trong thư viện, đây xem như là một thông tin khá có giá trị trong những gì nàng thu lượm được. Theo như người bên ngoài kể lại thì Lâu Tĩnh Chi và cô gái của Bá Đao doanh kia đã có hôn ước từ nhỏ, lại còn có tình nghĩa cùng kề vai sát cánh tạo phản, nghe nói Tả tướng Lâu Mẫn Trung chính là người đứng sau chống lưng cho Bá Đao doanh, nếu là như vậy thì tình cảm của hai người hẳn phải rất thân thiết, có lẽ Lâu Tĩnh Chi sẽ thường đến Bá Đao doanh, Lập Hằng nhờ đó cũng có thể gặp người kia vài lần. Có điều, lúc này nàng tự cười thầm chính mình, Lập Hằng nhiều lắm cũng chỉ là một viên phụ tá, hẳn là khó mà nhìn thấy những chuyện đó, là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK