Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng chói chang trên bầu trời bỗng hóa thành màu đỏ ối, trên nóc nhà, chàng thanh niên mới tới mỉm cười nói chuyện. Ở phía bên kia con phố, hầu như phân nửa mọi người đều hướng mắt nhìn lên phía nóc nhà bên này, kể cả người cầm cung tên trong tay kia, sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi gượng gạo.

Chàng thanh niên kia quay đầu lại, nói tiếp:

"Không chỉ có bọn chúng muốn giết ngươi đâu, Trương Đạo Nguyên và Lệ Thiên đi cùng nhau, ngoài ra còn có Từ Bách, Nguyên Hưng... Còn có cái gì mà Trác Vạn Lý gì gì đó nữa, ta không rõ lắm. Có điều, ngươi không cần lo lắng, đây là địa bàn của Bá Đao doanh... Ài, ngươi xem, vậy thì rõ ràng là Lệ Thiên Hữu phải đi thật rồi..."

Lúc này, bầu không khí quanh ngõ phố này rất quỷ dị, bóng người tụm năm tụm ba rải rác khắp nơi, ánh nắng ở phía chân trời dần trở nên ấm áp hơn, bóng cây đổ xuống mặt đất vàng như màu quả du, sáng sủa nhưng ôn hòa. Ngoại trừ người cầm cung ở phía cuối con đường kia ra, nếu chỉ nhìn qua thì con đường này không khiến cho người ta thấy có cảm giác giương cung bạt kiếm gì cả.

Hai chàng trai ngồi trên nóc nhà ở bên này, còn ở trên đường phố bên kia, ở trong tòa lầu cũ cọc cạch lung lay, có người đẩy cửa sổ ra, có người trao đổi ánh mắt, có người nhìn xuống đường phố bên dưới, cũng có người thì lại nhìn về phía nóc nhà bên này. Sau khi người thanh niên kia vung tay cười, ở sau một ô cửa sổ trên lầu hai của căn lầu phía bên kia đường, một người đàn ông tuổi trung niên lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, biến mất khỏi tầm nhìn của Ninh Nghị.

Chàng thanh niên nhìn thấy tình cảnh này, khẽ mỉm cười, một lúc sau mới làm như thể chợt nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên mở miệng hỏi dò:

Nhưng mà... tại sao ngươi không lo lắng gì hết trơn vậy?"

Ninh Nghị cũng đã nhìn chàng thanh niên này được một lát, lúc này nhíu mày suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Ta có lo lắng chứ. Có điều... nếu ta có thể sống đến bây giờ, thì tình huống ngày hôm nay, e là vẫn chưa chết được, đại khái là như vậy."

"Điều này cũng chưa chắc..."

Chàng thanh niên ngồi ở đằng kia nhìn tình huống phía dưới, lẩm bẩm nói nhỏ, qua một lúc nữa mới lại nói:

"Ta ghét mấy đứa thông minh..."

Đây được xem như là lần đầu tiên trong suốt hơn mười ngày qua Ninh Nghị thực sự tiếp xúc với người của Phương Tịch. Lúc trước hắn đã suy đoán mấy lần rồi, nhưng không ngờ là tình huống lại giống như trước mắt. Trên người chàng thanh niên trước mặt hắn mang theo khí tức thoải mái tùy tiện, không giống lắm với phần lớn những người ở thời đại này, thông thường những người có khí thế như vậy, nếu không phải người điên thì cũng có tài nghệ khiến người khác phải khiếp sợ. Cái khí thế này cũng từa tựa như khí thế của con thứ Tần Tự Nguyên là Tần Thiệu Khiêm, ngàn dặm bôn ba sau đó lấy thủ cấp kẻ thủ trong tình huống địch mạnh ta yếu. Chỉ là cái kiểu thoải mái tùy tiện của Tần Thiệu Khiêm thuộc dạng chính thống, do nhà họ Tần học vấn uyên thâm, bản thân gã là công tử con nhà giàu, còn chàng thanh niên trước mắt thì lại cho Ninh Nghị có cảm giác như kiểu của người cực đoan nhầm đường lạc lối, ấn tượng đầu tiên của Ninh Nghị là người này giống như có sự phẫn nộ như của cỏ cây. Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ lúc ban đầu, không hẳn là khách quan.

Lúc này Ninh Nghị chỉ tỏ ra hứng thú quan sát tình huống dưới kia, trong tiếng lẩm bẩm nói chuyện của chàng thanh niên kia, ngõ phố bên kia chằng chịt bóng người, bầu không khí biến ảo không ngừng, trên vài nóc nhà xung quanh cũng có một số bóng người chậm rãi xuất hiện, trong ánh mặt trời tạo thành một bàn cờ đối lập. Người trẻ tuổi kia không chú ý tới những thứ này. Gã chỉ ngồi ở bên kia, cúi đầu xuống đủ để có thể nhìn thấy những vệt rêu xanh bám trên ngói bị mình đá ra, lúc quay đầu lại đối mặt đánh giá ánh mắt của Ninh Nghị, sau đó với nhíu mày, hóa thành nghiêm nghị.

"Ta nghe nói, lúc còn ở Hồ Châu, ngươi bị đem ra làm mồi nhử, cố ý lưu lại để dụ địch, cho nên mới bị bắt. Triều đình đối xử với ngươi bất công, nhưng đám người kia lúc nào chả như thế, cũng chẳng có gì lạ, bây giờ ở bên này chúng ta có nhiều thứ thực tế hơn, ngươi có muốn ở lại làm vài chuyện không?"

"Ta có lựa chọn sao?"

Ninh Nghị hỏi lại một câu như thế. Người thanh niên kia nghe xong bèn nở nụ cười, hỏi:

"Nếu như có lựa chọn thì sao?"

Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Ta không muốn."

"Vì sao?"

"Vì các ngươi không có tương lai."

Câu này của Ninh Nghị trả lời rất thẳng thắn, sau khi nói xong thì thở dài, đứng lên trên nóc nhà, người thanh niên kia nhìn hắn, sau đó cũng đứng lên, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên trong ô cửa sổ ở bên kia đường mà Lệ Thiên Hữu đã biến mất, đột nhiên nghe ầm một tiếng.

Khí thế kinh người đột nhiên xuất hiện che phủ cả bầu trời chiều đỏ rực. trong nháy mắt đó, người thanh niên kia vung tay trái ra trước mặt Ninh Nghị, một mảnh ngói vỡ tung tóe cách Ninh Nghị chỉ khoảng chừng hơn một mét, có một mũi tên bắn ra từ chỗ ô cửa sổ phía bên kia đường. Chấn song cửa sổ kia hóa thành vụn gỗ bay tán loạn trên không trung. Ninh Nghị ở trên nóc nhà hơi dịch chuyển vị trí một chút, lúc dừng lại thì trên tay phải đang cầm một mũi tên, còn đang rung lên nhè nhẹ, người thanh niên kia lúc này đang đứng đối mặt với Ninh Nghị, cánh tay trái vừa nãy duỗi ra, lúc này cũng đang vững vàng nắm chặt hai mũi tên, chẳng biết làm sao gã có thể bắt được như thế. Trong khoảnh khắc ngay trước đó, Ninh Nghị nhìn thấy rõ ràng ống tay áo của gã vung lên giống như ngọn roi dài, hất một mũi tên bay lên cao, vượt qua khỏi đỉnh đầu của gắn, rồi xoay tròn rơi xuống.

Mấy mũi tên phá tan cả chấn song cửa sổ mà bay tới dường như chỉ là dấu hiệu khai mào mà thôi, lúc này Ninh Nghị tập trung tinh thần, thính lực nhãn lực đều tăng lên so với trước, khi những vụn gỗ và mũi tên kia còn chưa chạm đất thì trong tai đã nghe được những âm thanh rút đao rút kiếm leng keng leng keng, có nhanh có chậm, nối liền nhau không dứt. Ở bên kia, cửa sổ đã bị phá, kẽo kẹt đung đưa mấy lần ở phía trước, vụn gỗ rơi xuống mặt đất, mũi tên bay lên đập vào mái ngói, sau đó lại nghe được những tiếng "keng", "choang", rời rạc lẻ tẻ, hiển nhiên là do những người bên kia rút đao chạm nhau mà sinh ra, có người giao thủ, cũng nghe tiếng quát "Dừng tay" vang lên trong con hẻm, trong phòng ốc, cũng không được rõ ràng cho lắm.

Khí thế lúc đầu hầu như ngưng đọng lại, rất nhiều người bên này phỏng chừng đều đang chờ đợi thái độ của người trẻ tuổi, những người ở khắp bên kia e rằng cũng không dám làm càn đánh tới, phải đợi xác thực mệnh lệnh đã. Người thanh niên kia cau mày nhìn Ninh Nghị, qua một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

"Sư phụ của ta nói, có một số người, vì muốn được người khác coi trọng cho nên luôn thích nói chuyện kiểu giật gân móc họng, đầu tiên là nói thứ mà người khác không muốn nghe, khiến cho người ta cảm thấy không cam lòng, sau đó sẽ dùng lời lẽ sắc sảo, sử dụng một đạo lý như đúng mà lại sai, không còn gì khác để lừa người. Những kẻ tung hoành thời xa xưa cực kỳ thích sử dụng phương pháp này, nhưng ngoại trừ sự can đảm nhất thời ra thì không có gì khác nữa. Bây giờ triều đình của họ Chu vô đạo, thiên hạ đều muốn diệt trừ, ngươi lại bảo chúng ta không có tương lai là vì cớ gì, nếu như ngươi chỉ thuận miệng nói mò thì... ta sẽ giết ngươi."

"Uầy..."

Người này phản ứng mãnh liệt như vậy khiến cho Ninh Nghị cũng phải ngẩn người ra. Trên thực tế, muốn thể hiện ra là mình có giá trị để lợi dụng thì những phương pháp sử dụng và lời lẽ giải thích không thiếu, Ninh Nghị dĩ nhiên là cũng đã nghiên cứu các giả thiết rồi, chỉ là hắn hơi bất ngờ khi đối phương lại phản ứng kịch liệt như vậy với câu nói của mình, chứng tỏ rằng suy nghĩ trong lòng người thanh niên này cũng giống như suy nghĩ trong lòng của tuyệt đại đa số nghĩa quân trong cuộc khởi nghĩa của Phương Tịch. Ninh Nghị đoán thử thân phận của đối phương, nhưng dù sao thì hắn cũng chẳng biết được bao nhiêu về quân đội của Phương Tịch, cho nên không thể xác định được đối phương là ai, chỉ đành đáp:

"Các ngươi không có dã tâm."

"Không nghĩ đến chuyện mở ra một thời thái bình, thì khó dựng được thái bình vạn năm."

Lúc này đã gần đến đêm, Trần Phàm ngồi trong căn phòng lộn xộn, nhìn hàng chữ này trên cuốn sách nhỏ, chữ viết xiên xiên xẹo xẹo, nhìn không vừa mắt tí nào, gã nhìn một lúc, sau đó liếm liếm ngòi bút lông trong tay, viết thêm một cấu "Không có dã tâm", sau đó ném qua một bên, nằm lên giường.

Lúc xế chiều, cuối cùng cũng không đánh nhau, cái người tên là Ninh Lập Hằng kia, gã cũng không động thủ nữa. Nói tóm lại là không phải chuyện lớn gì cả, cái gã thư sinh tên Ninh Lập Hằng kia hình như cũng có chút bản lĩnh... Lúc trước gã cũng đã biết là đối phưởng tất nhiên phải có chút bản lĩnh rồi, chỉ là không ngờ lần này gặp nhau cảm giác cũng không tệ lắm, không thể coi là một kẻ khiến người ta chán ghét, nhưng vẫn phải đề phòng. Đương nhiên, mặc dù gã biết đối phương nhất định sẽ nói câu gì đó thú vị, nhưng lại không ngờ được kẻ đó lại nói câu này.

Trước kia gã đã từng nghe sự phụ nói rằng, cái nhìn của thư sinh, rất khó nói chuyện đúng sai, trên đời này không có chân lý, còn phải xem các lý giải ở mỗi tình huống cụ thể mới biết được. Nếu như đối phương nói đến một vài thứ khác, gã ít nhiều sẽ giải thích cho đối phương một chút, ngược lại nếu người đó không phải đáng ghét lắm thì mình nghe hắn giải thích một chút cũng không sao, chỉ là không nghĩ hắn lại nói một câu "Không có dã tâm" này, khiến gã nhớ tới một câu nói mà trước kia sư phụ từng nói.

Không nghĩ đến chuyện mở ra một thời thái bình, thì khó dựng được vạn năm thái bình.

Câu này nghe thật là tẻ nhạt. Sau khi nghe sư phụ nói xong, đại khái gã cũng chẳng để ở trong lòng, sở dĩ gã nghĩ tới câu này thực ra cũng là vì những sự kiện xảy ra trong thời gian hơn nửa tháng gần đây. Sau khi quân đội của Thánh công đánh xong Hàng Châu, sư phụ lĩnh binh xuất chinh, gã phải ở lại duy trì trật tự ở Hàng Châu. Gã không phải người ngu ngốc, cũng biết đại khái đây là chuyện cần làm. Bởi vậy mặc dù ngoài miệng tỏ ra khó chịu nhưng trên thực thế cũng không làm khó dễ gì.

Hơn nửa tháng lại đây, cho dù trong mắt người ngoài thì thủ đoạn của gã quá thô bạo, ỷ vào thân phận là đệ tử của Phật Soái cùng với võ nghệ của mình để hoành hành khắp nơi, đánh đánh giết giết khắp nơi trong thành Hàng Châu, không ra hình thức gì cả. Nhưng trên thực tế, nếu không dựa vào sức mạnh và sự ngang ngược như vậy thì gã căn bản cũng chẳng có cách nào khác để thực sự dẫn dắt thế cuộc ở đây, muốn giảng giải đạo lý, nói chuyện kỷ cương quân pháp với những đầu lĩnh trong quân vốn quen đánh cướp kia thì căn bản là người ta chẳng thèm để ý đến, cho dù có thực sự nể mặt thì cũng sẽ trừng phạt thuộc hạ sơ sơ cho có lệ, căn bản không thể khiến người ta sợ sệt mà làm theo được.

Lúc này rất khó có pháp luật, kỷ cương hay đạo lý thực sự, gã ở trong quân mấy năm nay, cũng không bao giờ để ý đến mấy chuyện này, cướp đốt giết hiếp cũng không sao, miễn đừng lén lút làm hỏng đại cục là được rồi, ai muốn làm những việc ảnh hưởng tới việc lưu thông huyết lạch, gã cũng lười đi nói chuyện, cứ tới cửa đánh chết là xong. Hình như mấy ngày trước có Trần Đại Mộc, người này là thủ hạ Bao Đạo Ất, thu phí bảo hộ cắt cổ thì không nói làm gì, mà lại còn làm ảnh hưởng đến tốc độ vận chuyển đường thủy, trong vòng mấy ngày, gã đều lôi những kẻ có liên quan lớn đến chuyện này đánh chết hoặc tàn phế, sau đó, không ai còn dám làm những chuyện như vậy nữa.

Nhưng càng đi dọn dẹp trật tự của những chuyện lung ta lung tung kia, gã lại càng hiểu rõ hơn ý nghĩa của câu mà sư phụ đã từng nói kia. Bảo là dựng thái bình muôn thuở có vẻ cao thượng quá mức, dùng câu "không có dã tâm" có lẽ lại chuẩn xác hơn. Nếu như với những người bình thường mà nói, những người này dựng cờ khởi nghĩa, giết quan tạo phản, thậm chí bây giờ còn chiếm luôn Hàng Châu, đây là một chuyện có dã tâm bậc nhất rồi, nhưng tới hiện tại thì dã tâm ấy lại không đủ.

Làm trai sao chẳng giắt Ngô Câu, giành lấy quan san mấy chục châu (1). Từ vị trí này của Trần Phàm mà xem thì có rất nhiều người có dã tâm thực sự, bôn ba ngàn dặm muốn được phong hầu phong tước, nhưng nếu như phân tích kỹ càng hơn, dã tâm chỉ có một nhóm những người ở thượng tầng từ lúc bắt đầu kia, như sư phụ, như Bao Đạo Ất, Tổ Sĩ Viễn, Lữ Sư Nang, bọn họ đều có chí hướng bình định thiên hạ, chỉ cần nhìn thấp xuống một chút xíu thì những người kia đã không còn có dã tâm như vậy, thậm chí đám Trương Đạo Nguyên, Từ Bách, Nguyên Hưng, sau khi đánh xong Hàng Châu thì dã tâm của một đám người lớn cũng đã chấm dứt, không còn mong chờ gì nữa, còn đám sĩ tốt trong lưu dân kia, bọn họ càng không biết dã tâm là thứ gì nữa.

Lúc mà cái gì cũng không có thì bọn họ sẽ nghĩ đến chuyện cướp tiền cướp thóc cướp đàn bà, nhưng khi đến Hàng Châu rồi, những người này dường như phát hiện ra rằng, tất cả những gì bọn họ muốn thì trước mắt đều có cả, bọn họ chẳng cần phải đi đâu xa nữa, ở bên cạnh lúc nào cũng có rồi. Trong số những người chiếm được lợi ích sau chiến dịch công chiếm Hàng Châu này, có một bộ phận rất lớn không còn muốn đi đánh Gia Hưng nữa, những tướng lĩnh, đầu mục ở phía trên dĩ nhiên sẽ không nói rõ ra, nhưng trong số quân lính ở dưới, tâm tình này là rất rõ rệt, thậm chí cho dù không phải là những người có được lợi ích ở Hàng Châu, nhưng chỉ cần có quan hệ thì rất nhiều người cũng không muốn đi đánh Gia Hưng nữa, bởi vì chỉ cần có quan hệ thì cũng có thể kiếm chác được rất nhiều thứ ở cái đất Hàng Châu này.

Nhưng Trần Phàm lại biết, vật tư ở Hàng Châu thực sự không thể nào thỏa mãn được nhiều người như vậy. Bọn họ chỉ là thấy bên cạnh có sẵn, dễ dàng cướp lấy mà thôi. Trong thời gian rất ngắn, mối nguy cướp đốt giết hiếp đã biến thành nội chiến tương đối an toàn hơn, khi những người này đã có con đường mới an toàn hơn để chiếm được lương thực lẫn cháu báu rồi, bọn họ liền không muốn tấn công Gia Hưng nữa. Nếu như là trước đây, nghĩa quân có thể san bằng Hàng Châu, phần tài sản mà mọi người mang tới có thể tiếp tục sử dụng để tàn phá tứ phương, trong thời gian này lại có thể tạo ra nhiều lưu dân hơn, tăng quân số của nghĩa quân lên, nhưng Trần Phàm cũng biết, Thánh công muốn xưng đế, hơn nữa bây giờ hình thức khởi nghĩa này cũng đã lan rộng rồi, tiếp theo đây nên ổn định là hơn.

Vấn đề lớn nhất chính là vì những người này không đủ dã tâm. Mà trong những ngày qua, Trần Phàm cũng phát hiện, những kẻ có dã tâm lớn hơn chính là những thư sinh tay trói gà không chặt hay đọc Tứ Thư Ngũ Kinh kia, bởi vì một khi Thánh công muốn chiêu hiền đãi sĩ thì những văn sĩ đến đây nương nhờ kia, cho dù họ có tài năng hay không... mà thực ra phân nửa là không có tài học gì cả... bọn họ đều muốn phong hầu phong tướng, trong khi vô số binh lính còn đang mải mê chia chác lợi ích ở Hàng Châu thì chính là những kẻ này, bọn họ đều đang suy nghĩ, nếu như Thánh công có thể cướp được thiên hạ thì bọn họ chính là công thần khai quốc.

Không có dã tâm thì chỉ tổ hao tâm tổn sức vô ích...

Gã nghĩ đến những chuyện này, thở dài một cái. Đương nhiên, gã cũng chẳng phải coi trọng lắm cái gã Ninh Lập Hằng đã nói ra câu này, cũng có tán thưởng, chứng minh được mắt nhìn của Lưu Tây Qua không tệ. Nhưng những người có thể nhìn ra được chuyện này cũng chẳng phải chỉ có một, hai người, gã không cảm thấy đối phương là kẻ có tài năng kinh thế gì cả, chỉ là lời của đối phương khiến gã ít nhiều thấy cảm khái thôi.

Còn về phương pháp giải quyết sự việc, trong quân nhiều người như vậy những chẳng có cách nào, mình không biết làm sao, mà sư phụ hiện tại cũng không biết làm sao cả, gã thư sinh kia cho dù là sẽ nói nhưng cũng khó có thể giải quyết được. Chỉ là bọn văn sĩ thường thích nói mò, nếu như mình đi hỏi hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ khoác lác một trận cho mà xem, đương nhiên, nếu ngày khác có ghé qua thì cũng không ngại nghe hắn nói khoác xem sao, mặc dù quá nửa là những lời vô căn cứ, nhưng đôi khi cũng có thể có những lời định hướng tốt cũng không chừng...

Gã đang nghĩ như thế thì bên ngoài có người báo là đại công tử Lâu gia Lâu Thư Vọng tới chơi, người này đã kiên trì đến mấy lần, Trần Phàm vừa nghĩ đã thấy phiền, bèn theo lệ thường phất tay nói:

"Bảo hắn ta không rảnh, cho hắn chết đi."

Nói xong, gã đứng dậy ra ngoài tìm người đánh nhau và ăn mấy món vương giả...

----------

Chú thích:

(1)Đây là hai câu đầu trong bài thứ năm trong chùm thơ "Nam viên thập tam thủ" của đại thi nhân Lý Hạ thời nhà Đường. Mười ba bài này tả cảnh hoặc tả tình, khắc họa những sinh hoạt an nhàn của thú điền viên, bày tỏ những cảm thán về những hoài bão khó thực hiện được khi tuổi xuân qua mau, ngôn ngữ thanh tân, tình cảm sâu sắc, ý vị sâu xa. Đồng thời, chùm thơ này ghi lại tư liệu về tư tưởng và sinh hoạt lúc ẩn cư vùng quê của Lý Hạ, có giá trị sử liệu quan trọng.

Nội dung đầy đủ của bài thơ "Nam viên thập tam thủ kỳ ngũ" này như sau:

男兒何不帶吳鉤
收取關山五十州
諸君暫上凌煙閣
若個書生萬戶侯

Hán Việt:

Nam nhi hà bất đái Ngô câu
Thu thủ quan san ngũ thập châu
Chư quân tạm thướng Lăng yên các
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu

Dịch thơ:

Làm trai sao chẳng giắt Ngô Câu
Giành lại quan san mấy chục châu
Lầu cũ Lăng Yên từ mấy thuở
Thư sinh đâu kẻ được phong hầu.

Ngô Câu là kiếm báu của vua Ngô Hạp Lư thời Xuân Thu, được dùng để chỉ các loại bảo kiếm nói chung; Lăng yên các, là một tòa lầu do vua Đường Thái Tông Lý Thế Dân cho xây tại kinh thành Trường An, để vinh danh 24 vị công thần khai quốc.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK