Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mưa to như trút, xen lẫn trong cơn mưa xối xả là ánh chớp sáng lòa, tiếng sấm vang rền đầy đe dọa, muốn làm rung chuyển cả phố thị trong đêm đen.

Thường Châu là một tòa thành lớn nằm trên tuyến đường thủy sông Giang Nam, thời Đường Khai Nguyên từng được xưng tụng là một trong Thiên hạ thập vọng châu phủ, nhưng dẫu phồn thịnh nhờ dải sông này thì cũng khó sánh được với những đô thị lớn như Biện Kinh, Giang Ninh, Tô Châu, Hàng Châu. Giữa cơn mưa gió bão bùng như thế, trong thành chỉ mơ hồ có vài ngọn đèn le lói, thưa thớt vắng vẻ, chỉ đôi khi ánh chợp tình cờ lóe lên, người ta mới có thể thoáng nhìn thấy cảnh quan kiến trúc thành thị trùng điệp nguy nga kéo dài mãi về phía xa.

Cơn mưa chiều bất chợt ập tới khiến cho mọi người không kịp trở tay thay quần áo, đến tận lúc này mới tới gần bến tàu Thường Châu, thoáng thấy bóng người hối hả chạy qua trong cơn mưa ào ạt. Trên thực tế, tình huống hỗn loạn trong cơn mưa xối xả lúc nhá nhem này cũng đã kết thúc, khi ấy có rất nhiều thuyền bè cập bến, vội vã bốc hàng dỡ hàng rồi neo thuyền lại, mưa to đổ xuống đúng lúc bận rộn, cơ bản là một bộ phận thương hộ không gánh nổi tổn thất xảy ra ngoài ý muốn, người chèo thuyền được trả nhiều tiền quá nên liều mạng, ở đây bất chấp mưa gió vận chuyển hàng hóa.

Trên bến tàu mưa rít gió gào, thỉnh thoảng những lúc có ánh chớp lóe lên, lại thấy có hai ba chỗ đang còn hoạt động, mà phía đông bến tàu là nơi đông người nhất, mắt thấy những con sóng đẩy dãy thuyền san sát dưới sông nhấp nhô chuyển động, một chiếc thuyền hàng gần đó có rất nhiều người đang chuyển hàng lên, trong tiếng mưa gió, những người này giống như con sâu cái kiến bị gió bạt liêu xiêu nghiêng ngả, lớn tiếng hò hét. Trong thuyền hàng có ánh sáng của ngọn đuốc, mà ở trong một căn phòng thuộc về bến tàu cách đó không xa cũng có ánh sáng, lúc này bọn họ đang nỗ lực chuyển những hàng hóa trên thuyền hàng dời vào trong phòng ấy.

Thuyền hàng này thuộc sở hữu của một cửa hàng lớn vùng Giang Chiết, ông chủ họ Lâu, lần này thuyền hàng chở hàng hóa xuôi nam, đến gần Thường Châu thì thuyền gặp vấn đề, lại vừa gặp mưa to, vội vàng cập bờ. Vốn chỉ định tránh ở bến tàu này cho qua cơn mưa gió bão bùng này rồi tính tiếp, nhưng đến tối mới phát hiện vấn đề của thuyền hàng nghiêm trọng hơn, trên thuyền lại chất quá nhiều hàng, nên để tránh xuất hiện thêm vấn đề nghiêm trọng hơn nữa, không thể làm gì khác hơn là thuê đám công nhân liều mạng, trước tiên là dời hàng lên để giảm trọng lượng cho thân thuyền đã.

Đương nhiên, mặc dù là phải vận chuyển trong điều kiện mưa to gió lớn, lại không đủ ánh sáng soi đường, các công nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió bạt hoặc rơi xuống nước, nhưng dù sao thì nước sông cũng không sâu, đám thuyền công này phân nửa là rái cá thành tinh rồi, lại đang giữa mùa hè, ngã xuống cũng chẳng hề hấn gì, nếu không phải như thế thì sợ là có treo giá cao đến mấy cũng khó tìm được người chịu làm.

Lúc này, đất trời ngập trong tiếng mưa gào gió rít, đứng gần gần bến tàu một chút là có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hỗn loạn của thành thuyền kèn kẹt lay động trên mặt nước, đám người chèo thuyền vận chuyển hàng hóa loạng choạng bước đi, hướng về phía gian phòng có ảnh lửa sáng ở trên bến tàu kia, gian phòng hiện tại cũng khá đơn sơ trống trải, những người chèo thuyền toàn thân ướt đẫm chuyển hàng hóa đi vào, xếp ở chính giữa, liền có người làm thuê của nhà thương hộ này bận bịu kiểm kê ghi chép.

Trước cửa sổ một bên giang phòng, có mấy người đang dõi mắt trông ra bóng tối ngoài kia, nhìn thân thuyền chìm nổi trong mưa. Người dẫn đầu là một nữ tử xiêm y lộng lẫy, tóc cũng đã ướt, tỳ nữ sau lưng đưa khăn mặt tới, nàng tiện tay cầm lấy lau nước mưa đọng trên mặt, kỳ thực ngoài cửa sổ vẫn có mưa tạt vào, nhưng đã có một nam tử mặc y phục thư sinh đứng bên cạnh nàng, che đi mưa gió.

"Thuyền thế nào rồi? Có sửa được không? Liệu có bị chìm không?"

Người hỏi chính là nữ tử lộng lẫy kia, sau khi hỏi xong thì liền có một nam tử chạy từ ngoài vào, vừa quẹt nước mưa trên mặt, vừa đáp:

"Thưa tiểu thư, đã neo trong bến tàu rồi, không chìm được đâu ạ, nhưng thời tiết này quả thực quá xấu, khó mà sửa ngay được, hàng trên thuyền cần phải chuyển lên thêm một ít nữa mới được."

"Vậy thì tiếp tục chuyển đi."

"Dạ."

Nam tử nọ gật đầu tuân lời. Nói xong câu ấy, nữ tử lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt thoáng âm trầm. Trong số hàng hóa trên thuyền lần này có không ít đồ sứ dễ vỡ, trải qua chuyện này, dĩ nhiên là tổn thất không ít, nên tâm tình của nàng chẳng dễ chịu gì. Nam tử đứng cạnh che mưa cho nàng bèn quay đầu lại bảo:

"Thư Uyển, mọi người đều đi chuyển hàng cả rồi, nàng không cần phải đứng đây nhìn đâu, để bị mưa dội cũng không tốt đâu, chi bằng vào trong một chút đi."

Đôi trai gái này đại khái là một cặp vợ chồng, nữ tử liếc gã một cái, ánh mắt thoáng vẻ âm trầm, sau đó mới mở miệng cười, quay đầu đi ra, nam tử mặc y phục thư sinh liền mỉm cười đi theo, hai người đứng bên tường nói gì đó, hiển nhiên là đang cố gắng kể vài chuyện vui pha trò để làm cô gái kia cười, người bên ngoài... kể cả nha hoàn ở trong phòng... đều biết ý đi ra cả. Cô gái kia nói vài câu với nam tử rồi lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là đang lo lắng vấn đề của thuyền hàng.

Cứ như vậy một lúc lâu, ở bên bến tàu lại có thêm một chiếc thuyền chạy vào bờ trong cơn mưa gió bão bùng này. Đó là một chiếc thuyền hoa hai tầng, xem chừng hẳn là người du lịch có chút của ăn của để, gặp cơn mưa gió, mới phải dừng lại ở Thường Châu này. Trong bão táp nhưng thuyền vẫn chạy vững vàng, trong khoang thuyền ánh lửa chập chờn, soi rọi bóng người trong đêm tối.

Ở thời điểm này có thuyền cập bến tàu vốn chẳng phải chuyện gì kỳ lạ lắm, dù sao thì thỉnh thoảng cũng có đôi chiếc rớt lại phía sau. Thuyền hoa nọ dừng lại ở vị trí cách bên này không xa, ngược lại cũng tương đối gây chú ý, trong thời tiết như thế này, thuyền chẳng dễ gì cập bờ được, bọn người hầu trên thuyền cầm gậy trúc chống bên bờ, dốc hết sức điều chỉnh, mãi mới có thể chật vật dừng thuyền hoa lại một cách ổn định. Sau đó, người từ trên thuyền bước xuống cũng rất nhọc nhằn, bởi vì mưa gió quá lớn, tấm ván gỗ để bước lên bờ cũng không ổn định, cơ bản chỉ có thể loạng choạng nhảy xuống, đám người ấy phải mặc áo tơi, có phụ nữ, có trẻ em, do một nam tử nhảy xuống trước đỡ xuống hoặc đón lấy, một lúc lâu mấy chục người mới xuống xong, chạy tới mái hiên cách đó không xa để nấp, thắp ngọn đuốc lên.

Tuy rằng mưa gió khá lớn, nhưng mấy đứa trẻ trong đoàn vẫn rất vui vẻ, ở dưới mái hiên mà miệng vẫn liên tục kêu mấy câu kỳ quái "Đại uy thiên long" gì gì đó, cũng có mấy đứa ló đầu nhìn sang bên này, sau đó liền bị trưởng bối gọi lại, đại khái là kiểm kê nhân số rồi bàn nhau rời khỏi bến tàu.

Thời tiết này chẳng còn mấy ai rảnh mà đi quan tâm chuyện của người khác, người trong phòng bên này cũng chỉ nhìn về phía ngoài kia, chung quy vẫn là quan tâm đến vấn đề thuyền hàng của mình. Cô gái được gọi là Lâu Thư Uyển trò chuyện cùng thư sinh một hồi rồi lại cau mày hỏi dò chuyện hàng hóa lẫn chiếc thuyền, chỉ là bất ngờ trong một khoảnh khắc nàng liếc mắt nhìn tới mái hiên ở ngoài cửa, trùng hợp có ánh chớp lóe lên, khiến nàng hơi ngẩn người.

Dưới mái hiên nọ, ngọn lửa từ ba cây đuốc nhỏ trong tay mọi người bị gió thổi cho nghiêng ngả, ánh sáng cũng chẳng được bao nhiêu. Mấy người ấy đang cười nói rất vui vẻ, cởi áo tơi trên người ra, sau đó tụ sát lại với nhau, những lúc ánh chớp xẹt qua thì có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt bọn họ hoặc nụ cười trên mặt các cô gái. Trong thời tiết thế này mà còn có thể cười đùa như vậy, đủ thấy tâm tình rất tốt. Mà một gương mặt trong đó tựa hồ gợi lại ký ức của nữ tử trong gian phòng này.

"Hở? Thư Uyển, đang nhìn gì thế?"

Lâu Thư Uyển há miệng, sau đó ánh mắt chuyển sang nam tử bên cạnh, nhưng lại đột nhiên biến thành hờ hững, thêm chút thiếu kiên nhẫn, đáp:

"Không có gì."

Trong thời tiết này thì dù sao nhìn cũng không rõ được, mà ký ức ấy cũng chẳng phải quan trọng gì, nàng lắc lắc đầu, chuyển tâm tư trở lại chuyện làm ăn của mình, lần này bị trì hoãn lại ở đây thực rất khó chịu, quỷ tha ma bắt cái ngày mưa này đi, sau đó lại thấy nam tử bên cạnh thật nhiều chuyện, bắt đầu cảm thấy chán ghét.

o0o

Tuy rằng tâm tình không tốt nhưng chuyện trước mắt có sốt ruột cũng vô dụng, không lâu sau xác định hàng hóa đã chuyển gần hết, tình hình của thuyền cũng tương đối ổn định rồi, các nàng liền rời khỏi bến tàu, một đường đội mưa quay về khách sạn. Chuyện làm ăn của Lâu gia chủ yếu là ở Hàng Châu, chỉ đi ngang qua Thường Châu mà thôi, nên trọ lại trong khách sạn hàng đầu ở nơi này, thời tiết này đột nhiên xuất hiện nên số người phải trú khách sạn không nhiều lắm, các nàng ra ngoài vào buổi tối, nên lúc này trở về cũng thấy khá vắng vẻ.

Dặn dò nha hoàn mang nước nóng tới để tắm gội xong, Lâu Thư Uyển gọi một tên quản sự đi theo tới, trao đổi đôi chút về vấn đề của thuyền hàng. Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng lẹ, không thể kéo dài đến mấy ngày như mùa thu, nhưng thuyền hỏng rồi không đi tiếp được, phần lớn hàng hóa an toàn, chỉ có một bộ phận nhỏ bị hư hại, vì đã giao kèo với người ta rồi nên không thể trì hoãn lâu được, cho nên phải cân nhắc chuyện thuê thuyền khác. Bàn bạc sơ qua chuyện này xong, đợi gã quản sự kia rời đi, thư sinh vừa mới rửa mặt trong một gian phòng khác cũng bước sang, vì biết nàng đang sắp xếp chuyện làm ăn nên đứng ở ngoài chờ một lúc mới vào.

Nàng đang không vui trong dạ, thư sinh kia đóng cửa, nói đùa vài câu liền tới ôm nàng, muốn vợ chồng ân ái. Trong lòng nàng không hứng thú gì, khẽ cau mày, nhưng cũng không từ chối. Có điều, vừa mới cởi áo khoác liền nghe được dưới đại sảnh có người gõ cửa, sau đó hình như có không ít người đi vào, trong lòng nàng hiếu kỳ, bèn đẩy thư sinh ra, khoác áo khoác lên người lại, vén song cửa nhìn ra, thấy trong đại sảnh có chừng hơn hai mươi người đang cởi áo tơi, hai đứa bé chạy tới chạy lui, chính là những người nhìn thấy ở bến tàu lúc nãy.

"Sao thế?"

Thư sinh cũng bước lại gần, nhìn xuyên cửa sổ trông ra ngoài, nữ tử hơi nhíu mày, ánh mắt dò xét đám người trong đại sảnh, thật lâu sau, nàng lại đẩy thư sinh kia ra, nói:

"Chàng ngủ đi, tối nay ta không muốn... Dưới đó có người ta nhận ra."

"Hả?" Thư sinh cũng cảm thấy hứng thú, ló đầu nhìn xuống dưới. "Xem ra hình như là người nhà quan viên nào đó đi du lịch đây mà."

Trời mưa gió cỡ này, mấy cây dù cơ bản là không có tí tác dụng nào, đám người này tuy đã mặc áo tơi nhưng lúc tới được nơi này, người nào trên dưới cũng đều đã ướt nhẹp. Mấy cô gái trong đoàn nhất thời chưa tiện thay quần áo, bèn phủ thêm một chiếc áo choàng mỏng bên ngoài, nhìn y phục của mấy cô gái này cũng biết gia cảnh đám người này không tệ chút nào.

Lúc này trong đại sảnh tình hình khá hỗn loạn, chưởng quỹ, tiểu nhị vội vàng bố trí phòng ốc, những người tiến vào thì dặn dò nấu nước, mang hành lý, nhất thời cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Đương nhiên, chỉ chốc lát cũng phân biệt rõ ràng được chủ nhân, nha hoàn, một cô gái tay vén mớ tóc ướt, nghiêng đầu nói chuyện với những người xung quanh, tựa hồ như đang sắp xếp mọi chuyện, trông vẻ mặt khá giống Lâu Thư Uyển thường ngày, cô gái này vóc người cao gầy, dung mạo cũng rất xinh đẹp. Thư sinh nhìn mấy lần, Lâu Thư Uyển bèn chỉ nàng, nói:

"Cô gái này họ Tô, trước đây ta từng gặp rồi, đúng là có quen. Nhà cô ta ở Giang Ninh, cũng mấy năm rồi, không ngờ lại gặp ở đây."

"Nàng muốn ra gặp à?"

"Không phải vội..." Lâu Thư Uyển đáp, lại suy nghĩ một chút. "Có điều... Cô ta cũng đi thuyền, hình như là xuôi nam, nếu là như vậy..." Nghĩ đến đây, lại nhìn xuống dưới, mắt thấy tiểu nhị dường như đã sắp xếp phòng ốc xong, dẫn người đi, nàng bèn đóng song cửa, sửa sang lại quần áo một chút rồi đẩy cửa bước ra.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK