Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Lúc trước từ biệt ở kinh thành, cũng đã tám năm rồi ta không gặp Tần công, Lập Hằng từ Giang Ninh lại đây, không biết thân thể Tần công có được an khang không?"

Đại khái khi biết họ biết tên rồi, Tiền Hi Văn hỏi Ninh Nghị những chuyện liên quan đến Tần Tự Nguyên. Đại khái lão coi Ninh Nghị là vãn bối có quan hệ với Tần Tự Nguyên, hỏi không ít việc trong nhà của Tần Tự Nguyên, chẳng hạn như chuyện hai huynh đệ Tần Thiệu Hòa, Tần Thiệu Khiêm, cũng đề cập đến vài chuyện quan trọng, thỉnh thoảng cảm khái vài câu. Ninh Nghị biết chuyện gì thì trả lời chuyện nấy, chỉ lát sau Tiền Hi Văn liền đổi đề tài.

"Đầu mùa hạ năm nay, quân tiên phong miền bắc lại lên đường, Kim Liêu khai chiến, lúc Lập Hằng rời Giang Ninh có nghe Tần công nói gì về việc này hay không?"

"Tần công hồi kinh, lúc này có lẽ cũng đã đến nơi rồi."

"Ồ."

Tiền Hi Văn gật gật đầu, đăm chiêu suy nghĩ, đồng thời cũng tựa như nhìn Ninh Nghị kỹ hơn một chút. Vừa nãy lão hỏi rất có kỹ xảo, vốn dĩ cho rằng Ninh Nghị là vãn bối của Tần Tự Nguyên, sẽ không biết quá nhiều những chuyện mà Tần Tự Nguyên thực sự cảm thấy hứng thú, nhưng Ninh Nghị lại có thể nghe được ý ám chỉ trong lời nói của lão, trả lời rất thẳng thắn. Lúc này tin tức Tần Tự Nguyên trở lại quan trường còn chưa công bố, Ninh Nghị trả lời vậy chứng tỏ hắn chí ít cũng biết được chuyện tám năm trước. Tiền Hi Văn suy nghĩ một chút về chuyện của Tần Tự Nguyên, sau đó quay sang hỏi về tình huống bản thân của Ninh Nghị.

Gia cảnh thế nào, đã kết hôn hay chưa, học vấn ra sao. Trưởng bối hỏi vãn bối thì cũng chỉ đơn giản là những chuyện ấy mà thôi, ông lão này đọc nhiều sách vở, lão thực ra cũng từng đọc mấy bài thơ mà Ninh Nghị viết ở Giang Ninh truyền đến rồi, nên nhớ cái tên Ninh Lập Hằng này. Lúc nãy vừa mới nghe tên thì trong lòng đã hơi nghi hoặc, nhưng đợi đến lúc này, nói xong chuyện Tần Tự Nguyên mới hỏi dò xem thử, sau khi xác nhận xong thì cũng không nhận xét gì về thơ văn của hắn cả, chỉ hỏi xưa nay Ninh Nghị thích đọc thể loại sách gì, nghiên cứu học vấn ra sao. Ninh Nghị bèn trả lời là thích xem các loại giai thoại, truyền thuyết phố phường, còn nghiên cứu học vấn thì cũng chỉ trả lời bằng những luận điệu nghe được những lúc đùa giỡn với Tần lão, Khang lão, tỏ ra vẻ trung dung bình thản, không biểu hiện bản thân, cũng không đến nỗi đắc tội với người.

Lúc này hắn cũng đại khái đoán được nội dung bức thư của Tần lão hẳn là có đề cập đến mình, lão nhân gia kia biết tính cách của mình, chắc chắn sẽ không trắng trợn tô vẽ hình ảnh mình là người trẻ tuổi thế này thế kia ở trong thư được, có lẽ là nhắc chuyện cũ với Tiền lão này, ở cuối thư có nhắc một đôi lời, kiểu như "Có người bạn nhỏ đến Hàng Châu, giúp tôi để ý một chút" vậy. Tần lão vẫn hy vọng mình theo nghiệp văn, nên Tiền lão tự nhiên cũng coi mình như hậu bối tới đây học tập, nhờ vả, lúc nãy mới có thái độ như vậy.

Người bình thường nếu như nghe danh tiếng những bài thơ từ kia, kiểu gì cũng sẽ nói vài câu sáo rỗng khích lệ hắn. Lão không dùng những câu chữ xã giao sáo rỗng, thực ra là đã nhận lấy trách nhiệm trông nom giúp đỡ, nếu như xem là đệ tử của mình rồi thì đương nhiên yêu cầu từ đầu phải nghiêm khắc, không thể khen ngợi bừa bãi được. Kinh nghiệm đối nhân xử thế của lão rất dày, không hề tỏ thái độ khó chịu gì cả đối với sở thích đọc sách giải trí là các tiểu thuyết quái đản của Ninh Nghị, sau đó Ninh Nghị trả lời bình thường không có gì lạ, lão cũng chỉ cau mày suy ngẫm, sau đó lấy vài cuốn sách trên giá sách bên cạnh xuống.

"Lập Hằng mới có chừng này tuổi, phấn chấn hoạt bát, thích xem mấy cuốn truyện là lạ cũng là hợp lý thôi. Nhìn chữ của Lập Hằng thì cũng là người không câu nệ tiểu tiết. Có điều, đọc sách chọn sách cũng phải có vài mẹo riêng, lão phu cảm thấy, có vài quyển sách, đọc một quyển thì chỉ là một quyển sách thôi, nhưng nếu có thể nhìn thấy đại đạo từ những chi tiết nhỏ trong đó, tự mình lĩnh ngộ, thì đọc một quyển cũng giống như đọc hai, ba quyển vậy, ha ha, đúng là lão phu thường giải trí bằng cách này đấy. Nếu Lập Hằng đã có hứng thú như vậy thì cứ cầm mấy quyển truyện truyền kỳ này về mà xem, lão phu cũng xem qua rồi, cốt truyện mới lạ, câu từ cũng hay. Nếu như thấy thú vị thì bên này còn hai quyển nữa, ta đã chú giải rồi, cứ đọc phụ thêm xem thế nào."

Ninh Nghị đón lấy chồng sách kia xem, chỉ thấy một bên là mấy quyển tiểu thuyết quỷ quái đang thịnh hành, trong đó có một quyển mà trước kia hắn thậm chí đã từng mua về đọc rồi, bên kia là hai quyển dùng để "đọc phụ thêm", một quyển là "Tả truyện", một quyển là "Xuân Thu", sau quyển "Xuân Thu" còn có bốn chữ "Bổ sung" "Tham khảo", đều là sách cỡ lớn đã cũ mèm rồi, chắc hẳn trọng điểm chính là ở phần chú giải trong đó.

Nhận mấy cuốn sách này, Ninh Nghị nói câu cảm ơn. Trong lòng cười khổ không thôi, ông lão này cũng khá ghê, vừa mới nói chuyện có mấy câu mà hắn đã thấy có hảo cảm với đối phương rồi, thực ra với mắt nhìn người của Tần lão, nếu đã giới thiệu hắn lại đây thì hắn cũng biết đối phương chắc hẳn không phải loại người không đáng tin cậy.

Nếu hắn là thứ học sinh thật sự quan tâm đến chuyện học, có khát vọng phát triển ở phương diện này hoặc nóng lòng khoa cử công danh thì lúc này hẳn phải nên dập đầu bái sư. Nhưng tiếc là hắn không phải, những chuyện này lại không tiện nói thẳng ra, sau này đúng là phải phụ ý tốt của đối phương rồi. Nghĩ đến việc Tần Tự Nguyên chắc là cũng đã đoán được tâm thái lúc này của hắn, lúc viết thư ắt hẳn là chẳng có ý tốt gì rồi, trong lòng thầm cười mắng mấy câu.

Ông lão không sai, nhưng nếu như sau này không có nhu cầu tìm kiếm sự hỗ trợ thì e rằng đây cũng chính là lần duy nhất hai người lui tới với nhau. Trong lòng đã xác định rồi, hàn huyên thêm dăm câu nữa, Ninh Nghị bèn đứng dậy cáo từ, Tiền Hi Văn gật đầu:

"Cậu cứ đi đi."

Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Ninh Nghị đột nhiên nhớ lại một chuyện, bèn quay lại lấy cái giá để bút bằng san hô trả cho đối phương.

Với tâm tình của Ninh Nghị, nếu như hắn thực sự có việc cầu cạnh, để tránh động chạm đến "chuyện xấu trong nhà" của họ Tiền, hắn sẽ không giao ngay bây giờ, nhưng nếu không có tâm tư ấy thì cũng chẳng sao cả. Chỉ là lúc hắn trả lại, thấy Tiền Hi Văn cau mày, nụ cười không biết nên cười hay nên khóc, ánh mắt nhìn Ninh Nghị, hỏi:

"Lúc đi vào nhặt được à?"

Không biết tại sao, tựa hồ lão không tin, nhưng cũng không có ác ý gì.

"Đúng rồi, lúc mới vào thì nhặt được trên cỏ."

"A... Đúng là khéo thật..." Tiền Hi Văn ngẫm lại, sau đó lắc đầu bật cười. "Cũng tốt, cũng tốt, đúng là duyên phận, Tiền Dũ, lại đây!"

Lão hô một tiếng, Tiền Dũ hiển nhiên là lão quản gia vừa nãy, lúc này nghe chủ gọi thì bước vào. Tiền Hi Văn cười nói:

"Lập Hằng nhặt được giá bút san hô này của ta, ngươi cứ theo thông báo cũ, đi lấy một vạn đồng đến đây."

Một vạn đồng bằng mười quan tiền, đối với Ninh Nghị thì không đáng là bao những đối với nhà bình thường thì cũng không phải là ít, lúc này hắn khá ngạc nhiên. Tiền Dũ ra cửa, Tiền Hi Văn cầm giá bút xoa xoa, cười nói:

"Trong nhà ta thích nhất là cái giá bút này, nhưng nó thường hay thất lạc, ta bèn treo thưởng, ai tìm được về thì cho một vạn đồng, nếu Lập Hằng tìm ra thì dĩ nhiên là phải nhận tiền thưởng rồi."

"Hay bị thất lạc à?"

"Ờ, cũng chẳng biết vì sao nữa, không tìm thấy đâu cả."

"Rồi lại tìm về được à?"

"Ừ, lần này lại tìm được đây còn gì!"

"..."

Trong lúc nhất thời Ninh Nghị cũng chẳng biết nói gì, chỉ lát sau Tiền Dũ dẫn gia đinh mang tiền tới, mười quan tiền chẵn, không phải ngân phiếu mà làm mười xâu tiền lủng lẳng, đặt trong một cái hộp lớn bưng tới. Ninh Nghị nhìn qua cơ mặt khẽ giật giật. Lúc này một đồng tiền nặng chừng hơn 3g, một ngàn đồng nặng 4kg, nghĩa là một vạn đồng phải nặng tầm 40kg, gia đinh kia vóc người cường tráng, hai tay nâng hộp, để xuống đất nghe bịch một cái. Tiền quản gia kia ánh mắt thơ ơ, đại khái là không đếm xỉa gì, Tiền Hi Văn nháy mắt ra vẻ hơi lúng túng, sờ sờ cằm, nhưng mãi tận cuối cùng vẫn không mở miệng bảo đổi thành ngân phiếu, cứ thế giao mười quan tiền cho Ninh Nghị.

Ninh Nghị thấy thái độ của mọi người, tuy không biết Tiền gia đang định làm gì, nhưng cũng thấy thú vị, hắn không cần đến gia đinh hỗ trợ, đưa tay nâng cái rương lên, cười cáo từ ra ngoài.

Tiểu Thiền ở ngoài cửa thấy bọn họ tiến về phái này, vội vàng tới hỗ trợ, muốn đỡ lấy cái rương trong lòng Ninh Nghị. Ninh Nghị cười bảo:

"Đừng vội đừng vội, nặng lắm đấy."

Tiểu Thiền dĩ nhiên là nghĩ tới trách nhiệm của nha hoàn, nói:

"Tiểu Thiền làm việc quen rồi, cũng khỏe lắm."

Ninh Nghị làm bộ thả cái rương xuống, suýt chút nữa cả người Tiểu Thiền bị cái rương đè xuống đất, cũng may là Ninh Nghị lập tức đỡ được cái rương, cười ngặt nghẽo.

Đến lúc biết trong rương là mười quan tiền, Tiểu Thiền mắt tròn mắt dẹt, cảm thấy Tiền gia ức hiếp cô gia nhà mình.

Tiền quản gia cũng khá lúng túng, lúc sắp tới phòng chờ ngoài cổng thì mới thấp giọng kể nguyên do chuyện này. Hóa ra, mặc dù Tiền gia là thế gia vọng tộc danh tiếng khắp vùng nhưng Tiền Hi Văn trị gia cực nghiêm, phải thanh bạch mộc mạc, con cháu trong nhà xưa nay được cho tiền tiêu vặt hàng tháng cũng rất ít, hơn nữa chưa đến thời điểm thì tiền cũng không phân phát sớm. Có một lần trong nhà có một người gặp chuyện, cần tiền gấp, bèn lấy cái giá bút san hô mà Tiền Hi Văn thích nhất đi mất, Tiền Hi Văn sau khi biết chuyện, bèn dán cáo thị trong nhà, bảo rằng ai có thể tìm cái giá bút về thì sẽ thưởng một vạn đồng tiền, sau đó người kia trả giá bút lại, lão quả nhiên thực hiện lời hứa, thưởng một vạn đồng tiền.

Sau lần đó, giá bút kia mỗi năm cũng thường thất lạc dăm bảy lượt, mỗi lần như vậy Tiền Hi Văn lại treo cáo thị, hai ba ngày sau liền có người đem tới trả, bảo là vất vả lắm mới tìm ra, Tiền Hi Văn lại trả tiền, chỉ là...

"Lão gia nói, một vạn đồng tiền mà đổi thành ngân phiếu thì chỉ là một tờ giấy nhỏ, nếu mọi người muốn tiền thưởng thì thưởng bằng tiền đồng để trông cho nó nhiều, cho nên mỗi lần như vậy các thiếu gia trong nhà đều phải rất vất vả mới chuyển được tiền về..."

Lão quản gia kể chuyện này, cười đầy hứng thú, Ninh Nghị và Tiểu Thiền lúc này mới hiểu được, nhiều lần thất lạc, nhiều lần có thể tìm lại được, còn lần này thất lạc, đương nhiên Tiền Hi Văn biết rõ chân tướng. Nhưng lão giả bộ hồ đồ, cho người khác một cơ hội để giúp đỡ lão, mỗi lần có ai trả về, dĩ nhiên cũng là người lấy đi, những người ấy lần nào cũng sẽ bại lộ thân phận, tự nhiên không xám làm bậy nữa, thế nào cũng phải đợi đến lúc thật sự cần tiền mới dám đi trộm giá bút, một vạn đồng tiền đại khái cũng là để trêu chọc đám con cháu trong nhà mà thôi.

Chính vì như vậy, nên lúc Ninh Nghị lấy giá bút ra vẻ mặt đối phương mới kỳ lạ thế, giá bút này chỉ có bị con cháu trong nhà trộm đi, làm sao lại rơi mất để người ta nhặt được...

Mang theo rương tiền và mấy cuốn sách Tiền Hi Văn đưa, hai chủ tới theo xe ngựa trở lại Tô gia. Chờ về đến nhà, Tô Đàn Nhi thấy mười quan tiền cũng thấy khá ngạc nhiên, Ninh Nghị kể lại chuyện thấy ở Tiền gia hôm nay, Tô Đàn Nhi cũng chỉ cảm thán mấy câu.

"Tiền lão là người khá thú vị, trị gia cũng rất nghiêm."

"Là người thú vị, có điều... Sau này đại khái cũng sẽ không có nhiều cơ hội giao thiệp..."

"Ừm." Tô Đàn Nhi gật gù, quay đầu nhìn người phu quân hào hiệp này, ánh mắt hơi thoáng chút phức tạp.

Lại qua hai ngày nữa, Ninh Nghị theo kế hoạch với thê tử, bắt đầu lấy thân phận người ở rể Tô phủ tháp tùng nàng đi bái phỏng những thương hộ buôn bán vải và hàng hóa liên quan ở vùng Hàng Châu. Hắn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận hộ hoa sứ giả và làm nền, không gây ra chuyện rắc rối gì cả, vừa đến bắt chuyện xong thì lập tức thu lại hoàn toàn mọi cảm giác về sự tồn tại của mình, để cô vợ vừa kín đáo lại nhu hòa kia xuất ra thủ đoạn của nàng.

Ở Hàng Châu, Tô gia không có căn cơ gì cả, muốn phát triển tại đây thì cũng có thể coi là bắt đầu từ con số không, cũng chỉ có dưới tình huống như vậy hắn mới có thể càng hiểu rõ hơn bản lĩnh và năng lực của vợ mình, nhìn những màn giao chiến muôn hình muôn vẻ này chính là một trong những chuyện làm hắn thấy vui tai vui mắt nhất.

Hắn đã rất mệt mỏi với những chuyện như vậy rồi, nhưng thỉnh thoảng đứng quan sát mà không có trách nhiệm gì, vẫn thấy rất thú vị.

Một tiêu chuẩn, đơn giản, thân phận là người chồng ở rể, đây là ấn tượng đầu tiên mà hắn mang đến cho toàn bộ Hàng Châu trong ngày mùa hè này...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK