Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đêm mưa, những ầm ĩ huyên náo chỗ nhà trọ này cũng lắng dần rồi im hẳn, chỉ còn tiếng gió mưa vần vũ ngoài cửa sổ, nhưng lại khiến cho không khí bên trong phòng trọ thêm phần yên tĩnh và ấm áp. Ánh đèn dầu lay động, chiếu lên bức họa vẽ chim đỗ quyên và hoa đào trên tấm bình phong được đặt ở giữa phòng, đang che lấy cái bồn tắm lớn có một đôi nam nữ đang trần truồng ở bên trong.

"...Tỷ ấy là Lâu Thư Uyển, nhà họ Lâu ở Hàng Châu chủ yếu buôn bán đồ gốm sứ, nhưng việc làm ăn xem ra cũng trải rộng, còn bao gồm cả những thứ khác. Ở đó nhà bọn họ cũng được xếp vào hạng thượng hào phú thương, e là còn hơn cả Tô gia chúng ta. Mấy năm trước, cha đem thiếp ra ngoài, có gặp tỷ ấy vài lần, cũng từng gặp cha tỷ ấy rồi, là một người rất lợi hại, tên là Lâu Cận Lâm. À, tỷ ấy còn có hai người anh trai, một là Lâu Thư Vọng, một là Lâu Thư Hằng, thiếp chỉ gặp Lâu Thư Hằng có một lần, nên cũng không còn nhớ rõ anh ta trông như thế nào nữa..."

Ánh đèn buông trên làn da trần mềm mại, nhìn qua tưởng như đang soi trên bề mặt một đồ sứ trơn mịn tinh tế nào đó. Tô Đàn Nhi hơi nghiêng đầu, vừa nói chuyện thủ thỉ vừa lấy gáo gỗ múc nước dội từ cổ dội xuống từng dòng nước ấm. Lúc này, nàng đang ngồi trong lòng Ninh Nghị, dưới sóng nước dập dềnh, thân thể hai người như hòa làm một.

Quan hệ giữa hai người lúc này đương nhiên đã khá thân mật, nhưng loại chuyện trước mắt này, vẫn làm cho Tô Đàn Nhi có chút ngượng ngùng. Dù sao ở thời đại này, phu thê mới cưới mà đã đến mức như vầy, được cho là có phần trụy lạc. Nhưng vừa rồi, Ninh Nghị lại nói thời gian không còn sớm, còn phải đi ngủ nên không cần tách ra tắm riêng làm gì, nàng cũng đành nén nỗi xấu hổ vào chung một bồn tắm với Ninh Nghị, nhưng giờ thì, không những không bớt được thời gian ngược lại còn thêm chuyện ra.

Chỗ này cách nhà cũng vài trăm dặm, chuyện tình cờ gặp lại Lâu Thư Uyển thực có phần ngoài dự liệu của Tô Đàn Nhi, nhưng đến cuối cùng vẫn rất vui vẻ. Hai người cũng không phải là bạn bè thân thiết gì, nhưng mấy năm trước khi gặp nhau, Tô Đàn Nhi biết Lâu Thư Uyển này cũng là một tài nữ, giữa hai người cũng có vài điều tương tự, khi đó nàng có quyết tâm trở thành một người con gái mạnh mẽ, cho nên có ấn tượng tốt với Lâu Thư Uyển. Vừa rồi khi ăn cơm hai người cũng đã hàn huyên một lúc, vẫn cảm thấy cô ấy là một tài nữ như trước, nhưng đồng thời cũng có điều gì đó khác biệt, có lẽ vì cả hai đều đã trưởng thành.

Có điều, những lời nàng đang nói cũng không phải để giới thiệu người bạn này với phu quân, chỉ là lúc này đây lòng nàng đang e thẹn, nên mới không ngừng tìm chuyện nói huyên thuyên để bản thân quên đi tình cảnh xấu hổ đang diễn ra. Cho nên, khi bàn tay của phu quân ở dưới nước nhẹ nhàng mơn trớn chỗ nhạy cảm trên cơ thể nàng, nàng chỉ ngửa đầu, khẽ cắn môi, rồi tiếp tục nói.

“Lần này dường như tỷ ấy cũng đang chuyển hàng xuống phía nam, đại khái cũng giống trước đây quản lý chuyện làm ăn cho Lâu gia, Thư Uyển tỷ rất là lợi hại nhé.”

“Lợi hại như nàng ư?”

“Thiếp không so được, nghe nói người nhà họ Lâu đều rất lợi hại. Tô gia chúng ta... ưm, không sánh bằng.”

Tô Đàn Nhi dù có tự dối mình mà cố chuyên tâm nói chuyện, không quan tâm tới những gì xảy ra bên dưới nhưng cũng không lừa được người, hơi thở lúc này đã trở nên dồn dập gấp gáp, dưới nước, Ninh Nghị vẫn đang mải mê mơn trớn cơ thể nàng, cười cười trả lời một cách lấy lệ.

“Ta lại không thấy thế.”

“Ưm... Gặp người quen cũng tốt, lần này đi Hàng Châu, thiếp vốn cũng định ghé thăm tỷ ấy. Tướng công, bằng không chúng ta cùng nhau xuôi nam nhé, chuyến đi du ngoạn Thái Hồ có thể đổi một chút... ưm... được không?”

“Ừm, tùy nàng, ta cũng không hứng thú gì với Thái Hồ.” Lúc này đây, ngoài người con gái đang ở trong lòng, bất cứ điều gì khác cũng không khiến hắn cảm thấy hứng thú.

“Cũng không biết Thư Uyển tỷ tỷ đã thành thân chưa, lúc nãy thiếp quên không hỏi... Mà thấy tỷ ấy vẫn bôn ba quản lý công chuyện của Lâu gia vậy... chắc là vẫn chưa rồi.”

Nàng nghĩ đến khả năng này, nghiêng đầu ướm hỏi Ninh Nghị, nhưng Ninh Nghị chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn không thèm nhíu mày, đưa tay vén tóc Tô Đàn Nhi ra hai bên, cúi đầu hôn nhẹ vào gáy nàng, Tô Đàn Nhi cúi đầu cười đăm chiêu.

“Tướng công nhìn người là chuẩn nhất, chàng thấy sao?”

“Sao ta phải nhìn?” Giọng điệu vẫn như trước, không một chút hứng thú.

“Nhà họ Lâu cũng có buôn bán ít vải vóc, kỳ thực cũng có chút tiếp xúc với hãng vải Tô gia chúng ta, chỉ là hai nhà ở xa nhau, lại không có cạnh tranh gì, nên cũng không có gì là không tốt. Cũng vì vậy, cha thiếp mới qua lại với Lâu gia, lần này chúng ta tiếp nhận chuyện làm ăn của Ô gia, lại thêm Tô gia vốn ở Hàng Châu, không khéo còn phải theo bọn họ giao thiệp...A, tướng công ..a..”

“Ta không thích cô ta.”

“Ừm.”

“Bộ dạng phong tình, lộ liễu quá.” Ninh Nghị thuận miệng nói. “Hơn nữa, khi nãy gặp nhau, ta để ý thấy có đàn ông trong phòng cô ta.”

“Hửm, không lẽ là... phu quân của nàng?”

“À...” Ninh Nghị chỉ cười cười không nói, cho rằng chẳng phải phu thê gì, vì nếu vậy thì sao không ra gặp mọi người, bất quá hắn cũng không ngạc nhiên với những loại chuyện thế này, có thể có lý do nào đó, dù sao đi nữa hắn cũng không quan tâm tới người ngoài.

“Mà cô ta thế nào thì thế, ta chỉ muốn hỏi nàng, trong lúc này nàng thực sự có hứng thú cùng ta thảo luận về những nữ nhân khác ư?”

Tô Đàn Nhi cúi đầu rồi bật cười:

“Thiếp chỉ là... thiếp là như vậy đấy, phu quân muốn thế nào thì thế đó được rồi, không phải thiếp đang nhẫn nhục chịu đựng đây sao, lại còn ép người?” Tô Đàn Nhi cuối cùng vẫn là Tô Đàn Nhi, cười phản kích.

“Chậc, nhưng nàng nhẫn nhục chịu đựng lại khiến ta chẳng thấy thỏa mãn gì cả, cái cô Tô Đàn Nhi phóng hỏa đốt phòng ta lúc trước đâu rồi? Có phải là nên phản kháng chút không nhỉ? Nghe đâu càng phản kháng thì càng hưng phấn…”

Ninh Nghị là đang nói bậy, nhưng Tô Đàn Nhi vừa nghe hắn nhắc tới chuyện đốt phòng đã đỏ bừng cả mặt, thậm chí còn đỏ hơn lúc bị kéo vào bồn tắm ban nãy. Lần ấy tuy đó là hành động lớn lao do nàng đích thân lên kế hoạch rất lâu, nhưng chuyện nói ra đúng là rất xẩu hổ. Sau sự kiện đó, cả Ninh Nghị và nàng đều hiểu ý không nhắc tới, đây là lần đầu nàng bị trêu chọc về việc này.

“Thiếp tắm xong rồi, buồn ngủ lắm.”

Nói rồi nàng thò tay ra ngoài định lấy khăn lông. Chỉ là nàng cũng không dám đứng dậy hẳn, chỉ quay lưng về phía Ninh Nghị, đưa một tay ra, với mấy lần mới lấy được, bỗng nghe Ninh Nghị ở phía sau cười rộ lên:

“Cũng được, nước đã lạnh rồi.”

Liền đó, Tô Đàn Nhi bỗng thấy thân thể nhẹ đi.

“A...”

Nàng kêu nhỏ một tiếng, ánh đèn dầu vẫn lay động, hai cơ thể đột nhiên từ trong nước đứng lên. Tô Đàn Nhi bị Ninh Nghị bế vào lòng, cả người trần trụi, không mảnh vải che thân, da thịt cứ lồ lộ ra như vậy. Nàng theo bản năng cuộn mình, khép hai chân lại, hai tay không biết bám vào đâu cũng không dám thả lỏng, nhất thời hoảng hốt, cuối cùng đành phải ôm lấy cơ thể của Ninh Nghị, quẫn bách lấy khăn lông che ngực.

“Thả thiếp xuống.” Nàng nói nhẹ.

“Không thả.”

Ninh Nghị vừa cười vừa bước ra khỏi bồn tắm, cứ thế ôm thê tử tới bên giường, Tô Đàn Nhi nhìn hắn, cắn môi giận dỗi. Nhưng chuyện tiếp xúc thân thể này cũng không phải lần đầu, bị Ninh Nghị đặt xuống giường, lúc này nàng mới nhớ người còn chưa khô định quấn khăn ngồi dậy, nhưng ngay lập tức đã bị Ninh Nghi lật người lại, hơi thở vờn nhẹ, gần như mang theo tiếng rên rỉ rất khẽ.

Khăn lông chỉ đủ che ở trước ngực, không che được phía sau lưng, đột nhiên nằm sấp như vậy, gây cho nàng cảm giác như là Ninh Nghị đang ngắm cơ thể trần truồng của nàng, khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ. Cũng may Ninh Nghị đã kéo khăn qua quấn hết rồi lật người nàng lại.

“Ta sẽ đến ngay.”

Ninh Nghị nói xong, trở về bên bồn tắm lau người, Tô Đàn Nhi yên lặng nằm đó, nhìn hắn rồi thở nhẹ. Thế này chẳng phải vẫn là nhẫn nhục chịu đựng sao, liền đó, nàng thấy Ninh Nghị thổi tắt đèn, đi về phía này.

Nàng nhắm mắt lại, nhủ bụng nhẫn nhục chịu đựng thì nhẫn nhục chịu đựng vậy, nhất quyết không thèm phản kháng hay để ý gì hắn.

Trong đêm mưa gió, một làn hơi ấm quen thuộc đến gần, cởi bỏ khăn lông, rồi nhẹ nhàng tách thân thể của nàng ra.

o0o

Sau một đêm bão bùng, trong tầm mắt là một khoảng cành lay lá rụng, nhưng không khí thật thanh tân tươi mát.

Đây là cảnh tượng của Thường Châu vào sáng hôm sau, không biết mưa gió đã tạnh từ lúc nào, từ nhà trọ nhìn ra chỉ thấy trên mặt đất ngập đầy lá rụng, trong không khí vẫn cảm giác ẩm ướt nhưng xem ra, sau cơn giông gió hôm qua thì hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.

Khi Lâu Thư Uyển ghé qua thì Tô Đàn Nhi đã dậy chải đầu trang điểm xong xuôi. Hôm nay nàng chỉ mặc một chiếc váy xanh nhạt, trên đầu cài trâm hoa đơn giản, nhưng lại trông rất hạnh phúc, khiến người ta cảm thấy thoải mái và ấm áp.

Xưa nay Ninh Nghị luôn buộc bản thân phải dậy sớm, nhưng hôm nay chợt nghĩ nằm trên giường ngắm Tô Đàn Nhi trang điểm cũng là một chuyện thú vị. Tô Đàn Nhi thì thấy hắn cứ nằm nhìn nàng mãi, lúc rửa ráy liền vắt luôn khăn giúp hắn lau mặt, còn lau qua lau lại làm như hắn là con nít.

Tô Đàn Nhi chải đầu trang điểm xong, liền ngồi xuống bên giường, hai tay chống cằm nhìn hắn, nói:

“Tướng công không làm theo lễ nghĩa, chỉ theo ý mình, giống con nít quá chẳng biết xấu hổ gì cả.”

Ninh Nghị cười rộ lên, đây là lần đầu hắn nghe thấy những lời như vậy, kỳ thực lúc này Tô Đàn Nhi mặt mũi hồng hào tươi tắn, mới thật giống trẻ con, hắn nhéo mũi nàng một cái, nói:

“Lễ nghĩa thì liên quan gì.”

“Tướng công thật trẻ con.”

Tô Đàn Nhi cười nhắc lại một lần nữa, nhưng thật ra, nàng tự thấy mình mỗi lần ở trong lòng Ninh Nghị đều giống một đứa trẻ. Bất quá lúc này đây, hai người đều như trẻ con cả.

Mới nói qua nói lại vài câu, Lâu Thư Uyển đã tới gõ cửa, lúc cửa mở Ninh Nghị vẫn còn nằm trên giường. chính vì việc này, Ninh Nghị tự nhủ sẽ ghét cô nàng Lâu Thư Uyển này thêm mấy ngày, dù thế nào chẳng ai thích cái "bóng đèn" bao giờ.Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cũng xem như đùa chút thôi, lúc trò chuyện tự nhiên sẽ không có thành kiến gì.

Ở lại Thường Châu một ngày, đến ngày thứ ba lúc rời đi, đám người Lâu Thư Uyển đã trở thành bạn đồng hành, bọn họ vận chuyển hàng hóa lên thuyền, giới thiệu hết từ nha hoàn, quản gia đến cả chàng thư sinh bên cạnh nàng, y tên Lâm Đình Tri cũng không có quan hệ gì với nhau, chỉ là khách tạm thời cùng theo đoàn về Hàng Châu, nghe đâu y cũng là một tài tử nổi danh ở đó.

Lại nói chuyện Lâu Thư Uyển kể khi biết thân phận ở rể của Ninh Nghị, liền tỏ thái độ không mấy tôn trọng. Suốt chuyến đi, cô nàng cũng chỉ quan tâm để ý đến Tô Đàn Nhi mà thôi.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK