Chuyện liên quan đến việc học võ cũng chẳng đến mức cấp thiết đến vậy, nếu những người trong nhà đều không ủng hộ khi thấy võ quán nho nhỏ kia, thì tạm thời gác lại cũng không sao, cùng lắm thì sau này tìm Cảnh hộ vệ luận bàn so chiêu là ổn.
Lúc còn ở Giang Ninh thực ra cũng có một quãng thời gian, hắn cân nhắc đến việc luận bàn võ công với những người trong nhà như Cảnh hộ vệ. Bản thân hắn từ trước đã động thủ với người ta mấy bận, chủ yếu dựa vào sự bình tĩnh, tính toán cùng với vẻ hung tàn lộ rõ chừng như có thể cuốn phăng mọi thứ, nhưng lại thiếu đi phản xạ có điều kiện hình thành nhờ việc luyện tập thường xuyên, cái này không phải khéo là luyện được.
Hắn cũng biết việc ra ngoài bái sư là không thực tế, chẳng hạn như Trình minh chủ của Bách Đao minh gì gì đó, hoặc thông qua Khang Hiền tự nhiên cũng có thể kiếm được mấy người giang hồ có bản lĩnh, thậm chí ngay cả Lục A Quý theo bên người Khang Hiền e rằng cũng không đơn giản. Những người này đều có quan hệ ít nhiều, bái sư cũng chẳng khó khăn gì, nhưng chuyện như vậy, nhận thức của mỗi người không giống nhau, đối với hắn thì chỉ là tâm lý vui đùa, không tiện đi làm phiền những người ấy một cách chính thức quá. Địa vị văn võ vốn dĩ đã có khoảng cách rõ ràng, nếu hắn đi bái sư thì sẽ đồng nghĩa với việc tuyên bố "Thực ra tôi không quan tâm chuyện này cho lắm", hành vi như vậy kỳ thực quá thiếu nghiêm túc, trừ khi là bạn bè huynh đệ tốt với nhau, chứ không thì cũng không tiện làm như thế.
Tìm người trong nhà thì hẳn nhiên là đơn giản hơn, hắn dạy con của Cảnh hộ vệ đọc sách, Cảnh hộ vệ tôn kính hắn, không tiện động thủ mạnh, cái này cũng chẳng phải vấn đề lớn, muốn đánh thật thì cứ bảo một tiếng là được rồi. Nhưng then chốt ở chỗ, mọi người ở Tô gia Giang Ninh, cơ bản tư tưởng ý kiến đều giống như Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn, cho dù có gì ghét bỏ hắn thì đều chỉ giữ trong lòng, chẳng cần phải động chạm đến võ công làm gì.
Lần đó hắn thuyết phục được Cảnh hộ vệ, cơ bản cũng phải giải quyết vấn đề quan điểm của mấy người Tô Đàn Nhi, chuyển vị trí vào trong nhà luyện mấy ngày. Ngày đầu tiên, Cảnh hộ vệ không kịp thu tay đấm một quyền vào mặt hắn, sau đó nói kiểu gì cũng không chịu động thủ với Ninh Nghị nữa. Vất vả lắm mới thuyết phục được gã luyện tiếp, ngày thứ hai đúng là đánh rất quyết liệt, trên người Ninh Nghị trúng mấy quyền, mắt cũng trúng một quyền, để tối hôm ấy mang một quầng đen thui ngồi ăn cơm với mọi người trong nhà.
Đối với hắn mà nói, luận võ kiểu gì cũng sẽ bị thương, vốn đã chuẩn bị tâm lý rồi. Về cơ bản thì võ công của hắn cũng không cao, sau khi luyện nội công biết phương thức phát lực cực đoan, nhưng cũng không tiện sử dụng với Cảnh hộ vệ. Mà Cảnh hộ vệ tuy không phải cao thủ nổi danh trên giang hồ, nhưng ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, những trận chiến đao thật thương thật cũng đã trải qua không ít, nghe nói nhiều lần áp tải hàng hóa của Tô gia, Cảnh hộ vệ là người chỉ huy đội bảo vệ, còn giao chiến trực diện với mấy đám sơn tặc, võ công cũng không phải hạng xoàng.
Ninh Nghị luận võ công bình với gã, mới có kết quả như thế, đã nói rõ chính hắn khiến Cảnh hộ vệ có lúc thu tay không được, vậy là không sao rồi. Hắn tính toán chỉ cần luyện như vậy nửa năm, kết hợp hiệu quả với nội công, ít nhiều gì mình cũng được nửa phần cao thủ võ lâm, không ngờ lại làm hại Cảnh hộ vệ đến khổ, để thằng con trong nhà bảo:
"Cha à, sao cha có thể đánh tiên sinh đến mức ấy chứ."
Đến ngày thứ ba, Cảnh hộ vệ lại không dám hoàn thủ, Ninh Nghị phải làm công tác tư tưởng thêm lần nữa, lại đánh, kết quả là mũi trúng thêm một quyền, máu tươi chảy ròng ròng, phải băng lại. Thương thế của hắn không nặng, nhưng lại để lão thái công nhìn thấy, nổi trận lôi đình, gọi những người khác lại mắng lớn:
"Các ngươi khinh ta đã chết rồi hả?"
Sau đó tra ra được Cảnh hộ vệ, lại gọi Cảnh hộ vệ đến mắng cho một trận. Lúc đó Ninh Nghị biết được tình huống bèn đến giải vây cho Cảnh hộ vệ, bản thân hắn mồm mép cũng khá nên biến sự tình thành một câu chuyện đương nhiên, nhưng đối với chuyện này, người trong nhà đều cảm thấy hắn hành sự quá mức quái dị. Bọn họ biết Ninh Nghị xưa nay thích kể chuyện truyền thuyết giang hồ, nhưng người trẻ tuổi tính tình sôi nổi, rèn luyện phong thái hào hiệp cũng chỉ nhất thời thôi, nào có loại thư sinh thành danh lại cứ suốt ngày đi đánh đấm đến sưng mặt sưng mũi như Ninh Nghị. Lão thái công cũng chỉ biết dở khóc dở cười, nói:
"Thật sự quá... bậy bạ..."
Sau đó còn bảo Cảnh hộ vệ thế này:
"Ninh cô gia thích mấy chuyện bậy bạ như vậy, cậu là người lớn trong nhà, sao cũng có thể không hiểu chuyện như vậy chứ..."
Sau chuyện đó Ninh Nghị cũng biết ở nhà tại Giang Ninh rất khó thực hiện những việc này, nhưng lần này đã rời khỏi Giang Ninh, chỉ có mấy người Tô Đàn Nhi ở cạnh, đợi mọi chuyện ổn định rồi tự nhiên có thể yêu cầu Cảnh hộ vệ đến luyện võ với mình, hai người Văn Định, Văn Phương có nói gì thì mình cứ mắng tụi nó một trận, rồi gọi tới đây luyện chung là được rồi.
Chuyện này quyết định xong xuôi, sáng ngày hôm sau hắn theo kế hoạch định trước, chạy đi tìm ông bạn họ Tiền mà Tần lão đã dặn trước. Theo lời của Tần lão thì người này tên là Tiền Kính Như, tự là Hi Văn, chính là bạn thân thuở xưa của lão, bởi vậy mới nhờ Ninh Nghị giao lại mấy quyển sách cũ, còn lại không cần phải nói gì nhiều.
Có điều sau khi đến Hàng Châu, Ninh Nghị tìm người hỏi thăm mới biết, đại khái Tiền gia cũng được xem là danh gia vọng tộc ở Hàng Châu, ít nhất thì chuyện Tiền Hi Văn ra ngoài dạy học ngay cả người mình thường cũng biết, cho thấy ông ta được khá nhiều người biết đến. Ninh Nghị cũng biết việc Tần Tự Nguyên nhờ hắn gửi thư cũng không chỉ đơn thuần như thế, ít nhiều gì cũng coi như là giới thiệu hắn với một nhân vật lợi hại, chỉ có điều hắn qua lại với Tần lão, Khang Hiền cũng là tình cờ, Ninh Nghị không cho rằng chính mình sẽ tham gia cùng bọn họ, lần này đến cũng không có ý nghĩ này, chỉ đơn giản tới đưa thư là xong.
Sáng sớm hôm nay dẫn theo Tiểu Thiền ra ngoài, hỏi dò vài câu về chuyện của Tiền gia, lại biết thêm Tiền gia không chỉ là vọng tộc ở Hàng Châu mà còn là đại địa chủ có tiếng khắp vùng này, nghe nói gia tài bạc triệu, nứt đố đổ vách. Biết người ấy họ Tiền, trong đầu Tiểu Thiền lập tức lóe sáng một màu vàng kim chói lọi, trên đường đùa giỡn với Ninh Nghị không thôi.
Chỉ là khi đến Tiền phủ mới phát hiện nhà này hoàn toàn không chói lọi vàng kim tí nào cả, tuy những phòng ốc sân vườn bao quanh kia cũng mang dáng dấp đại gia, nhưng trạch viện phía đông Hàng Châu này xem ra đã trải nhiều tuế nguyệt, lắng đọng xuống chứ không phải kiểu cách phô trương màu mè như số đông ngoài kia, trị gia nghiêm cẩn một cách khuôn phép mà mộc mạc.
Ninh Nghị báo họ tên ở trước cổng, đưa phong thư lẫn sách vở luôn, người gác cổng già nua kia nhận lấy rồi đi vào trong, để chủ tớ hai người đợi ở phòng trước cổng, chốc lát sau liền có một lão quản gia ra nghênh tiếp, không phải dẫn bọn họ đến phòng khách mà là đi qua "thư phòng của lão gia". Dọc đường đi Thiền Nhi tò mò nhìn xung quanh, tường bao vây quanh, kiến trúc, lối đi cũng không phải lớn, so với Tô phủ ở Giang Ninh tựa hồ không bằng nhưng lại có cảm giác thích hợp, một vài nơi có thể nhìn thấy dấu vết tu bổ ngay ngắn, nhưng cũng không phải là keo kiệt, rất nhiều nơi trang trí tạo được không khí thư hương, đại khái là người nhiều đời nối nhau cư ngụ đã lâu, rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt cũng đều tỏa ra vẻ linh động tươi tắn.
"Không khí trong nhà vọng tộc chính là như vậy đấy."
Thấy Tiểu Thiền nhìn quanh, Ninh Nghị bèn nhẹ giọng nói một câu, lão quản gia dẫn đường đi trước hiển nhiên là cũng nghe thấy, lộ ra nụ cười đầy vẻ tự hào. Tiểu Thiền chạy lon ton theo nhỏ giọng nói:
"Muội từng đến Bộc Dương gia với tiểu thư, đến cả vương phủ nữa, những chỗ kia thì đẹp lắm, nhưng không có cảm giác như ở đây."
Lão quản gia phía trước gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm dễ chịu, quay đầu lại nói rằng:
"Lão gia xuống nông thôn dạy học mới về hôm qua, tâm tình rất tốt, Ninh công tử mới đến phủ lần đầu tiên mà đã mời công tử vào thư phòng nói chuyện rồi, trước giờ hiếm khi thấy lão gia như thế, Ninh công tử chút nữa ở trước mặt lão gia cứ thoải mái nhé."
Đại khái lão cho rằng Ninh Nghị cũng như những kẻ hậu bối mang theo thư giới thiệu đến bái phỏng bình thường, lúc này có ấn tượng tốt với hai người nên mới mở miệng nhắc nhở trước, để Ninh Nghị không tỏ ra lo sợ lúc gặp lão gia mình, làm mất hảo cảm. Ninh Nghị gật đầu cười cười, lên tiếng cảm ơn.
Từ cửa đến thư phòng Tiền Hi Văn cũng không xa lắm, mới nói được mấy câu, lúc đi qua chỗ rẽ của hành lang uốn khúc, đột nhiên nghe thấy có âm thanh truyền tới.
"Tiền Duy Lượng! Còn dám chạy hả..."
Nghe như thể có người trẻ tuổi vừa cười vừa mắng lúc đuổi đánh nhau, sau đó bất thình lình lại có bóng người xông ra, suýt chút nữa đâm vào Ninh Nghị, đó là một nam tử mặc y phục thư sinh, tuổi xấp xỉ Ninh Nghị, đại khái khoảng chừng hai mươi, cậu chàng đang bị người ta truy đuổi, quay đầu lại liếc mắt nhìn qua rồi lại chạy.
Sau đó một người nữa lao ra, cũng là một nam tử tuổi xấp xỉ, ngạc nhiên nhìn một cái, chắp tay rồi lại đuổi tiếp, chỉ là gã vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn mấy lượt, chẳng biết là nhìn Ninh Nghị hay nhìn Tiểu Thiền, suýt chút nữa té lộn mèo vài lần.
"Đây là hai công tử của nhị phòng, để Ninh công tử chê cười rồi, đã đến rồi, xin mời đi bên này."
Ông lão đi qua lối rẽ, Ninh Nghị đang chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên thấy một đồ vật màu đỏ rơi trong bãi cỏ bên cạnh, hắn bèn nhặt lên nhìn thử, thì ra là một cái giá để bút màu đỏ san hô, chắc là lúc hai người trẻ tuổi kia chạy qua thì làm rớt, cũng may là rơi trên cỏ nên không bị vỡ. Lúc này hai người đã chạy xa rồi, Ninh Nghị chỉ đành cầm lên đi theo ông lão, lúc sắp đến nơi thì lấy giá để bút ra, kể lại quá trình nhặt được, để lão quản gia chuyển cho hai người kia. Lão quản gia nhìn cái giá để bút kia, dáng vẻ dở khóc dở cười, cũng không nhận lấy.
"Hai công tử là Duy Thanh và Duy Lượng, ài... Giá để bút này cũng không phải của hai công tử nhị phòng mà là thứ lão gia thích nhất, mấy ngày trước không tìm thấy, không ngờ Ninh công tử lại nhặt được. Thôi thì chút nữa Ninh công tử tự mình trả lại cho lão gia đi."
Ninh Nghị nhíu mày, nói:
"Như vậy có ổn không?"
Nếu là người ngoài thì ắt sẽ cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thiết lập quan hệ với Tiền Hi Văn, cộng thêm ấn tượng. Nhưng Ninh Nghị ở đây, nếu như việc này có liên quan đến chuyện kẻ trộm trong nhà, mình là người ngoài thì tuyệt đối không nên để mình dính dáng tới.
"Không sao, không sao đâu."
Lão quản gia cười rất chân thành, chỉ chốc lát đã đến trước tiểu viện của Tiền Hi Văn đang ở, Tiểu Thiền được sắp xếp chờ ở trong phòng của người hầu, Ninh Nghị hơi nhíu mày, cất giá để bút vào trong tay áo. Được lão quản gia giới thiệu, ông lão tên là Tiền Hi Văn đã chờ ở trong phòng, người này trông khoảng chừng năm mươi, râu tóc chải chuốt gọn gàng tề chỉnh, áo bào màu tro sạch sẽ mộc mạc, tuy rằng không có mảnh vá nào nhưng xem chừng cũng đã giặt đi giặt lại nhiều lần, lão đại khái đã xem xong thư của Tần Tự Nguyên, đang lật mấy cuốn sách mà Ninh Nghị mang tới, đợi Ninh Nghị đi vào, ôn tồn bắt chuyện bảo hắn ngồi xuống.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK