Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong cuộc sống có quá nhiều chuyện chúng ta không đoán được.

Nắm chặt chuôi đao trong tay, Ninh Nghị hít một hơi để cho nhịp tim đỡ đập loạn, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào đối phương.

Đối với chuyện xảy ra tiếp theo, hắn rất khó dự tính, hay nói chính xác hơn, mưu lược và tính toán không áp dụng được vào lúc này. Nhân lực, võ lực không cân đối là một chướng ngại giống như không cách nào vượt qua. Binh tướng của Lệ Thiên Hữu còn ở dưới lầu, trừ khi phá lầu giết sạch tất cả mới có thể chạy trốn. Nếu như xét nguyên nhân vì sao hắn có thể tỉnh táo được lúc này, có lẽ chỉ có một nguyên nhân là do tình huống kiểu này hắn đã gặp quá nhiều.

Có tình huống quan hệ đến sinh mạng, có tình huống chỉ là những khó khăn. Ban đầu đều là không còn đường lùi hoặc vô kế khả thi, ấy vậy kết quả vẫn là thoát khỏi khốn cảnh hoặc dần dần tìm được cách giải quyết, bảo toàn được tính mạng. Tất cả đều là do suy nghĩ tích cực hoặc có thể dùng thái độ ứng đối thích hợp với tình hình mà thôi.

Cho tới bây giờ, chẳng có ai thực sự là “con cưng của trời” cả, mới sinh ra đã có thể theo gió vượt sóng, vượt mọi chông gai, đi trên khó khăn như đi trên đất bằng. Tuy nhiên, đối với Ninh Nghị mà nói, để có được sự thành công thực sự, không phải là cố gắng lấy võ lực tranh phong với người ta hoặc là nhờ vả thế lực xung quanh mình, điểm khác biệt giữa hắn và người khác chính là hắn không nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài, mà lúc thì hắn coi mình là con sư tử hoặc con thỏ trong cuộc sống mà thôi.

Bình tĩnh hô hấp, giữ ổn định nhịp tim, trấn an sợ hãi, tỉnh táo chờ đợi, lựa chọn thích hợp… nắm chặt đao trong tay.

Những việc còn lại thì giao cho số phận đi.

Chẳng qua, nếu như có thể, hắn sẽ không ngại làm con thỏ, thời điểm bắt buộc phải rút đao hắn đã từng nghĩ như vậy. . . có thể hắn không phải là một người trẻ tuổi, ài...

- Ai tới nào!

Hành động của Ninh Nghị trong đầu mọi người vây xem lúc này có thể nói là khác thường, đã mang tới những tác động tâm lý kỳ lạ.

Chu Viêm Lâm cũng được, Lâu Tĩnh Chi cũng được, đám người Lưu Hi Dương cũng được, thậm chí Lệ Thiên Hữu cũng sinh ra những háo hức khác lạ về mặt tâm lý.

Chu Viêm Lâm và mọi người xung quanh có thể coi là lần đầu tiên quen biết Ninh Nghị, thời gian trước có nghe danh nhưng cũng chỉ nghe nói tới tài thơ, từ của hắn mà thôi, vậy mà lúc này chứng kiến những hành động của hắn, họ còn kinh ngạc hơn khi nghe tin hắn ở rể. Lâu Tĩnh Chi nhíu mày... hắn đã nghe người ta nói qua nhưng đây là lần đầu tiên tận mặt chứng kiến. Mà kể cả đám người Lưu Hi Dương quen Ninh Nghị từ trước cũng khó có thể nhận ra thư sinh trước mắt, mặc dù thời gian ở thư viện, ấn tượng của Ninh Nghị đối với mọi người có sự thay đổi liên tục, nhưng đây mới là ấn tượng sâu sắc nhất.

Tính cách thư sinh, khí tiết văn nhân, những thứ này có khá nhiều người hiểu. Từ khi quân đội Phương Tịch vào thành cho tới nay, những người thực sự không sợ đao binh, ra mặt chống đối không phải là không có. Nhưng cái khí tiết cứng cỏi đứng trước mặt địch nhân giương cổ để cho đối phương chém khác hẳn sự ngang ngạnh, rút đao bừng bừng khí thế đối đầu.

Cái tên thư sinh Ninh Lập Hằng từ đầu đến giờ biểu hiện không chỉ là khí thế cắn răng không sợ chết. Ngay từ đầu tiên, hắn đã giằng co với đám người Lệ Thiên Hữu, hành động rút đao biểu hiện sự dũng mãnh nghênh địch. Trong tình huống này, hắn thực sự muốn phản kháng đối phương tới cùng.

Ngay cả Văn Nhân Bất Nhị đang nấp một bên cũng khá là kinh ngạc. Hắn cho rằng mình đã hiểu tương đối về tên thư sinh Ninh Lập Hằng này, đặc biệt là từ sau khi nhận nhiệm vụ. Thành thật mà nói, đối với Ninh Nghị, lúc này hắn có mấy phần kính nể, cuộc chiến ở ngõ Thái Bình hay là khích tướng để 3000 bại binh đảo ngược thế cờ đều không thể chứng minh Ninh Nghị là một võ giả cao cường. Cho dù là bản thân hắn, nếu ở trong tình huống bị Lệ Thiên Hữu mang theo hơn mười cao thủ tới vây, tình thế bắt buộc, hắn sẽ liều mạng đánh một trận mà thôi. Nhưng ở trên người Ninh Nghị lúc này, hắn không nhận ra sự liều mạng đánh bừa đó, Văn Nhân Bất Nhị cũng không cách nào tưởng tượng tình huống tiếp theo sẽ như thế nào.

Hành động tiếp theo xảy ra đã đẩy tình huống xuống vực sâu vạn trượng.

Nguyên nhân lại đến chính từ người cầm đao mang tên Lưu Tiến kia, nhưng có lẽ do cách Ninh Nghị cầm đao đã khiến hắn hành động như vậy. Khi Ninh Nghị quơ đao, hơn mười binh lính tinh nhuệ của Tuyên Uy doanh đều đã đứng lên, giống như sắp chiến đấu tới nơi. Lưu Tiến cũng gần như là hạ đao khi Ninh Nghị nói chuyện, nhưng trong thời khắc Lệ Thiên Hữu đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn thấy đôi mắt của Ninh Nghị đỏ lên, sự hung ác trong người bùng phát, bá đao trong tay đưa ngang, lui về phía sau hai bước, đứng cạnh Ninh Nghị.

- Ta chửi mười tám đời tổ tông đám hèn nhát các ngươi... Ai dám lên đây!

Ầm một tiếng, Lệ Thiên Hữu mới đứng dậy lập tức đập một chưởng xuống bàn, gỗ vụn tung bay, cái bàn đã biến mất.

Trong đám binh lính có người chợt quát:
- Ngươi nói gì! ?

Một cán thương lớn bằng thép ròng được cởi ra khỏi bao vải, tiếng xé gió đáng sợ rít lên ập tới, ánh đèn xung quanh bị hút lại bập bùng, sau đó mới có thể sáng bình thường trở lại!

Lưu Tiến nhảy sang một bên để tránh, cái thương lớn kia đập thẳng xuống đất, sàn gác của quán rượu khá là bền chắc, nhưng dưới cái đập của đối phương cũng bong lên một tầng.

Ninh Nghị lui xéo một bước, Lưu Tiến đã cầm trường đao chém thẳng vào người kia, cây thương lớn ở dưới đất cũng được người kia kéo trở về, thân thương cong lên như một mũi tên, sau một khắc, đầu thương như giao long lao lên trên, thân thương chạm vào bá đao đang chém tới, tiếng va chạm như tiếng sấm rền, ánh lửa văng khắp nơi. Tiếp theo, đại thương di chuyển như rồng, bá đao chém như hổ, ánh lửa và tiếng leng keng liên tục phát ra.

Nếu là những thư sinh không hiểu võ nghệ chỉ đứng xem ở bên kia, sự va chạm này đã khiến họ giật thót mình. Nhưng đối với Văn Nhân Bất Nhị, hắn có thể nhìn thấu cao thấp của song phương, người tuổi trẻ tên là Lưu Tiến bá đao cương mãnh, hiển nhiên là có danh sư truyền thụ, nhưng chẳng qua chỉ nhờ vào sự liều mạng và sức trẻ mới có thể tạm thời không phân cao thấp với đối phương. Người dùng thương kia tay vung tay đập, cái thiết thương này vốn rất nặng, thân thương lại dài, nhưng trông hắn cầm thương nhẹ nhưng bông, thế thương đang đi mà hắn chỉ dùng một tay vẫn kéo ngược trở lại được, ống tay áo không hề rách, đủ thấy lực lượng mạnh và sự khống chế tinh diệu đến mức nào, có thể gọi là đại danh gia.

Lưu Tiến kia dù sao cũng là người trẻ tuổi, tâm tình nóng nảy, trong miệng liên tục chửi mười tám đời tổ tông người ta, làm cho sĩ diện đối phương bị mất sạch, dù Lệ Thiên Hữu có mấy phần kiêng kị đối với Bá Đao doanh nhưng lần này cũng rất khó để hạ đài.

Trong lúc Văn Nhân Bất Nhị đang suy nghĩ, va chạm ở bên kia tiếp tục vang lên, ánh lửa bắn tán loạn, cây thiết thương được người kia quơ múa như cương tiên (roi), cứng rắn va chạm với bá đao, thân thương lật chuyển thành thạo trong tay. Lưu Tiến như mãnh hổ nhào thẳng tới, một đao chém thẳng xuống, binh khí Bá Đao doanh vốn rất nặng, rất ít khi chém ngang mà phần lớn mà chém xuống, tạo nên sự cương mãnh vô cùng, thế nhưng đại hán dùng thương kia chỉ đứng im một chỗ, hai tay cầm ngang thương đỡ đã đẩy Lưu Tiến lui về sau một bước.

Sau một khắc, Lưu Tiến ổn định thân hình, hạ thấp người, quơ đao chém ngang hai chân người nọ, đối phương chọc thẳng thương xuống sàn nhà, khiến cho đao này không có kết quả. Lúc này thế đao của Lưu Tiến đã bị lực phản kích làm chậm lại, hán tử kia cũng rất tàn nhẫn, hai tay rút thiết thương, sau đó đập thẳng xuống sống lưng của Lưu Tiến vốn đang khom người.

Với lực mạnh của thiết thương lúc này, nếu dính đòn chắc chắn sống lưng sẽ gãy!

Mà đồng thời với lúc hán tử kia vung thương, ở bên cạnh có một người đi tới nói:
- Đánh tới là chết đấy!

Một tiếng xé gió vang lên, mấy ngọn đèn dầu trong lầu đồng loạt tắt ngúm. Người động thủ chính là Ninh Nghị sau lưng Lưu Tiến, hắn dùng sức kéo một góc khăn trải bàn vung lên, trùm thẳng vào thiết thương.

Cái bàn này vốn là một bàn thức ăn, trên bàn vẫn có khá nhiều đồ, mấy thứ đó bay thẳng vào đám người Lệ Thiên Hữu, tuy thế nhưng tốc độ bay của khăn trải bàn vẫn rất nhanh.

Phụp một tiếng, khăn trải bàn đã trùm lên đại thương, kéo dạt đầu thương sang một phía, nước canh, thức ăn lúc này cũng bay tới chỗ người cầm thương, người xung quanh trở nên hỗn loạn.

- Thích chết à!

- Mẹ mày!

- Tao giết mày!

Khi tiếng quát vang lên cũng là lúc mọi người thi triển thủ đoạn tránh né thức ăn, nước canh. Bọn họ vốn là lục lâm hào cường, mặc dù là binh lính, nhưng đây không phải là chiến trường, cùng người ta so đấu nên rất coi trọng thể diện, dù có giết được đối phương mà mình dính toàn thức ăn, nước uống cũng khiến kẻ đứng xem cười chê. Trong lúc nhất thời, những người cạnh bàn đều né tránh hoặc dùng đao kiếm múa tít, người dùng thương kia lập tức giơ cái mảnh vải bọc thương ra trước để chắn. Việc múa đao múa kiếm tới mức nước không lọt được vào rất khó, nhưng kiểu gì cũng có người luyện thành.

Cũng chỉ trong nháy mắt khi khăn trải bàn quấn lấy đầu thương, Ninh Nghị chợt vòng tay quấn thêm mấy vòng, xiết chặt lại. Hắn nhìn thấy ở đầu kia, hán tử dùng thương nâng tay trái che mặt, tay phải cuộn mấy cái, ý muốn xé rách hoặc là làm lỏng khăn trải bàn. Nhưng lực lượng của hắn chỉ đủ khiến Ninh Nghị lắc lư mấy cái, một phần của khăn trải bàn lỏng ra mà thôi.

Sau một lúc, khi khăn trải bàn đã lỏng, Lưu Tiến nhân cơ hội lăn đến bên cạnh, hán tử kia dùng thiết thương đập mạnh vào Lưu Tiến một cái, nhưng vừa mới đập đã chợt sợ hãi, bởi vì Ninh Nghị vừa mới đứng trước mặt, nay đã như mãnh hổ xông tới.

Cái khăn trải bàn kia vẫn quấn ở trên thân thương, khiến cho lực lượng và tốc độ xuất thương của hắn chậm lại. Tuy nhiên, kinh nghiệm giang hồ của hắn rất phong phú, lúc này không tấn công nữa mà thu thương lại. Thế nhưng Ninh Nghị lại chơi kiểu khác, hắn quay tròn quân đao một vòng sau đó ném thẳng vào mặt đối phương như phi đao, khi hán tử kia nghiêng đầu tránh, Ninh Nghị đã vòng tay tóm lấy thân thương. Hán tử kia quát lớn, dùng hết sức rút thương trở về, thân thương lao về như giao long, Ninh Nghị lại túm lấy khăn trải bàn, xiết chặt nó lại.

Đúng lúc này, hắn giơ tay đánh tới, lực lượng mạnh kinh người.

- Giết hắn đi.

Giọng nói lạnh như băng vang lên trong tình cảnh hỗn loạn.

Thanh âm từ trong miệng Ninh Nghị phát ra, hắn cũng là một thành viên trong cái đám hỗn loạn này nên rất khó để người khác tin rằng hắn chính là người quát lớn. Tại sao lúc này hắn còn có thể cất giọng nói lạnh lùng đến như vậy, giống như không phải đang liều mạng chống chọi, không phải hắn là nhân vật chính của sự kiện này. Lưu Tiến trời sinh dũng mãnh, nhận thấy tình hình bèn cầm đao lao lên.

Thiết thương quay tròn một vòng, chiếc khăn trải bàn bị xé toạc thành những mảnh nhỏ, bay tứ tán trên trời, thế nhưng hắn đã nhích tới gần tên cầm thương. Bên kia, Lưu Tiến quơ đao chém điên cuồng, chân phải của hán tử dùng thương lui về sau một bước, vẫn còn ý định ngăn cản nhưng tay phải của Ninh Nghị đã lao đến mặt của hắn. Chẳng qua đây chỉ là một đòn đánh nhanh của hắn, lực đạo chưa đầy đủ, nhưng mà căn cứ vào tiếng xé gió vù vù kia đã đủ chứng minh, nếu mặt bị dính một chưởng này thì kiểu gì cũng biến thành một cái bánh thịt.

Bên phía Lệ Thiên Hữu cũng có mấy người múa đao múa kiếm xông vào vòng chiến.

Khó có thể hình dung hết sự hỗn loạn trong thời khắc này, những người vây xem bên ngoài không có bao nhiêu người có thể thấy được rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ biết ầm một tiếng lớn, ánh đao lóe sáng, tiếng va chạm, tiếng quát lớn vang lên, ánh lửa cùng bóng người lao xổ vào nhau. Khi mọi người bình tĩnh nhìn lại đã thấy thân hình Ninh Nghị bắn ngược ra phía sau, máu tươi tung tóe, mấy cái bàn bị đụng gãy, gỗ vụn bị đánh nổ tung, bay tứ tán trên trời. Bá đao của Lưu Tiến bị đập bay ra ngoài nhưng hai chân vẫn đứng vững, cánh tay phải bị một thanh kiếm đâm vào, cánh tay trái cũng khảm một thanh đao, một người ở trước mặt đập mạnh một côn vào vai, máu thịt lập tức bầy nhầy, xung quanh hắn còn ba bốn người đang vây lại.

Máu tươi trong miệng hắn trào ra nhưng hai mắt vẫn trợn trừng nhìn đại hán dùng thương, cười một tiếng:
- Ngươi đã… khụ khụ… chết.

Người đứng xem hoặc giả không biết chuyện gì mới xảy ra, ngay cả mấy người trong cuộc cũng không thấy hết cảnh tượng phát sinh. Đại khái chỉ có những người biết võ nghệ như Văn Nhân Bất Nhị mới có thể biết rõ tình hình.

Đám binh lính tinh nhuệ của Tuyên Uy doanh không phải loại bình thường, khi Ninh Nghị tung khăn trải bàn thì đã có một nửa xông tới, khi Ninh Nghị xông lên thì cũng có mấy người đồng loạt nhảy vào vòng chiến.

Khi Ninh Nghị vung chưởng đánh tới, lúc đi trên không trung thì chưởng chuyển thành quyền, thế quyền từ trên cao đánh xuống, lấy uy thế của cú đấm có thể đoán, nếu dính đòn thì đại hán kia kiểu gì cũng bị đánh chết. Những người xông lên lúc đó cũng có phản ứng, một hán tử ở phía sau tung một cái bàn để chặn phi đao của Ninh Nghị, mà một người khác thì đưa tay kéo hán tử dùng thương về phía sau. Lúc này đồng bọn của hắn đã vung binh khí lao vào. Đại khái là vì cứu người nên cũng bất chấp mọi chuyện.

Hán tử dùng thương kia cũng là loại cao thủ như Văn Nhân Bất Nhị, có thể ép hắn tới mức này một là loại liều mạng, hai là thấy Ninh Nghị là thư sinh nên khinh địch. Khi được bạn bè kéo về phía sau, quyền thế của Ninh Nghị không dừng lại mà tiếp tục đấm vào cái bàn đang bay tới, khiến cho cái bàn vỡ vụn, mảnh gỗ tung tóe. Thế nhưng công kích của Ninh Nghị cũng đến đó là hết, không còn gì thi triển nên lập tức dính một quyền một cước bay ngược ra sau.

Lưu Tiến không có loại may mắn này, hắn trực tiếp xông về phía trước, cách đánh kiểu dù mất mạng mình cũng phải lấy được mạng đối phương nên dính khá nhiều đòn tấn công, đại đao trong tay bị đánh bay. Mặc dù tất cả mọi người vẫn kiêng kị hậu quả khi giết hắn, nhưng dưới tình huống đó, nếu không dốc hết toàn lực thì người bên mình sẽ chết.

- Khụ… khụ…, ngươi chết… nếu không có nhiều người bảo vệ như vậy, ngươi đã chết rồi…

Lưu Tiến khạc ra một búng máu, cười nói một câu, trong nhất thời mọi người đều bị chấn nhiếp bởi sự thảm thiết của hắn. Chu Viêm Lâm, Lưu Hi Dương và đám văn nhân thì trợn mắt há mồm, mấy cô gái thì quay mặt đi không dám nhìn, có người len lén liếc mắt mấy cái rồi lại quay đi, giống như sắp khóc đến nơi.

Ngay cả Lệ Thiên Hữu cũng có chút ngây ngẩn. Tình cảnh trong lúc nhất thời trầm xuống, Lệ Thiên Hữu không nói gì, đám binh lính đi theo thì phân vân không biết có nên giết tên Lưu Tiến này hay không. Trong thời gian mọi người đang chờ đợi thì có tiếng động vang lên trong góc tối.

Một người chật vật đẩy mấy tấm gỗ trên người, chậm rãi ngồi dậy, sau khi lắc đầu một cái liền vặn mình, đứng thẳng dậy phủi bụi.

Người này là Ninh Nghị.

Lúc nãy mặc dù không có vết thương trí mạng, nhưng bộ quần áo thư sinh trên người hắn đã rách mấy chỗ, cũng có mấy vết đao nhưng không sâu, cánh tay phải máu me đầm đìa vì lúc nãy đánh tan cái bàn, ống tay áo thì nát vụn, máu tươi vấy lung tung, đầu cũng bị rách một chỗ, đang chảy máu. Nhưng đối với những vết thương này, Ninh Nghị lại làm như chẳng thấy, chẳng qua chỉ là vỗ mấy cái phủi bụi trên người, đứng thẳng người, nhìn ra giữa phòng.

Sau đó, hắn đi về một phía.

Cái bàn kia bay tới bị hắn đánh nát nhưng thanh quân đao kia vẫn cắm ở trên đó, hắn đi tới rút đao ra.

- Còn có ta đây.

Hắn cất tiếng.

Lưu Tiến ở bên kia cũng hơi đi động thân hình lui lại phía sau, thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương.

- Sao, sao lại… còn có. . . Ninh tiên sinh...

Hắn vừa nói, lảo đảo lui về phía sau, mấy người xung quanh cũng không cản hắn, đao của hắn văng đi không xa, hắn liền cất bước tới chỗ thanh bá đao, giơ tay ra lấy, nhưng thanh đao rất nặng làm hắn ngã lăn ra sàn, sau đó cố gắng chống đao muốn đứng lên.

- Ta, ta còn chưa chết, chúng ta… còn hai người... Ha ha, đám này... lấy nhiều đánh ít... hắc, hắc…

Hắn thở hổn hển từng hơi nhưng vẫn nói cứng.

Cách đó không xa, Văn Nhân Bất Nhị nhìn cảnh tượng này mà trong lòng nảy sinh sự buồn bã và thê lương. Trong lòng hắn đang suy tính đối sách, nếu như bây giờ, ở trong tửu lâu này, có ai đó vì Ninh Lập Hằng tính kế thì cũng chỉ còn hắn. Thế nhưng việc hắn có ra được ngoài an toàn hay không cũng là một chuyện, huống chi nhúng tay rồi thì không biết chuyện gì xảy ra nữa.

Nhưng bất kể như thế nào, với tình hình hôm nay, Tuyên Uy doanh và Bá Đao trang đã kết thù, rất khó hóa giải.

Hắn nghĩ tới đây, một ý niệm xẹt qua đầu, trong lúc còn chưa tính toán chu toàn thì đã thấy Lệ Thiên Hữu trầm giọng nói.

- Đúng là một hán tử, được lắm, ta cho ngươi một... cơ hội chết được nhắm mắt, đừng nói Tuyên Uy doanh ta... nhiều người bắt nạt các ngươi!

Trong ánh sáng nhập nhoạng, Ninh Nghị hơi nhắm hai mắt lại, sau đó lập tức mở ra.

Ngõ hẹp gặp nhau kẻ mạnh thắng, vốn là không có hi vọng gì trong tử cục mịt mờ, nay đã có một khe hở nhỏ mong manh mang ánh sáng lại gần...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK