Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thái độ của Vu Hòa Trung rất thần bí, nhưng trông nụ cười của gã thì không giống như đang tìm một lối tắt không đàng hoàng chính thống, nụ cười kia có mấy phần khoe khoang tự mãn, đại khái là có tin tức gì thú vị lắm đây. Ninh Nghị phỏng chừng Cẩm Nhi đã kéo Vân Trúc đi về phía tòa nhà của Trần Lạc Nguyên rồi, nếu như mình có thể thấy chuyện gì thú vị, sau đó kể lại thì cũng hay, bèn theo Vu Hòa Trung đi vào rừng.

Trên đường đi, Vu Hòa Trung cũng vui vẻ kể chuyện đạp thanh lần này với Ninh Nghị.

"Buổi tụ hội ngày hôm nay chắc tiểu Ninh cũng biết, tiếng là nhận lời mời của Trần công nhưng thực tế thì đa phần là muốn đến gặp vị cô nương từ kinh đô tới kia. À, lúc nãy ở bờ sông tại hạ có nhìn thấy không ít thuyền hoa qua đây, a, đúng rồi, tiểu Ninh có quen mấy cô hoa khôi hành thủ của Giang Ninh không?"

"Cũng chẳng quen biết gì."

"Ừ, mấy ngày nay có nghe người ta nhắc nhiều, Khởi Lan cô nương thì giỏi thơ văn, rất có phong thái người đọc sách, lại còn đàn ngọt hát hay, Lạc Miễu Miễu thì vũ đạo đẹp như thiên nữ tán hoa... Hôm nay những cô nương này đại khái đều sẽ xuất hiện, mọi người có thể thưởng thức những màn biểu diễn trứ danh rồi..."

Miệng thì nói như vậy nhưng trong mắt không giấu vẻ châm chọc mỉa mai. Ninh Nghị cười gật đầu, đáp:

"Ừ, có nhiều người đến lắm, nếu lần này mà bỏ lỡ thì chắc phải đợi đến kỳ thi hoa khôi hàng năm mới có cơ hội nhìn thấy lần nữa, các nàng biểu diễn là việc của các nàng, chúng ta chỉ cần chuyên tâm xem biểu diễn là được rồi."

"Chẳng lẽ tiểu Ninh đến chỉ để xem biểu diễn thôi à?"

"Chứ không thì đến làm gì nữa?"

"Ơ..." Vu Hòa Trung nhìn hắn đầy vẻ kỳ quái, nhưng lập tức bày ra vẻ mặt thấu hiểu, lắc đầu nói:

"Thực ra... trong những người tới lần này có không ít cô muốn một cất một tiếng hót kinh người (1), bộc lộ tài năng trước văn hội, chắc tiểu Ninh cũng nghe nói rồi, trước khi vị cô nương ở kinh đô tới thì người ta đã tung tin đồn rối tinh rối mù, cố ý phóng đại mọi chuyện lên, bảo rằng Lý cô nương tới đây để khiêu chiến với hoa khôi Giang Ninh, sau đó có một đám văn nhân sĩ tử hò hét đòi làm thơ làm từ để các cô nương Giang Ninh có thể áp đảo người kinh đô. Chậc, mấy chuyện vớ vẩn này rõ ràng là bọn họ bị người ta lợi dụng mà còn không biết. Nếu không bị tuyên truyền thành cục diện như vậy thì cũng không định tổ chức cuộc tụ hội kia đâu, lần này chỉ sợ là lộ diện mà thôi."

Lời nói của Vu Hòa Trung hàm chứa rất nhiều ý tứ, Ninh Nghị suy nghĩ một thoáng rồi hỏi:

"Vu huynh... hình như quen với Lý cô nương lắm hả?"

"À, chút nữa sẽ biết mà, bí mật bí mật, tuyệt đối là chuyện cực kỳ vui!"

Gã nói câu này cũng chẳng khác gì thẳng thắn thừa nhận cả, hai người tiếp tục đi về phía trước, Vu Hòa Trung thì tiếp tục lải nhải:

"Tào Quan gì gì đó, thêm gã Liễu Thanh Địch vừa rồi, lại còn rất nhiều văn nhân có tiếng ở Giang Ninh bây giờ, hoặc những kẻ vô danh muốn nổi danh nữa. Viết mấy bài thơ khúc từ hay, được văn hội lần này ưu ái, sau này sẽ được nhiều người mời mọc. Có điều, tuy bọn họ có tài học nhưng người bồi tiếp Lý cô nương tới đây chính là đám Chu Bang Ngạn, Đường Duy Duyên, tài năng xuất chúng lắm, giả như so tài thật thì sẽ đặc sắc lắm đấy, nếu tiểu Ninh may mắn làm được vài câu hay thì cứ thử sức xem sao..."

Lâm viên của Trần Lạc Nguyên nằm lưng chừng sườn núi, hai người vừa đi vừa nói chuyện đã lên tới trên này rồi, rời khỏi mảnh rừng nhỏ, tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng. Đây là cửa hông hay cửa sau của vườn, có tường bao xung quanh, có gia đinh canh gác trước cửa, Vu Hòa Trung đi trước nói vài câu, quả nhiên không cần thiếp mời vẫn được cho vào trong.

Đi qua khu đình viện trồng đầy hoa cúc, hai người đến trước một tiểu viện, Vu Hòa Trung để hắn chờ ở đây, bản thân thì đi thẳng vào cửa viện, lát sau quay trở ra, lông mày nhíu lại, xem ra chưa tìm được người cần tìm.

Gã có vẻ khó xử nhìn hai bên, hiển nhiên là chưa quen với khu vườn này cho lắm, sau khi nói mấy câu với Ninh Nghị lại đi sang một cánh cửa bên trái, đại khái là bảo Ninh Nghị đừng đi lung tung mà lạc đường ra không được. Ninh Nghị bèn ngồi xuống ghế đá gần đó, chờ thêm một lúc cuồng chân lại đứng lên đi qua đi lại, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói từ khoảng sân bên phải truyền lại.

"... Nghĩ cũng tốt quá... Đám người kia đến đây đề là vì muốn nổi danh cả, nói gì mà hào hoa phong nhã chứ, nếu như bọn họ muốn lấy thịt đè người, chẳng lẽ chúng ta lại sợ sao?"

"Để đó ta tiếp tất!"

"Nhưng bọn họ muốn làm bắt bẻ thế nào cũng chưa rõ, chỉ sợ toi công."

"Xướng khúc, thơ văn, nói chung là về phương diện tài nghệ biểu diễn này tự có Sư Sư ra tay rồi, không cần lo lắng, còn nếu muốn so tài thơ từ ca phú, chẳng lẽ với tài học của Chu huynh, Đường huynh mà còn không tin tưởng sao? Đừng nghĩ nhiều làm gì, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn là được mà."

"Những tỷ tỷ Giang Ninh này cũng có tài nghệ kinh người, Sư Sư chưa chắc đã hơn được, Từ đại ca đừng có tin tưởng quá..."

"Ha ha, lần nào Sư Sư cũng nói vậy hết... Bọn họ đâu có giỏi lắm đâu, phỏng chừng đàn hát đôi khúc là biết phải im miệng hết rồi."

"Cũng khó nói lắm, người ở sau lưng gây rối chính là thứ thương nhân coi lợi ích làm đầu, dễ gì mà biết chừng mực, không chừng Khởi Lan khiêu chiến Sư Sư xong, Lạc Miễu Miễu lại khiêu chiến, sau đó mèo con chó con gì cũng muốn Sư Sư chỉ giáo, vậy chẳng phải mệt chết người ta còn gì..."

"... Thực ra những người đáng lo cũng không nhiều đâu, thơ văn của mấy người Tào Quan, Liễu Thanh Địch, Tề Ngọc Khang đều không phải xuất sắc gì cho lắm, năm ngoái ta có gặp Lý Tần một lần ở Biện Kinh, nhưng bây giờ cậu ta không ở Giang Ninh nữa, thơ của Tào Quan thì đúng niêm đúng luật, ra tấm ra món lắm, nhưng không sánh với Bang Ngạn được. À, nghe nói bọn họ còn mời cái cậu Ninh Lập Hằng kia nữa, chẳng biết có thật hay không, người này làm việc khiêm tốn, những bài thơ mà cậu ta viết ra như Thủy điệu ca đầu, Thanh ngọc án đều trở thành truyền kỳ đấy."

"Sao phải lo về hắn chứ, chỉ làm hai ba bài đã được người ta thổi lên làm đệ nhất tài tử Giang Ninh, theo như ta thấy thì chuyện này có vẻ hơi thổi phồng quá mức rồi. Văn tài khó nghiệm chứng, ai biết hắn có phải phường mua danh chuộc tiếng hay không."

"Chậc, nghe nói người này làm việc khiêm tốn, không hứng thú gì với các thể loại văn hội, thi hội cả. Lúc trước cũng có người nói cậu ta mua danh chuộc tiếng đấy, nhưng những chuyện trùng hợp sau đó khiến cho người ta không dám hoài nghi nữa."

"Nếu như đã không hứng thú thì hôm nay đến đây làm gì..."

"Ai biết được, nói chung đến lúc đó hắn ra chiêu gì chúng ta đỡ lại chiêu nấy là được, những chuyện như vậy mọi người còn phải sợ ai chứ? Có điều, nếu để bọn họ chiếm tiên cơ cũng không được, ở đây ta có mấy đề mục có thể lấy ra, để dọa cho mấy kẻ vô tri sợ mà lui trước, tránh cho mèo con chó con gì cũng muốn tới bắt bẻ..."

Âm thanh bên kia kéo dài, sau đó từ từ đi về phía này. Nghe bọn họ nhắc tới mình, Ninh Nghị cũng cảm thấy thú vị, hắn biết về khoản thơ văn chân tài thực học thì mình không thể nào sánh với những người này, song cũng không kiêng kỵ nghe bọn họ nói về mình. Nghe được một lúc thì đột nhiên có tiếng nói sau lưng:

"Ngươi là ai, nơi này không cho người ngoài vào."

Người xuất hiện sau lưng là một cô bé xinh xắn mặt trang phục nha hoàn, lông mày nhướng cao ra bộ hung dữ lắm. Ninh Nghị nhìn nàng vài lượt rồi đáp:

"Có người dẫn ta vào đây."

"Nếu không phải là người có hẹn trước với tiểu thư thì không được vào, nếu công tử có thiếp mời thì chắc đi nhầm đường rồi, mời theo Xuân Mai trở lại phía trước."

Nha hoàn này thái độ rất kiên quyết, muốn đưa Ninh Nghị rời khỏi đây ngay lập tức, Ninh Nghị còn chưa kịp lấy thiếp mời ra thì ở phía bên kia viện đã có người đi lại phía này, tới cửa viện nhìn sang đây hỏi:

"Kẻ nào nghe trộm ở đây thế?"

Người này dĩ nhiên là một thành phần bàn luận nãy giờ.

"Đường công tử, vị công tử này chắc đi nhầm chỗ, Xuân Mai đang chuẩn bị dẫn người trở lại phía trước."

Gã công tử họ Đường kia cau mày lại, hỏi:

"Có thiếp mời hay không? Hay là lén trèo tường vào đấy..."

Đại khái gã thấy Ninh Nghị ở đây nghe được vấn đề nan giải lẫn kế hoạch của mình nên thái độ không được tốt lắm.

Ninh Nghị bĩu môi, thầm nghĩ gã Vu Hòa Trung kia đi lâu vậy mà còn chưa chịu quay lại, chẳng biết là chuyện gì đây. Đang định lấy thiếp mời ra thì từ cửa viện có thêm mấy người nữa tiến tới, trong đó có một cô gái cất giọng:

"À, chờ chút, tiểu Ninh ca, tới rồi đó à... Xuân Mai, đây là khách ta mời đấy."

Những người từ tiểu viện bên kia đi lại, cộng thêm công tử họ Đường đang nói chuyện cả thảy là năm, bốn nam một nữ. Cô gái ấy mang trang phục mùa xuân màu xanh như nước, dáng người mềm mại tao nhã, mái tóc dài buông ở sau lưng, được thắt bằng hai dải băng trắng, trên tóc cài thêm hai đóa hoa cũng màu trắng, trông vẻ quyến rũ không quá dung tục mà cũng chẳng quá thoát tục, trong vẻ khiêm tốn không làm mất đi nét tao nhã, dĩ nhiên là tốn rất nhiều công sức. Nàng chính là cô gái họ Vương ngày ấy Ninh Nghị gặp cùng Vu Hòa Trung, sau khi thả tóc mái xuống thì không thấy trán rộng nữa, cằm cũng vừa phải, lộ vẻ quyến rũ không ngờ, kết hợp với hình tượng nam trang ngày hôm ấy, Ninh Nghị đột nhiên có cảm giác rất kinh diễm.

Cô gái lên tiếng vì Ninh Nghị này dĩ nhiên mang thân phận là nhân vật chính là mọi người muốn gặp ngày hôm nay, đệ nhất danh kỹ kinh thành Lý Sư Sư.

Lúc nãy xem thái độ thần thần bí bí của Vu Hòa Trung, Ninh Nghị đã loáng thoáng đoán được, nhưng bây giờ chính thức xác nhận, hắn vẫn cảm thấy chuyện này thật là khéo làm sao. Ninh Nghị đời trước đã trải qua kinh nghiệm thử thách lâu năm, rất hiếm khi nảy sinh cảm giác kinh diễm đối với người khác, đại khái là tương phản với hình tượng đầu củ cải khi mặc trang phục nam lúc trước. Đương nhiên, dung mạo của nàng rõ ràng là diễm lệ khó sánh rồi, nhưng với dung mạo đối lập mà vẫn khiến người ta cảm thấy được khí chất tao nhã lẫn khiêm tốn kia, trang điểm y phục tạo thành cảm giác phù hợp.

Đại khái sau khi suy xét có thể Ninh Nghị không được mời mà vào thật, cô gái lập tức ngăn cản người ta nhắm vào cái thiếp mời, xác nhận tính thỏa đáng của việc Ninh Nghị vào đây, lúc này nàng đứng ở kia, cười rất vui vẻ, dù là ai nhìn vào đi nữa đều sẽ cho rằng nàng cảm thấy vui từ tận trong tim khi thấy người nọ đến. Nha hoàn vừa mới đòi lôi Ninh Nghị đi lúc này mím mím môi, ồ lên một tiếng rồi đứng qua một bên, gã công tử họ Đường cũng mỉm cười chắp tay nói:

"Hóa ra là người quen của Sư Sư, nước lũ xô miếu Long vương rồi, vô tình mạo phạm, mong lượng thứ!"

"Không sao!" Ninh Nghị gật gù, sau đó cười tủm tỉm đi lại chỗ Lý Sư Sư. "Lúc nãy gặp Vu đại ca ở ngoài, huynh ấy dẫn tôi tới, chẳng biết giờ chạy đi đâu rồi.

Mặc dù đối phương không hỏi nhưng chắc chắn trong lòng vẫn thấy tò mò, cho nên Ninh Nghị thấy mình cần giải thích một chút.

"Hóa ra Vu đại ca cũng tới à, Xuân Mai, em có thấy Vu đại ca không?"

"Ở chỗ Lý má má đấy ạ!" Nha hoàn thấp giọng trả lời.

"Ừ, vậy em dẫn huynh ấy tới chỗ chúng ta đi."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Chỉ là mấy câu đối thoại đơn giản nhưng Ninh Nghị lại cảm thấy hơi kỳ lạ, nha hoàn Xuân Mai nghe Lý Sư Sư hỏi dường như hơi chột dạ. Tuy hắn có thể nhìn ra được điểm này nhưng không đoán được lý do, lúc nãy Vu Hòa Trung đi tìm Lý Sư Sư, rõ là không tìm thấy rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại tìm tới Lý má má.

Lý má má vốn có thành kiến với Vu Hòa Trung, chẳng phải vì gã không trả nổi chi phí vào thanh lâu, gia cảnh Vu Hòa Trung cũng khá, nhưng tự nhiên là kém xa những người hay lui tới với Lý Sư Sư, nhưng Sư Sư lại ưu tiên gã đủ chuyện với lý do là người quen cũ, chuyện này không tốt chút nào. Trò chuyện một hồi, nghe nói gã lại đi tìm "người quen cũ", vậy là xong rồi, Lý má má không trở mặt ngay mà chỉ giam chân Vu Hòa Trung lại đó rồi bảo nha hoàn Xuân Mai mau mau tống cổ gã này đi, cho nên bây giờ Xuân Mai mới có vẻ gấp gáp như vậy.

Lý do này Ninh Nghị không hề biết, nhưng hắn cũng vừa thấy vẻ mặt của mọi người. Sau khi hắn nhắc đến tên Vu Hòa Trung, vẻ mặt bốn vị công tử thư sinhh này đang trịnh trọng đột nhiên trở thành ác cảm, rõ ràng là cảm nhận của bọn họ về Vu Hòa Trung chẳng tốt đẹp gì.

Những ý nghĩ này chỉ xẹt qua trong đầu mà thôi, Sư Sư cô nương đã sai nha hoàn đi mang hoa quả điểm tâm tới đây, sau đó mới quay sang nhìn Ninh Nghị, hơi cúi người, cười nói:

"Hôm đó gặp mặt không tiện nói rõ thân phận, tiểu Ninh ca không trách muội chứ?" Ngữ khí vẫn cực kỳ thân thiết như kiểu cô bé hàng xóm vậy.

Chuyện này dĩ nhiên là không thể giận gì được rồi, Ninh Nghị cười đáp:

"Đúng là sợ hết hồn."

"Úi chà..." Sư Sư cúi đầu cười, sau đó quay đầu lại. "À, tiểu Ninh ca cũng lại đây ngồi đi, để tiểu muội giới thiệu với huynh..."

Lúc nàng nói chuyện, trong số mấy vị công tử nọ có một người nhìn vẻ mặt Lý Sư Sư, bèn vẫy tay bảo:

"Nếu là bạn tốt của Sư Sư thì cũng là bạn tốt của chúng ta rồi, sao không lại đây cùng thương lượng đối sách ngày hôm nay, đó mới là chuyện chính."

Đoàn người quay lại tiểu viện bên kia, bốn nam tử đi trước, vẫn cúi đầu thương nghị xem nên ứng phó với những lời khiêu chiến ở mọi phương diện thế nào, Sư Sư đi cùng Ninh Nghị ở phía sau, khe khẽ vuốt tóc mai, nói:

"Gặp gỡ thế này đúng là có hơi đột ngột. Sư Sư cũng sợ hết cả hồn, Vu đại ca cũng thật là, chẳng thông báo trước gì cả."

Sau đó nàng lại cười nói:

Bọn họ cứ nói chuyện đối sách gì không biết, thật là làm quá rồi, buổi họp mặt hôm nay tuy là việc trọng đại của văn đàn nhưng mà chẳng liên quan gì tới Sư Sư cả, nếu tiểu Ninh ca có hứng thú thì cứ trổ tài, đừng lo gì cho Sư Sư hết nhé."

Nàng là đang nói với con mọt sách Ninh Nghị ngày xưa, cỡ hắn thì khó có thành tích trên văn đàn hàng đầu như thế này, nên không mong hắn chịu áp lực gì, đương nhiên nếu hắn có thể làm được ít thơ thì nàng cũng sẽ khen vài câu.

Tiếng nói của nàng thoáng bị nam tử họ Đường đi sau cùng nghe được, chỉ thấy gã quay đầu cười nói:

"Ài, Sư Sư nói vậy là không đúng rồi, không phải chúng ta làm quá đâu, lần văn hội này danh tiếng của đệ nhất mỹ nhân kinh thành của nàng lẫn mặt mũi của những học sinh kinh thành như chúng ta cũng đối diện nguy cơ tứ phía, đối sách là cần thiết. Vị công tử này xem chừng là người địa phương, còn rõ chuyện hơn chúng ta nhiều, Sư Sư không gạt được người ta đâu."

Tiểu viện bên này là một lương đình dựa vào sườn núi, phong cảnh đẹp, tầm nhìn rộng, đương lúc nói chuyện, ba người phía trước đã tiến vào trong đình, ngồi xuống trước bàn tròn, gật đầu cười, một người trong đó lại tiếp lời:

"Không sai, không sai, họp mặt là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn, lần này cho dù đám Tào Quan có luân phiên ra trận thì mọi người cũng không thể để thua nhé..."

"Gió đìu hiu sông Dịch lạnh ghê..." (2)

"Tóm lại, hôm nay mọi người đại chiến quần hùng Giang Ninh, sau này tất sẽ thành giai thoại trên văn đàn."

"Nếu cái gã Ninh Lập Hằng lợi hại nhất kia mà đến thì sao chứ, ta sẽ tiếp hắn."

Mọi người cười nói vui vẻ nhưng vẫn giữ được phong thái khoáng đạt của danh sĩ, trong lúc đùa giỡn thì Ninh Nghị và Lý Sư Sư cũng đã ngồi xuống. Nam tử họ Đường lúc nãy gây sự với Ninh Nghị, bây giờ tính toán rằng mấy câu nói giỡn này tạm thời đã tiêu trừ khúc mắc rồi, bèn chắp tay nói:

"Đúng rồi, còn chưa kịp giới thiệu, tại hạ Đường Duy Duyên."

Ninh Nghị gật đầu:

"Ngưỡng mộ đã lâu!"

Một người khác cũng chắp tay nói:

"Tại hạ Từ Đông Mặc."

"Tại hạ Phương Văn Dương."

"Tại hạ Chu Bang Ngạn, vị tiểu huynh đệ này là..."

Trong này người lớn tuổi nhất mà danh tiếng cũng nổi nhất chính là Chu Bang Ngạn này đây, y giới thiệu bản thân xong liền đề xuất vấn đề, Sư Sư bên cạnh đáp:

"Đây là..."

Ninh Nghị liền chắp tay, nói:

"Ninh Lập Hằng."

"Ồ, hóa ra là Ninh huỳnh... Chúng ta trước tiên... ơ..."

Bầu không khí đang vui vẻ thân tình, mọi người đều đang cười, Đường Duy Duyên là người đầu tiên tiếp lời, nói đến đây thì hơi ngẩn người, những người còn lại cũng phát giác chỗ không đúng, mấy giây sau, vẻ mặt mọi người đều trở nên quái lạ, đánh mắt nhìn nhau, Ninh Nghị cũng gật gù, ra vẻ tự nhiên nhìn lại bọn họ, cô nương tên là Sư Sư ngồi bên cạnh hắn cũng đưa mắt trông lại, cánh môi hơi hé ra, mắt cứ chớp chớp hoài.

Ninh Nghị thấy vậy đành bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, hắn không ngờ tình huống lại thành ra như vậy, sớm biết đã không giới thiệu rồi...

-----------

Chú thích:

(1) Nhất minh kinh nhân: điển tích trong Sử ký, Hoạt kê liệt truyện, ví những người bình thường không có gì đặc biệt nhưng khi làm thì đạt thành tích khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

(2) Câu thứ nhất trong hai câu mà Kinh Kha để lại trước khi vượt sông Dịch đi ám sát Tần Thủy Hoàng.

Nguyên văn:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản

Dịch thơ:

Gió đìu hiu sông Dịch lạnh ghê
Tráng sĩ một đi chẳng trở về

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK