Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc Thì Xương Kỳ tới đầu hẻm Thái Bình thì Ninh Nghị đang đứng dưới cây ngô đồng chỗ giao lộ nhìn cảnh luyện võ trong võ quán họ Lưu.

Hôm nay là lần thứ hai Thì Xương Kỳ đến đây, hôm qua gã cũng đến một lần, nhưng vì Ninh Nghị với Tô Đàn Nhi đi từ sáng sớm, đợi đến buổi chiều, đám người Ninh Nghị ăn cơm trưa ở tửu lâu xong về nhà mới gặp. Người này tâm ý thành khẩn, xem ra cũng rất có phong thái khiêm cung của người quân tử, cho nên Ninh Nghị không ngại đồng ý kết giao.

Bỏ chuyện lĩnh giáo thơ văn qua một bên, nên Ninh Nghị không có ác cảm, sau khi làm quen chào hỏi xong xuôi, chiều hôm đó trò chuyện cũng khá hợp ý, lúc Thì Xương Kỳ cáo từ, có bảo mấy ngày nữa quay lại, kết quả là chẳng biết sao chiều nay đã lại tới rồi, cũng chẳng biết nghe được tin tức về thân phận ở rể của Ninh Nghị, vội vàng tới đây kiểm chứng thực hư.

Ngày hôm nay khí trời tương đối mát mẻ, không cần phải lòng vòng trên Tây Hồ nghỉ trưa nữa, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đều ở nhà, lúc Thì Xương Kỳ đến thì Tô Đàn Nhi có chút chuyện trong cửa hàng phải ra ngoài. Đối phương hàn huyên mấy câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề hỏi xem Ninh Nghị có phải ở rể hay không, khiến Ninh Nghị cũng hơi bất ngờ, rồi thoải mái thừa nhận, tâm tình đối phương vì thế sốt ruột hẳn lên, lại hỏi lúc trước Ninh Nghị có khổ tâm trong lòng các kiểu hay không, bóng gió bảo rằng chúng ta là nam nhân thì nên có chí lớn, bất luận gặp cảnh khốn cùng đến mức nào cũng không nên làm mấy chuyện nhục nhã như ở rể, sau khi thấy bóng gió kiểu này không hiệu quả, bèn nhấn mạnh ngữ khí.

Trông Ninh Nghị bây giờ cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi đầu, tuy khí chất trầm ổn, nhưng gương mặt trẻ trung thực khó có thể tạo thành sức thuyết phục và cảm giác áp bức cho được. Thì Xương Kỳ tuổi đã hai mươi sáu, hai mươi bảy, nguyên bản gã đến bái phỏng là bởi vì nghe được danh tiếng của Ninh Nghị ở Giang Ninh, nhưng sau khi tới nhà chơi đàm luận thấy hợp ý, nên tự nhiên sinh cảm giác chăm sóc bảo ban vãn bối, lúc này nổi ức chế nói một trận, Ninh Nghị chỉ kể chuyện bình thường, không hề biện giải ứng đối gì khiến gã khá buồn bực.

Cậu mới chừng này tuổi mà đã bỏ quên tiên tổ, đi ở rể nhà thương nhân, hơn nữa còn không thèm ăn năn hối cải chút nào, làm người đọc sách, sao có thể như vậy...

Thì Xương Kỳ thái độ dần dần trở nên nghiêm khắc, Ninh Nghị nghe một lúc lâu, mới cười nhẹ cất tiếng hỏi:

"Hôm nay Thì huynh đến chơi là có việc gì thế?"

Nghe được câu hỏi này, Thì Xương Kỳ mới hơi chột dạ, nhưng sau đó vẫn không cam lòng:

"Bất luận làm sao, chuyện như vậy, cũng là... hành động không khôn ngoan, nhà thương nhân tham tiền mưu lợi, lọc lừa xảo trá, đó là điều thứ nhất, hơn nữa thê tử của Ninh huynh ngày nào cũng xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, chúng ta..."

"Thì huynh". Ninh Nghị cười cắt lời gã. "Hôm nay Thì huynh đến đây là muốn khuyên ta ở riêng với thê tử phải không?"

"... Không phải ý đó, chỉ là..."

Ninh Nghị phất tay, nói:

"Việc nhà chỉ là chuyện nhỏ, nguyên bản không cần người ngoài nói nhiều, có điều Thì huynh nhiệt tình như vậy, tại hạ cũng rất cảm kích. Chuyết kinh (1) là người rất tốt, chúng ta kết hôn đã hai năm, tình cảm gắn bó keo sơn, nàng tôn trọng ta, ta cũng yêu thương nàng. Chuyện lúc trước dù có thế nào đi nữa, nếu như bản thân mình muốn ở riêng thì cũng phải dính dáng đến rất nhiều chuyện khác, mà những chuyện đó đều rất phiền phức, mà kết quả cuối cùng đều tổn thương tình cảm gia đình thôi. Ta không biết Thì huynh suy nghĩ thế nào, nhưng với ta mà nói thì tình cảm giữa người nhà với nhau là chuyện cực kỳ quan trọng. Thì huynh cảm thấy sao đây?"

Ninh Nghị đã quen nhìn nhiều chuyện rồi, nên cũng chẳng hề tức giận gì với thư sinh đột nhiên nhiệt tình trước mặt, dù cho có hơi bất ngờ, song chẳng hứng thú tra cứu làm gì. Lúc này dùng thủ pháp có nhu có cương đưa đẩy, không lâu sau thì dẫn anh chàng kia ra đầu hẻm, lễ nghi đầy đủ tiễn đi, trong lòng cũng hiểu rõ sau này chắc là không lui tới gì nữa.

Lòng người đa đoan, Ninh Nghị vốn hiểu rõ, lúc mới đến kỳ thực không có cảm giác gì với cái nho nhã thư sinh của thời đại này cả, không ghét không thích cũng chẳng thèm để ý. Dù sao thì hắn cũng chẳng mong chờ gì ở đây, cũng không cần tìm sự đồng cảm nào. Hai năm nay, vì cuộc sống của mình, hắn cũng có thể thưởng thức cái khí tức lẫn bầu không khí ở thời đại này, dường như với Thì Xương Kỳ, có một số thứ gì đó kiên quyết khiến hắn thích thú, đương nhiên, thích xong thì cũng chỉ để đó mà thôi.

Lúc này trời đang đầy mây, những tầng mây dày che khuất ánh mặt trời chói chang, trong võ quán đầu hẻm mọi người còn chưa nghỉ, mấy người đang cầm mộc đao đối luyện trong tầm mắt Ninh Nghị. Ninh Nghị đứng ngoài cửa xem, mấy người đang luyện đao trong võ quán thỉnh thoảng cũng quay ra nhìn hắn, có điều biết hắn là người sống trong con hẻm này, dần cũng quen với việc thỉnh thoảng hắn đứng xem.

Kỳ thực trong võ quán họ Lưu này dạy đao pháp chẳng cao thâm gì cho lắm, thời đại này, không có những người có trình độ cao như Lục Hồng Đề, cũng chẳng cần xem xét nhiều thứ quá. Ninh Nghị nhìn một lúc, đang chuẩn bị rời đi thì trên con đường đối diện có một chiếc xe ngựa chạy tới, ngang qua chỗ Ninh Nghị thì màn xe xốc lên.

"Muội phu."

Trong xe ngựa chính là Lâu Thư Uyển và nha hoàn A Quả của nàng. Tuy rằng lúc mới quen Lâu Thư Uyển có đôi chút xem thường Ninh Nghị, nhưng sau đó trong quá trình giao thiệp với vợ chồng Ninh Nghị Tô Đàn Nhi, thái độ của cô gái này vẫn là đơn giản cởi mở, không gò bó, nhưng vẫn có sự đúng mực đoan chính của phụ nữ, lúc này tay cầm một chiếc quạt tròn nho nhỏ, nhìn ngó một phía khác của con đường.

"Người lúc nãy là Thì Xương Kỳ, muội phu quen biết với anh ta à?"

"Không quen lắm, anh ta nổi tiếng lắm sao?"

"Khá có tiếng tăm ở vùng Tô Hàng này."

Ninh Nghị gật đầu, đăm chiêu nhìn Lâu Thư Uyển, còn Lâu Thư Uyển thì cũng không nói nhiều về đề tài này, hỏi:

"Đàn Nhi muội muội có ở nhà không?"

"Lúc nãy vừa ra cửa hàng có chút việc rồi, chắc phải tí nữa mới về được. Vào nhà ngồi chơi chút đã."

"À, ra là vậy..." Lâu Thư Uyển thoáng suy ngẫm, sau đó lắc đầu. "Chắc không được rồi, ta chỉ đi ngang qua thôi, còn có mấy việc phải làm nữa, muội phu vấn an Đàn Nhi muội muội giúp ta nhé."

"Được rồi."

Nói xong, hai người lại tán gẫu dăm ba câu, sau đó Lâu Thư Uyển hạ màn xe xuống, Ninh Nghị thì xoay người đi về nhà. Xe ngựa chạy qua con đường bên này, trong buồng xe, Lâu Thư Uyển đã đổi thành vẻ mặt lạnh như băng. Tiểu tỳ Quả Nhi nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu thư lại đây chỉ để xem cái này thôi sao?"

Lâu Thư Uyển cười nhạt, đáp:

"Chỉ tùy ý nhìn một chút thôi, thấy Thì Xương Kỳ đi rồi là được, cần gì xem nữa đâu."

"Nhưng như vậy cũng đâu biết bọn họ tranh cãi thế nào đâu..."

"Làm sao mà tranh cãi được, Thì Xương Kỳ bỏ đi, sắc mặt buồn bực không vui, chắc hẳn là nói chưa xong chuyện hoặc nói mà không có tác dụng. Gã muội phu này của ta thực ra cũng khá thú vị, còn có thể đuổi người ta ngay giữa đường. Nhìn thấy thế chưa đủ nhiều sao, tiểu nha hoàn như ngươi thì biết cái gì... Đừng có làm ồn nữa."

Lâu Thư Uyển nhắm mắt lại nghĩ về chuyện vừa rồi, tiểu nha hoàn biết điều liền ngậm miệng lại, chiếc xe ngựa một đường chạy xuyên thành Hàng Châu, không lâu sau thì trở lại Lâu gia. Chủ tớ hai người xuống xe, đi vào tiểu viện phía cửa hông, sau khi vào trong, Lâu Thư Uyển đẩy cánh cửa trông ra sân đang khép im ỉm, trong phòng kia một nam tử quần áo xộc xệch đang nô đùa với nha hoàn, thấy nàng vào mới thu lại, vội vàng khoác áo lên, không ai khác chính là nhị ca Lâu Thư Hằng của Lâu Thư Uyển.

"Sao rồi?"

"Muội đi sang chỗ Đàn Nhi xem thử, quả nhiên gã Thì Xương Kỳ đi tìm muội phu kia của muội để kiểm chứng thật, xem ra tâm tình không dễ chịu gì."

"Thế hả? Kể nghe xem nào..."

Lâu Thư Hằng là người lắm tiền chơi bời phóng đãng, sinh hoạt về đêm rất nhiều, mãi đến lúc này mới rời khỏi giường, đang dọn dẹp rửa ráy, vẻ mặt ra chiều tỉnh táo lắm, Lâu Thư Uyển kể lại tình cảnh vừa thấy được lúc nãy, vẻ mặt của y thoáng vẻ thất vọng.

"Hờ hờ, vừa thấy Thì Xương Kỳ cáo từ à..."

"Muội phu tiễn hắn ra, vẻ mặt rất thư thái thong dong, nhưng sắc mặt Thì Xương Kỳ không vui vẻ chút nào, bộ dáng muốn nói lại thôi, không cam lòng, sau này các huynh cứ mặc sức chế nhạo hắn, sao mà phải thất vọng."

"Cũng chẳng có gì." Lâu Thư Hằng bĩu môi. "Có điều nghe muội nói thì có vẻ như gã muội phu kia hàm dưỡng tốt ghê nhỉ."

"Không phải hàm dưỡng, phải nói là không đơn giản chút nào."

"Người ở rể thì phức tạp được bao nhiêu chứ." Lâu Thư Hằng quay lại trước gương đồng sửa sang áo mũ. "Mấy tên xưng là đệ nhất tài tử Giang Ninh huynh cũng có gặp rồi, nhưng chẳng thấy có bản lĩnh gì, Đàn Nhi muội muội cũng không phải đơn giản, huynh nghĩ, có khi Đàn Nhi muội muội cố tình nâng gã lên, chẳng phải chỉ làm có mấy bài thơ thôi sao..."

"Nghe Tô Văn Định, Tô Văn Phương nói, lúc trước Tô gia gặp chuyện bất trắc, Đàn Nhi muội muội bị bệnh, phụ thân của Đàn Nhi muội muội thì bị người ta đâm, chính gã là người ra tay ngăn cơn sóng dữ, Ô gia ở Giang Ninh cũng bị hắn dồn cho gần chết, tới lúc đó mọi người mới biết gã thư sinh thường ngày không có tiếng tăm gì kia lợi hại đến cỡ nào."

"Cũng chỉ là nghe nói thôi mà, hơn một tháng qua, ngoại trừ lẽo đẽo theo đít đàn bà ra, gã có làm được thứ gì nữa không? Cái gì mà ngăn cơn sóng dữ chứ, không chừng đó là kế hoạch của Tô Đàn Nhi cũng nên. Gã nhiều lắm cũng chỉ là kẻ giỏi giấu dốt, còn hàm dưỡng ấy à, cũng chẳng đáng là gì... Muội phu của huynh chẳng phải hàm dưỡng cũng rất tốt à?"

Lâu Thư Uyển nhíu mày, lạnh giọng:

"Huynh bước khỏi giường thì tỉnh dậy đi, nói gì cũng được, nhưng đừng có dính đến chuyện riêng của muội."

"Huynh chỉ..."

Lâu Thư Hằng quay đầu muốn biện giải thì nghe bộp một cái, Lâu Thư Uyển vỗ lên bàn, chốc lát, hít một hơi dài, lạnh lùng cười, nói:

"Mấy hôm trước, sau khi nghe phụ thân bảo năm đó từng có ý định cho huynh kết thân với Tô gia xong, muội thấy huynh để ý hơi nhiều tới Đàn Nhi muội muội đấy, đối với muội phu Tô gia cũng không thích thú gì. Hừ, hôm nay muội đã thấy rõ rồi..."

Lâu Thư Hằng bên kia đứng thẳng lên, quay lưng lại với nàng, một lát sau mới nghiêng đầu nhìn qua vai, nói:

"Ta thích nàng thì sao hả? Nàng tốt, nàng đẹp thì ta thích, không có nghĩa là ta muốn làm gì. Trong lòng ta thấy tiếc cho nàng không được à, muội là em gái ta, ta cũng tiếc cho muội vậy, nam nhân có bản lĩnh thì sao phải ở rể... Muội thích hắn như vậy thì đưa hắn về nhà mình ở rể luôn đi..."

"Lâu Thư Hằng, ngươi đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!" Lâu Thư Uyển nổi giận mắng lớn. "Cút!"

Nói xong, chính nàng xoay người bỏ đi.

o0o

Bên này huynh muội Lâu gia nổi nóng vô cớ, bên kia Thì Xương Kỳ cũng đang rất phiền muộn. Lâu Thư Uyển đi qua hẻm Thái Bình xem tình hình thực ra không phải vì Ninh Nghị mà chủ yếu là vì gã.

Gã chạy đi tìm Ninh Nghị vốn là mang theo thành ý thực lòng, bởi vì Tiền Hi Văn đánh giá cao thơ văn của Ninh Nghị, còn nói đã từng gặp một lần, đánh giá con người của hắn cũng khá lắm, lần trước tới bái phỏng ấn tượng rất tốt. Buổi tối hôm đó tham dự cuộc vui ở thanh lâu, thuận miệng bèn kể về buổi gặp gỡ ấy, bảo rằng đệ nhất tài tử Giang Ninh đã đến Hàng Châu rồi, gã đã gặp một lần, nói chuyện rất hợp, đối phương rộng rãi phóng khoáng, phong thái rất tốt, vân vân.

Nơi nào có người thì ở đó có giang hồ, mà vấn đề thể diện luôn được đặt lên hàng đầu, văn đàn cũng thế, mà tiệc tùng ở thanh lâu, trước mặt nữ nhân thì lại càng thế. Thì Xương Kỳ văn tài rất tốt, sau khi thành danh về thơ văn thì thường được tâng bốc, cũng là người trọng sĩ diện, gã kết giao được với người bạn này, đối phương lại có thực lực, bèn thêm mắm dặm muối ca ngợi một phen. Vấn đề ở chỗ, thổi phồng đến mức quá cao thì lại lâm vào thế bí.

Tô Hàng có văn hóa riêng của Tô Hàng, cùng là thi nhân với nhau, Thì Xương Kỳ lại tâng bốc một người Giang Ninh lên tận mây xanh như vậy, khiến mọi người ít nhiều đều thấy khó chịu, Thì Xương Kỳ cũng biết vậy, nhưng gã khá tự tin với những bài thơ trước kia của Ninh Nghị, đối phương cũng có thể nhìn thấy sự chênh lệch. Ninh Nghị đến Hàng Châu đã hơn một tháng, nhưng đám thư sinh này vẫn chưa ai gặp, không biết rõ đối phương, nhất thời mọi người có chút do dự, vừa khéo Lâu Thư Hằng cũng có mặt, y nhìn Thì Xương Kỳ thấy chướng mắt, đợi đối phương tâng bốc đủ rồi mới bước ra nói chuyện.

Tên kia chỉ là một gã ở rể.

Còn là ở rể nhà thương nhân nữa.

Hơn một tháng nay đều bám váy đàn bà đi nói chuyện làm ăn, hơn nữa đều là cô nàng kia bàn luận...

Thường ngày Lâu Thư Hằng cũng là kẻ lợi hại, rất giỏi bắt bí người khác, Thì Xương Kỳ đang nói hăng say thì y lôi chuyện này ra, vừa vặn đẩy đối phương vào chỗ yếu. Ngươi thấy bạn mình lợi hại như thế, tâng bốc như thế, ngươi vui sướng như thế, nhưng có biết y là người ở rể hay không...

Y nói xong, mọi người đều hả dạ, đồng loạt xôn xao. Thì Xương Kỳ thì lại đỏ mặt tía tai, nói:

"Không thể nào, làm sao có chuyện như vậy được, sao ngươi biết chứ, nói bậy không!"

Lâu Thư Hằng cũng không nói làm sao mình biết, bên kia thì lâm thế cưỡi cọp khó xuống, bảo rằng hôm sau nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của y. Thì Xương Kỳ biết Ninh Nghị buổi chiều mới ở nhà, nhưng buổi sáng gặp mấy người, bị khích mấy câu, cho nên mới vội vàng chạy sang hẻm Thái Bình kiểm chứng, còn Lâu Thư Uyển thì biết tin thú vị này từ người ngoài bèn tới xem thử thế nào.

Hôm nay kiểm chứng xong, Thì Xương Kỳ cũng khá bối rối. Vốn dĩ nếu như lúc bình tĩnh thư thả mà biết việc này thì nhiều lắm gã cũng chỉ thấy kỳ lạ thôi, coi như là thấy đối phương không nên làm như vậy, không đến nỗi tới cửa hoa tay mua chân. Lần này mình tự làm trò cười rồi, tối ấy đi bái phỏng lão sư, cũng hơi mất tập trung, gã không biết Tiền Hi Văn có hiểu rõ việc này hay không, thái độ thế nào, bởi thế cũng không tiện nhiều lời, có điều Tiền Hi Văn lập tức nhìn ra gã có tâm sự, thoáng suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Xương Kỳ, hôm qua con đi bái phỏng Ninh Lập Hằng có gì tâm đắc không?"

Tiền Hi Văn cho rằng Ninh Nghị tài năng xuất thế, khiến cho đệ tử của mình phải kinh sợ. Tuy nói văn không có đệ nhất, nhưng với tài thơ của đối phương thì e rằng vẫn có thể làm được. Kết quả, Thì Xương Kỳ ấp a ấp úng một lúc mới dám nói:

"... Nhưng mà, lão sư, gã Ninh Lập Hằng kia lại là người ở rể, hơn nữa còn ở rể nhà thương nhân, học sinh quả thực cảm thấy, người này... người này..."

Nhất thời gã không biết phải miêu tả bằng từ ngữ thế nào cho hợp lý, Tiền Hi Văn nhíu mày hỏi:

"Ở rể à? Ở rể làm sao?"

Lúc này Thì Xương Kỳ mới tường thuật đầu đuôi câu chuyện, Tiền Hi Văn nghe xong, nhất thời chỉ cau mày suy nghĩ, không biểu hiện thái độ gì không lâu sau đó, khi đã đuổi Thì Xương Kỳ đi, bèn gọi lão quản gia tùy tùng bên người tới.

"Tiền Dũ, chuyện Ninh Nghị ngươi có nghe nói gì không?"

Lão quản gia suy nghĩ một chút rồi gật gù:

"Lão nô... quả thực cũng có nghe nói đôi chút."

"Thế à?"

"Nghe nói cậu ta tới Hàng Châu đã hơn một tháng, vẫn chưa thăm viếng bất kỳ một tài tử văn đàn nào, cũng không tham dự văn hội gì cả, tuy có chút ít quan hệ với Lâu gia, nhưng lui tới cũng không thân thiết lắm. Nhà đằng vợ cậu ta kinh doanh vải vóc, một tháng này cậu ta cũng chỉ tháp tùng thê tử đi bái phỏng mấy thương gia, hoặc tùy ý du ngoạn, tựa hồ không kết bạn trong văn hội, hay có dự định biểu lộ danh tiếng gì cả."

"Chẳng trách..." Tiền Hi Văn gật đầu. "Ta vốn còn đang nghĩ xem vì sao cậu chàng đến đây lâu như vậy rồi mà còn chưa nghe người ngoài nhắc đến tên..."

"Người này xem ra quả thực không có dáng vẻ gì của đại tài tử cả. Mặt khác về chuyện Thì công tử, lúc trưa lão nô cũng có nghe kể, hình như... tối hôm qua ở Túy Hạc lâu Thì công tử còn ca tụng Ninh công tử nữa..."

Tiền Dũ kể lại rành mạch rõ ràng chuyện tối hôm trước xong, lúc này Tiền Hi Văn mới bật cười, vừa nghĩ vừa lắc đầu, thật lâu sau, lão mới nhìn ra cửa, lẩm bẩm:

"Đầu tháng cũng đã có tin báo về, Tiền Dũ ngươi cũng biết..."

"Dạ?"

"Tần Tự Nguyên hồi kinh, bây giờ đã phục chức Hữu thừa tướng, thiên hạ ngày nay, dưới hai người mà trên vạn người. Ta nghĩ thử rồi, lúc Ninh Lập Hằng xuôi nam, lão còn đang chuẩn bị việc trong kinh, thời điểm như thế mà lão vẫn dành thời gian viết phong thư này, ở trong thư này muốn ta để ý đến Ninh Lập Hằng một chút... Lời tuy đơn giản nhưng hàm nghĩa là khó tưởng nổi..."

"Xem ra, Ninh Lập Hằng này có vẻ là đệ tử họ Tần đây."

"Nếu là đệ tử họ Tần bình thường, với thân phận của Tần công sẽ không bao giờ viết hai chữ để ý." Tiền Hi Văn suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười ra ý không tưởng tượng được, lắc đầu. "Ôi, cậu ta... tiếc là không phải con cháu họ Tần, bằng không thì không đến nỗi phải đi ở rể, còn nếu cậu ta là môn sinh họ Tần, vào ở rể càng khó có thể được ưu ái như vậy, ôi, người này... chẳng đơn giản đâu, có điều bây giờ ta nghĩ chưa ra..."

Tiền Dũ nhìn chủ nhân cau mày suy nghĩ, bèn nói:

"Có cần mời cậu ta đến phủ không?"

"Không cần đâu, qua phủ thì to chuyện quá." Tiền Hi Văn phất tay áo. "Cũng hơn tháng nay chưa liên lạc gì, vài hôm nữa Lập Thu, bên Tiểu Doanh Châu có hội thơ, ngươi viết cái thiếp mời, lấy tên của ta mang tới, mời... mời cả nhà cậu ta tới du ngoạn."

"Vâng."

----------------

Chú thích:

(1) Chuyết kinh: cách người đàn ông gọi thê tử của mình một cách khiêm tốn trước mặt người thứ ba, người vợ thì gọi chồng là chuyết phu trước mặt người khác vậy.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK