Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trần gia là gia tộc lớn ở Giang Ninh, nơi này là một biệt uyển nằm ngay giữa sườn núi, được xây dựng vừa đẹp đẽ mà vẫn có khí thế lớn, lúc Ninh Nghị ra đến phía trước thì Vân Trúc và Cẩm Nhi đã đến từ lâu, đang đứng trong tiểu viện gần cửa lớn chờ hắn. Ninh Nghị xuất hiện từ phía sau, vỗ vai hai người bảo:

"Hai vị công tử trông anh tuấn quá, khá giống hai vị cô nương ta gặp lần trước, không biết trong nhà có muội muội nào không giới thiệu cho ta đi!"

Hắn chạy tới đùa, Vân Trúc quay đầu lại, ra vẻ hài lòng đáp:

"Có cô em tên Vân Trúc xinh lắm, công tử đây là..."

Cẩm Nhi bên cạnh sắc mặt đến là khó coi... Vẻ mặt của nàng vốn dĩ không tốt chút nào, nghe Vân Trúc nói chuyện lại càng khó chịu hơn, bèn cướp lời:

"Công tử cũng anh tuấn không kém, giống cô nương lần trước ta chơi đùa quá, không phải muội muội đấy chứ?"

Cẩm Nhi ngày xưa ở Kim Phong lâu, nghe thấy không biết bao nhiêu lời thô tục bậy bạ, chỉ là trước giờ nàng không hay nói như thế, lúc này rõ ràng là khó chịu. Vừa nói xong đã thấy Vân Trúc liếc nhìn nàng, Cẩm Nhi bực bội hừ một tiếng quay mặt sang một bên. Nàng nhỏ hơn Vân Trúc đến mấy tuổi, còn giả trang nam, trông càng trẻ con hơn, Ninh Nghị không khỏi bật cười bảo:

"Con nít miệng còn hôi sữa biết gì mà bày đặt đi chơi gái! Mà phải rồi, lúc nãy hai người cãi nhau với Liễu Thanh Địch là về chuyện gì thế?"

Vân Trúc nhìn Cẩm Nhi, nói:

"Lập Hằng đừng trêu muội ấy nữa, lúc nãy Liễu Thanh Địch cũng làm người ta tức giận vì chuyện này đấy!"

"Cái gì?"

"Thực ra cũng chẳng có gì, bọn muội giả trai đến đây nhưng gã Liễu Thanh Địch kia vẫn nhận ra, y bảo với vị cô nương đi cùng lại đây gọi tỷ tỷ, mồm năm miệng mười cố ý gây sự, sau đó Liễu Thanh Địch với hai người bạn của y cũng tới châm chọc, bảo bọn muội ngày xưa thế nọ thế kia, hôm nay có phải muốn biểu diễn gì không..."

Nàng nói đến đây thì dịu dàng mỉm cười, trước mặt nam nhân này cũng không cần làm vẻ oan khuất quá mức, chỉ cần nói mấy câu là đối phương hiểu rồi. Ninh Nghị gật đầu, lần này hắn rủ Vân Trúc đến đây vốn là muốn cùng đi xem náo nhiệt, nhưng những người ở đây cũng chính là tầng lớp trên của Giang Ninh, Liễu Thanh Địch có thể nhận ra Cẩm Nhi, không chừng sẽ có thêm người khác nhận ra hai nàng, mặc dù hai người đều đã hoàn lương, không thẹn với lòng mình, nhưng lúc đi chơi vui vẻ mà gặp phải chuyện như vậy chung quy cũng cảm thấy không thích thú gì.

"Nên đi cùng nhau mới phải, đúng là ta không suy nghĩ chu đáo..."

"Mắc mớ gì đến ngươi."

Vốn Liễu Thanh Địch đến gây sự là vạch trần thân phận nữ nhi của các nàng ngay, cho nên Cẩm Nhi cũng vì mấy câu của Ninh Nghị lúc vừa bắt chuyện mà tức giận, bây giờ nghe Ninh Nghị xin lỗi, nàng bèn quay đầu lại cau mày cắt lời hắn.

"Bị người ta nhận ra rồi thì thôi, có liên quan gì chứ, trước kia chúng ta... trót lỡ mang thân phận ấy rồi thì thay đổi cũng chẳng được nữa, sau này biết không như vậy nữa là được, người gây sự là Liễu Thanh Địch chứ có phải ngươi đâu, sao lại là lỗi của ngươi... Hừ, văn nhân tài tử cái gì chứ, chỉ biết quấn lấy người ta không biết xấu hổ gì hết. Có giỏi thì lấy thơ văn đánh bại y đi, để y thân bại danh liệt đi...

"Có cần phải tàn nhẫn đến vậy không hả, thân bại danh liệt... Hơn nữa tại sao lại là ta ra tay?"

"Ngươi mới bảo là lỗi của ngươi mà..."

"Cô mới bảo không phải do ta mà."

"Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi."

Cẩm Nhi luôn luôn đi theo chủ nghĩa thực dụng, khi cần tiết tháo thì giữ lại, đến lúc vướng bận thì cả tiết tháo cũng vứt luôn, lúc này nàng suy nghĩ lại, khó chịu liếc nhìn Vân Trúc, nói:

"Hơn nữa người ta còn có muội muội giới thiệu cho ngươi..."

Nghe nàng nói như vậy, Ninh Nghị không nhịn cười được, bảo:

"Được rồi được rồi, phục cô quá rồi! Nhưng sao cô không tự ra đó mà đánh bại y đi?"

"Ta cũng nghĩ đến rồi, nhưng sợ đánh không lại."

"Ta dạy cho cô mấy bài thơ, cô ra tỷ thí với y là được chứ gì!"

"Thơ của ngươi... làm sao ta dùng được?"

"Sao mà không được, chẳng hạn như đêm qua ít mưa lắm gió, rượu tàn ngủ mãi còn say, hỏi đứa kéo rèm bên đó, hải đường vẫn ở nơi đây..." (1)

Trước kia Ninh Nghị từng có thời gian làm thiết kế quảng cáo, cho nên viết các kiểu chữ khá được mà thơ từ cũng thuộc không ít, chỉ là sau đó quên nhiều, nhưng hai năm nay được tiếp xúc với các loại cổ văn, tự nhiên cũng nhớ lại kha khá, bây giờ cứ thuận miệng mà đọc, còn chưa đọc hết cả bài thì Cẩm Nhi đã trợn to hai mắt, gấp giọng nói:

"Từ từ từ từ, ta ta ta nhớ không kịp, chờ ta lấy giấy bút đã..."

Ninh Nghị cười phất tay bảo:

"Tí nữa nói tiếp."

Vân Trúc cũng kéo tay Cẩm Nhi đi. Tuy rằng nàng đã quen với tính cách không câu nệ của Ninh Nghị rồi, nhưng cũng cảm thấy chuyện như vậy không hợp lý lắm, mấy câu thơ lúc nãy Cẩm Nhi chưa thuộc, nhưng nàng cũng đã hiểu đại ý, bèn nháy mắt hỏi:

"Lập Hằng, đoạn sau thì sao?"

"Đoạn sau thái giám!" (2)

"Hả?"

Vân Trúc nghe mà chẳng hiểu gì, vẻ mặt rất ngây thơ nhìn hắn. Ninh Nghị xấu hổ, vội lục lại trí nhớ, đáp:

"Chắc là 'biết chăng, biết chăng, hẳn là đỏ tàn xanh trổ'."

"Thơ hay quá, nhưng mà nghe giọng như kiểu con gái ấy..." Vân Trúc nhẹ giọng nói.

Cẩm Nhi cũng gật đầu, bảo:

"Đỏ tàn xanh trổ... Cây này đẹp quá..."

"Ài, hồi bé có bà ni cô đi ngang qua nhà ta..."

Trong lúc Ninh Nghị đứng đây đùa giỡn với Vân Trúc, Cẩm Nhi thì biệt uyển đã có rất nhiều người, một bên đình viện này thực ra cũng đã tới gần đài cao giữa sườn núi, đắp lan can, trồng cây cảnh, vườn hoa, đây là chỗ có tầm nhìn thoáng nhất giữa sườn núi, đứng ở đó có thể thấy cồn Bạch Lộ và thành Thạch Đầu ở phía xa xa, rất nhiều phú thương, học trò đang đứng giữa sân hoặc vào trong thính đường trò chuyện, dĩ nhiên là có cả những kỹ nữ đi cùng.

Nếu là đạp thanh thì đương nhiên hành trình cố định sẽ không phải ở trong biệt uyển này, mảnh rừng phía sau biệt uyển cũng là sản nghiệp của Trần gia, đợi mọi người tập trung đông đủ xong sẽ cùng theo nhau leo lên núi. Lúc nãy mọi người đã lục tục kéo đến, Ninh Nghị cũng đã thấy Liễu Thanh Địch, thấy Tào Quan, thậm chí thấy cả Khởi Lan, Lạc Miễu Miễu, cô gái đi cùng Liễu Thanh Địch lúc trước đang nói chuyện với Khởi Lan, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Ninh Nghị bên này, Khởi Lan quay lại nhìn Ninh Nghị cười thẹn thùng, cô gái kia cũng xấu hổ hơi cúi người chào, Ninh Nghị và Cẩm Nhi ở bên này bàn luận chuyện này trên tư cách hai người đàn ông.

"Rõ ràng cô gái này có cảm tình với ta."

"Giả bộ đấy, hồi trước ta cũng chào hỏi kiểu đấy mà."

"Nhưng ta thì phải khác chứ, ta là Ninh Lập Hằng cơ mà, Khởi Lan sùng bái ta như vậy, vừa nãy khẳng định nói với nàng, nàng nghe xong, so sánh với Liễu Thanh Địch liền cảm thấy đi với ta vẫn tốt hơn... Ài, ta cảm thấy cũng ta có thể dùng biện pháp tán bồ y để trả thù Liễu Thanh Địch."

"Tán bồ y?" Cẩm Nhi chẳng hiểu gì cả.

"Là đào góc tường nhà y đó mà."

"Thật... thật làm được à?" Cẩm Nhi thoáng suy nghĩ, cũng khá chờ mong.

"Không thành vấn đề, dù sao ta cũng là một danh nhân mà..."

"Hứ, tán, tán xong thì bỏ rơi nàng chứ gì, đồ bội tình bạc nghĩa!"

"Sao ngươi ác vậy hả?"

Thực ra Ninh Nghị cũng không đến nỗi thiển cận như thế, nói tới chuyện này cũng là trêu Cẩm Nhi về dự định tán Vân Trúc mà thôi, dạo này Cẩm Nhi đang sầu não xem làm thế nào để ra tay với Vân Trúc tỷ... Nữ nhân yêu nữ nhân phải thế nào, nàng hoàn toàn mù tịt, không biết phải bắt đầu làm sao cả, dù sao nói gần gũi thì hai người đã quá gần gũi rồi, tối nào cũng ngủ chung. Hồi ở thanh lâu, nàng đã biết hai người phụ nữ khi ngủ thì có thể làm gì với nhau rồi, nhưng đó chỉ là về thể xác, còn về tinh thần phải bắt đầu ra sao nàng hoàn toàn không biết.

Thực ra nếu đúng là đồng tính luyến ái thì thế nào cũng phải có một bên nam tính hơn một chút mới chuẩn. Đằng này Cẩm Nhi lúc nào cũng coi Vân Trúc là cô gái bé bỏng cần được che chở, nhưng vẫn tự xem mình là phụ nữ một trăm phần trăm, cho dù là giả trang nam thì cũng chỉ là chơi đùa thôi, tuyệt đối sẽ không tự coi mình là nam nhân. Cho nên, cảm tình của nàng đối với Vân Trúc cũng chỉ là sự dung hợp của các cảm giác ngưỡng mộ, yêu quý, kính nể mà thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa thì lúc này nghe Ninh Nghị nhắc tới chuyện tán gái, nàng cũng cảm thấy rất hứng thú, đòi bàn luận với Ninh Nghị để kiếm kinh nghiệm.

Vân Trúc đứng cạnh nhìn hai kẻ không đứng đắn này, nàng tự nhiên biết Ninh Nghị đang nói đùa, Cẩm Nhi không chừng coi là thật cũng nên, làm như tình cơ liếc mắt nhìn Ninh Nghị, đợi Ninh Nghị nhìn nàng ra dấu "Yên tâm" thì nàng mới đổi tâm tư, chuyên tâm tìm hiểu ý nghĩa của mấy chứ "đỏ tàn xanh trổ", sau đó còn nhỏ giọng hát vài câu, đến khi có người đến đây mới dừng lại.

Người xuất hiện là hán tử lắm râu Tần Thiệu Khiêm, đi cạnh hắn là một tiểu Loli (3) chừng mười ba mười bốn tuổi, sau lưng là gã tùy tùng Tư Tiểu Hổ. Án theo trang phục thiếu nữ trên người tiểu Loli kia thì cô bé cũng là một kỹ nữ, hắn mới về hôm trước, ngay lập tức đã dẫn theo một tiểu Loli bên cạnh rồi, bản lĩnh thực quá cao cường, lúc giới thiệu, Tần Thiệu Khiêm cũng không ngại gì, nói luôn:

"Đây là Tiểu Lục cô nương."

Tiểu Lục cô nương trố mắt nhìn Nguyên Cẩm Nhi, đại khái là cũng quen biết, hỏi:

"Đây là... Cẩm Nhi tỷ tỷ à?"

Cẩm Nhi vẻ mặt kỳ quái nhìn Tiểu Lục, nhìn Tần Thiệu Khiêm chắp tay, hơi mất tập trung nói:

"Tại hạ không phải Nguyên Cẩm Nhi mà là ca ca của Nguyên Cẩm Nhi, Nguyên Bảo."

Bị nhận ra quá hiển nhiên, nàng cũng không muốn giấu giếm quá nhiều.

Cô bé Tiểu Lục bèn vén áo thi lễ:

"Chào Bảo Nhi ca ca ạ!"

Ninh Nghị cũng hết nhìn Tiểu Lúc đến nhìn Tần Thiệu Khiêm, mãi sau Tần Thiệu Khiêm mới kịp phản ứng, nói:

"À, Tiểu Lục hả, năm nay cô bé mới có mười bốn tuổi, đêm qua tôi đến Minh Thúy lâu, bên đó vừa muốn đưa cô bé ra tiếp khách lần đầu, thực là bậy bạ quá thể, cho nên tôi mới bỏ tiền mua lại, cũng tính gả cho Tiểu Hổ làm thiếp, nhưng Tiểu Hổ sợ vợ, nhất định không chịu, nên tôi đành phải mang theo..."

Tư Tiểu Hổ ở phía sau ngượng ngùng sờ lông mày, Tần Thiệu Khiêm đúng là phóng khoáng, ra chừng chẳng để tâm việc gì, Ninh Nghị thầm nghĩ tên này mới về nhà hôm trước, hôm sau đã đến thanh lâu mua gái, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ phóng khoáng lắm rồi.

Tần Thiệu Khiêm mà đến rồi, dĩ nhiên Tần Thiệu Hòa cũng có mặt, nhưng với thân phận của hắn thì chắc chắn Trần Lạc Nguyên phải tự mình tới đón, bây giờ hẳn là đang nói chuyện trong viện, nghe bảo ngoài Tần Thiệu Hòa, hôm nay Phò mã Khang Hiền cũng tới. Nghĩ mà xem, một đám văn nhân sĩ tử muốn so tài năng, giương cung bạt kiếm như thế, mấy đại nho muốn cậy già lên mặt làm trọng tài cũng không hiếm, riêng Khang Hiền thân thể còn cường tráng, lại thích trò vui, làm sao bỏ qua thịnh hội cỡ này cho được.

Sau đó có thể qua chào hỏi bọn họ, để Khang Hiền với Tần Thiệu Hòa làm cho thằng nhóc Liễu Thanh Địch ghen chết thì thôi.

Trong lòng còn đang nghĩ như vậy thì ở bên kia viện, mấy người Trần Lạc Nguyên đã đi ra phía này, sau đó bọn Chu Bang Ngạn, Lý Sư Sư cũng xuất hiện theo, những người cần tới đều đã tới đủ, cũng nên bắt đầu cuộc đạp thanh ồn ào này rồi. Còn về hỏa khí sẽ nảy sinh trên đường đạp thanh du ngoạn, chắc hẳn sẽ có những tiết mục cố định mà người ta chẳng kinh ngạc gì, chỉ là không biết có nhiều hay ít thôi...

---------------

Chú thích:

(1) Đoạn thơ này trích từ bài "Như mộng lệnh" của nữ sĩ Lý Thanh Chiếu.

Nguyên văn:

Tạc dạ vũ sơ phong sậu,
Nùng thuỵ bất tiêu tàn tửu.
Thí vấn quyển liêm nhân,
Khước đạo hải đường y cựu.
Tri phủ?
Tri phủ?
Ưng thị lục phì hồng sấu.

Dịch thơ:

Đêm qua nhiều mưa ít gió
Rượu tàn ngủ mãi còn say
Hỏi đứa kéo rèm bên đó
Hải đường vẫn ở nơi đây
Thật chăng
Thật chăng
Hẳn là đỏ tàn xanh trổ

(Bản dịch của Tiểu hài nhi)

(2) Thái giám: từ lóng thời hiện đại, dân Tàng Thư Viện chắc biết, nghĩa là... cụt. Truyện bỏ dở giữa chừng thì gọi là thái giám. Thơ từ cũng vậy. Ninh Nghị là người hiện đại, dùng nhiều từ lóng hiện đại.

(3) Tiểu la lỵ: tiểu loli, chỉ bé gái tuổi còn nhỏ nhưng đã có nét quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK