Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mấy đống lửa trại ảm đạm leo lét gần tàn, nơi đóng quân đã sang giai đoạn nghỉ ngơi.

Nơi đóng quân nho nhỏ ở trên đỉnh núi này, quây lại một chỗ, chẳng hợp quy tắc gì cả, không có rào chắn cũng không có nhiều người tuần tra cảnh giới, trong đó lều vải cũng ít, các binh sĩ mệt mỏi ôm các loại binh khí đủ thể loại, gậy gộc cuốc xẻng, thượng vàng hạ cám, nằm ở bãi đất hoang quanh lửa trại mà ngủ, lúc này tuy bị đủ các loại muỗi đốt, nhưng ai nấy đều mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lục Sao đang nằm ngủ trong lều... Thực ra y cũng không hề ngủ mà đang nằm trên giường gặm nửa con gà nướng, nhìn lên đỉnh lều, thỉnh thoảng phun ra mấy miếng xương.

"Mẹ nó..."

Trong lòng y khó chịu, chung quy cũng là vì lúc trưa hôm nay phải chịu cơn giận không tên, huynh đệ mình mấy người bị đánh, vốn chịu đựng mai phục trong sơn cốc bao lâu, mà cái tên Diêu Nghĩa kia lại cứ khăng khăng là mình đánh lén hắn. Thực sự là tội thêm tội, không lời nào tả xiết, thực rất khó chịu...

Bọn họ lần này lên phía bắc, tuy nói rằng trách nhiệm chủ yếu là nhiễu loạn Hồ Châu, khiến cho Hồ Châu không thể nào để ý dến Gia Hưng hay Hàng Châu được, nhưng nhiệm vụ chủ yếu thực ra cũng không nặng. Lúc này ở mặt tây bắc này, thực sự có thể cứu viện Hồ Châu và Gia Hưng thì cũng chỉ có Vũ Sậu quân của Khang Phương Đình mà thôi, nhưng từ lúc Phương Tịch vừa mới bắt đầu chiếm Hàng Châu, Vũ Sậu quân cũng đã bị em gái của Phương Tịch là Phương Bác Hoa kiềm chế ở vùng tây bắc, chỉ cần Phương Bách Hoa không thua thì số quân này của Hồ Châu không thể hỗ trợ bên nào hết cả.

Trong nhiệm vụ cướp của giết người nhàn nhã như thế lại gặp tai bay vạ gió cỡ này, y vốn nghĩ trong bụng rằng cho dù thế nào cũng phải đánh trả một phen, nhưng sau đó tự nhiên không thể thành công. Đội quân pháp màu đen kia vừa mới đến thì cả hai bên đều tắt lửa im họng.

Trong quân của Phương Tịch, tuy đa số là binh sĩ do nạn dân không nhà tạo thành, vũ khí cũng không có đủ, tỷ như Lục Sao y, chính là đội ngũ kéo từ quê nhà huyện Đồng, sau đó gia nhập vào quân của Thánh công, được cho vào biên chế với một ngọn núi riêng. Nhưng mấy đội quân chân chính tinh nhuệ vẫn có.

Quân đội dưới tay mấy người Phương Thất Phật tạm thời không nói tới, vì để giữa cho những tình huống chạy loạn trên chiến trường không quá nghiêm trọng, đội quân pháp do Phương Bách Hoa xây dựng kia đúng là tinh anh trăm phần trăm không kém một chút, những người trong đội quân ấy đều mặc áo đen, đều là những kẻ tàn nhẫn giết người như ngóe, có mấy lần tham chiến, cứ hàng trước ngã xuống thì hàng sau lập tức tiến lên. Hiện tại, người chấp chưởng đội ngũ này là một người trẻ tuổi tên là An Tích Phúc, có dáng vẻ thư sinh trầm mặc ít lời, nhưng không thể không thừa nhận rằng, mỗi lần thấy hắn, Lục Sao đều thấy chột dạ.

Cũng không thể không nói, hiện giờ trong quân khởi nghĩa, đoàn người tham dự cơ bản vẫn là cảm giác hỗn loạn, nắm đấm của ai to hơn thì người khác phải sợ, Lục Sao tự nhiên không thể nào trêu chọc nổi mấy người Đặng Nguyên Giác, Thạch Bảo, Ti Hành Phương, cũng không thể trêu chọc được Hắc Linh vệ, nhưng y vẫn cứ trêu vào thủ hạ của Lệ Thiên Nhuận, Ti Hành Phương là Diêu Nghĩa. Hôm nay trong lòng tất nhiên là khó chịu, lúc này ngủ không yên, trong bụng thầm chửi một trận.

Trong lòng y đang tự phát tiết, đột nhiên nghe ở ngoài lều trại vang lên tiếng náo động nho nhỏ, trong lòng y thất kinh, tự nhủ chẳng lẽ Diêu Nghĩa lại tới quấy rối sao? Vớ lấy thanh đại đao, lập tức vén rèm đi ra ngoài, chỉ là mới bước ra khỏi lều vài liền thấy đoàn người xuyên qua nơi đóng quân, tiến về phía y, người dẫn đầu vóc dáng nhỏ nhắn, không ngờ lại là một thiếu nữ mặc váy, đội nón rộng vành phủ sa đen, đi sau nàng là một người có thân hình cao lớn, cõng một chiếc tráp lớn, ở phía sau, có thể lờ mờ nhìn được sơ bộ đoàn người đi tới, những người này bước chân rối loạn trong ánh lửa trại, ánh sáng loang lổ từng chấm từng chấm cuốn lên giữa không trung, Lục Sao suy nghĩ một chút về lai lịch của những người vừa đến kia, khi phản ứng lại thì chỉ biết sửng sốt.

Cô gái kia lấy ra một tấm lệnh bài quơ quơ trước mặt y, Lục Sao bèn vội vàng hành lễ, người trung niên cõng hộp gỗ ở phía sau đã mở miệng trước:

"Lục tướng quân không cần đa lễ, chúng ta đến tìm một vị thư sinh tên là Ninh Lập Hằng, khả năng là ở trong đội ngũ lưu vong chạy về phía bắc, Lục tướng quân có nghe nói đến người này hay không?"

Lục Sao ngẩn người, đáp:

"Không, không nghe nói gì cả..."

"Ngươi thẳng một đường tới đây, nhất định là cũng bắt được vài kẻ lạc đội trên đường, bọn chúng bị giam chỗ nào, đưa chúng ta đi hỏi thăm một chút, có được không?"

Đám người chạy loạn ở hướng nào cũng có, thẳng một đường tới đây ít nhiều gì cũng bắt được dăm ba kẻ, có người bị giết đi, cướp tài vật, cũng có người bị bắt lại để thẩm vấn. Lục Sao liền vội vàng gật đầu, sau đó mang theo đội người của mình đi qua, xa xa nhìn lại, trong quần sơn bóng đen thấp thoáng lay động, tựa hồ còn có nhiều người mai phục. Sau khi người được mang tới, thiếu nữ không cần y ở bên bảo vệ nữa, y bèn quay trở về, ngồi bên đống lửa dõi mắt sang bên kia xem.

Đội người trước mắt này, trước kia y chưa bao giờ gặp gỡ, chỉ mới nghe nói tới mà thôi. Đây chính là Bá Đao quân do Lưu Đại Bưu nổi tiếng vùng tây nam suất lĩnh. Lưu Đại Bưu này vốn là hào kiệt lục lâm, không phải là sơn tặc, chỉ là có chút giao tình với Phương Tịch, khi Phương Tịch khởi binh thì giương cờ hô ứng, cùng với Hắc Linh vệ là nghĩa quân tinh nhuệ của Phương Tịch.

Đương nhiên, khác với Hắc Linh vệ chém giết trên chiến trường mà nên danh tiếng, Bá Đao quân này chủ yếu là nhờ danh tiếng có sẵn từ trước của bản thân Lưu Đại Bưu, có người nói người này một thanh bá đao, ở Giang Nam không có địch thủ, là một anh hùng thân cao tám thước vòng eo tám thước, tướng mạo oai phong, trong nghĩa quân cũng khó tìm được mấy người có thể sánh kịp.

Lúc Lục Sao mới gia nhập nghĩa quân được nghe người ta kể, cực kỳ khâm phục Lưu Đại Bưu này. Nhưng trong quá trình thắng tiến địa vị của mình, y mới phát hiện ra rằng tuy rằng thỉnh thoảng có thể gặp binh lính trong Bá Đao quân, nhưng bản thân Lưu Đại Bưu thì lại chưa bao giờ gặp. Người này dường như không tham gia các hoạt động tranh quyền đoạt lợi, cướp địa bàn ở trong nghĩa quân, là một người rất thần bí, làm việc thì thô bạo ngang ngược. Nhưng đến sau đó, Lục Sao lại loáng thoáng nghe kể, Lục Đại Bưu kia đã chết từ mấy năm trước rồi, bây giờ người nắm quyền thay lão ta chính là con gái Lưu Đại Bưu, nhưng cũng khăng khăng bước bỉnh đòi người ta gọi nàng là Lưu Đại Bưu, tựa hồ như muốn tiếp tục dùng tên của cha mình, lúc đầu y mới nghe kể thì cảm thấy khá buồn cười, nhưng sau đó mới phát hiện bầu không khí có chút không đúng.

Có người nói rằng cô con gái này của Lưu Đại Bưu tuy rằng tính tình quái lạ, nhưng võ nghệ cực kỳ cao cường, đây là thượng tầng của nghĩa quân, hầu như không có người nào dám cười vào ba chữ Lưu Đại Bưu hết cả, đều là vì nàng đã đánh một trận với những người ở trong đội ngũ lãnh đạo kia. Cô gái kia thân thể mỏng manh, sử dụng thanh bá đao cương mãnh của nhà mình, mở ra lối đi riêng, nghe nói ngay cả những người có võ nghệ cao nhất trong quân hiện giờ là Thạch Bảo, Vương Dần cũng không thể đánh thắng được nàng, đệ tử dưới tay Phương Thất Phật là Trần Phàm, nghe nói có sức mạnh nhổ bật gốc được cả cây liễu, trên chiếm trường mạnh như Tu La, nhưng nghe nói giao thủ với Lưu Đại Bưu cũng chỉ ở thế hòa mà thôi.

Trong này có nguyên nhân gì khác hay không, Lục Sao cũng không rõ lắm, nhưng có thể sống sót trong thế cục đánh ngang tay ấy, ở trong quân đội, cũng có một số người nghe nói là bị chính Lưu Đại Bưu giết chết, sau lần đó người bên ngoài tuy rằng rất hiếm khi nhìn thấy cô gái kia, nhưng cũng không dám gọi nàng bằng từ gì khác ngoài Lưu Đại Bưu, lâu dần, ngược lại cũng truyền đi thành giai thoại. Hôm nay là lần đầu tiên y nhìn thấy, chưa thấy có vẻ gì là thô bạo ngang ngược cả, nhưng cuối cùng cũng không dám biểu hiện ra chút dáng dấp không cung kính nào.

Cứ như vậy một hồi lâu, bên kia đại khái đã thẩm vấn xong, lại đi về phía bên này. Thiếu nữ khẽ gật đầu cảm ơn y, y vội vàng đáp lễ, người đàn ông trung niên ở phía sau nói:

"Chuyện đã hỏi qua nhưng vẫn không có kết quả gì, chúng ta mới từ chỗ Tiết tướng quân Tiết Đấu Nam qua đây, chắc là Diêu tướng quân cũng ở đâu gần đây, không biết Lục tướng quân có nhìn thấy không?"

Đoàn người này thực ra vẫn rất giữ lễ đúng mực, Lục Sao nghe được vấn đề kia thì mới biết đội ngũ của thiếu nữ đi tới hỏi thăm hết thảy những đoàn quân đi lên phía bắc, bèn lập tức vội vàng gật đầu, đáp:

"Có nhìn thấy chứ, Diêu Nghĩa ấy à, đội ngũ của bọn họ hẳn là phải ở ngay ngọn núi kia, qua phía tây một đoạn là thấy. À, còn có Hắc Linh vệ do An tiên sinh suất lĩnh nữa, đại khái đã đi về phía trước kia rồi."

"Đa tạ."

Những người này nghe Lục Sao nói xong, liền quay lưng rời đi, hướng về phía bóng tối kia, đi được vài bước, Lục Sao mới nhìn thấy cô gái kia quay đầu trở lại, mở miệng nói, đây là lần đầu tiên y nghe thấy giọng nói của đối phương, có chút lạnh lùng nhưng cũng khá dễ nghe:

"Chúng ta đang tìm một người tên là Ninh Lập Hằng, nếu như ngày mai Lục tướng quân có gặp đoàn người lưu vong nào, phiền ngài hỏi giúp cho một chút, xin đa tạ."

"Uầy... cái này là đương nhiên, không thành vấn đề."

Lục Sao nói xong, nhìn những người kia khuất dần trong bóng đêm phía xa, mới thở phào nhẹ nhõm. Có cảm giác những người này tính tình có vẻ cũng dễ sống chung, lại chợt cảm thấy, đây có lẽ là khí thế trên thân những người lợi hại, tốt nhất là sang chỗ Diêu Nghĩa nổi giận, trừng trị bọn người Diêu Nghĩa một trận, vậy thì tốt biết mấy...

Cùng thời khắc đó, hãy dời ánh mắt của chúng ta về phía bắc, có rất nhiều người lưu vong đang trú ẩn trong thung lũng, mấy ngọn lửa trại đang cháy bập bùng. Trong màn đêm tối tăm bên này, Thiền Nhi đang ôm hai đầu gối ngồi xuống trên vạt cỏ, ánh mắt có chút bi thương nhìn bóng người xa xa bên đống lửa bên kia, mà một bóng con gái khác còn đang bưng một chén nước đi về phía bên ấy.

Có một số chuyện nàng không hiểu, cho dù lúc trước đã hiểu loáng thoáng, nhưng đến lúc này cũng trở thành không hiểu.

Lúc còn sáng sớm, vết thương trên tay của cô gia được chẩn đoán là rất nguy cấp, đại phu phải tiến hành cấp cứu. Nàng và Quyên Nhi, Hạnh Nhi tỷ bị tiểu thư bắt buộc phải theo hàng ngũ khởi hành trước, nàng đau lòng đến mức muốn khóc được, nhưng vì đó không phải thời điểm để khóc, nên nàng cố nhịn xuống.

Lúc xế chiều tiểu thư và cô gia đều đã đuổi kịp, vì thế nàng vô cùng vui mừng. Nhưng ở trên đường đi nàng đã hỏi thăm, biết thương thế của cô gia là vô cùng nghiêm trọng. Nhưng vừa mới đến bên này, cô gia lập tức bắt đầu làm việc, làm đủ các loại sự tình, bôn ba khuyên bảo các phú thương kia bỏ ra ít vàng bạc châu báu làm mồi nhử, triệu tập lão binh, thợ săn hỏi đủ thứ chuyện, mãi cho đến tối rồi mà những chuyện này vẫn chưa dừng lại, cô gia vẫn còn ở bên đống lửa hỏi chuyện, thỉnh thoảng suy nghĩ một chút, đi tới, đa số thời gian viết viết vẽ vẽ trên giấy kết hợp với địa đồ.

Dưới tình huống bị thương sẽ làm cho suy nghĩ của người ta trở nên chậm chạp hơn, tình hình của cô gia tựa hồ cũng không được tốt lắm, nhưng từ đầu tới đuôi cô gia đều chưa hề dừng lại, thỉnh thoảng hỏi dò cách nhìn của tiểu thư, mãi cho đến khi những người bị cô gia hỏi thăm đã ngủ hết cả rồi, thì cô gia vẫn còn viết lách, còn suy nghĩ.

Thực ra cũng không phải là nàng hoàn toàn không hiểu ý đồ của những việc mà cô gia làm, nhưng có thứ gì đó vẫn canh cánh trong lòng nàng, cô gia bị thương quá nặng, cô gia sẽ không chịu được nữa mất...

Muốn qua đó khuyên người mấy câu, nhưng vẫn không thể có được dũng khí để tiến tới, lần này tiểu thư cũng không khuyên bảo cô gia, tiểu thư theo ở bên cạnh, ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, phần lớn thời gian là yên lặng không nói lời nào, như thế chắc chính là phu xướng phụ tùy. Nàng rất ngưỡng mộ sự tri âm tri kỷ của tiểu thư và cô gia, có thể... cô gia sẽ không chịu đựng được...

Lúc nãy nàng bưng một chén nước muốn bước qua đó, gần như đã lấy hết dũng khí, làm điều vượt quá bổn phận của nha hoàn, tính sang mở miệng khuyên bảo cô gia dừng lại, có điều lúc tiểu thư đến nhận lấy chén nước trên tay nàng, có lẽ nhìn thấy biểu hiện trên mặt nàng, cho nên tiểu thư khe khẽ lắc đầu ôm lấy nàng, sau đó thay nàng bưng chén nước qua bên kia. Nàng trở lại bên này, không lòng dạ nào mà ngủ được, nhìn dáng vẻ tiểu thư và cô gia ngồi song song với nhau ở bên kia, nàng ôm hai đầu gối, kê hai má lên trên đầu gối, thấp giọng, cố kìm nén mà khóc...

Ánh lửa bập bùng, thổi một mảng bụi sáng lấp lóa bay lên, trong ánh sáng, Ninh Nghị ngẩng mặt lên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lại cúi thấp đầu xuống, tiếp tục viết viết vẽ vẽ xuống mặt giấy. Đêm, vẫn còn rất dài...

Đêm hôm ấy, Ninh Nghị vừa mới đặt mình xuống thì ngày mới đã tới rồi, liền lại tiếp tục suy nghĩ tiếp kế hoạch ngày hôm qua. Đoàn người chạy nạn nhổ trại, chuyển hướng, hắn ở trên ngựa tiếp tục suy nghĩ, có lúc thương nghị với Tô Đàn Nhi, đưa cho Tô Đàn Nhi xem những thứ hắn đã nghĩ, trên đường đi lại tiếp tục hỏi thăm. Mãi cho đến khi chạng vạng, hắn mới đưa cho Trần Hưng Đô một phần đại khái của kế hoạch, trong đó có một vài chi tiết nhỏ còn cần người thực sự hiểu chuyện nhà binh sửa chữa cho phù hợp, đến cuối cùng có tiếp thu được hay không cũng khó nói, nhưng trước mắt chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.

Lúc một nhóm người vào thương nghị trong doanh trướng vừa mới được dựng lên, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi cưỡi chung một con ngựa, thong thả tiến về phía gần sườn núi, ở bên kia sườn núi là một con nước uốn lượn quanh co. Mặt trời ngả bóng về tây, ánh dương ở trên núi, đổ xuống mặt nước một ánh sáng màu vàng kim lấp lánh, ở dưới núi cảnh vật tươi tắn, trên sườn núi hoa dại nở một vùng đẹp đẽ.

Ninh Nghị xuống ngựa, đưa tay đỡ Tô Đàn Nhi nhảy xuống, sau đó, mặc dù là bảo vệ thê tử, nhưng cũng lảo đảo lùi lại mấy bước, hai người ngã chổng vó trong sườn dốc đầy cỏ. Lúc này Ninh Nghị vẫn còn sức, tuy rằng ngã chổng kềnh những cũng không đến nỗi để Tô Đàn Nhi phải chịu chấn động quá mạnh, sau đó hai người nằm ở đó cười khe khẽ.

Ngửa đầu nhìn lên, là chạng vạng của ngày mùng chín, bầy chim nhạn nối nhau bay qua bầu trời, hôm ấy mây thật đẹp, trắng tinh như những sợi bông. Ninh Nghị dang hai tay ra, Tô Đàn Nhi nhẹ nhàng đặt tay trên bụng, tựa như hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ ấy nằm đó một hồi lâu, mới có người mở miệng nói chuyện...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK