Tối hôm nay, một mình Lưu Tây Qua ngồi ăn cơm ở quán nhỏ, đợi mấy anh em nhà Tề gia tới giết, nếu ai đó tìm nội gián thì chắc chắn hoài nghi ông chủ quán nhỏ, nhưng trông ông ta chẳng có biểu hiện nào nghi vấn cả.
Đám sát thủ Tề gia tới rất nhanh, đám Lâu Tĩnh Chi đương nhiên không thể suy nghĩ thấu đáo hết mọi chuyện, Ninh Nghị là người đã trải qua một kiếp, hiểu được một phần nhân sinh nên vẫn mang lòng cảnh giác như cũ. Ý nghĩ nội gián kia chỉ lướt qua, trong đầu vẫn duy trì một hai phần cảnh giác với ông chủ quán. Khi Tề Tân Dũng hét lớn, Ninh Nghị cầm súng theo bản năng, bóng người xuất hiện là hắn đã nhắm vào đầu đối phương rồi.
Ở đây toàn là cao thủ võ lâm, dù muốn giết Lưu Tây Qua cũng phải toàn lực đánh một trận, bây giờ lại thấy một cao thủ chết trong tích tắc, đám người Tề gia sợ hết hồn, thấy tình hình không ổn là lập tức quyết đoán, co chân chạy mất. Trên đường lớn chỉ còn gió lạnh thổi hiu hiu.
Vừa mới giới thiệu bản thân, người ta không thèm nghe đã co giò chạy, quả thực là không phải phép cho lắm. Chẳng qua từ trước đến giờ, chưa ai nghe cái danh Huyết Thủ Nhân Đồ của hắn mà sợ hãi cả, người ta không để ý cũng thành thói quen.
Bên kia, đám người Lâu Tĩnh Chi là thương vong thảm trọng nhất, người tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ vẫn còn đang kinh hồn táng đởm, tay cầm kiếm của Lâu Tĩnh Chi vẫn còn đang run rẩy, mặt thì sợ hãi ngơ ngác. Chỉ có Lưu Tây Qua là đang thích thú thu quyền, yên lặng đứng một lúc, ánh mắt đảo một vòng sau đó bật cười.
- Ha ha... ha ha ha...
Nàng không hề có ý nghĩ là phải truy kích đám người Tề gia nên bây giờ bàn tay nhẹ che miệng, nhìn Ninh Nghị cười ngặt nghẽo, sau đó đưa mắt sang chỗ khác, chắc là cái danh Huyết Thủ Nhân Đồ của Ninh Nghị đã chọc cười nàng. Tiếng cười của nàng như hoa như chuông, êm ái lạ thường, làm ấm con đường đang hiu lạnh
Ninh Nghị che trán, sau đó cũng lắc đầu bật cười:
- Ha ha...
Lâu Tĩnh Chi đứng nhìn đôi nam nữ đang cười ha hả với sắc mặt khó coi, đám gia vệ thì liên tục hỏi thăm xem hắn thế nào, tình hình bây giờ khiến hắn không biết nên làm gì cho phải.
Cô gái đối diện cười tới mức gập người, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trên mặt đã có thêm một tấm lụa, nói một câu:
- Đi thôi.
Nàng đi về phía vách tường đối diện, hai tay rút đại đao, sau đó lại xé một tấm vải của quán nhỏ bọc lấy đại đao, đeo ở sau lưng. Trong toàn bộ quá trình, cô gái không nhìn Lâu Tĩnh Chi một cái, Ninh Nghị sóng vai với nàng bước đi, họ vừa ra ngoài thì thấy binh lính đang kéo đến.
Ánh lửa lướt qua, tiếng người huyên náo, sau một lúc lại trở lại yên bình. Ninh Nghị và Lưu Tây Qua đi trên đường phố vắng vẻ, hai người không nói chuyện, phải một lúc sau cô gái mới mở miệng, giọng nói khá yếu ớt.
- .... Nhà ta với nhà của Tề thúc thúc vốn là tương giao nhiều đời, mặc dù không thân cận như nhà Phương bá bá nhưng theo giang hồ vẫn là tương giao, hiểu trong lòng nhưng không tuyên bố ra ngoài. Ta vốn tưởng giao tình này sẽ đời đời truyền tiếp nhưng không ngờ kết cục lại thành ra thế này. Tất cả đều là người giang hồ, đấu đi đấu lại cũng chỉ biết nói mình thân bất do kỷ...
Đêm đã khuya, mặt cô gái đã bị che khuất sau tấm lụa nên không nhận ra thái độ của nàng như thế nào, qua lời nói yếu ớt có thể đoán, nàng đã mang trong mình khá nhiều tâm sự nặng nề. Ninh Nghị đi bên cạnh nhưng không trả lời, phía trước là một cái cầu đá nhỏ, ven cầu có mấy bụi hoa, đối diện bên sông có một mái nhà, ánh đèn từ đó truyền ra, mui thuyền dưới sông lắc lư.
Quan hệ giữa hai người tới lúc này vẫn chỉ là chủ khách, cô gái nói xong mới nhận ra mình không nên nói nhiều như vậy nên không nói gì nữa. Qua một lúc, nàng mới nhẹ nhàng “ư” một tiếng, đột nhiên giơ tay che miệng. Ninh Nghị quay đầu hỏi:
- Sao vậy?
Nàng không nói gì, chỉ phất tay với Ninh Nghị rồi nhanh chóng chạy về phía trước, đứng bên cạnh cầu đá, cúi người ra ngoài, trông hình như muốn nôn, thế nhưng chỉ ho được hai tiếng. Ninh Nghị thấy người nàng lắc lư bèn nhanh chân chạy về phía trước.
Cô gái đang đeo một thanh đao nặng ở sau lưng, người dần cúi và nghiêng về phía trước, hai tay nàng đã rũ xuống, hai chân đột nhiên bềnh lên, bụng vắt tréo trên lan can cầu, trông khá là thú vị. Ninh Nghị thì nhận ra nàng đã ngất xỉu, có lẽ tay vẫn còn vô thức bám lấy lan can nhưng do người mất cân đối nên ngã xuống sông.
Cô gái mới rơi khỏi lan can thì Ninh Nghị cũng vọt tới, đưa tay tóm được cái dây vải bọc đao, thân hình cô gái liền treo lủng lẳng. Lắc lư mấy cái, có thể do tấm vải không bền, mắt thấy sắp rách thì thân hình cô gái đã cử động lại, sau đó tung mình, Ninh Nghị buông lỏng tay, thân hình cô gái đã bay lộn giữa không trung.
Xẹt xẹt, cô gái đạp nước lộn vài vòng, một tay cởi dây vải, thân hình lao vào bờ. Thanh đại đao kia rơi xuống nước, nước bắn lên thật cao, thân hình cô gái lăn xuống bãi cỏ ven sông, đập vào bờ đê. Nàng mơ màng lắc lư thân hình mấy cái, một tay chống người, phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi nôn ra máu, cô gái bắt đầu tỉnh táo dần, nàng nằm ngửa một lúc rồi xé khăn lụa đang dính máu, lê mình về phía sau, lưng tựa vào bờ đê, hít sâu mấy hơi, co chân, hai tay ôm gối, thu mình trong bóng tối.
Dù võ nghệ của nàng có cao hơn nữa thì sức người cũng có hạn. Chuyện liên quan tới Tề Nguyên Khang, Ninh Nghị không biết nhưng chứng kiến cảnh thiếu nữ dằn vặt về tình nghĩa ngày xưa. Nàng bị ép phải động thủ, suất binh vào giết Tề Nguyên Khang, dùng quy củ giang hồ tận lực đơn đả độc đấu, tiễn đối phương lên đường, sau đó lại thi triển công phu chống lại sát thủ của Tề gia. Nàng dùng sức của bản thân thực hiện theo cái gọi là quy củ giang hồ, tới bây giờ cơ thể không thể chịu đựng nổi nữa, bị nội thương.
Tu luyện công phu nội gia chú trọng hơi thở, nội thương tới mức nôn ra máu đã chứng tỏ thương thế của nàng rất nghiêm trọng. Ninh Nghị đi vòng qua đầu cầu tới, nhảy xuống bờ đê, cô gái nhìn hắn khẽ cười nói:
- Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng? Tại hạ Bá đao Lưu Đại Bưu... xin chỉ giáo nhiều cho.
- Không dám, không dám.
Ninh Nghị nói một câu rồi ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
- Người cần ngưỡng mộ đã lâu... là cha của ta... Ta là Bá đao Lưu Tây Qua...
Nàng nói rất nhẹ nhàng, suy nghĩ một lúc xong lại nói tiếp:
- Nếu như để người khác nghe được chuyện dùng bá đao bổ dưa hấu thì sao nhỉ, người ta sẽ cười… Sau này sẽ có người nói là Dưa hấu đao Lưu Đại Bưu, Dưa hấu đao Lưu Tây Qua, thậm chí còn cả Dưa hấu đao Lưu Đông Qua (Bí đao), thời nhỏ còn ta tên là Dưa hấu, người thích trêu ta thường gọi ta là Lưu Bí Đao, Lưu Bí Đao…
Chắc là do gánh nặng trên vai đã nhẹ, áp lực cũng đã được buông xuống, cô gái nói với giọng êm ái, nhớ lại tuổi thơ liền nhạo báng mình. Ninh Nghị nhìn dòng sông đang chảy xuôi trước mắt nói:
- Lại còn cả Bí Đao nữa à... Nếu mà gọi thành Bắc Qua (bí đỏ) thì chắc chắn mọi người sẽ suy nghĩ xem Bí Đỏ là thứ gì. Chỉ cần chém nhiều người thì mặc kệ là đao gì, dưa gì, người ta đều không dám cười. Mặc dù ta có cái danh là Huyết Thủ Nhân Đồ, nhưng lại không có võ nghệ, danh thì kêu đấy nhưng chẳng ai sợ.
- Huyết Thủ Nhân Đồ cũng đâu có gì kêu lắm.
Cô gái bật cười, sau đó nhìn hắn một cái:
- Chẳng qua, nếu bảo ngươi không có võ nghệ thì cũng không đúng. Mặc dù tên ngươi không khó nghe như ngoại hiệu, nhưng Bá đao Lưu Tây Qua đại danh đỉnh đỉnh như ta cảm thấy, một ngày nào đó ngươi sẽ nổi danh khắp giang hồ.
- Cám ơn lời tốt lành của Dưa hấu.
- Ừ... Dưa hấu chúc tốt lành...
Nàng gật đầu một cái, sau đó lập lại câu nói của Ninh Nghị, tiếp tục nở nụ cười, thậm chí còn phải cố gắng kìm nén, đấm hai cái khá mạnh xuống cỏ, ho khan mấy tiếng, điều chỉnh hô hấp rồi nói tiếp:
- Thật ra tối nay ta định tìm Lệ Thiên Hữu gây chuyện, chẳng qua trước đó bị thương, sau đó còn phải đánh nhau nên chưa làm được. Hôm nay ngươi giết một người bên họ, chuyện này liền kết thúc ở đây, được không?
- Ừ, vốn ta cũng không nghĩ phải làm gì cả, hơn hết là không nên hùng hổ dọa người.
- Hùng hổ dọa người... Ha ha.
Lưu Tây Qua cười một tiếng:
- Chẳng có gì là hùng hổ dọa người cả, ban đầu cùng Phương bá bá cùng cha ta bàn mưu tính kế khởi sự còn có Bách Hoa cô cô, Thất bá bá, tất cả họ đều thường xuyên gặp gỡ, bàn bạc. Lúc ấy, ta đều luyện võ mỗi ngày, đồng thời giúp cha ta xử lý việc trong trang, nhiều khi chỉ tay năm ngón. Bọn họ hỏi ta, tương lai có chí lớn gì, ta liền nói, tương làm phải nữ hoàng đế, cai quản rất nhiều người. Khi đó mọi người liền quyết định, nếu khởi sự thành công sẽ phong cho ta làm một nữ hoàng đế, chỉ cần việc ta nhìn thấy đều có thể quản.
Bình thường khi nàng tiếp xúc với người ngoài, mặc dù cố tình làm cho mình trở nên thoải mái nhưng trong xương cốt vẫn có sự cố chấp lạnh lùng, gần giống với hình thượng thiếu nữ ba vô ngày nay (1).
(1) Thiếu nữ ba vô: vô khẩu, vô tâm, vô biểu tình. Chỉ người con gái ít nói, chỉ nói khi thật sự cần thiết, không biểu hiện suy nghĩ trong lòng, không biểu hiện thái độ qua lời nói, cử chỉ, nét mặt.
Ninh Nghị nghĩ tới cảnh lúc nàng mười một, mười hai tuổi giơ tay múa chân chỉ trỏ cũng cảm thấy buồn cười. Còn về phần làm nữ hoàng đế thì rất đơn giản, với địa vị của nàng ở trong quân Phương Tịch hiện giờ, nếu sau này có thể khởi sự thành công, việc phong cho Bá Đao doanh thống ngự một quận một huyện, đồng thời phong cho nàng làm nữ hoàng đế gì gì đó không phải là chuyện khó.
- Lệ Thiên Hữu cậy anh trai của hắn để tác oai tác quái, cho rằng lời nói của ta không thật, nên muốn ra tay dò xét. Hắn cho rằng mình có thể nhận ra được cách nghĩ của ta khi ta đối đáp với người ngoài, cho rằng ta cũng giống như những người khác. Nếu không phải có chuyện Tề thúc thúc, tối nay người bên cạnh hắn sẽ chết sạch, chẳng qua... nếu Lệ Thiên Nhuận vẫn còn sống, ta đúng là không cách nào giết hắn cả, cho nên... chuyện tính như vậy đi...
Kết thúc câu nói có thể nhận ra, trong lời nói của nàng vẫn còn ý châm chọc. Lệ Thiên Hữu gây hấn chỉ nhằm mục đích dò xét, tuy nhiên chuyện tối nay nếu đem đặt lên bàn cân thì đã vượt qua mức độ có thể tha thứ của thiếu nữ. Tuy nhiên, cô gái biết rằng có rất nhiều chuyện không thể nói lý, nàng vẫn là một thành viên trong giang hồ, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình. Chắc là do nghĩ tới điểm này nên nàng mới không còn hứng thú nói tiếp.
- Thật ra thì ta cũng như vậy, người trong giang hồ luôn phải ám chiến đấu đá... Chẳng qua, ta cảm thấy ta rất lợi hại, ta rất biết quản lý chuyện bên mình, cuộc sống của những thành viên Bá Đao doanh tốt hơn trước, ngày hôm sau tốt hơn hôm trước, tốt hơn so với những nơi khác. Năm trăm năm trôi qua, hoàng đế đã thay đổi rất nhiều, sự khác nhau cũng chỉ là người này tốt hơn người kia một chút hoặc xấu hơn người kia một chút. Các ngươi học hành, cả ngày đều nói cái gì mà thiên thu, cái gì mà đại thống, chẳng có tác dụng gì cả… Ninh Lập Hằng, ngươi nói xem có đúng không?
Ninh Nghị gật đầu một cái:
- Đúng vậy, khác nhau chỉ là tốt hơn một chút, xấu hơn một chút, tốt hơn một chút nữa và xấu hơn một chút nữa mà thôi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK