Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc cầm khăn mặt đi qua sương phòng, vô tình thấy Hạnh Nhi đang ăn vụng kẹo.

Nói ăn vụng thực ra không được chuẩn xác cho lắm, là đại nha hoàn trong nhà, về thực chất chẳng khác gì quản gia, số tiền Hạnh Nhi quản lý trong tay không nhỏ, riêng tiền lương tháng của nàng cũng đã mười hai lạng rồi. Ở cái thời đại mà dăm ba chục lượng bạc đã có thể bán đứt một con người, cộng thêm phong bao lì xì mỗi dịp lễ lạt, với bổng lộc như vậy, nếu đi ra bên ngoài thì Hạnh Nhi hoàn toàn có thể làm một tiểu phú bà đủ sức cạnh tranh với người khác, nàng muốn ăn của ngon vật lạ gì đều được hết.

Nhưng bất luận thế nào thì lúc này trông bộ dáng của nàng vẫn rất giống đang ăn vụng.

Từ trong túi lấy ra cũng chẳng phải thứ kẹo quý báu gì, Ninh Nghị nhớ cách đây không lâu đi dạo phố có nổi hứng mua mấy xâu kẹo mạch nha (1), mùi vị không ngon lắm nên sau khi ăn thử thì Ninh Nghị cũng không thấy hứng thú nữa, bây giờ Hạnh Nhi chính là đang ăn nó. Cầm xâu kẹo mạch nha thật dài kia, lén lén lút lút nhìn quanh, sau đó bỏ vào miệng cắn một miếng, hấp tấp nhai, tiếng rộp rộp vang lên, khiến nàng trông giống như một con sóc nhỏ, ăn xong một cái, cẩn thận chùi mép, sau đó không nhịn được nhìn vào trong túi, nhìn quanh một chút rồi lại lấy thêm một cái nữa ra...

Tình huống tương tự dường như cũng không phải mới gặp lần đầu, nhưng trước kia không để ý cho lắm, đến giờ mới cảm thấy thú vị, thần tình của Hạnh Nhi quả thực có hơi quái lạ một chút. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, là đại nha hoàn bên người Tô Đàn Nhi, tính cách của Hạnh Nhi khá mạnh mẽ, nhưng không phải kiểu Phượng ớt đanh đá chua ngoan như Vương Hi Phượng (2), làm nha hoàn thì phải giữ quy củ, trước mặt Thiền Nhi Quyên Nhi, nàng là tỷ tỷ, quản lý mọi việc trong phủ rất thong dong đĩnh đạc, đương nhiên trong mắt Ninh Nghị thì cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi, không khác nhiều so với Quyên Nhi, Thiền Nhi, chỉ là xưa nay hiếm khi thấy nàng ăn vặt trước mặt người khác... Chà, hẳn là chưa từng thấy, thái độ của nàng thực ra vẫn giống nhưng những nha hoàn khác mà thôi.

Lần trước thấy nàng ngồi bên cạnh ăn vặt, vốn chẳng nghĩ gì cả, nhưng giờ nghĩ lại mới phát hiện, lần đó xung quanh hình như cũng không có ai. Nhìn nàng ăn đến dễ thương như vậy, Ninh Nghị từ trước cửa sổ đi ra, cầm khăn mặt đi rửa ráy.

Sau khi tắm xong trở về phòng, Tô Đàn Nhi đang ngồi bên cửa sổ xem giấy tờ sổ sách, lần gần đây nhất chuyển hàng từ Giang Ninh còn có cả thư nhà, Ninh Nghị bèn ngồi trước một chiếc bàn khác thẫn thở nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì cách bố trí của gian phòng nên bàn của hai người không phải đặt đối diện nhau, mà xếp thành hàng trước cửa sổ, Ninh Nghị đột nhiên nghĩ, như thế này thực sự rất giống hồi tiểu học đến lớp ngồi cùng bàn, bèn nghiêng đầu nhìn Tô Đàn Nhi. Tô Đàn Nhi mặc một bộ y phục màu trắng tinh thuần, tóc phủ sau gáy, không bị buộc lên nên cứ thế đổ xuống vai như suối chảy, da dẻ trắng hồng, ánh mắt trên gò má mỹ lệ mang vẻ tự tin.

Nếu trước kia đi học mà có cô bạn cùng bàn như thế này thì đúng là quá tuyệt vời...

Tô Đàn Nhi nghiêng đầu sang nhìn hắn, hỏi:

"Tướng công, sao thế?"

Chà, nếu như cô bạn cùng bàn kia còn gọi hắn là tướng công nữa...

Cảm giác này thực quá tuyệt vời...

Ninh Nghị dang tay chỉ mép bàn, nói:

"Bên kia là của nàng, bên này là của ta, không được vượt qua vạch đâu nhá."

Tô Đàn Nhi chớp mắt đầy nghi hoặc, sau đó nhỏ giọng hỏi:

"Gì thế?"

"Không có gì, ở trường học mọi người chia bàn với nhau, sau đó không cho người kia vượt qua vạch kẻ đó mà, vui lắm."

Tô Đàn Nhi ngẫm lại, sau đó bật cười bảo:

"Ở thư viện Dự Sơn rõ ràng bàn tách nhau mà, hơn nữa làm gì có chuyện con gái với con trai ngồi cùng bàn được..."

Ninh Nghị nhìn nàng, tiện tay rút cây trâm giữ tóc của nàng, mái tóc suôn dài đen nhánh đổ xuống như thác, Tô Đàn Nhi trừng mắt, đưa tay ôm mớ tóc lại, kêu lên:

"Xổ tóc ra nóng lắm đấy..."

Vừa nói, nàng vừa vươn tay muốn cướp lại cây trâm trong tay Ninh Nghị, mãi mà không cướp được, chỉ đành kiếm một dải lụa buộc tạm tóc lại, Ninh Nghị nhìn nàng buộc tóc lên lộ ra chiếc cổ trắng nõn, như một con thiên nga.

"Đúng rồi, vừa nãy thấy Hạnh Nhi ăn kẹo ở bên kia, thế ra cô bé Hạnh Nhi thích ăn kẹo mạch nha à?"

"Ồ? Tướng công nhìn thấy rồi à?" Tô Đàn Nhi vừa buộc tóc vừa cười nói.

"Nàng biết à"

"Ừ, nha đầu Hạnh Nhi rất phàm ăn."

"Bình thường có thấy thế đâu."

"Đương nhiên là không thấy rồi, trước mặt người khác Hạnh Nhi đều rất đàng hoàng chững chạc." Tô Đàn Nhi bật cười. "Tướng công không biết đấy thôi, khi còn bé nàng bị bọn buôn người lừa bán đi, bọn buôn người đó lấy viên kẹo đường dụ dỗ rồi bắt cóc nàng. Khi đó nàng còn nhỏ quá, không nhớ ra gia đình của mình được, sau này muốn tìm lại, đi tìm tin tức từ chỗ bọn buôn người kia, nhưng bọn này cũng không tìm được, thế là manh mối cũng đứt đoạn từ đó."

"Ây chà..."

Ninh Nghị nhất thời im lặng, Tô Đàn Nhi nghiêng đầu, đầy hứng thú kể tiếp:

"Số người biết nàng háu ăn cũng không nhiều, thiếp ở chung với nàng lâu ngày mới biết, Thiền Nhi Quyên Nhi cũng biết. Nàng là người theo thiếp sớm nhất, trước kia vẫn thích ăn kẹo ngọt ghê lắm, sau đó có người bảo nàng vì tham ăn kẹo đường nên mới bị bắt cóc, nàng thẹn lắm, nên sau đó toàn trốn lúc mới ngủ dậy mới ăn thôi..."

"Ặc ặc, vì tham ăn nên mới bị bắt cóc..."

Ninh Nghị nhắc lại một lần, không nhịn được phải bật cười. Trong ba nha hoàn, thường ngày Ninh Nghị tiếp xúc với Thiền Nhi nhiều nhất, quan hệ của mọi người thực sự thân thiết, kỳ thực đây cũng mới là nửa năm sau khi viên phòng với Tô Đàn Nhi, cho nên Ninh Nghị vẫn chưa hiểu được bao nhiêu về chuyện riêng của Hạnh Nhi, Quyên Nhi, lúc này hai người nói chuyện linh tinh, rồi nhắc tới những vấn đề liên quan đến hội thơ ngày mai.

Tiểu Doanh Châu thực ra cũng chính là kỳ cảnh Tam Đàn Ấn Nguyệt (3) trên Tây Hồ, cho dù là lúc đương thời hay hậu thế thì đều là địa điểm du lịch nổi tiếng xa gần. Thiếp mời của Tiền Hi Văn đã đưa tới, ngày mai hẳn là phải đi rồi, mặt khác, Tiểu Doanh Châu ngày mai không chỉ có thi nhân, bởi vì có ngài Tri phủ chủ trì nên ngoài văn nhân còn có cả quan chức, các thương hộ có quen biết, Tô Đàn Nhi đi theo cũng có thể tăng cường mối quan hệ với giới kinh doanh ở Hàng Châu.

"Chỉ là... bây giờ Tiền lão đưa thiệp mời tới, có phải vì Thì công tử Thì Xương Kỳ kia không nhỉ?"

Lần thứ nhất Thì Xương Kỳ tới bái phòng, Tô Đàn Nhi chỉ cảm thấy đây là bằng hữu của Ninh Nghị, bèn tỏ ra dịu dàng nhu thuận, đi ra chào hỏi, dâng trà rót nước, cũng chính vì vậy nên Thì Xương Kỳ không phát hiện ra đôi phu thê này có gì bất thường, sau khi cãi lý với người khác cũng nhất quyết không tin Ninh Nghị ở rể. Lần thứ hai tới thì Tô Đàn Nhi không ở nhà, sau đó nghe kể lại, lúc này mới liên tưởng, bèn hỏi dò, nhưng Ninh Nghị cũng chỉ cười cười.

"Chắc chắn là tò mò rồi, có điều cũng chỉ chào hỏi rồi nói mấy câu mà thôi. Ta nói thật cái này, nhưng nàng không được để bụng đâu nhé. Lão già họ Tần kia nhờ ta gửi thư cũng chẳng có lòng dạ tốt đẹp gì đâu, phỏng chừng muốn bắt chẹt ra nữa đấy. Lão ấy à... không phải nhằm vào ta và nàng đâu, nhưng có một số việc vẫn còn canh cánh trong lòng, không buông bỏ được."

Tô Đàn Nhi biết Ninh Nghị đang ám chỉ điều gì, nàng cũng biết "lão già" mà phu quân nhắc tới bây giờ đã mang thân phận Hữu thừa tướng, nghĩ mãi vẫn thấy không bình thường, lúc này gật gù, nhỏ giọng nói:

"Thực ra Tần lão gia thật tâm quý tướng công mà, thiếp biết chứ."

"Ừ, vì thế cho nên lúc quay về, sợ là ta phải lên kinh thành rồi." Ninh Nghị hờ hững nói, cũng chưa coi đó là chuyện lớn lao gì. "Đương nhiên, trước hết phải đợi nàng xử lý xong chuyện làm ăn ở Hàng Châu này đã. Đến lúc ta phải lên kinh thành, nhất định phải dẫn theo nàng đi, nàng có thể sẽ cãi lộn với ta nhiều, nhưng ta sẽ cố gắng nhẫn nhịn..."

Hắn nói tới đây, Tô Đàn Nhi nhìn hắn, thoáng vẻ oan khuất chớp mắt một cái, nhất thời không biết phải nói thế nào, Ninh Nghị nhìn ngoài cửa sổ, nhún vai nói:

"Đương nhiên, nàng có thể đến kinh thành tiếp tục chuyện làm ăn buôn bán, lúc cần thiết ta cũng sẽ giúp nàng."

Tô Đàn Nhi cúi đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Nếu tướng công nói những điều này trước khi đi Hàng Châu, thì chúng ta không cần đến Hàng Châu nữa, lên kinh thành cũng giống vậy thôi..." Nàng suy nghĩ một chút rồi lại tiếp. "Có điều sau khi lên kinh thành thiếp sẽ không nói chuyện làm ăn buôn bán gì nữa, để cho Văn Định, Văn Phương làm là được rồi, người nhà quan chức mà xuất đầu lộ diện làm những chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng tới công việc của chàng... Hơn nữa, nếu tướng công làm quan thì cũng chưa chắc ở kinh thành mà."

Tô Đàn Nhi thực ra cũng chẳng phải người muốn nắm quyền trong gia đình như người khác vẫn tưởng tượng, nếu như trượng phu của nàng được người ta coi trọng, thật sự có thể ra làm quan thì nàng đương nhiên cũng có thể nhượng bộ. Mà nếu muốn nhượng bộ thì trong lòng nàng cũng hiểu rõ, giả như Ninh Nghị thực sự ra làm quan thì mình không thể tiếp tục kinh thương được, lúc này bèn chủ động nói ra. Có điều Ninh Nghị chỉ lắc đầu, cũng không giống như nàng nghĩ.

"Không cần phải nghĩ xa xôi vậy, ta không làm quan đâu." Hắn bình thản giải thích. "Sau khi lên kinh thành, có lẽ sẽ nhờ Tần lão tìm giúp một thân phận nho nhỏ bình thường, thực ra cỡ tú tài là đủ, không cần đến mức cử nhân. Ta chỉ dự định làm một người phụ tá, bày mưu hiến kế, trên cơ bản là nghiên cứu sách lược, dĩ nhiên là khác với thời nói chuyện phiếm ở Giang Ninh, những chuyện này một khi làm ta sẽ rất chuyên tâm, nhưng cũng chỉ thuần túy là khua môi múa mép, đâm bị thóc chọc bị gạo, ôm chân Hữu thừa tướng gièm pha xu nịnh thôi, chứ cũng chẳng có gì đâu, ha ha..."

Ninh Nghị cười đùa:

"Chứ ta không có ý định đến xó xỉnh nào đó làm một anh tri huyện ghẻ đâu, việc như thế nhỏ quá. Bước vào trong quan trường, minh tranh ám đấu, quỳ quỳ bái bái, mấy vụ đó ta không hợp. Nhiều lắm thì ta cũng chỉ cho vài ý kiếm, có tiếp thu tham khảo hay không thì cũng để Tần lão tự mình phán đoán, nếu ta chỉ biết nói lý luận suông không giúp được gì thì cứ quay về thôi, còn nàng, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đâu mà sợ."

"Ninh Lập Hằng."

Tô Đàn Nhi cúi đầu gọi tên hắn, Ninh Nghị bèn nở nụ cười, nói:

"Giọng nói nàng thay đổi, ta biết ngay bài diễn văn của ta sẽ làm nàng cảm động phát khóc, nàng cứ khóc đi, không phải ngại, như vậy sẽ khiến ta có cảm giác thành công đấy. Này, cho nàng mượn vai dựa vào này..."

Nghe hắn nói xong, Tô Đàn Nhi không nhịn được phải bật cười, vung tay đấm hắn mấy cái.

"Người ta không thể nào làm quan được mới phải đi làm phụ tá, ai cũng muốn thu thật nhiều quyền thế của người ta vào tay để bù cho xuất thân của mình. Chàng rõ ràng có thể làm quan, lại đòi đi làm phụ tá là sao..."

"Ta đã tổng kết rồi, trong tất cả các nghề thì chỉ có nghề phụ tá là nhàn nhất, tiền thì nhiều mà trách nhiệm thì ít, lúc quan trọng chỉ cần ra ngoài nói một câu, còn nếu không có nhận xét gì, thì người khác cũng chẳng thể mong đợi gì ở nàng cả. Hơn nữa chỉ nói là có thể mà thôi, thành bại đều có người khác gánh, những kẻ muốn làm quan mới là đồ ngốc ấy, làm quan thì phải chịu trách nhiệm, áp lực lại lớn, uống nhiều cà phê lúc nào cũng mất ngủ cả, râu dài tóc bạc, tính khí cộc cằn, làm sao mà tán gái được nữa..."

Nếu thực muốn làm người phụ tá thì dĩ nhiên không chỉ có như vậy, có điều Ninh Nghị không phải loại bụng ôm chí lớn chém gió mịt mù, khiến Tô Đàn Nhi nghe xong chỉ biết cười ngặt nghẽo, ngay cả chuyện uống cà phê cũng không để ý nữa, vì xưa nay Ninh Nghị vẫn hay dùng rất nhiều từ ngữ lung ta lung tung. Không lâu sau, Hạnh Nhi ra gọi hai người vào ăn cơm, vừa lúc mặt trời ngả bóng về tây, bầy chim nhỏ tự do bay lượn giữa bầu trời, Tô Đàn Nhi đứng giữa sân ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung chỉ có một vệt mây dài mỏng manh, bị ánh tà dương nhuộm đỏ.

Bầu trời trong xanh biết bao, nàng vuốt tóc mai bên tai, thầm nghĩ như vậy.

Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người cùng ra khỏi nhà, vợ chồng Ninh Nghị, Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh Nhi, cả Tô Văn Định, Tô Văn Phương, dắt díu nhau thẳng một đường lên thuyền hoa của mình trên Tây Hồ, cùng với vô số thuyền hoa khác, cùng tiến về phía Tiểu Doanh Châu.

-----------

Chú thích:

(1) Nguyên văn là Tô đường, một loại điểm tâm nổi tiếng của dân tộc Hán, vùng Hồ Bắc, Hà Bắc, Giang Tô đều có loại kẹo này theo phong cách riêng, dùng bột mì, đường trắng đánh bông, hạt vừng, hoa quế tạo thành hạt, rồi cán với mạch nha đặc chế, đại khái thành phẩm gần gần giống cái thứ kẹo ăn để uống nước chè ngoài bắc hay gặp, gọi là kẹo mạch nha cho nó dễ hình dung.

(2) Vương Hi Phượng: nhân vật trong tiểu thuyết kinh điển "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần. Vương Hi Phượng vốn là tiểu thư Vương phủ, một trong những đại gia bậc nhất đất Kim Lăng, là cháu ruột của Vương phu nhân, vợ Giả Chính và là mẹ của Giả Bảo Ngọc, gả làm chính thất của Giả Liễn, con trai cả của Giả Xá và Hình phu nhân, nên được gọi là mợ hai của Vinh quốc phủ. Hi Phượng là một cô gái có dung nhan vô cùng lộng lẫy, quý phái.

Tuy xinh đẹp nhưng Hi Phượng lại là người phụ nữ đanh đá, chanh chua, cay nghiệt và độc ác nên có biệt danh là Phượng ớt. Là người nắm quyền hành thực tế trong phủ Vinh, Hi Phượng ngày ngày cai quản mọi việc vô cùng khéo léo, thông thạo nên được người trên như Giả mẫu hay Vương phu nhân rất quý mến, nhưng bị người dưới e ngại, có khi thù ghét. Tuy không biết đọc sách ngâm thơ nhưng nàng lại có đầu óc thông minh sắc sảo, giỏi tính toán, xứng đáng vào bậc nữ lưu hào kiệt trong phủ, nam nhân không thể so sánh được. Hi Phượng thông minh nhưng hay phải dụng nhiều tâm cơ, cậy khỏe nên tham công tiếc việc, bởi vậy nên sức khỏe dần dần suy kém. Trong kết thúc của Cao Ngạc, Vương Hi Phượng chính là người bầy kế tráo rường đổi cột, để Bảo Ngọc lấy Bảo Thoa, còn Đại Ngọc ôm hận mà chết. Cơ nghiệp trong phủ thì ngày một lụn bại, quyền hành của Phượng Thư cũng mất dần, lại phải gánh chịu nhiều nghiệt chướng lúc trước nên đến đám tang của Giả mẫu, nàng cũng không còn được người trọng nể. Cuối cùng bệnh tật rồi chết, thọ khoảng 25, 26 tuổi.

(3) Tam Đàm Ấn Nguyệt: nguyên văn của lão Chuối là Tam đàm ánh nguyệt, nhưng chắc lão viết nhầm, vì trong mười cảnh đẹp Tây Hồ đã chú thích ở chương 204, chỉ có Tam Đàm Ấn Nguyệt mà thôi, nó nằm trong hòn đảo lớn nhất Tây Hồ, phong cảnh tú lệ, cảnh sắc thanh tịnh, hòn đảo có tên Tiểu Doanh Châu, trên Tiểu Doanh Châu lại có đầm nước, "trên hồ có đảo, trên đảo có hồ". Tam Đàm Ấn Nguyệt là ba tháp đá dùng để đo mực nước đặt giữa hồ ấy, bụng tháp rỗng, trên thân khoét lỗ tròn, trong tháp thắp đèn, chiếu xuống mặt hồ rất nhiều vầng trăng, hòa cùng bóng trăng thực, khó phân thật giả, cảnh đêm đẹp đẽ vô cùng, cho nên mới gọi là Tam Đàm Ấn Nguyệt.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK