Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Dưới triều Vũ.

Tầng mây thấp thoáng màu xanh lấp ló, bầu trời như thể chỉ sáng tỏ một nửa mà thôi, cơn mưa xối xả đổ xuống đống đổ nát trong sân ngoài phố, bùn vàng từng dòng từng dòng trôi xuôi. Chìm trong mưa là những tiếng loảng xoảng, từng công nhân khoác áo tơi đẩy xe đẩy, khéo giỏ tre, đang dọn dẹp những chỗ đổ nát đi chỗ khác, chở những đất đá cần bỏ đi vứt, toàn bộ cảnh tượng trong nhà ngoài phố đều là như thế này.

Trong ngôi nhà ở hẻm Thái Bình của Tô gia, lúc này rất nhiều căn lều đã được dựng lên, ở trong mưa, những giọt nước dưới mái hiên kết thành những bức rèm châu long lanh tuyệt đẹp, một bóng người nhỏ nhắn đang đội nón lá chạy qua màn mưa, đến dưới mái hiên che mưa rồi, bóng người nhỏ nhắn ấy mới cầm nón lá đi tới một gian phòng bên trong. Đây là một bé gái khoảng chừng bốn, năm tuổi, trên đầu bị thương, quấn băng trắng mấy vòng.

Địa chấn chỉ mới qua được có mấy ngày, hoàn cảnh ở đâu cũng không được tốt lắm, bé gái lúc này đang nhìn những đồ vật ngổn ngang chồng chất trong phòng, nhưng nhìn những ngăn tủ, giường lớn bên trong không thấy thấm nước, xem như đã là tốt lắm rồi. Cô bé rụt rè đứng ngoài cửa nhìn mấy lần, nam tử trong phòng thấy cô bé, bèn vẫy vẫy tay gọi lại.

"Cô gia thúc thúc..."

Bé gái gọi một tiếng, sau đó bước vào phòng, nam tử bèn kiểm tra băng vải trên đầu cô bé một chút, gõ gõ nhẹ rồi hỏi:

"Còn đau không?"

"Có hơi đau ạ..."

"Vậy thì phải ở trong phòng mà nghỉ ngơi đi, không nên chạy lung tung."

"Trong phòng chẳng có ai cả, chán lắm luôn ấy, cô gia thúc thúc đang làm gì đó, Tiểu Nhu giúp người có được không ạ?"

"Cái này nguy hiểm lắm, bé không thể chạm được đâu, trên đầu lại bị thương nữa, cho bé viên đường ăn đi này, ngồi bên cạnh xem thôi nhé."

Nam tử được gọi là cô gia thúc thúc dĩ nhiên chính là Ninh Nghị, tiểu cô nương này là con gái của một nhân viên kế toán trong Tô gia, tên là Trần Ký Nhu. Hôm trước động đất cô bé bị đồ đạc rơi trúng đầu chảy máu, nhưng sau đó kiểm tra thương thế thấy không nặng, đúng là mạng lớn. Lúc này chưa qua được hai, ba ngày, đã chạy nhảy tưng bừng khắp nơi rồi.

Tuy rằng trời mưa, nhưng bởi vì lán trại được dựng rất chắc chắn nên bên trong không có chỗ nào bị dột cả, mặt đất cũng khô ráo, mấy chiếc giỏ tre, giần sàng đặt ở trên mặt đất trong phòng, to có nhỏ có, có mấy cái đã được đặt lên trên ghế. Những lọ chứa trong đó cơ bản đều đang chứa hỗn hợp bột phấn, phải ngày mưa, lại đang đầu mùa thu tiết trời ẩm ướt, nên số một phấn này không khô ráo cho lắm. Ninh Nghị lấy một chút rải xuống đất thành một đường dài.

"Cẩn thận tránh ra xa một chút."

Hắn nói với cô bé xong thì cầm lấy hộp quẹt thả xuống nghe "bùng" một tiếng, ánh lửa nổ ầm một tiếng tỏa ra, sau đó hóa thành tro bụi tản ra tứ phía. Tiểu cô nương đột nhiên xìu xuống, thân thể bên cạnh như thể đang thu nhỏ lại thành một cuộn tròn, nhưng đôi mắt mở to chớp chớp mấy lần, muốn nhìn cho rõ cảnh tượng trước mắt.

Tô Đàn Nhi từ ngoài cửa tiến vào cũng sợ hết hồn, ngoài ra còn có Thiền Nhi và Quyên Nhi đi theo nữa. Thiền Nhi tò mò thò đầu qua xem, Quyên Nhi thì lại điều chỉnh vị trí, tựa như đang cố hết sức để giấu mình, cố gắng để mình, tiểu thư và cô gia nối thành một đường thẳng, mục đích cuối cùng là không để cho Ninh Nghị nhìn thấy mình.

"Tướng công, đây là... hỏa dược à?"

Tô Đàn Nhi khẽ cau mày bước tới, ôm lấy tiểu Ký Nhu, xem băng vải trên đầu cô bé, nhưng ánh mắt vẫn cứ dừng lại ở chỗ Ninh Nghị. Lúc nàng kết hôn với Ninh Nghị đã hỏi để hiểu rõ tính cách hết rồi, đó là ý thức trách nhiệm, lúc này đối với những chuyện Ninh nghị phải làm, những hành động ngoài dự đoán của người khác, nàng cũng không hỏi nhiều nữa. Cho dù Ninh Nghị cho nổ tung phá hủy cả nhà đi nữa, chỉ cần thấy Ninh Nghị làm, nàng sẽ không tức giận, e rằng còn có thể tới nghiên cứu giúp phu quân, xem thử làm sao đập đi cho nhanh nữa. Nhưng lúc này tự nhiên là nàng vẫn còn một chút tò mò lẫn do dự, vì dù sao thì hỏa dược cũng khá nguy hiểm.

"Ừm, tranh thủ lúc rảnh rỗi chế thử xem sao, vật này nguy hiểm, sau này chế thành công rồi, cho mọi người xem, trăm ngàn không thể nghịch với lửa được."

Ninh Nghị bỏ hỏa dược vào trong từng chiếc vại nhỏ, lấy vật nặng đè kín lên. Tiểu Thiền vẫn còn ở bên cạnh xem, sau đó tới giúp.

"Cái này là mấy ngày trước tướng công dặn mang từ Tiền gia tới đây mà."

"Bỏ thêm chút nữa."

Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi, sau đó cười cười bảo:

"Đề phòng trước thôi ấy mà, hi vọng là không cần đến, còn nếu như không phải, thì những thứ này cũng không có tác dụng nhiều."

Sau đó mấy người cẩn thận ngụy trang hỏa dược vào trong mấy cái thùng nhỏ, sau đó gọi người đến chuyển tới một gian phòng khác phía sau có thể cất trữ nhiều đồ để cất giấu. Ninh Nghị khoác một chiếc áo tơi đi ra ngoài, Tô Đàn Nhi ôm cô bé Ký Nhu, Thiền Nhi Quyên Nhi mang ô cũng đã đuổi tới, bên con đường ngoài cửa viện, Hạnh Nhi cầm ô che nhưng người đã ướt hơn nửa, đứng dưới mưa chỉ huy mọi người trong nhà vận chuyển đồ phế tích, cái nào vứt đi cái nào giữ lại, ngay cả mấy người Cảnh hộ vệ cũng nghe nàng chỉ huy. Xem ra, nàng cũng là một thiếu nữ có thiên phú làm lãnh đạo như Tô Đàn Nhi.

Nhìn thấy đám Ninh Nghị đi ra, nàng hất mớ tóc ướt, nhấc gấu quần chạy tới.

Trên đường phố lúc nãy cũng có những nhà khác trong hẻm Thái Bình, đẩy xe hoặc xách sọt ra đi trong mưa, thấy Ninh Nghị bèn cung kính gọi hắn là cô gia Tô gia hoặc là cô gia Ninh gia, cũng có người gọi là Ninh thiếu gia hoặc Ninh lão gia, danh xưng tuy lung tung hết cả, nhưng cũng coi như là để bắt chuyện. Tất cả nguyên nhân đều là do chuyện xảy ra buổi tối hôm địa chấn và hai, ba ngày tiếp theo.

Ninh Nghị quả thực không có kinh nghiệm thực hiện cụ thể đối với việc cứu tế địa chấn, nhưng ở đời sau, nghe nhiều tin tức quá thì cũng nhớ được đôi chút, kiểu như mưa dầm thấm lâu, cho nên biết rất nhiều biện pháp cơ bản. Hắn hướng dẫn mọi người nắm rõ chuyện nhà mình, sau đó cũng đi qua giúp đỡ những người khác trong hẻm Thái Bình một chút.

Lúc đầu tự nhiên cũng chỉ là tiện tay giúp một chút mà thôi, thế nhưng dưới tình huống khẩn cấp, rất nhiều chuyện không thể nào giấu giếm được. Ninh Nghị chỉ huy mọi người đào bới, cứu người, chỉ huy tính toán, triển lộ một chút năm lực khống chế toàn cục, người bên người đều không tự chủ được mà nghe theo sự sắp xếp của hắn, sau đó toàn bộ quá trình vận chuyển diễn ra vô cùng trôi chảy, cứu được không ít người ra, đồng thời tránh được mấy tai họa vì lỗ mãng mà sinh. Sau đó, mọi người hiển nhiên là đều nhớ hắn cả.

Đây không phải chuyện đi nhầm đường mà có thể mưu lợi, cũng chẳng phải có gì kinh khủng lắm, thẳng một đường như thế, vốn là nằm ở thứ khí chất được nuôi dưỡng qua nhiều năm ra quyết sách mà thành. Nếu người xuất hiện là một anh chàng chỉ biết trốn trong nhà quanh năm, cho dù để y làm lãnh đạo thì cũng khó tránh khỏi hoảng hốt luống cuống, không có sức lực, lời nói ra cũng sẽ khiến người ta khó mà tin tưởng cho được, cảm thấy người này vô căn cứ. Nhưng Ninh Nghị thì dù chỉ thuận miệng nói một câu kiểu như "Nên làm như thế này", thì người bên ngoài sẽ không tự chủ mà cảm thấy rằng "Người này rất có bài bản", rất hiếm người nảy sinh lòng nghi ngờ cái khí thế thể hiện ra ngoài trong tình huống khẩn cấp quan trọng như thế này của Ninh Nghị, cũng khiến cho tình hình trật tự ổn định hẳn lên.

Đây chung quy là thứ tự tin của một người gánh trách nhiệm lâu năm tự nhiên nuôi dưỡng mà thành, khi hắn thực sự giữ vị trí trọng yếu rồi, việc khiến cho người ta tuân thủ trật tự cũng chẳng có gì khó khăn nữa cả.

Sau đó là chuyển đồ đạc đi, cứu người, nhắc nhở người vận chuyển phế tích không được làm sụp đổ lần thứ hai, đặc biệt là dưới sự phối hợp của mọi người, việc đem những thi thể ở dưới đống phế tích ra khỏi hẻm Thái Bình ngay lập tức để tiến hành thiêu hủy cũng không gặp cản trở gì lớn cả. Ở những nơi khác trong thành, việc này thậm chí còn bị quan binh cưỡng chế thi hành, nên tạo thành xung đột rất lớn.

Sau đó, những gia đình sống trong con hẻm này ít nhiều gì đều chịu ảnh hưởng của đôi vợ chồng Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi này. Thành thực mà nói, vì Ninh Nghị ở rể Tô gia cho nên vốn dĩ phải gọi hắn là cô gia Tô gia mới đúng, nhưng một số người biết hắn họ Ninh, cho nên mới lấy họ Ninh để xưng hô, không hiếm người gọi hắn là Ninh cô gia, Ninh lão gia, Ninh thiếu gia. Ở trong tình huống như vậy, Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn cũng bỏ rất nhiều công sức, nhưng các nàng là phụ nữ, cũng chưa quen người ngoài nhiều nên không tiện mở miệng nói chuyện.

Ngày thứ nhất sau trận địa chấn, Ninh Nghị liền gọi người đến Tiền gia mang lương thực có thể chứa được về, thuận tiện cũng nhờ Tiền gia mang cho hai thùng hỏa dược. Ngày hôm nay là ngày thứ ba mưa liên tục, Ninh Nghị mới được rảnh rỗi, lấy một gói lớn hỏa dược ra xử lý một chút. Lúc này trong quân đội sử dụng là hỏa dược đen, nhưng chung quy vẫn chưa phải là loại tốt nhất, có nơi phân phối hỏa dược để thủ thành, cứ thế cầm từng thùng hỏa dược mà ném xuống dưới. Ninh Nghị phối thêm nguyên liệu vào để cải tiến mớ hỏa dược đen kia, tăng tăng giảm giảm, lúc này dù sao cũng chưa có được điều kiện đủ tinh tế để xử lý tốt nhất, nhưng ít ra cũng tăng cường uy lực đôi chút, sau lần đó miễn cưỡng cũng có thể sử dụng được.

Thuốc súng có khói cho dù khá tốt, nhưng so với thuốc súng không khói cần công thức hóa học cầu kỳ thì khó mà sánh được, Ninh Nghị nóng lòng với hảo dược kỳ thực cũng là do tư duy muốn thử chế tạo mấy thứ địa lôi, bom mìn đơn giản mà thôi. Kỳ thực thời đại này mấy thứ như axit sunfuric cũng đã có rồi, lúc ở Giang Ninh hắn đã lén mua từ hơn một năm nay, nếu như là ở bên kia, muốn làm thử một ít thuốc nổ không khói, hoặc là mẫu thử thuốc nổ không khói sợi nitrat hóa cũng không phải là không làm được, chỉ là thuốc nổ không khói thuở sơ khai quả thực rất nguy hiểm, bởi vậy nên hắn vẫn gác lại ở đó. Hắn cũng không muốn giao mấy thứ công nghệ cao này cho người khác làm, bằng không dưới tay Khang Hiền không thiếu người sắp bị nổ chết. Mà lúc này ở Hàng Châu, hắn chỉ muốn đáp ứng cho nhu cầu bức thiết trước mắt, cho nên cũng không nghiên cứu chế tạo sâu xa như vậy được.

Hệ thống kinh tế, hệ thống xã hội thời cổ đại dù sao vẫn rất khó mang lại cho Ninh Nghị cảm giác an toàn, tai họa ập đến, trước tiên là phải tích trữ lương thực, hỏa dược cũng là để phòng ngừa vạn nhất, chứ chưa chắc thực sự đã phát sinh chuyện gì. Trong thời gian mấy ngày này, phủ Hàng Châu đã khống chế sơ bộ thế cuộc trong thành rồi, nhưng những chuyện không yên ổn vẫn không ngừng phát sinh.

Bởi vì biến loạn dẫn đến việc một số thành phần nhân sĩ giang hồ đói quá hóa liều, cướp bạc cướp tiền, sau đó nhân chuyện thiêu hủy thi thể mà gây xung đột. Phường chính (1) ở hẻm Thái Bình này đã qua đời trong địa chấn, phó phường chính cũng không có người tâm phúc, mấy ngày nay cũng lặn lội tìm Ninh Nghị, thương lượng chuyện sửa sang lại tường bao quanh hẻm Thái Bình, tổ chức thanh niên trai tráng tuần tra trong hẻm.

Trong thành, chuyện trên đường người này đánh người khác cũng chẳng phải hiếm hoi gì, thông thường là do tranh chấp lặt vặt giữa cá nhân với nhau, hoặc là mọi người tổ chức đào bới phế tích gây ra xung đột, sau đó rất nhanh sẽ mở rộng ra, cũng có ít ăn mày, trộm vặt không còn nhà cửa, thừa dịp đêm tối tìm kiếm rồi ăn cắp đồ đạc trong đống phế tích.

----------

Chú thích:

(1) Phường chính: giống như chủ tịch phường bây giờ vậy, là người đứng đầu một phường, ở đây chính là người đứng đầu, quản lý hẻm Thái Bình.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK