Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Màn sương mỏng là là che phủ mặt sông, trời mới tờ mờ sáng, vừa tới tiểu lâu có ngọn đèn vàng ấm áp kia thì đã thấy Vân Trúc đang xoay người giống như muốn đóng cửa lại, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng nói của Cẩm Nhi vang lại: "A, hắn đến rồi kìa..."

Ngày trước hai người đấu võ mồm cũng coi như là tiến hành một cuộc cách mạng hữu nghị, nhưng thường thì mỗi lần Ninh Nghị đến đây, Cẩm Nhi đều tỏ vẻ khó chịu, bây giờ đột nhiên nàng hưng phấn như thế, chắc chắn là muốn khoe khoang gì đó rồi.

Chẳng biết rốt cuộc lúc nãy hai người làm gì ở ngoài cửa mà trông dáng vẻ Vân Trúc bây giờ tựa hồ có hơi khó xử, nàng dở cười dở mếu đẩy Cẩm Nhi vào phòng, ánh mắt nhìn sang phía Ninh Nghị bên này, động tác đóng cửa có hơi ngừng lại. Ninh Nghị đi tới gần mới nghe mùi thuốc từ phía nhà bếp bay tới, đại khái không phải Vân Trúc, bởi vì lúc này phía trong nhà Cẩm Nhi ăn mặc rất kín đáo, quấn hai tầng áo ấm tròn vo như con gấu, bộ dáng như thể đang hận không quấn được thêm mấy cái chăn nữa, nửa người dựa trên vai Vân Trúc, trong mắt thoáng một tia đắc ý, hiên ngang lẫm liệt tuyên bố với Ninh Nghị:

"Ta ốm rồi."

"Uầy..." Ninh Nghị ngẩn ra. "Vậy sao còn đứng đây..."

"Nãy giờ có đứng đây đâu, ta mới ra lôi Vân Trúc tỷ đi vào thôi mà." Bàn tay nhỏ nhắn quấn trong áo bông kéo áo Vân Trúc.

Đến bây giờ Ninh Nghị mới hiểu rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Trước đây, mỗi sáng sớm Vân Trúc đều ngồi ngoài cửa đợi Ninh Nghị chạy qua, chuyện này khiến Cẩm Nhi khá khó chịu, cảm thấy Vân Trúc tỷ thanh tao mỹ lệ lại giống như một người vợ nhỏ nhẫn nhục chịu đựng. Nàng cũng kháng nghị mấy lần nhưng không có chút hiệu quả nào hết.

Sáng sớm hôm nay Vân Trúc xem xét bệnh tình cho Cẩm Nhi xong, thấy rằng chuyện xảy ra hôm qua trọng đại như vậy, sáng nay Ninh Nghị nhất định sẽ tới đây, bèn đi ra nhìn thử một chút, ai ngờ Cẩm Nhi đang bị bệnh mà cũng quấn áo bông như con lật đật loạng chà loạng choạng chạy ra theo. Lúc này gió sớm rất lạnh, Cẩm Nhi đang bị cảm mạo quấn chừng ấy áo mà còn thấy lạnh nữa, Vân Trúc vừa thấy liền đẩy nàng vào trong.

Cẩm Nhi nói:

"Vậy thì Vân Trúc tỷ cũng phải đi vào với muội."

Lúc này nàng sợ lạnh, quấn thêm quần áo vào to gấp đôi bình thường, thân hình thon thả xinh đẹp sắp biến thành hình tròn rồi, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ khí thế nếu tỷ không đồng ý muội liền đứng ngoài này cho lạnh chết thì thôi. Vân Trúc dở khóc dở cười gật đồng chấp nhận, hai người vừa mới quay đầu lại thì đã thấy Ninh Nghị đang chạy tới, Cẩm Nhi liền dừng lại ngay cửa, muốn khoe khoang với Ninh Nghị.

Trải qua kháng chiến trường kỳ, đến giờ thì Vân Trúc tỷ rốt cuộc đã là của ta rồi nhé!

Lúc trước hai người đấu võ mồm với nhau lúc Vân Trúc vắng mặt, luôn đứng trên lập trường của tình địch, bây giờ Ninh Nghị làm gì mà không nhìn ra ý tứ của đối phương, nhất thời cũng dở khóc dở cười chẳng biết làm sao. Hôm nay Cẩm Nhi là mới nhảy trên giường xuống, chưa trang điểm gì, tuy ngày thường không trang điểm cũng đã là một mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp rồi, nhưng dù sao lúc này còn đang bị ốm, khuôn mặt không giấu được vẻ tiều tụy, mặc dù vậy, nàng vẫn mang cái dáng vẻ đáng ghét ấy để biểu hiện sự đắc ý của mình với Ninh Nghị, giống như con điên.

Vân Trúc cũng mới rời giường, áo quần đơn bạc, tóc còn chưa kịp búi lên, đổ xuống sau gáy như dòng thác. Lúc này nàng vẫn đang lo lắng cho Cẩm Nhi, cố sức đẩy cô nàng vào trong, dở khóc dở cười nói:

"Được rồi, được rồi, vào nhà thôi."

Cẩm Nhi loạng choạng mấy lần, cuối cùng cũng chấp nhận xoay người đi vào trong nhà, nhưng nàng đang bị sốt, chân đi không vững, lúc này lại lên cơn sốt, chân đứng không vững, vừa quay người lại thì chân trái dẫm lên chân phải, té lăn quay ra đất.

"Cẩm Nhi trong đó không sao chứ?"
Tình huống lần này dọa Vân Trúc sợ hết hồn, Ninh Nghị cũng bị dọa, nhưng lập tức thấy Cẩm Nhi nằm dưới đất xua tay, nói:

"Không, không sao cả."

Áo bông dày cùng tầng tầng lớp lớp xiêm y cuộn lại như nòng pháo, hai cái tay nhỏ nhỏ thò ra ngoài, giống như trẻ nít trong nôi vậy.

Vân Trúc cúi xuống ráng sức thử dìu nàng lên, Cẩm Nhi cũng vặn mình mấy phen, vặn bên trái rồi vẹo bên phải dăm lượt, chân tay vẫy vẫy dưới đất y chang một con rùa đen ngửa bụng. Giãy giụa một hồi mà vẫn không thể đứng dậy được.

Thực ra, cũng bởi lúc này nàng đang bị bệnh nên không còn khí lực, mà Vân Trúc hôm qua lại bị thương trên vai nên giờ chẳng bói ra sức nữa. Lúc này trong tiểu lâu còn có hai nha hoàn của Vân Trúc và Cẩm Nhi... Năm trước Hồ Đào đã đi lấy chồng nhưng vì chuyện chiều hôm qua nên buổi tối nàng mới quay lại chăm sóc cho tiểu thư... Chỉ là bình thường Ninh Nghị gặp gỡ Vân Trúc thì hai nha hoàn theo thông lệ không xuất hiện, nhất thời các nàng cũng không thể chạy tới giúp được. Đợi đến khi Cẩn Nhi giãy giụa dưới đất như con rùa mãi mà không ngồi dậy được, nàng và Vân Trúc đều lúng túng, Ninh Nghị hơi ngẩn người kinh ngạc mất mấy giây rồi mới phá lên cười sung sướng trên sự đau khổ của người khác.

Vân Trúc giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái, nói:

"Cười gì mà cười, còn không tới giúp một tay..."

"Nhưng mà, nam nữ thụ thụ bất thân..."

"Không cần hắn giúp, thà chết cũng không thèm hắn giúp!"

Lúc này Cẩm Nhi đang vung vẩy hai tay hai chân dưới đất, đầu tóc xô lệch, tức giận gào lên. Đầu của nàng cũng quấn trong áo choàng, lúc này lộ ra khuôn mặt nhỏ đầy giận dữ, trông như một bé gái đang hờn dỗi.

Ninh Nghị vừa cười vừa nói tiếp:

"Có điều, nhìn dáng vẻ chống cự của cô ấy như vậy, đột nhiên thấy được giá trị của việc giúp đỡ..."

"Bớt nói nhảm đi, mau lại giúp một tay, muội hết sức rồi."

"Không được đụng vào muội, không được đụng vào muội, muội không muốn đứng lên, muội muốn nằm ở đây thôi..."

"Đừng có nói bậy, dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy về phòng nào."

"Không được để hắn chạm vào muội, thân thể Nguyên Cẩm Nhi muội còn trong trắng mà..."

"Trong trong cái đầu cô í, hiện tại cô quấn quần áo dày như vậy, tròn một cục, có thể chạm được cái gì chứ, chẳng biết rốt cuộc cô mặc bao nhiêu lớp áo nữa..."

Ninh Nghị vừa cười vừa dồn sức bế nàng lên, nếu là bình thường thì Nguyên Cẩm Nhi và Ninh Nghị cũng khá hiểu ý nhau, đại khái là cũng đứng lên theo. Nhưng lúc này người còn đang bị ốm, tâm tình không như ngày thường, nghĩ đến chuyện lúc nãy mình ngã lăn dưới đất quờ quạng như con rùa đen như thế lại bị hắn nhìn thấy, cho nên bèn lấy sức giãy giụa, không chịu đứng thẳng lên. Ninh Nghị ghé vai ôm ngang thân nàng nâng lên.

Với trang phục hiện giờ của Cẩm Nhi thì ôm cũng chẳng dễ dàng gì, nguyên nhân là ở chỗ đối phương không thể nào phối hợp được, may là Ninh Nghị khí lực lớn, lại cũng dốc toàn lực nên dù thế nào thì cũng không đến nỗi làm cho nàng té xuống. Cẩm Nhi mặc y phục dày như vậy, eo mông đùi đều chẳng có gì khác nhau, Ninh Nghị cũng chẳng cảm nhận được gì, mà ngay cả Cẩm Nhi e rằng cũng không cảm giác được, nàng vung tay về phía mặt Ninh Nghị hồi lâu nhưng chắc là do tay ngắn quá nên cũng chỉ mới đụng được đến vai của hắn mà thôi.

"Không bỏ ta xuống ta móc mắt ngươi đi bây giờ."

"Ngon thì móc thử coi."

"Cẩm Nhi đừng quậy nữa..."

Loay hoay mãi mới có thể vác Cẩm Nhi vào phòng ngủ... Vốn là Cẩm Nghi ngủ cùng giường với Vân Trúc, nhưng hôm qua nàng bị cảm nên lúc này được ngủ ở phòng khách. Sau khi đi vào, Vân Trúc liền đi lấy nước nóng, Ninh Nghị đặt Cẩm Nhi lên giường rồi thuận tay kéo chăn lên đắp cho nàng, tuy chân nàng còn mặc giày, nhưng Ninh Nghị không tiện cởi giúp. Cẩm Nhi bị chịu thiệt một lần, ánh mắt liền tỏ vẻ khó chịu, dằn dỗi:

"Ta mặc nhiều áo như vậy rồi ngươi còn đắp thêm chăn nữa, muốn ta nóng chết đấy à? Ta không cử động được nên ngươi liền tìm cách ám sát ta đúng không?"

"Mới vừa đắp lên nóng gì kịp mà kêu, kệ cô, tí nữa Vân Trúc tới thì bảo nàng cởi bớt áo quần cho. Thật chẳng hiểu cô mặc nhiều áo như thế để làm gì nữa..."

"Thế nhỡ đâu trúng thêm phong hàn thì biết làm sao..."

Cẩm Nhi lầm bầm mấy tiếng, điều kiện chữa bệnh lúc này vẫn còn hạn chế, tuy rằng cảm mạo với phong hàn là những bệnh có phương pháp trị liệu khá đáng tin, nhưng bình thường vẫn có người chết vì bệnh này, nên trong lòng nàng vẫn có hơi sợ sệt.

Nháy mắt, Vân Trúc đã ở bên ngoài sắp tiến vào, thấy Cẩm Nhi đã nói xong, sắc mặt hơi biến đổi, thân thể tròn quay bắt đầu lăn sang bên cạnh, nhưng mà mới nghiêng một chút đã đổ về tư thế cũ. Ninh Nghị nhíu mày, bước tới lôi nửa người trên của nàng tới mép giường, hỏi:

"Làm sao?"

Cẩm Nhi "Ư" một tiếng đưa tay che miệng lại, bây giờ Ninh Nghị mới hiểu được, cầm cái bô bằng gốm bên cạnh đưa lại, để cho nàng nôn ọe một trận, đại khái hôm qua cũng đã nôn rồi, nên bây giờ nôn ra cũng không nhiều. Ninh Nghị vỗ nhẹ sau lưng nàng, lúc này nàng đang nằm nhoài trên mép giường nên Ninh Nghị cũng nghiêng người ngồi chỗ ấy, cười cười hỏi:

"Mấy tháng rồi?"

Cẩm Nhi vừa nôn xong, mới hơi tỉnh lại, nghe hắn trêu vậy liều nổi cáu:

"Cút ngay, không được chạm vào ta."

"Không kéo thì cô lại ngã chổng vó luôn bây giờ."

Ninh Nghị tức tối lôi nàng trở lại giường, sau đó lấy khăn mặt trong chậu nước bên cạnh lau khóe miệng cho nàng, đợi Vân Trúc đi vào phòng mới giao lại, xoay người ra ngoài. Lúc đóng cửa hắn còn nhìn thấy Cẩm Nhi đang chỉ trỏ bàn tán xôn xao, đại khái là đang tố cáo bộ mặt xấu xa của hắn với Vân Trúc.

Qua một lúc lâu, Vân Trúc mới bước ra khỏi phòng, lúc mở cửa, chỉ thấy Cẩm Nhi đang nằm trên giường chăn đệm ấm áp, Vân Trúc đã giúp nàng cởi bớt quần áo, thân thể kia cũng đã mất đi vẻ tròn trịa lúc nãy, khuôn mặt nhỏ lộ ra khỏi chăn đỏ bừng bừng, hẳn là Vân Trúc vừa lau giúp nàng, xem ra đã ngủ.

"Lần nào tới đây cũng đấu võ mồm với Cẩm Nhi hết, muội ấy giống con nít mà huynh cũng không khác gì..."

Lúc này trời đã sáng rõ, Vân Trúc bưng nước trà đến, ngữ khí ra vẻ không hài lòng.

Ninh Nghị cười đáp:

"Con nít là tốt mà... Đúng rồi, vai muội thế nào rồi?"

"Không mang đồ nặng được, nhưng cũng không sao cả, huynh thì sao?"

"Khỏe cả. Đúng rồi, mấy bữa tới muội với Cẩm Nhi tốt nhất là ở nhà, đừng tới Trúc Ký làm gì. Mấy gã thích khách bỏ trốn chưa chắc đã quay lại nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn, hoặc là chiều nay để ta thương lượng với đám Lục A Quý, tìm một chỗ khác cho muội trú tạm."

Vân Trúc nhấp một ngụm trà, nhìn hắn gật đầu.

"Ừm."

Đại khái là ngồi tán gẫu về chuyện ngày hôm qua, nói về Tần lão một lúc, Ninh Nghị mới rời khỏi tiểu lâu. Phía chân trời vầng dương đã ló dạng, ánh ban mai rực rỡ khắp nơi.

Ninh Nghị hoàn toàn không biết rằng từ lúc hắn đi vào tiểu lâu rồi đi ra, vẫn có hai con mắt nhìn chằm chăm về phía tiểu lâu. Trong rừng cây cách đó không xa, có một chiếc xa ngựa lặng lẽ đậu, có hai gã bộ đầu vẫn đứng bảo vệ nơi này, một người họ Trần, một người họ Từ, bọn họ là bộ đầu trong nha môn, lần này gặp phải vụ án người Liêu ám sát, nhiệm vụ giao xuống, các bộ phận ở thành Giang Ninh đều bận rộn.

Đây không phải là khu vực canh gác trọng điểm của bọn họ vì khả năng đám người Liêu tham dự cuộc loạn đả ngày hôm qua tới trả thù mấy cô gái bên trong là quá thấp, nhưng bối cảnh của các nàng cũng hơi đặc biệt, nên cấp trên giao nhiệm vụ xuống, yêu cầu phải bảo vệ an toàn cho các nàng. Tối hôm qua, nơi này vốn là do thủ hạ của hai người Trần, Từ canh gác, sáng sớm nay họ mới tới đây đổi ca cho đám thủ hạ, không ngờ lúc này lại phát hiện được câu chuyện thú vị như thế.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK