Chương 261: Lá thu
Tháng tám thoáng cái đã trôi qua.
Lúc này đã là cuối thu, những phiến lá trong thành Hàng Châu khẽ khàng nối nhau rơi xuống, chồng chất trên những con đường vàng rộm sắc thu, gió cũng trở nên ôn hòa mát mẻ hơn.
Vào thời điểm này ở năm ngoái, đây là những tháng ngày dễ chịu nhất ở Giang Nam, tiểu thư ở Hàng Châu tập trung lại, náo nhiệt mà phồn hoa, mọi người sẽ gọi bạn gọi bè, đi xa du ngoạn, các văn nhân thi sĩ trong thành tổ chức hội thơ liên tục, trong trà lâu tửu quán cũng trà trề không khí thư hương, lầu xanh lầu hồng, oanh ca yến múa, trắng đêm không nghỉ.
"Hiện tại cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật mà thôi."
Thả tảng đá nửa dưới cái cối xay dùng để rèn luyện thân thể trong tay xuống, Trần Phàm vỗ tay một cái, thở ra một hơi. Lúc này vẫn còn đang là buổi sáng, nam tử cởi trần nửa trên, xem chừng đã tập thể dục theo lệ thường xong xuôi, cầm áo vắt lên vai. Dưới ánh mặt trời ấm áp, những chiếc lá theo gió xoay nghiêng rơi xuống.
Là đệ tử của Phương Thất Phật dưới một người trên vạn người trong quân đội Phương Tịch, tuy rằng thời gian trước gã còn quản lý việc an ninh trật tự của toàn bộ thành Hàng Châu, thế nhưng tiểu viện mà nam tử tên Trần Phàm này hiện tại đang ở cũng không phải xa hoa gì. Tường viện ở một bên thậm chí còn có chỗ bị sập, mới tu bổ một phần nhỏ, bùn đất gạch ngói còn để ở một góc tường, xem chừng đã rất lâu rồi không thấy làm gì tiếp nữa.
Những người quen đều biết Trần Phàm sinh hoạt rất đơn giản... hoặc những người thân cận hơn thì biết rằng nên gọi cuộc sống của gã là cẩu thả bừa bãi... Đối với sinh hoạt hàng ngày gã chẳng để bụng chuyện gì hết cả, bình thường gã hứng thú nhất chính là kiếm người cãi nhau chơi, hoặc tìm cớ đánh nhau giải trí. Gã không có người thân, trong sân ba hạ nhân chính là một gia đình, xưng hô một cách trực quan nhất, phân biệt bọn họ là Lão công công, Lão bà bà và đại thẩm mập cà nhắc, mặc dù đại thẩm mập là con gái của hai người, nhưng cũng đã bốn chục tuổi có lẻ rồi, chồng đã chết. Ba người nhờ Trần Phàm che chở trong nhà cũng đã mấy năm nay, mặc dù là hạ nhân nhưng với người ngoài mà nói thì giống như là Trần Phàm tìm bọn họ để kết thành một nhóm tàm tạm thế mà thôi.
Cho nên đối với loại người luôn luôn phải biết chấp nhận này mà nói, mở miệng nói ra lời nói chấp nhận kiểu như "không thể làm gì khác hơn là...", quả thực là không có chút lập trường nào. An Tích Phúc đến tìm hắn đang nhai bánh rán, vẻ mặt có vẻ hơi phản đối một chút.
"Cuộc sống vẫn rất dễ chịu mà, ngày hôm qua bên thành nam có ba cuộc hội thơ, những văn nhân đó tỷ thí với nhau thú vị lắm. Nghe bọn họ nói cô nương của lầu Văn Quân cũng khá lắm, gần đây các nàng đang chọn hoa khôi mới, biểu diễn tài nghệ sung lắm, có một cô nương tên là... Diệp Chức hay Diệp Quân gì đó, tối hôm nào cũng có một đám tướng quân đông ơi là đông đi cổ vũ, nếu cậu không có việc gì thì đi gặp gỡ làm quen thử xem, qua cọ xát một lần."
"Lấy cớ tranh giành tình nhân tìm bọn đó đánh nhau một trận cũng khá thú vị đây."
"Mọi người biết tình tình của cậu rồi, sẽ không đánh nhau với cậu đâu. Trước kia có nghe nói cậu về chiến sự phía bắc, sao bây giờ lại không đi nữa?"
"Đánh sắp xong đến nơi rồi." Mặc quần áo tử tế xong thì đến bên cạnh giếng múc nước uống, Trần Phàm cầm lên một chiếc bánh rán nhân thịt và dưa chuột, cắn một miếng rất lớn. "Huống hồ... gần đây thấy chuyện bên chỗ thứ viện Văn Liệt cũng khá là thú vị."
"Chuyện của lũ trẻ con mà cậu lại coi là thật luôn kìa." An Tích Phúc chần chừ một lúc, sau đó nở nụ cười.
"Không phải mà, rất thú vị đấy... Hơn nữa ta đang nói đến cái gã Ninh Lập Hằng kia chứ không phải là lũ trẻ con ấy."
An Tích Phúc thở dài một hơi, nói:
"Ta tin, cậu tin sao?"
"Ha ha, ta tin."
Hai người có quan hệ cá nhân trò chuyện vui vẻ, cùng đi về phái cửa viện, trước khi ra đến cửa thì gặp đại thẩm mập cà nhắc ở cùng nhà với Trần Phàm đi vào. Trần Phàm giơ chiếc bánh rán trong tay lên, nói:
Vu thẩm, buổi sáng mà rảnh thì đem một túi kê sang bên chỗ thư viện mà giã, chậm sợ lâu đến lượt."
"Vâng, thưa thiếu gia." Vu thẩm kia theo quy củ mà trả lời. "Tôi mang theo mấy túi, hôm nay giã cho xong luôn."
"Đừng, người khác cũng phải dùng nữa mà, cứ từ từ đi."
Cuối thu tiết trời dễ chịu, cảnh tượng đập vào mắt cái gì cũng đều thấy an nhàn thư thả hơn. Hai tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân đội Phương Tịch vừa trò chuyện vừa đi về phía đường Tế Liễu cách đó không xa mà Bá Đao doanh chiếm đóng. Vị trí của thư viện Văn Liệt nằm ở giữa con đường, lúc đi qua chỗ đó, Trần Phàm bèn chỉ vào. An Tích Phúc biết hắn vẫn còn để bụng mấy chuyện mà đám con nít trong thư viện làm.
Lại nói về An Tích Phúc, từ khi tiếp nhận vị trí của Trần Phàm đến nay, vẫn luôn bù đầu trong công việc, hôm nay đến chỗ này cũng là để tìm Lưu tổng quản của Bá Đao doanh Lưu Thiên Nam hỏi vài chuyện.
Hàng Châu bây giờ là thành thị do quân khởi nghĩa chiếm đóng, nông dân khởi nghĩa, nói cho văn vẻ thì là thay trời hành đạo, nhưng thực ra chỉ đơn giản là cướp đốt giết hiếp. Quân đội này đã có thói quen là mọi thứ đều dựa vào nắm đấm mà cướp lấy, tựa như một ngọn đuốc, muốn cho bọn họ sống yên phận qua ngày, tuân theo quy củ thì rõ là không thể rồi. Hàng Châu là nơi giàu có đông đúc, cũng giống như đống củi khô chất lại lâu ngày, nếu cứ bỏ mặc nó, để cho mọi người hoạt động không có quy củ gì như thế thì chưa tới nửa tháng sẽ bị đốt cháy sạch sành sanh, cho dù Phương Tịch có lên tiếng thì cũng không cứu vãn nổi.
Lúc trước Trần Phàm dùng nắm đấm nói chuyện, mục đích là muốn cho một bộ phận những người quá đáng phải chùn tay lại, để cho nhiều người hơn có được con đường sống, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ có được một con đường sống mà thôi. An Tích Phúc cũng giống như thế, nhưng gã không có bối cảnh tốt giống như Trần Phàm, cho dù trên chiến trường có thể theo quân pháp mà giết người vô số, nhưng khi ở sau lưng thì người bên ngoài cũng sẽ chẳng coi vị tiểu tướng trầm mặc ít nói kia có gì đáng sợ cả, mọi người sợ quân pháp, đơn giản là bởi vì cái bóng của Phương Bách Hoa sau lưng An Tích Phúc mà thôi.
Muốn nắm được quân pháp thì phải lãnh diện vô tư, công bằng nghiêm minh, An Tích Phúc trước giờ không có kết giao với nhiều người lắm, Phương Bách Hoa thân thiết với gã, nhưng trong lòng gã cũng biết rõ rằng đó không phải là thứ có thể đem ra ngoài mà đặt cược được. Vị trí của gã và Trần Phàm trong quân thực sự rất khác nhau, những tướng lĩnh thực sự có người, có địa bàn, gã cơ bản là không có cách nào sờ tới được, nhưng ở trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, gã vẫn có phương pháp riêng để khiến cho rất nhiều người hữu tâm để ý đến cái tên An Tích Phúc này.
Phương pháp làm việc của Trần Phàm thường là tìm những người quá đáng ở những điểm mấu chốt, liều mạng đánh đến chết, giết một người mà răn trăm người, khiến mọi người đều hiểu rằng gã là một kẻ điên, đồng thời cũng hiểu được mục đích của gã. Tuy rằng trên chiến trường An Tích Phúc từng chém người vô số, nhưng không thể nào tìm người giết lung tung ở trong thành Hàng Châu này được, trong vòng hơn mười ngày qua, gã khiến người ta nhớ kỹ phương pháp làm việc của mình, chính là mỗi khi có người làm gì đó quá phận thì lập tức sẽ bị sờ tới, không sờ được cấp trên thì sẽ vồ xuống dưới.
Những người này phân nửa là có liên quan đến những sự kiện khiến người ta không chịu được như là ngăn chặn giao thông đường thủy, giết người chiếm tài sản, ác chiến giết người. An Tích Phúc giao thiệp với người khác thì nhìn qua có vẻ ôn hòa, nhưng trên thực tế, một khi đã bị Hắc Linh vệ tóm được thì bảy phần mười là không còn đường sống nữa. Nếu có chỗ dựa mà kịp gọi tới bảo lãnh sớm một chút thì còn có thể đưa được người ra, An Tích Phúc thả người cũng rất nhanh gọn dứt khoát, hơi chậm một chút thì quá nửa là người chết rồi, vẫn xử lý rất nghiêm minh theo quân pháp. Người thanh niên trẻ tuổi lặng lẽ kiệm lời ấy cũng sẽ cung kính đi theo sát bên cạnh mà nói xin lỗi, ai tới nơi mà to tiếng gã cũng xin lỗi cả, nhưng chung quy không ai dám thực sự rút đao trước mặt Hắc Linh vệ chưởng quản quân pháp hết cả. Qua nửa tháng nay, Hắc Linh vệ giết hơn trăm người, rốt cuộc cũng khiến cho người ta ý thức được rằng, một khi đã vào tay của người trẻ tuổi này thì phân nửa là thật sự "tích phúc". (1)
Bọn họ đứng ngoài cửa Bá Đao doanh hỏi người quen mới biết là buổi sáng Lưu Thiên Nam không có mặt ở chỗ này, hai người cũng chỉ đành biết ghé vào thư viện xem sao. Lúc đi qua tiệm thuốc bên cạnh, Trần Phàm hỏi thăm một thiếu nữ bận rộn ở trong nhà, nàng mang trang phục của người làm thiếp, đội khăn trên đầu. Thiếu nữ tên là Tiểu Thiền, Trần Phàm đã tới mấy lần, cũng có biết nàng.
"Đây là vợ nhỏ của Ninh Lập Hằng." Gã giới thiệu với An Tích Phúc như thế.
"Là nha hoàn của hắn." An Tích Phúc gật đầu. "Ta có biết."
"Hứ, là do chính cậu bắt tới đó mà... Cũng còn may là cô nàng không biết." Trần Phàm nhỏ giọng nói, sau đó quay sang hỏi chuyện Tiểu Thiền ở bên kia. "Chút nữa Vu đại thẩm mang kê đến đây giã, cái cối xay trong nhà cô... có ai dùng chưa?"
Thiếu nữ còn đang bưng thuốc, nghe hỏi bèn nghiêng mặt sang bên, vuốt lọn tóc mai, gật đầu đáp:
"Có người dùng rồi, lúc tôi mới đi ra thì các bà ấy đang ngồi chuyện phiếm trong nhà ấy."
"Hở, vậy ta... phải qua bên đó chiếm chỗ trước mới được."
Bệnh nhân mà tiệm thuốc này của nhà họ Lưu tiếp đón quá nửa là thương binh, cơ bản đều là lính cả. Trần Phàm nói xong thì một nam tử bị thương ở chân cà nhắc đi lại chỗ này, vỗ vai hắn hỏi:
"Này, huynh đệ, cái cô nàng kia là gái nhà ai đấy nhỉ, trông thực là..."
Trần Phàm chỉ vào người bạn bên cạnh, nói:
"Cậu ta tên là An Tích Phúc."
"Không phải, ta muốn hỏi là..."
Người kia tựa hồ muốn nhấn mạnh vấn đề mà mình hỏi, nhưng mới nói được một nửa thì dường như đã hiểu được ẩn ý của cái tên An Tích Phúc kia, mặt liền đổi sắc, Trần Phàm đã xoay người chuẩn bị rời đi, nói với lại:
"Cô nàng kia không phải người mà ngươi có thể tơ tưởng được đâu, còn hỏi lại nữa là mất mạng đấy."
Đi qua khỏi tiệm thuốc, An Tích Phúc quay đầu lại nhìn, Trần Phàm vừa đi vừa nói:
"Gia gia nhà họ Lưu không có con cái, rất thương nàng. Ninh Lập Hằng cũng thường hay lại đây, còn chém gió về việc làm thế nào để chữa thương nữa... Thú vị lắm, lão gia tử còn không thèm nhìn mặt hắn nữa. Ha ha..."
An Tích Phúc nói:
"Ta cũng khá khâm phục cái gã Ninh Lập Hằng ấy, vốn là muốn đến gặp thêm mấy lần, nhưng tiếc là dạo gần đây bận bịu quá... Xem ra cậu đúng là cũng hay đến đây nhỉ."
"Người đó... rất thú vị." Trần Phàm cau mày, sau đó gật gật đầu. "Hắn làm ra... hai thứ dùng để xay gạo, một thứ tên là cối xay, một thứ tên là máy xay gió. Lúc mới đầu mọi người đều đoán đó đại khái là xe gỗ cải tiến... Người khác thì cho rằng hắn là kẻ kỳ quái, nhưng quả thức là người đáng để kết giao."
Trần Phàm suy nghĩ một chút, lại gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Cũng rất đáng sợ."
"Ta có nghe qua." An Tích Phúc gật đầu. "Thực sự xay được gạo à?"
"Hoàn toàn chính xác, bánh bột ngô mà cậu ăn lúc nãy chính là dùng bột lúa mạch được xay mịn ra để làm đấy. Cậu cũng biết, lúa mạch tách được vỏ trấu là rất khó, cho nên bột lúa mạch như vậy trên thị trường là cực kỳ quý, hai thứ đồ mà hắn làm, tùy tiện lại có thể bóc vỏ trấu rất sạch..."
Hai người vừa nói, vừa bước vào trong thư viện, tiếng đọc sách từ dưới bóng cây xa xa trong thư viện vang tới. Hai người đi qua mấy cái sân, đi tới phía sau của thư viện. Trong một căn phòng ở mặt bên, đã thấy có vài người có nam có nữ của Bá Đao doanh đang ngồi từ lúc nào rồi, hai thứ đồ vật giữa phong đang hoạt động dưới dự thao tác của một người, những người còn lại thì cắn hạt dưa trò chuyện, cảm giác thật là nhàn nhã. Trần Phàm và Lưu Đại Bưu thường xuyên xảy ra xung đột với nhau, nhưng gã vẫn quen biết rất nhiều người trong Bá Đao doanh, lúc này dẫn An Tích Phúc đi vào, chào hỏi với mọi người.
Nam nữ ở trong trang thực ra cũng không có quá nhiều ngăn cách, tuy rằng trước khi theo quân khởi nghĩa thì Bá Đao doanh là một sơn trang lấy đao làm chủ, nhưng phần lớn cuộc sống trong đó vẫn không khác gì so với những nông trang vùng quê khác cả. Trong đó những cô gái trước khi xuất giá có lẽ sẽ hơi rụt rè một chút, những người phụ nữ đã gả chồng rồi, sinh con rồi nói những lời thô tục khiến ngay cả mấy anh đàn ông cũng phải đỏ mặt, không thể nói là nam nữ khác biệt gì cả, lúc này cả đám người đang ríu rít tán gẫu về mấy chuyện linh tinh.
Một trong hai đồ vật đang đặt giữa phòng kia có kết cấu gần giống như cối xay và mâm xay bằng đá, nhưng lại làm bằng gỗ chứ không phải đá, một cái khác tên là máy xay gió có hình dạng giống như mộc ngưu, cái bụng khá lớn, ở giữa có tay cầm để xoay cánh quạt bên trong. Hai vật này một thứ có tên là cối xay, một thứ thì gọi là máy xay gió, cối xay thì để tách vỏ lúa mạch hoặc kê, còn máy xay gió thì sử dụng để loại bỏ vỏ trấu, vỏ kê, hoặc tạp chất lẫn trong gạo, đều là những thứ mà Ninh Nghị với mấy đứa học trò chế tạo ra trong vòng một tháng nay.
Trên thực tế, lúc này lúa gạo hoặc lúa mạch trên thị trường muốn tách hết trấu cũng chẳng phải dễ dàng gì, tuy rằng không phải không làm được nhưng quá trình làm cũng rất rườm rà phức tạp. Phía nam ăn gạo, phía bắc thì dùng lúa mì để làm lương thực, phần lớn người ta ăn đều là cơm nấu từ lúa mì chưa loại bỏ hết vỏ trấu, gọi là cơm mì, cơm này thì rất thơm nhưng cũng rất khó ăn, ăn một bát mất nửa ngày nhằn vỏ trấu rồi. Đương nhiên, tuy nói là phải làm rất phức tạp nhưng không phải là không làm được, chỉ là giá cả cao hơn nhiều mà thôi. Lúc trước ở Giang Ninh, Tô gia đương nhiên là có đủ tiền để mua gạo sạch đã bỏ hết vỏ trấu, nhưng trong bột gạo mà Vân Trúc dùng để chiên bánh thì vẫn có một lượng vỏ trấu nhất định. Trước kia Ninh Nghị đã có kế hoạch làm hai thứ đồ này, lúc trước còn ở nhà họ Tô thì không bức thiết lắm, khoảng thời gian này đúng là rảnh rỗi nên mới tiến hành làm hai cái này.
Lúc trước Ninh Nghị sử dụng hỏa dược khiến cho đám người Lưu Đại Bưu tối tăm mặt mũi một phen rồi, cho nên lúc này hắn muốn chế tạo mấy thứ này, người bên ngoài tuy rằng không ngăn cản nhưng hẳn nhiên là cũng để ý. Lúc đầu, khi mới biết kết cấu của máy xay gió thì mọi người còn tưởng đây là thứ thần khí giống như xe gỗ cải tiến của Khổng Minh, Lưu Đại Bưu âm thầm hỏi mọi người, Trần Phàm nghe xong cũng rất tò mò. Lúc trước gã cũng khá để ý tới Ninh Nghị, nhưng hai bên tiếp xúc không nhiều, sau đó có một ngày đi ngang qua, trong lòng hiếu kỳ, bèn chạy tới xem thử một chút. Gã là người rất thẳng thắn dứt khoát, thấy Ninh Nghị đang điều chỉnh kết cấu hai đồ vật này thì trực tiếp mở miệng hỏi luôn, Ninh Nghị bèn giải thích về kết cấu cho gã nghe. Trần Phàm nghe xong thì trợn mắt há mồm kinh ngạc không thôi. Nguyên bản gã biết đối phương mưu lược hơn xa người thường, đặt ở bên ngoài chính là nhân vật kiêu hùng ghê gớm, làm sao có thể đi chế tác mấy thứ đồ linh tinh vớ vẩn này, nhưng sau đó trò chuyện qua lại, cảm thấy đối phương thực sự là thú vị.
Những người trong Bá Đao doanh ban đầu cũng khá kính sợ và tránh xa vị Ninh tiên sinh này, hắn giúp Bá Đao doanh bày mưu tính kế, vận trù tính toán, quản lý công vụ, mọi người nếu như biết đến chuyện đó thì cũng chỉ cảm thấy hắn là một người đọc sách, ngưỡng mộ hắn như ngọn núi cao, cao cao tại thượng, chỉ có Tiểu Thiền là khiến người ta có ấn tượng gần gũi bình dị mà thôi. Nhưng sau khi cối xay và máy xay gió đã làm xong rồi, có người đến hỏi thăm xem thử có thể mượn dùng hay không, Ninh Nghị bèn mở cửa cho mọi người cùng sử dụng.
Dù sao thì cũng là đồ vật mới lạ, cối xay lại dùng gỗ trúc làm ra, cho nên có mấy lần chất lượng kém đi, phải điều chỉnh lại, Ninh Nghị tự mình lại đây, bỏ công sức sửa lại cho ngon lành. Hắn là người ôn hòa, ngôn từ ngữ điệu cũng hài hước dí dỏm, mọi người dần dần coi hắn giống như ẩn sĩ hòa mình vào trong dân gian, mặc dù vẫn kính nể nhưng trong lòng nhiều người đã coi hắn thân thiết và quen thuộc hơn.
Đương nhiên, điều khiến Trần Phàm thực sự để bụng không phải là những chuyện này mà là một số chuyện xảy ra ở trong thư viện trong vòng nửa tháng lại đây. Những chuyện này hầu như không ai biết, nhưng rất thú vị, vào lúc ban đầu thì gã Ninh Nghị kia chỉ giảng mấy câu chuyện cũ, nói vài đạo lý về văn chương đạo đức cho học trò trong thư viện mà thôi... Tình huống như vậy từ trước đến giờ vẫn chưa từng thay đổi, nhưng không biết tại sao, những học sinh chân đất xuất thân từ đồng ruộng kia lại có thể cảm hóa nhanh đến như vậy.
Đại khái là khoảng mười ngày trước, một bộ phận trẻ con trong lớp học của Ninh Nghị ở thư viện đã làm một chuyện. Nguyên nhân là vì một đứa trẻ trong lớp nghe kể về một chuyện rất thảm thương, một binh lính trong nghĩa quân đắc tội với thượng quan, bị làm cho nhà tan cửa nát, thê tử thì bị đối phương chiếm đoạt làm nhục, người trong nhà hầu như bị giết sạch, bản thân người đó còn bị chém đứt một tay. Thực sự mà nói thì sau khi thành Hàng Châu bị phá, những chuyện phát sinh không chỉ có việc người từ ngoài tới bắt nạt người địa phương, quân khởi nghĩa đa phần là nông dân, người nào có quyền trên tay thì xem thường người ở dưới cũng là chuyện thường, những chuyện tương tự không phải là mới thấy lần đầu. Đối phương ra tay cũng rất khéo léo, sự tình cũng chưa gây ra sóng to gió lớn gì, mọi chuyện vốn dĩ là sẽ chìm xuồng một cách êm đẹp, nhưng lúc này lại đột nhiên lọt vào mắt đám thiếu niên nhi đồng này.
Sau đó mọi chuyện diễn ra cũng khá đơn giản, đám trẻ con này trong nhà đều có địa vị bối cảnh cả, bọn chúng bắt đầu ra tay điều tra, trong lúc đó thì đám nhỏ có đến hỏi ý của Ninh Nghị, Ninh Nghị bèn nói cho chúng biết cái nhìn của mình. Không lâu sau đó, đám nhỏ tìm thấy bằng chứng, rồi đem giao cho Hắc Linh vệ.
An Tích Phúc chắc chắn là cũng biết tình huống này... Có thể nói là hắn đã biết từ lâu. Khi đã có chứng cứ rồi, An Tích Phúc cũng không làm qua loa mà sai một trong tám Phiêu Kỵ, đi bắt tên thiên tướng dưới trướng của Phi Sơn đại tướng quân Tăng Thành, lúc Tăng Thành chạy đến thì vết cắt trên cổ của gã thiên tướng ấy đã khô máu... Nghe nói là y sợ tội tự sát. An Tích Phúc rối rít xin lỗi, Tăng Thành nổi giận lôi đình, nhưng cuối cùng cũng không biết làm sao hơn là đi về. Đối với An Tích Phúc mà nói thì đây vốn là một chuyện có thể làm, cũng có thể không làm.
Lúc người đàn ông bị chặt đứt một tay kia đến thư viện khóc lóc quỳ lạy đám trẻ con kia, nhìn thấy những đứa bé kia hiên ngang ưỡn ngực, ánh mắt tỏa sáng, Trần Phàm biết có một số việc sau này sẽ không còn giống lúc trước nữa.
Có một số thư sinh, cả đời rao giảng đạo đức văn chương, nhưng cả đời cũng không biết đạo đức là thứ gì cả. Nhưng có một số việc, chỉ cần có một lần thôi thì cũng có thể quyết định cả một đời người.
Đám trẻ con này đều xuất thân nông dân, mấy tháng trước, bọn chúng chẳng có ai đọc sách vở đạo đức gì hết cả, bọn chúng chỉ toàn tiếp xúc với cướp giật và giết chóc, nhìn thấy máu tanh và hoảng loạn, trên tay dính máu không ít người, trong miệng thì nói toàn những lời thô tục. Bây giờ bọn chúng vẫn cứ sẽ không đọc sách vở đạo đức gì cả, nhưng sau khi làm chuyện này, thậm chí khi nói chuyện, tinh, thần, khí của bọn chúng đều đã khác đi.
Trần Phàm biết điều này có ý nghĩa như thế nào, lúc mười hai tuổi gã bái Phương Thất Phật làm sư phụ, đến năm mười bốn tuổi thì giết người lần đầu, hành hiệp trượng nghĩa, gã nhìn thấy một bà lão dập đầu tạ ơn trước mặt mình, khi đó chân tay luống cuống, không biết làm sao, nhưng cảm giác ấy thì gã nhớ mãi. Sau đó gã gia nhập Ma Nhi giáo, theo người đi phổ biến cái gọi là pháp luật bình đẳng, không phân cao thấp, chỉ tiếc là sau đó đánh trận càng lúc càng nhiều, mọi chuyện càng ngày càng khiến gã cảm thấy bất đắc dĩ.
Gã không biết những đứa trẻ này tương lai sẽ thành người như thế nào, nhưng mọi chuyện có lẽ sẽ không còn giống ngày xưa nữa, trong thời gian mấy ngày này, đám trẻ con ấy lại có thể giúp một binh sĩ nhận được lương bổng. Mà chuyện làm cho gã cảm thấy lạnh hết cả sống lưng chính là chuyện thứ ba, xảy ra ở năm ngày trước.
Lúc đó những đứa trẻ này còn đang cố gắng không ngừng, bọn chúng đi khắp nơi hỏi thăm xem ở đâu có oan tình có thể hỗ trợ hay không, sau đó nghe thấy chuyện của một đôi phụ mẫu già, kể răng có một thiên tướng tên là Hàn Vạn Thanh hại chết đồng liêu, giết chết con trai của bọn họ, nhưng giờ không ai chịu xử cho. Bọn trẻ lại chuẩn bị đi giải oan cho đôi phụ mẫu già cả này, nhưng lúc ấy, một đám học sinh khác trong thư viện nguyên bản là chống đối Ninh Nghị đứng ra, nói rằng bọn trẻ kia nói oan cho Hàn Vạn Thanh.
"Chuyện của Hàn Vạn Thanh ta cũng có nghe kể rồi." An Tích Phúc ngồi trong góc phòng nhỏ giọng nói. "Gã với thiên tướng họ Đoàn vốn là huynh đệ tốt. Trong cuộc chiến Hoàng Sơn, họ Đoàn gặp nạn, gã muốn cứu mà cứu không được. Chẳng biết vì sao hai vợ chồng họ Đoàn lại muốn đổ hết tội lên đầu Hàn Vạn Thanh, vụ án này từ đầu đã rất rõ ràng."
"Ta cũng biết chuyện đó rất rõ." Trần Phàm nở nụ cười. "Nhưng hai đám trẻ con mà, đối chọi gay gắt, cưỡi hổ khó xuống. Gã Ninh Lập Hằng kia thấy đám trẻ làm ầm ĩ lên bèn đi ra nói, nếu lần này nhóm bên hắn lầm thì hắn và nhóm học trò của gã sẽ kính trà nhận sai... Lợi hại nhất chính là, bản thân hắn cũng biết rõ chuyện của Hàn Vạn Thanh."
An Tích Phúc nhíu mày.
"Chuyện này, mấy ngày nay không nghe ai báo gì với chỗ ta cả..."
"Đương nhiên là không báo với cậu rồi, tất cả mọi chuyện bản thân đều rõ cả. Ba ngày trước ta đến đây nói chuyện đó với Ninh Lập Hằng, cậu biết hắn nói gì không? Hắn nói hắn đã sớm biết mọi chuyện rồi. Hai bên tìm nhân chứng, rồi bác chứng cứ, chiều hôm qua ầm ĩ mất cả buổi, sau đó liền giải quyết riêng..." Trần Phàm nhỏ giọng. "Ninh Lập Hằng cùng lũ trẻ bên kia kính trà nhận sai."
"Sau đó hắn nói với những đứa trẻ kia, bảo rằng chuyện này tuy các trò nhầm, nhưng quan trọng nhất chính là các trò không oan uổng cho người khác, các trò không thể làm mất ý định lúc ban đầu. Đám nhóc này liền nói, chí ít thì chúng ta cũng đã làm việc, đám con nít bên kia cũng nói, việc chúng làm cũng là đại sự, hiện tại lũ trẻ này đã chia làm hai phe phái, nhưng cả nguyên tắc lẫn phương pháp làm việc đều là do Ninh Lập Hằng dạy cả, phải trọng chứng cứ, phải làm người tốt... Hắn chỉ mới đến đây có hơn một tháng, một nửa số người còn muốn nhắm vào hắn, nhưng hiện tại đám con nít này đã hoàn toàn khác rồi. Cậu cũng biết dáng vẻ lúc đọc sách của bọn chúng rồi đấy, rung đùi đắc ý, hờ, trước đây có đứa quái nào muốn đọc mấy thứ đó đâu cơ chứ. Hiện tại bọn chúng đều muốn làm đại anh hùng cứu dân độ thế đến nơi rồi."
Hai người ngồi trong phòng nói những chuyện xảy ra trong thư viện, ở ngoài phòng, bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Thiền đang đi tới, trong căn nhà dành riêng cho Ninh Nghị ở kia hình như có người nào đó đến, có hạ nhân khuân theo chiếc rương đi vào. Mọi người lao xao cả lên. Người đi đầu là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đoan trang. Trong phòng vô ba bà sáu đã xì xầm bàn tán, đại khái là kiểu "hồng nhan tri kỷ của Ninh tiên sinh", "đã tới một lần rồi", "nghe nói trong nhà nhiều tiền lắm". An Tích Phúc nhíu mày.
"Cô nàng kia là Lâu Thư Uyển."
"Ta biết." Trần Phàm nhíu mày. "Đại ca của cô ta có đến bái phỏng ta mấy lần nhưng ta không thèm gặp, bèn đi đút lót Bao Đạo Ất."
An Tích Phúc gật đầu, tiếp lời:
"Ta cũng đã gặp qua một lần, cô gái này cũng trông thấy từ xa một lượt. Nghe nói danh tiếng cũng không tốt lành gì lắm."
"Đàn bà ở chốn thị thành không giống đàn bà ở nông thôn chúng ta."
An Tích Phúc nhìn khí chất của cô gái kia, đáp:
"Có lẽ là như vậy..."
Bất luận người nói chuyện có thân phận thế nào thì chuyện tò mò vớ vẩn cũng cứ là chuyện tò mò vớ vẩn, trong phòng vang lên tiếng xay gạo lẫn trong tiếng chuyện phiếm xôn xao. Không lâu sau đó, ở bên ngoài, có tiếng ầm ĩ vang lên khắp nơi trong thư viện, hết giờ học, Ninh Nghị cũng đi tới. Trong gió thu, Lâu Thư Uyển đến bái phỏng vừa xinh đẹp lại tự nhiên, Tiểu Thiền, là nha hoàn xuất thân từ đại gia tộc, bây giờ đã trở thành thị thiếp kiêm nữ chủ nhân, cũng thoải mái bắt chuyện với đối phương. Lá vàng rơi nghiêng trong gió. Tất cả những thứ này đều là biểu tượng cho sự nhàn nhã hiếm thấy, bất kể là tiếng xay gạo, tiếng trò chuyện râm ran, hồng nhan tri kỷ của Ninh Nghị hay hai nhóm học sinh đối chọi gay gắt trong thư viện, đều tạo nên một không khí an tường hiếm thấy. Nhưng cho dù là Trần Phàm hay An Tích Phúc, thậm chí là Ninh Nghị lúc này mới chỉ tiếp xúc với các sự vụ trong Bá Đao doanh, đều có thể dựa vào các số liệu mà biết được, bây giờ Hàng Châu đã thành trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, bầu không khí như vậy không phải là trào lưu chủ yếu.
Chiến sự giằng co, mỗi ngày đều có người chết trận, mười lăm vạn đại quân do Đồng Quán suất lãnh từ phương bắc ép tới, ở trong hay ngoài thành Hàng Châu thì mọi người cũng đều có thể cảm nhận rõ rệt một bầu không khí ngột ngạt, thậm chí trong quân đội của Phương Tịch tại thành Hàng Châu này cũng đang tiến hành đấu tranh chính trị không ngừng, kể cả suy nghĩ muốn giết Ninh Nghị của không ít người, cũng bị cách ly ở bên ngoài phạm vi Bá Đao doanh nho nhỏ này, khiến người ta tạm thời không cảm giác được, đổi lấy một chút nhàn nhã tạm bợ như vậy.
Sinh hoạt, giảng bài, "phát minh" ra máy xay gạo, kích động một đám trẻ con đối chọi gay gắt làm "cách mạng làm người tốt", lui tới mấy lần với "hồng nhan tri kỷ" mới. Cũng trong khung cảnh êm đềm dưới cơn mưa lá mùa thu ấy, đầu tháng chín, Lệ Thiên Nhuận trở lại Hàng Châu. Theo đó, hầu như toàn bộ hệ thống chính trị trong quân đội của Phương Tịch đều biến động. Bởi vì Lệ Thiên Hữu có địch ý với Ninh Nghị cho nên điều này cũng có ý nghĩa là xuất hiện một cường địch đủ sức để lay chuyển bức bình phong Lưu Đại Bưu kia, một cường địch lần đầu tiên xuất hiện sau khi Ninh Nghị trở lại Hàng Châu.
---------
Chú thích:
(0) Chú thích của tác giả: cối xay được đề cập này xuất hiện ở thế kỷ trước, đã biết mất hoàn toàn ở thập niên sáu mươi, còn máy xay gió để thổi vỏ kia rất phổ biết ở nông thôn thời cũ, 8x như Chuối Tiêu sinh trưởng ở nông thôn thì vẫn có thể gặp.
(1) Tích phúc: chữ tích này có nghĩa là tiếc, luyến tiếc, tiếc nuối khi đã mất đi điều gì đó. Chỗ này có thể hiểu đại khái là những người lọt vào tay An Tích Phúc đều cảm thấy tiếc nuối vì đã lỡ dại làm điều càn quấy, để đến nỗi hạnh phúc, phúc lành trong tay đều không còn nữa.
(2) Nguyên văn là Mộc ngưu lưu mã, nghĩa là bò gỗ ngựa gỗ, thứ xe gỗ do Khổng Minh sáng chế thời Tam quốc, được chia làm hai loại là mộc ngưu và lưu mã, dùng để vận chuyển quân lương với khối lượng lớn. Hình thức và thiết kế của nó đến nay vẫn chưa rõ, mỗi người có một cách lý giải khác nhau, nhưng về cơ bản nó là thứ phương tiện được cải tiến, hỗ trợ sức người khá tốt trong bối cảnh thời cổ đại.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK