Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ầm một tiếng, vang như tiếng sấm.

Bóng người bị đánh bay vào màn mưa, bay qua đường phố, đụng vỡ một chiếc bàn gỗ bị hỏng ở bên kia đường, vô số bọt nước rào rào bắn lên tung tóe trong màn mưa, bóng người kia ngã lăn xuống đất, máu tươi đã nhuộm đỏ dòng nước trên mặt đất. Trên con đường dài u ám, trong màn mưa xối xả, đây vốn là hai nhóm người đối lập nhau, mắt thấy tình cảnh này phát sinh, một người ở bên cạnh chạy tới, cố sức đỡ người bị thương dậy, mà mười mấy người ở một bên khác lại lạnh lùng đứng nhìn, không có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn tình huống trong tửu lâu bên cạnh.

Người bị thương dưới đất lúc được nâng dậy thì đã xụi lơ cả người, chỉ còn thoi thóp. Bên này còn chưa phát tiết, trong tửu lâu lại nghe vài tiếng ầm ầm vang lên, mảnh gỗ bắn tung tóe, một người đàn ông tuổi trung niên che ngực lảo đảo lui ra ngoài, lùi lại mười mấy bước mới có người đỡ lấy, người này tròng mắt xung huyết, răng sắp rụng cả ra, cố gắng lắm mới hít được một hơi, rồi cất tiếng chửi:

"Trần Phàm... Ngươi thật..."

Trong tửu lâu, tiếng đánh nhau còn vang lên hỗn loạn không phân biệt được gì.

Tửu lâu kia vốn là một căn lầu cũ đã trải qua cơn địa chấn lúc trước, lúc này hai nhóm người đang đứng đối diện nhau ở đầu đường, bên trong lầu loáng thoáng thấy có bóng người chuyển động, cũng chẳng biết là có những ai đang đánh nhau trong đó. Tòa lầu cũ ấy mỗi lần bị va chạm mạnh thì đều có tro bụi lẫn mảnh vỡ của gỗ rào rạt đổ xuống. Một khắc sau, chỉ nghe trong lầu có người rống lên một tiếng thật lớn, rồi có tiếng nổ vang ầm ầm, vách tường một bên tửu lâu bị một cây cột to bằng cái tô lớn đâm thủng, đất đá ầm ầm đổ xuống, cây cột lớn kia vốn là trụ chống trong phòng, lúc này bị người ta lôi ra.

Cây cột nọ ghim vào bức tường trong mưa một lúc, ở trong tửu lâu vẫn còn đánh nhau chưa ngừng, sau đó cây cột kia lại bị kéo vào trong, chỉ để lại trên vách tường một lỗ thủng lớn. Sau mấy hơi thở thì cây cột kia lại đập nát mấy cánh cửa còn lại, bay ra ngoài đường. Trong lầu có người hét lớn:

"Trần Phàm! Ta phải lấy mạng ngươi..."

"Được!" Tiếng của một người trẻ tuổi vang lên. "...Được! Được! Được!"

Trong tiếng hét vang của hai bên, tiếng giao thủ ầm ầm vang lên nối nhau không dứt, âm thanh tựa như sấm nổ, ở ngoài đường cũng có thể nghe thấy rất rõ, sau đó lại có người đập vào vách tường, rơi vào trong đám gạch ngói trộn lẫn nước mưa. Người trẻ tuổi trong lầu cười lớn, nói:

"Hay lắm! Ha ha ha ha! Chính là như vậy! Quá sảng khoái! Nghe danh Chương Sơn Bôn Lôi mạnh mẽ vô song đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền. Ta chỉ thua có chút xíu. Nào, đến đây, chúng ta đánh tiếp!"

Theo tiếng cười ấy, một người nửa thân đẫm máy từ chỗ vỡ kia nhanh nhẹnh bước ra. Người này vóc người chỉ vừa tầm, không phải một đại hán cường tráng thân cao tám thước eo rộng tám thước như người ta vẫn chém gió, khuôn mặt cũng không thấy thô lỗ gì cả, chỉ là vừa nãy mới đánh nhau xong, mái tóc dài rối bù, phối hợp với khí thế hiện tại, người đẫm máu cất tiếng cười lớn, lại có một thứ cảm giác điên cuồng. Đanh chính là kẻ khiến cho rất nhiều người trong thành Hàng Châu phải đau đầu trong suốt hơn nửa tháng nay, Trần Phàm.

Gã thẳng một đường bước qua, cười ha ha mấy tiếng, hay tay túm lấy cổ áo của người đang nằm dưới đất kia, kéo đối phương đứng thẳng dậy trong mưa. Gã lùi lại phía sau hai bước, sau đó chỉ tay nói:

"Chúng ta quay lại đi!"
Xoay người bước một bước chân, sau đó tay phải vung ra một quyền xé gió bạt mưa. Một quyền này của gã gần như cuốn hết toàn bộ nước mưa đang xối xả tuôn xuống xung quanh, tựa như một ngọn roi, nhưng quyền phong còn chưa tới thì người kia đã ngã xuống lần nữa như thể một con bù nhìn rơm, quyền phong cuốn qua khoảng không trên đầu người kia, sau đó thoáng chút lúng túng dừng lại.

Người trẻ tuổi kia sửng sốt một lúc, sau đó thu quyền lại, đứng thẳng, chụp tóc người kia nói:

"Ôi chà, sao ngươi lại cứ làm cái bộ dạng này..."

Gã bước lại túm vạt áo người kia kéo lên, nhìn mấy lần sau đó vỗ vỗ gò má của đối phương, thăm dò hơi thở của đối phương, sau khi phát hiện không dò ra được chút khí tức nào của người đó cả, mới đấm đấm vào ngực đối phương. Người ngã xuống kia hiển nhiên cũng là thống lĩnh một đám người trên đường phố, nhưng lúc này lại không có ai dám đi tới, cứ thế ngơ ngẩn nhìn người trẻ tuổi kia giày vò thi thể của người kia trong mưa.

"Quá đáng tiếc..."

Cuối cùng, khi đã xác nhận người kia không còn sự sống nữa, thì người trẻ tuổi kia mới tỏ ra tiếc nuối đứng lên, nói một câu như thế, sau đó quay đầu, nhìn những người đứng trên đường phố, phía ấy khá yên tĩnh, trật tự cũng tốt, hơn mười mấy người vốn là do gã mang theo, một đám người khác thì trên mặt có vẻ bất an vô cùng. Hai bên nhìn nhau một lúc, cách chỗ Trần Phàm đứng không xa, tòa lầu cũ nguyên bản đã lung lay kia ầm ầm sập xuống trong mưa. Tro bụi bị mưa nhấn xuống, Trần Phàm quay đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó đi tới.

"Ta đã nói từ sớm, ta là kẻ thô kệch vụng về, không làm quan được, tính khí lại không tốt, đám các ngươi giết người thì chớ còn làm ồn, mà làm ồn rồi thì chớ có tranh cãi với ta. Sau này nhớ chưa?"

Gã quay đầu nhìn lại người chết nằm trong đống phế tích, nói tiếp:

"Có điều... ngày hôm nay ta và Trần sư phụ luận võ công bằng. Hiện tại y bị thương, ta cũng bị thương, sau này không cần tính toán nữa. Được rồi, ta đi trị thương, các ngươi cũng đưa Trần sư phụ đi gặp đại phu đi, nhanh nhanh lên một chút. Các vị hảo hán Chương Sơn, Trần Phàm cáo từ, sau này đừng có gây sự nữa... Đừng có ồn ào tranh cãi với ta nữa..."

Nói xong những lời này, người trẻ tuổi ấy dẫn thuộc hạ xoay người rời đi, còn Trần sư phụ nằm trong đống phế tích kia, lúc nãy đánh nhau ở trong lầu đã tiêu hao hết tâm lực rồi, lúc này thực ra cũng gần chết. Đi được mấy bước, Trần Phàm quay đầu lại nhìn đầu kia của con phố, một chiếc xe ngựa đã dừng lại ở đầu ấy tự lúc nào, hiển nhiên là nhìn thấy toàn bộ quá trình đánh nhau, gã nhìn một lúc rồi đi lại chỗ ấy. Đến khi tới bên cạnh xe ngựa, người bên trong liền xốc mành lên, gọi một tiếng:

"Kế Tân."

"Tổ tiên sinh."

Kế Tân chính là tên tự của Trần Phàm. Ở trong xe ngựa là một người trung niên vóc người hơi mập, nụ cười hòa ái. Người này cũng coi như là có quen biết Trần Phàm, hay nói cho đúng thì là người quen biết của Phương Thất Phật. Lão tên là Tổ Sĩ Viễn, chẳng phải võ tướng, mưu lược cũng thường thường, chỉ có điều khéo nội chính, tuy nói rằng quân khởi nghĩa không chú ý nhiều đến vấn đề nội chính, cứ đến nơi nào đó chiếm xong là chạy, nhưng nếu nói hoàn toàn không có nội chính thì cũng không đúng. Trong quân loại người này không có nhiều, nên Tổ Sĩ Viễn khá được coi trọng, mấy ngày gần đây Phương Tịch chuẩn bị xưng đế cũng là thời điểm mà Tổ Sĩ Viễn bận rộn nhất. Trần Phàm đối với việc này cảm kích không khác nào chịu ơn, bởi vậy lời nói cũng rất cung kính.

"Chương Sơn Trần Đại Mộc... Cậu lại làm xằng như thế, cẩn thận vài bữa Phật Soái về mắng cho đấy."

"Tổ tiên sinh ngài cũng nhìn thấy mà, mọi người đều là người giang hồ, tính tình nóng nảy, cạnh khóe nhau vài câu là không thu tay lại được, tôi cũng bị thương mà... Lão sư biết tính cách của tôi, đã để tôi làm việc này thì cũng lường trước rồi, nếu không thì... Tổ tiên sinh, ngài kiếm đại một người nào đó thay tôi đi, bên phía Hồ Châu đã không còn chuyện gì thì gọi An Tích Phúc về là được mà..."

"Ha ha ha ha." Trung niên mập mạp ấy nở nụ cười hòa ái, đưa ra một cái áo tơi. "Mưa lớn, trên người cậu toàn là máu của người khác, bị thương chỗ nào chứ hả? Lại nói, những ngày qua Hàng Châu loạn hết cả lên, có thể thu dọn được cũng là nhờ cậu cả. Bọn Trần Đại Mộc là người Bao Đạo Ất, vậy mà mấy ngày qua ăn đến là dày, đất đai vàng bạc không nói đi, lại còn ngăn trở thủy vận, thu bạc khắp nơi, nếu còn tiếp tục như vậy thì Hàng Châu không thể duy trì được mất. Chỉ có điều cậu làm mạnh bạo quá, khiến cho mình chuốc thêm thù oán, Trần Đại Mộc chết rồi thì không nói, nhưng bọn Bao Đạo Ất này tâm cơ thâm trầm, cậu lại khiến chúng chú ý nữa."

Trần Phàm mặc áo tơi lên, hỏi:

"Ồ? Là như vậy thật sao?"

"Ài, việc này trong lòng cậu hiểu rõ là được. Vì việc này, đại công tử Lâu gia là Lâu Thư Vọng đã tìm ta nhiều lần, bảo là nếu bọn Bao Đạo Ất còn tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ không thể duy trì được bao lâu nữa. Nghe nói cậu ta đã từng đến tìm cậu, nhưng lại bị đóng cửa không cho vào, ha ha, mấy ngày nay cậu làm những việc này, ta nghĩ cậu ta nhất định là nhớ ơn. Gia chủ Lâu gia và đại công tử này đều khá có năng lực, Lâu Thư Vọng kia cũng tầm tuổi như cậu, nếu như cậu có lòng, lúc nào rảnh cũng đừng ngại kết giao với cậu ta."

Trần Phàm nhìn đối phương một chút, gật gù đầy vẻ nhàm chán.

Tổ Sĩ Viễn kia hình như cũng đang bận việc, nói xong những câu này thì chuẩn bị rời đi, chỉ là xe ngựa mới đi vài bước thì liền dừng lại.

"À, đúng rồi, mấy ngày trước có chuyện liên quan đến tay Ninh Lập Hằng kia, bây giờ sao rồi?"

"Tổ tiên sinh cũng thấy hứng thú với chuyện này à?"

Tổ Sĩ Viễn cười lớn, đáp:

"Nghe nói kẻ này quấy nhiễu cuộc chiến ở Hồ Châu, tuy rằng ta không chứng kiến nhưng vẫn cảm thấy có chút khâm phục cậu ta. Mấy ngày trước các cậu đánh lộn trên điện, chuyện tạm thời lắng xuống rồi nhưng có thể vẫn còn rất nhiều người muốn giết cậu ta, các nơi đều đang tìm cách, bây giờ ta quản những chuyện vặt vãnh này ở Hàng Châu, tự nhiên cũng có người hỏi thăm chuyện này. Mấy ngày trước Lệ tướng quân Lệ Thiên Nhuận còn tới tìm ta, bảo rằng anh em nhà họ Lệ nhất định phải giết người này..."

"Vậy thì đợi con mẹ điên kia tìm đến cửa đi..."

Trần Phàm thấp giọng lẩm bẩm, sau đó nói tiếp:

"Chuyện đánh nhau mấy ngày trước tôi không tham dự vào, ta còn có chỗ khác muốn đánh đây. Nếu như để tôi nói thì người kia tâm cơ thâm trầm, trong lúc mang trọng bệnh còn có thể xoay cho bọn An Tích Phúc chạy vòng quanh, bây giờ mới có hai mươi tuổi mà đã thế, nếu giết sớm được thì tốt hơn, tôi ghét nhất là người thông minh. Vì sao Tổ tiên sinh lại hỏi tôi?"

"À, tuy rằng mấy ngày trước có chuyện của Ninh Lập Hằng, nhưng Kế Tân cậu vẫn chưa tham dự vào, nhưng những người ở trên điện có ai là không biết mối quan hệ giữ Kế Tân cậu với cô nương nhà họ Lưu kia, chuyện lớn như thế, cô nương Lưu gia kia nếu đã muốn ngăn lại, tuy nói chủ yếu vẫn là thuyết phục Thánh công, nhưng nếu bảo rằng cậu hoàn toàn không biết gì hết, thì ta..."

Tổ Sĩ Viễn còn chưa nói hết lời thì bên kia Trần Phàm đã trừng mắt kêu lên:

"Tôi tôi tôi... tôi có quan hệ với cô ả kia à? Tổ tiên sinh, Tổ công, ngài đùa gì vậy? Tôi từng đánh với cô ta vài chiêu, nếu không phải là tôi hạ thủ lưu tình... Không, tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với cô ta hết..."

Tổ Sĩ Viễn nhìn gã một lát, sau đó nói:

"Không phải nói là Thánh công có ý định làm mai mối..."

"Mấy ông già đều như vậy, tôi thích phụ nữ hiền lành cơ, cô ả kia là người điên mà..."

"Có điều ta và sư phụ của cậu đều cảm thấy... Kế Tân và Lưu cô nương rất xứng đôi..."

"Đúng rồi, hai người điên, làm sao mà sống với nhau được." Trần Phàm bĩu môi, lúc này mọi người đã đi hết cả rồi, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, gã đưa mắt nhìn sang phía một bên, sau đó làm bộ ra hiệu, nói:

"Được rồi, chuyện của tên Ninh Lập Hằng kia, đúng là tôi có biết, nếu như Tổ tiên sinh đã nhắc đến, cũng đã hỏi... Ầy, chuyện kia thì thôi..."

Bây giờ đã là buổi chiều, màn mưa trắng xóa mênh mông, Tổ Sĩ Viễn nhìn theo ánh mắt của Trần Phàm, chỉ thấy trong một tiểu viện cách đó không xa, có người mặc áo tơi, đang trèo lên nóc nhà, cầm một viên gạch gõ gõ gì đó. Xem chừng là nóc nhà bị dột, nên trèo lên sửa, trong mưa loáng thoáng nghe có tiếng la của tiểu cô nương:

"Cô gia, cô gia, xuống đi mà..."

Người trên nóc nhà kia tuổi đúng là còn trẻ, vóc người xem chừng khá gầy gò. Tổ Sĩ Viễn vốn định hỏi chẳng lẽ người này chính là Ninh Lập Hằng hay sao, để xác nhận, thế nhưng vừa liếc mắt nhìn, đã thấy có một hán tử ngồi dưới mái hiên trước cửa viện, xem chừng rất buồn chán, đang ngồi canh ở ngoài cửa, sang lưng mang đao. Ánh mắt của người trẻ tuổi nhìn sang, hán tử kia liền trừng mắt nghiêm khắc nhìn lại, sau đó rủ mi mắt xuống. Tổ Sĩ Viễn suy nghĩ một chút, người này lão đúng là có biết, chính là một trong bảy đao thủ lợi hại nhất dưới trướng của cô nương Lưu Đại Bưu kia, nếu như gã này ở đây thì hẳn là xung quanh còn có nhiều người nữa.

Cô gái nhà họ Lưu ấy tính tình quái lạ, người thường khó đoán được tâm tình của nàng. Chuyện có liên quan đến Ninh Lập Hằng, lão cũng chỉ tiện miệng hỏi một chút, không muốn dính dáng đến nhiều, lúc này không ngờ Trần Phàm lại nói như thế, lão cũng chỉ gật gật đầu. Cũng vào lúc này, đột nhiên nghe bên kia vang lên một tiếng ầm, sau đó là tiếng cô gái hò hét, hai người bèn nhìn về phía tiểu viện kia, chỉ thấy nóc nhà bên kia thủng một lỗ lớn, Ninh Nghị đang tu bổ nóc nhà xem chừng là bị rớt từ trên nóc nhà xuống. Tên thị vệ đeo đao lập tức đẩy cửa đi vào, hai người nhìn một lát, thoáng ngẩn tò te, nói không nên lời.

"Khục, một tên thư sinh, cho dù giỏi mưu giỏi tính, nhưng đây là việc của thợ thủ công, cũng khó tránh thành ra như thế..."

Xe ngựa chậm rãi chạy qua, Tổ Sĩ Viễn thuận miệng nói một câu, sau đó nhỏ giọng:

"Lúc trước ta có qua chỗ Thánh công, thấy Phật Soái phái người truyền tin tức tới, nghe nói chiến cuộc ở Gia Hưng rất kịch liệt, gần đây sợ là thắng bại khó nói, nghe bảo cô nương Lưu gia bị thương, mấy ngày nữa sẽ về, nhưng không biết rốt cuộc nàng sẽ sắp xếp người này thế nào... À, việc này hẳn Kế Tân biết rồi chứ?"

"Bị thương à?"

Trần Phàm nhíu mày, nhìn Tổ Sĩ Viễn một lúc, sau đó mới nhìn về phía trước, cố gắng tiêu hóa cho hết những thông tin vừa tiếp nhận.

"Cô ta cũng có lúc bị thương à?"

Lời nói bị chia làm hai, lúc Trần Phàm và Tổ Sĩ Viễn đi qua đường phố dưới cơn mưa thì Ninh Nghị cũng không biết vấn đề của chính mình đã gây ra chuyện gì cho tầng lớp thượng tầng của quân đội Phương Tịch.

Hắn không phải người chỉ biết ngồi chờ chết, nhưng nếu không có khả năng chuyển biến tốt, thì tạm thời cũng chỉ có thể thích nghi hoàn cảnh, đến đâu hay đến đó. Một hai canh giờ trước, hắn còn đang đau đầu khổ não vì chuyện gian phòng bị dột nước mưa, từ sáng sớm đã bắt đầu dột, hắn lên thư viện ở phía trước dạy nửa ngày, chuyện duy nhất mà tiểu nha hoàn có thể làm đó là tìm đủ các loại thau chậu vỡ trong phòng để hứng nước, sau đó lại bận bịu mang nước mưa đổ ra ngoài. Đợi đến khi Ninh Nghị trở về, mới tìm được người để nhờ cậy, hai người kiểm tra hết những chỗ bị dột, sau đó Ninh Nghị xung phong nhận việc trèo lên trát lại chỗ dột, sau đó mới phát sinh bi kịch.

Kỹ sư có thể chỉ đạo phối hợp rất nhiều người dựng nên những tòa nhà chọc trời chưa chắc đã là một thợ xây xuất sắc, Ninh Nghị lúc này thân thể còn chưa khỏe hẳn, huống hồ căn nhà kia vốn cũng đã mục nát rồi, mới sửa được một nửa thì xà nhà sụp xuống, tạo ra một lỗ thủng lớn. Ninh Nghị đúng là không biết chuyện gì, giường của Tiểu Thiền cũng đã bị ướt hoàn toàn, cũng may thành quả sửa nhà chí ít cũng bảo vệ được một nửa phòng, bọn họ chuyển cái giường sang chỗ khác, bảo vệ được nửa gian phòng khô ráo.

Sau đó cả buổi trưa, Ninh Nghị cầm xẻng to, Tiểu Thiền cầm xẻng nhỏ, như một gia đình bình thường đào một rãnh thoát nước nho nhỏ ở trong phòng cho nước thoát ra, để nước mưa ở nửa phòng bên kia có thể chảy ra ngoài.

Gian phòng chỉ được sắp xếp một cách tùy tiện, trong phòng không có nhiều đồ đạc, lúc đầu vốn là có hai chiếc giường có trải chiếu, một cái tủ, một băng ghế nhỏ, lúc này càng nhỏ hơn, bên ngoài mái hiên khắp nơi mưa dột, sát vách có một căn bếp có thể dùng, lúc này liền trở thành thế giới chật hẹp của riêng hai người. Sau khi sửa lại mương nước tự tạo kia, hai người còn qua nhà bếp cứu một ít củi khô có thể đốt được.

Đến lúc gần chạng vạng rồi mà mưa vẫn không ngừng, một cột khói đặc quánh từ trong mưa bay lên, sau đó bị những giọt mưa xối xả trên không đè xuống, trong phòng bếp vang lên tiếng hai người luống cuống tay chân nhóm lửa làm cơm. Bởi vì một mình cũng khá buồn chán nên Ninh Nghị cũng qua giúp một chút, nói đến chuyện nấu cơm làm thức ăn, Tiểu Thiền tuy có biết nhưng thực ra cũng không giỏi lắm.

Sau đó, đuốc được thắp lên, màn đêm lặng lẽ theo cơn mưa ào ạt mà phủ xuống. Trong thành Hàng Châu rộng lớn, tiểu viện bé nhỏ này chỉ có nửa gian phòng, dưới ánh sáng leo lét của một cây đuốc nhỏ, thoáng trông như một ốc đảo bé nhỏ lạc lõng lúc nào cũng có thể bị nhấm chìm, bị cả thế giới vây quanh...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK