Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngày mười một tháng bảy năm Cảnh Hàn thứ chín, giao giữa địa giới Hồ Châu và Hàng Châu, sau buổi trưa, mây đen tràn ngập giữa trời như muốn che phủ cả thế gian, giông tố nổi lên. Trong doanh trại, mấy ngàn tàn binh Vũ Đức quân bắt đầu tập trung về giữa bãi đất trống.

Tâm tình bất an bao phủ cả đám người, ở trong lều chính, những tướng lĩnh, thân sĩ thuộc tầng lớp trên trong đội ngũ lưu vong có thể tham dự ở đây đang cãi vã kịch liệt trong bầu không khí nặng nề, cũng có người khác hung hăng, xem ra quả thực là muốn động thủ đến nơi rồi, sau đó lại bị những người xung quanh ngăn lại.

Không riêng gì nơi này, tin tức liên quan đến việc quân đội Lục Sao phát hiện ra hướng mọi người tránh né, lúc này đang tiến về phía này cũng đã dần dần phát tán đến trong quân. Bình dân lúc này cũng nghe phong thanh đôi chút, nhưng nhất thời không tạo thành rối loạn, bởi vì nếu như chuyện này là thật thì hiện tại mọi người thậm chí còn không thể nào đưa ra được một quyết định lỗ mãng nữa, ở phía sau là dòng sông trong cảnh trời sắp mưa, còn tiến về phía trước chính là chui đầu vào rọ, không ai biết là nên trốn đi đằng nào.

Có người đang đi xác nhận thử xem chuyện này có thật hay không, cũng có người đi tìm người quen của mình, hỏi thử đối sách thế nào. Ở bên phía lều chính, lúc này có đủ các loại người, tập trung nhiều anh mắt quan tâm nhất. Thang Tu Huyền, Tiền Hải Bình, Trần Hưng Đô, vị thư sinh trẻ tuổi ốm yếu bệnh tật Ninh Lập Hằng kia, thậm chí còn có nhiều người từng có tài danh, có danh tiếng chính thức ở Hàng Châu lúc trước đều bị người ta quan sát rất kỹ.

Ninh Nghị thỉnh thoảng mới trò chuyện dăm câu đơn giản với vài người, được nhắc tới nhiều nhất đại khái chính là Thang Tu Huyền ở bên kia, là gia chủ của một trong tứ đại gia Hàng Châu, ông lão này hiện tại vẫn đang có địa vị cao nhất, có nhiều quan hệ nhất. Triều Vũ trọng văn khinh võ đã rất nhiều năm, nên dù là Trần Hưng Đô đi nữa thì lúc này cũng không thể nào dám thất lễ với thân sĩ đích thực như thế. Thang Tu Huyền và Ninh Nghị nói chuyện rất lâu, qua một khắc rốt cuộc cũng cau mày nhìn Ninh Nghị một chút, rồi gật đầu.

"Lúc còn ở Hàng Châu, Hi Văn công rất coi trọng cậu... Chuyện đã đến nước này rồi, thì cũng chỉ biết nghe theo lời cậu mà thôi. Đi thôi, nhớ bảo trọng thân thể."

Lúc nói chuyện này, có một gã tướng lĩnh đang muốn tức giận xông về phía Ninh Nghị, sau đó bị người ta kéo ra, Thang Tu Huyền liếc mắt nhìn, lắc đầu một cái, chống gậy xoay người bước đi, tên tướng lĩnh hùng hùng hổ hổ kia bị kéo ra xa hơn, Ninh Nghị không nhìn y, được Tô Đàn Nhi dìu đi về một hướng khác, tuy rằng đã rất mệt nhưng vẫn còn có một số chuyện muốn làm.

Trong thời gian như vậy, Diêu Nghĩa đang dẫn theo đội ngũ của mình tiến về vị trí của bọn họ từ phía nam, một khắc không ngừng, còn ở hướng bắc của nơi này, Hắc Linh vệ cũng đã đổi hướng, nhanh chóng tiến về nơi này. Dưới bầu trời, mặt đông bắc của đại chiến trường này, cách bên kia sông, thiếu nữ tên là Lưu Thiên Thiên, nhũ danh Lưu Tây Qua, đang dẫn theo một đội Bá Đao quân đang tiến tới bọc đánh mặt bắc của bến Thạch Kiều. Nàng hiện tại không vội, chỉ là chờ đợi đám người Lục Sao ở phía bắc đánh bại đội ngũ lưu vong kia, sau đó đi đón quân sư mà nàng coi trọng.

Lúc Ninh Nghị cố nén cơn đau đầu choáng váng, đi tới khoảng đất trống mà binh sĩ Vũ Đức quân đang tập trung, thì đã nghe âm thanh của nhiều tiếng xì xầm à ồ vang lên từ xa truyền lại, láng máng không rõ, Trần Hưng Đô đang nói chuyện, trình bày rõ ràng tình hình hiện tại phải đối mặt cho toàn bộ binh lính ở đây được rõ.

Đó là một trang cỏ, lúc này xem chừng đã biến thành một thao trường nho nhỏ, phía trước để một chiếc bàn đơn giản. Gió không lớn, lúc Ninh Nghị từ một bên đi tới thì một nửa số người ở đây đều quay sang nhìn hắn, Tô Đàn Nhi không đi cùng, nơi như thế này cũng không thích hợp để nàng đi theo dìu hắn. Trên đài không chỉ có Trần Hưng Đô mà còn có cả Thang Tu Huyền, Tiền Hải Bình, cùng một ít quan chức, thân sĩ Hàng Châu, nhìn Ninh Nghị lúc này có vẻ mong manh yếu ớt, dù sao cũng hơi giận một chút, nhưng không biểu hiện rõ ra ngoài, chỉ là theo dõi hắn mà thôi.

Ở trên đài lớn lúc này có treo một tấm màn vải đơn giản, đánh dấu vị trí của mọi người cùng với năm cánh quân địch.

"...Các anh em! Chúng ta đã không có đường lui, kẻ địch muốn giết chết chúng ta! Chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước! Chúng ta có tới ba ngàn người, còn bọn chúng chỉ có một ngàn, lại bị phân tán khắp nơi, không kịp cứu viện cho nhau... Bây giờ bọn chúng đang chủ quan khinh địch, chúng ta mới có cơ hội tốt như thế, nếu như để bọn chúng tỉnh táo tham chiến thì chúng ta không còn cơ hội nào nữa... Mấy ngày nay, chúng ta tốn biết bao công sức mới có thể kéo dài khoảng cách với bọn chúng, đường có thể do người khác chỉ, nhưng số mệnh thì phải do chính bản thân giành lấy! Ai còn tâm huyết, thì hãy cầm đao lên cho ta, mở ra đường máu..."

Trần Hưng Đô cũng là người có võ nghệ không kém, lúc này nói chuyện lớn tiếng, toàn trường đều nghe được, nhưng gã không được xem là kẻ mồm mép linh hoạt, cơ bản cũng là lặp lại những lời mà Ninh Nghị đã nói. Đợi đến khi gã nói xong, Ninh Nghị đi tới, cầm một tập sách khổ lớn giao cho Thang Tu Huyền, sau đó bước đến bên cạnh Trần Hưng Đô, nhẹ giọng nói:

"Ta không có sức nữa rồi, Trần tướng quân có thể truyền lời giúp ta không?"

Trần Hưng Đô lập tức gật đầu. Ninh Nghị quét mắt nhìn qua đám người đông đúc tối om hơn ba ngàn người kia, thấp giọng, chậm rãi nói chuyện:

"Trên đường đi vòng vèo, dồn vào tử địa, là... Ninh Lập Hằng ta cố tình bố trí sắp xếp, các vị đều bị ta tính kế. Nhưng ngoại trừ đi tìm đường sống ở trong chỗ chết, chúng ta không còn con đường nào khác để đi nữa."

Trần Hưng Đô đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới mở miệng, thuật lại nguyên văn những gì Ninh Nghị vừa nói cho mọi người nghe, nhất thời trong quân lại vang lên tiếng xì xầm không dứt, Ninh Nghị chờ một lúc rồi mới nói tiếp:

"Phía trước không có đường đi, phía sau có kẻ địch truy đuổi, đội ngũ gần một vạn người, không thể che giấu được dấu vết di chuyển, từ Hàng Châu đi ra, cho dù là tiến tới kiểu gì đi nữa, thì một thời gian sau, chúng ta cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Phía trước của chúng ta sắp có tới sáu ngàn kẻ địch, nhưng sau trận chiến ở Hàng Châu, quân đội của Phương Tịch đã bắt đầu khinh địch, ngày hôm qua vòng qua bến Thạch Kiều quay lại, chúng ta làm đơn giản như vậy mà đã lừa được bọn chúng rồi, đó chính là bằng chứng. Chúng ta còn có một hy vọng duy nhất để chiến thắng, đó là vì chúng ta có Vũ Đức quân... là quân đội tinh nhuệ.

Ninh Nghị nhìn bọn họ một chút nữa, cảm thấy rằng nịnh hót như vậy cũng chẳng mang lại hiệu quả gì, bèn nói tiếp:

"Trận chiến ở Hàng Châu, vì nguyên nhân thiên thời cho nên chúng ta mới thất bại, bại đến mức chúng ta không biết làm sao mà bại. Ngày hôm nay ở đây còn có ba ngàn người, ta không biết mọi người đã bắt đầu sợ hay chưa. Nhưng người của Phương Tịch bên kia, đã sớm coi chúng ta là gà đất chó sành (1), bọn chúng phái tới năm cánh quân, mỗi cánh quân đều chỉ có chừng một ngàn người, những người này cãi vã lẫn nhau, không chịu để cho người khác hơn mình một phân một lượng, còn lại hoàn toàn không thèm suy nghĩ làm thế nào để đánh bại chúng ta, cướp đoạt tài sản của chúng ta. Bọn chúng cũng giống như chúng ta, đây đã không còn là lúc để mơ mộng nữa, nhưng chúng ta còn có ba ngàn người, ở bên kia cũng có gần ngàn tiêu sư, hộ vệ nữa. Tình huống bây giờ là mưu toan vẽ tranh ở mặt sau rồi, bọn họ hơn một ngàn người khí thế hùng hổ tiến về phía này, chúng ta có hơn bốn ngàn người, lại chỉ muốn chạy trốn, bọn họ một ngàn, chúng ta bốn ngàn."

"Ta không biết gì về chuyện đánh trận cả, ta không biết chúng ta có thể thắng nổi trận này hay không, có thể đến lúc này, tình hình của chúng ta thế nào, mọi người cũng đã biết rõ rồi, không giống như lúc trước nữa, lần này mỗi người trong các vị đều hiểu rõ, chúng ta phải đánh như thế nào, các vị cũng hiểu rất rõ. Ta chỉ có thể giúp các vị làm một số chuyện khác mà thôi."

Hắn nói xong thì phất tay, có người đem mấy chiếc rương có to có nhỏ lên đài.

"Bắt đầu từ hôm qua, chúng ta đã ghi chép lại họ tên, quê quán của các anh em, ngày hôm nay ở đây, Thang lão là người lớn nhất, lúc nãy ta đã giao danh sách cho ông ấy. Bây giờ trong đội ngũ này, mọi người đều ở trên cùng một con thuyền, nếu như có thể đến được Hồ Châu, tất cả những người các vị nhìn thấy ở trên đài này, lẫn những người ở bên kia, đều thiếu nợ các vị một ân tình, mỗi người trong các vị cũng đều có thể thăng quan phát tài."

Những chiếc rương kia được mở ra, ánh sáng của vàng bạc tỏa ra sáng lóa.

"Ở đây đều không phải những người vong ân phụ nghĩa. Mọi người bảo vệ đất Hàng Châu, ta biết các vị cũng có rất nhiều người thân, huynh đệ, cũng ở Hàng Châu, bọn họ có mặt trong đoàn người này, cũng có người đã qua đời ở Hàng Châu, hoặc là không ra được... Phương Tịch giết bọn họ, đốt nhà của các vị... còn có cả phụ nữ nữa..."

Ninh Nghị dừng một lúc, sau đó chỉ tấm màn vải ở trên sân khấu, nói tiếp:

"Những kẻ này không giống với quân đội tinh nhuệ đánh Hàng Châu lúc trước, bọn chúng chỉ là một đám nông dân, ngay cả đao thương kiếm kích cũng không có đủ, cầm theo cuốc thuổng gậy gộc mà đuổi theo chúng ta đòi đánh nhau. Đến lúc này, bọn chúng kéo hơn ngàn người khí thế hùng hổ xông lại đây. Chúng ta muốn trốn làm sao được đây, bây giờ cởi hết áo quần nhảy xuống sông, bơi từ bên này sang bên kia chăng? Lúc này các vị cũng có thể quay lại giẫm chết bọn chúng! Các vị giờ đã thấy, năm cánh quân của bọn chúng hiện tại đã phân tán xa nhau rồi, chúng ta đánh tan cánh quân này của Lục Sao, xử lý luôn cánh của Diêu Nghĩa, những nhánh còn lại không thể nào đuổi kịp nữa, chúng ta nương theo con sông mà đánh, quay một vòng nữa là có thể dẹp luôn quân của Tiết Đấu Nam, trời sắp mưa rồi, đây chính là trời giúp chúng ta... Đánh trận này như thế nào, có thể thắng hay không, các vị tự nghĩ xem!"

"Nếu như đánh thắng, các vị có thể báo thù cho huynh đệ, người thân đã chết ở Hàng Châu! Các vị có thể chia nhau số vàng bạc này! Các vị có thể đến Hồ Châu, thăng qua tiến chức! Các vị chính là đội quân duy nhất đánh thắng trong trận đại chiến ở Hàng Châu này! Tên của từng người trong các vị đều đã ghi rõ ràng trong cuốn sách trên tay Thang lão, quyển sách này đến được Hồ Châu, các vị đều không ai bị giáng chức cả. Cho dù các vị không thể quay về, thì người nhà của các vị cũng sẽ nhận được những thứ họ nên được nhận, người sống sẽ phụng dưỡng người nhà của các vị như người chí thân!"

Thang lão gật đầu nói:

"Lão hủ có thể chịu trách nhiệm về chuyện này, có trời đất chứng giám."

Có người lập tức truyền lại lời của ông lão.

Ninh Nghị nở nụ cười, nói tiếp:

"Nếu như không thắng, vậy thì cái gì cũng đều không có, các anh em, thê tử của ta hiện tại đã có thai, nàng đang đứng ở phía sau. Nếu như đến thế này rồi mà còn thua, vậy thì mọi người sẽ chết ở chỗ này, số vàng bạc này cũng sẽ bị bọn chúng cướp hết toàn bộ, các vị không sống sót được, thì người thân của các vị bị giết, nhà các vị bị đốt khi bọn chúng chiếm thành Hàng Châu, những mối thù kia không thể nào trả được nữa. Lúc này cố hết sức tiến về phía trước, vậy thì sống sót, cái gì cũng có, bây giờ mà lùi lại, thì mọi người đều không trả thù được, chỉ một con đường chết... Bọn chúng chỉ là một đám loạn dân binh khí còn không có đủ, không được thao luyện, không có trật tự, vì đánh cướp giết người mà xông lại đây, bọn chúng chỉ có một ngàn người, các vị có thể thất bại sao? Thua hết tất cả mọi thứ cho bọn chúng hay sao?"

"Hay là muốn giành lại một điều gì đó?"

Hắn nói xong những lời này, toàn trường lúc này cũng đã nín thở, dưới tầng mây dày u ám, mọi người nhìn tấm màn vải kia, run lên một lúc, sau đó rốt cuộc cũng có người lên tiếng:

"Phải báo thù..."

"Làm sao có thể thua được..."

"Giẫm nát bọn chúng..."

Những tiếng gầm ấy dần dần tụ lại, vang rền một góc trời, cũng vào lúc này, đột nhiên có người xông lên, quát lớn:

"Đừng nghe hắn, hắn nói bậy để lừa mọi người đấy, chính hắn là kẻ đã dồn chúng ta vào chỗ này!"

Người này không ai khác chính là tướng lĩnh muốn tìm Ninh Nghị gây chuyện lúc trước. Người này họ Hạ, tên là Hạ Thất, buổi sáng ngày mùng chín Ninh Nghị có đánh cho một gã gây chuyện ngăn trở người múc nước gần chết, gã đó chính là đường đệ của Hạ Thất, mấy ngày nay đã từng lên tiếng phản đối Ninh Nghị không ít lần, lúc này gã xuất hiện, khiến cho tâm tình của một đám binh sĩ hơi ngập ngừng, Hạ Thất kia lại bắt đầu vạch tội Ninh Nghị đã sắp xếp hết tất cả những chuyện này.

Trên đài mọi người cũng đều ngẩn hết cả ra, Trần Hưng Đô vốn dĩ thấy tâm tình của binh tướng đã được kích thích hứng khởi lên, còn đang vui mừng, lúc này lập tức chỉ vào người kia mắng:

"Hạ Thất! Vì mâu thuẫn cá nhân của đường đệ ngươi với Ninh công tử, mà mấy ngày nay người đều cố tình đến gây sự, vẫn chưa đủ sao? Lúc này lại còn dám làm loạn lòng quân nữa!"

Đội ngũ vạn người, nói lớn thì cũng lớn, mà bảo nhỏ thì đúng là cũng nhỏ, ngày hôm đó Ninh Nghị gây thù chuốc oán với đường đệ của Hạ Thất này, đám quân sĩ cũng biết rõ. Hạ Thất ngẩng đầu lên nói:

"Trần tướng quân, thuộc hạ nói thật lòng mà, nếu không phải do tên Ninh Lập Hằng này..."

Gã còn chưa nói dứt lời, Ninh Nghị ở trên đài đã bước ra mấy bước, cầm lấy nỏ của một tên lính bên cạnh, dùng sức lắp tên lên dây, chĩa thẳng về phía Hạ Thất. Hạ Thất ngẩn người, sau đó vung hai tay lên, nói:

"Ngươi dám..."

Chỉ một khoảnh khắc sau, phập một tiếng, máu tươi bắn ra tung tóe, mũi tên cắm thẳng vào gáy của gã. Hạ Thất trợn tròn mắt, giữ nguyên tư thế vung hai tay mã ngã xuống đất, Ninh Nghị đưa tay còn lại ra chụp lấy trường thương của một quân sĩ đứng bên cạnh, cố gắng trụ vững, nói:

"Lải nha lải nhải! Chậm chạp lề mề! Léo nha léo nhéo! Không phải đàn ông!"

Hắn vốn dĩ đã ở trạng thái rất yếu ớt, lúc này lại miễn cưỡng dùng sức, thanh âm vang lên, toàn trường đều nghe thấy, trong lúc nhất thời, không riêng gì binh lính phía dưới mà ngay cả mấy người Thang Tu Huyền ở trên đài cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn thư sinh ngày thường bệnh tật yếu ớt này, tâm trạng kinh hãi khiếp đảm. Bọn họ cũng từng nghe người ta đồn đại chuyện Ninh Nghị dùng thủ đoạn nham hiểm để giao thủ với đám người Thạch Bảo, nhưng ngày thường chưa bao giờ thấy, lúc này mới thấy hắn đột thủ giết người dứt khoát tàn nhẫn như thế.

"Đường chỉ có hai lối! Hướng về trước! Lùi về sau! Các vị chọn xong thì tiến tới, giành lấy số mệnh của mình! Những ai có thù riêng với ta, sau này hãy đến tìm ta, giết ta, ta sẽ tiếp hết! Nhưng lúc này những ai muốn làm loạn lòng quân, đều là tử địch của mọi người! Các vị cứ việc lựa chọn có nghe theo bọn họ hay không!"

Ninh Nghị nói xong những lời này, tay chân lẫn thân thể đều run rẩy kịch liệt, chỉ là vẫn cố đứng vững ở đằng kia. Gã Hạ Thất của nguyên bản cũng có vài tên thủ hạ tâm phúc, sau khi cơn kinh hãi ban đầu qua đi, lúc này liền có người đứng lên thét lớn:

"Dám giết người trước mặt mọi người, các anh em..."

Lời còn chưa hô xong, đột nhiên nghe "Keng" một tiếng, phía sau đột nhiên có người rút đao chém gã, nhưng gã cũng cảnh giác, cản được một đao, lui về phía sau mấy bước. Chỉ thấy người ra tay quát lên:

"Mẹ mày đấy phỏng?"

Người này vốn là kẻ có hiềm khích với gã xưa nay.

Trong đám người lại có người nữa rút đao, chỉ sang bên này, quát lên:

"Người này không có ý tốt!"

"Làm thịt hắn đi!"

Lại có người điên cuồng gào thét. Người này cầm đao lui về phía sau vài bước, bên kia đã nghe tiếng la hét vang lên liên tiếp, không ít người đã bị màn máu tươi lúc nãy kích động đến đỏ cả mắt. Lúc này mọi người đều hiểu được rằng, kiếm chuyện với Ninh Nghị căn bản không có tác dụng gì cả. Trong tiếng kêu ầm ĩ, eo người kia bị người bên cạnh bổ một đao, máu tươi bắn ra tung tóe, gã kinh hãi trợn tròn mắt vung đao về bốn phía, trong đám binh sĩ có một đại hán xông thẳng tới, đâm một đao vào bụng gã, quát:

"Lão tử làm thịt cái thứ nhát gan này..."

Sau một đao lại thêm một đao, binh lính bốn phía đã quây thành vòng tròn, ánh đao soàn soạt chém xuống thân thể người kia, máu tươi bắn tung tóe xung quanh, mãi cho đến khi có người bổ đầu người kia ra thì mặt đất xung quanh đã nhuộm đẫm máu tươi. Đại hán ra tay đầu tiên kia vung thanh cương đao trong tay lên, chỉ về hướng bắc, gầm lên:

"Các anh em, giết sạch cái đám rác rưởi này đi! Báo thù..."

"Giết chúng."

"Giết sạch đám nông dân kia..."

"Ta muốn báo thù!"

Trong chốc lát, hầu như tất cả mọi người đều bị tràng chém giết ấy kích động cho đỏ cả mắt, binh đao như lửa, tiếng gầm thét bắt đầu sôi sục, lúc này quân đội không chắc được chỉ huy tốt cỡ nào, nhưng nhiệt huyết của người bị dồn vào tuyệt địa thì rốt cuộc đã được kích thích.

Ninh Nghị đứng ở đằng kia, chống trường thương, nhìn tất cả những chuyện đó, hắn chớp mắt một cái, sau đó thấy bóng đen kéo tới. Thân thể lạnh dần, tầm nhìn bắt đầu nghiêng, hắn hít một hơi, loáng thoáng nghe thấy có người gọi:

"Ninh công tử..."

"Ninh công tử..."

Sau đó ý thức rời bỏ hắn...

Nửa khắc sau, dưới bầu trời âm u nặng nề, trên sườn núi của một vùng đồi cách đó chưa tới hai dặm về phía bắc, Lục Sao dẫn theo tướng sĩ đã nhìn thấy mục tiêu mà bọn họ truy sát lần này, như một bầy sói nhanh chóng xông về phía bên này, hai bên rất nhanh tiến lại gần nhau trong tầm tên bắn. Bên này không có nhiều mũi tên bay qua, tựa hồ cũng không có hiệu quả gì.

Lục Sao còn đang nghi ngờ không biết vì sao hai bên lại gặp nhau nhanh như vậy thì đã thấy bên kia mấy ngàn binh sĩ Vũ Đức quân, mắt đỏ ngầu giận dữ, vung vẩy đao thương, như thủy triều ập tới bên này, tiếng reo hò ngợp trời.

Một tên binh sĩ dưới trướng Lục Sao xông lên đằng trước ngờ ngợ cảm nhận được điều không đúng, theo bản năng mà ngừng lại một chút, bị đồng bạn phía sau đẩy ngã xuống đất rồi đạp lên, sau đó lại có càng nhiều người hơn theo bản năng giảm tốc độ hoặc dừng lại. Diễn biến này hoàn toàn không giống như những gì bọn họ tưởng tượng, cũng hoàn toàn khác với những chuyện mà họ trải qua mấy ngày vừa rồi.

Thời gian kinh ngạc của hơn ngàn người này cũng không kéo dài lâu, chỉ chốc lát sau, bọn họ bị làn sóng của mấy ngàn người dàn hàng ngang, không bày binh bố trận gì, chỉ đơn giản dựa vào tinh lực, ầm ầm bao phủ trên chiến tuyến dài mấy dặm, xông về phía bắc.

Không có ác chiến, không có bày binh bố trận, không có chặn đường vây đuổi, quân tiên phong lướt qua, màu đỏ phủ khắp mặt đất, thi hài chất đống...

----------

Chú thích:

(1) Gà đất chó sành: ý nói rằng chỉ giống như tượng đất, không có khả năng phản kháng, để người khác tùy ý đánh.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK