Tạm thời không bàn đến suy nghĩ trong lòng Tiểu Thiền, đối với Ninh Nghị mà nói, chuyện xảy ra không có quá nhiều điều phải bàn, tất cả chỉ là cố gắng hết sức theo năng lực của hắn mà thôi. Nếu như bảo rằng, có ai đó trên thế gian có thể ung dung trong nguy hiểm hoặc là có thể tính toán trọn vẹn trăm đường... có lẽ là có, nhưng như thế vẫn kém hắn.
Thương thế đêm qua không tính là nặng nhưng chỉ áp dụng đối với tiêu chuẩn võ giả, đối với người bình thường, với các loại vết thương hở do đao thương kiếm kích gây ra như vậy, thương thế chắc chắn là không nhẹ. Không thể vận động mạnh, Ninh Nghị đành chạy một chút, phối hợp với nội công kích thích cơ thể, tranh thủ thời gian nhánh chóng khôi phục. Sương mù thế này sẽ không tan hết trong buổi sáng, nhưng càng chạy thì sương mù càng tan dần, tầm nhìn tăng lên.
Trên đường, Ninh Nghị gặp Đỗ Sát - một trong Bát Đại Kim Cương của Bá Đao doanh, người mà được hắn đặt cho ngoại hiệu. Người này ngày thường không nói nhiều, có quan hệ với Ninh Nghị một chút nhưng tương đối nghiêm túc, không ngờ lần này lại chủ động hướng hắn chắp tay:
- Ninh tiên sinh, hôm nay không nghỉ ngơi thêm một chút à?
- À, vận động một chút có tác dụng khôi phục thương thế nhanh hơn.
Ninh Nghị trả lời, Đỗ Sát nói gì đó với người bên cạnh sau đó giới thiệu:
- Thích huynh, vị này là... Huyết Thủ Nhân Đồ, Ninh Lập Hằng, Ninh công tử, Lập Hằng, vị này là...
Thân phận của người kia không có gì đáng nhớ, Ninh Nghị khá ngạc nhiên khi Đỗ Sát lại giới thiệu với người ta cái “phỉ hào” Huyết Thủ Nhân Đồ của hắn, trong lòng buồn cười, ngay sau đó chắp tay, lấy cách của người giang hồ ứng đối, lúc song phương cáo từ, Đỗ Sát lại chắp tay một cái:
- Ninh công tử, cám ơn công tử vì chuyện tối qua, bọn ta thiếu công tử một cái ân tình.
Lại đi thêm một chút, hắn gặp Lưu Thiên Nam và A Thường, A Mệnh, chào hỏi một chút rồi hỏi vấn đề của Lưu Đại Bưu, Lưu Thiên Nam gật đầu nói:
- Trang chủ không sao, hiện đã tỉnh rồi. Tỉnh rồi nghĩa là không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng chắc chắn chưa dậy được, một lát nữa là trang chủ sẽ ăn sáng, Ninh tiên sinh nên tới thăm một chút.
Sau khi hỏi về Lưu Tiến, sắc mặt A Thường rõ ràng có chút không tốt:
- Có khỏe lại hay không còn chưa biết, dù có khỏe lại thân thủ cũng phế hơn phân nửa... Đương nhiên, khỏe lại là quan trọng nhất...
A Mệnh đứng bên cạnh không hiểu hiện thái độ gì, tên thật của hắn là Trịnh Thất Mệnh, cách làm giao tiếp của hắn từ trước tới giờ luôn bình thản, đối với người trong trang rất hòa khí, thế nhưng tính tình rất là hung ác, có thói quen dùng đao nói chuyện với người ngoài. Thỉnh thoảng sẽ xụ mặt đi mua đường cho trẻ con ăn, khiến người khác không thể nhịn cười. Lưu Tiến là thủ hạ của của A Thường, đao pháp cũng được hắn chỉ điểm.
Lúc này sắc mặt của A Mệnh lạnh lùng bình thản hơn rất nhiều so với ngày thường, nhìn Lưu Thiên Nam một chút rồi lại nhìn Ninh Nghị:
- Khi nào đi tìm Lệ Thiên Hữu tính sổ nhớ kêu tại hạ, chuyện giết người công tử không cần động thủ, tại hạ có thể làm tốt, cứ kêu đi là được.
Câu này là hắn nói với Ninh Nghị, hắn với A Thường đi theo Ninh Nghị một đoạn thời gian, biết Ninh Nghị có chút bản lãnh. Nghe vậy, Ninh Nghị nhìn Lưu Thiên Nam nói:
- Chuyện này không đơn giản....
Lưu Thiên Nam cũng nhíu mày:
- Ai bảo đi tìm Lệ Thiên Hữu tính sổ chứ...
A Mệnh cũng cau mày nhìn hắn:
- Quản sự, không phải vừa rồi ông bảo đi tìm Lập Hằng bàn cách tính sổ với Lệ Thiên Hữu hay sao?
Lưu Thiên Nam quản rất nhiều chuyện ở Bá Đao doanh, những người quen như A Mệnh thường hay gọi hắn là quản sự. Lúc nãy, A Thường, A Mệnh có nói với hắn chuyện này, bây giờ hắn nhìn Ninh Nghị mà không biết nói gì cho phải. Mặc dù nói Bá Đao doanh ngày thường không bao giờ chịu lép vế, nhưng Lệ Thiên Nhuận sắp trở về, phải cân nhắc xem có nên cứng rắn quá không.
Lưu Thiên Nam nhìn hai người rồi nói:
- Ta chỉ nói định tìm hắn thương lượng mấy việc làm ăn với Lệ gia, để cho bọn họ biết thế là nào thua thiệt mà thôi, tránh để cho Lệ Thiên Hữu cảm thấy anh trai của hắn về là có thể hoành hành ngang ngược ở thành Hàng Châu... Các người thực sự cho rằng có thể giết hắn?
A Mệnh cười lạnh một tiếng:
- Việc đó chẳng có gì khó.
- Không tính tới chuyện khó hay không.
Lưu Thiên Nam thoáng cái đã cao giọng:
- Cậu có khống chế được tình hình sau chuyện này không?
A Mệnh hít một hơi, sau một lúc thì thở ra:
- Hiểu rồi.
Sau đó vỗ vỗ bả vai Ninh Nghị:
- Nghe nói tối hôm qua công tử giết Thang Khấu? Làm tốt lắm.
Nói đến đây, A Thường cũng cười:
- Ta cũng nghe nói qua, hắn là một thằng điên, võ nghệ khá lắm.
Ninh Nghị liền cười khiêm tốn một phen:
- Ha hả, thân thủ đối phương đúng là lợi hại, đánh nhau hăng quá, thu tay không được, liền giết...
Hắn nói tới chỗ này, A Thường đã tỏ vẻ trầm tư:
- Không biết vị huynh đệ ẩn nấp trong phòng kia là ai mà có thể một đao chém đầu Thang Khấu, việc ẩn nấp không khó, chẳng qua trong thời gian cực ngắn rời khỏi phòng mà không bị người nhìn thấy, khinh công thật là xuất thần nhập hóa.
A Mệnh cũng gật đầu:
- Ta cũng nghe nói, căn phòng kia đã đóng kín, không có mật đạo cửa ngầm, bên ngoài có lính vây quanh, ra ngoài đúng là không dễ. Chẳng qua, đám người kia chắc không phòng thủ cẩn mật nơi đó, cơ hội chắc là vẫn có.
Ninh Nghị nháy mắt một cái, sau đó liếc mắt:
- Này, này, ta vẫn đứng ở đây cơ mà! Cao thủ so chiêu, không thu tay lại được là chuyện rất bình thường! Lúc ấy xung quanh tối om, hắn không biết hoàn cảnh, ta đã tính toán đủ đường, mưu đồ một đao chém đầu đã lâu, cái này gọi là dũng mãnh cơ trí, cái gì mà cơ quan cửa ngầm... Hai người thật là…
A Mệnh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như cũ:
- Hắn không chịu nói.
- Vậy thì thôi.
A Thường cười một tiếng, sau đó vỗ bả vai Ninh Nghị:
- Dưỡng thương cho tốt, cám ơn chuyện tối qua, có việc gì cần cứ nói một tiếng.
Hai người xoay người cáo từ, giọng nói còn vang tới chỗ Ninh Nghị:
- Một đao chém đầu, nghe nói đầu còn bay ra ngoài, đao pháp rất là cương mãnh.
- Nếu là ngươi và ta ở bên trong, dùng Bá đao cũng chưa chắc làm như vậy, đao pháp cương mãnh như thế nói không chừng là trang chủ...
Trong lúc nói chuyện, một võ giả tên là Lưu Nguyên Phương cũng đi tới, hai người vỗ vai hắn hỏi:
- Nguyên Phương, chuyện này ngươi nghĩ thấy thế nào?
- Sáng nay cũng đã nghe nói, ta cảm thấy chuyện nay nhất định có bí ẩn...
Lưu Nguyên Phương quay đầu nhìn Ninh Nghị một chút, cười cười hắc hắc, mặc dù có có lòng tốt nhưng hiển nhiên cũng không tin Ninh Nghị có thể một đao chém đầu đối phương. Mấy người bọn họ vừa nói vừa đi xa.
- Ta cũng nên đi thôi.
Ninh Nghị nhìn theo một lúc, đợi ba người khuất bóng mới quay đầu nhìn Lưu Thiên Nam:
- Không phải ông cũng nghĩ như vậy chứ?
Lưu Thiên Nam cười híp mắt:
- Trong trang còn có một số việc, ta đi trước, việc làm ăn có thể tính toán với Lệ gia một chút. Trước tiên Lập Hằng cứ nghỉ ngơi, chuyện này không gấp. Buổi sáng không có việc gì, Lập Hằng chỉ cần đi thăm trang chủ một chút rồi về nghỉ là được.
Hắn nói xong, chắp tay rời đi, Ninh Nghị đứng đó một lúc lâu, nhún vai cười một tiếng, sau đó lắc đầu một cái, đi về phía nhà mình. Bá Đao trang cố ý tính chuyện với Lệ gia, đây coi như là một chuyện tốt, hạ thủ trên phương diện làm ăn cũng là một thủ đoạn không tồi. Chỉ cần để cho Lệ Thiên Hữu ăn mấy cái thua thiệt nhỏ, dù là anh trai hắn về cũng khẳng định là nuốt không trôi. Hai bên có chuyện, mình kéo Tiểu Thiền vào vòng xoáy, sau đó nhờ Lưu đại phu và mấy người cho ở nhờ, tranh thủ cơ hội đưa ra ngoài, vấn đề tương đối đơn giản.
Đương nhiên, chuyện này nhất định phải thật cẩn thận, tốt nhất là đợi tới khi hai bên có mâu thuẫn, mình làm một số chuyện để Bá Đao doanh cảm thấy áp lực của Lệ Thiên Nhuận, sau đó mang Tiểu Thiền ra ngoài, nói là bị gặp tập kích giữa đường, dù Lệ gia có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Nghĩ đến việc phải mang Tiểu Thiền đi đánh một trận, hắn bĩu môi, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười. Chẳng qua đây chỉ là một thủ đoạn mạo hiểm trước mắt, tạm thời cũng chỉ có thể tính như vậy.
Trong khi Ninh Nghị đang trên đường hoàn thiện kế hoạch chạy trốn, trong chủ viện của Bá Đao trang, cô gái tên là Lưu Tây Qua đã tỉnh lại, nàng đang đeo một tấm mạng mỏng, ánh mắt ngơ ngác nhìn sương mù ngoài cửa sổ. Rất ít khi nàng ở trong tình trạng yếu ớt như vậy, cũng có rất ít người thấy diện mạo thật của nàng. Lúc này, cửa sổ đang mở rộng, khuôn mặt suy yếu và trắng nõn như thêm ánh hồng, tạo nên vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hồi lâu sau, nàng quay đầu nhìn nóc nhà, nhẹ nhàng... nhắm hai mắt lại.
Nàng yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Cũng trong thời khắc đó, một lá cờ chữ "Lệ" đang di chuyển trong sương mù ở phía bắc thành Hàng châu, tiếng vó ngựa lộc cộc di chuyển qua cánh đồng, chắc có lẽ sắp khuấy động, phá vỡ thời gian yên tĩnh của thành Hàng châu.
Một trong Tứ Đại Thiên Vương dưới quyền của Phương Tịch, Trấn quốc Đại Tướng quân - Lệ Thiên Nhuận đang ở cách Hàng Châu mười dặm!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK