Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vầng thái dương trên trời chậm rãi lặn xuống, trăng sao lại từ một bên khác treo lên. Quanh Tiểu Doanh Châu, lửa đang cháy hừng hực trên mặt nước.

Mặt đất đã ngừng rung chuyển, tất cả đường nét có thể nhìn thấy trong đêm đen tăm tối tựa hồ cũng khiến cho người ta có cảm giác tàn tạ. Trên mặt hồ, một chiếc thuyền lớn đang bốc cháy hừng hực, mặt trên không còn ai cả, toàn bộ khung sườn đã bị thiêu đổ hết. Tàn tích bị thiêu cháy tản ra bốn phía xung quanh ngọn lửa lớn kia, sau đó từ từ biến mất trên mặt nước, vĩnh viễn chôn vùi.

Những du thuyền ở xung quanh cũng tỏa ra bốn phía, rời xa ngọn lửa ở trung tâm ấy, mất hút vào màn đêm, mà cũng đã tán loạn như bầy nhạn, trên thuyền lác đác có ánh đèn loang lổ.

Thuyền hoa nho nhỏ của Tô gia cũng đang chậm rãi chèo đi trên mặt hồ tối đen, cách đó không xa là chiếc thuyền lớn đang bốc cháy, tro bụi tung bay tứ tán, hơi xa một chút, có tên lính cầm một cây đuốc, đi cứu người, khắc phục hậu quả trên Tiểu Doanh Châu. Mặt nước gần gần xa xa còn có những chiếc thuyền tìm kiếm cứu hộ, có tiếng kêu gào truyền đến trong ánh sáng mê mang. Ninh Nghị đứng đầu thuyền hoa, nhìn những chiếc thuyền lớn nhỏ đang đi xa.

Địa chấn đã ngừng lại, sau lúc đầu hốt hoảng, phần lớn thuyền hoa trước hết đều chạy về phía Hàng Châu. Lúc này Tây hồ cũng không phải trung tâm Hàng Châu mà chỉ là vùng ngoại ô, từ xa nhìn tới vẫn có thể thấy đường nét của Hàng Châu, ánh sáng thị thành xuyên thẳng bầu trời đêm, nhưng xem ra vẫn yếu hơn nhiều so với ngày thường, cho dù không thể nào tự mình quan sát thì cũng có thể tưởng tượng lúc này ở trong thành hiển nhiên là nơi nơi bi thương thảm thiết, đâu cũng bừa bộn lộn xộn.

Tiếng lửa cháy bập bùng, tiếng nước chảy ồ ồ vào trong những con thuyền, cùng hòa lẫn vào nhau vang lên có vẻ trống rỗng. Chiếc thuyền hoa nhỏ này không đủ người chèo thuyền nên không chạy nhanh được, mấy người Đông Trụ, Tô Văn Định, Tô Văn Phương cũng đều tới hỗ trợ.

Lúc trước trong cơn hỗn loạn, chiếc thuyền hoa nhỏ này cũng bị tông đến mấy lượt, nhưng cũng may là thuyền còn rắn chắc cho nên không phải lo gì cả. Khi gió đêm nhẹ nhàng thổi tới bên này, một thân thể mềm mại tựa sát sau lưng, Tô Đàn Nhi ôm lấy hắn, dựa sát vào lưng hắn một lúc, sau đó mới đưa tay sờ sờ băng vải trên đầu hắn.

"Không sao chứ?"

"Không sao, cũng may mọi người không có chuyện gì."

"Hừm, không biết trong nhà làm sao rồi, sợ là nhà bị sập hết rồi cũng nên. Cảnh thúc bọn họ..."

"Bây giờ chớ suy nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu." Ninh Nghị vỗ vỗ tay nàng an ủi. "Nhà chưa chắc đã sập hết, thả lỏng tâm tình đi, đêm còn dài mà."

"Sao đột nhiên địa long lại cựa mình cơ chứ..."

"Không biết nữa, tối nay có thể là còn bị tiếp đấy, nhưng không mạnh như lần này đâu. Đêm nay chúng ta phải dọn hết đồ đạc cho quang đãng, rồi ngủ trong sân, chứ không thể ngủ trong phòng."

"Cái này tướng công cũng biết à?"

"Biết chứ, nàng yên tâm, không có chuyện gì đâu."

Tô Đàn Nhi tựa trên lưng hắn, "Ừ" một tiếng rồi trầm mặc, chốc lát sau lại nói:

"Thật may có chàng ở đây."

Đây là cảm giác khi hai người tán gẫu trên ban công tiểu lâu ở Giang Ninh xưa nay.

"Cũng thế thôi mà."

"Hồi còn bé thiếp cảm giác mình là một cô gái có thể làm bất cứ chuyện gì, sau khi kết hôn với tướng công mới dần dần cảm thấy cảm giác có tướng công bên cạnh hoàn toàn khác với khi ở một mình. Có thể ở cạnh tướng công, là phúc khí của Đàn Nhi."

"Có khác gì đâu, ta ở rể mà, nhờ nàng nuôi ta đó."

Tô Đàn Nhi đấm nhẹ sau lưng hắn một cái, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói:

"Không giống mà."

Đây chỉ là một câu trần thuật, không cần phải trả lời, hai người đứng ở đầu thuyền một lúc, sau đó Tô Đàn Nhi nói:

"Thiếp ra sau xem thử."

Ninh Nghị gật đầu, nàng mới bước đi.

Gió đêm thổi tới, thuyền cũng sắp tới bờ rồi, Ninh Nghị thở dài, trận địa chấn bất thỉnh lình này quả thực là chuyện không ngờ tớ được. Hắn dù sao cũng chưa bao giờ tự mình trải qua địa chấn, cho nên cũng chẳng biết mức độ chấn động của động đất rốt cuộc là ở cấp nào, mạnh như vậy, chẳng biết nơi này có phải là tâm động đất hay chưa, sau trận động đất này thể nào cũng có một lượng lớn lưu dân phải tha phương cầu thực, lại ngay trước vụ thu hoạch mùa thu, Tần lão lên kinh thành chỉ e cũng gặp phải nhiều chuyện khó làm. Có điều lúc này thành thị đa phần đều là nhà trệt, cho dù bị chấn động sụp xuống thì số người bị lấp, độ sâu bị lấp chung quy cũng dễ cứu hơn nhiều so với đời sau, hơn nữa thời gian địa chấn là lúc chạng vạng, nên đa số mọi người vẫn có nhiều khả năng trốn ra ngoài hơn.

"Ài, ăn cắp thơ trắng trợn quá bị trời phạt rồi." Hắn chán nản cảm thán một câu, nhưng trong lòng vẫn hy vọng đám Tri phủ Hàng Châu có thể phản ứng kịp thời...

Tập sách trợ giúp thiên tai của hắn năm ngoái đã được phát khắp cả nước, trong đó phần lớn là nội dung hướng dẫn ứng phó khi gặp nạn động đất.

Điều duy nhất đáng sợ chính là Phương Tịch không ngừng lớn mạnh ở phía tây kia, ở phương diện này thì kiến thức lịch sử của hắn không đủ, không biết Phương Tịch có từng đánh tới Hàng Châu hay chưa, trong ấn tượng của hắn thì ấn tượng với khởi nghĩa Lương Sơn vẫn sâu sắc hơn, nhưng đó là do truyện Thủy Hử, hơn nữa dù là sách hay ti vi thì hắn cũng đều chưa xem hết. Quy mô khởi nghĩa Phương Tịch chắc chắn là phải lớn hơn so với khởi nghĩa Lương Sơn, nhưng Hàng Châu là vị trí quan trọng nên Phương Tịch bị trấn áp rất nhanh, hắn nghĩ rằng không đến mức đánh tới nơi này đâu. Mà hắn cũng không có ấn tượng gì về trận động đất này, chứ không thì lúc trước còn lâu hắn mới đồng ý đi với Đàn Nhi đến đây.

Không gian thời gian đều đã thay đổi, những chuyện không biết có nghĩ cũng vô dụng, ý niệm này thoáng lướt qua trong đầu hắn. Lúc nghiêng đầu lại thì đã thấy một bóng người mong manh đang đứng ở mạn thuyền phía bên kia, lúc Ninh Nghị nhìn sang thì nàng cũng nhìn lại, đó là Quyên Nhi.

Lúc này Quyên Nhi đang nhón chân ở đó lấy một chiếc đèn lồng nhỏ treo trên trần nhà, đã lấy xuống rồi, thấy Ninh Nghị trông lại, thân thể đột nhiên căng thẳng đến mức thu nhỏ lại, nàng ôm chiếc đèn lồng nhỏ kia vào trong ngực, bước tới hai bước, rồi đột nhiên xoay người rời khỏi. Ninh Nghị biết nàng mới nghỉ ngơi trong khoang thuyền, vốn muốn hỏi xem thân thể nàng thế nào rồi, nhưng lúc này lại bận tâm xem liệu nàng có bị cái đèn lồng kia làm bỏng hay không.

Có điều, nhớ lại chuyện xảy ra khi cứu người lúc nãy, tự mình quả thực có làm vài chuyện hơi nhạy cảm, trong lúc vô tình đặt tay trên ngực người ta, khi phản ứng lại, thấy mềm mại ấm áp, chẳng nhớ là có sờ sờ nắn nắn bóp bóp gì không nữa.

Khi đó máu tươi trên đầu chảy xuống, hắn cũng phản ứng rất tự nhiên, sau khi ý thức được bèn lơ đãng thả tay ra, sau đó liền đi quanh xem tình hình, vẻ mặt mấy người Đàn Nhi có vẻ quái lạ, nhưng cũng không nói gì. Chuyện này cũng chỉ có thể xử lý như vậy, tổn thương với cô bé xem chừng không nhỏ, nhưng chuyện gấp phải tùng quyền mà làm, hơn nữa chuyện này cũng không phải là điều quan trọng nhất vào lúc này, chuyện sau này thì cứ để sau này hẵng nói.

Đánh thức tim phổi, hô hấp nhân tạo, ôi...

Sau đó thuyền cập bờ, cái trạm dừng chân được dựng riêng cho khách du hồ cũng ngổn ngang khắp lối, khi tìm tới xe ngựa của mình thì đã không thấy ngựa đâu nữa, lúc này cũng chẳng thể nào truy cứu được. Đoàn người bèn men theo con đường hướng về thành Hàng Châu mà đi, mới đến gần thì đã thấy tường thành phía tây sụp một mảng lớn, đi vào cổng thành, thấy ánh lửa kéo dài, khắp nơi đau xót thê lương.

Khắp trong thành, đập vào mắt mọi người là cảnh tượng thê lương kinh người, nhà cửa trong thành thì mười phần có đến sáu, bảy đã bị sập, tiếng la hét, tiếng rít gào, tiếng khóc than vang lên không ngớt.

Ninh Nghị phát hiện, sinh nghĩ trong lòng mình lúc trước vẫn còn lạc quan lắm, hoặc có lẽ là bởi vì hắn chưa từng trải qua cảnh tượng chết chóc với quy mô cỡ này, xung quanh tiếng gào khóc, cứu người, cứu tài vật, bất cứ lúc nào trong tầm mắt cũng nhìn thấy thi thể, máu tươi còn chảy, khiến cho hắn cảm thấy có mấy phần không đành lòng.

Đây chung quy cũng bởi vì tâm cảnh làm người ở đời sau, hơn nữa trước mắt không phải thời điểm thích hợp để nghĩ những chuyện này, đoàn người băng qua phố thị, chạy về nhà mình ở bên kia, trên đường đi qua một con kênh, mới phát hiện cầu đã sập, chỉ có thể đi đường vòng. Bốn phía không chỗ nào là không có phế tích, đổ nát, thậm chí đường thủy trong thành cũng thấy bao nhiêu là thi thể trôi nổi, cũng thấy vài người giàu có từng gặp trên Tiểu Doanh Châu, bọn họ trở về nhà trước, bây giờ đang chỉ huy người nhà cứu tài vật, gia quyến, quân sĩ cầm đuốc từ trong thành chạy tới, có người bị thương đang quỳ gối khóc lóc kêu cứu trước đống phế tích của mình, có người đồng hương trông nom lẫn nhau, cứu của mình xong lại đi cứu nhà khác, nhưng tình huống ở đây, cho dù có làm thế nào thì vẫn không đủ người.

Cứ như vậy một đường quay về hẻm Thái Bình, đã qua hơn nửa canh giờ. Viện tử của mình phần lớn đã sập, phế tích xung quanh bị đốt cháy, có người chết có người bị thương. Cảnh hộ vệ không bị thương, lúc này đang chỉ huy mấy người đào phòng bị sập ra, toàn bộ cảnh tượng trên căn bản cũng không thua kém ngoài kia nhiều, có mấy gian nhà xem chừng còn khá, nhưng mái ngói cũng bị rơi rụng gần hết rồi, phỏng chừng không có ai dám ở. Thấy mấy người Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị trở về, bọn họ tiến lên đón, có mấy cô gái còn đang khóc, là người nhà của quản sự và phòng thu chi theo tới. Trong đống phế tích, có ba người nhà đang bị đè bên dưới, còn có nhiều người ở ngoài bị thương, hai người chết rồi.

"Mau cứu người đi."

Lúc này cũng không có gì để nói nhiều, Ninh Nghị chỉ liếc mắt nhìn, phất tay một cái, sau đó đi thẳng vào trong vùng phế tích, gia nhập vào đội ngũ đào bới vận chuyển. Tô Văn Định, Tô Văn Phương lúc ở Giang Ninh khá là cao ngạo, nhưng từ lúc theo tỷ tỷ tỷ phu tới đấy, lúc nào cũng sùng bái Ninh Nghị, thấy Ninh Nghị đi qua, hai người cũng vội vàng đi theo.

Sau nửa canh giờ, dư chấn lượt thứ nhất đúng hẹn mà tới, giáng thêm tuyệt vọng xuống tòa thị thành đã thành phế tích này, chỗ Ninh Nghị đã cứu được hai người thoát ra, nhưng lại có càng nhiều người bị lấp không thể cứu ra được, vĩnh viễn mất đi cơ hội.

Đêm vẫn còn dài, trong tiếng nổ vang rền mà cơn đại địa chấn mang lại, tỏa thành trì cổ đại này lại càng sáng hơn trong ánh lửa bập bùng, ánh sáng đỏ rực đang thiêu đốt cả một góc trời, chim bay ban đêm, có lúc nghe tiếng quạ đêm kêu lên lạnh lẽo. Đêm hôm ấy phát sinh hai lần dư chấn, sau nửa đêm, trong thành bắt đầu xuất hiện hiện tượng cướp bóc, quan binh tạm thời chưa kịp phản ứng, nhiều nơi thê lương như chốn vô chủ, phía thành đông nhiều kẻ liều mạng cướp bóc dấy lên ngọn lửa lớn, mãi đến tận bình minh mới dập được.

Ngày thứ hai, toàn thành vẫn lấy việc cứu người, cứu tài vật từ trong đống đổ nát ra làm mục đích chính, các tin tức khắp nơi cũng đang lục tục truyền đến, người ta cướp đoạn tài vật mà sinh khẩu chiến, đánh nhau, mấy kẻ liều mạng, lưu manh bắt đầu nhân cơ hội mà kiếm chác, thừa nước đục thả câu, quan phủ phải nỗ lực tổ chức trật tự trở lại.

Xung đột dần lớn, có mấy kẻ bị tóm, bị đánh chết tại trận. Ninh Nghị hỏi thăm tình hình đường rời khỏi Hàng Châu, nhưng tuyến kênh đào từ thượng du bị sập, nghẽn lại, cho nên đường sông đang tạm thời ngừng vận chuyển.

Lúc xế chiều, Tiền Hi Văn sai quản sự đến đây hỏi thăm tình hình an nguy của hắn, Ninh Nghị soạn một phong thư hồi âm rồi bảo Cảnh hộ vệ chọn gia đinh tùy tùng đến Tiền phủ, dùng xe ngựa chở về một lượng lớn lương thực rồi cất kín vào kho... Tiền Hi Văn là đại địa chủ bên này, trong nhà nhiều nhất là lương thực, e là bị địa chấn làm hỏng không ít nhà kho, lúc này mình qua xin lấy một ít chắc cũng chẳng khó. Nhưng dù sao cũng tính là nợ ân tình. Trong thư Ninh Nghị có đưa ra vài biện pháp ứng phó sau địa chấn, nhưng những điểm này cũng đã có sẵn trong cuốn sách hướng dẫn cứu giúp thiên tai năm ngoái rồi, nếu phủ Hàng Châu làm tốt, thì chung quy mình vẫn nợ một phần ân tình. Có điều, lúc này không còn cách nào khác.

Đêm hôm ấy phố thị lại bập bùng trong ánh lửa ngợp trời, không phải là đèn đuốc thường ngày mà là ánh lửa soi trên những tàn tích thê lương, có điều, sức mạnh của quân đội và phủ Hàng Châu cuối cùng đã có thể khống chế trật tự cơ bản, một lượng lớn thi thể được mang ra khỏi thành để thiêu hủy, giả như tiết trời còn đầu hạ, lại để trễ thêm chút nữa, e là bị ôn dịch mất rồi.

Sau đó tới ngày thứ ba, mưa to trút xuống, trong màn mưa xối xả của thời điểm giữa hạ sang thu, trong thành Hàng Châu, khắp nơi ngập nước...

Chạng vạng ngày hôm nay, trên con đường rời khỏi Từ châu, một thớt tuấn mã mang trên lưng một kỵ sỹ uể oải muốn chết đang chạy trốn trối chết, trên người kỵ sỹ chính là một phong thư ghi lại lời tuyên bố khiến cho trời long đất lở suốt tám trăm dặm, không ngừng tiến về thủ đô triều Vũ, Biện Kinh.

Con ngựa lẻ loi phi gấp, tà dương đã khuất núi, bóng đêm dần buông...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK