Trong ánh lửa, bóng người kia nhanh như chớp từ ngoài cửa xông vào, thân pháp lẫn động tác xuất quyền gây ra âm thanh xé gió rin rít. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khí thế hung hãn cương mãnh của Ba Tử Quyền đã đạt tới đỉnh điểm, sau đó, cả người nhanh nhẹn lao ra ngoài.
Thiếp Sơn Kháo được gọi là mãnh hổ phá núi trong Ba Tử quyền, tập trung hết thảy sức mạnh toàn thân vào trong một chiêu cương mãnh tàn độc nhất. Người đến khí thế xông lên rất hùng hổ, sau mấy lần giao quyền, động tác xuất quyền hầu như không cần phải suy nghĩ, sức mạnh được kích phát đến mực cực điểm trong chiêu này. Âm thanh vang dội không ngớt, như tuyết lở băng tan, toàn lực bộc phát trước người cực hán da đen, không hề lưu lại một chút nào. Cự hán vốn đã bị ép lùi một bước, lần này lại lãnh một chiêu Thiếp Sơn Kháo cực kỳ mạnh mẽ, bước chân tiếp tục lùi ra xa hơn. Trong lúc nhất thời, tiếng ầm ầm như sấm nổ vang lên, y không chờ cho thân hình kịp đứng vững, gầm lên một tiếng, vung cây đao răng cưa sau lưng lên.
Bình một tiếng, tia lửa bắn ra tung tóe, ngọn lửa lớn đổ rạp. Cây trường đao lúc nãy được người ta ném tới đập vỡ đỉnh miếu, sau đó rơi xuống, người tập kích tiếp được trường đao liền vung lên đón đỡ thanh đao răng cưa của cự hán.
Người tập kích tuy rằng chiếm được tiên cơ, nhưng dù sao thì thân hình lẫn sức mạnh vẫn không đọ lại cự hán da đen kia, phút chốc đã xuất ba đao, gã muốn xông về phía quý công tử bị thương bên góc kia của miếu đổ nhưng bị cự hán da đen ngăn lại, lúc này hai tên hộ vệ còn lại trong miếu cũng đã rút binh khí ra, cầm đao tiến lên.
"Keng."
Ánh đao lại chạm nhau, những tia lửa sáng lòa tung tóe bắn ra giữa không trung.
Cuộc đấu trong chớp mắt, đao phong gào rú, đống lửa lớn ngay giữa miếu cũng bị ép rạt xuống sát đất, bị dồn nén đến cực điểm, ngược lại càng khiến cho những đốm lửa từ lưỡi đao bắn ra giữa đêm đen thêm dọa người. Nhưng dồn nén cũng chỉ là dồn nén trong chốc lát, chỉ một khoảnh khắc sau khi bị cú va chạm lần này gián đoạn, ngọn lửa lớn lại bùng lên mãnh liệt, ánh sáng chói lọi phủ quanh nồi cháo bằng sắt. Sau một khắc, người mới xông tới kia thét một tiếng "Yaaa....", giật đao, cự hán da đen cùng hai gã đồng bạn cùng xông lên.
"Ngươi dám..."
"A..."
Ầm...
Từ lúc người tập kích kia xông tới đến giờ chỉ mới có mấy giây ngắn ngủi, gã từng xông về phía quý công tử bị thương nằm ở góc tường một lần, dĩ nhiên là bị cự hán da đen kia ngăn lại, nhưng lần này gã trở tay giật đao, toàn lực bổ vào đống lửa ở chính giữa, vẫn hướng về phía quý công tử bị thương kia.
Trong phút chốc, ánh lửa bay tung tóe khắp nơi, cùng với đó là tro bụi, củi khô đang cháy đồng thời bị hất văng, còn có cả nồi sắt đầy cháo sôi sùng sục cũng bắn về phía bên kia. Gần như ngay khoảnh khắc đó, cự hán da đen vung thanh đao răng cưa lên đỡ được thế công của gã.
"Ngươi dám..."
Một đao này và cả thân thể y hầu như chặn được hơn nửa phần củi lửa, gió điên cuồng nhảy múa trong miếu đổ, thổi những điểm lửa sáng càng thêm mãnh liệt, nồi sắt bay lên bị một đao này của cự hán xớt trúng ngay mép, dừng lại giữa không trung, ánh lửa bắn ra, đao thế trên tay phải của người tập kích còn chưa tận, tay trái đã xuất một quyền đánh vào đáy nồi. Chớp mắt, cự hán ở cách xa hai, ba mét quát to một tiếng, phất tay lên. Y vung chưởng hất văng nồi sắt lẫn cháo nóng bên trong trở lại, rơi xuống đất.
Có điều trong chớp mắt này ngọn lửa lại bốc lên cao, chiếc nồi sắt tựa như quả bóng cao su bị mọi người đánh lên đánh xuống, bay mấy mét rồi đập xuống đất, lăn ra ngoài, tàn lửa lẫn cháo nóng bay loạn như thiên nữ tán hoa (1). Tay trái của người tập kích đánh một quyền vào đáy nồi nóng đỏ dĩ nhiên là không dễ chịu gì, cự hán đơn nhãn bị dội nhiều cháo nhất, quý công tử phía sau ít nhiều cũng có dính. Nhưng lúc này không ai để ý đến những chuyện đó, nồi cháo mới chạm đất, cự hán da đen đã quát lớn một tiêng, một đao cương mãnh nhất xuyên qua màn hoa lửa ngập tràn bổ tới.
Gió tấp vào mặt, ánh lửa rạp xuống, người tập kích múa đao một cái, cả người bị đánh lui đến cả trượng (2), còn chưa đứng vững thì cự hán da đen đã phá tan màn lửa, hung hãn đánh tới.
Y phải bảo vệ quý công tử bị thương kia, mới chỉ giao thủ trong chốc lát, cộng thêm cú ném trường đao lúc trước, người tập kích này đã tấn công quý công tử đến ba lần, mà lần thứ ba này khiến cho mọi người đều chật vật, cho nên lần này y dùng khí thế trầm mãnh, lấy sức mạnh để dồn người tập kích ra khỏi miếu đổ rồi mới chém giết tiếp.
Qua mấy lần giao thủ này, bọn họ cũng đã nhìn rõ hình dạng kẻ tập kích, đây là một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, vóc người khá cao to so với người phương Nam, bề ngoài không có vẻ gì là vạm vỡ hay tráng kiện, nhưng đao phong trầm mãnh lẫn quyền phong đều đi theo đường hung mãnh giống nhau, lực đạo toàn thân dĩ nhiên là có nội công hỗ trợ, chỉ là rốt cuộc vẫn không thấm vào đâu so với cự hán da đen, sau khi tiên cơ đã hết liền bị ép ra cửa miếu. Nhưng lúc trước đánh nhau ở trong miếu, một chiêu Thiếp Sơn Kháo cương mãnh đến cực điểm chung quy vẫn có tác dụng, lúc này khóe miệng của cự hán da đen đang trào máu tươi, chỉ có điều nhìn dáng vẻ xuất đao của y, chắc bị thương cũng không nặng lắm.
Lao ra khỏi miếu đổ, trong nháy mắt hai người chém vào lao ra cự ly hơn ba trượng (3), lúc này ánh lửa trong miếu đổ cũng đã tắt hơn nửa, bên ngoài chỉ còn chút ánh sáng le lói hắt ra, nhưng trong bóng tối, tia lửa không ngừng bắn ra giữa hai bóng người ấy, thể hiện sự kịch liệt của cuộc đấu. Người tập kích trẻ tuổi tuy rằng võ công khí thế rất dũng mãnh nhưng chỉ trong chốc lát đã rơi xuống hạ phong. Đột nhiên vào lúc này, một tiếng nổ long trời vang lên từ khoảng không trên miếu đổ.
Có người từ trên đỉnh miếu đánh xuống.
Tiếng đánh nhau, tiếng quát tháo, tiếng binh khí va chạm phút chốc vang lên náo loạn trong miếu đổ. Cự hán da đen vừa nghiêng đầu nhìn lại, vừa múa đao cố gắng đẩy người tập kích trẻ tuổi ra, nhưng đối phương đã chặn ngay trước mặt, tia lửa lại bắn ra, qua lại mấy đao, bức y lùi lại.
Chẳng ai nói một lời nào, sau một khắc có âm thanh giao kích kịch liệt nhất của trận đấu từ ngoài miếu đổ vang lên, người trẻ tuổi kia chặn đường bằng tư thái hung mãnh nhất. Trong miếu đổ, có người "A" một tiếng, gầm lên, sau đó bức tường sụp phân nửa hình như bị ai đó đụng vào một phát, ầm ầm đổ xuống, có người hô to bằng tiếng Khiết Đan:
"Đi!"
Quý công tử lảo đảo lao ra khỏi cửa miếu, phía sau có hai bóng người đang đối đao, đại hán chột mắt bị một đao đánh bay, còn hán tử cao gầy thì toàn thân đẫm máu nhào ra.
Người từ trên đỉnh miếu hung hãn nhảy vào cũng là một đại hán vóc người rất cao lớn, trong khoảnh khắc bất ngờ tấn công lúc đối phương không kịp phòng bị, dễ dàng đánh hai người bị thương. Trên tay hắn là một thanh Trảm mã đao chuyên dùng trong chiến trận đã được cải biến, cán đao đã sửa thành ngắn để đánh cận chiến, lúc này lưỡi đao đã nhuộm không ít máu. Hán tử cao gầy nhào tới cố sức giữ lấy thanh Trảm mã đao, bị đâm thủng bụng dưới, xuyên thẳng ra sau lưng.
Thanh Trảm mã đao này nặng đến mấy chục cân (4), trên chiến trận chủ yếu là múa đao và chém, vốn không thuận đột phá đâm chọc. Quý công tử phía trước lảo đảo bỏ chạy, hán tử cao gầy dùng thân thể mình để giữ Trảm mã đao lại, nhưng đại hán kia không hề do dự chút nào, lưỡi đao xuyên qua, hai tay đồng thời phát lực, xoay liền ba phát. Thân hình hán tử cao gầy rơi xuống trong tầm mắt, Trảm mã đao hung tàn nhuốm đầy máu giương lên, rút ngắn khoảng cách với quý công tử.
Đại hán này hiển nhiên là cũng kinh qua chiến trận lâu năm, cực kỳ hiểu cách giết người khi đã chiếm thượng phong, căn bản sẽ không để cho đối phương bất cứ cơ hội nào. Quý công tử vừa mới lần dò qua bên này, đối phương đã tiến sát sau lưng. Cự hán da đen nhìn muốn nứt cả mắt, đột nhiên ném thanh đao răng cưa về phía bên kia.
Thanh đao răng cưa xoay tròn qua bả vai quý công tử, ở phía sau, đại hán cầm Trảm mã đao cũng đã hạ lưỡi đao quét qua hai chân quý công tử.
Thanh đao răng cưa bay qua đóng phập vào trên cửa miếu mục nát.
Nhát thứ hai chém ngang qua phần eo của quý công tử.
Bụi bặm rào rào trút xuống. Quý công tử đầu ngẩng đầu, đưa mắt nhìn sang, sau đó, huyết quang bắn đầy trời, đầu người bay lên giữa không trung. Cự hán da đen nhìn thấy cặp mắt kia ở phía sau thân thể quý công tử.
Dấu tích của lưỡi Trảm mã đao dính đầy máu tươi vung đã quá nửa cung tròn trên không trung dừng lại bên người đại hán ấy, máu nhỏ tí tách xuống nền đất.
Thân thể quý công tử lúc này đổ về phía sau, bị người kia tiện tay đẩy ra. Lúc này đại hán kia toàn thân nhuộm đẫm máu tươi, ngay cả mặt cũng dính đầy máu huyết, hắn đưa tay lên chùi máu, ánh mắt nhìn về phía bên này.
"Há, thằng chó Liêu."
Từ trong rừng cây, có tiếng nói vang đến. Mà lúc này người trẻ tuổi đứng chắn trước mặt cự hán da đen cũng đã hoành trường đao thủ thế.
Tình huống bây giờ đã biến thành hai đấu một.
...Trong rừng tiếng gió gào thê thiết, ngoài miếu sơn thần thấp thoáng ánh lửa le lói, ba người đang đứng giữa thế giằng co, từ rất xa, hình như có âm thanh gì vang vọng. Đại hán cầm Trảm mã đao ngó ngó phía sau, nói:
"Bọn họ đuổi tới rồi, tiểu Hổ, phát tín hiệu, bắt lấy y!"
Hắn nói xong, lưỡi đao rung lên, đột nhiên lao về phía trước, thanh niên trẻ cầm trường đao ở phía sau trở tay giật một cái, một vệt sáng bay thẳng lên bầu trời đêm. Cự hán da đen gầm nhẹ một tiếng, xoay người bỏ chạy.
"Keng. Keng."
Tiếng binh khí chém xuống vang lên không ngớt, cự hán da đen đã không còn vũ khí nhưng trên người vẫn còn mấy món sắt thép có thể dùng đỡ đao được, ba người hai đuổi một chạy, xông vào trong rừng cây.
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, tiếng đánh nhau thỉnh thoảng lại vang lên, nhưng bị gió cản lại, chỉ nghe loáng thoáng. Sau khi hết trận, gần miếu đổ lại vang lên tiếng bước chân lạo xạo, đại hán cầm Trảm mã đao cùng người trẻ tuổi cầm trường đao có vẻ buồn chán quay về, nhìn ba thi thể trước cửa miếu, máu tươi chảy tràn khắp nơi, người trẻ tuổi nhìn rừng cây phía sau, lúc này đang xé một đoạn vải trên y phục, bắt đầu băng bó hổ khẩu tay phải vốn đã rách toác ra, tay trái cũng bị phỏng.
"Mẹ cha nó chứ, tên này lợi hại thực, nếu không phải y ném vũ khí đi, quyết ăn thua đủ thì có khi không trụ được rồi..."
Hắn còn ít tuổi, vừa rồi lúc đối đầu với cự hán da đen kia, ánh mắt tràn ngập sát khí hung tàn, bây giờ thanh tĩnh lại, tuy lời nói thô tục nhưng dáng vẻ vẫn có mấy phần nho nhã.
Đại hán gật gù, cắm Trảm mã đao xuống đất, kiếm một tảng đá gượng ngồi xuống.
"Không chừng đi gặp ông bà ông vải ở đây luôn rồi... Bặc Hổ, cậu nói xem động tĩnh bên kia là ai đấy?"
Hắn đang nói đến âm thanh vừa nãy đã khiến ba người kia cảnh giác, nam tử tên tiểu Hổ nhìn vào màn đêm, đáp:
"Chẳng biết nữa, có thể là sói, hoặc thợ săn... Ối, lão đại, bị thương à?"
Đại hán giơ tay chỉ vào bả vai, đáp:
"Sau lưng dính một đao, đổi lấy ba mạng bọn chúng, ta cố gắng chống đỡ, may là dọa được cái gã khó dây dưa nhất kia bỏ chạy... Không sao đâu, cậu chặt mấy cái đầu kia lại đây, ngày mai tìm ba cái hộp, rắc vôi lên, về nhà khoe với đại ca chơi, ha ha."
Hắn cười, lấy thuốc trị thương ra, lập tức lại lắc đầu nhíu mày, ra vẻ khốn khổ nói:
"Tiên sư nó, bây giờ chẳng muốn về tí nào, bị thương nặng như vậy, chẳng biết làm sao mà kể với mẹ ta nữa, không bị bà ấy phát hiện còn đỡ, chứ bị phát hiện rồi nhất định bà ấy sẽ lo lắng lắm, mà lại sắp đến Thanh minh rồi nữa chứ. Dạo Tết không về, cho nên trước Thanh minh nhất định phải về đến nhà. Mẹ kiếp, mấy thằng này đúng là khiến ta thêm phiền..."
Thanh niên trẻ tên tiểu Hổ cầm một cái đầu người trên tay, đang vung đao chặt đầu hán tử cao gầy, chân hất phần còn lại của thi thể đi, quay đầu lại nó:
"Lão đại, huynh vì nước giết địch mà, lão phu nhân nên thông cảm chứ..."
"Không không không không, không phải như vậy." Đại hán vội vã xua tay. "Trong nhà có mẹ già nó thế mà, không cần biết vì sao cậu bị thương, chỉ cần bị thương, bà ấy sẽ lo lắng. Mẹ ta chẳng phải người thích cằn nhằn, hoặc cũng có thể vì bà không cằn nhằn nên cứ như vậy đứng nhìn cậu... Ài, khi còn bé ở Biện Kinh ta thích đánh nhau lắm, lúc bị thương chỉ sợ mẹ ta biết. Trước kia bà lo lắng cho cha ta, khi ta tòng quân lại lo lắng cho ta, cho nên mọi năm về nhà ta chẳng bao giờ dám nói cho bà ấy biết rằng ta đi đánh giặc, chỉ bảo là làm lính, ăn no rồi lại nằm khoèo, chờ tới tháng lĩnh lương, ta nói với mẹ ta rằng mình chỉ sống những ngày không lý tưởng trong quân doanh mà thôi..."
"Tiểu Hổ, cậu nhớ kỹ nhé, lần này về nhà, tuyệt đối đừng nhắc đến mấy chuyện đánh trận giết địch diệt cướp với người khác đấy, ta đây chính là một cậu ấm lớn (5) ăn no chờ chết ở quân doanh, cậu cũng là cậu ấm nhỏ dưới quyền... À, không ức hiếp người lương thiện là được, đại khái cũng muốn tìm một con đường để quên mình vì quốc gia gì gì đó, nhưng mà không có cơ hội, hiểu chưa... Chậc, thương thế này thì khó mà lành trong thời gian ngắn được..."
Gió thổi qua, lá cây rì rào đùa giỡn, vị tướng quân nhanh nhẹn dũng mãnh, máu me đầy người tên là Tần Thiệu Khiêm ngồi ở đó, lải nhải một mình....
-----------
Chú thích:
(1) Thiên nữ tán hoa: thiên nữ tung hoa, ý nói cháo nóng và tàn lửa bay tung tóe đầy trời như thể cô gái trên trời cao rải những cánh hoa xuống đó mà.
(2) Nguyên văn là vài mét. Lão tác giả viết truyện bối cảnh thời Tống mà đơn vị tính toàn là giờ, phút, giây, mét, kilomet, đôi chỗ mình sẽ đổi là là giờ, khắc, trượng, xích, dặm... cho nó đúng mùi.
(3) Nguyên văn là hơn mười mét, quy đổi theo hệ đo lường của TQ là 3,33m/trượng, 1,66m/bộ, 0,33m/xích, 0,5km/dặm, sau này cứ thế quy đổi.
(4) Cân: cân TQ cổ, 1 cân = 10 lượng = 0,5kg.
(5) Nguyên văn là nhị thế tổ, nghĩa là con ông cháu cha.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK