Mặc dù nói là tới cửa thành xem tình hình của lưu dân ngoài thành, nhưng trên thực tế, không có tình hình của lúc trước để đối chiếu cho nên trong lúc nhất thời cũng không thể tìm được người thực sự hiểu rõ tình hình bên này, Ninh Nghị cũng không thể chỉ nhờ đếm được bao nhiêu người mà có thể đưa ra kết luận được. Lần này ra ngoài, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay ở lì trong hẻm Thái Bình nên lúc này hắn muốn ra ngoài tận mắt xem tình hình trong thành thế nào.
Điều này xác định về mặt ý nghĩa của người ngoại lai, lúc này trong thành ngoài phố đâu đâu cũng là cảnh hỗn loạn, phần lớn tình huống Ninh Nghị cũng chỉ có thể đơn giản quan sát như là một cảnh tai nạn bình thường mà thôi. Trong cái thời đại này, chỉ cần trật tự đô thị còn tồn tại, những người phải chịu khổ nhiều nhất thực ra đều là những người nghèo không có gia cảnh gì.
Nhưng mặt khác, trong mưa cũng có rất nhiều cảnh tượng thê lương, mặc dù là Ninh Nghị cũng khó tránh khỏi sinh lòng trắc ẩn, cũng giống như tình cảnh người Giang Ninh gặp lũ lụt phong tỏa toàn thành năm ngoái vậy. Lần đó nạn đói là nhiều nhất, còn tình hình lần này thì lại càng rõ ràng hơn, địa chấn thì có người bị thương, người mất gia nghiệp, hoặc là ăn mày, lưu dân.
Dưới những tình huống như thế này, rất nhiều người bị thương không mời được đại phu, chứ đừng nói là kiếm ra dược liệu. Giữa đống hoang tàn còn chưa được dọn dẹp xong ở hai bên đường, những chiếc lều được dựng lên, những người ở trong lều ai nấy đều mang vẻ mặt thê lương, nhiều người còn bất chấp mưa gió đi đào bới phế tích nhà mình. Những kẻ bị thương nặng, hoặc gãy tay gãy chân không có nhà để về, ôm lấy manh chiếu cũ trốn dưới mái hiên đã muốn sập đến nơi rồi, không biết sống chết. Đây đã là ngày thứ năm sau địa chấn, mấy hôm trước còn có thể nghe thấy tiếng gào thét, chứ lúc này đa số mọi người đều quá mệt mỏi chẳng nói năng gì nữa.
Cũng có những đứa trẻ mất cha mất mẹ, hoặc những đứa trẻ ăn mày đi theo cha mẹ, có đứa bị thương, có đứa không bị thương, đứng run rẩy dưới mưa, cũng có đứa may mắn tìm được chỗ trú mưa thì cuộn mình trốn rét, có đứa khóc, nhưng cũng đã khóc đến khản giọng rồi. Mấy đứa trẻ quá đói lén lút đi đào phế tích, chỉ cần ăn được, mặc kệ đó là cái gì, đều lập tức nhét vào miệng, nhưng đây không phải thời đại mà đồ ăn đầy đủ như đời sau, trong nhà mọi người chưa chắc đã có được bao nhiêu thứ ăn được. Rất nhiều đứa bị người ta nhìn thấy đuổi đánh ra ngoài.
Bé trai bé gái dưới tình cảnh này trông đều y hệt nhau, ai cũng không có sức sống, không có lấy một chút sức sống nào, sinh mệnh và hiện thực không thể nào nói chuyện lãng mạn hay cười cợt cho được. Những đứa trẻ lưu lạc ở trong mưa chẳng khác gì chó hoang. Cũng có người gia cảnh hơi khá khẩm hơn một chút, xử lý tình hình của nhà mình xong, có thể nảy sinh chút lòng trắc ẩn. Nhưng việc giúp đỡ lực lượng sản xuất này, thiện tâm cỡ nào cũng chưa đủ, quan phủ hoặc nhà giàu cỡ như Tiền gia ít nhiều cũng sẽ bố thí chút cơm cháo, bảo vệ một vài người khỏi chết đói, nhưng cũng không che được nỗi tuyệt vọng của những người đã mất đi tương lai.
Chung quy là do cái thời đại nó thế, dường như ở Hàng Châu, Giang Ninh, mùa đông năm nào mà ngoài thành chỉ có mấy chục người chết rét, vậy là được coi như thái bình thịnh trị thực sự rồi. Ninh Nghị cơ bản là có thể giải thích được, nhưng mà lúc nhìn thấy những cảnh này thì trong lòng vẫn cứ cảm thấy rất nặng nề. Nhìn thấy những tình cảnh kia trên đường phố trong thành, trong lòng mấy người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền cũng sinh lòng trắc ẩn, nhưng cũng chỉ coi đó là chuyện thường ngày ở huyện, tâm tình không đến nỗi cải lương sướt mướt như Ninh Nghị.
Khẽ đẩy cửa sổ xe ngựa lên nhìn một lúc, thấy vẻ mặt Ninh Nghị nghiêm túc, không có vẻ gì là hăng hái, Tiểu Thiền bèn nhẹ giọng nói một câu:
"Tiểu Thiền cũng là vì người trong nhà lo chết đói nên mới bị bán đi còn gì..."
Nàng vốn chỉ muốn an ủi Ninh Nghị mà thôi, quả thực không có vẻ gì là buồn bã tiếc hận cả, Ninh Nghị cười cười, còn Tô Đàn Nhi kéo nàng tới bên mình, để nàng dựa trán lên trên vai mình, sau đó vuốt ve tóc nàng.
Tình hình ngoài thành thì lại không thể nào quan sát kỹ được, trên thực tế mấy ngày này lượng lưu dân tăng lên đã vây kín bốn cửa thành Hàng Châu rồi. Mà người của Vũ Đức quân đã chặn hết các cửa thành. Cửa thì không đóng, nhưng muốn ra vào thì lại khá phức tạp, Ninh Nghị bên này có giấy tờ do Tiền gia cho, nhưng cũng không cần thiết phải đi ra ngoài, xe ngựa của bọn họ dù có cải trang thì chỉ cần bước ra khỏi cổng thành một cái, chỉ e cũng sẽ bị ngươi ta vân kín ngay.
Ninh Nghị xuống xe ở gần cửa thành, một mình bước lại nhìn thử xem sao thì lập tức có quân nhân cảnh giác tới hỏi thăm, Ninh Nghị xuất trình danh thiếp của Tiền gia xa, quân nhân kia cũng không làm phiền hắn nữa. Lúc này tình cảnh ngoài thành rất tồi tệ, một vùng lầy lội bùn sình, có mấy quân nhân dựng lều ngoài thành duy trì trật tự, chủ yếu vẫn là đảm bảo tuyến đường chính được thông suốt.
Vị trí tường thành bị sập cũng không cách xa chỗ này lắm, một lượng lớn công nhân đang làm việc. Lúc này trong thành hối hả tự cứu, thu thập tàn cục trong nhà mình, số công nhân có thể thuê được thực ra không nhiều, hơn phân nửa đều là lưu dân từ ngoài thành được chọn vào làm, đều là những nam nhân có sức vóc, có thóc gạo, lại có cơm, cho nên chỗ này có vẻ rất nhiệt tình.
Chỉ cần nhìn qua như vậy, Ninh Nghị trong lòng cũng đã hiểu rõ tình hình rồi.
"Chẳng riêng gì Hàng Châu, bên phía Tô Châu hẳn là cũng chịu ảnh hưởng, quá nhiều người gặp phải tai họa, nghĩ đến chuyện đi đường bộ chắc cũng sợ mới bước ra đã bị cướp rồi. Cho nên tạm thời cũng chỉ có thể ở đây chờ tình hình tốt lên mà thôi..."
Trở lại trên xe ngựa, Ninh Nghị thở dài một tiếng, đang chuẩn bị cho xe ngựa quay về hẻm Thái Bình thì đột nghe có tiếng người ở ngoài thành xuyên màn mưa vang đến, chẳng biết là có chuyện gì xảy ra. Ninh Nghị dỏng tai nghe ngóng, mơ hồ hình như có người đang kêu:
"Chúng tôi muốn gặp Tri phủ địa nhân, chúng tôi muốn gặp Tri phủ đại nhân..."
Có lẽ là lưu dân bên ngoài nổi loạn nữa.
Phát sinh chuyện như vậy, quân lính Vũ Đức quân đóng ở tường thành gần đó cũng không hoảng loạn, Ninh Nghị vén rèm xe ra xem, chỉ thấy một tên tướng lĩnh đứng trên tường thành giữa mưa bụi mịt mờ nhìn một lúc. Đồng thời, một đội binh sĩ chạy tới trông chừng công trường sửa tường thành, một đội vẫn đóng giữ ở cửa thành, lại có một đội chạy ra ngoài dẹp yên hoặc trấn áp. Cứ nhìn một cách nhàm chán như vậy hồi lâu, Ninh Nghị phất tay ra dấu đánh xe trở về.
Chiều hôm đó, lúc trời gần chạng vạng, mưa cũng dần dần ngừng rơi. Bụi mờ trong mưa cũng dần tan, không khí trong lành, chân trời xuất hiện cầu vồng, cây cối trong hẻm Thái Bình cũng xanh hơn một chút, tựa hồ như báo hiệu trận thiên tai này cuối cùng cũng đã có thể thở phào, chuẩn bị bước vào giai đoạn khắc phục hậu quả và xây dựng lại rồi.
Vì đã hiểu rõ là tạm thời không thể ở đâu khác ngoài nơi này nên Ninh Nghị cũng đã bắt đầu sắp xếp kế hoạch để cả nhà có thể lại nơi này thêm tháng nữa. Chẳng hạn như bốn cửa thành đều bị phong tỏa, trong khoảng thời gian này, nguồn cung các loại rau xanh chỉ e là sẽ bị cắt đứt, không ít hầm đất nhiều nhà cũng đã bị chấn động sập rồi, những chuyện này không thể không cân nhắc. Đương nhiên, Tô gia với nuốt trọn một phần ba sản nghiệp tài vật của Ô gia, đây đang là thời điểm giàu nứt đố đổ vách, giờ đã có xích mích với Lâu Gia, Tô Đàn Nhi có thể bỏ luôn chuyện làm ăn bên này, cho dù đồ ăn có bị hét giá cao cỡ nào thì bọn họ cũng vẫn ăn được, không phải vấn đề gì lớn.
Vốn dĩ chuyện xích mích với Lâu gia cũng tính là một vấn đề không nhỏ, nhưng đột nhiên địa chấn xuất hiện làm phân tán sự chú ý của đối phương, đợi chuyện này qua đi, nếu thực sự đối phương có ý gì xấu thì cả nhà Ninh Nghị tự nhiên cũng có thể nương nhờ Tiền gia che chở, hỏa dược cũng là một trong những chuẩn bị hắn làm vì cân nhắc vấn đề Lâu gia.
Tuy rằng bản thân trải qua rất nhiều chuyện, cũng có năng lực trở mình khẩn cấp, nhưng Ninh Nhị nóng lòng nhất vẫn là dương mưu, chẳng hạn như hoạch định chiến lược với một lượng lớn tin tức tình báo, tỷ như tầng thứ sức mạnh cao hơn, giống như Dương Uy Lợi trong "Truyền thuyết anh hùng ngân hà" vậy, nếu không phải thiếu binh lực thì ai thích dùng kỳ mưu làm gì. Ở đây dựa vào ít tài nguyên mình nắm trong tay để làm người ta sững sờ đến chết được, vậy thì đó đích thị là trẻ con miệng còn hôi sữa, nếu đối phương thật sự không cam lòng muốn làm gì đó, hắn cũng đơn giản là sau khi lên kinh thành, thông qua Tần lão xử lý Lâu gia là xong, nhấc tay một cái là xoay chuyển cục diện, không cần phải nghĩ nhiều.
Buổi chiều ấy sắp xếp mấy việc lặt vặt trong nhà với Tô Đàn Nhi, tới lúc sẩm tối, trong thành Hàng Châu khắp nơi khói bếp lập lờ bay lên... Vầng thái dương buổi chiều tà đẹp đẽ hạ xuống dưới cầu vồng, như thể một bộ lạc lớn phồn hoa vậy. Một con chó đuổi theo cầu vồng, vừa chạy vừa sủa, trông rất hoạt bát nhưng hình như đang tức giận.
"Thực ra ấy à, chó bị mù màu... Nó không nhìn thấy cầu vồng đâu, nhưng vẫn cảm giác được..."
Mấy ngày nay, ánh mặt trời lần đầu xuất hiện, mọi người trong nhà tụ lại ở trong sân chờ đến giờ ăn cơm, Ninh Nghị cùng mấy người Tiểu Thiền lại nói chuyện chó, mấy đứa trẻ cũng nhích lại gần, tò mò hỏi đủ thứ vấn đề. Tô Đàn Nhi lúc này chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, ngồi trong đống phế tích bên cạnh, hai tay chống cằm mỉm cười nhìn cảnh này, nàng cũng thoáng buông xuống những căng thẳng nặng nề trong lòng suốt mấy ngày nay, thu lại phong thái của nữ cường nhân, trông như một thiếu nữ bình thường âu yếm nhìn phu quân mà thôi.
Sau đó là một buổi tối yên bình, thậm chí càng có vẻ yên bình hơn so với mấy đêm mưa trước kia nữa. Trong nhà được Cảnh hộ vệ dẫn theo bảy gã hộ vệ nữa thay phiên nhau gác đêm, thành thị qua mấy ngày mệt mỏi liên tiếp giờ giống như thể cuối cùng cũng được ngủ một giấc say sau bao nhiêu lâu vậy. Những màn đánh lộn nhốn nháo trong thành thị có thể cảm nhận được bất kể đêm ngày của những hôm trước cũng không còn, chỉ là đến lúc nửa đêm, có đám trộm vặt náo loạn ở con đường gần đó, mơ hồ có tiếng la hét truyền lại.
Ngày thứ hai, mặt trời lại lên cao giữa khoảng không xanh thẳm.
Hết thảy đều diễn ra như thường lệ, ngày nắng có mặt trời chiếu rọi, mọi người cũng thấy phấn chấn hẳn lên, chỉ có điều tới buổi trưa, mặt trời nóng bức bắt đầu làm hơi nước bốc hơi, giống như mang tiết mưa dầm kéo về giữa ngày hè vậy. Tới lúc xế chiều, đột nhiên có một đội quân sĩ tiến về phía hẻm Thái Bình, xa xa thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn đầu, lúc này Ninh Nghị vừa mới cùng Tiểu Thiền đừng sát ngoài đường tán gẫu, thuận tiện nhìn xung quanh, vị tướng trẻ tuổi kia dường như hỏi dò một hai người đầu phố, sau đó nhìn sang bên này, ánh mắt xa xa trông lại phía Ninh Nghị, hất đầu, tay vịn chuôi đao muốn đi qua.
Hẳn là do Lâu Thư Hằng kêu đến gây phiền phức rồi... Liếc qua Ninh Nghị cũng đại khái có thể xác định việc này rồi. Trong lòng thoáng thở dài một cái, theo như dự đoán của hắn thì trong hai ngày đầu bị địa chấn, quan phủ chẳng có hơi sức lẫn thời gian mà để ý nữa rồi, nếu như là hắn thì sẽ tụ tập một đám người, che giấu thân phận, trực tiếp dẫn mấy chục người xông tới chém giết, giả bộ như đang cướp tài vật, cho dù không giết chết người thì cũng có thể chém cho tàn phế, sau đó cũng chẳng thể nào truy cứu. Nhưng xem ra thiệt hại của Lâu gia cũng không nhỏ, trong lúc nhất thời bọn họ chưa thể nào phản ứng lại được, bây giờ mới tới đây, toàn bộ người dân sống trong hẻm Thái Bình cũng đã vì tình hình rối loạn trong thành mà tạm thời liên hợp lại, chỉ có thể dùng phương pháp khác.
Vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia dẫn hơn hai chục quân sĩ muốn qua đây, bên kia đường cũng có mấy thớt chiến mã chạy như bay đến, tổng cộng là năm kỵ sĩ, ngăn trước mặt đội người này, người cầm đầu kia là phó tướng, chức vị của vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia thấp hơn, bèn vội vàng hành lễ, song phương nói với nhau mấy câu, tướng lĩnh trẻ tuổi tức tối liếc mắt sang nhìn Ninh Nghị bên này, rồi dẫn người rời đi. Bấy giờ năm kỵ sĩ mới tiến lại đây. Phó tướng dẫn đầu bước xuống ngựa, chắp tay hành lễ với Ninh Nghị, chính là quân nhân đã liều mạng so đao với Ninh Nghị mấy ngày trước ở trên Tiểu Doanh Châu, hình như tên là Viên Định Kỳ.
Chào hỏi qua loa, đối phương cũng không vòng vo, nói ngay vào vấn đề:
"Vị thiếu gia kia của Lâu gia đã tuyên bố với bằng hữu của mình là muốn gây phiền phức cho Ninh công tử, nhưng công tử không cần lo lắng chuyện này. Tân khách của Tiền công ở Hàng Châu chắc chắn không thể bị ai làm khó dễ cả, chuyện hôm nay Đỗ thống lĩnh vừa nghe nói, liền sai Viên mỗ mang tấm lệnh bài này đến cho Ninh công tử, tương lai nếu lại có thêm người trong quân đội đến đây làm khó dễ, Ninh công tử chỉ cần lấy tấm lệnh bài này ra cho bọn họ xem là được."
Viên Định Kỳ vừa nói, vừa móc ra một tấm lệnh bài có khắc chữ "Đỗ" giao cho Ninh Nghị. Đây hẳn nhiêu không phải là lệnh bài điều động quân đội mà chỉ là lệnh bài chứng minh riêng có của thống lĩnh hiện tại Vũ Đức quân mà thôi. Viên thống lĩnh kia tên là Đỗ Hồng, tự là Như Phi, có người nói rằng Đỗ thống lĩnh có hiểu chút thơ văn, là nho tướng có tiếng tăm, có nghĩa thầy trò với Tiền Hi Văn, chữ này hẳn cũng là cầu khẩn Tiền Hi Văn cho đây. Lúc này võ tướng không được coi trọng, vị tướng quân kia có thể leo lên danh phận văn nhân quả không dễ dàng gì, coi thân phận môn sinh Tiền thị là một thứ vinh dự rất lớn, lần này tuy không quen biết Ninh Nghị nhưng cũng lập tức phái người tới giúp đỡ.
Viên Định Kỳ lần trước từng so đao với Ninh Nghị trên Tiểu Doanh Châu, cũng khá ngạc nhiên khi thấy thư sinh này lại có võ thực sự. Thượng cấp của gã là vũ nhân học văn, gọi là học đòi văn vẻ, rất nhiều người làm như vậy, nhưng bên này lại là văn nhân luyện võ, chuyện như vậy thực sự không có nhiều. Ngoài miệng dĩ nhiên là hỏi dò dăm câu, sau đó cười bảo ngày khác có cơ hội muốn lãnh giáo một phen, đại loại như vậy, sau đó dẫn người rời đi, không dây dưa dài dòng.
Có tấm lệnh bài này, khả năng có người thuộc quân đội không nói năng gì đi tìm mình gây phiền phức cũng không cao.
Ngày hôm ấy, cũng chỉ phát sinh một sự kiện đáng chú ý nho nhỏ này mà thôi, thời gian dần dần trôi, màn đêm buông xuống, chậm rãi chìm sâu, đại khái là tới lúc rạng sáng, có một số không kịp chuẩn bị đột nhiên phát sinh.
Lúc hỗn loạn vang lên, Ninh Nghị cũng mới tỉnh dậy trên giường, Đàn Nhi bên người nhẹ nhàng ôm lấy hắn không chịu buông, hắn tách tay vợ ra, đứng dậy khoác y phục vào rồi bước ra ngoài, phía bắc thành lửa đã cháy đỏ hồng một phương, tựa như ngọn lửa lớn trong thành vào đêm xảy ra địa chấn. Khói đen phủ kín bầu trời đêm.
Mấy người Cảnh hộ vệ lúc này cũng đang đứng trong sân nhìn, Ninh Nghị trông qua, hỏi:
"Chuyện gì thế?"
"Không biết làm sao mà lại nổi lên nữa rồi..."
"Tiếng cứu hỏa thật là hỗn loạn..."
Những tiếng vang ầm ĩ mơ hồ từ trong bầu trời đêm lan ra khắp nơi, trải qua một lúc, Tô Đàn Nhi cũng mắc quần áo vào bước ra ngoài, Thiền Nhi dụi mắt từ căn phòng sát vách bước ra, lẩm bẩm:
"Mới vừa mưa xong, làm sao lại cháy lớn như vậy được nhỉ?"
"Hi vọng chỉ là đốt lửa thôi..."
Ninh Nghị cau mày nói một câu.
Nhưng đây không chỉ là đốt lửa mà thôi.
Trời rất nhanh sáng, những âm thanh hỗn độn đã trở nên càng lúc càng vang dội, sau đó đột nhiên có người truyền đến tin tức:
"Đánh đến nơi rồi, đánh đến nơi rồi, những người ở thành bắc đánh nhau với Vũ Đức quân đã sắp đến nơi rồi, nghe nói có người chết..."
Ngày hôm qua, Ninh Nghị không nghe thấy quá nhiều tin tức trong thành, dù sao thì mưa to cũng chỉ mới ngừng, mọi người đều có cảm giác mọi chuyện sắp khá lên rồi. Nhưng cũng ở ngày hôm qua, quân đội lại bắt đầu tiếp tục thu thập thi thể để xử lý lần nữa, dù sao trời cũng nóng lên quá nhanh, sau lần đó có xảy ra chút xích mích nho nhỏ với những người dựng linh đường ở phía thành bắc.
Sau đó đến tối liền thấy lửa nổi lên, trên mấy con phố, vài linh đường to nhỏ đồng thời nổi lửa, mấy chục thi thể đã được đặt vào trong quan tài đều bị thiêu, lửa cứ thế lan ra khắp nơi, trong chốc lát chẳng biết làm sao để ngăn lại, cũng có mấy chục người bị thiêu chết trong đó. Ngọn lửa không có cách nào khống chế này khiến cho tất cả mọi người đều bối rối, sau đó có người đi ra bảo rằng nhìn thấy người của Vũ Đức quân phóng hỏa, người trong mấy con phố đó nháy mắt gây xung đột với những quân nhân có mặt.
Bên này tạm thời còn chưa biết tình hình bên kia, chỉ là nghe phong thanh mà thôi, đến lúc bình minh, tình hình tựa hồ càng lúc càng kịch liệt. Sau đó đột nhiên lại nghe tiếng chiêng, tiếng gào thét khẩn cấp vang lên, phía thành tây cũng bắt đầu xuất hiện náo loạn. Lúc mấy người Ninh Nghị dựng xong một chốt phòng ngự đơn giản ở ngay đầu hẻm Thái Bình, phó phường chính vội vàng trở lại, thở hồng hộc, sau đó liền thấy có hơn mười người giang hồ cầm đao cầm kiếm từ một bên giao lộ vọt tới, tựa hồ như muốn xông thẳng vào hẻm Thái Bình mà chém giết.
Chuyện này đột nhiên xuất hiện, xem chừng là một đám thừa nước đục thả câu tới cướp bóc, lực lượng bên hẻm Thái Bình này lấy võ quán họ Lưu làm chủ mà tổ chức nên, không đánh giáp lá cà với hơn chục người kia, đám Ninh Nghị lúc này cũng không có cách nào để nhận biết cả, chỉ biết cầm đá chọi sang. Có hai người bị ném vỡ đầu chảy máu, đối phương lập tức bỏ chạy mất.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ninh Nghị quay đầu hỏi, phó phường chính kinh hoảng nói:
"Xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, phía thành bắc bên kia đánh nhau, người chết..."
"Biết là có người chết rồi, nhưng làm sao mà ra nỗi ấy?"
"Có đại nhân vật chết rồi, tình huống không thể chỉnh đốn được, có một... có một viên phó tướng đi tới dẹp yên, không cẩn thận bị giết rồi. Viên phó tướng kia, hình như gọi là Viên... Viên Định Kỳ, ở trong đám người không cẩn thận, nghe nói bị người ta chém một đao bay đầu... Chém giết đỏ cả mắt rồi, lần này loạn to rồi... Chúng ta phải bảo vệ chỗ này cho tốt, không được để bất kỳ người nào xông vào..."
"Một đao... chém bay đầu à?"
Ninh Nghị sửng sốt mất một lúc, nhớ lại võ tướng Viên Định Kỳ kia, võ nghệ của gã thì không thể nào nhận xét được, nhưng thân thủ hẳn là phải cao hơn mình mới phải, nghe nói rất lợi hại, người như vậy làm sao mà bị người ta chém đầu giữa cơn hỗn loạn, trong một đám dân thường được?
Trong lòng Ninh Nghị nổi lên cảm giác xấu, thậm chí không nhịn được cười cười, người như vậy... khiến cho cần cổ của hắn cũng phải thấy hơi lành lạnh.
Sau đó, trong hỗn loạn từng bừng kia, cảm giác ấy bắt đầu hóa thành hiện thực, tin tức lưu dân bên phía thành tây nhân cơ hội làm loạn cũng truyền đến, đó thực sự là tạo phản, nhưng chưa thành công, lúc sáng đã bị Vũ Đức quân chặn lại ngoài cửa thành. Nhưng một luồng tin tức khác rõ ràng đã truyền tới.
Ngày thứ bảy sau địa chấn, người của Phương Tịch bước đầu đã hội hợp xong, hung hãn đánh tới!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK