Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Ngươi nói cái gì?"

Thành thị về đêm, trong sự nặng nề mang theo một chút xao động bất an, bởi tiếng dấu hiệu cảnh báo của mọi người trong hẻm Thái Bình lúc nãy lúc này đã xuyên qua từng đường phố truyền về phía xa xa rồi. Tiếng thanh la truyền ra xa, nhưng muốn quân đội chạy tới đây được thì phải đợi một lúc nữa, chí ít vào lúc này thì trong hẻm Thái Bình, tình hình được xem là khá yên tĩnh, bầu không khí lặng lẽ chết chóc. Ngoại trừ những kẻ thiết lập cục diện đối lập ở đây, trong lúc nhất thời càng không có ai dám mở miệng ra nói chuyện cả.

Hai phe ở hai bên xem ra cũng không được cân xứng cho lắm, một bên thì chỉ có một mình thư sinh Ninh Nghị này, còn bên kia thì đều là cao thủ lục lâm, do Thạch Bảo dẫn đầu. Bọn họ hẳn là những kẻ được Phương Tịch phái vào thành để làm loạn xung quanh, ai nấy đều mang võ nghệ đầy mình, tuy rằng không phải là đông lắm, nhưng có thiếu nữ tên Lưu Tây Qua vừa ra tay kia, cộng thêm mấy người Thạch Bảo tùy tiện chém giết nữa, lúc này toàn bộ lực lượng được tổ chức trong hẻm Thái Bình hầu như không có một chút năng lực chống cự nào trước mặt những người này. Lúc này, Ninh Nghị dùng một câu nói, cố gắng lôi kéo hết toàn bộ sự chú ý của cả nhóm người ấy về phía mình.

Lúc trước hắn ở trong hẻm Thái Bình đã tạo ra uy tín rất cao, còn ở bên kia, việc hắn ở trong bóng tối âm thầm sắp đặt cạm bẫy thao túng tình hình cũng đã bị mọi người biết được. Trong thoáng chốc ngắn ngủi này, nhìn hắn mặc y phục thư sinh, tay không tấc sắt đứng ở đằng kia, vẻ mặt nghiêm túc, mọi người càng theo bản năng cảm thấy hắn rất nguy hiểm, đặc biệt là những người trong hẻm Thái Bình kia, cũng đang rất chờ mong được thấy cô gia Tô gia trước mặt này ra tay, dẹp tan đám giặc cướp này đi.

"Ta muốn nói, nếu như đã đến rồi, thì các ngươi không cần trở về nữa..."

Hít một hơi thật sâu, Ninh Nghị sắc mặt âm trầm, vừa thở dài, vừa mở miệng nói, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chắp tay, nở nụ cười, nói tiếp:

"Thưa bà con trong hẻm Thái Bình..."

Thanh âm ấy vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh lặng mênh mông.

Mặc dù với Ninh Nghị mà nói thì chuyện trước mắt quả thực có hơi ngoài ý muốn, thực khiến người ta phải thức giận, cũng làm người ta phải nhụt chí chùn lòng.

Cho tới nay, việc giúp đỡ phía Hàng Châu ứng phó tình thế nguy cấp trước mắt là xuất phát từ nguyên tắc tự vệ dưới tình huống như vậy, có thể làm thêm được gì thì không ngại làm. Hắn thành tâm thành ý giúp đỡ những người bận rộn bên kia, đương nhiên, bởi vì bản thân không vào quan trường, cho nên hắn sẽ không huơ tay múa chân gì thêm với những hoạt động bên trong chốn quan trường. Dẫu là như vậy, nhưng vừa mới ra tay lần đầu tiên đã bị người bán đứng ngay rồi, cũng thực sự khiến người ta cảm thấy hoang đường. Phải thừa nhận, trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ là sẽ phát sinh tình huống như vậy.

Có điều, hắn không phải là hoàn toàn không có biện pháp chuẩn bị gì để ứng phó với tình hình trước mắt, tuy vậy... không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng chẳng muốn dùng đến biện pháp này.

"Mặc dù gia đình chúng tôi mới đến đây ở không lâu, thế như... rất cảm ơn mọi người trước giờ đã giúp đỡ, có thể sống hòa thuận vui vẻ với mọi người như vậy, quả thực hiếm có. Nếu như có thể, ta hy vọng có thể duy trì được hình ảnh đẹp trong lòng mọi người, có điều, chuyện tối hôm nay trước giờ ta chưa bao giờ nghĩ tới. Vì lẽ đó cho nên, tiếp theo đây, có lẽ ta sẽ có hành động hơi quá đáng..."

Đối lập, tuy rằng đang trong tình huống bị bao vây, nhưng Ninh Nghị lại vừa cười vừa chậm rãi nói những lời này. Phía bên kia, một đám người nhà họ Tô bắt đầu bỏ chạy trối chết, tự nhiên là gây nên sự chú ý của đám người Thạch Bảo bên này, cũng có người trao đổi ánh mắt, muốn chặn những người ấy lại, nhưng cuối cùng là bị thôi thúc bởi những lời nói của Ninh Nghị, từng câu từng chữ mang theo một cảm giác ngột ngạt không rõ, dần dần ngưng tụ, nếu như nghiên cứu căn nguyên, đơn giản là vì thái độ của Ninh Nghị lúc này cực kỳ có sức thuyết phục. Ở phương diện này, bất luận thật giả thế nào, Ninh nghị cũng thực sự là một diễn viên cực kỳ có sức thuyết phục.

Lúc Ninh Nghị nói tới chỗ này, trong đám người mơ hồ xôn xao cả lên, cách đó không xa, thiếu nữ tên Lưu Tây Qua đánh mắt trông lại chỗ này, mấy người Thạch Bảo cũng nhíu mày, Ninh Nghị hơi khom người, thi lễ một cái, nói:

"Chuyện này thật là có lỗi với mọi người, nhưng không còn cách nào khác, mọi người mau chạy đi, ngay... Tự cầu phúc đi."

"Bắt lấy hắn!"

Ninh Nghị vừa dứt tiếng, phía bên kia Thạch Bảo đã quát lớn một tiếng rồi xông tới, bất luận lý do vì sao mà Ninh Nghị lại nói câu này, trước hết cứ phải bắt hắn lại cái đã. Cùng thời khắc đó, mấy người ở phía trước, phía sau, trên nóc nhà cũng đột nhiên có hành động, kể cả thiếu nữ tên Lưu Tây Qua kia nữa, cũng đột nhiên múa đao, như bạo vũ cuồng phong xoáy tới.

Phía bên kia, theo hướng tương đối gần những người nhà họ Tô bỏ chạy cũng có hai người đột nhiên phát lực xông tới. Trong bóng đêm, giữa khoảng sân ấy, có bóng người đứng yên, có bóng người chuyển động, có người phát lực, có người chạy gấp, đan xen lẫn nhau.

Người của Phương Tịch bên này không nhiều, nhưng ai nấy đều là cao thủ hạng nhất, khoảng cách người nào cũng mười mấy hai chục mét, nhưng một khi đã chạy thì nhoáng cái đã tới gần, Ninh Nghị tự nhiên cũng không ngồi chờ chết, trở tay rút đao, lại chạy trốn về một hướng khác, có điều mới chạy được hai, ba mét thì đã chuyển hướng, sau đó là tiếng nổ ầm ầm vang trời, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người.

Mặt đất nổ tung, tiếng nổ vang rền khủng khiếp, đó là một nơi trong khoảng sân cách khá xa tất cả mọi người, nhưng ánh sáng và chấn động do vụ nổ gây ra vẫn là ngay lập tức lôi kéo sự chú ý của mọi người. Dường như khói hoa khổng lồ đang lan ra.

Màn khói hoa này còn đang bắn tung tóe, chỉ nghe thấy hai tiếng rầm rầm, rồi lại rầm rầm rầm rầm nổ tung khắp nơi.

Vị trí nổ lần này không biết là ở đâu, có chỗ ở trong sân này, có mấy cái ở ngoài sân, thậm chí có chỗ nổ ngay trên đường, nhưng đây mới chỉ là khai màn. Thân ở trong màn khói lửa, chớp mắt liền bị sức chấn động cực lớn bao phủ toàn thân, ánh lửa, bùn đất, đồ vật lung tung bay ngợp trời, che kín tầm mắt, âm thanh chấn động màng nhĩ. Một người ở gần Ninh Nghị nhất, chỉ cách có mấy mét, bị vụ nổ chấn bay, vụ nổ hất áo bào của Ninh Nghị tung bay phần phật, Thạch Bảo ở trước mắt né khỏi ánh lửa lóe lên, ngay cả thanh âm cũng không thể truyền đi xa được, gã thấy thư sinh đang hướng về phía này phất phất tay, hầu như theo bản năng mà đứng lại, hỏa diễm nổ tung cách trước mặt hắn không xa.

Thiếu nữ họ Lưu vung vẩy thanh đao lớn về phía Ninh Nghị ở bên kia, xem chừng uy thế ấy quả thực không giống như người đang múa đao mà là một thanh đại đao dựa vào quán tính mà mang theo thiếu nữ lượn vòng. Nàng ngay lập tức tới gần, nhưng Ninh Nghị cũng đã vọt vào trong chiếc lều cỏ bên cạnh, ngay trong khoảnh khắc mà thiếu nữ chém toạc vách lều thì ánh lửa trong lều cỏ bắn ra, Ninh Nghị thì lại đang nhảy khỏi lều từ cửa sổ bên kia...

"Cẩn...thận..."

Cho dù khói lửa nổ lên lúc này gần như là đã kéo giãn thời gian ra, làm cho nó chậm lại, khiến cho việc truyền thông tin ngôn ngữ trở nên chậm chạp, nhưng trên đường phố lúc này cũng đã ngập trong tiếng la hét hỗn loạn. Vài tên thủ hạ Phương Tịch muốn tiếp cận người nhà họ Tô cũng bắt đầu lùi bước.

Thành thật mà nói, phạm vi của toàn bộ vụ nổ, mặc dù là bắt đầu từ bên này, nhưng trong chốc lát đã lan ra toàn bộ phạm vi con hẻm dài. Nếu như nói theo quan điểm của Ninh Nghị thì những vụ nổ này đương nhiên không được tính là có uy lực mạnh mẽ, hoàn toàn chưa thể sáng với trận địa gài mìn hay phạm vi ảnh hưởng của hỏa lực thời hậu thế được, nhưng đối với những người ở thời đại này mà nói thì những ánh lửa đột nhiên sáng lên kia, đã hóa thành một khúc giao hưởng chết chóc trong màn đêm thăm thẳm ấy, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, vị trí không theo quy tắc, nhưng hẳn nhiên là lúc trước Ninh Nghị đã có quy hoạch hết cả rồi, cho nên lúc này xung quanh con đường mà Ninh Nghị với người nhà họ Tô đang đi vào chính là nơi có mật độ cài hỏa dược dày đặc nhất, cứ một nơi lại thêm một nơi nối nhau mà nổ, nếu không biết đại khái vị trí từ trước, cứ tùy tiện xông tới thì không ai biết lúc nào từ dưới chân hoặc từ đống đồ lộn xộn bên cạnh đột nhiên thấy một chùm sáng bay lên thì tiêu đời.

Mặc dù là những bậc anh hào chốn lục lâm thân kinh bách chiến, nhưng trong khoảng thời gian ngắn những người này cũng phải bối rối, có người dừng bước, có người theo bản năng chạy trốn, cũng có người đang lao về phía Ninh Nghị, trên con đường phía ngoài tuy rằng không phải nhiều chỗ bị nổ lắm, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó mà đuổi theo được, ngay vừa nãy, một tên giặc cướp lục lâm xông về phía bọn họ, cho rằng đi theo những người bản địa thì có thể may mắn thoát khỏi, kết quả là kể cả hai, ba người dân còn lại gần đó cũng đồng loạt bị một cục hỏa dược nổ tung hất bay.

Nếu không gặp phải tình huống như tối nay thì Ninh Nghị tuyệt đối không muốn sử dụng đến biện pháp dự phòng này. Hắn sắp xếp màn mai phục này nguyên bản không phải là để đề phòng cho trường hợp bại lộ thân phận mà là phòng trường hợp Phương Tịch phá thành thì có một hậu chiêu hòng dẫn gia đình trốn đi. Thời đại này không có người nào nóng lòng việc dùng hỏa dược mai phục với quy mô lớn đến như hắn, còn nếu như những kẻ khác đến, muốn ứng phó những chuyện khác thì đương nhiên cũng có nhiều phương pháp khác, có điều mấy ngày nay Ninh Nghị trợ giúp Tiền Hải Bình, tận dụng cơ hội xin ít hỏa dược cũng dễ hơn trước nhiều, cho nên hắn bèn bố trí cái này, chẳng ngờ đến giờ lại phát huy tác dụng.

Một lượng hỏa dược lớn như vậy, chỗ nọ chỗ kia, hầu như chôn khắp từ đầu tới cuối đường, lại chỉ dùng để đối phó với có mấy người, đương nhiên không được kinh tế cho lắm, nhưng bản thân Thạch Bảo là cao thủ hàng đầu dưới trướng Phương Tịch, chính là kẻ đứng đầu trong những người này, nếu như đơn đả độc đấu thì e Ninh Nghị đỡ không nổi một chiêu, nếu lúc này không ra tay thì hôm nay chắc cả nhà chết hết.

Là một người hiện đại, dĩ nhiên Ninh Nghị có lòng trắc ẩn, nhìn thấy người dân nghèo phải chịu khổ sẽ không đành lòng, thấy dân bị đói sẽ cau mày, nếu có cơ hội, hắn cũng nguyện ra tay cứu giúp, làm những chuyện trong khả năng. Nhưng dù sao hắn cũng từng trải qua những tháng ngày tàn khốc dốc sức để làm kiêu hùng, thật sự đến thời điểm chọn giữ hay buông, thì lúc này những cư dân trong hẻm Thái Bình rõ ràng không phải đối tượng được ưu tiên của hắn. Đương nhiên, hỏa dược được bố trí ở trong viện, trên con đường chạy trốn là nhiều nhất, còn trên đường phố bên ngoài thì ít hơn, nhưng thương vong đương nhiên là có, lúc nãy hỗn loạn tưng bừng như thế, không thể tránh khỏi chuyện đáng tiếc được.

Lúc này Thạch Bảo đang bị vây trong màn lửa cháy, gã nghiêng người, đã bị một vụ nổ xung kích, máu tươi loang lổ. Cách đó không xa, Ninh Nghị đang bước trong một tràng khói lửa đầy nguy hiểm, quay đầu lại, còn liếc mắt nhìn gã, nhưng ánh mắt kia lại lạnh lẽo như băng như tuyết, khinh bỉ mà không có một chút nhân tính nào, nếu như trong thời điểm bình thường thì đây chính là sự khiêu khích ghê gớm nhất, nhưng lúc này ngay cả Thạch Bảo cũng cảm thấy thoáng bối rối.

Một bóng người bị hỏa dược nổ tung làm bị thương, lảo đảo cách chỗ Ninh Nghị không xa, chính là Cẩu Chính đi theo Thạch Bảo đến đây, cũng là cao thủ hạng khá dưới trướng Phương Tịch, võ nghệ không yếu, nhưng vận may của y lại không tốt bằng Thạch Bảo, lúc này trước ngực, sau lưng bị nổ đến hai lần, máu thịt be bét. Binh khí không còn nữa, nhưng dường như vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy Ninh Nghị lại gần, vung quyền muốn xông lên, tay trái Ninh Nghị nắm lấy ngực y, kéo y qua một bên, thuận tay đẩy một cái.

"Đi qua... Dừng lại!"

Trong tiếng nổ vang trời, tựa hồ có thanh âm lạnh lùng truyền tới.

"Ngồi xuống!"

Ninh Nghị tiện tay bổ một đao xuống chân đối phương, máu tươi phun ra như suối, Cẩu Chính lảo đảo ngã xuống đất, Ninh Nghị đã buông y ra không ngừng tiến lên. Sau đó, ở trong tầm mắt của mọi người, thân thể Cẩu Chính ngã xuống, ngay khoảnh khắc ngực y sắp chạm đất, ánh sáng từ phía dưới bùng lên, khiến thân thể ấy nổ tung bay lên, chia năm xẻ bảy.

"Ninh Lập Hằng..." Thạch Bảo hai mắt đỏ ngẩu, răng nghiến muốn nứt ra. "Tao giết cả nhà mày..."

Trong ánh lửa liên tiếp bốc lên, Ninh Nghị ở bên kia dùng sức phất tay, hét lên:

"Vậy thì đến đây..."

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK