Rạng sáng sương mù giăng khắp nơi, trùm kín tòa thành cổ Hàng châu, tường thành đứng sát con sông đào nhìn như đang lắc lư trong sương sớm, tầm nhìn bị hạn chế trong vòng hai đến ba trượng. Xe ngựa dù có đi lại rất chậm nhưng cũng khiến người khác giật mình vì thoáng ẩn thoáng hiện, hiện rồi lại nhanh chóng biến mất trong màn sương trắng xóa.
Ngủ dậy nhìn thấy sương mù bình yên kiểu này, chẳng ai còn nghĩ đến không khí sát phạt tối qua, giống như nó đang cô đọng bầu không khí nghiêm túc đó lại ở một số địa điểm nhất định. Tường thành đã tăng lính gác, nhưng bốn phía mông lung, nhìn thì đông đúc nhưng thực ra đều túm năm tụm ba lại ngồi cạnh chậu than, chém gió chuyện xảy ra tối qua, chuyện nhà chuyện cửa, chỉ khi nào có tướng lãnh đi tuần qua mới giả bộ nghiêm túc đứng lên.
Bên trong thành, mái nhà san sát, tiếng gà gáy chó sủa chưa vang. Người dậy sớm thì cũng chỉ vội vàng ra cửa, châm lò lửa, đốt cây đèn, sau đó vào trong nhà yên lặng chờ trời sáng. Những động tác nhanh gọn, thanh âm xì xào bàn tán, vang lên rồi lại nhanh chóng biến mất trong màn sương dày đặc.
Trong một căn nhà nhỏ ở đường Tế Liễu, phía sau thư viện Văn Liệt đã sáng đèn, cửa phòng ngủ mở, cô gái bước ra, hình như mới thức dậy nên ăn mặc còn chưa chỉnh tề, mắt nhắm mắt mở bước qua ngưỡng cửa. Vừa mới ra được ngoài đã thấy một thư sinh trẻ tuổi, đầu quấn băng vải cùng đi ra, trông thư sinh này rất trưởng thành chín chắn nhưng nhìn mặt là biết còn non choẹt, trông vẫn còn ngái ngủ. Cô gái quay đầu lại, bĩu môi nói lầm bầm gì đó, sau đó đẩy đẩy, ý bảo thư sinh quay vào ngủ tiếp.
Ánh mặt trời ấm áp mới hơi le lói, hai người ở cửa giằng co chốc lát, chắc do xuất thân là nha hoàn nên cô gái kiêm thị thiếp kia cũng không dám làm mạnh, tuy vậy trên mặt tỏ ra cứng rắn, biểu tình rất là ủy khuất. Thư sinh làm mấy cái động tác, ý bảo sức khỏe mình rất tốt, nhưng lý do đó dường như không được đối phương tiếp nhận.
Qua chốc lát, thư sinh có chút bất đắc dĩ kéo cô gái vào trong phòng, cô gái hơi ngẩn người, sự cứng rắn ban đầu bỗng nhiên biến mất, rụt cổ một cái:
- A...
Cửa bị đóng lại.
- Cô, cô gia... trời…, trời gần sáng rồi... ư...
Cho dù thỉnh thoảng có dùng sức đẩy ra, nhưng dê non vẫn cứ là dê non. Con cừu nhỏ đã vào tay lang sói thì rất khó thoát, đại khái là phải mặc lại quần áo một lần nữa.
Trong quá trình này, chúng ta hãy rời tầm mắt ra ngoài, sương mù vẫn che kín lối đi.
Ở trụ sở Hắc Linh vệ phía xa xa, nam tử trẻ tuổi tên là An Tích Phúc đang ngồi trước bàn đọc các loại công văn tố cáo, không biết là do tối qua quá bận hay là mới dậy mà khi nhìn thấy cái tên Bá Đao doanh, Ninh Lập Hằng, hắn mới đưa tay khều bấc đèn, sau một lúc thì bỏ công văn kia sang một bên.
Trong một căn nhà khác, Trần Phàm đã tập luyện xong, mình trần nhưng vẫn cầm một xô nước lạnh dội lên người, hơi nóng từ da thịt bốc lên, hắn phun ra một hơi thật dài. Dù Ninh Nghị dạo này không có việc gì làm, mỗi ngày trừ rèn luyện và đi chơi thì gần đây hắn vẫn chú ý mật thiết tới đám trẻ con ở thư viện Văn Liệt. Không lâu sau, hắn ngậm một cái bánh trong miệng rồi ra khỏi nhà, lúc đi qua một căn nhà, nhìn qua sương mù thấy cửa nhà này mở toang, người bên trong hình như đang nháo nhác việc gì đó, hắn mang máng nhớ lại thì hình như đêm qua nhà này có người mất tích. Hàng Châu trị an không tốt, hắn đảo cặp mắt trắng dã, đây là chuyện của An Tích Phúc, không quan hệ gì tới hắn.
Chuyển tầm nhìn tới tường thành phía Bắc, thấy máu tươi phụt lên trong sương trắng, ánh đao lóe lên chém đứt cổ binh lính, ở bên cạnh, trường thương mang theo máu tươi bay vụt qua không trung. Trong chớp mắt thanh trường thương đó biến mất ở ngoài thành.
Bóng người bỗng nhiên xuất hiện, tốc độ nhanh nhẹn hệt như châu chấu bay, lúc xông lên đều tự xuất đao thương, binh lính ở trên thành còn chưa kịp lên tiếng thì đã mất mạng. Sau khi giết người, tốc độ của bọn họ vẫn không thay đổi, họ di chuyển rất nhịp nhàng, ôm thi thể không đầu của binh lính kia đặt vào sát cạnh tường, đồng bạn bên cạnh người tung dây thừng, người buộc vào tường thành, cả đám nhanh chóng tụt xuống.
Ở phía bên kia của thành thị, trong hoàng cung của Vĩnh Nhạc triều, triều hội đã diễn ra được một khoảng thời gian. Trên thực tế, sau khi Vĩnh Nhạc triều thành lập, họ không mấy khi tiến hành triều hội, do họ là nghĩa quân nên không để ý nhiều tới vậy, các đầu lĩnh lúc nào cũng gặp nhau, họp hành liên tục. Chẳng qua, tối qua diễn ra một trường phản loạn, sáng nay tổ chức triều hội là cần thiết. Sau khi Tề Nguyên Khang chết, vị trí trống ra đó ai ngồi, lợi ích chia làm sao, những thứ này đã quyết định từ trước nhưng vẫn còn một số chuyện cần thảo luận. Tuy nhiên, đây không phải là tảo triều nên không bàn dài dòng, việc thảo luận đã vào hồi cuối, sau khi thảo luận xong, Phương Tịch bảo mấy người cùng khởi sự với mình vào ăn sáng, hoàng hậu Thiệu Tiên Anh cũng đi ra tác bồi, trông không khác gì một bữa cơm gia đình.
Thiên hạ phong vân… xuất ngã bối,
Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi...
(Thiên hạ phong vân, đã có ta
Giang hồ chốn ấy mới kinh qua)
- Trẫm nghe nói, đêm qua lúc bắt Tề Nguyên Khang, Thiến Thiến đã đọc bài thơ này? Thật là hay...
Lên ngôi đã được một khoảng thời gian nhưng khi ngồi với những anh em cũ, Phương Tịch vẫn không có thói quen xưng trẫm, lúc này tay hắn đang cầm bài thơ “Tiếu Ngạo Giang Hồ”, trong nụ cười có mấy phần kinh ngạc.
Thiệu hoàng hậu ngồi bên cạnh cười nói:
- Thiếp cũng cảm thấy rất kỳ quái, đứa nhỏ này bình thường toàn động đao động thương, không ngờ còn làm được bài thơ thế này. Thiếp cũng biết có nó tâm kính mến nhân sĩ thiên hạ... Hai vị Thừa tướng, các người đều là nhân sĩ bác học, lại rất quen với Thiến Thiến, các người nói xem, thơ này có phải do Thiến Thiến viết không?
Trong những người ngồi đây, Lâu Mẫn Trung, Tổ Sĩ Viễn đều là nhân sĩ bác học, sau một lúc suy nghĩ, Lâu Mẫn Trung nói:
- Thơ từ bác đại tinh thâm, quả thực mới nghe qua khó mà phân biệt đây là do ai làm. Chẳng qua bình thường Thiến Thiến trông thì như thích gây loạn nhưng kì thực lại là người có đại trí tuệ, thần thấy cô bé này không phải là người thích làm giả những chuyện này.
Thiệu Tiên Anh không phải là văn nhân, lại chỉ coi Lưu Tây Qua coi như vãn bối, hỏi vấn đề này nhưng cũng không quá để tâm, nhưng Lâu Mẫn Trung là người từng trải, thêm nữa là văn nhân rất coi trọng vấn đề này, nếu như có người mạo nhận mà muốn tạo hư danh, sau này tất sẽ lòi ra mà thôi. Mặc dù Lưu Tây Qua không phải là văn sĩ, nhưng hắn nhận thấy tốt nhất là nên mập mờ trả lời nước đôi.
Tổ Sĩ Viễn ở bên cạnh đợi hắn nói xong liền bật cười.
- Lâu tướng nói đại trí tuệ, tại hạ cũng cho là quả thật như vậy, thành thật mà nói, từ ngữ trong bài thơ này rất đời thường, không chau chuốt nhưng lại rất chính trực, không dùng điển tích điển cố, cũng không dùng nhiều từ ngữ ý nghĩa sâu xa, nhưng khí phách ẩn chứa lại rất kinh người, nếu không phải là người có tấm lòng phóng khoáng thì chỉ sợ là không làm được. Thần cảm thấy cảm thấy, bài thơ này rất đúng với phong cách Đại Bưu cô nương của chúng ta. Bá Đao doanh hôm nay mặc dù có chiêu mộ mấy người có học vấn uyên bác, nhưng dù có uyên bác thì sợ rằng cũng không làm được bài thơ này, cho nên khả năng có người viết hộ không lớn...
Tổ Sĩ Viễn nói xong, người bên cạnh nghị luận một phen, có một nam tử ngồi ở hơi xa, nhíu mày nói:
- Chẳng qua, câu “Hoành đồ bá nghiệp đàm tiếu trung” (Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo)... có phải là hơi quá hay không?
Người này tên là Cao Ngọc, giữ chức Thị Lang, là người rất có năng lực nhưng chưa thực sự đủ vai vế để ngồi cùng đám người này. Hắn nói xong, Phương Tịch ngồi đầu kia đã giơ tay lên.
- Ha ha, có cái gì quá đâu, “ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo” , những việc Bá Đao doanh làm mấy năm gần đây chẳng lẽ không phải là “ngai vàng bá nghiệp” ư? À, Tiên Anh, nghĩ lại mới thấy, tiểu cô nương này rất có dã tâm, muốn làm nữ hoàng đế đấy, trẫm cũng đã chấp thuận rồi còn gì. Nó mặc dù không phải họ Phương nhưng ta coi như con gái ruột, tương lai kiểu gì cũng phải cho nó một tòa thành. Cao khanh à, lời này của khanh tốt nhất là đừng để nó nghe thấy, nếu không nó cầm đao giết khanh thì ta cũng không can nổi...
Cao Ngọc vâng vâng dạ dạ.
Hoàng hậu Thiệu Tiên Anh ở bên cạnh mặc dù cười nhưng sau đó lại nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Nếu thơ này thực sự do tiểu Tây Qua làm thì… chẳng phải con bé có tâm trạng chán chường hay sao. Cái gì mà “ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo, một trận cuồng say vẫn hơn là… Mọi sự trên đời như nước chảy..."
Phương Tịch ngẩn người:
- Mấy năm nay, đúng là... đứa nhỏ này cũng cảm thấy hơi mệt rồi...
Hắn nói tới chỗ này, không khỏi nhớ tới những chuyện đã trải qua, từ khi Lưu Đại Bưu qua đời, đến đêm qua Tề Nguyên Khang làm phản, người bên cạnh mình càng lúc càng ít đi. Cô gái tên Tây Qua kia đương nhiên cũng ngẫm nghĩ được tất cả mọi chuyện, từ từ trưởng thành. Chỉ là có chút chuyện, con trai nghĩ đến mang tâm trạng khác với con gái. Mấy người ngồi trong điện có quen với Lưu Tây Qua cũng rối rít cảm thán:
- Thiến Thiến cũng đã trưởng thành rồi.
Tổ Sĩ Viễn liền nói:
- Nhắc tới mới nhớ, Lưu gia cô nương của chúng ta cũng đã qua tuổi lập gia đình rồi.
Nói câu này xong, hắn nhìn Lâu Mẫn Trung ngồi bên cạnh.
Phương Tịch cũng thở dài nói:
- Lúc nào cũng là đánh giặc, đánh tới đánh lui, hoãn đi lại hoãn lại... nhưng chưa thấy ai thích hợp với nó cả.
Thiệu Tiên Anh nói:
- Đâu phải là chưa thấy người nào thích hợp, chẳng qua đứa nhỏ này tâm khí cao, chưa say đắm ai mà thôi... Nhắc tới mới nhớ, những người làm trưởng bối như chúng ta đáng nhẽ phải để tâm mới đúng, lúc Đại Bưu lúc sắp chết chẳng phải đem con gái giao phó cho chúng ta hay sao... Phu quân, người nói... có cần chọn người cho con bé hay không?
Thiệu Tiên Anh vốn là nữ trung hào kiệt, ban đầu cùng Phương Bách Hoa quản lý chuyện hậu cần trong quân, lúc này mặc dù đã làm hoàng hậu nhưng vẫn hay gọi Phương Tịch là phu quân. Theo nàng, cô gái hai mươi tuổi thấy mệt mỏi đương nhiên là vì đã trưởng thành mà chưa có chồng.
Phương Tịch gật đầu một cái:
- Đúng, nhưng tìm ai mới được, bao nhiêu năm qua, nàng có thấy con bé có động tâm với nam tử nào hay chưa, chuyện này rất đặc biệt, nếu người mà chúng ta tìm tới bị nó rút đao chém chết thì biết làm sao cho phải.
Trước kia, Lâu Tĩnh Chi thiếu chút nữa bị cũng bị nàng một đao chém chết, chuyện này vẫn còn như mới trong ký ức của Phương Tịch. Chưa cần nói tới chuyện đặc biệt hơn người, nhưng con gái kiểu gì cũng phải giữ lấy danh tiếng, nếu thật sự giết người mai mối thì sau này kiếm sao được chồng. Nói đến đoạn sau, Phương Tịch có phần thấp giọng.
Thiệu Tiên Anh nhỏ giọng nói:
- Trần Phàm thế nào?
- Hai người gặp mặt là đánh nhau, không hợp, nàng đừng nói là hoan hỉ oan gia (oan gia hạnh phúc), nếu như ngày thành thân mà vẫn còn đánh nhau thì còn ra thể thống gì...
Nghe thấy vậy, Tổ Sĩ Viễn cười híp mắt nói chen vào:
- Lâu công tử thì thế nào?
- Ai?
- Lâu công tử nào?
- Lâu tướng đại công tử đó.
Cũng do Lâu Mẫn Trung và Tổ Sĩ Viễn giao tình khá là thân thiết nên Lâu Mẫn Trung mới thở dài, liếc hắn một cái:
- Tổ tướng, Lâu gia và Lưu gia mặc dù là thế giao, ta cũng muốn Thiến Thiến làm con dâu, nhưng chuyện khuyển tử thiếu chút nữa bị chém chết ông cũng biết, đâu cần phải lôi ra nói nhạo làm gì...
- Đây không phải là muốn cười nhạo ông.
Tổ Sĩ Viễn cười nói:
- Ban đầu giao tình của hai người không sâu, với tính tình của Thiến Thiến mà đoán, làm ra chuyện đó có lẽ là do lúng túng, mắc cỡ, nhưng trải qua bao nhiêu thời gian tiếp xúc, nói không chừng mọi sự đã thay đổi thì sao? Tôi còn nghe nói, đêm qua Thiến Thiến bị tập kích, lúc ấy Tĩnh Chi cũng có mặt ở hiện trường, cũng viện thủ nữa đó...
Lâu Mẫn Trung nhíu mày một cái:
- Có chuyện này à?
- Tĩnh Chi trở về chẳng lẽ không có nói lại sao?
Đêm trước, khi ba anh em Tề gia ám sát Lưu Đại Bưu, tin tức các nơi báo lên không cái nào chính xác hoàn toàn, nhưng diễn biến câu chuyện đại khái mọi người cũng nắm được. Lưu Đại Bưu và Lâu Tĩnh Chi sánh vai kháng địch, đánh giết loạn xà ngầu với ba anh em Tề gia là Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa, Tề Tân Hàn. Nguyên nhân vì sao lại vậy thì mọi người cũng kể rõ, đại khái là do Lưu Đại Bưu cố ý bố trí như vậy, muốn lấy quy củ giang hồ giải quyết ân oán, Lâu Tĩnh Chi ngẫu nhiên tới gặp. Cho dù dị bản câu chuyện có như thế nào, sự xuất hiện của Ninh Nghị cũng bị người ta cắt đi mất.
Đêm qua, Lâu Mẫn Trung cũng biết con trai bị ám sát, chẳng qua là tin tức khác nhau, Lâu Tĩnh Chi về nhà, tinh thần có vẻ chán nản nên đương nhiên không hề đề cập tới Lưu Tây Qua. Lâu Mẫn Trung lại bận xử lý một số việc lớn, biết con trai không sao thì thở phào nhẹ nhõm, tạm thời không để ý tới nữa. Bây giờ, Tổ Sĩ Viễn kể lại, nói ra đủ loại cảnh đẹp trong đầu, dù là anh hùng cứu mỹ nhân hay người đẹp cứu anh hùng đều tốt, ngẫu nhiên gặp nhau nơi lề đường và kề vai chiến đấu nữa chứ, trai chưa vợ, gái chưa chồng đương nhiên là phải có gì đó rồi. Tổ Sĩ Viễn cố ý làm một thiện duyên, bây giờ nói ra khiến Lâu Mẫn Trung giật mình, hắn đương nhiên cũng nhắm tới cô gái một tay chống Bá Đao doanh, nếu như con trai thật có hi vọng, hắn đương nhiên là vui vẻ tác thành.
Lâu Mẫn Trung thái độ mập mờ, Tổ Sĩ Viễn cười vui vẻ, mọi người thấy vậy là nghĩ bát quái linh tinh, đợi đến khi Tổ Sĩ Viễn thêm dầu thêm mỡ suy đoán lung tung cảnh tượng tối qua, ai nấy đều thấy hấp dẫn nên nhiệt tình bàn tán.
Chẳng phải là con gái lớn, phải thành thân ư...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK