Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Màn mưa vẽ nên thành thị chằng chịt những con đường ngang dọc, trong đêm tối, những điểm sáng lốm đốm thưa thớt rải khắp nơi.

Một tiếng "tách bụp" vang lên, một đốm lửa ngắn ngủi lướt qua mái hiên, sau đó mọi thứ lại chìm vào bóng đêm u ám trong mưa lớn. Nước mưa dưới mái hiên kéo thành rèm châu, tiếng nước róc rách chảy loạn ở trong sân. Nước mưa và sự tăm tối là chủ đề của buổi tối hôm nay, cây đuốc trên tường chính là nguồn sáng duy nhất trong không gian chật hẹp bé nhỏ này, trong mưa gió, soi sáng được một vùng nhỏ xíu.

Trong mưa lớn, ngoại trừ tiếng mưa rơi kia, còn lại hết thảy đều rất yên tĩnh. Không có ánh trăng cùng tiếng công trùng rả rích của buổi đầu thu, những đường nét của tiệm thuốc và thư viện bên cạnh cũng không nhìn thấy rõ lắm.

Buổi đêm những ngày trước, trong tiệm thuốc bên kia thường khá ồn ào, tiếng đại phu cùng người làm đi lại bận rộn, tiếng sắc thuốc trong nhà bếp nho nhỏ, tiếng rên rỉ của các bệnh nhân, tiếng hùng hùng hổ hổ tập trung lại thành một tràng âm thanh hỗn loạn, trên con đường qua trước cửa viện thường sẽ có người đi đường tới tới lui lui, lúc này những người đi trên đường vào buổi đêm quá nửa là binh sĩ hoặc người giang hồ, say rượu hoặc đánh nhau bị thua, miệng nói lảm nhảm, từ xa tới gần, rồi từ gần đi xa.

Nhưng vào đêm hôm nay thì hết thảy đều bị cách ly.

Thiếu nữ đứng dưới mái hiên thay một ngọn đuốc khác. Cây đuốc mới được cắm lên tường. Cây đuốc cũ đã cháy đến chỉ còn dư lại một đoạn ngắn rơi xuống đất. Trong ánh sáng của ngọn đuốc, bóng của thiếu nữ chập chờn nhảy múa, sau đó đá cây đuốc tàn vào trong mưa, ánh lửa chớp lên rồi tắt ngúm trong dòng nước lạnh lẽo phía bên kia.

Vách tường của căn phòng kia cũng bị vỡ, cây đuốc được cắm vào chỗ vỡ, rọi sáng ngoài phòng, cũng soi sáng luôn cả trong phòng. Người trẻ tuổi mặc trang phục thư sinh ngồi đọc sách trong phòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói chuyện, thiếu nữ đi qua mái hiên, có lúc nâng cằm ngồi xuống trước cửa. Đây là một đêm mưa bình thường, phòng ốc đã sập một nửa, chủ tớ hai người cũng chỉ biết trò chuyện bình thường.

"Lúc nãy rửa bát rồi." Tiểu Thiền bấm đốt ngón tay đếm. "Sau đó giặt quần áo, nhưng không có chỗ phơi."

"Hả?"

"Cho nên vẫn còn để trong chậu... Ngày mai không biết có còn mưa to thế này không nữa..."

"..."

Mấy ngày trước Lưu gia gia bên tiệm thuốc có loại trà thảo dược có lợi cho thương thế trên người cô gia..." Tiểu Thiền ngồi trước bậc cửa, chợt nhớ ra gì thì nói nấy.

"Trà thảo dược à?"

"Dạ, lúc đó không để ý lắm, ngày mai ra hỏi Lưu gia gia thử, muội cũng ra tiệm thuốc phụ giúp." Tiểu nha hoàn gật đầu nói.

"..."

"Cô gia, hôm qua có rất nhiều người gãy tay gãy chân được đưa vào tiệm thuốc đó, cô gia nói xem có phải là thương binh từ bên Gia Hưng chở về đây không?" Nàng nhỏ giọng kể.

"Không phải đâu, Gia Hưng xa quá."

"Ừ, nếu như bên đó thì tốt rồi." Tiểu Thiền ngẩng đầu lên. "Cuộc chiến này không biết đến bao giờ mới ngừng lại."

...

Thời gian cứ như thế mà trôi qua, khiến người ta bấm đốt ngón tay tính cũng không chính xác, chẳng biết đêm đã sâu hơn, hay còn lâu nữa mới đến đêm khuya. Tiểu Thiền chẳng biết có thật sự mở miệng nói hay không, hay chỉ là tiếng vang, để xác nhận mình và Ninh Nghị vẫn còn ở chung với nhau theo hình thức nào đó mà thôi.

Đương nhiên, ban đêm của ngày xưa thì chủ tớ hai người cũng rảnh rỗi tán dóc một đống chuyện linh tinh vớ vẩn như thế, nhưng tối hôm nay thì lại không giống như vậy, Tiểu Thiền muốn nói nhưng lúc mở miệng cất lời lại cảm giác có vẻ hơi gượng gạo, khiến người ta cảm thấy nàng nói thành lời nhưng vẫn giữ lại nhiều cảm giác thật sự không dám nói ra. Nhiều lúc, nàng vẫn ngồi nơi bậc thềm nhìn Ninh Nghị, hoặc nhìn lỗ thủng to đùng ở trên vách, nghe những giọt mưa không ngừng gõ xuống mái nhà, hoặc đi tìm chuyện gì đó làm. Là một nha hoàn, nàng cũng không tiện quấy rầy thời gian đọc sách của Ninh Nghị. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Ninh Nghị ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ bên kia nhìn sang, nhìn nhau như vậy một chốc lát, mới thấy nàng nhẹ giọng cất tiếng:

"Cô gia, cô gia nhớ tiểu thư sao?"

Ở dưới thế cuộc như vậy, trong hoàn cảnh ở chung cùng nhau, rất nhiều thời điểm là chuyện cực kỳ ngột ngạt. Trong chiến loạn, con người như giun dế, từ khi bị bắt đến giờ, Tiểu Thiền vẫn ở chung cùng Ninh Nghị, mấy ngày đầu, thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng phải nắm tay Ninh Nghị thật chặt mới có thể an tâm mà ngủ, trong lòng nàng thậm chí còn nghĩ rằng, cho dù là chuyện gì đi nữa, nấu như có người muốn tách nàng khỏi cô gia thì nàng chỉ có thể chết mà thôi.

Chuyện như vậy không hề xảy ra, nhưng gần đó còn có đại phu, có người bị thương, cũng có hai gã thị vệ ở trước ở sau canh chừng, ở trong bóng tối có lẽ vẫn còn những người như vậy lén lút theo dõi hai người. Cho dù đã an ủi nhau không ít lời, nhưng hai người vẫn không thực sự nói quá nhiều về thế cuộc trước mắt, tránh để người khác biết được ý nghĩ của mình, hoặc biết rằng họ đang sợ hãi. Tiểu Thiền chỉ biết tự nhủ với lòng mình rằng, có thể ở cùng cô gia là tốt lắm rồi, những chuyện khác không nên hỏi nhiều, có hỏi cũng vô dụng, nếu cô gia có biện pháp gì, lúc cần đến mình thì sẽ hỏi thôi, còn ngược lại, hỏi nhiều chỉ khiến cô gia thêm phiền lòng mà thôi.

Xung quanh ở đâu cũng đều là kẻ địch. Trong bầu không khí mà tưởng chừng như bất kỳ lúc nào cũng đều có người quan sát, hai người đều theo bản năng mà duy trì sự yên tĩnh, cố gắng sinh hoạt, làm việc, dưỡng thương như mọi ngày, cứ như thế thì sẽ không sao cả. Nhưng đêm nay, trong bầu không khí an toàn tạm thời như thể cả thế giới đều bị cách ly này, Tiểu Thiền mới có thể nhỏ giọng hỏi đến chuyện này.

Ninh Nghị nhìn nàng một lúc lâu, sau đó gấp sách lại, đáp:

"Ta vừa nghĩ, không biết các nàng thế nào rồi."

"Tiểu Thư với Quyên Nhi, Hạnh Nhi tỷ chắc là phải đến Hồ Châu rồi chứ nhỉ?"
"Tiểu thư nhà muội tính khí quá cố chấp ương bướng, có điều..." Ninh Nghị thoáng suy nghĩ. "Cô ấy cũng biết sự tình nặng nhẹ ra sao mà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ta nghĩ là không sao đâu."

Tiểu Thiền gật gật đầu, ôm hai đầu gối, kê cằm lên đầu gối, thật lâu sau, nàng mới nhìn sang, nhẹ giọng hỏi:

"Cô gia, chúng ta... có thể quay về nữa không?"

Câu này nàng giữ trong lòng đã lâu lắm rồi, dù biết rằng có hỏi cũng chẳng có nhiều ý nghĩa, nhưng con gái mà, dù sao cũng hi vọng có người đáng tin cậy. Ninh Nghị gật gật đầu, với vấn đề như vậy, hắn không muốn trả lời qua loa chiếu lệ:

"Có cơ hội mà, bọn họ bắt được chúng ta, lại không xử lý, cho nên chắc chắn là có cơ hội, mặt khác..." Ninh Nghị dừng một chút, sau đó lại gật gù. "Yên tâm đi, trên đường đào tẩu của chúng ta kiểu gì cũng có cơ hội mà, nói không chừng lúc nào đó để ta tóm được kẽ hở, sẽ cắn cho bọn họ một cái."

Tiểu Thiền mím mím môi, nói:

"Vậy thì cô gia đừng để bị thương nữa nhé..."

"À..." Ninh Nghị bật cười, sau đó ánh mắt chợt lạnh xuống. "Thực ra việc chúng ta bị tóm, khả năng không chỉ bởi người của Phương Tịch bên này lợi hại mà người của chúng ta bên kia cũng rất lợi hại."

"Hả?" Tiểu Thiền trợn tròn mắt.

"Theo như lời muội kể, trước khi chúng ta bị tách ra, dường như trong quân Phương Tịch có người muốn tìm tin tức về ta. Khi đó ta hôn mê bất tỉnh, không biết chuyện này, có thể khi đó quân đội Phương Tịch đã tập hợp lại, bọn họ dọc đường đi lại bị tấn công. Sắp xếp để cho một đội lính đông đảo như vậy đến bảo vệ ta, sau đó hiển nhiên là sẽ bị phát hiện, khả năng là Thang Tu Huyền, cũng có thể là Trần Hưng Đô, bọn họ biến ta thành mồi nhử..."

"Cái... cái gì cơ?" Nghe Ninh Nghị lạnh lùng nói những lời này, Thiền Nhi nhất thời nắm chặt tay thành quyền, bật người đứng dậy. "Bọn họ... bọn họ làm sao có thể làm như vậy chứ, cô gia cứu tất cả bọn họ cơ mà..."

Ninh Nghị nhìn dáng vẻ căm phẫn sục sôi của nàng, mỉm cười đặt cuốn sách xuống, vươn tay tới nắm chặt tay Tiểu Thiền, kéo nàng tới gần. Tiểu nha hoàn vừa nãy còn nổi giận mà giờ mặt đã đỏ như gấc chín, Ninh Nghị thấy thế nhưng không hề dừng lại, hắn vốn đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, lúc lại lại ôm Tiểu Thiền ngồi trên đùi mình, động tác này quá tự nhiên, thân thể Tiểu Thiền hơi co lại, không dám phản kháng, chỉ nghe Ninh Nghị nói.

"Không có gì lạ cả, lúc trước, những người này lộng quyền cả đời rồi, công lao của ta quá lớn, hoặc cũng chỉ ra là đám người này vô năng, tình huống ở trong đó rất phức tạp, thứ hai nữa, Lưu Đại Bưu muốn bắt ta kia cũng có thân phận rất cao, biến ta thành mồi nhử có thể chỉ là một cách phòng ngừa chu đáo mà thôi, trở thành sự thật là do ta xui xẻo... Lúc đó nếu như ta không bị bệnh thì hẳn là đề phòng rồi."

Ninh Nghị nở nụ cười, nói tiếp:

"Đương nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như ta không bị bệnh thì bọn họ cũng không dám làm chuyện này đâu. Ài, dưới tình huống như thế còn phái cả một tiểu đội đến bảo vệ ta, nếu không đi chung với cả đội quân, một khi kẻ địch đánh tới thì có ý nghĩa gì đâu. Bây giờ bọn họ trở về, bao nhiêu công lao đều nằm cả trên tay Thang Tu Huyền, Trần Hưng Đô cả, lại không bị so sánh với ta, đây mới thực sự là lưỡng toàn kỳ mỹ, ai cũng đều vui vẻ cả. Mấy ngày nay nghe muội kể tình hình lúc đó, ta cũng hiểu đại khái."

Tiểu Thiền lại đỏ mặt, nói:

"Bọn họ như thế... nếu chúng ta trở về, nếu như trở về..."

"Chuyện sau này trở về thì đợi trở về hẵng nói, giờ giận cũng không có tác dụng gì. Thực ra ta có hơi lo lắng về tiểu thư của muội và đứa trẻ trong bụng nàng. Mấy ngày nay hằn là sẽ có người đến tìm ta nói chuyện, ta sẽ hỏi dò xem thử, phải... sẽ có kết quả, thực ra ta cảm thấy có hơi muộn, nhưng càng muộn là càng tốt. Nếu như có thể, Tiểu Thiền, ta sẽ đưa muội trở lại, nhưng hiện tại còn khó nói lắm, nhiều khả năng chúng ta phải ở lại đây trong một thời gian rất dài đấy..."

Ninh Nghị nói lời này có hơi lộn xộn, Tiểu Thiền lúc này bị hắn ôm, trong đầu sớm đã rối bời, rất khó để có thể phân tích hay tán gẫu được gì, chẳng biết cái gì mà sớm mà muộn, nhưng câu cuối cùng thì vẫn hiểu được, bèn nói:

"Muội, muội... Cô gia ở đâu thì Tiểu Thiền ở đó..."

"Ừ." Ninh Nghị gật đầu. "Vậy thì, cũng không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi."

"Ôi..." Thân thể Tiểu Thiền đột nhiên căng thẳng. "Nhưng mà..."

Nàng còn chưa nói dứt lời thì Ninh Nghị đã bế nàng lên, đầu óc của Tiểu Thiền lúc này trở nên mơ hồ, gần như cuộn lại thành một cục trong tay Ninh Nghị, nhưng vẫn nghiêm mặt không dám lộn xộn, mưa ở ngoài trời vẫn đang rơi.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nàng được đặt lên giường.

Thực ra có một số việc, không hẳn là chưa hề có chuẩn bị gì, đối với hai người mà nói, đều là như vậy, từ lúc Ninh Nghị té trên nóc nhà xuống lúc chiều, cái giường nhỏ của nàng đã không thể nằm được nữa, tiểu nha hoàn có lẽ cũng đã nghĩ đến một số chuyện nào đó.

Suốt cả buổi tối, Tiểu Thiền nói đủ thứ chuyện nhưng lại không dám nói thật về suy nghĩ của mình, đại khái là do chuyện này đây. Nàng là một cô gái, không tiện nói chuyện này với Ninh Nghị, cũng không dám nhắc tới. Đến lúc sau Ninh Nghị nói về suy nghĩ của hắn, kể cả việc ở chỗ này đại khái sẽ không sao cả, có một ít khả năng, bao gồm cả việc có thể sẽ ở đây lâu dài, kể cả việc mình bị bắt thực ra là bị tính kế, có thể là để nàng thấy yên tâm, hoặc là để nàng nghĩ đến chuyện khác, thành công phân tán sự chú ý của nàng, cho đến lúc này hắn vừa ép buộc mà vừa tự nhiên bế nàng đặt lên giường.

Nếu theo ý định ban đầu của Ninh Nghị thì cần phải có nghi thức kết hôn, có hôn lễ chính thức.

Nhưng bây giờ không có điều kiện để làm chuyện đó.

Dưới tình huống như thế, chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, tương lai ra sao, căn bản đã không thể nào đoán trước được. Những tình huống hung hiểm như thế, trước kia Ninh Nghị cũng đã từng gặp, nhưng sức người có hạn, với tình huống như thế, nghị lực, tâm tính, mưu kế cũng chỉ có thể tăng khả năng sinh tồn, chức không thể khống chế được đại cục, cái gì cũng đều khó nói, bản thân hắn dưới tình huống đó cũng khó tránh khỏi lo lắng, chứ đừng nói là một cô thiếu nữ.

Thực ra sẽ có cơ hội nhiều hơn.

Tuy rằng trước mắt không biết rõ tình huống bên ngoài hay cái nhìn của những người trong quân Phương Tịch đối với hắn, dụng ý của việc trông giữ hắn ở đây là gì, nhưng dưới dự bày bố của hắn, thế cuộc vùng Hồ Châu bị hắn khuấy cho rối tinh rối mù, mấy ngàn người vì hắn mà chết, trong đó chẳng biết bao nhiêu tướng lĩnh của nghĩa quân đã chết. Dưới tình huống như vậy, hắn không bị giết mà lại được sắp xếp ở đây, chứng tỏ là có ai đó bảo lãnh cho hắn.

Điều quan trọng là, nếu như giết hắn thì trong nghĩa quân chắc chắn là nhất trí, nhưng nếu nói là bảo lãnh cho hắn thì kiểu gì cũng có xung đột. Nhất định sẽ có nhiều người chủ trương giết hắn, thậm chí là hơn nửa số người. Dưới tình huống như thế, nếu không có Tiểu Thiền thì lựa chọn của hắn thực ra cũng không có nhiều, chẳng hạn như sau khi quen thuộc rồi thì gây xích mích hai bên, hoặc nhân một đêm mưa nào đó giống thế này, tìm kẽ hở lẻn ra khỏi thành bỏ trốn. Nhưng nay lại có thêm Tiểu Thiền, những chuyện này không cần thiết phải cân nhắc, tạm thời chỉ có thể chờ đợi đối phương ngửa bài trước thôi.

Đương nhiên, những chuyện này không cần phải cho Tiểu Thiền biết, mấy ngày nay trong lòng nàng rất sợ hãi, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, Ninh Nghị đều biết cả, đến giờ, có một số việc không cần nghĩ thêm những chi tiết vụn vặt thừa thãi nữa, trước mắt như vậy, có lẽ là việc nên làm nhất.

Mà đối với Tiểu Thiền, cả buổi tối nay, kể cả lúc này, trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ: mình là của cô gia, mình là của cô gia.

Không lâu sau đó, lúc Ninh Nghị lên giường thì đã thấy cô thiếu nữ đã qua tuổi dậy thì này đã nhắm mắt, hồi hộp nằm thẳng ở bên cạnh. Lúc này Tiểu Thiền đã mười bảy tuổi, đã trưởng thành từ lâu rồi, dung mạo của nàng tuy còn có vẻ trẻ con nhưng thân thể đã nảy nở, lúc này nằm đặt tay trên bụng, đôi chân thon dài cũng khép chặt.

Không lâu sau đó, khi mưa vẫn còn rơi, thiếu nữ nằm trên giường bị cởi bỏ hết y phục. Buổi tối hôm ấy, ở một góc yên tĩnh của thành thị này, khi vô số việc phức tạp giống như dòng nước lũ tràn qua sinh mệnh, trong khoảnh khắc của một hơi thở ấy, hai người đã khắc vào nhau ký hiệu cùng nương tựa gắn bó...

Trong màn đêm thăm thẳm, cơn mưa lặng lẽ dừng lại.

Lúc mở mắt ra, Ninh Nghị nhìn thấy ánh sáng màu xanh của đêm sâu từ trên chỗ vỡ của căn phòng rót xuống, trong bầu không khí sạch sẽ sau cơn mưa, xanh như là hổ phách, từ lỗ hổng to đùng ấy nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy dải ngân hà đang chuyển động trên bầu trời.

Cho dù là ở thời đại nào, thì cũng vẫn chỉ là dải ngân hà này là thứ vĩnh viễn không thay đổi, hắn đã ngắm rất nhiều lần, ở những nơi khác nhau, với thân phận khác nhau, với tâm cảnh khác nhau, dưới ánh trăng, ánh sao, có một số hình ảnh, có nhà cao tầng, có máy bay, ca nô, sau đó biến thành kiến trúc cổ điển kia, từng tiểu viện nối nhau.

"Cô gia, cô gia..."

"Cô gia, cô gia, Tiểu Thiền..."

"Thiếp tên là Tiểu Thiền..."

Trong đầu như lâng lâng khi lần đầu tiên nghe được giọng nói này thủ thỉ, sau đó lòng cuộn sóng như thủy triều, hắn ôm chặt lấy thiếu nữ trong lồng ngực.

Thế là đã tới nơi này được hai năm rưỡi...

------------

Chú thích:

(1) Tương nhu dĩ mạt: nhu là ướt, mạt là bong bóng, đây là điển tích trích trong "Trang Tử - Đại tông sĩ". Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, cũng giống như hoàn cảnh của Ninh Nghị và Tiểu Thiền lúc này vậy.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK