Trên thuyền chủ, trong đại sảnh, chỉ có thanh âm nhu hòa nhưng kiên quyết gây ngỡ ngàng (1) của Tô Đàn Nhi lọt thỏm ở giữa.
Hai người đứng ở đó, trước phòng khách, hai bàn tay lặng lẽ đan vào nhau, như một đôi người ngọc. Khóe miệng Tô Đàn Nhi lộ ra một nét cười sung sướng, vành mắt ửng đỏ lên, Ninh Nghị nhìn nàng, cũng mỉm cười nhè nhẹ.
Tô Đàn Nhi vừa ngừng lời, trong đại sảnh thoáng trầm mặc, phần lớn mọi người chìm trong hơi hướm cảm động. Có điều sự cảm động ấy không thể kéo dài được lâu, đã bị người ta cắt đứt. Lâu Thư Hằng mặt mày sưng sỉa ở bên kia đột nhiên đứng lên kêu lớn:
"Nàng, nàng lại còn vì thứ tiểu nhân kia mà làm chuyện như thế sao?"
Bên kia, Lâu Cận Lâm cau mày, cũng chậm rãi lên tiếng:
"Hiền đệ Tô Bá Dung chỉ có mỗi một đứa con, cháu gái Đàn Nhi muốn kế thừa gia nghiệp, chỉ có thể lấy người ở rể. Ta biết một đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa, xưa nay cháu Đàn Nhi vốn nhẹ dạ, nhưng chuyện hôm nay liên quan đến nhiều người như vậy, cháu nói những lời này hẳn nhiên là vì có lòng thiện lương, nhưng các vị đại nhân đều ở đây cả, dù sao như vậy cũng hơi quá."
Lâu Cận Lâm lời nói thâm trầm, vừa dứt tiếng, đám thư sinh bị đánh ở bên cạnh cũng lập tức phản ứng lại, dồn dập mở miệng:
"Cô ả này chắc chắn đang nói dối..."
"Để cứu tên ở rể đã phụ lòng nàng, thực là không đáng..."
"Ai mà tin được chứ..."
Bọn họ nói một thôi một hồi, nhưng sau đó chẳng có bao nhiêu người hô ứng ủng hộ như lúc trước nữa, ngược lại mấy thanh niên con cháu Tiền gia lúc trước lại đứng lên mắng lại, còn nhóm người lớn, người già ở phía trước lại không tỏ thái độ gì, tình huống nhất thời trở nên khá tế nhị.
Mà với mấy người Lâu Thư Hằng, Lâu Cận Lâm, Lục Thôi Chi thì chuyện như vậy cũng là một bước ngoặt ngoài ý muốn.
Kỳ thực, cũng không phải không biết rằng Tô Đàn Nhi sẽ thí xe giữ tướng, áp chế mọi chuyện, lấy đại cục làm trọng mà bảo vệ Ninh Lập Hằng. Bởi vì toàn bộ sự việc tính ra vốn vô cùng đơn giản, người ở rể quyến rũ nha hoàn, khiến người người phẫn nộ sục sôi, giận quá mà ra tay. Ở trong thời đại này, những việc liên quan đến phong tục giáo hóa, cho dù thực sự nhốt hai người vào lồng heo dìm xuống sông chết, gây ra án mạng, chỉ cần ván đã đóng thuyền thì quan phủ cũng nhắm mắt làm ngơ.
Trên thực tế, mặc dù là phu thê đi nữa nhưng trước mặt mọi người, chuyện nắm tay nắm chân thường cũng không được hoan nghênh lắm, nhưng chuyện này không nghiêm khắc lắm, hai vợ chồng thỉnh thoảng ở ngoài có động chạm cơ thể một chút cũng là chuyện khó tránh, chỉ cần không phải mấy nhà thông thái rởm cổ hủ thì cũng sẽ không để ý lắm chuyện thân mật của vợ chồng trẻ ở ngoài đường.
Mà đối với chuyện Ninh Nghị nắm tay Tiểu Thiền thì thực ra cũng đã có thể xác định là tội quyến rũ thông gian rồi. Lục Thôi Chi vốn dĩ chỉ là hỏi dò thế thôi, chẳng ngờ Ninh Nghị lại trả lời thẳng thắn như vậy.
Dưới tình huống như thế, khả năng phá cục duy nhất là thái độ của Tô Đàn Nhi bên kia.
Dù sao Ninh Nghị cũng là đến Tô gia ở rể, nếu nàng nói Tiểu Thiền là nha hoàn thị tẩm của Ninh Nghị, nàng biết mọi chuyện, đây rõ ràng là một lỗ hổng để phá cục, cho dù người bình thường chẳng tin tưởng gì cho lắm. Mà nhìn về phía Lâu gia, mặc dù Tô Đàn Nhi tỏ thái độ như vậy nhưng trong lòng nhất định cũng chẳng dễ chịu gì, lúc này chỉ cần bắt chết nàng là vì bảo vệ phu quân mà phải nói dối, sau đó chỉ còn chờ hai chữ "tình lý" thế nào nữa thôi.
Lúc này xử án vốn không nghiêm ngặt như thời hậu thế, trong rất nhiều tình huống, tình lý thường được đặt lên trên pháp lý. Nói cách khác, Bành Vũ đỡ bà lão dậy, nhưng bà lão lại bảo Bành Vũ đẩy bà ngã, quan tòa dựa theo lẽ thường mà nói, nếu không phải ngươi đẩy bà ấy ngã thì sao lại phải đi đỡ bà ấy dậy làm gì, bèn phán là có tội, phương thức suy luận "chuyện đương nhiên" này chẳng lạ lùng gì ở thời phong kiến. Đương nhiên, nói cho công bằng thì cái lô gic "Nếu ngươi không đẩy người ta ngã thì sao phải đi đỡ" thời phong kiến cũng chẳng phải là đạo lý tuyệt đối đúng (2), thứ suy nghĩ sâu sắc này thuộc về một đề tài khác rồi, mọi người chẳng nên coi đó là chân lý.
Đối với Lục Thôi Chi mà nói, chỉ cần nắm chắc vào mối quan hệ người ở rể và nha hoàn, cho dù Tô Đàn Nhi có đứng ra làm chứng bảo rằng nàng biết, thì ông ta cũng chỉ cần nhẹ nhàng thở dài mà bảo:
"Ta biết cô mềm lòng."
Hơn nữa, mọi người cùng đổ thêm dầu vào lửa, cũng đủ để chẳng ai để ý đến lời làm chứng của nàng. Như vậy Ninh Nghị và nha hoàn kia mặc dù có thể tránh được tội chết, nhưng cũng khó thoát được vạ này, mà đám đông bên dưới đang kích động, Tiền Hi Văn cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, ông ta lại giữ cho Ninh Nghị một mạng, thế là mọi người đều hoan hỉ. Nhưng hiện tại, cha con Lâu gia mở miệng nói câu ấy, ông ta lại nhạy cảm phát hiện không cách nào phụ họa được.
Chẳng ai ngờ được Tô Đàn Nhi luôn trầm mặc lại đột nhiên biểu hiện thái độ đến mức như vậy.
Sâu sắc cũng được, sến sẩm cũng được, đây vốn là một thời đại văn thơ hàm súc. Tài tử giai nhân thơ văn tình tự, khúc từ hàm ẩn ý tứ, giao thiệp cũng đầy kín đáo, thường tạo thành giai thoại truyền kỳ. Mọi người vẫn kể nhau nghe, thường là những chuyện bí mật. Dù cho được mọi người công nhận là một đôi người ngọc, nhiều lắm cũng chỉ là liếc mắt đưa tình, mỉm cười ý nhị kín đáo nhìn nhau mà thôi, chừng đó trong mắt mọi người đã thấy là thần tiên quyến lữ lắm rồi. Người ta chưa bao giờ thấy một tiểu thư khuê các đứng trước đám đông bày tỏ tình cảm với phu quân như vậy.
Mà ở thời khắc này, vị phu quân ấy còn là một người ở rể. Lúc Tô Đàn Nhi nói ra lại càng không hề có chút nào miễn cưỡng, cho dù có mấy người mắng nàng "Không biết xấu hổ" thì trong lòng cũng mơ hồ tin tưởng nàng.
Nếu đi ra tỏ thái độ thì ngay lập tức sẽ bị nghi ngờ. Nhưng nàng lại nói đến trình độ nằm ngoài sở liệu của những người ở đây, đủ để có thể xưng tụng là lấy lực phá xảo, nàng lúc này dịu dàng khéo léo mà biểu đạt tình cảm với Ninh Nghị, mà mức độ mưu lược ứng đối của cha con họ Lâu bên kia, vốn là đơn giản lỗ mãng đến cực hạn. Bọn họ vừa khéo nắm lấy một nhược điểm cốt lõi mà ai ai cũng nhìn đều thấy, lại còn tập trung mười phần sức lực, giống như bẻ cành khô, phá hết cục diện, đây dĩ nhiên không xét ở mặt kỹ xảo, mà giống như phá vỡ bàn cờ vậy.
Ngay cả Ninh Nghị ở bên đó e là cũng có chút bất ngờ. Vốn dĩ hắn cũng có thể ứng đối vài câu, nhưng lúc này lại không nói lời nào, chỉ nắm lấy bàn tay mềm mại của thê tử, lặng lẽ đếm ngón tay.
Sau khi cha con họ Lâu nói xong, Tô Đàn Nhi nghiêng đầu nhìn bọn họ một chút, nhưng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, lại nói tiếp, nhưng lúc này đã đổi Ninh lang thành phu quân.
"Tình cảm của phu quân và Tiểu Thiền, người ngoài khó mà biết được, chuyện này vốn cũng khó trách ai, lúc nãy phu quân nói chuyện này là hiểu lầm, thiếp thân cũng cảm thấy đúng như vậy. Huynh trưởng Lâu gia cũng quá mức kích động, chưa hỏi gì đã xông vào đánh người, vốn là có lòng tốt, mọi người tuy giận sục sôi, nhưng cũng chưa từng để cho người ta có cơ hội nói chuyện, phu quân cũng động thủ, thiếp thân không biết việc này nên trách ai mới phải..."
Tô Đàn Nhi ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
"Nhưng với thiếp thân mà nói, lúc nãy nhìn thấy việc Ninh lang làm, chỉ có cảm động mà thôi. Tiểu Thiền trong mắt người khác chỉ là một nha hoàn, nhưng đối với thiếp thân thì không khác gì muội muội, phu quân khi ấy chỉ có một mình, nhưng lại có thể liều mình để che chở cho muội ấy, mặc dù bị nhiều người vây đánh như vậy nhưng cũng chưa từng lùi một bước. Thiếp thân cảm thấy quyết định đem gả Tiểu Thiền cho phu quân là hoàn toàn chính xác. Nếu thiếp thân là Tiểu Thiền, vậy thì còn có thể gả cho ai ngoài chàng nữa đây?"
Tô Đàn Nhi quay sang nhìn Tiểu Thiền, Tiểu Thiền vốn đã thẹn thùng, thấy tiểu thư quay sang nhìn mình như vậy, cũng chỉ biết đỏ mặt gật đầu, Tô Đàn Nhi mỉm cười, sau đó ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhớ lại chuyện cũ.
"Năm ngoái ở Giang Ninh, Tô gia gặp nạn lớn, gia phụ bị người ta đâm, thiếp thân cũng lâm bệnh không thể bước khỏi giường, lúc đó chuyện làm ăn trong nhà cũng khốn đốn, nguy cơ tứ bề. Lúc đó chính là nhờ phu quân ra tay, chèo chống cả nhà, mà chẳng có ai tin tưởng chảng cả. Mấy tháng sau, chàng giải quyết hết toàn bộ sự tình trong nhà, cũng chẳng nói năng gì, liền quay trở lại thư viện dạy học. Chàng là người mà chỉ khi nào gặp chuyện mới đứng ra trước mặt người thân để che chở, trước kia là thế, giờ cũng thế. Có nhiều người cho rằng phu quân là đồ ở rể này nọ, đâu có biết phu quân tài học hơn người khác cả trăm lần, ở Giang Ninh chàng viết bài Thủy Điệu Ca Đầu, Thanh Ngọc Án, thiếp thân tới Hàng Châu rồi mà lúc nào cũng nghe người ta ngâm xướng..."
Tiếng xì xầm bàn tán lại càng lớn hơn, nếu lúc trước nói những lời này, e rằng chỉ làm cho người ta có thêm ấn tượng tài tử Giang Ninh cậy mình giỏi mà khinh người, nhưng lúc này lại đưa ra điểm này, tuy rằng trước sau gì cũng bị người ta nghị luận, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác. Lâu Thư Hằng bảo rằng Ninh Nghị là kẻ tiểu nhân, Lâu Cận Lâm bảo nàng có lòng lương thiện, đều là bóng gió bảo mọi người ở đây rằng Ninh Nghị chỉ là kẻ ở rể, chẳng có ai thực tâm làm những chuyện ấy vì một người ở rể. Nhưng đến lúc này, Tô Đàn Nhi nói hết từng chuyện từng chuyện như thế, vừa đủ để thổi bay hết những ác cảm về người ở rể kia đi.
"Chuyện hôm nay, thiếp thân cũng hiểu, xử trí thế nào còn phải đợi các vị đại nhân nhọc lòng. Thiếp thân là nữ tử, không biết nhiều những chuyện đại sự, nhưng những gì thiếp thân đã nói, tuyệt không giả dối một lời nào. Phu quân bị người ta chỉ trích, thiếp thân cũng nên cùng tiến cùng lui với phu quân, xin các vị đại nhân minh giám."
Nàng nói xong lời này thì khuỵu gối quỳ xuống, Ninh Nghị hơi nhướng mày, đưa tay kéo tay nàng lại. Tô Đàn Nhi mới quỳ nửa chừng đã bị hắn kéo lại, nghiêng đầu nhìn hắn một chút, sau đó vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng quỳ xuống, làn váy phủ xuống đất, trắng tinh khôi thuần khiến như hoa sen. Ninh Nghị lúc này lập tức thu lại nụ cười, hắn nghiêng đầu nhìn Lâu Cận Lâm phía bên kia một chút, sau đó phất vạt áo dài, quỳ xuống bên cạnh Tô Đàn Nhi. Trước giờ hắn chưa bao giờ thích việc quỳ lạy, nhưng đây coi như là bồi tiếp thê tử, hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác.
Ngay từ lúc bắt đầu, hai bên chính là âm thầm giao chiến, ám chiêu xuất hiện liên tục, Tô Đàn Nhi vừa đập vừa cào một lượt, tới lúc này quỳ xuống cũng coi như là một phần mưu tính, chỉ có điều bản thân nàng là nữ tử ở thời đại này, quỳ trước mặt một đám đại nhân thì cũng là chuyện đương nhiên xưa nay. Còn Ninh Nghị, cho dù biết rõ hiệu quả của chiêu này thì cũng không làm đến bước ấy.
Ninh Nghị bên này vừa quỳ, ở bàn phía trước, Tiền Hi Văn vốn vẫn trầm mặc tình cờ mở mắt ra, nhẹ nhàng nâng cây gậy chống lên, tiếng gậy vang lên nhè nhẹ, rơi xuống đất, lão thở dài, nhẹ giọng nói:
"Phu thê tình thâm, cũng chỉ đến thế là cùng."
Lâu Cận Lâm bên kia xem chừng còn muốn nói gì, liền bị tiếng thở dài này ngăn lại. Lâu Thư Hằng ngồi ở đằng kia, gân xanh trên trán đều nổi hết cả lên, miệng lẩm bẩm:
"Tiện nhân, đồ tiện nhân."
Lục Thôi Chi không cần chờ nói:
"Hai vị xin mời đừng lến..."
Ông ta còn muốn tự mình tới dìu hai người đứng dậy, nhưng mà còn chưa dứt lời thì Ninh Nghị đã kéo Tô Đàn Nhi đứng dậy. Tô Đàn Nhi liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy phu quân mình nóng nảy quá, mình còn muốn quỳ thêm lúc nữa, quỳ lâu chút mới có hiệu quả cao. Nhưng nếu Ninh Nghị đã quyết định thì nàng cũng không thể làm gì khác hơn là tiếp thu, nhẹ nhàng nâng hai đầu gối lên.
"Đa tạ phủ tôn đại nhân..."
Ở bên cạnh, Mục Bá Trường vỗ nhẹ lên bàn, cau mày nói:
"Hóa ra chuyện là như thế đấy, một đám người chỉ có nhiệt tình mà không biết nhìn chuyện cho rõ, thật uổng công đọc sách thánh hiền."
Trong các vị lão nhân thì Mục Bá Trường là người nóng nảy, trị học cực kỳ nghiêm khắc, lúc này lão nói chuyện, chỉ nghe lầm bầm trong miệng, nhưng lúc này những học trò muốn kháng nghị tiếp đã không còn ai dám nói nữa.
Nếu là tình huống bình thường, ở đất Hàng Châu, mặc dù đám học sinh này có đuối lý đi nữa thì cũng không thể xuất hiện kết quả như vậy được. Nhưng lúc nãy thái độ của Tiền Hi Văn thực sự rất quan trọng, thứ hai là màn diễn thuyết của Tô Đàn Nhi có uy lực quá lớn, ngay cả bản thân Tiền Hi Văn, ở phương diện khác mà nói, lúc này có khi đang cảm thán là có sự giúp đỡ quá lớn của người thân. Vốn dĩ lão vẫn đang nghĩ xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu vãn được chuyện này, đâu có ngờ là chỉ cần bỏ ra một câu nói đơn giản.
Thời cơ vừa nãy, gần như hoàn toàn là do vợ chồng Ninh Nghị dựng nên rồi đẩy tới trước mặt lão vậy, vị trí hoàn hảo như vậy, lão có muốn không biểu lộ thái độ cũng khó.
Đây vốn dĩ là chuyện rất bất ngờ, ngày hôm nay lão đến đây là muốn xem thử người ở rể mà Tần Tự Nguyên nhờ chăm sóc này, với vợ chồng Ninh Nghị rốt cuộc là thế nào, lúc này vừa bị cảm động bởi tình cảm của hai người, lại vừa híp mắt đánh giá hai người ở cách đó không xa. Còn Lục Thôi Chi ở bên cạnh sau một thoáng trầm mặc, cũng vội vàng bắt đầu giảng hòa.
Lâu Cận Lâm ngồi ở bên kia, từ sau khi Ninh Nghị nhìn lão đến giờ, vẫn còn trầm mặc...
--------------
Chú thích:
(1) Nguyên văn là Thục khuyển phệ nhật, nghĩa là chó đất Thục sủa mặt trời. Liễu Tông Nguyên trong 'Dung Vĩ Trung Lập Luận Sư Đạo Sách' nói: vùng Tứ Xuyên nhiều mây, chó ở nơi đó ít thấy ánh sáng mặt trời, mỗi lần thấy ánh sáng mặt trời là sủa lên, ví với sự ngỡ ngàng vì ít thấy.
(2) Nguyên văn là Lý khố đương nhiên: điển tích có xuất xứ từ sách Văn Trung Tử - Ngụy Tương Thiên, nghĩa là đương nhiên, phải là như vậy, theo đạo lý phải là như vậy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK