Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đèn đuốc huy hoàng, người người huyên náo

Mưa mới chỉ vừa dứt, trên mặt đường ngoài phố nước vẫn còn chảy chưa ngừng, trang viện nằm chếch về phía bắc thành Hàng Châu này đèn đuốc sáng trưng, những dãy đèn lồng lớn màu đỏ phác họa ra hình dáng của trường nhai, từng tốp từng tốp xe ngựa, đoàn người tụ tập lại đây, tô điểm nơi này thành cảnh tượng náo nhiệt nhất kể từ sau khi Phương Tịch lên ngôi đến giờ.

Ngày hai mươi hai tháng tám, bách quan yến của triều đình Vĩnh Lạc.

Khu vực này vốn được gọi là Trường Hưng nhai, xung quanh vốn dĩ đều là chỗ ở của những thân hào đại gia có máu mặt ở trong thành Hàng Châu cả. Dinh thự cách đây hai con đường vốn là tòa nhà lớn của vương phủ, bây giờ đã trở thành hoàng cung của triều đình nhỏ Vĩnh Lạc. Trong cơn địa chấn lúc trước, Trường Hưng nhai không bị tổn thất nhiều, nghe nói Phương Thất Phật vừa mắt khu đất này từ lâu, cho nên đến binh họa sau đó thì nơi này cũng không bị phá hoại gì cả. Bách quan yến lần này là yến tiệc chính thức và long trọng, cho nên tổ chức ở đây.

Ninh Nghị phải ăn cơm ở nhà trước đã rồi mới sắp xếp đi tới đây, A Thường mang ý nghĩ chỉ là tùy tùng cho nên đi theo hắn đến tận cửa mới dừng lại, sau khi trình thiếp mời thì được quân lính chỉ dẫn đi vào bên trong, trên đường thì chào hỏi một văn sĩ có quen biết trong thư viện.

Đối tượng được mời tới bách quan yến lần này tổng cộng cũng phải đến bốn, năm trăm người, cộng thêm quan binh phụ trách an ninh trong khu vực này, hạ nhân bưng bê hầu hạ thì thành đội hình cả mấy chục người nữa. Nơi này vốn là một trang viên xa hoa đẹp đẽ, ngày thường có thể cảm thấy được khí thế uy nghiêm vững chãi, nhưng lúc này bước đi bên trong sân, trong ánh đèn người qua người lại, giả sơn, đình đài, trên lối đi rải sỏi nho nhỏ, các nhân vật qua lại cử hành nghi lễ, bỗng nhiên lại có cảm giác như đi lễ chùa vậy.

Có điều khi tới phía sau thì cảnh tượng lại thành trống trải hẳn ra, bên này quanh phòng ốc có cái quảng trường hạng vừa không lớn không nhỏ, bây giờ những căn phòng đối diện quảng trường đều đã được mở toang ra, những chiếc bàn tròn sơn đỏ được xếp dài dưới mái hiên của những căn phòng kia, bày theo trận thế trường long dài như rồng như rắn, xem ra, đúng là cũng có khí thế oai phong thật. Trên quảng trường vốn là có dựng một chiếc lều cao để che mưa, nhưng giờ đã dỡ xuống phân nửa, trên mặt đất vẫn còn những chiếc lều che mưa chưa dỡ xuống hết xếp quanh, dưới lều che mưa, những chiếc đèn lồng treo cao đung đưa lủng lẳng, trông khá náo nhiệt.

Tuy nói rằng những người tiến vào thành Hàng Châu chỉ là một đám nông dân không hề có gốc gác phú quý gì cả, nhưng đã chiến đóng được thành thị này rồi thì chí ít các thứ vật tư xa hoa để trang hoàng cũng không đến nỗi thiếu. Bây giờ số người trong thành Hàng Châu mà Ninh Nghị tiếp xúc chưa nhiều lắm, nhưng kiểu gì cũng có vài người quen biết, chẳng hạn như văn sĩ trong thư viện Văn Liệt, hoặc một vài người nhà của học sinh trong thư viện, nhưng thích hợp để lui tới nói chuyện nhất trong ngày hôm nay vẫn là những người trong Bá Đao doanh đến tham dự yến tiệc. Hắn liếc tìm một chút rồi đi tới một góc trong gian phòng phía sau tìm chỗ ngồi.

Bàn tiệc này cơ bản là các tiểu quản sự ở trong Bá Đao doanh hiện tại, hình như có hai văn sĩ ngày xưa từng đi theo Lưu Đại Bưu xử lý sự vụ, hình như lại còn có cả mấy tiểu quản sự dưới trướng Lưu Thiên Nam nữa. Sau khi triều đình Vĩnh Lạc của Phương Tịch thành lập xong thì mọi người ít nhiều gì cũng được coi là quan chức, trong lòng có ý nghĩ đi ăn cơm chùa nên đều tập trung tới góp mặt xem trò vui cả. Còn những người đứng đầu đội thị vệ bên cạnh Lưu Đại Bưu, Lưu Thiên Nam như Đỗ Sát, La Bỉnh Nhân, tuy rằng cũng khá hòa hợp với những người có phần nơi đây, nhưng cho dù đến thì chắc cũng sẽ không đến nỗi chạy tới mâm này.

Mặc dù Ninh Nghị là người bên ngoài nhưng mọi người đều biết hắn có năng lực, ngày thường cũng không đến nỗi xem thường hắn lắm, Ninh Nghị lui tới với mấy người này cũng không phải loại người mở miệng đã làm người ta ghét, cho dù là hai văn sĩ dưới tay Lưu Đại Bưu thì vẫn có thể ngồi chung vui vẻ. Những người này đều là nhân vật lão làng có tư cách không thấp ở trong Bá Đao doanh, đi theo ra chiến trường, nhìn thấy không ít chuyện, đợi đến khi Ninh Nghị ngồi xuống rồi thì một sư gia chấp bút trong doanh tên là Lưu Chí Chương bèn kéo Ninh Nghị lại, chỉ chỉ trỏ trỏ giới thiệu với hắn mấy người vừa mới đến nơi.

"Cậu xem chút này, người có râu mép dài thật dài ở phía trước tên là Cao Ngọc. Ta có biết, văn võ song toàn, người rất lợi hại, trước đây từng ăn cơm chung một lần. Cách không xa Cao Ngọc, người mập mập kia là Tổ Sĩ Viễn Tổ tướng gia, đối xử với trang chủ rất tốt, trước kia cũng từng nói chuyện nhiều, người một nhà cả..."

"Qua bên kia, cậu xem, người đang cười kia kìa, đó chính là Trương Đạo Nguyên, đôi khi rất lỗ mãng, nhưng nghe người ta nói y khẩu phật tâm xà, có điều, cậu không cần để ý đến người đó..."

"Từ Bách, Nguyên Hưng này, bọn họ thường đi cùng nhau... Còn Lệ Thiên Hữu... Cổ Hòa huynh, thấy Lệ Thiên Hữu chưa vậy?"

Lưu Chí Chương chỉ chỉ trỏ trỏ, nói một thôi một hồi, chừng như đang tập trung tìm vài người để chỉ cho Ninh Nghị xem. Ninh Nghị cũng hiểu được đôi chút, đám người Trương Đạo Nguyên, Từ Bách, Nguyên Hưng, Lệ Thiên Hữu lúc trước đều muốn động thủ giết hắn, bởi vì sự xuất hiện của Trần Phàm cho nên đối phương mới biết khó mà lui, không giết hắn nữa. Mấy người Lưu Chí Chương tuy năng lực xử lý công việc chỉ ở mức bình thường, nhưng khả năng nhạy bén thông tin ở trong Bá Đao doanh thì đảm bảo là hơn xa hắn, thoáng hỏi sơ qua tình hình ngày hôm đó rồi, đến lúc này mới bóng gió nhắc nhở Ninh Nghị một chút.

Thang Cổ Hòa ngồi bên cạnh là một tiểu quản sự trong Bá Đao trang, bây giờ muốn nhúng tay vào mấy việc vặt trên phố, gã chừng hơn ba mươi tuổi, đang bóc đậu phộng, xem có vẻ khá vô lại, nhìn xung quanh một lúc rồi làm như vô tình vỗ vai Ninh Nghị, nói:

"Không thấy, mà thế thì sao chứ, Ninh huynh đệ, không cần phải quan tâm mấy kẻ đó, Lệ Thiên Hữu thì sao chứ, cho dù là anh trai hắn Lệ nguyên soái có đến thì cũng không thể không nể mặt trang chủ của chúng ta..."

Gã nói xong câu này thì có người ở bên cạnh làm bộ suy nghĩ rồi hỏi:

"Nghe nói... Ninh huynh đệ còn đắc tội với cả Thạch soái nữa à?"

Thang Cổ Hòa kia bèn gãi đầu đáp:

"Thạch soái là người rộng lượng phóng khoáng, không phải là kẻ không biết nói lý lẽ thế đâu, bây giờ Ninh huynh đệ đã đồng lòng chung sức với chúng ta rồi, Thạch soái sẽ hiểu thôi mà. Cho dù Thạch soái không bỏ qua thì đã sao, chẳng phải Ninh huynh đệ cũng có giao tình với cả Trần Phàm sao, Lệ soái Thạch soái, bên này có trang chủ với Trần Phàm, đánh nhau cũng hòa mà thôi."

"Cái này cũng khó nói, trang chủ với Trần Phàm dù sao vẫn còn trẻ quá..."

"Chẳng phải trang chủ với Thạch soái đã từng giao thủ rồi hay sao..."

Lệ nguyên soái mà mấy người này nhắc đến đương nhiên chính là Lệ Thiên Nhuận, còn Thạch soái chính là Thạch Bảo. Địa vị của Lưu Tây Qua trước mặt Phương Tịch hiển nhiên là rất lớn, nếu như phát sinh mâu thuẫn với người khác, nếu như nói lý thắng thì còn nói đạo lý, chứ nếu không muốn nói thì lập tức rút đao chém người, lấy đó làm đạo lý. Chuyện như vậy vốn không phải mới diễn ra một lần, mọi người xôn xao bàn tán, say sưa ngon lành, Ninh Nghị cũng ngồi bên cạnh hứng thú lắng nghe.

Lúc này hiển nhiên là hắn không cần phải lo lắng những chuyện này, Lưu Đại Bưu thực ra là một người rất hiểu nặng nhẹ, nếu như đã muốn bảo vệ mình thì chắc chắn là nàng đã cân nhắc hết cả mọi nhẽ rồi, đến giờ vẫn có thể tin tưởng được. Mấy người nói một lúc rồi lại tán gẫu xem bây giờ ai là người lợi hại nhất, có quyền thế nhất trong nghĩa quân.

Ngược với sự hào nhoáng của bách quan yến lần này, những nhân vật thực sự có trọng lượng trong nghĩa quân cũng không góp mặt nhiều, Ninh Nghị cũng hiểu rõ điều đó.

Bây giờ Phương Thất Phật dưới một người trên vạn người còn đang đánh trận ở Gia Hưng, tình hình chiến sự của các tướng lĩnh dưới trướng như Thạch Bảo, Lệ Thiên Nhuận xem ra cũng không khả quan lắm, Phương Bách Hoa mấy ngày trước có về ăn tết Trung thu, vốn nói là sẽ tham dự bách quan yến, nhưng đến ngày hôm trước thì lại vội vã rời thành, Binh bộ Thượng thư Vương Dần chấp chưởng chiến cuộc vùng tây bắc đến giờ đang ở phía nam, bắt tay với Ti Hành Phương, Đặng Nguyên Giác đánh chiếm Việt Châu, Đài Châu, đồng thời tiếp ứng Lữ Sư Nang khởi nghĩa ở Đài Châu, đúng là đánh rất sôi động.

Tứ đại thiên vương, nhân vật có trọng lượng thực sự không đến. Bây giờ ở Hàng Châu, Lâu Mẫn Trung được xem như là một phái, chấp chưởng triều chính, nắm đại quyền trong tay, Hữu thừa tướng Tổ Sĩ Viễn thì lập lờ không rõ ràng, quan hệ không tệ với Lâu Mẫn Trung và Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang, còn Thiên sư Bao Đạo Ất tuy rằng có vẻ biết điều, nhưng thực ra là nhiều tiền nhiều huynh đệ, điển hình của thể loại mất dạy. Bây giờ mọi người chọn phe phái đầu nhập, nịnh nọt, trên cơ bản cũng chính là lựa chọn giữa những người này, đương nhiên là cũng có những ngọn núi nhỏ khác, nhưng tiếng tăm hiển hách thì không bằng được mấy người này. Còn chẳng hạn như Lưu Đại Bưu thì chỉ kéo cờ nội bộ, người bên ngoài cho dù có muốn đu theo cũng đu không tới, người biết cũng sẽ không nhiều.

Trong lòng Ninh Nghị sớm đã có phác họa cơ bản, lúc này nghe mấy chuyện linh ta linh tinh thì lại càng hiểu rõ hơn. Bao Đạo Ất, Tề Nguyên Khang còn chưa tới, Tổ Sĩ Viễn và Lâu Mẫn Trung thì bị vây giữa đám đông xu nịnh, từ xa nhìn lại cũng có được cảm giác rất tưng bừng náo nhiệt. Quan sát một lúc, Ninh Nghị rời khỏi để đi vệ sinh, trên đường về, ở giữa hành lang thì bị một bóng người cản lại.

"Ninh Lập Hằng."

Người này bộ dáng đàng hoàng đoan chính, khí chất trầm ổn, có mấy phần nho nhã, tuổi chừng hơn ba mươi, sau khi gọi tên hắn xong thì chắp tay. Ninh Nghị nhìn qua, sau đó lục lọi trong trí nhớ để tìm hình ảnh của người này, đáp lời:

"Long hành thủ, đã lâu không gặp."

Lúc trước hắn cũng đã từng gặp qua người này khoảng chừng hai lần, lần thứ nhất khi mới tới Hàng Châu thì có đi cùng Đàn Nhi tới bái phỏng đối phương, lần thứ hai thì tình cờ gặp ở trên đường nên bắt chuyện vài câu. Đối phương tên là Long Bá Uyên, là người đứng đầu ngành vải ở khu vực Hàng Châu, người kia thấy Ninh Nghị vẫn còn nhớ mình thì cũng tỏ ra khá kinh ngạc, cười phất tay nói:

"Ồi, bây giờ còn nói gì đến hành thủ nữa, bây giờ hết rồi."

Cười một lúc, Long Bá Uyên lại hỏi:

"Ninh hiền chất không thể thoát khỏi sao? Vậy Tô chất nữ thì..."

"Một lời khó nói hết được, nhưng Đàn Nhi đã chạy thoát, làm phiền Long huynh lo lắng rồi."

"Chạy thoát rồi... chạy thoát rồi là tốt." Long Bá Uyên cười cười, gật gù, sau đó vỗ vai Ninh Nghị. "Bây giờ Lập Hằng thế nào rồi? Đang ở đâu? Tình hình ra sao?"

"Ôi, không trốn được, đành làm tiên sinh dạy học bên thư viện Văn Liệt, bây giờ thì viết lách giúp cho người ta, rồi phân loại sơ sơ các thứ vậy đó..." Ninh Nghị giải thích sơ lược tình hình hiện tại của mình cho Long Bá Uyên nghe. "Long huynh thì sao rồi?"

"Nói chung là không tốt lắm, lúc quân đội tiến vào thành thì gia nghiệp họ Long bị cướp gần hết. Mặc dù có chút kinh nghiệm trong nghề buôn vải, nhưng bạn hàng cũ đều đi hết cả rồi, bây giờ trên thị trường toàn là tam giáo cửu lưu, toàn người mới hết cả, quy củ cũng chẳng biết phải làm sao mới được, cố gắng gượng qua ngày thôi, thời buổi loạn lạc, chuyện làm ăn cũng khó khăn." Gã cười cười. "Bây giờ vui nhất chính là thấy được bạn cũ ngày xưa được an toàn, tuy rằng ở đây cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Cháu gái Tô gia đi được rồi thì tốt, có điều nếu Lập Hằng ở đây, sau này có thời gian thì qua chơi, ta vẫn còn ở chỗ cũ, Bá Phấn với Lập Hằng cũng đều là văn nhân, cũng có thể chen mồm vào được." Tuy gã là thương nhân nhưng đệ đệ trong nhà Long Bá Phấn là nho sinh chính tông.

Ninh Nghị cũng cười, đáp:

"Đương nhiên là vậy rồi."

"Được rồi, vậy ta đi trước." Long Bá Uyên vỗ vai hắn, sau đó nhích tới gần hơn một chút. "Nếu như còn không đi nữa, lát nữa gặp cô nàng kia, cũng phải đi thôi à, ha ha."

Gã nói xong lời này thì nở nụ cười bước đi, không quay đầu lại. Ninh Nghị hơi nghi ngờ, bèn quay đầu lại, chỉ thấy ở bên kia sân, dưới ngọn đèn lồng màu đỏ treo trên hành lang, một cô gái đang nghiêng đầu, hơi nghi hoặc nhìn sang, chính là Lâu Thư Uyển đã lâu không gặp.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK