Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 165: Giao chiến bất ngờ.

Lúc hắn mang túi đồ trong phòng đi ra, phòng khách bên kia còn vang tiếng sáo trúc, sự lo lắng hoặc phải nói là hỗn loạn trong lòng lại mịt mờ không thấy manh mối.

Mấy câu đối thoại rời rạc kia cũng chỉ nghe được lõm bõm, mấy người kia rốt cuộc có phải nói đến "Tần Tự Nguyên", hay có làm chuyện gì khiến mọi người không vui không, kỳ thực Ninh Nghị cũng không nắm chắc, có khi là mình nghĩ sai, nghe nhầm cũng không biết chừng.

Bản thân hắn cũng mong là thế, tiệm Trúc ký này mới vừa khai trương, không chịu nổi quá nhiều chuyện phiền phức. Hơn nữa, thời gian qua an nhàn bình đạm cũng lâu rồi, hắn cảm thấy những suy đoán trong lòng mình khó tránh khỏi hơi nhạy cảm một chút. Nhưng đám người kia quả thực khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà thôi.

Từ bên này đi lại, khi đến chỗ rẽ hành lang thì cánh cửa căn phòng kia cũng vừa bật mở, mấy người bên trong bước ra, đều nhắm hướng bình đài đi tới. Đám này tổng cộng có năm người, ngoại trừ đại hán khôi ngô, nam tử cao gầy rắn rỏi cùng vị quý công tử mà Ninh Nghị đã chạm mặt, hai người còn lại thân hình cũng khá cao lớn, đều mặc áo choàng lông thú, phục trang gọn gàng, một người trên mặt có vết sẹo, người còn lại hơi mập, nhưng xem ra cũng khá cường tráng khôi ngô.

Mấy người này này trông giống như nhân sĩ giang hồ vào nam ra bắc hay thương lữ gì đó, bọn họ chỉ liếc qua Ninh Nghị, cũng không để ý lắm.

Người đi đứng trên bình đài của đại sảnh không phải là ít, có mấy gã sai vặt của tửu lâu chạy tới chạy lui, lúc này Tống Thiên cũng lân la đứng gần cầu thang theo lời dặn dò của Ninh Nghị, tay cầm hạt dưa hờ hững tách vỏ. Năm người đi ra hành lang lầu hai, nhất thời cũng đứng lại trên bình đài này, đưa mắt quan sát toàn bộ tình hình trong đại sảnh. Ninh Nghị thì lại đi ra từ phía sau lưng bọn họ, đánh mắt với Tống Thiên, ra hiệu đối tượng cần quan tâm.

Thấy một tên tiểu nhị bưng khay trà từ bên này đi qua, Ninh Nghị âm thầm nhích lại gần lan can, cố tình chen lấn xô đẩy nam tử cao gầy đang quan sát phía dưới, sau đó cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi." Nam tử cao gầy liếc nhìn hắn một cái, nhích sang bên. Vừa nãy, quý công tử vốn đang nói chuyện cùng đồng bạn bên cạnh, thấy có người đi tới liền ngậm miệng, đợi đến lúc Ninh Nghị đi qua khỏi mới thấp đầu nói tiếp.

Lướt qua Tống Thiên, Ninh Nghị theo cầu thang đi xuống dưới. Vân Trúc và Tần lão lúc này còn ở một bàn khá xa, Ninh Nghị cũng không muốn gây chú ý lúc này, tránh việc Vân Trúc hoặc Tần lão quay lại chào hỏi hắn. Hắn lẫn vào đoàn người, quay đầu nhìn lại xem tình hình, trên bình đài, năm người kia còn đứng cạnh lan can cau mày nói chuyện.

Đại sảnh náo nhiệt, bóng người lại qua, lời ca tiếng nhạc réo rắt, hoàn toàn không có bất kỳ một dấu hiệu nào. Bên kia là Tần lão trước giờ luôn thể hiện tư tưởng không muốn tranh với đời, chỉ là những chuyện gần đây có không ít biến hóa, ngày hôm nay tới đây cũng chỉ là vì tiệm mới khai trương tửu lâu nên đến ngồi một chút thôi. Ninh Nghị hít một hơi, khó có thể nắm chắc ý nghĩ trong lòng, hắn quay đầu nhìn lại một lượt những người mình quen biết, nhưng công nhân nơi này hắn cũng không biết nhiều. Rất lâu mới tìm được một tên tiểu nhị, kéo lại góc phòng dặn dò mấy câu, còn chưa nói hết thì đã thấy Nguyên Cẩm Nhi lúc này đang đứng ở một góc tường cạnh cửa sổ cách đó không xa, nhìn hắn mấy lần, sau đó đi về phía này, nở nụ cười.

"Ninh Nghị, ngươi đang làm gì thế, thấy Vân Trúc tỷ chưa?"

"Thấy rồi."

"Ờ, tỷ ấy ở bên kia." Cẩm Nhi chỉ chỉ về phía Vân Trúc, "Tần lão gia tử kia cũng tới kìa, à mà đúng rồi, cái vị Tần lão gia tử kia... rất có địa vị phải không?"

"Coi như vậy đi..." Ninh Nghị nghi ngờ nhìn nàng vài lần, "Có việc gì hả?"

"Không có gì." Rõ ràng trong lòng Nguyên Cẩm Nhi có chuyện gì đó, nhưng lúc này nàng chỉ gật đầu một cái, cười đến là thành thật nhưng lại rất giảo hoạt. Dẫu nàng có việc thì chắc cũng không quan trọng gì lắm, Ninh Nghị đưa mắt nhìn lên trên, đột nhiên nhíu mày, năm người kia tựa hồ như đã thương nghị mọi chuyện xong, một người gật gù, bắt đầu di chuyển về phía cầu thang. Vị quý công tử nọ còn chỉ trỏ dặn dò ba người. Cửa thang gác, Tống Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía Ninh Nghị bên này.

Phía sau, Nguyên Cẩm Nhi hỏi: "Ngươi tìm Trịnh Toàn có việc gì..." Trịnh Toàn chính là tên tiểu nhị bị Ninh Nghị gọi lại kia.

Ninh Nghị đột nhiên nghiêng đầu, ra hiệu gọi tên tiểu nhị Trịnh Toàn kia lại dặn dò: "Đi cản ba thằng mặt sẹo cao to kia cái, nhớ lại xin lỗi." Đồng thời, hắn quay lại đánh mắt ra hiệu cho Tống Thiên bên kia.

Tống Thiên vốn đứng ở cửa thang gác, lúc này quay đầu lại, trước tiên đi xuống đại sảnh bên dưới. Đại hán mặt có vết sẹo kia cũng đi xuống lầu theo, đi được nửa chừng thì tiểu nhị Trịnh Toàn bưng khay trà tiến lên nghênh tiếp, hai người một sang trái một sang phải, rốt cuộc đụng vào nhau, nước trà bánh ngọt trong mâm đều đổ hết ra ngoài.

Chỉ là một chuyện nhỏ, tiểu nhị kia vội vàng xin lỗi, lập tức rút khăn trên vai xuống lau chùi vệt nước trên y phục đối phương, đại hán mặt sẹo kia nhìn tình huống trong đại sảnh, không nhịn được muốn từ chối để đi xuống lầu, nhưng năm lần bảy lượt đều bị tiểu nhị kia cản lại. Bốn người ở phía trên cũng chú ý tới tình huống trên cầu thang, ló đầu nhìn xuống, nhưng cũng chưa để trong lòng, quý công tử vẫn tiếp tục nói chuyện. Trong thời gian này, trên sân khấu nhỏ trước phòng khách, ca cơ được mời tới đang xướng một khúc Tỳ Bà Hành, đến đoạn "Tiếng suối lạnh dây mành ngưng tắt, ngưng tắt nên phút bặt tiếng tơ" (1). Tống Thiên băng xuyên qua phòng khắc, tới bên cạnh Tần lão, cúi xuống thầm thì.

Trên bình đài, quý công tử thôi nói chuyện, nhìn xuống thân hình đứng thẳng nơi ấy, mấy người xung quanh, kể cả hán tử mặt sẹo trên cầu thang cũng đều nhìn sang bên kia. Ninh Nghị lại kín đáo nhìn sang bên này, mày khẽ nhướng, một cơn buồn bực dâng lên trong ngực. Phía sau, Cẩm Nhi ríu ra rít rít nói gì đó.

Tiếng đàn của ca cơ chậm lại, hát đến câu "Ôm sầu, đau giận ngẩn ngơ, tiếng tơ lặng lẽ bây giờ càng hay" (2), đầu ngón tay ấn xuống cho khúc nhạc hơi dừng, ánh mắt đảo qua đại sảnh. Bên bàn trà phía trước, Tống Thiên đã nói chuyện với Tần lão xong, lúc nắm cánh tay kéo Tần lão đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài, bèn quay đầu nhìn bình đài một chút, sau đó kéo Tần lão nhanh chóng bỏ đi. Phía trên, thân hình hán tử khôi ngô kia cũng đột nhiên thẳng lên, lan can gỗ dưới tay hắn đột nhiên nứt ra.

Ninh Nghị ở trong góc hít sâu một hơi, Cẩm Nhi phía sau cũng than nhẹ một tiếng, chẳng biết là đang nói gì nữa. Trong đại sảnh, tiếng đàn bật mạnh.

Tiếng ca nọ đột nhiên trở nên gấp gáp, hát rằng: "Bình bạc vỡ tuôn đầy mạch nước, ngựa sắt giong thét ngược tiếng đao..." (3)

Bên kia Tống Thiên và Tần lão đang xuyên qua đám người đông đúc, Vân Trúc áo trắng tinh khôi lại chẳng biết cụ thể phát sinh chuyện gì, ngơ ngác đứng lên nhìn quanh, trên cầu thang, tiểu nhị Trịnh Toàn vừa kêu vừa lăn xuống. Lúc này cũng chẳng có mấy người chú ý đến chuyện này, chỉ có Ninh Nghị trong góc đột nhiên lùi một bước: "Mẹ mày..."

Hán tử mặt sẹo xông thẳng xuống cầu thang, nam tử cao gầy bên cạnh quý công tử cùng hán tử hơi mập kia theo hai bên xông ngoài, mục đích cũng là xuống cầu thang phía trước. Suy đoán trong lòng đúng lúc này rốt cuộc đã được chứng thực, Cẩm Nhi ở sau lưng không biết nhìn thấy cái gì, miệng lẩm bẩm: "Đến thật rồi, đến thật rồi..." Ninh Nghị thấp giọng quát lên: "Nhanh tìm chỗ trốn đi!"

Hắn còn chưa nói xong, trong đại sảnh đã nghe một tiếng "Ầm" vang dội, phía dưới bình đài, một chiếc bàn đột nhiên như thể nổ tung vậy, đồ đạc bay tứ tung trong màn bụi bặm, những người ngồi xung quanh không kịp chuẩn bị cũng bị ngã chổng vó ra ngoài, một vật từ không trung xuyên qua phòng khách, bay thẳng tới chỗ của Tần lão và Tống Thiên, nhưng cuối cùng lại thiếu chính xác, đánh trúng một nam tử ngồi gần đó, trượt trên mặt đất hơn hai mét.

Căn bản cũng không có bao nhiêu người kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, trên đài tiếng hát vẫn chưa ngưng. Chỉ có Ninh Nghị luôn để tâm quan sát mới có thể hiểu đại khái. Thời khắc này, hán tử mặt sẹo xông vào giữa đám người, hán tử cao gầy và nam tử hơi mập từ hai cầu thang khác nhau cũng lao tới, đại hán khôi ngô bên cạnh quý công tử đá gãy luôn một đoạn lan can dài, phất tay ném về phía Tống Thiên, sau đó nhảy xuống đại sảnh, đáp xuống mặt bàn phía dưới, đạp cho cái bàn Bát Tiên nát bét.

Có người bị đánh bay ra ngoài.

"A..." tiếng quát tháo lúc này mới nổi lên.

Người trong cuộc, nhất thời e cũng khó mà hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng chung quy lại thì cơn hỗn loạn cũng nổi lên, người trong đại sảnh vốn dĩ không ít, lại thêm vào người làm đang đi lại, các thể loại bàn ghế đồ đạc, một khi loạn lên liền thấy chật chội chen chúc. Từ trên nhìn xuống, đám người đông đúc bị tách ra, lộ bốn đường dấu tích rõ rệt. Bốn người đi theo quý công tử kia đều là những hán tử vùng đông bắc có vóc người cao lớn, mặc dù một người trong số đó Ninh Nghị thấy hơi gầy, nhưng kỳ thực đó là bởi vì người ấy rất cao mà sinh cảm giác như vậy, mấy người này nhất thời như chiến xa cùng xông về phía hai người Tống, Tần vừa đi lại cửa lớn. Khách mời không kịp chạy trốn đều bị đẩy ngã xuống đất, bàn ghế cũng đều bị đánh nát, đá văng.

"Tần lão tặc..." Trong hỗn loạn, đại hán to lớn nhất quát lớn một tiếng, "Xem ta lấy mạng chó của ngươi đây!"

Tiếng nhạc đã dứt, trên sân khấu nhỏ ca cơ đang há hốc mồm nhìn toàn cảnh đại sảnh, quý công tử kia cũng đã theo bốn người đi xuống, dẫu áo quần sang trọng đẹp đẽ nhưng trên mặt lại mang vẻ hung hãn không thua ai. Y liếc mắt nhìn sang bên một chút rồi lại chú mục về phía hai người Tống, Tần.

Trong đại sảnh hỗn loạn, Vân Trúc một thân áo trắng vẫn đang đứng trước bàn Bát Tiên, còn chưa hiểu mọi chuyện sao lại xảy ra thế này, hết thảy phát sinh quá nhanh. Các đó không xa, hán tử cường tráng hơi mập xông thẳng tới, bàn Bát Tiên trước mặt nàng lập tức bị hất bay, đụng trúng tay khiến nàng kêu khẽ một tiếng, phía trước, một bàn tay to lớn vồ tới.

Lúc nãy ở trên bình đài, mấy người kia để ý Tần Tự Nguyên, dĩ nhiên là cũng nhìn thấy nữ tử ngồi cùng Tần Tự Nguyên này, thế xông tới của hán tử cường tráng kia tựa như chiến xa, sắp chộp được cổ tay nàng rồi thì đột nhiên có một luồng sức mạnh kéo nàng sang một bên. Cùng lúc đó, một đoạn ống trúc như thể từ bên tai nàng xồ ra, chĩa thẳng vào mặt gã mập.

Ninh Nghị một tay nắm lấy vai Vân Trúc, kéo nàng sang bên, tay còn lại vung đuôi hỏa thương, mồi lửa chạy dần vào trong ống đồng.

Đồng tử gã mập đột nhiên giãn nở.

"Pằng" một tiếng. Đinh tai nhức óc.

Trong đại sảnh, ánh lửa tỏa ra như hồ điệp dang cánh, khói bụi bốc lên mù mịt, che hết thân thể người, mà phía bên kia máu thịt cũng bắn ra đối xứng với khói bụi, đổ ập xuống đất. Lúc này Ninh Nghị đã ôm lấy Vân Trúc bên mình, thân thể mập mạp vọt qua màn khói bụi, lướt qua bọn họ, lao tới thêm bốn, năm mét nữa mới ngã xuống đất, làm cái ghế đằng sau vỡ thành bảy tám mảnh nữa. Cổ họng gã lúc này be bét máu thịt, máu tươi từ vết thương đổ ra như suối, thân thể giật giật.

Mấy người này từ trên lao xuống, bản thân võ công cao cường, lại hạ quyết tâm nên trong nhất thời hầu như không có mấy ai có thể phản ứng lại. Đây giống như là đang hùng hổ xông lên, cảm giác không ai có thể ngăn cản được, nhưng ngay chính lúc thanh thế ngút trời ấy lại đột nhiên bị phản kích một đòn ác liệt đến kinh người. Hán tử cường tráng kia mắt thấy đồng bạn chết thảm, cũng giống như nam tử mặt sẹo đã chạy tới bên cạnh, xông lên vài mét mới ngạc nhiên dừng lại, sau đó hét lớn một tiếng rồi lao về phía Ninh Nghị.

Đại hán lao đến nhanh nhất, thân hình cao lớn nhất vẫn chưa chú ý tới bên này, trong chốc lát đã rút ngắn khoảng cách với hai người Tống, Tần, lúc này dĩ nhiên đã đuổi tới tận cửa. Cùng lúc đó, Tống Thiên kéo Tần lão đã ra khỏi cửa, mắt thấy trên phố lớn có một đoàn mấy chục người đang xông về phía tiệm Trúc ký này. Những người kia không biết từ đâu đến, nhưng nhìn qua rõ ràng là không có ý tốt.

Lần này đúng thật là trước không đường, sau có truy binh...

-----------------
Chú thích:
(1), (2), (3): Khúc hát này lấy lời từ bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, bản dịch được dùng là của Phan Huy Vịnh, đã giới thiệu trong các chương trước.
Nguyên văn:

Thủy tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt
Ngưng tuyệt bất thông thanh tiệm yết

Biệt hữu u sầu ám hận sanh
Thử thời vô thanh thắng hữu thanh

Ngân bình sạ phá thủy tương bính
Thiết kỵ đột xuất đao thương minh

Dịch thơ:

Tiếng suối lạnh, dây mành ngừng tắt,
Ngừng tắt nên phút bặt tiếng tơ.

Ôm sầu, đau giận ngẩn-ngơ,
Tiếng tơ lặng lẽ bấy giờ càng hay.

Bình bạc vỡ tuôn đầy mạch nước,
Ngựa sắt giong, thét ngược tiếng đao.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK