"Cũng không phải nói là muốn tự làm, chỉ là bọn chúng muốn bảy phần mười."
"Vậy thì gần đủ rồi, mặt khác ở bên phía Hoàng Sơn cũng đã có tin tức rồi, vật liệu gỗ không có vấn đề gì lớn cả, nhưng dọc theo con đường này thì mười phần cũng mất không chín phần rồi, lưu dân quá đông, lúc vận chuyển về, Trần bá đi xem thử một chút. Chuyện này còn phải xin Tổ tướng cho chúng ta mấy người, ngày mai Trần bá đi cùng ta tới Tổ tướng phủ hội kiến."
"Vâng... Mà Tổ Sĩ Viễn đã thành tướng gia rồi à?"
"Còn mấy hôm nữa, nhưng nếu không có gì bất ngờ thì nghe nói sẽ thành Hữu thừa tướng đấy..."
Gió thổi qua một căn phòng nhỏ trên trà lâu rộng lớn, trên quảng trường ở phía ngoài vang đến những âm thanh hỗn độn qua ô cửa sổ không đóng, làm nhiễu tiếng nói chuyện từ cuộc đối thoại ở trong sương phòng. Trong gian phòng này hiện đang có mấy người, dẫn đầu là một quý công tử tuổi chừng hai lăm đến ba mươi, trang phục không lòe loẹt phô trương nhưng nhìn qua cũng có thể thấy được sự hào hoa phú quý, khí chất trầm ổn, tiếng nói chuyện cũng đơn giản dứt khoát.
Trong khi mấy người này đang nói chuyện thì trước cửa sổ ở một bên khác cũng có ba người trẻ tuổi một nam hai nữ đang ngồi, xem ra có vẻ không được đàng hoàng đứng đắn cho lắm. Hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhưng y phục thì sặc sỡ tươi tắn quá mức, hiển nhiên là gái lầu xanh, công tử trẻ tuổi đang ngồi giữa hai nàng chẳng phải ai xa lạ, chính là Lâu Thư Hằng, lúc này nụ cười có vẻ tùy tiện, đang chỉ chỉ trỏ trỏ, nói gì đó với đám người ở dưới quảng trường bên ngoài.
Đã là thượng tuần tháng tám, chỉ còn mấy ngày nữa là Thánh công Phương Tịch xưng đế. Bầu không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi trong thành, còn ở bên kia, trong một số nhà tù đặc thù cũng bắt đầu sàng lọc người, thuận tiện tăng thêm ít nhân thủ cho triều đình mới này, mấy ngày tới đây, trên quảng trường ở phía đông thành Hàng Châu này, trưa nào cũng có tiết mục biểu diễn chém đầu cả. Những người bị giết này không giống với những kẻ bình thường bị chém đầu sơ sài khác, ở Hàng Châu lúc trước, bọn họ có đủ loại thân phận khác nhau, hoặc là làm quan chức, hoặc là thế gia vọng tộc, cũng có thể là đại nho.
Nếu như muốn xây dựng một triều đình mới thì Phương Tịch đương nhiên hiểu rõ rằng số văn nhân dưới trướng của mình cùng với những người thực sự có danh vọng ủng hộ mình là không đủ. Sau khi thành Hàng Châu bị phá đi, tuy rằng đại đa số những người thuộc loại này đã bị giết nhưng vẫn còn giữ lại một ít.
Trong thời gian từ tháng bảy đến tháng tám, có người đã bị thuyết phục chiêu hàng, cũng có rất nhiều người cứng đầu cứng cổ không chịu khuất phục. Nghe nói thời gian gần đây, trong những phòng giam ấy ngày nào cũng là một trận chiến du thuyết, nhưng mỗi người đều có một kỳ hạn, nếu quá hạn mà không thuyết phục được thì sẽ bị lôi tới quảng trường này chém đầu, không phải suy nghĩ nhiều.
Đoạn thời gian mà thành Hàng Châu bị phá, trong thành bị giết đến độ máu chảy thành sông, gần đây Lâu Thư Hằng không bận bịu lắm, gã đã lỡ mất những ngày đầu cho nên mấy ngày nay gã thấy rất hứng thú, qua đây xem người ta bị chém đầu. Tuy nói rằng bây giờ Hàng Châu là đất bị chiếm đóng, nhưng những kẻ bị giết cơ bản là người giàu có, có bằng hữu cũng có cả kẻ địch, nhất là dưới lời tuyên truyền "Pháp luật bình đằng không phân cao thấp" của Phương Tịch, ngày nào chém quan viên chém người giàu cũng sẽ có không ít người đến xem, khen hay. Khi một loạt đầu rơi xuống, máu tươi chảy tràn tứ phía, gã ở trong sương phòng trên trà lâu này cười nói vui vẻ cùng với nữ nhân, cảm giác thích thú vô cùng.
Đương nhiên, ngày hôm nay có một chút thay đổi. Bởi vì huynh trưởng của gã hẹn vài tên quản sự đến nói chuyện, chiếm mất nửa gian phòng của gã rồi.
Con trưởng của nhà họ Lâu... Lâu Thư Vọng hôm nay tới đây có hơi đột ngột, Lâu Thư Hằng nghĩ mãi mà không biết ca ca đến cùng đang suy tính cái gì. Khi còn bé, tình cảm ba huynh muội bọn họ cũng khá tốt, nhưng kể từ khi Lâu Thư Vọng đọc sách chưa thành đã quản lý gia nghiệp thì cảm giác của Lâu Thư Hằng với người anh cả này đã dần phai nhạt đi, một người đã định trước là sẽ kinh doanh, lo liệu gia nghiệp, một người có thể làm quan, hai người luôn có cảm giác ngăn cách. Đương nhiên, dù rằng trong một năm có rất nhiều thời gian Lâu Thư Vọng không ở trong nhà nhưng trong mắt của Lâu Thư Uyển lẫn Lâu Thư Hằng vẫn luôn có hình ảnh của người anh cả cực kỳ lợi hại này, ở trong lòng bọn họ, có lẽ khả năng của Lâu Thư Vọng chỉ đứng sau phụ thân Lâu Cận Lâm mà thôi.
Bởi vì anh cả có mặt ở đây cho nên trong lòng Lâu Thư Hằng dù sao cũng có hơi ngờ vực và gò bó, mà cảm nhận được sự ung dung giả vờ của nam tử bên người không được tự nhiên, hai cô gái xinh đẹp tựa hồ cũng hơi căng thẳng. Ở trên bàn tròn bên kia, Lâu Thư Vọng dặn dò kỹ lưỡng rõ ràng hết thảy mọi chuyện, sau đó ôn hòa phất tay một cái, để đám quản sự đi ra ngoài. Gã đứng lên, bước tới trước cửa sổ bên này, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhẹ giọng gọi:
"Thư Hằng."
"Đại ca@"
Ôm hai cô gái trong tay, Lâu Thư Hằng cười tươi như được mùa, nét giả vờ lộ liễu không che giấu. Lâu Thư Vọng cũng cười, nói:
"Về nhà đã lâu như vậy rồi, nhưng lại bận bịu quá, chưa gặp đệ được mấy lần cả... Đệ vẫn khỏe đấy nhỉ."
Gã nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó lại nhìn hai cô gái bên cạnh Lâu Thư Hằng. Lâu Thư Hằng cười nói:
"Ha ha, đại ca cũng biết các nàng phải không, Quản Tâm Nhi và Trần Đồng, đại ca cũng biết, một người ở Châu Ngọc lâu, một người ở Hoa Bình các, hai người xưa nay là đối thủ với nhau, không ai nhường ai, nhưng đại ca xem nay, bây giờ cả hai đều ngoan ngoãn, có đúng không nào..."
Gã dùng sức ôm chặt hai cô gái kia vào lòng, hai người này vốn là hoa khôi đầu bảng của hai thanh lâu lớn, lúc này lại chỉ cười phụ họa. Lâu Thư Hằng hạ thấp âm thanh, nói:
"Có điều, đại ca ạ, đại ca từng nói, ôm hai người một lúc quả thực có sự kích thích đặc biệt, đại ca..."
"Gã còn chưa dứt lời, Lâu Thư Vọng đã ôn hòa lên tiếng cắt lời:
"Không nói chuyện này nữa, tình hình gần đây, đệ cũng nhìn thấy cả rồi đấy. Triều đình mới vừa dựng, mọi thứ đang chờ đợi để được xây dựng lại, trong nhà bạc khuân vào từng hòm từng hòm, tất cả quản sự đều được phái đi. Đệ có thể... có thể như thế này, như thế kia, như thế nào cũng được, chỉ cần ở trong nhà là được, thích làm gì thì làm nấy. Chắc đệ cũng biết, dạo này ngay cả muội muội cũng phụ giúp quản lý công việc, chẳng lẽ đệ định tiếp tục như thế này mãi sao?"
"Ôi, đại ca, huynh với phụ thân là..."
"Chớ có nói là không được, phải có chừng mực, đệ biết mà." Lâu Thư Vọng cười.
"Đệ biết là vậy, nhưng mà..."
Lâu Thư Hằng lại có động tác cợt nhả, hai tay xấu xa giật giật sờ sờ, Quản Tâm Nhi bên cạnh mỉm cười rên rỉ một tiếng, thân thể nhích lại sát Lâu Thư Hằng hơn, đầu kề trên vai gã, nhẹ giọng mắng yêu:
"Đồ đáng ghét."
Lâu Thư Vọng cầm lấy chén trà trên tay, sau đó nhìn một chút, hình như là không có nước. Lâu Thư Hằng nói:
"A Đồng, em sang giúp đại ta ca..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng quát lớn vang lên trong sương phòng:
"Cút ngay cho ta!"
Lâu Thư Hằng còn chưa kịp phản ứng lại thì cả chén trà lẫn nước trà đều bị hất vào mặt Quản Tâm Nhi, sau một khắc, bụng dưới Quản Tâm Nhi bị Lâu Thư Vọng bất thần đứng dậy đạp cho một cước, kêu la thảm thiết bay ra ngoài. Cô gái tên là Trần Đồng trợn mắt đứng lên, Lâu Thư Vọng đã túm một chiếc ghế bên cạnh vung lên, nện thẳng xuống đầu nàng, Trần Đồng đưa tay chặn lại, lập tức ngã lăn ra cùng cái ghế. Sàn nhà lẫn phòng ốc rung lên ầm ầm.
Lâu Thư Vọng sắc mặt âm trầm đứng đó, gằn giọng:
"Đã hiểu chưa?"
Lúc này tiếng khóc cùng tiếng kêu la của hai cô gái mới vang lên rền rĩ. Lâu Thư Hằng từ đầu chí cuối đều kinh ngạc đến sững sờ, người anh cả này của gã mấy năm nay tuy rằng bôn ba ở ngoài rất nhiều, nhưng không phải người có tính khí độc ác hung bạo, vì từng đọc sách nên trên cơ bản vẫn rất ôn hòa văn nhã, chưa từng thấy có diện mạo như thế này, cho nên Lâu Thư Hằng chỉ biết theo bản năng mà lắp bắp:
"Cái... cái gì..."
"Hiện tại ở Hành Châu này, cái gì đệ cũng có, nhưng lại không có cái gì cả."
Lâu Thư Vọng vừa nói, vừa đưa tay chỉ ra quảng trường bên ngoài, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:
"Bây giờ để chỉ biết đến đây xem cái này, lại chưa từng thấy hơn hai chục ngày trước, nếu như đệ ở trong phòng này, có người bảo vệ, bên ngoài bị giết kiểu gì cũng được, ưa nhìn lắm. Hơn hai chục ngày trước đây, nếu như đệ đứng ở ngoài, xem những người kia bị mổ bụng, bị chôn sống chưa... Ta xem rồi..."
Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Đệ có biết hay không? Hàng Châu bây giờ cũng vẫn là như thế, nếu là trước đây thì ta không dám đánh người ở trên tòa lầu này, không dám động thủ với người ta. Còn bây giờ thì thế nào cũng được hết. Ta biết đệ bắt cóc mấy người đàn bà lại, có mấy người chết rồi, nhưng sao cũng được. Nam tử hán đại trượng phu, có thể chơi, nhưng cũng phải có điều độ... Trước kia chúng ta làm ăn, nếu như thua thì nhiều lắm người trong nhà cũng chỉ đói bụng mà thôi, còn bây giờ mà thua, chúng ta với bọn chúng như vậy, đệ có hiểu hay không hả? Hiện giờ chỉ có hai bước mà thôi, tiến lên một bước, chính là chúng ta bây giờ, đó là thiên đường, còn lùi lại một bước... vèo, ngã xuống vực sâu vạn trượng."
Gã mở cửa, ngoài cửa là hộ vệ đi theo hộ tống, Lâu Thư Vọng giật lấy thanh đao của đối phương, lập tức trả lại, lúc xoay người thì trên tay đã rút ra một thanh chủy thủ, đi thẳng tới chỗ Quản Tâm Nhi dưới đất, gằn giọng nói:
"Nếu như đệ không hiểu, thì để ta làm cho đệ hiểu rõ."
Lâu Thư Hằng kinh ngạc đến ngây người, lắp bắp:
"Đại ca! Huynh... huynh... huynh... huynh làm gì vậy..."
Tiếng cầu xin tha mạng, tiếng thét chói tai vang lên trong phòng, Lâu Thư Vọng túm cô gái kia lôi lên, đột nhiên đâm một đao, sau đó bồi thêm đao nữa, trong tiếng kêu gào thê thiết của cô gái, đâm liên tục tám nhát, sau đó mới buông cô gái kia ra. Trong phòng loang lổ máu tươi, trên tay, trên người Lâu Thư Vọng, thậm chí là trên nửa gương mặt của gã cũng đã ướt đẫm máu tươi, gã nghiêng người, chớp mắt một cái, đáp:
"Đệ hiểu chưa? Nếu như đệ vẫn còn chưa hiểu, còn thấy mình không liên quan, thì lại như thế này..."
Trong lúc gã nói chuyện thì một bên khác, Trần Đồng ở dưới đất đã bò đến sát góc tường. Cô gái này vừa mới bị đập một ghế, tuy rằng đã đưa tay ra cản nhưng trên đầu vẫn bị đập đến tóe máu, lúc này bò lết dưới đất không đứng lên được, gào khóc xin tha mạng. Lâu Thư Hằng ở bên cửa sổ hốt hoảng kêu to:
"Đệ biết rồi! Đại ca, đệ biết rồi!"
Lâu Thư Vọng lúc này đã ngồi xổm xuống đất, lúc này dừng lại một chút, duỗi hai tay ra, cô gái tên Trần Đồng kia rú lên, cho rằng mình sẽ chết, không ngờ lại được Lâu Thư Vọng nhẹ nhàng ôm lấy. Gã nhẹ giọng an ủi:
"Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, đừng khóc... Xin lỗi đã dọa nàng sợ."
Qua một lúc, Lâu Thư Vọng đứng dậy, ném chủy thủ xuống, nhìn đệ đệ nói:
"Hiện tại chính là như thế, chỉ cần ra tay thì có thể sẽ có người chết, chết rồi cũng chẳng ai quản. Cho dù đệ sợ thì cũng chỉ có thể đi về phía trước, để cho người khác không thể giết chúng ta... Chớ có như vậy nữa. Đệ suy nghĩ một chút đi, qua mấy ngày nữa bắt đầu hỗ trợ mọi người trong nhà làm việc... Ta đi tắm đã."
Gã nói xong những lời này thì rời khỏi phòng, để hộ vệ xử lý thi thể, còn mình đi xuống lầu thay quần áo, rửa sạch tay và mặt, trong suốt quá trình ấy, tay gã vẫn run rẩy không ngừng, nhưng đến khi gã làm xong hết mọi việc thì lại quay về gian phòng cũ. Đệ đệ của gã còn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhưng ánh mắt cuối cùng cũng có thể chuyển động. Gã đi tới, ngồi xuống một chiếc ghế khác bên cạnh, hai huynh đệ không nói gì, nhưng sự tồn tại của gã vẫn là một nguồn động viên với Lâu Thư Hằng. Qua một lúc, Lâu Thư Hằng rốt cuộc cũng đã khôi phục lại sự tự nhiên như thường, mấy ngày này gã dù sao cũng thấy không ít người chết, chỉ là lần này thấy hơi chấn động một chút mà thôi.
Còn không lâu nữa là đến buổi trưa rồi, thế mà số người tụ tập về quảng trường lại càng ngày càng đông. Ánh mắt Lâu Thư Hằng lướt qua đám người ở dưới kia một cách lung tung không có mục đích, một khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người. Tâm thần của gã vốn còn đang bị cái chết của Quản Tâm Nhi chấn động, nhưng bóng người này lại khiến cho gã không có cách nào lờ đi cả, nhìn đi nhìn lại mấy lần, dụi mắt nheo mày, chỉ một lúc sau, bèn nhìn huynh trưởng một chút rồi đứng lên trước cửa sổ. Lâu Thư Vọng nhìn sang theo ánh mắt của đệ đệ, chỉ thấy dưới kia toàn người là người, bèn hỏi:
"Sao thế?"
"Kia là... kia là..." Lâu Thư Hằng cau mày. "Kia hình như là Ninh Lập Hằng... Không, đúng là hắn rồi, làm sao có thể chứ, bên kia kìa... nhanh lên kẻo không thấy nữa. Hắn với nha hoàn Tiểu Thiền của mình."
Về chuyện của Ninh Nghị, Lâu Thư Vọng chỉ gặp qua Ninh Nghị một lần khi hắn và Tô Đàn Nhi mới tới Hàng Châu, sau đó phải rời Hàng Châu lo chuyện kinh doanh của nhà mình. Lúc gã biết Hàng Châu bị vây thì lập tức chạy về, sau khi thành bị phá mới biết nhà mình nương nhờ vào Phương Tịch, cho nên cố ý để loạn quân bắt được, trong lúc đó gặp không ít người chết. Nhưng nhớ lại lần gặp mặt lúc trước, bởi vì Ninh Nghị là người ở rể nên tự nhiên là gã chưa bao giờ thực sự nhìn mặt đối phương. Lần này trở về cũng loáng thoáng nghe người ta đề cập đôi lời đến chuyện ồn ào của nhà mình với Tô gia, nhưng chính sự quá nhiều, cho nên đã hoàn toàn quên sạch chuyện này. Bây giờ nhìn đệ đệ, gã chợt cảm thấy canh cánh trong lòng.
Lúc trước chỉ là một chút mâu thuẫn nho nhỏ, đến lúc này thì có thể cơ bản xem như phù vân tan biến mất rồi, Lâu Thư Vọng không còn để ý gì tới người nhà họ Tô cả, chỉ ngồi ở đó nhìn ra thôi. Đệ đệ của hắn sau đó liền nói năng lung tung lộn xộn, kể về những lời đồn đại lúc Ninh Lập Hằng bỏ trốn, còn có cả chuyện đánh trận ở Hồ Châu gì gì đó. Lâu Thư Vọng tiện tay rót một chén trà đưa cho em trai, nói:
"Đệ xác định là hắn hả... Vậy cũng không cần suy nghĩ nhiều. Người đông như thế, hiện tại đệ có chạy xuống cũng không tìm được nữa rồi, nhưng chỉ cần còn ở Hàng Châu thì kiểu gì cũng có người có thể tìm tới. Ninh Lập Hằng... ở đây có một số người, nếu như đệ muốn tìm người thì cứ tới tìm những người này, có thể sẽ có ích. Con trai Lâu tướng là Lâu Tĩnh Chi, ta biết, gần đây người này khá có hứng thú với việc buôn bán của chúng ta, đệ là người sẽ tham gia vào cuộc chơi, mấy hôm nữa qua tìm hiểu một chút đi, đi tìm người này gặp mặt... Có một người tên là Hình Chính, quan hệ rất rộng, chúng ta có hai mối làm ăn phải thông qua y, đệ đút cho y chút đỉnh, thì có thể hỏi thăm được, ngoài ra còn có... Mà đệ xác định người kia là Ninh Lập Hằng hả?"
"Chắc chắn... Hơn nữa bên cạnh hắn còn có một tỳ nữ tên là Tiểu Thiền, lúc nãy cũng có đi theo..."
"Vậy thì không sai rồi. Đệ phải biết, với sự thông minh của đệ, hiện tại ở Hàng Châu có thể làm bất cứ chuyện gì, nếu đệ muốn làm thì tự mình đi làm đi, ta không can thiệp..." Gã nói đến đây, chợt suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp. "À, đệ thích cô bé Tô Đàn Nhi kia à?"
Lâu Thư Hằng ngẩn người.
"Chuyện đó... ả tiện nhân đó..."
Gã không nói hết câu, làm như thể không tìm ra được từ nào để hình dung cả, lúc trước thành Hàng Châu bị phá, cho rằng đối phương đã chạy mất rồi, không ngờ lúc này lại phát hiện người vẫn còn đây, trong lúc nhất thời Lâu Thư Hằng cũng không nghĩ ra là nên làm thế nào. Lâu Thư Vọng nhìn em trai, một lát sau cũng gật đầu, nói:
"Biết rồi..."
Trên quảng trường bên ngoài đã có thêm rất nhiều người, thanh âm huyên náo vang lên, Ninh Nghị đi qua một đoạn đường nối khá dài.
Tuy nói rằng thân phận của hắn là bị bắt nhưng Bá Đao doanh không cấm chế hắn quá mức, ra ngoài cũng được, đi lại cũng được, đương nhiên phía sau phải có người đi theo, nhưng hắn cũng không phải sang đây để xem tiết mục chém đầu.
Không lâu sau đó, hắn nhìn thấy một người quen, gia chủ của nhà họ Tiền, vốn được cho là đã theo thuyền đào tẩu từ lúc thành mới bị phá... Tiền Hi Văn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK