Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Cường quyền so với dân chủ, điểm tốt lớn nhất cõ lẽ là ở chỗ, rất rất nhiều chuyện có thể dồn lại để giải quyết trong một phạm vi rất nhỏ. Lúc này nghĩa quân đã vào Hàng Châu, chính là thời kỳ cường quyền lên đến cực điểm, cũng bởi vì điều này mà khi sự việc chiều nay xảy ra ở thư viện Văn Liệt đã thấy xuất hiện không ít người, nhưng với sự xuất hiện của Trần Phàm thì mọi việc cuối cùng cũng kết thúc. Khi mặt trời ngả bóng về tây, những người tụ tập từ từ tản đi, chẳng có bao nhiêu người thực sự biết được ảnh hưởng hình thành cuối cùng. Cho dù là những người đi qua gần đó nhìn thấy tình cảnh kia thì cũng chỉ cho rằng đó là xung đột bình thường gần đây vẫn hay xảy ra trong thành mà thôi, lặng lẽ đi đường vòng tránh qua, chưa có mấy người đề cập đến.

Hiện nay ở thư viện mỗi ngày chỉ học có mỗi buổi sáng mà thôi, đến buổi chiều thì những giáo viên cũng đã rời khỏi. Mà những người thực sự sinh sống ở xung quanh đây thì cũng đều là chủ lực của Bá Đao doanh nhà họ Lưu. Chuyện lần này, có dính đến rất nhiều tướng lĩnh cấp trung như Trương Đạo Nguyên, Lệ Thiên, Từ Bách, Nguyên Hưng, nếu nói là vì lợi ích thì hẳn nhiên là sẽ có người thấy hứng thú, nhưng những xung đột kiểu như thế trong thành Hàng Châu hiện giờ thực tế cũng xảy ra thường xuyên. Mà việc xuất hiện cả Bá Đao doanh và gã điên Trần Phàm lại càng khiến cho người ta không có hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu gì cả, bởi vì bất kể chuyện gì mà liên quan đến đám người này thì chẳng có gì hay ho hết cả, chẳng có gì thú vị, về cơ bản là giống như đá vào một cục sắt mà thôi. Đám người Lệ Thiên đá phải cục sắt, tạm thời tuy có thể nói rằng bọn họ rất khỏe, rất cơ bắp, thậm chí rất hung hăng, nhưng đứng dưới ánh tà dương này quan sát hồi lâu, đám người này cũng chỉ đơn giản là đá vào cục sắt mà thôi, xem lâu cỡ nào cũng chỉ có ý nghĩ: "Ơ, bọn kia đang đá cục sắt kìa."

Loại người này thực ra không thể coi là giai cấp bá quyền trong quân đội hay là Thái tử đảng lòng dạ hẹp hòi (1), chọc tới thì nhất định sẽ bị báo thù đến chết mới thôi. Ngược lại với Bao Đạo Ất lòng dạ hẹp hòi thì hàng ngũ của Ti Hành Phương lại không coi là đáng sợ, mà thậm chí rất nhiều người còn không biết bình thường bọn họ muốn làm gì nữa. Trước đây cũng có người chọc tới bọn họ, hậu quả lớn nhất là rút đao chém lung tung trước mặt Thánh công, có người bị giết, có người không, nhưng cuối cùng ai cũng nhận ra một sự thật rằng, tranh cao thấp với đám người này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, dù thắng hay thua thì cũng chẳng chiếm được phần lợi ích nào hết.

Nói chung, đối với hơn phân nửa tướng lĩnh tầm trung mà nói thì đây chính là ấn tượng mà Trần Phàm và Lưu Tây Qua để lại trong lòng mỗi người bọn họ, nửa còn lại thì không biết hai người này là ai nữa. Lúc này nghĩa quân đang trong tình huống đổi mới mạnh mẽ, có nhiều tướng lĩnh mới gia nhập, đa số là chỉ nghe tên của Phương Tịch, Phương Thất Phật, còn những người như Trần Phàm thì thuộc về loại lỡ cỡ, không trên không dưới, còn Lưu Tây Qua của Bá Đao doanh thì ngoại trừ một lần đột kích trong đại chiến ra thì trên thực tế cũng không có chiến công rực rỡ huy hoàng nào cả, bình thường người ta cũng không có nhiều cảm giác về nàng.

Đến khi sắc trời dần tối, khu vực thư viện lại khôi phục cảnh tượng như ngày thường. Ánh sáng vẽ nên những đường viền yên tĩnh trong viện, côn trùng rả rích gọi trên cây, thỉnh thoảng có xe ngựa hay người đi đường lướt qua ngoài cửa viện. Khi Ninh Nghị đi mua muối ăn ở tiệm tạp hóa duy nhất bên ngoài về thì Tiểu Thiền đã nấu cơm xong, chống cằm ngồi trên bậc cửa tiểu viện chờ hắn.

"Cô gia, chúng ta tìm cơ hội bỏ trốn đi." Đợi lúc Ninh Nghị tới gần, tiểu cô nương mới làm ra vẻ thần bí nói câu này.

"Hơ, tại sao..." Ninh Nghị ngẩn người, không biết vì sao Tiểu Thiền lại nói chuyện này.

Bình thường mấy người A Thường A Mệnh giám sát hắn cũng chẳng phải nghiêm khắc gì lắm, nhưng hắn cũng biết rằng thực tế không phải như vậy, qua buổi chiều hôm nay, hắn lại càng hiểu rõ chuyện đó. Lúc này đầu đường cuối ngõ tuy rằng thoạt trông bóng người thưa thớt dưới ánh đèm ấm áp vàng vọt, có vẻ giống với những ngõ phố thông thường khác, nhưng trên thực tế bố trí sắp xếp e rằng không kém bất kỳ doanh trại quân đội nào. Đại khái là Bá Đao doanh sau khi tiến vào Hàng Châu bèn chiếm hết một vùng xung quanh, lúc này sống ở xung quanh đều là lão binh tinh nhuệ cả. Giống như ông lão nghiêm túc đang ngồi uống rượu Thiệu Hưng nói chuyện phiếm với hàng xóm trong tiệm tạp hóa bên kia đường vậy, lúc xế chiều hôm nay, Ninh Nghị đứng ở trên nóc nhà thấy ông ta cầm một cái chốt cửa bằng sắt đứng ngoài cửa, trông giống hệt lão đại của đoàn lính đánh thuê trong phim Avatar vậy.

"Bởi vì bọn họ cũng không nhốt chúng ta lại mà."

"Nhốt lại thì tốt à?" Ninh Nghị mỉm cười đi vào, Tiểu Thiền cũng đứng lên, chậm rãi đi theo phía sau.

"Nhưng cô gia lợi hại vậy cơ mà, tuy rằng như hiện tại cũng khá tốt rồi, nhưng suy nghĩ một chút, nhìn thấy bọn họ lúc nào cũng xem thường cô gia, thiếp thấy đám người này thực không có chút kiến thức nào, hừ. Đợi đến lúc thiếp với cô gia chạy mất rồi, cho bọn họ khóc lóc một trận cho vui."

Nói đến đoạn này, Ninh Nghị liền biết ngay nàng đang nói đùa. Từ sau đêm mưa to gió lớn ấy đến giờ, tiểu cô nương này đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, không phải nói là bình thường nàng không trầm ổn, chỉ là từ sau khi đêm đó qua đi, nàng dần dần có chút thần thái như những cô dâu nhỏ khác.

Bình thường Ninh Nghị ngồi ở bên giường đọc sách, Tiểu Thiền sẽ ngồi ở trên băng ghế nhìn hắn, trong ánh mắt lấp lánh ấy thường có thể nhìn ra được nàng đang suy nghĩ gì đó, lại có dáng vẻ nóng lòng muốn nói với Ninh Nghị. Lúc này Tiểu Thiền thường chỉ nhìn, chỉ nghĩ, biểu hiện ra bên ngoài như một thiếu nữ, không già dặn chín chắn chút nào, trên mặt thoáng nét cười, trong lòng nghĩ gì đó, lúc này nói giỡn vài câu, đại khái cũng là để che giấu tâm tình của mình.

Đợi đến khi nấu xong bữa cơm, bắt đầu bưng ra ngoài thì Tiểu Thiền mới cúi đầu hỏi:

"Cô gia, chiều nay... bên này xảy ra chuyện gì hay sao thế ạ?"

"Hả? Làm gì có."

"Nhưng mà... Nhưng mà chiều nay thiếp thấy cô gia ngồi trên nóc nhà nói chuyện với một người, lúc đó Lưu gia gia bèn sai thiếp đi sắc thuốc, thiếp cũng chẳng hề hay biết, nhưng sau đó sắc thuốc xong đi ra ngoài, thấy có một tướng quân ở bên cạnh bảo rằng bên này vừa nãy xảy ra chuyện lớn, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ đầy sát khí rồi, thiếp liền đi ra ngoài xem nhưng chẳng thấy gì hết cả." Nàng đặt mâm cơm xuống, ngồi xuống bên kia ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, môi mím lại. "Thiếp liền chạy về đây thật nhanh, thấy cô gia vẫn ở đầy bèn âm thầm quay lại, có điều lúc quay lại tiệm thuốc thì Lưu gia gia... làm bộ như thế này mà nhìn thiếp, thiếp cảm thấy nhiều khả năng là đã có chuyện gì đó, cô gia..."

Thiếu nữ học theo ánh mắt nhẫn nại suy tính của ông già bên kia, lại còn cau mày, nhìn rất đáng yêu, học được cả cái nét lo lắng mà không chút đổi sắc của đối phương nữa. Tiểu Thiền thông minh lanh lợi, nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, tuy nàng không nhìn thấy toàn cảnh sự kiện nhưng chỉ từ đôi câu vài lời của người bên ngoài mà nàng cũng phát hiện ra rằng bên này đại khái có vấn đề, chuyện đào tẩu mà lúc nãy nàng vừa nói, nhìn như là chuyện cười nhưng trên thực tế không hẳn là trong lòng hoàn toàn không nghĩ đến. Trong tình huống trên đe dưới búa, đột nhiên thấy gió thổi cỏ lay, khiến cho thiếu ngữ lo lắng cho an nguy của phu quân nhà mình, lúc này chỉ biết cẩn thận hỏi dò từng li từng tí một.

Ninh Nghị nhìn nàng một lúc, sau đó mới kể lại những chuyện xảy ra lúc chiều cho nàng nghe, đương nhiên là bỏ qua thế cục đối chọi lúc ấy, chỉ bảo là có người tới nói chuyện với hắn, hắn trả lời vài câu, chắc là cũng qua cửa ải, như vậy như vậy, rốt cuộc cũng làm Tiểu Thiền yên lòng.

Trong ánh lửa vàng vọt mà ấm áp, hai người ngồi ăn tối dưới mái hiên nho nhỏ kia.

Cũng trong đêm ấy, một góc khác trong thành Hàng Châu, mấy người Khuất Duy Thanh vốn đã chú ý tới hắn từ ban ngày cũng không hề rảnh rỗi chút nào. Cái thư viện nhỏ xíu này, xem chừng không tranh gì với đời, nhưng cũng luốn có chỗ lợi ích để tranh giành. Lúc sáng nghe được thân phận tù nhân của Ninh Nghị thì đến chiều Khuất Duy Thanh bèn đi tìm Ôn Khắc Nhượng, nhưng Ôn Khắc Nhượng đã ra khỏi thành rồi, đến lúc chạng vạng mới về, gọi vài tên phụ tá đến tổ chức gia yến. Trên bữa tiệc, Khuất Duy Thanh bèn nhắc tới chuyện ở thư viện có một thư sinh bị bắt, dùng những chuyện cố sự tầm thường thế tục để làm đám học sinh vui, uốn mình theo một đám học trò con nít. Y vừa kể xong, liền có người nói:

"Đây tính ra cũng là một biện pháp tốt để giữ mạng."

Lại có người nói:

"Nếu là ta thì túm hắn lại đánh chết tại chỗ là được rồi."

Khuất Duy Thanh lấy giọng điệu kể chuyện hài hước mà kể lại những chuyện này, Ôn Khắc Nhượng sau đó cũng không để ý lắm, mỉm cười gật đầu. Tháng này quân đội vào thành, bắt nhiều người, có giết có thả, đa số đều xử lý rất nhanh gọn, nhưng cũng có một số người tạm thời chưa quyết định được, ở đâu tiện thì sắp xếp bọn họ vào để làm việc cũng là chuyện thường. Ôn Khắc Nhượng bình thường cũng không thích thú gì lắm với những thư sinh bình thường, hỏi:

"Người kia tên họ là gì? Khuất tiên sinh cứ nói chuyện với Phong Vĩnh Lợi, gọi người đó tới đánh một trận rồi trục xuất là được, nếu ồn ào quá mức, thì giết đi cũng chẳng hại gì."

"Ôn soái nói rất đúng, người này họ Ninh tên Lập Hằng, nghe nói là cũng có chút tài học, đại khái là do bị người ta bắt nên mới lo lắng, cho nên..."

"Ninh Lập Hằng à?" Khuất Duy Thanh còn đang mải mê nói thì bên kia Ôn Khắc Nhượng đã nhíu mày cắt lời, rất lâu sau mới hỏi tiếp. "Người này ở thư viện Văn Liệt à?"

Khuất Duy Thanh run lên, cho rằng mình đá phải cục sắt, hỏi:

"Ôn soái biết người này à?"

"Có nghe qua, nếu là người này thì... ngươi không cần phải để ý tới."

Nghe Ôn Khắc Nhượng nói như vậy, mấy tên phụ tá còn lại cũng thấy hứng thú, hỏi:
"Người này chẳng lẽ còn có kẻ chống lưng sao?"

"Chẳng lẽ là đại nho đất Tô Hàng à, chúng ta chưa nghe nhắc tới bao giờ."

Ôn Khắc Nhượng lắc đầu một cái, cũng không để ý lắm, đáp:

"Ta cũng không biết nhiều lắm, có điều cũng không phải là có bối cảnh gì đâu, các bị không cần để ý. Tại vì có mấy người bảo lãnh cho hắn, nhưng người muốn động tới hắn cũng không phải ít, đừng để ý tới hắn là được rồi."

Lời của Ôn Khắc Nhượng chỉ đơn giản như thế, nhưng đám người Khuất Duy Thanh đã từng lăn lộn qua những chuyện như thế, đương nhiên cũng có thể nghe ra được một chút hàm ý ở bên trong. Đối với chuyện của Ninh Lập Hằng thì hiển nhiên Ôn Khắc Nhượng không biết rõ cho lắm, nhưng nói chung là thuộc về một lớp sự tình khác. Mặt khác, chuyện này cũng không nằm trong phạm vi mà cấp bậc của bọn họ có thể xử lý hay nhúng tay vào được. Nghĩ như vậy, cộng với những lời giải thích liên quan đến chuyện Hồ Châu của đám học sinh, thêm cả biệt hiệu "Huyết Thủ Nhân Đồ" kia nữa, người này tuy rằng bị bắt nhưng e sợ là người thuộc đẳng cấp của Phương Thất Phật chứ chẳng chơi, ngẫm lại cá gã thư sinh tuổi chỉ chừng hai mươi kia, lúc nào cũng khiêm tốn không nói lời nào, thực khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Y biết việc này rồi, đành phải từ bỏ ý nghĩ đánh đuổi Ninh Nghị ra khỏi thư viện. Ngày hôm sau quay lại nói cho Quách Bồi Anh nghe, Quách Bồi Anh tựa hồ lại không hề có ý phản đối, cho nên Khuất Duy Thanh cũng lười không để ý đến gã. Lúc gặp lại được Ninh Nghị thì Ninh Nghị vẫn gật đầu chào y như bình thường, y cố kìm nén tâm tư mà gật đầu chào lại, trong lòng có cảm giác lui tới với đại nhân vật, tuy rằng đại nhân vật này là tù nhân bị bắt, lại âm thầm lén lút quan sát cử chỉ lời nói của đối phương, trong lòng liền cảm thấy rằng đối phương giơ tay nhấc chân quả nhiên cũng có khí độ như núi cao vực sâu, phù hợp với hình tượng Huyết Thủ Nhân Đồ bên ngoài ôn hòa rồi âm thầm bắt người làm thịt.

Mặt khác, trẻ con không giấu chuyện gì, mọi người ở thư viện sau khi xem những bài từ mà Ninh Nghị từng làm, cùng những chuyện có liên quan đến Hồ Châu lúc trước, rốt cuộc đều được mọi người truyền tai nhau toàn bộ không sót thứ gì, nhất thời ánh mắt của những văn sĩ nho sinh còn lại nhìn Ninh Nghị trở nên phức tạp khôn tả. Ninh Nghị dĩ nhiên là biết rõ những chuyện ấy, nhưng cũng vẫn lặng lẽ dạy học, đợi đến lúc mọi chuyện kết thúc.

Mấy ngày nay, số học sinh trong lớp mà hắn dạy đột nhiên tăng lên gấp đôi, thỉnh thoảng lại hỏi những vấn đề kỳ lạ mới mẻ, chẳng hạn như hỏi hắn về cuộc chiến ở Hồ Châu, hoặc là hỏi hắn xem suất lĩnh quân đội thế nào, biến chương trình dạy Sử ký thành ra buổi học binh pháp, nhưng bản thân Ninh Nghị cũng thoải mái, nửa đầu buổi học còn có thể kể chuyện sách vở, chứ đến nửa buổi sau thì để cho đám trẻ tự do thảo luận, cho nên mới biến thành tình hình này.

Tới ngày thứ ba thậm chí có học sinh còn mang theo đao đến đòi chém hắn, người đầu tiên bị Ninh Nghị dễ dàng chế ngự, những người còn lại thì xông vào đánh nhau với mấy tên học sinh trong lớp, hai bên giương cung bạt kiếm, còn có người của ba vị tướng lĩnh đã chết tại Hồ Châu muốn tới học lớp của Ninh Nghị, đại khái xem Ninh Nghị là bậc thầy về binh pháp ở bên phe triều đình, trưởng bối của bọn họ cũng là tướng lĩnh trong quân, nếu như lúc này Ninh Nghị đã dạy học ở đây thì phải học bài "chiêu an", đồng thời học tập bản lĩnh với hắn.

Trong lòng những đứa trẻ này, một người vốn dĩ đứng ở phe "chính thống" lại còn là một thầy giáo trẻ tuổi nữa, dĩ nhiên là phải có sức hấp dẫn hơn nhiều so với những thúc thúc bá bá thổ phỉ trong nhà mà ngày nào cũng gặp.

Vừa mới học kiểu này liền có mấy học sinh bảo là muốn cho các thúc phụ trong nhà đến lớp học gặp Ninh Nghị, đồng thời cũng để hắn chính thức gia nhập vào bên này, nhưng sau khi về nhà nói chuyện thì lại không có ai đến cả. Là tướng lĩnh ở cấp trung rồi thì hơn nửa mọi người đều duy trì thái độ không để ý gì đến, đúng là cũng có cổ vũ đám trẻ con trong nhà qua học chút ít bản lĩnh của Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng này, mà bên cạnh đó, sau khi các học sinh muốn gây chuyện với NInh Lập Hằng quay lại xúi giục thì lại không có người nào thực sự kéo quân tới đánh cả, cũng cổ vũ đám trẻ con trong nhà mình tự mình đi làm.

Cứ như vậy, bắt đầu từ hôm nay, những xung đột lớn lớn nhỏ nhỏ trong thư viện Văn Liệt bắt đầu thăng cấp, vì ảnh hưởng từ lập trường của trưởng bối trong nhà nên đám trẻ con này lúc trước ít nhiều gì cũng đã từng kéo bè kéo cánh, đến lúc này càng kịch liệt hơn, trong lúc nhất thời đã biến một thư viện đọc sách thánh hiền thành một học viện quân sự nho nhỏ.

Với tình huống như vậy, Ninh Nghị thực ra cũng khá bất ngờ, nhưng không lâu sau đó, hắn liền bắt đầu dốc sức dẫn dắt...

----------

Chú thích:

(1) Nguyên văn là "nhai tí tất báo", một thành ngữ xuất phát từ trong Sử ký - Phạm Sư Thái Trạch liệt truyện, ơn một bữa cơm cũng phải đền, thù một ánh mắt cũng phải trả, nghĩa là dù bị trừng mắt một cái thôi mà cũng muốn trả thù, ý nói lòng dạ cực kỳ hẹp hòi.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK