Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mơ mơ màng màng, chẳng biết ngày hay đêm.

Chợt thức chợt ngủ, có lúc nhìn thấy một vài thứ, trời đất tối tăm, mặt người mờ ảo, thỉnh thoảng đường xóc, trời còn đang mưa, cảnh vật lay động.

Đầu óc tạm thời không còn thích hợp sử dụng để suy nghĩ nữa, thậm chí ngay cả cảm giác khó chịu cũng không nhận biết được rõ ràng nữa. Thỉnh thoảng trong đầu lại hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ như thế, có cái thuộc về ký ức của đời trước, cũng có hình ảnh là của Ninh Lập Hằng đời này, ký ức rời rạc khi còn bé cũng trỗi dậy, thân thể như chìm trong những mảnh ký ức hỗn loạn từ xa xôi ùa về.

Đã từng làm rất nhiều chuyện, trong sinh mệnh của hắn có quá nhiều thời gian dùng vào những âm mưu tính toán, đấu đá lẫn nhau. Chiến tranh trong thời đại kia cho dù không có nhiều khói thuốc súng, nhưng ẩn ở sau mặt tối ấy vẫn đầy máu me y như vậy, trong quá trình ấy cuốn theo quá nhiều người cùng với những lợi ích của chừng ấy người, trong tay thiếu nợ đủ loại mạng người, giết chết từng người từng người một, phá hoại từng gia đình một, có cái cố tình, có cái vô ý.

Từng quyết sách như vậy, từng lần đánh cơ, tùy theo vô số cục diện tác động, hoặc là nguyên nhân hoặc là kết quả của câu chuyện, khó khăn rồi thành công hoặc thất bại. Trong những hình ảnh quen thuộc đến mức gần như hít thở ấy, cũng có một vài mảnh vỡ hỗn tạp lẫn vào trong.

Đó là thời đại của sắc xưa hương cũ vẫn còn quen thuộc lắm kia, đình viện thấp thoáng dưới cơn mưa lớn của một ngày mùa hạn, lâm viên treo đầy đèn lồng lung linh buổi chạng vạng, có người đứng bên cây cầu nhỏ có nước chảy qua gần cánh đồng, cô gái ấy mặc y phục trắng tinh thuần đang nhàn nhã đánh đàn, nàng từ bên kia cầu bước qua, nhìn hắn dịu dàng nở nụ cười, lúc mới đầu gặp gỡ, nàng kiêu hãnh như hoa hồng, rồi lại không thể không nhận mệnh thê tử, sau đó ở chung, trò chuyện đêm khuya trên căn lầu nhỏ, trong lúc bệnh tật vẫn kiên cường, nàng đứng ở phía sau tiểu lâu, cầm cây đuốc, ánh mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên, sau đó châm lửa đốt tiểu lâu...

Những hình ảnh đó cứ rời rời rạc rạc, lập lờ ẩn hiện cho đến lúc hé được mắt ra. Lúc hơi hơi tỉnh táo thì lại có những hình ảnh rời rạc khác, lúc ẩn lúc hiện từ bên ngoài len lỏi vào trong đầu hắn.

"Ninh tiên sinh, thắng rồi... chúng ta thắng rồi..."

"Quỹ công..."

"Cô gia, cô gia... Cô gia bị rớt lại đằng sau rồi..."

"Đi mau, đi mau, đi mau..."

"Ninh công tử, bọn chúng không dám trở lại..."

"Ninh công tử, bọn họ muốn bắt ngài..."

"Cô gia..."

"Cô gia, cô gia..."

"Cô gia, cô gia, cô gia..."

Những âm thanh này tựa như không dừng lại một khắc nào cả, liên tục vang lên không ngớt, hắn không nhận rõ được hàm nghĩa trong đó, chỉ là những thời điểm tỉnh táo hơn một chút, cảm giác đã qua rất nhiều thời gian, cũng đi qua rất nhiều con đường.

o0o

Quay lại buổi chạng vạng ngày mười một tháng bảy.

Trời xám đất xịt, mưa to gió lớn.

Tầm nhìn xa bị rút ngắn lại, bên Thạch Kiều, dòng nước cuốn sạch những vết máu cuối cùng, trên mặt đất là binh khí bị bẻ gãy, cờ chiến bị vứt ngổn ngang, thi thể bị ngâm ở trong nước, ngổn ngang chồng chất. Chớp giật sáng lòa trên bầu trời... Qua một thời gian, trên vạt cỏ ven sông lại vẽ thành một đường viền màu đen kéo dài, ở gần đều là những thi thể bất động, chỉ khi nhìn xa ra, thì mới thấy những bóng người đang tiến từ bên kia lại đây, mấy người cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, ai nấy đều mặc y phục đen.

An Tích Phúc, Hắc Linh vệ.

Những người mặc áo đen phân tán ra trên vạt cỏ giống như bãi hành hình này, cố gắng thu thập những manh mối có thể tìm ra được, chốc lát sau đã tập trung lại trong mưa.

Đội ngũ chậm rãi đi qua những thi thể ở phía trước, một khắc sau, những người cầm đầu dừng lại ở đó, cách đó không xa về phía trước lại có một loạt thi thể bị chém tả tơi nữa, chỉ là những thi thể này được trang bị tốt hơn, trong đó có một thi thể mang áo giáp bị vây vào giữa. Đầu của thi thể này đã bị chém đứt, mấy thanh đao, thương lúc này vẫn còn cắm trên thi thể này, đều là đâm vào những khe hở của áo giáp, máu trên thi thể lúc này e là cũng đã khô rồi.

Thông thường mà nói, trên chiến trường rất khó xuất hiện chuyện đơn thuần là phát tiết như vậy, chỉ là tình cảnh ở trước mắt đủ để thấy rằng lúc trước bên này bị người khác bao vây chém giết điên cuồng đến cỡ nào, những tướng lĩnh này chắc chắn đều có võ nghệ không tồi, nhưng dưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể để mặc cho những kẻ điên cuồng kia chém tới chết, cắt mất đầu.

Tướng lĩnh áo đen liếc mắt nhìn, nghiêng đầu quan sát.

"Diêu Nghĩa."

Tiếng lẩm bẩm khe khẽ vang lên trong bão tố, gã nhìn về phía nam, lại lẩm bẩm một mình:

"Quá nhanh..."

Không lâu sau đó, vị tướng áo đen tập trung bộ hạ lại trong mưa, sau khi sắp xếp xong thì phất tay một cái, nhánh quân chưa tới hai trăm người này chia làm hai đội, theo hai hướng bắc, nam chạy như bay.

Sau buổi trưa ngày hôm ấy, cánh quân thứ nhất do Lục Sao suất lĩnh bị tách ra đầu tiên, trở thành tế phẩm lượt đầu tiên của những quân sĩ Vũ Đức quân điên cuồng kia, đến trước buổi tối hôm đó thì đánh bại Diêu Nghĩa, bản thân Diêu Nghĩa cũng bị giết. Lúc này An Tích Phúc suất lĩnh Hắc Linh vệ mới chạy tới chiến trường, một canh giờ sau, một cánh quân khác dưới trướng Phương Tịch là Tiết Đấu Nam giao binh với Vũ Đức quân, bị đánh tan tác.

Lúc này Vũ Đức quân giống như một đòn hồi mã thương ác liệt đến cực điểm, xuyên thẳng về phía bắc.

o0o

Sau này nhớ lại, trong những màn tính toán từ ngày mùng mười đến ngày mười một tháng bảy phát sinh ở vùng giao giới giữa Hàng Châu với Hồ Châu kia, những người thực sự bị mưu hại có lẽ không chỉ có mấy cánh quân dưới trướng Phương Tịch. Chỉ xét trên mặt ý đồ chiến lược mà nói, bất kể là vứt vàng bạc lại ở trên đường, sử dụng những thám báo tinh nhuệ còn lại để nhiễu loạn tầm nhìn đối phương, hoặc là phát tán một lượng lớn tin đồn, cuối cùng, thực ra là để lừa gạt tầm mắt của đối phương trong thời gian ngắn, mục đích là để tạm thời kéo dài khoảng cách với những cánh quân từ phía nam đuổi tới.

Dường như chính bản thân Ninh Nghị từng nói, một khi để đối phương có thời gian phản ứng thì một đội ngũ người lưu vong lớn như vậy, đồi núi sông ngòi quanh vùng Hàng Châu không thể nào che giấu được sự tra xét của Phương Tịch. Có thể trong lúc nhất thời đạt đến hiệu quả như thế này, không chỉ dựa vào những tính toán mưu mẹo, mà chủ yếu nhất là nhờ đám người Diêu Nghĩa khinh địch, lợi dụng tâm lý của bọn họ mà tính toán, đứng ở đây chờ đợi tình thế, thu được một cơ hội để trở mình.

Bị mưu tính đến mức tổn hại nhiều nhất, chung quy vẫn là bản thân đội ngũ lưu vong và những quân sĩ Vũ Đức quân kia.

Một lần tính toán kéo hết mọi người vào tử địa không có đường lui, lấy sự sống chết ra khống chế, lấy vàng bạc quyền thế ra làm mồi nhử, lại còn dựa vào khuất nhục, thù hận để một đám người như thế không còn khả năng lựa chọn nào khác, mà sau lần đó lại không ngừng lặp lại sự khác biệt giữa bốn ngàn người và một ngàn người. Bài diễn thuyết kia khi mới bắt đầu thì nhìn có vẻ thuyết phục, nhưng đến sau đó, thực sự đã gần như là kích động quần chúng rồi. Đương nhiên, nếu không có cái áp lực là thân đang ở trong tuyệt địa, không thể buông tay kia thì lần này cho dù có kích động cũng chẳng tạo nên được bao nhiêu tác dụng.

Trên thực tế, nếu không phải trên người lúc đó đang mang vết thương rất nặng thì Ninh Nghị nói không chừng còn phải đi cảm tạ Hạ Thất một phen. Lúc đó một mũi tên kia của Ninh Nghị, mới nhìn thì như thể ngang ngược làm bừa, nhưng khi đó cũng khiến cho toàn thể quân đội không còn đường lui nữa, mặt khác, bản thân mấy người Thang Tu Huyền cũng ngầm đồng ý và bảo vệ Ninh Nghị, khiến cho việc giết Hạ Thất và tên thủ hạ của gã gần như thành cuộc tế cờ. Nhiều người có thể sẽ cảm thấy Ninh Nghị lúc đó chỉ là lỗ mãng nhất thời, đánh bậy đánh bạ, nhưng những người khác đều biết sự quả quyết cùng tất cả mọi việc Ninh Nghị làm đều với một khí thế đương nhiên. Đặc biệt là câu "Lải nha lải nhải! Chậm chạp lề mề! Léo nha léo nhéo! Không phải đàn ông!" thậm chí còn quyết định hướng đi về sau của chiến cuộc trong phạm vi nhỏ.

Ngay từ đầu Vũ Đức quân đã là tàn binh rồi, cho dù trong lúc nhất thời kích động lòng nhiệt huyết của mọi người lên mức cao nhất, trong trận chiến đầu tiên đánh nhau với Lục Sao, tác dụng của các tướng lĩnh hầu như không có ý nghĩa gì ở mặt chỉ huy tác chiến, đội ngũ kia gần như hoàn toàn là bị nhiệt huyết và tuyệt vọng thúc đẩy, liều mạng với cánh quân của Lục Sao mà thôi. Dưới tình huống bốn ngàn người đấu với một ngàn người, tâm lý ấy sinh ra sức mạnh phá hủy cực kỳ kinh khủng. Sau khi đại thắng trận này, giết sạch đội quân của Lục Sao, đám người Trần Hưng Đô lúc này mới thực sự khôi phục lại lòng tự tin trong quân đội, thành lập lực lượng lãnh đạo.

Sau đó tiến lên phía bắc tập kích bất ngờ, chém giết quân của Diêu Nghĩa, tuy rằng toàn bộ quá trình cũng rất dễ dàng, nhưng mức độ gây thiệt hại đã không còn kinh khủng như lần thứ nhất nữa. Điều này là bởi vì khi đã thoát ra khỏi chỗ nguy hiểm, đã có một bộ phận nhỏ thoáng khôi phục sự tỉnh táo, mà sau nửa ngày đánh liền hai trận chiến, mọi người chìm trong giết chóc và báo thù, chìm trong sự hãnh diện vui vẻ, nhưng thể lực cũng đã tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng, tiếp theo nên làm thế nào, mọi người từng bàn bạc qua một chút, lúc đó có người nhắc đến chuyện này, cho rằng không nên liên tục đánh liền ba trận, bằng không đội ngũ sẽ kiệt sức mà sụp đổ mất, lúc đó liền có người mắng "Lải nha lải nhải! Chậm chạp lề mề! Léo nha léo nhéo! Không phải đàn ông!" Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, trong quân đội hễ ai mà có ý lui, đều bị chế nhạo bằng câu ấy.

Sau này nhớ lại chuyện ấy, nếu không phải lúc đó lựa chọn một ngày đánh liền ba trận, khiến cho An Tích Phúc không thể nào kịp thời điều khiển ba cánh quân còn lại, thì kết quả của trận chiến này, chỉ e vẫn là uổng công vô ích.

Đội Hắc Linh vệ của An Tích Phúc đi về phía nam chạm trán với Trầm Trụ Thành, đội ngũ đi về phía bắc liên lạc với Mễ Tuyền, Tiết Đấu Nam đã bị đánh tan, lúc này đội ngũ mà An Tích Phúc có thể tụ tập cũng chỉ chưa tới ba ngàn, hơn nữa lúc đó còn bị đội Vũ Đức quân vênh váo hung hăng kia chia hai mặt nam bắc, khó có thể hô ứng được.

Lúc đó Vũ Đức quân thực ra cũng đã thành đội quân mệt mỏi, nhưng vừa mới dùng sách lược tiêu diệt từng bộ phận, liên tục thắng liền ba trận, dưới tình huống như vậy, bất kể là An Tích Phúc hay là Lưu Đại Bưu xuất hiện sau đó, cũng không dám để hai cánh quân còn lại chia nhau giáp công hắn, nhưng cũng bởi vì vậy mà mất đi thời cơ tốt nhất đánh bại Vũ Đức quân.

Có điều An Tích Phúc cũng không phải hạng xoàng. Sau khi xác nhận Tiết Đấu Nam đã bại, đầu tiên gã để Mễ Tuyền ở phương bắc giữ khoảng cách với Vũ Đức quân, mặt nam thì để Trầm Trụ Thành tiếp tục xuôi nam ở mạn bên kia của bến Thạch Kiều. Đây cũng không phải là để chiến đấu, mà là để đội ngũ của Trầm Trụ Thành trực tiếp vây bắt những người chạy nạn lạc đội ở mặt nam. Bởi vì lúc này Vũ Đức quân tuy rằng tiến quân thần tốc, nhưng những người chạy nạn theo sau lại không thể nhanh được như vậy, dĩ nhiên là theo bến Thạch Kiều xuôi nam, gã liền nắm lấy nhược điểm này, tàn nhẫn cắn tới.

Sau lần đó Vũ Đức quân dốc hết tốc lực quay lại, nhờ vào hơn một ngàn hộ viện, võ sư còn lưu lại trong nơi đóng quân, An Tích Phúc, Trầm Trụ Thành cũng không dám tùy tiện tập kích doanh trại. Sau lần này, An Tích Phúc thống lĩnh hai đội quân của Trầm Trụ Thành và Mễ Tuyền, đồng thời thu thập tàn binh, đồng thời thông báo cho Thanh Phong trại và trấn Tiểu Lạc bên kia cùng phối hợp, bắt đầu tỉa dần đội ngũ lưu vong kia, mà Vũ Đức quân cũng nhờ mấy trận chiến kia luyện thành sự hung hãn, chiếm cứ mảnh đồi núi phía nam Hồ Châu này, tạm thời không ai làm gì được ai. Đội ngũ lưu vong sau khi thoát khỏi cuộc chiến, bắt đầu thẳng một đường lên phía bắc.

Mà lúc này An Tích Phúc đã nắm được nhược điểm của Vũ Đức quân là phải bảo vệ đoàn người chạy nạn kia, thẳng đường quấy nhiễu, chặn đánh, gây hấn, không cho ngơi nghỉ lúc nào. Năng lực chỉ huy của đám người Trần Hưng Đô không phải là không có, nhưng bản lĩnh về mặt chiến lược và chiến thuật chung quy vẫn không đủ, hi vọng trước giờ của bọn họ là Ninh Nghị thì lúc này đã rơi vào hôn mê, dọc đường có tỉnh lại một lần nhưng vẫn không thể suy nghĩ được gì cả, cho nên đội ngũ nhất thời cũng chỉ có thể thận trọng chống cự, đến ngày mười lăm tháng bảy thì đến Phúc Châu, nhận được sự chào đón long trọng như những bậc anh hùng.

Riêng người có công lớn nhất là Ninh Nghị, trong lúc hỗn loạn khi An Tích Phúc tập kích doanh trại vào đêm mười ba tháng bảy, được một đội binh lính tinh nhuệ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, bởi vậy cũng thu hút càng nhiều kẻ địch, cuối cùng bị tách khỏi đoàn người trong màn khói lửa mịt mù đêm đó, không biết tung tích...

Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, hắn không xuất hiện lại trước mặt mọi người. Đối với đội tàn binh của Vũ Đức quân, sau khi được tuyên truyền khen thưởng rất hậu thì cái tên Ninh Lập Hằng kia hoa quỳnh mới nở, trong một thời gian dài phủ trước mắt mọi người. Nhưng sau khi Đồng Quán Đồng đạo phu đến Giang Nam, liền nhanh chóng bị một lượng lớn chiến báo và chiến tích che lấp, biến mất ở trong trí nhớ của phần lớn mọi người, chỉ có một bộ phận nhỏ, vẫn nhớ tới tên hắn, đồng thời vẫn đang âm thầm tìm kiếm tung tích của hắn sau lần ấy...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK