Đèn đuốc nhẹ lay động, tiệc rượu không lấy gì làm thịnh soạn đã đến lúc tàn, thấy dầu cải trong đĩa đèn đã cạn, tiểu Thiền lại châm thêm một ít, khều bấc đèn cho ánh đèn bừng sáng trở lại.
Tuy rằng tuổi của hai người trong bữa tiệc cách biệt gần gấp đôi, nhưng trò chuyện một hồi vẫn rất tâm đầu ý hợp. Tần Thiệu Hòa không phải kiểu hủ nho, rất nhiều chuyện có kiến giải không thua gì cha mình, sau khi hắn nói cảm ơn xong, liền nói đến những chuyện liên quan đến việc cứu giúp nạn dân thiên tai năm vừa rồi. Hắn cơ bản là dựa trên tập sách nhỏ về phương lược cứu trợ thiên tai của Ninh Nghị, nhưng những biến hóa thay đổi bên trong, Tần Thiệu Hòa lại theo cái nhìn của bản thân mà xử lý, lần này trở về bèn thảo luận chi tiết tỉ mỉ những nghi vấn nảy sinh xung quanh vấn đề này.
Thái độ của hắn rất chân thành, không chút giả tạo, có điều Ninh Nghị viết tập sách ấy chủ yếu dựa trên những chính sách cứu trợ thiên tai ngày trước kết hợp với kinh nghiệm quản lý lâu năm, bây giờ có thêm kinh nghiệm thực tiễn của Tần Thiệu Hòa, về mặt áp dụng thực tế thì còn hiểu rõ hơn Ninh Nghị nhiều, bèn lấy kinh nghiệm của bản thân để trao đổi với đối phương, lại hỏi thêm đôi điều về tình hình thiên tai lúc đó. Những chuyện này cũng coi như là chính sự.
Ngoài chính sự ra thì hai người cũng hói huyên thuyên vài chuyện trên trời dưới đất, mấy ngày gần đây trở về Giang Ninh, Tần Thiệu Hòa cũng nghe được ít tin tức, lúc đang chuyện trò lại cười nói:
"Từ lâu đã nghe tiếng Lập Hằng tài hoa vô song, lần này về Giang Ninh lại nghe nói Lý Sư Sư của Phàn lâu đến Giang Ninh, Lập Hằng có lòng ủng hộ bên phía Giang Ninh, sẽ làm thêm tác phẩm mới. Có chuyện này không?"
"Cũng có người đến nhờ vả, giao tình tuy không sâu lắm nhưng cũng không tiện từ chối, có điều người tài hoa phong lưu ở Giang Ninh không thiếu, chẳng đến phiên tôi bêu xấu đâu. Nghe nói cô Lý Sư Sư kia mỹ lệ vô song, chuyện đắc tội mỹ nữ vốn không có điểm nào tốt cả..."
Lúc trước hắn cũng nói câu này với Bộc Dương Dật, bây giờ Tần Thiệu Hòa nghe mấy câu này lại phì cười, bảo:
"Lại nói đùa rồi, có điều nếu Lập Hằng thật sự có hứng thú với Lý Sư Sư thì hôm nào đó đi gặp nàng một lần."
"Tần huynh quen à?"
"Không phải, lâu lắm rồi tôi không về Biện Kinh, có một lần về thì cũng vội vội vàng vàng, còn không biết hoa khôi hiện tại của Biện Kinh mặt mũi ra sao nữa kia, nhưng Lý má má của Phàn lâu thì tôi có quen, nếu như bà ấy cũng đến thì việc gặp Lý Sư Sư không thành vấn đề..."
Ninh Nghị gật gù:
"Hóa ra Tần huynh thân thiết với Lý má má kia, tuổi tác hai người chắc cũng xấp xỉ..."
Tần Thiệu Hòa đang uống rượu, vốn đang cố giữ dáng vẻ nghiêm túc đoan chính, lúc này suýt chút nữa phun cả rượu ra ngoài, ôm bụng cười nửa buổi mới gật gù:
"Hơi mười năm trước bà ấy đúng là mỹ nhân... Trước kia gia phụ làm quan ở Biện Kinh, chắc Lập Hằng cũng biết. Khi đó tôi cũng có qua Phàn lâu mấy lần, nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì Tần nhị ca của cậu. Năm đó lão nhị tung hoành Biện Kinh, trêu hoa ghẹo nguyệt số một ở Biện Kinh, nó thường đến Phàn lâu cổ vũ, tôi thì đi lôi cổ nó về, lần nào về cũng bị đánh chửi một trận nên thân, cũng bởi lý do này nên tôi mới quen biết với Lý má má, vẫn còn có chút mặt mũi... À, nghe nói Lập Hằng có hứng thú với võ nghệ hả?"
"Sao?"
"Lúc đó Thiệu Khiêm cũng vậy, ưa nghĩa hiệp thích võ công, thường xuyên giao lưu bàn luận với mấy võ sư, hiệp khách, lần nào về cũng bị thương khắp người, sau đó dấn thân vào nghiệp binh cũng bởi lý do này."
"Chưa nghe Tần lão kể chuyện này bao giờ nha."
"Cũng chẳng giỏi võ nghệ lắm đâu, chỉ có sức khỏe mà thôi, bây giờ không biết thế nào rồi. Tôi chỉ biết là mấy năm nay vẫn có lập ít quân công, thăng tiến khá nhanh, có điều việc này không liên quan đến võ nghệ bản thân, mấy năm qua lúc về nhà nó đều không kể chuyện này, chủ yếu là sợ gia mẫu lo lắng. Nó đóng quân ở Tứ Châu, đáng lẽ biết tin sớm hơn tôi mới đúng, chẳng biết bị chuyện gì giữ chân mà đến hôm nay vẫn chưa về tới. Đến lúc đó chắc chắn Lập Hằng và nó sẽ nhanh thân với nhau lắm đấy."
Tán gẫu vài câu về Tần Thiệu Khiêm, đợi đến lúc tiểu Thiền ra ngoài thêm nước trà, Tần Thiệu Hòa mới nhỏ giọng hỏi Ninh Nghị:
"Lập Hằng cảm thấy thế nào về vụ ám sát này và những chuyện sau đó?"
Ninh Nghị liếc mắt nhìn hắn, chén rượu vừa đưa lên hơi ngừng lại, nói:
"Tần huynh trở về chủ yếu là điều tra chuyện này phải không?"
"Lập Hằng quả nhiên là lợi hại, mấy ngày trước nói với gia phụ, người từng nói rằng có một số việc nhất định Lập Hằng đoán được..."
"Thực ra cũng chẳng đoán được nhiều, đơn giản là Tần lão cố ý thả người ám sát trốn thoát mà thôi."
Tần Thiệu Hòa nhìn hắn thật lâu rồi mới gật gù, thở dài đáp:
"Thực ra cũng không hẳn là cố ý, do Khang thế thúc bên kia cố ý lộ sơ hở, vốn chỉ muốn dụ rắn khỏi hang thôi, ai dè rắn to quá, rách lưới, để bọn chúng cướp người đi mất. Phụ thân... lúc trước đại khái là cũng có nghĩ đến rồi, nhưng thực sự thì vẫn khá thất vọng. Kỳ thực ở Giang Ninh này ảnh hưởng của Khang thế thúc rất lớn, nhưng sợ là ngay cả phủ Phò mã cũng chưa chắc sạch sẽ. (Ý nói không có nội gián).
"Vũ, Liêu thông thương gần trăm năm, lợi ích gắn bó chặt chẽ, ngay cả Tô gia mà tôi đang ở này, quanh co vòng vèo mãi mới giao dịch được với người Liêu. Đây không phải là chuyện lỗi của ai, chẳng cần nhìn cũng hiểu, mà nhìn rồi thì càng không nên thấy kỳ lạ."
"Chốt lại thì cũng hơi đau lòng tí xíu."
Hai người nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng thực tế là đang nói đến chuyện sau vụ ám sát. Vốn dĩ Giang Ninh là đất của Vũ triều, Khang Hiền lại là bàn tay đang thao túng phía sau hậu trường, đâu có dễ dàng bị đối phương nắm bắt như vậy, phòng vệ chặt chẽ tránh việc người bị thương bị cướp đi. Nguyên bản Khang Hiền muốn xem thử còn sót kẻ nào đứng sau hay không nên cố ý thả lỏng phòng bị một chút, chẳng ngờ mồi câu thả xuống bị ăn mất, xem thái độ Tần Thiệu Hòa thì sau lưng nhất định có lực lượng thân cận nước Liêu thao túng, hơn nữa đường dây lợi ích này sợ là còn dính tới rất nhiều người, cho nên hiện tại Khang Hiền bên kia vẫn chưa thể động thủ.
Lúc này tiểu Thiền đã quay lại, hai người chạm cốc một cái rồi đổi đề tài khác. Có điều, thái độ của Tần Thiệu Hòa với Ninh Nghị hơi khác trước một chút. Vốn dĩ hắn cũng biết Ninh Nghị không phải tầm thường, mặc dù đã được ví dụ, lại nghe phụ thân nói rất nhiều rồi, nhưng vẫn không phải chính mắt nhìn thấy, bây giờ đối thoại vài câu, vị Tri châu trung niên này mới thực sự thừa nhận đối với Ninh Nghị ngồi trước mặt.
Thành Giang Ninh về đêm chìm trong ánh đèn mờ ảo, cách đó mấy trăm dặm, phía bắc sông Hoài, trong dãy núi phía nam Từ Châu, có một số chuyện đang phát sinh.
Hoang sơn dã lĩnh, không một dấu chân người, phóng hết tầm mắt đều chỉ thấy rừng cây tối đen bao phủ, trăng bạc luồn qua những tán cây dày đổ xuống thứ ánh sáng âm u mờ mịt, trong rừng cây thấp thoáng có ánh lửa cháy, trong một tòa miếu sơn thần đổ nát.
Bốn người lữ khách đang nghỉ chân trong miếu.
Đó là bốn người đàn ông, trong đó có ba người thân hình to cao, một thì cao gầy, một người chột một mắt, trên đầu còn quấn băng vải, thân hình khôi vĩ, còn một người thậm chí cao hơn cả người thứ hai, da dẻ sưởi nắng quá nhiều mà ngăm đen lại, trên mặt có năm sáu vết đao chém, kéo thẳng xuống thân, trên trán đeo một chiếc vòng sắt, trông như đầu đà (1) có tóc vậy, chỉ là mái tóc vừa rối vừa xù, y ngồi xổm ở đó, trông như cự thú tiềm phục, ai cũng có thể cảm nhận được khí tức hung bạo trên thân thể người này.
Được ba người này mang theo là một nam tử trên người chằng chịt băng vải, gã bị thương chưa lành, nằm trên ổ rơm trong một góc miếu đổ nát, nhìn ánh lửa đến xuất thần. Trên đống lửa ấy, một nồi cháo sắp chín.
Đây chính là những người tham gia vụ ám sát ở Giang Ninh dạo trước, người đàn ông cao lớn hung tợn mặt đầy sẹo kia là người mới tham dự vụ cướp ngục sau đó. Tuy rằng lúc đó chạy thoát khỏi đất Giang Ninh nhưng dọc theo con đường này, Khang Hiền vẫn có thể âm thầm huy động lực lượng không nhỏ. Sau lần đó lại có mấy vụ mai phục chặn giết giữa đường, may nhờ cự hán kia võ nghệ cao cường, mấy người còn lại ứng biến cũng nhanh nên mới có thể trốn đến nơi này, đến giờ đã mấy ngày liền không bị quấy rầy.
Có điều, một trận công kích nữa lại sắp diễn ra.
Bốn ánh mắt từ trong khu rừng tối tăm u ám đang nhìn sang phía miếu sơn thần.
"...Tin tức thu được không hề sai, xuất thân từ quân đội phía Bắc, trên người có thương tích nhưng không nặng, không ảnh hưởng đến sức chiến đấu, đại hán chột mắt kia khá dễ đối phó, gã cao gầy thì còn toàn lực... Hai người này không đáng ngại, phía bên kia đống lửa kìa, khí thế trầm ổn như núi cao vực sâu, ánh lửa lay động theo nhịp hô hấp của y, tên này đã từng luyện võ công nội gia thượng thừa, kinh nghiệm giết chóc lâu năm, khó đụng vào lắm."
Rừng đêm yên lặng như tờ, tình cờ có tiếng chim nhỏ từ đâu vọng lại, thêm tiếng động vật không rõ tên di chuyển sàn sạt, nhuộm màu an tĩnh của đêm càng thêm sâu.
"...Ài, ai bảo bọn chúng dám đến Giang Ninh giết cha già của ta... Ta cũng rất khó đụng vào đấy..."
"Muốn thử không?"
"...Thù cha... còn phải chờ nữa sao?"
Tiếng gió từ rừng sâu thổi lại làm ánh lửa xao động, cự hán mang đại đao có răng cưa ở bên đống lửa hơi nhỏm dậy, nhìn ra ngoài cửa. Bên ngoài tối đen như mực.
Chỉ chốc lát sau, một thanh âm từ phía bên kia miếu đổ truyền lại, còn có tiếng thú vật rên rỉ. Đại hán mắt chột và hán tử cao gầy nghe xong tiếng động thứ nhất, lập tức cầm binh khí đứng dậy, sau một khắc mới hơi buông lỏng tinh thần, bọn họ biết rõ đó là tiếng tru của sói, trong rừng có sói, rơi vào cạm bẫy.
Bởi vì rơi vào cạm bẫy sẽ khiến cho người ta căng thẳng, cho nên tuy rằng mấy người này đều có kinh nghiệm qua đêm ở nơi hoang vắng, có một câu nói mà mọi người đều nói ra đồng thời, người cao gầy nói:
"Có..."
Khoảnh khắc chữ "sói" sắp ra khỏi miệng, khoảnh khắc ấy không khí đang buông lỏng đột nhiên co rút lại đến mức tận cùng!
"Rào rào" một trận, ánh đao tựa như mang theo cả sấm sét từ ngoài cửa miếng xông tới, đó là một thanh trường đao được người ta dùng toàn lực ném tới, những âm thanh cộng hưởng với nhau, xé rách bầu trời đêm.
"Hú hú..."
"Á..."
"Bịch..."
Tiếng gió hùa theo kích động, trường đao bị cự hán da đen gầm thét phất tay hất ra, giáp cổ tay bằng thép chạm phải lưỡi đao, tia lửa bắn ra tung tóe khắp nơi, ánh đao bay về phía đỉnh miếu, ngay giữa miếu đổ, ngọn lửa bị gió thổi điên cuồng bùng lên, khói bốc đen kịt, một bóng người phảng phất mang theo bụi đường lẫn sức gió xông vào, cự hán da đen quay người lại, tiếng bịch bịch bốp chát vang lên, quang cảnh trong miếu đổ dần tối lại, trên tường in hai bóng người đang điên cuồng đâm vào nhau, người đến nhuệ khí lẫn khí thế đều ở trạng thái đỉnh cao, trong nháy mắt giao thủ cùng cự hán bốn quyền, bức cự hán lùi lại một bước, lúc mấy người còn lại trong miếu đổ phản ứng được thì cự hán kia đã bị đánh một quyền, lộ ra kẽ hở, người vừa xông tới kia thoáng như một thu một phóng, trước người cự hán kia đã nổ tung.
Một thức cương mãnh nhất trong cổ đại Ba Tử quyền - Thiếp Sơn Kháo! (2)
-------------
Chú thích:
(1) Đầu đà: nhà sư đi khất thực, nên bảo giống đầu đà có tóc là thế.
(2) Chú thích thêm của tác giả: trong rất nhiều tài liệu, Ba Tử quyền thường bị coi là một biến thể của Bát Cực quyền, hoặc là tiền thân của Bát Cực quyền. Mà Bát Cực quyền thì bắt nguồn từ triều Thanh. Thế nhưng cũng có vài tư liệu nói rằng hai thứ quyền pháp này không giống nhau, rất khó khảo chứng được nguồn gốc, nếu lấy địa danh mà xác định thì thời Tần có nước Ba Tử, còn vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh thời cổ đại gọi là Ba Châu, dân chúng đều nhanh nhẹn, dũng mãnh thiện chiến, thời kỳ Tần Hán có mô hình võ thuật kiểu này... Ài, nói chung là lão Chuối Tiêu không nghiên cứu nhiều, nhưng vì nghĩ độc giả có thể nghi vấn chỗ này nên mới giải thích sơ sơ mấy câu. Các bạn cũng không cần để ý nhiều, vì lão Chuối Tiêu toàn dùng từ hiện đại, nào là mét, kilomet, đầu củ cải... Thật chẳng có tí hợp lý nào! Cho nên, chỉ cần đọc nội dung chính và xem Ninh Nghị tung hoành là đủ, mấy chi tiết vụn vặt này không cần quan tâm.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK