Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Đây là thơ kiểu gì vậy?"

"Không hợp quy tắc chút nào..."

"Đạo lý rất đơn giản, là Phật kệ (1) à?"

"Phật kệ cũng đâu giống thế..."

Chờ mong quá lớn thường sẽ sinh ra sự thất vọng tương đương. Ninh Nghị viết xuống giấy tám câu thơ kia xong, tiếng bàn tán xôn xao không thể kiềm chế được vang lên từ phía sau, cũng có cả những nơi xa quá không trông thấy được, ngờ vực hỏi người phía trước nội dung ra sao. Kỳ thực câu từ, ý nghĩa đều rất đơn giản, đặt ở thời đại này mà không dùng điển tích điển cố gì cao thâm, chẳng thèm làm ra vẻ huyền bí, ai đọc vào cũng hiểu cả, bi kịch còn ở chỗ nó thậm chí không gieo vần, mọi người nhìn xong đều đổi sắc mặt, nhất thời không biết phải giải nghĩa tám câu này thế nào cho thỏa đáng.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai đưa ra câu hỏi nào. Dù sao đây cũng là thứ mà Ninh Nghị viết ra, nhìn không buồn cười như vè mà có vẻ gần giống Phật kệ hơn, phát biểu về một đạo lý rất hay. Nhưng đương nhiên nó cũng chẳng phải Phật kệ. Phải mất một lúc lâu sau, Liễu Thanh Địch mới nhìn Ninh Nghị, cau mày hỏi:

"Đây chính là... thứ mà... Ninh huynh viết ra à?"

Ninh Nghị cúi đầu nhìn tám câu thơ kia, thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn sang phía Liễu Thanh Địch, cười nói:

"Liễu huynh hình như cảm thấy... mấy câu này không phải là thơ?"

"Xem chừng cũng thông tục dễ hiểu, nhưng mấy câu này của Ninh huynh viết không vần không điệu gì cả, đương nhiên không thể gọi là thơ được. Văn hội hôm nay chính là..."

"Chậc." Liễu Thanh Địch còn chưa nói xong, Ninh Nghị đã nhún vai cười to. "Không thể gọi là thơ được thì thôi."

"Vậy... gọi là gì bây giờ?"

"Thơ cũng được mà từ cũng xong, nói chung được viết trên giấy là bốn mươi chữ này, bây giờ tại hạ dạy học trong trường tư thục, đám học trò kia cho dù viết thế nào đi nữa, gieo vần hay không gieo vần thì cuối cùng vẫn tính là tác phẩm của tụi nhỏ, Liễu huynh cứ coi như đây là một bài thơ rách không gieo vần đi, ha ha..."

Những lời này của Ninh Nghị tuy có hơi vô lại nhưng thời gian ngắn mọi người vẫn không tìm ra được lý do gì cho xác đáng để mà phê phán hắn cả. Ở đây chẳng phải khoa cử, cũng không phải so tài, không phân định thắng thua cao thấp, nếu như hắn có thể viết một tác phẩm xuất sắc xứng đáng lưu truyền thì hẳn là mọi người sẽ rất thán phục, nhưng lúc này hắn lại tùy tiện viết mấy câu này, còn nói năng tùy tiện, nhất thời không thể bảo hắn có gì đáng hổ thẹn cả. Cho dù là đại văn hào thì chẳng phải lúc nào mở miệng cũng nói được danh ngôn, đang chơi giữa một đám bằng hữu, chỉ đùa một chút, viết hai ba câu vè cho vui cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng.

Lúc trước bầu không khí còn nhẹ nhàng thoải mái, Liễu Thanh Địch không hạ được một nước cờ hay, bây giờ cau mày cũng chẳng biết phải nói gì nữa, đám người Tào Quan cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi:

"Bài thơ này của Ninh huynh không biết nên giảng nghĩa ra sao đây?"

Ninh Nghị cười lớn, đáp:

"Ta chỉ tùy ý viết ra, mọi người cũng cứ tùy ý hiểu theo ý mình là được."

Lý Sư Sư đứng một bên nhìn mấy câu thơ ấy, cũng cau mày nghĩ đến chuyện này, sắc mặt thoáng đỏ hồng, biểu hiện không giống như đang thẹn thùng, nàng quay sang nhìn Ninh Nghị, ánh mắt có vẻ hoài nghi, sau đó cúi đầu, người bên ngoài không thể nhìn thấu ý nghĩ của nàng. Chu Bang Ngạn, Phương Văn Dương và Đường Duy Duyên đứng bên cạnh thì lại đang xì xầm bàn tán, vẻ mặt chừng rất quái lạ, khi thì cau mày, lúc thì tỏ ra mỉa mai châm chọc.

Đám người Lý Sư Sư từ kinh thành tới đây, cũng chẳng biết gì về Ninh Nghị, bây giờ coi như là lần đầu tiên hiểu được người này, dù sao thì không phải lúc nào cũng có thể thấy người ta viết được tác phẩm tuyệt thế, tâm tình thực ra vẫn đang rất bình tĩnh. Đám Tào Quan, Liễu Thanh Địch thì hiểu Ninh Nghị nhiều hơn chút chút, nhưng có lòng lo sợ được mất nên chỉ càng vui thích hơn đối với thành tựu lần này của Ninh Nghị. Trong đám người hỗn loạn ấy, Khởi Lan khá yêu thích thơ từ của Ninh Nghị, cũng nghe qua rất nhiều chuyện về Ninh Nghị nên lúc này khó tránh cảm giác thất vọng, Bộc Dương Dật cũng vừa đến gần, nhìn bài thơ vừa làm kia, thoáng suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười. Khởi Lan liền quay đầu nhìn gã, hỏi:

"Công tử cười gì vậy?"

"Nàng cảm thấy bài thơ kia thế nào?"

"Ờ... Hạ bút thành văn, đơn giản dễ hiểu, không tính là vè, có thể coi là thơ cũng được, nhưng tiếc là không gieo vần, sau khi xem xong lại khiến người ta cảm thấy rất có ý nghĩa... Ninh công tử không câu nệ tiểu tiết, đại khái là đột nhiên sinh lòng đùa giỡn, mà cũng chỉ có tính tình phong lưu ngang ngạnh cỡ này mới có thể viết được bài từ cấp độ kinh tài tuyệt diễm như Thanh ngọc án chứ."

Bộc Dương Dật nhìn nàng, đợi nàng nói xong mới lại cười thành tiếng, thấp giọng nói:

"Quả không hổ danh là Thập Bộ Nhất Toán, hắn làm việc đơn giản gọn gàng như thế, nếu như hắn mà làm đối thủ của ta thì quả thực đáng sợ đấy."

"Hả? Sao công tử lại nghĩ đến chuyện kinh doanh rồi?"

"Đất trăm ngàn cỏ dại, cầu chi mãi mây hồng, đây người tựa mây hồng, không gặp sao biết có... Mấy ngày trước ta từng đến nhờ cậy hắn làm thơ cho nàng, tiếc là hắn có quen biết với Lý Sư Sư cho nên lần này không tiện cầu xin hắn giúp, chẳng thể làm gì khác hơn là quên đi. Bây giờ hắn đương nhiên cũng không tiện giúp đỡ Lý Sư Sư, chắc vừa rồi mọi người ép nhiều quá, từ chối hoài cũng không được. Hắn viết thứ thơ này xem như không giúp cho bên nào cả, hơn nữa việc hạ bút thành văn cũng không tăng thêm bao nhiêu ảnh hưởng cho danh tiếng của hắn cả. Mà quan trọng nhất, Khởi Lan nói xem bài thơ này nên hiểu thế nào đây?"

"Nên giải thích thế nào, ôi..." Khởi Lan nghĩ một hồi lâu. "Lúc nãy mọi người bảo Ninh công tử viết bài thơ này cho Lý cô nương, bài thơ này..."

"Không hiểu được, mà hiểu thế nào cũng được." Bộc Dương Dật nhẹ giọng giải thích. "Những người này quẩn quanh Lý cô nương, nếu là Lý cô nương thì cách lý giải tốt nhất, rất đơn giản, từ câu cuối 'Đây người tựa cầu vồng, không gặp sao biết có' mà nói, ý của nó là cho đến tận lúc gặp được Sư Sư cô nương thì mới biết được rằng trong ngàn vạn đóa hoa ở trên trần thế thật sự có người rực rỡ mỹ lệ như cầu vồng. Nhưng nếu ở trong lòng người khác, nàng xem đám Chu Bang Ngạn vây quanh Sư Sư cô nương, chạy theo một đường từ kinh thành tới đây, thì họ sẽ nghĩ đến câu 'đất trăm ngàn hoa dại, cầu chi mãi mây hồng'... Lúc nãy nghe nói quan hệ của y với Lý cô nương không tệ chút nào, những người thân thiết ấy có mấy người không thích nàng chứ, bài thơ này vừa bao dung lại vừa khuyên nhủ, trong lòng bọn họ đang cảm thấy đố kỵ, hai câu kia vừa khéo chọc trúng tim đen bọn họ, không trật đi đâu được."

"Nói như vậy thì Ninh công tử..."

"Thuận cảnh, thuận tình, ai nhìn vào mấy câu thơ ấy cũng đều có cảm nghĩ riêng của mình, không dương danh nhưng lại vừa khéo, thậm chí Nguyên cô nương đi cùng hắn cũng sẽ không ghen vì chuyện này. Bị dồn ép chỉ trong khoảnh khắc mà đã nghĩ ra phương thức ứng đối như vậy, còn viết được thứ thơ không mặn không nhạt này, quả nhiên rất đáng khâm phục."

Khởi Lan lại nhăn trán suy nghĩ,

"Bộc Dương công tử ở trên thương trường lâu, gặp chuyện gì cũng đều nghĩ theo hướng đó cả, thiếp thân vẫn cảm thấy Ninh công tử chỉ là một văn sĩ lịch thiệp tao nhã nhưng không câu nệ tiểu tiết thôi.

Bộc Dương Dật cười ha ha, cũng không để tâm.

Bài thơ này giống một chiêu Thái cực quyền tinh vi vậy, thoạt nhìn thì lộn xộn lung tung nhưng lại không để người khác cắn trúng miếng nào cả, dù sao bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu đạp thanh, mọi người đang cười nói vui vẻ sôi nổi, rất khó xảy ra trường hợp có người nào đó lập tức nhảy ra giương cung bạt kiếm khiêu khích. Mọi người cười nói vài câu về bài thơ này rồi lại dời sự chú ý lên những tác phẩm khác, có ý kiến gì cũng tạm thời giữ ở trong lòng.

Sau vụ đó mọi người tiếp tục cười nói vui vẻ, đến khi có người đề nghị lấy Kim Lăng làm chủ đề viết thơ thì Trần Lạc Nguyên bèn đưa ra một bức tranh gốc với bút tích của Ngô Đạo Tử đời Đường làm phần thưởng, bầu không khí liền sôi động hẳn lên, trong lúc đó lại có thêm mấy màn biểu diễn. Đợi đến lúc đám Khởi Lan nhớ đến tìm Ninh Nghị thì Ninh Nghị và hai người Nhiếp, Nguyên đã không còn thấy đâu nữa...

o0o

"Ôi, có suối nước nóng thật này!"

Có tiếng reo vui mừng vang lên trong rừng cây, sau đó là tiếng ré nước vọng lại, một dòng suối từ khoảng hở giữa rừng chảy dài xuống dưới, kéo qua một vùng đất trống, tạo thành một con suối nước nóng không lớn. Nước từ trên cao chảy xuống, đến đây thì nhiệt độ không còn nóng lắm, xuống chút nữa, vì nước chảy không xiết, lại giao với một con suối khác nên cũng lạnh đi nhiều, nếu không nhờ Khang Hiền chỉ chỗ thì chắc mọi người không thể nào biết được trên này lại có một chỗ như thế.

Ba người Ninh Nghị, Vân Trúc, Cẩm Nhi xuống suối bắt đầu rửa tay, gió núi thổi qua ngọn cây, vầng dương lên đến giữa trời, tỏa xuống những tia vàng ấm áp.

"Đây người tựa cầu vồng, không gặp sao biết có."

Cẩm Nhi nhớ được hai câu này, hai tay vọc nước suối hết về phía Vân Trúc, cách kha khá xa nàng, Vân Trúc cười né tránh:

"Đừng nghịch mà, ướt quần áo thì biết làm sao hả?"

Cẩm Nhi liền lè lưỡi.

"Chỗ này hay thật đấy!"

Ninh Nghị đứng bên kia cảm thán một câu, sau đó lại nói:

"Ta đi ngó xung quanh một chút."

Cẩm Nhi cũng đã ngồi xuống bên bờ suối, bảo:

"Ta không đi, ta muốn ngồi nghỉ xíu."

Vốn dĩ nàng muốn Vân Trúc tỷ ngồi đây nghỉ với nàng, nhưng trong ba người, Vân Trúc không tỏ thái độ gì, chỉ mỉm cười đi theo hướng Ninh Nghị vừa đi, Cẩm Nhi tức giận vung tay đập nước, nhìn thân ảnh hai người biến mất, chu mỏ nói:

"Cẩu nam nữ! Gian phu dâm phụ!"

Sau đó, nàng lén lút nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai bèn cẩn thận cởi giày, vén ống quần lên, dưới ánh mặt trời lộ ra một đôi chân trần thon nhỏ nõn nà xinh xắn, thả vào nước suối trong veo. Chốc lát, nàng nheo mắt lộ vẻ hưởng thụ, đáng yêu như một chú cún con.

"Lập Hằng rất thích nơi này à?"

Bên kia, Ninh Nghị và Vân Trúc đi qua rừng cây, ánh nắng xuyên qua tán cây in trên mặt đất những đốm vàng lấp lánh, trong rừng u tĩnh, lời nói cũng có vẻ mềm mại hơn.

"Cảm giác rất tuyệt, có suối nước nóng, có rừng cây, muội thấy sao?"

"Muội... thấy cao quá, mùa đông chắc gió lớn lắm."

"Bờ sông cũng vậy mà."

"Hừm, đừng nói là mùa đông, đến trời thu cũng chẳng dám ra ngoài viết lách gì được nữa là, giấy tờ đều bị thổi bay sạch, lần trước ở trên sân thượng luống cuống hết cả tay chân."

Nàng đang nói đến chuyện mùa thu năm ngoái, lúc đó Ninh Nghị cũng có mặt, bờ sông gió lớn, nàng để mấy tờ giấy bên ngoài, kết quả là bị gió thổi bay khắp trời, chật vật mãi, bây giờ kể lại hai người đều không nhịn được phải bật cười. Cứ như vậy đi quanh một vòng, dựa theo ấn tượng đường trở về, Vân Trúc nhìn quần áo Ninh Nghị, bảo:

"Lập Hằng ngồi xuống kia chút đi."

"Hở?"

"Áo quần sứt chỉ kìa."

Đó là chỗ lúc nãy trượt cỏ bị ngã lộn nhào, khi ấy chỉ hở một chút xíu, chẳng hiểu sao bây giờ há một lỗ to đùng rồi. Ninh Nghị nở nụ cười, ngồi xuống tảng đá trước một gốc cây, nơi này ánh sáng khá tốt, mặt trời nhuộm không gian trong một màu vàng ấm áp. Vân Trúc quỳ gối xuống thảm cỏ bên cạnh hắn, lấy một bọc nhỏ trong ngực áo ra, trong bọc có đủ kim chỉ. Ninh Nghị nhìn mấy lần, bảo:

"Nữ giả nam trang mà còn mang theo kim chỉ trên người, chẳng chuyên nghiệp tí nào cả."

"Đâu có." Vân Trúc đáp. "Lúc đi không mang mà, do nãy thấy quần áo huynh bị rách nên mới đi mượn gia đinh của Trần gia đấy."

Nàng nói xong, liếm liếm đầu sợi chỉ mảnh, sau đó cẩn thận xỏ vào lỗ kim, kéo chỉ cho dài. Trong rừng cây chỉ có hai người, bình yên tĩnh lặng, trong ánh mặt trời lung linh ấm áp, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

---------

Chú thích:

(1) Phật kệ: những bài thơ, bài văn ngắn, súc tích, dễ đọc, dễ thuộc, đúc rút lại ý nghĩa chủ chốt và giá trị cốt lõi của kinh Phật.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK