Bàn bạc xong xuôi, từ Tiền gia đi ra, Ninh Nghị lại xách lên xe ngựa hai thùng hỏa dược. Thời đại này cho dù là ở trong quân đội thì thuốc nổ, súng ống kiểu hình ống trúc cũng chưa phải phổ biến, Tiền gia cũng không thể phòng, hai thùng này là vì lần trước khi Ninh Nghị phái người đến hỏi xin hỏa dược, quản sự Tiền gia thấy trong quân có rất nhiều, Ninh Nghị hỏi một hồi, cũng thuận lợi mang đi, hắn dùng để phối chế hỏa dược hỗn hợp còn dư ra một ít vừa khéo mang về chế tiếp.
Lúc này thành Hàng Châu tuy có không ít người của Phương Tịch trà trộn vào, nhưng về cơ bản vẫn nằm dưới sự khống chế của Vũ Đức quân, muốn nói nguy hiểm, cấp bách thì cũng chưa chắc. Theo như lời của Tiền Hi Văn nói thì cũng thấy được, mọi người vẫn còn khá tự tin với thế cục này. Nhưng không thể để hết trứng vào cùng một giỏ được, Ninh Nghị muốn làm không phải là chuyện tính toán việc thủ thành, mà là chuẩn bị cho đầy đủ, phòng ngừa chu đáo, bởi vậy bên Tiền Hi Văn cũng vui vẻ thấy việc thành.
Nếu như tin tức do triều đình chính thức thông báo, yêu cầu mọi người chuẩn bị kỹ càng cho trường hợp thành bị phá, thì khó tránh khỏi gây thêm bàng hoàng lo lắng cho cư dân trong thành, thứ đầu tiên mà những phú hộ thương hào sẽ nghĩ tới khi được thông báo chắc chắc không phải đồng tâm kháng địch mà là làm thế nào mình mới có thể may mắn thoát khỏi đây. Nhưng nếu để cho Ninh Nghị đi đầu làm một phú hộ đi giật dây, thì mọi người liền cảm thấy đây là vì chuyện của chính mình nên bận tâm, dù cho những người mang lòng dạ khác chỉ lo bỏ trốn khẳng định là không ít, nhưng với trình độ xuất lực ấy, cũng mạnh mẽ không kém gì quân đội.
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi với Tiền Hi Văn rồi, trong lòng Ninh Nghị đã thoáng thả lỏng hơn một chút, bắt đầu lái xe trở về. Lúc này thế lửa lan tràn ở bên thành bắc đã bị khống chế, trong sắc trời buổi sáng trong veo, cột khói màu đen theo gió bay lên trong tầm mắt. Dường như lúc trước Tiểu Thiền có nói, trời vừa mưa xong, nếu không phải có người cố ý nổi lửa khắp nơi, thì những phòng ốc, vật liệu gỗ bị mưa to ngâm suốt bốn ngày kia, vốn dĩ không thể tạo ra thanh thế như buổi sáng được.
Trên đường xe ngựa chạy như bay, dù rằng phần lớn dân chúng đều chỉ canh giữ ở khu vực ngõ phố của mình thôi, nhưng lúc này trên đường phố vẫn còn nhiều người qua lại, hoặc là người chạy đến xem tin tức tình báo, hoặc là mang nhà mang người đi hội hợp với người thân, cũng có những người muốn chen về phía hải cảng phía nam để bỏ trốn, mang theo bọc to bọc nhỏ, vẻ mặt đến là thê lương. Trải qua một lúc, bên cửa Tiền Đường phái tây lại nghe tiếng gầm truyền lại.
Cách xa như vậy, tiếng đánh nhau từ bên đó thực ra nghe không được rõ nữa, nhưng lại như tiếng sóng triều nổi lên trong đêm khuya thanh vắng, hoặc như tiếng sấm rền từ phía chân trời xa xôi, âm thanh vẫn chưa vang lên ngay trước mắt, nhưng lại ù ù như cơn mưa xối xả, truyền tới cảm giác nhột ngạt của chém giết và tầng tầng lớp lớp chấn động. Ninh Nghị đánh xe tiến lên, màn chém giết nơi cửa thành xa xa kia vẫn đang kéo dài, càng lúc càng kịch liệt, chưa từng dừng lại.
Sau đó, một luồng khí tức mịt mờ hỗn loạn thực sự cũng bắt đầu hướng về phía hẻm Thái Bình.
Những chuyện phát sinh ở trong thành, màn chém giết như gần mà như xa, vài người bị thương. Ở rất xa, Ninh Nghị cũng nhìn thấy một nhánh đội ngũ vọt qua từ đầu phố đối diện. Tựa hồ là những người hành sự ở thành bắc buổi sáng đang bị tách ra, một nhóm người đã bị quân lính đuổi theo chạy về phía bên này. Bầu không khí chém giết này đã bao phủ lên khắp các khu vực phụ cận, càng tiến lên phía trước, bóng người trên đường lớn càng thưa dần, lúc đi qua một đoạn đường thủy, trong hẻm đối diện nghe vang lên tiếng chém giết la hét, từ bên này nhìn qua, mơ hồ thấy có vài tên giặc cướp nhảy vào một tiểu viện, chém giết người già trẻ con. Tường bao của con phố men theo đường nước chảy này cơ bản đã sập gần hết, nên Ninh Nghị có thể nhìn thấy đại khái.
Ngõ phố như vậy tuy rằng cũng có thanh niên trai tráng tự mình tổ chức phòng thủ giống như hẻm Thái Bình, nhưng được tổ chức vội vàng, những người trẻ tuổi chưa từng thực sự thấy cảnh đổ máu hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn giặc cướp, mới tiến lên đã bị chém một đao, còn lại chỉ có thể tránh né, tiếng khóc, tiếng thét chói tai, trong tiếng chiêng báo động, bảy, tám tên giặc cướp đã lao ra khỏi trong tiểu viện, xông tới đường phố tán loạn bóng người, một hán tử cầm một cây gậy gỗ lớn xông tới đánh, khí thế nhất thời đẩy lùi lũ giặc cướp, nhưng lập tức bị chém mấy đao tiện đứt gậy gỗ, đành phải lùi tới bên mép nước, sau đó bị một tên cướp nửa người nhuốm máu hất văng xuống đất.
Lúc này trong hẻm có người già trẻ con, cũng có thanh niên trai tráng, lại bị khí thế của bảy, tám tên cướp áp đảo hoàn toàn. Có tiếng gào thét, có tiếng kêu khóc, nhưng sau khi một thanh niên muốn xông tới bị ném lăn ra thì nhất thời không người nào có thể lại đây cứu hán tử này. Tên cướp nửa người nhuốm máu kia cầm đao tiến tới gần, nam tử dưới đất liều mạng bò đi, lập tức trên ngực bị chém một đao, rồi thêm một đao nữa, một đao nữa... Một người đàn bà ôm con tựa ở góc tường bên ngoài gào khóc. Nam tử dưới đất vẫn cố sức bò đi, chỉ chốc lát sau máu tươi đã thấm đẫm toàn thân, đến khi bò tới bên mép nước, thì không còn động đậy nữa, tên cướp vừa tàn nhẫn bổ mấy đao ấy vừa đá thi thể xuống nước, vừa chửi bằng giọng địa phương:
"Đến đây, động thủ với ông mày thử xem!"
Lúc này tiếng quân đội chạy tới đang thoáng vang lên, tên cướp nọ thân như tháp sắt, nửa người đỏ tươi, có vẻ cực kỳ dữ tợn. Một tên đồng bạn vỗ vai gọi gã đi, gã xoay người bỏ đi, sau một khắc đột nhiên quay lại, là bởi vì nhìn thấy Ninh Nghị đỗ xe ngựa đứng bên này qan sát, nhìn quanh một chút rồi cầm cái gì đó ném về phía bên này, sau đó đột nhiên vọt tới chỗ thiếu phụ và đứa trẻ đang gào khóc cách đó không xa.
Tên cướp này muốn cướp cái địu trẻ con trong lòng người thiếu phụ kia, thiếu phụ ôm chặt lấy, liều mạng kêu khóc lắc đầu, tên cướp kia chụp được, xé mấy lớp vải trên cái địu ra, sau đó cương đao đột nhiên bổ xuống, gã bổ liền mấy đao, máu chảy đầy đất. Nhìn tình cảnh này, tiếng la tiếng khóc thất thanh trong ngõ hẻm bên kia, Ninh Nghị đứng ở chỗ này nhìn không chớp mắt. Tên cướp kia đi lại mấy bước, bẻ một nửa viên gạch xanh đột nhiên ném qua bên này.
Đây là một con đường nhỏ, chỉ rộng hơn chục mét, người kia ném cũng cực chuẩn, tiếng rít xé gió thẳng vào mặt Ninh Nghị, Ninh Nghị khẽ nghiêng đầu, mảnh gạch xanh to bằng chiếc bánh bao nện cái ầm lên khung cửa một bên xa ngựa, màn xe bằng vải bông rơi xuống, thanh cương đao trong tay tên cướp chỉ chỉ về phía bên này, cười dữ tợn, sau đó xoay người theo đồng bạn rời đi.
Ninh Nghị ở đó thêm vài giây rồi cũng ra roi đánh xe rời đi, nhưng chỉ một khắc sau, lại cau mày thả roi ngựa xuống, tiện tay cầm viên gạch trên xe lên, nhảy xuống khỏi xe ngựa, chạy hai bước, dùng hết sức ném viên gạch xanh trở lại. Lần này tiếng nổ xé gió vang lên, trong nháy mắt bay qua lạch nước, máu tươi bắn ra tung tóe. Tên cướp kia đột nhiên ngẩn ra, gáy của một tên đồng bạn cách xa chừng hai mét bị một mảnh gạch xanh đập văng óc, ngã sấp xuống đấy, viên gạch nhuốm máu rơi xuống phía trước.
Đánh không trúng, Ninh Nghị đứng bên mép nước hít một hơi, hai tay chắp trước mặt xoa xoa. Lúc mấy tên cướp ở phía đối diện nhìn sang, Ninh Nghị nhìn mặt đất xung quanh, thấy đều chỉ là bùn đất và cỏ dại, không có gạch đá nào vừa tay, hắn bèn xoay người nhảy lên xe ngựa, vung roi rời đi. Phía sau nghe vang lên tiếng quát ầm trời, sau đó có người rít gào, đại khái là người kia nổi giận, lại vung đao giết người, Ninh Nghị không quay đầu lại, cũng không đứng xem.
Những phố phường trong thành này cũng không đến nỗi không có năng lực chống cự giống như ngõ hẻm kia, những hộ vệ trong nhà giàu có ít nhiều gì cũng từng thấy máu đổ, hoặc có thêm võ quán, tiêu cục, sức phản kháng cũng lớn hơn nhiều. Nhưng thanh niên trai tráng bình thường, trừ khi lấy đông hiếp yếu ra, bằng không cũng chẳng làm nên trò trống gì. Lần này Phương Tịch phái vào thành đều toàn là hảo thủ tinh nhuệ, giống như thứ giặc cướp giết người đỏ mắt kia, chắc chắn không dừng tay, người trẻ tuổi bình thường dù có học chút võ công ở võ quán nhưng không trải qua chém giết thực sự, e rằng lúc gặp cướp cũng sẽ bị một đao quật ngã.
Lúc này xem ra, sau màn hỗn loạn ở thành bắc buổi sáng kia, những thuộc hạ này của Phương Tịch đều xung phong tới các nơi xung quanh, phân tán rộng khắp trong thành. Vũ Đức quân tuy nói là khống chế được thành Hàng Châu, nhưng lực lượng chủ yếu vẫn đặt ở gần khu vực tường thành, còn việc truy bắt bọn giết người trong thành, coi như cũng có phân tán ra, nhưng trong thời gian ngắn không thể nào khống chế toàn cục được, cho nên mới xuất hiện những chuyện như thế này, có điều, hẳn là sẽ không thể kéo dài quá buổi sáng hôm nay được.
Nhưng màn hỗn loạn này cũng đã bao phủ chính mình, trong lúc nhất thời hắn không thể nào tránh né hay quay đầu lại. Để chạy tới hẻm Thái Bình bên kia, Ninh Nghị đã vòng vèo mấy lần rồi, lúc đến chỗ giao lộ, đại khái thấy khoảng hai chục tên quan binh xông tới, truy sát hai tên cướp, loạn đao chém chết bọn chúng ở đầu phố. Cầm đầu đội binh sĩ là một người râu ria rậm rạp bộ dạng nhanh nhẹn, chỉ đao vào Ninh Nghị hỏi:
"Người nào đây?"
Ninh Nghị bèn lấy lệnh bài ra, sau đó lại lấy ra công văn do Tiền gia viết, nói rõ chuyện mình phải quay về hẻm Thái Bình. Gã quan quân râu ria rậm rạp kia truy sát đạo tặc đến thở không ra hơi, trông như hung thần ác sát, nhìn nhìn qua bằng chứng, lại thấy Ninh Nghị mặc trang phục thư sinh, kiểm tra sơ sơ rồi quát:
"Bên này có giặc cướp làm loạn, chúng tôi phải truy nã hung đồ, cậu không thể đánh xe ngựa chạy qua được, đi đường vòng đi! Đi đường vòng!"
Tuy rằng trên xe có hỏa dược, nhưng lúc này Ninh Nghị mang theo bằng chứng có quyền hạn khá cao, lại thêm lệnh bài của Đỗ thống lĩnh nữa, nên quân nhân râu ria rậm rạp kia cũng không thể nói thêm gì nữa.
Những người này làm việc, đều có lý do của riêng mình. Ninh Nghị cũng không đấu đá quyền hạn lung tung, nhất thời cũng chỉ đành đi đường vòng, cứ thế lại quay một vòng, lúc tới ngã ba thì đã thấy bên đường người đã bị giết đỏ cả một vùng, hơn trăm thi thể trải dài trên phố, cũng chẳng biết bên này đánh nhau thế nào, có thi thể quan binh, cũng có thi thể của giặc cướp nữa, trong đó cũng có cả người dân thường bị liên lụy. Chu vi ngõ phố yên tĩnh đầy chết chóc, tiếng chém giết bên cửa Tiền Đường rât xa còn văng vẳng vang đến.
Ninh Nghị quay đầu ngựa, đi theo hướng khác của con đường, từ nhà người giàu có ở một bên có âm thanh vang tới, vù vù ong ong. Lần này địa chấn nhà ấy bị sập cũng không ít, chỉ là tường vây phía dọc đường bên này vẫn còn một đoạn rất dài, vài chỗ có lỗ hổng, nhưng không nhìn thấy tình huống bên trong, lắng nghe một chốc lát thì thấy âm thanh bên trong càng lúc càng lớn, tựa như thể có người đang xông về phía bên này.
Ninh Nghị vừa tăng tốc độ, dường phố phía trước có một chỗ bị sập, tên giặc cướp giết người máu nhuộm toàn thân xông ra giữa phố, ánh mắt dõi về phía Ninh Nghị bên này, Ninh nghị muốn quay đầu xe, vừa nhìn ra phía sau đã thấy đằng sau cũng có mấy người nhảy ra khỏi tường vây, một nam tử cầm roi thép trong tay chỉ sang bên này quát lớn:
"Giết tên kia! Giữ xe lại! Các anh em! Cướp xe của nó, châm lửa thiêu sạch đám quan binh chó chết này đi!"
Trong tiếng quát của người này, những người phía trước con đường đã vọt tới bên này, đi đầu là một người cầm chùy sắt, hung hãn vô cùng. Ninh Nghị lúc này mặc trang phục thư sinh, nhìn trước nhìn sau một lúc, giống như không khống chế được xe ngựa nữa, quẳng xe bỏ chạy, hắn hốt hoảng bò lên, chạy về phía một tường vây bị sập, chạy được mấy chục mét, Ninh Nghị đứng trong căn phòng đã sập giữa khu nhà nhỏ quay đầu nhìn lại, trên con đường phía sau, có một người thân thủ nhanh nhẹn leo lên xe ngựa, cầm lấy dây cương, "Hây" lên một tiếng giật cho ngựa đi, tư thế oai phong.
Ninh Nghị lùi về sau mấy bước, nhíu mày nhìn bên kia, lấy ống tay áo bịt miệng lại.
"Mẹ mày..."
Bên trong màn xe, một ánh lửa cháy đến điểm cuối cùng, có người xốc mành xe lên, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Ầm một tiếng nổ vang, ánh lửa ngợp trời, cuốn hết cả người lẫn ngựa vào trong, mấy người bị nổ văng lên trời, ánh lửa bốc lên, khí lưu bay lượn, thổi y phục Ninh Nghị rối loạn, tứ chi tan tành rơi xuống trước mặt hắn. Mấy giây sau, hắn xoay người bắt đầu chạy đi, trong tai còn nghe văng vẳng có tiếng gọi, có đại hán điên cuồng gầm thét:
"Giết nó, giết nó, giết nó... giết con chó kia..."
Những người chưa bị thương cùng đuổi giết về bên này.
Ầm một tiếng, Ninh Nghị đạp bay một cánh cửa gỗ đã lung lay chực rớt, mảnh gỗ bay tung tóe, hắn rút trong trường bào ra một thanh cương đao, vừa chạy vừa rút dây vải ra, lấy tay và miệng cố định chuôi đao ở trên tay.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK