Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh mặt trời chói chang, thuyền hoa theo sóng nước dập dềnh lên xuống, truyền tới âm thanh ù ù ong ong của những du khách phía xa. Ninh Nghị và Tiểu Thiền đang ngồi tựa mạn thuyền trông ra mặt hồ, trong tầm mắt, có những chiếc thuyền từ xa chạy tới, trên bầu trời bầy chim nhỏ lướt qua.

"Được rồi, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"

Sau khi ngồi xuống, bầu không khí giữa hai người có vẻ hơi trầm mặc. Tiểu Thiền không ngồi thẳng mà nghiêng người ngồi ở mép ghế, kiểu ngồi có hơi gò bó một chút, nếu như là ở nhà khác, nha hoàn sợ sệt ngồi trước mặt chủ nhân chính là bộ dạng này đây, nhưng trước mặt Ninh Nghị, Tiểu Thiền đã bỏ hết mấy thứ tôn kính hình thức ấy từ lâu lắm rồi, đột nhiên nay lại có thái độ như vậy, chứng tỏ trong lòng nàng đang suy nghĩ cân nhắc những chuyện khó quyết định được, nhìn hai ngón tay của nàng vẫn còn siết chặt vào nhau, Ninh Nghị vươn tay tới, nắm lấy bàn tay của nàng trong tay mình, bàn tay trắng trẻo xinh xắn ấy nằm gọn trong bàn tay Ninh Nghị rồi, thoáng run rẩy, nhưng cuối cùng cũng coi như khiến cho Tiểu Thiền bình tĩnh lại.

"Cô... cô gia..."

"Sao hả?"

"Cô gia... có thể đáp ứng với muội một chuyện được không?"

Thiếu nữ hỏi mới rụt rè làm sao, thanh âm dần dần thấp xuống, Ninh Nghị khẽ mỉm cười bảo:

"Muội không cho ta biết là chuyện gì, thì làm sao ta biết mình có làm được hay không."

"Muội, muội muốn đợi cô gia đồng ý với muội đã, sau đó mới nói cho cô gia biết, nếu như... Nếu như cô gia không đồng ý thì cũng đừng nói cho tiểu thư biết, có được hay không ạ..."

"Ồ? Không thể nói với tiểu thư nhà muội cơ à?"

"Cũng không phải vậy..."

Thiền Nhi nhỏ giọng nói rồi lắc lắc cái đầu, một tay nàng được Ninh Nghị nắm, nên cũng cảm thấy một chút an tâm, lúc này suy nghĩ một chút, rồi quyết định mở miệng, sắc mặt dần dần đỏ lên.

"Cô gia, cô gia có thể... bảo với tiểu thư, bảo là... bảo là... tối hôm nay, không, tối ngày mai đi... mà ngày nào đó cũng được... cô gia với tiểu thư... có một đêm không ngủ cùng nhau, không ở một chỗ với tiểu thư có được hay không ạ..."

Nàng nói được những lời này cũng gian nan vô hạn, mang nhiều hàm ý khác, hơn nữa dùng thân phận nha hoàn mà đòi hai vị chủ nhân buổi tối không được ở cùng nhau, hành động này quả thực đã vượt quá bổn phận rất nhiều rồi. Ninh Nghị hơi ngẩn người, Tiểu Thiền cũng ý thức được những lời này còn có ý nghĩa khác, vẻ mặt nhất thời khi đỏ khi trắng, cực kỳ lo lắng, nàng xưa nay lúc nào cũng chỉ thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ đáng yêu, bây giờ thì đủ thứ biểu hiện phức tạp lẫn lộn hết cả vào nhau, tay trái bị Ninh Nghị nắm muốn co rụt lại, muốn rút về nhưng Ninh Nghị nhất quyết nắm thật chặt, nên nàng rút không được, nàng bèn dùng tay phải đẩy ra, đầu cúi xuống, thân thể trên ghế cúi khom xuống, Ninh Nghị đã không còn nhìn thấy sắc mặt của nàng nữa, chỉ cảm thấy da thịt của nàng giống như đang thiêu đốt, không chỉ có lòng bàn tay mà cả cái cổ trắng nõn cũng đã đỏ bừng nóng rẫy.

"Cô gia chỉ cần, chỉ cần... Cô gia chỉ cần ngủ với Tiểu Thiền một đêm là được rồi."

Nàng lấy hết sức nói xong được câu này, trán cũng đã cúi thấp xuống kê trên tay Ninh Nghị, lúc này ở trong bóng tối của mép thuyền, thân thể thiếu nữ bé nhỏ mong mảnh như thể đang cuộn thành một cuộn tròn trước mặt Ninh Nghị. Ninh Nghị suy nghĩ một lúc, sau đó bước sang ngồi bên cạnh, kéo đầu nàng gối trên vai mình, thở dài nói:

"Đợi mấy ngày nữa, cưới xong rồi, không phải là được rồi sao?"

Từ những chiếc thuyền phái xa nhìn lại đây, nếu nhìn kỹ một chút thì cũng có thể nhìn thấy tình huống ở bên này, chỉ có điều Ninh Nghị cũng chẳng để ý gì đến chuyện đó, Tiểu Thiền ở trên vai hắn khe khẽ lắc đầu, đáp:

"Không, có điều chuyện cưới..."

Nói đến đây, nàng hơi dịch ra phía sau một chút, đưa tay lau mắt, thoáng ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói:

"Tiểu Thiền có nghĩ đến rồi, có điều chuyện cưới xin, Tiểu Thiền... Tiểu Thiền với cô gia, sau này cô gia cứ coi Tiểu Thiền như nha đầu thông phòng là được rồi, không cần danh phận gì cả, vậy cũng được mà."

Ninh Nghị nhìn nàng không nói gì, quan niệm của hắn với những người thời đại này rõ ràng là không giống nhau, danh phận, địa vị gì gì đó đều không đáng kể, nhưng đối với những người như Tiểu Thiền thì không thể như vậy được. Xét theo khái niệm thì người ở trong phòng ngủ có thể là nha đầu thông phòng, cũng có thể là thiếp, có nghi thức thì có nhiều danh phận hơn, cho dù thân phận của thiếp cũng chẳng cao, nhưng rất nhiều nha đầu thông phòng phấn đấu theo đuổi, cũng chỉ là để đạt tới danh phận này, đối với các nàng mà nói thì nó mang một số ý nghĩa tượng trưng rất quan trọng.

Mặc dù Ninh Nghị có thể dựa vào ảnh hưởng của chính mình để khiến cho gia đình hòa thuận êm ấm, nhưng đối với những người như Tiểu Thiền, tổng vẫn còn một số thứ không thể biến mất đi được. Thực ra không chỉ là thân phận cơ thiếp, với sự thân thiết giữa Ninh Nghị với Tiểu Thiền thì hai người vốn dĩ sớm có thể làm nhiều thứ hơn nữa rồi, sở dĩ Ninh Nghị không làm tới là bởi vì hắn biết, chí ít đối với Tiểu Thiền mà nói thì những nghi thức kia hẳn là rất có ý nghĩa.

Nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng vẫn xứng đáng có một nghi lễ, nghi lễ ấy có lẽ sẽ rất nhỏ, có lẽ sẽ chỉ có một vài người trong nhà tham dự, nhưng ít ra thì trong nghi lễ ấy, nàng cũng có thể được coi trọng như những người con gái bình thường khác, bái thiên địa, dâng trà, lại có một lần động phòng hoa chúc. Những thứ này đều cực kỳ có ý nghĩa trong cuộc đời nàng, bởi vậy, Ninh Nghị hi vọng nàng có thể trải nghiệm đầy đủ những thứ đó, nhưng lúc này nàng nói chỉ cần một đêm là đủ, tâm sự trong đó ai cũng có thể hiểu được.

Nhất thời hắn không biết nên nói cái gì cho phải, Tiểu Thiền thì đang nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn. Nàng chỉ là một đứa nha hoàn trong nhà, chuyện này không thể nói với tiểu thư được, vì biết Ninh Nghị có địa vị trong nhà cho nên mới cầu xin Ninh Nghị đứng ra nói chuyện như thế. Rất lâu sau nàng lại bổ sung:

"Muội, muội đã nghĩ rất lâu..."

Nàng cố gắng tỉnh táo lại, thấp giọng nói:

"Muội, muội với Quyên Nhi vốn không phải nha hoàn theo tiểu thư, chỉ có Hạnh Nhi tỷ tỷ là đi theo tiểu thư từ đầu thôi, sau đó tiểu thư bảo cần hai người phụ việc, nên muội với Quyên Nhi mới đến chỗ tiểu thư. Bọn muội vẫn luôn là người phụ giúp tiểu thư làm việc, nếu thật sự được cưới vào nhà, thì người trong nhà sẽ có cái nhìn khác, có lẽ sẽ bảo Tiểu Thiền là thiếp, không tiện xuất đầu lộ diện, những chuyện trước kia Tiểu Thiền quản lý giờ cũng không tiện quản nữa, nếu không sẽ bị nói là không an phận. Muội, muội cho dù muốn theo cô gia, nhưng cũng muốn giúp tiểu thư làm việc..."

Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nghị nói:

"Cô gia đừng nghĩ lung tung nhé, muội rất yêu, rất thích cô gia, thế nhưng... Thế nhưng... Tiểu Thiền có thể cố gắng được, vừa hỗ trợ tiểu thư lại vừa có thể hầu hạ cô gia, không sao cả..." Thanh âm của nàng lại thấp xuống, gương mặt khôi phục lại vẻ bình thường. "Ngoài ra, còn có Quyên Nhi và Hạnh Nhi tỷ nữa, bọn muội đều là nha hoàn, nếu như muội đi theo cô gia rồi, vậy thì thân phận sau đó không còn giống nhau nữa, lúc ở chung có lẽ cũng không còn được vui vẻ thoải mái như trước nữa... Muội với Quyên nhi quan hệ rất tốt, cũng coi Hạnh Nhi tỷ như chị gái, không muốn bị xa lánh đâu..."

Nói đến chỗ này thì dũng khí trong lòng nàng cũng đã hết sạch, Ninh Nghị bèn giải thích cho nàng:

"Ta... sẽ không nói lung tung với tiểu thư của muội đâu, nhưng với sự khôn khéo của nàng, nếu như ta làm theo những gì muội bảo, chẳng lẽ nàng không nghĩ ra được đây là chủ ý của muội sao? Chẳng lẽ nàng không biết em nghĩ gì trong đầu hay sao?"

"Dạ?"

"Thử nghĩ một chút đi, sau khi ta nói chuyện này, tiểu thư nhà muội sẽ thế nào hả?"

"Muội chưa nghĩ tới..."

"Có thể nàng sẽ tìm muội giả bộ nổi nóng, nhưng cuối cùng vẫn là một kết quả..." Ninh Nghị mân mê ngắm nghía ngón tay mềm mại của nàng. "Có một số việc là quyết định của thời đại này, có điều đối với ta mà nói, ta thực sự... rất thích muội, không muốn để muội rời xa, Tiểu Thiền..." Hai tay hắn tạo thành hình chữ thập, ôm lấy đôi tay của thiếu nữ. "Chuyện cả đời người, muội là chỉ cần một chuyện nhỏ như thế là đủ rồi sao, có muốn lấy chồng không?"

Đối với nhiều từ ngữ của Ninh Nghị, Tiểu Thiền nghe mà chẳng hiểu gì, có điều lúc này chỉ hơi đỏ mặt, đáp:

"Tiểu Thiền, Tiểu Thiền vốn dĩ là người của cô gia, của tiểu thư mà, có lấy chồng hay không thì đều đều vậy cả... Có điều, muội không muốn làm tiểu thư buồn..."

"Nếu nói như vậy, để ta và tiểu thư của muội xử lý là được, đúng không?"

Không trả lời nửa câu sau của Tiểu Thiền, Ninh Nghị cười đùa, tự hạ quyết định, Tiểu Thiền ngẩn người, sau đó cũng gật gật đầu, lộ ra nụ cười thẹn thùng. Rất nhiều chuyện không chắc chắn có giải pháp hoàn hảo hay không, lúc này Ninh Nghị chỉ là thấy cảm động, chứ chưa chắc đã có ý nghĩ cụ thể, đương nhiên, có một số việc không cần phải giải quyết thực sự, thực ra chỉ cần khiến cho Tiểu Thiền cảm thấy có người để tin cậy là tốt lắm rồi.

Đời trước của hắn cũng từng như vậy, khi tới tột đỉnh quyền lực và giàu sang, muốn tìm một người vợ trong đám tình nhân thật khó khăn, tình một đêm lại càng khác xa so với tình yêu đích thực, tiền tài và quyền lực không mang đến tình cảm chân chính, ngược lại, trong tay càng có nhiều tiền tài danh vọng thì mọi thứ xung quanh sẽ càng méo mó. Trải qua những chuyện như vậy, hắn sẽ càng thêm mong ngóng vào những thứ chất phác ngây thơ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn lý tưởng hóa những thứ như thế.

Tô Đàn Nhi bỗng nhiên dâng trào cảm xúc, Tiểu Thiền thì lại là người ép dạ cầu toàn khiến người ta phải thương cảm, đều có một phần ngây thơ, phiền não nảy sinh giữa hai người vốn là một phần của thời đại này, bây giờ không có quan niệm một vợ một chồng, cho nên thực ra cũng chẳng phải là chuyện quá nghiêm trọng.

Ninh Nghị nhận hết chuyện này về mình, an ủi vài câu, Tiểu Thiền tin tưởng vào Ninh Nghị nên tâm tình cũng thoải mái hẳn lên. Lúc này nhớ lại chuyện vừa nãy năn nỉ Ninh Nghị ngủ với mình một đêm là được, cảm thấy ngượng ngùng, bèn nói mấy câu lung tung chẳng đâu vào đâu như là "Mây trên trời giống như vảy cá, lạ thật cơ" rồi vội vàng chuồn mất. Ninh Nghị vốn định dẫn nàng rời thuyền đi xem đám đại tài tử ngâm thơ, mà lúc này tìm không thấy nàng.

Dây dưa mất một lúc, thực ra những người cần đến hôm nay cơ bản đều đã đông đủ cả. Tiểu Doanh Châu là một hòn đảo dài mà hẹp, lúc này tuy đã là một khu lâm viên trên mặt nước rất đẹp, nhưng vẫn chưa đạt tới quy mô của đời sau, trên đảo cũng không có chỗ cho một số lượng lớn người tụ tập, tuy nói là hội thơ nhưng bởi vì có nhiều người đến nên lúc này mọi người đang đứng đứng ngồi ngồi lố nhố trong rừng thưởng thức cảnh đẹp, có vẻ cũng hơi giống đạp thanh.

Có điều, hội thơ thì đương nhiên phải có, lúc này bên bờ thuyền to thuyền nhỏ hạ neo xếp thành một vùng rộng lớn, hội thơ chân chính sẽ không phải cử hành trên bờ mà là ở trên mấy chiếc thuyền lớn đậu gần bờ.

"Lập Thu vẫn còn nóng quá, hội thơ được tổ chức lần này không phải là hội thơ theo thông lệ, mà là tiền lệ do Nhâm tri phủ Hùng Nhữ Minh mở ra, lúc đó các nơi gặp thiên tai, bên phía Hàng Châu này còn chưa tới mùa thu hoạch, nhưng các loại vật tư đều cạn kiệt... Đương nhiên, tuy nói như vậy nhưng vấn đề thực ra cũng chưa phải lớn lắm. Hùng tri phủ mời rất nhiều người lên đảo này du ngoạn, để các gia đình giàu có quyên góp ít tiền bạc, để các tài tử làm ít thơ, mọi người cùng góp công góp sức, lúc đó mời Tiền công Tiền Hi Văn, Mục công Mục Bá Trường, Thường công Thường Dư An đến để hỗ trợ tăng thanh thế, bây giờ Thường công đã qua đời, nhưng hội thơ ngày Lập Thu thì vẫn được tổ chức, nếu không phải như vậy, chuyện văn nhân tụ hội cũng sẽ không đến mức mời nhiều thương nhân như vậy để tăng thanh thế."

Thời gian còn lại cũng không còn nhiều, đi dạo một lúc ở phía dưới, La Điền cũng lên thuyền hoa, chuẩn bị dẫn thê tử của mình đến nơi hội họp chính thức, thuận miệng giải thích lý do của hội thơ Lập Thu này, Ninh Nghị suy nghĩ một chút, hỏi:

"Sợ là không được hòa hợp lắm đâu nhỉ?"

"Cũng từng có kẻ sĩ thanh cao mượn thơ trào phúng thương nhân nặng mùi tiền, có điều cũng sẽ có người lấy chuyện năm đó ra phản bác. Khi đó ai có tiền thì xuất tiền, góp công góp của rất nhiệt tình, tạo danh tiếng cho mọi người. Hơn nữa những người được mời đi theo cũng ít nhiều có chút bối cảnh thơ văn, như chuyết kinh năm đó cũng là tài nữ có tiếng tăm, ôi... Thực ra bây giờ hội thơ Lập Thu này không còn nặng về công danh lợi lộc như lúc trước nữa, mọi người dạo chơi, làm thơ, đến lúc hoàng hôn thì sẽ có bếp trưởng của Phúc Khánh lâu tỉ mỉ chuẩn bị yến tiệc, ban đêm thì thả đèn hoa xuống hồ, cầu phúc, vẫn rất náo nhiệt..."

La Điền nói xong thì dẫn thê tử rời đi, lúc Quyên Nhi thu dọn hoa quả trà nước trên bàn, Tô Đàn Nhi kéo Ninh Nghị sang một bên nhẹ giọng nói:

"Lúc nãy thấy mắt Thiền Nhi đỏ ửng lên, con bé nói gì với chàng thế?"

Ninh Nghị kể hết yêu cầu của Thiền Nhi cho nàng nghe, Tô Đàn Nhi trầm mặc, dựa đầu vào vai Ninh Nghị, không nói gì.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK