Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Buổi sớm mùa xuân, phong cảnh hữu tình, đâu đó có tiếng tỳ bà dìu dặt vang lên.

Đạp thanh không được coi là một văn hội chính thức, cho nên không có tình trạng mọi người ngồi ngay ngắn chỉnh tề, sau đó người tổ chức đứng trên đài chủ trì, một đám nhà nho ngồi phía trước. Đương nhiên, lúc này trên bãi cỏ cũng có không ít người xếp chỗ ngồi vào, còn ở bên kia bãi cỏ, một cô gái thản nhiên nhảy múa trong ánh mắt chăm chú của mọi người, sau khi nàng múa xong, một đám tài tử sẽ vỗ tay khen hay, mọi người lại nói chuyện, thảo luận về thơ văn.

"...Trần công quả nhiên kiếm được chỗ đẹp, hôm nay trời trong mây trắng, từ đây nhìn ra có thể thu hết thắng cảnh Trường Giang vào trong đáy mắt, theo ta thấy, mọi người thử lấy Trường Giang làm đề mục, làm thử mấy bài thơ để trạng nguyên đánh giá xem thế nào, có được không..."

"Ồ, vậy thì hay quá..."

Muốn duy trì bầu không khí của văn hội trong điều kiện phân tán như vậy thực ra cũng khá đơn giản, ở đây là một đám học trò, rảnh rỗi không có gì làm sẽ viết dăm ba câu, bây giờ tụ tập lại với nhau thì càng khó nén cảm xúc thơ văn. Đương nhiên, phá đề cần đơn giản một chút, vừa mới bắt đầu không cần phải dùng đề mục gì quá lạ, chẳng hạn như lấy đề mục là Trường Giang thì hầu như ai cũng có thể viết ra một hai bài. Vừa nói xong, mọi người đều lớn tiếng khen hay, còn có một mỹ nhân ôm đàn tới cười, nói:

"Tiểu Dư xin được xướng khúc cho Tiết công tử."

Tiết công tử lập tức cảm thấy thể diện được nâng cao, vội vàng chắp bút làm thơ. Làm được bài thơ khá, nếu như mỹ nhân có thể hát thật hay thì bản thân càng thêm vinh dự, trong tiếng cười nói của mọi người, chỉ lát sau đã có tiếng đàn tiếng hát vang lên.

Lúc này trên bãi cỏ mọi người vẫn chưa tập trung hết lại một chỗ, ngoại trừ một nhóm người có thanh thế khá lớn ở bên này thì Lý Sư Sư, Chu Bang Ngạn cũng đang tụ tập cách đó không xa, Trần Lạc Nguyên đang bắt chuyện, cười tủm tìm nhìn sang bên này, nghe thơ từ mà bọn họ xướng lên, còn có những nhóm tụm năm tụm ba đứng trò chuyện tán gẫu khắp nơi, nhưng đa số đều để ý kỹ tình hình bên này.

Tần Thiệu Hòa là nhân vật bự nhất trong đám người hỗn loạn này, hắn là trạng nguyên mà, bị để ý rồi, chẳng thể chạy đâu cho thoát, huống hồ hắn cũng cảm thấy khá hứng thú với học vấn của đám tài tử Giang Ninh này, cho nên không ngại đến đây tham gia náo nhiệt. Nhưng sau khi thỏa mãn nhã hứng giám thưởng thơ từ xong, tình cờ nhìn về một phía, chợt nhớ ra hôm nay đến đây còn chưa kịp lại chào hỏi Ninh Nghị, bây giờ thấy Ninh Nghị và hai cô gái giả trang nam đang ngồi xổm ở một bên bãi cỏ, bèn đi tới gặp mặt.

"Ố, bãi cỏ này hơi dốc nhỉ, sườn dốc đủ dài, xem chừng thoải mái lắm đấy..."

Đây là phía có tầm nhìn thoáng đãng nhất trong bãi cỏ, xa xa có thể thấy được Trường Giang và thành Thạch Đầu, dọc theo ngọn núi đi xuống là một trảng cỏ thật dài, hơi dốc một chút, phải tầm trên bốn mươi lăm độ, tha hồ mà lăn xuống, phía dưới còn có một rừng cây, rậm rạp xanh tươi. Ninh Nghị nghe tiếng người ta ca hát bên kia, biết rằng tiết mục chính còn chưa khai màn nên muốn đến trảng cỏ này nghịch, nhưng mục địch chính vẫn là dẫn Vân Trúc tới đây chơi.

Một gã gia đinh thấy bọn họ men theo lối này đi, vội vàng chạy lại cảnh báo nguy hiểm, Ninh Nghị bèn vẫy tay, bảo gã gia đinh đi kiếm giúp mấy thứ. Sau đó Phò mã Khang Hiền cũng xuất hiện, hỏi:

"Thằng nhóc này lại làm trò gì thế hả?"

"Trần công kiếm được chỗ ngon ghê há, lúc trước lão làm chức gì mà lại có thể mua được cả đỉnh núi đẹp thế này nhỉ?"

Ninh Nghị nhìn quanh, cười hỏi như vậy.

"Trần Lạc Nguyên chỉ làm Tri huyện thôi, sau đó cũng an nhàn lắm, có điều y gây dựng tên tuổi dựa vào học vấn, làm việc thì làng nhàng thôi, làm quan gì chả như nhau."

"Sặc." Ninh Nghị nhỏ giọng. "Làm quan liêm khiết ba năm, về vườn bạc nén cũng dăm bảy hòm."

"Ha ha, thằng nhóc này cứ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không hà, Trần gia là đại địa chủ ở Giang Ninh, Tô gia của cậu tuy giàu nhưng nhà thương nhân cũng chỉ như cây không rễ, sánh không nổi nhà người ta đâu."

Ninh Nghị nhún vai, sau đó hếch cằm về phía bên kia, bảo:

"Tôi chuẩn bị trượt xuống dưới kia."

"Hở?" Khang Hiền ngẩn người.

"Ở giữa có mấy cục đá nhưng không sao cả, tôi chọn được đường ngon rồi, loại hình vận động này không thích hợp với người lớn tuổi đâu, Khang Phò mã à, ngài chỉ có thể đứng nhìn thôi."

"Ha ha..." Khang Hiền cười lớn. "Hồ đồ, cậu cứ hồ đồ hoài vậy hả, hôm nay quần hiền hội tụ, cậu chẳng nghĩ được việc gì phong nhã một chút, lại chơi trò con nít ở đây, tốt xấu gì cậu cũng được người ta gọi là đệ nhất tài tử Giang Ninh, hôm nay còn có cả học trò kinh sư đến đây, không sợ bị người ta cười cho à?"

"Cười cái gì mà cười, đạp thanh mà, tôi tới chơi thôi, nếu ở bờ sông thì tôi còn muốn mang diều thả, mang thịt nướng tới ăn nữa cơ."

"Ở, vậy cũng hay." Khang Hiền ngẫm lại. "Nhưng mà trò này nguy hiểm lắm, nếu các ngươi muốn đi chơi thì ta có thể chỉ chỗ cho mà, đi lên một chút nữa, ở bên kia có suối nước nóng đấy, trò chơi này của cậu nguy hiểm quá, Nhiếp cô nương làm sao có thể trượt xuống với cậu được."

Lão nhân gia nói xong, mặt cười hớn hở, Vân Trúc thì mặt đỏ bừng bừng. Ninh Nghị ngẫm lại thấy cũng hợp lý, chỉ lát sau, gã gia đinh cầm hai tấm ván gỗ và hai thanh sắt đến, Ninh Nghị nhìn thanh sắt mới nhận ra là không dùng được, vật này cứng quá, nếu lỡ chẳng may tuột tay cắm xuống đất, đụng trúng một cái là xuyên qua người luôn, có điều hắn đã chơi trò này không ít lần rồi, nên lập tức quấn ván gỗ vào giày, làm thành xe trượt tuyết.

Hắn loay hoay ở chỗ này, bên kia rất nhiều người không nhịn được phải ngoái đầu nhìn sang bên này, Lý Sư Sư, Khởi Lan, Chu Bang Ngạn, Tào Quan, Liễu Thanh Địch ít nhiều đều chú ý đến tình hình của Ninh Nghị, nhưng phần lớn đều biết trước giờ hắn không hứng thú lắm với mấy chuyện văn thơ này. Cảm giác này quả thực rất kỳ quái, mọi người ở Giang Ninh thực ra khá hy vọng có thể được xem những bài thơ chấn động, nhưng lại không mong Ninh Nghị ra tay, cảm giác này những văn nhân hàng đầu như Tào Quan, Liễu Thanh Địch đều rất hiểu, bất kể là ai đi nữa thì cũng phải thừa nhận, bọn họ e dè trước ba chữ Ninh Lập Hằng.

Bình thường bọn Tào Quan làm khá nhiều thơ từ, có bài hay có bài dở, thỉnh thoảng cũng có lúc xuất thần, đôi khi cũng làm mấy bài thường thường bậc trung, danh tiếng của họ dần dần được lưu truyền qua những cuộc thảo luận lẫn văn hội, đương nhiên nếu bàn về tác phẩm tiêu biểu thì cũng có thể là những bài như thế. Còn Ninh Nghị thường ngày không tham gia văn hội, chỉ cần mấy bài thơ đã nổi danh rồi, giống mình hắn đi một con đường khác vậy, nếu không phải thì không nhận, ba bài thơ của Ninh Nghị căn bản không phải được đem ra thảo luận mà là dìm hàng.

Vô cùng khéo léo, những tác phẩm truyền kỳ được đọc lên, cho dù là Trăng sáng từ bao thuở, Thanh ngọc án hay Định phong ba thì những câu từ này viết ra đều khiến người ta dâng trào cảm xúc, nếu như đem so tài với văn hội thì rõ ràng là "định giang sơn" rồi. Nhưng thơ từ như vậy được viết rồi, người khác viết không nổi, vậy thì làm sao dám đặt bút nữa.

Lúc trước nghe tin Khởi Lan cô nương muốn mời Ninh Nghị làm thơ, đám người Tào Quan thực ra cũng cảm thấy khá cảnh giác, tự nhủ mình rằng nếu mình đạt trạng thái tốt nhất thì chưa chắc trình độ của mình đã chênh lệch quá nhiều so với Ninh Lập hằng, huống hồ chưa chắc lần nào đối phương cũng có thể viết được bài hay. Nhưng lần này đến đây, nhìn bộ dạng không đếm xỉa gì của đối phương, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy tức tối.

Còn đám người Chu Bang Ngạn ở bên kia thì đang thắc mắc không biết Ninh Nghị đang làm gì, nhìn hắn buộc giày lên tấm ván gỗ, sau đó trượt xuống trảng cỏ, nghe tiếng la "Oa oa oa... oa..." vang lại thì mới biết hắn đang chơi trò con nít ngớ ngẩn này, không biết nên cười hay nên khóc.

Một lúc lâu sau Ninh Nghị mới bò lên, hắn ngồi phía trên trảng cỏ, mọi người thấy Khởi Lan ôm đàn bước qua, ngồi xổm xuống nói chuyện với hắn. Sau khi nói xong, Ninh Nghị đại khái là lại có hứng, trượt xuống trảng cỏ lần nữa.

Mọi người nhất thời cảm thấy khá bất đắc dĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu "Á... á..." từ bên kia vọng lại, Khởi Lan ôm đàn đứng trên trảng cỏ thì ra dáng hoảng hốt lắm, hai nam tử mặc trang phục thư sinh bên cạnh đang định leo xuống trảng cỏ xem sao, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó nghe được tiếng hô từ phía dưới vọng lên:

"Không sao, không sao đâu, tấm ván gỗ này không bền lắm..."

Rất nhiều người quan tâm vây lại, Ninh Nghị đang từ dưới bò lên, đại khái là lộn mấy vòng trên trảng cỏ, trường bào hơi nhàu nhò nhưng không bị thương đâu cả, một tấm gỗ dài dưới chân hắn cũng đã gãy mất.

Lúc này mọi người đổ tới cười hỏi hắn có sao không, Trần Lạc Nguyên cũng xuất hiện, biết thân phận của hắn bèn lo lắng sai người dẫn hắn xuống dưới trang để thay áo quần sạch, thực ra áo choàng vẫn còn sạch lắm, nên hắn đành khéo léo từ chối. Lúc này mọi người vốn là đang mời Tần Thiệu Hòa làm thơ, Tần Thiệu Hòa đồng ý viết một bài, lúc này cười nói:

"Nói đến chuyện thơ văn thì ta cũng chẳng phải người giỏi lắm, trong các vị thiếu gì người viết hay hơn ta, ở đâu cũng có, chẳng hạn như Lập Hằng cũng rất giỏi. Chúng ta làm thơ bên kia, cậu ấy lại đi lộn cù mèo ở đây, thiệt là làm xấu hết cả phong cảnh, phải phạt làm ba bài thơ, được không hả?"

Ninh Nghị phủi phủi bụi bám trên y phục, cười đáp:

"Tôi mới té lộn cù mèo xong mà huynh đã muốn tôi làm thơ rồi, thế làm vè có được không?"

Vân Trúc ở bên mắt tinh, thấy y phục của Ninh Nghị bị sút chỉ, trên góc áo hở ra một đoạn, vội kín đáo chỉ cho hắn, Ninh Nghị cau mày che lại. Tần Thiệu Hòa thấy hắn có chuyện thật, bèn cười lớn, buông tha cho hắn. Một lúc sau, chợt có người nói:

"Nghe nói, Lập Hằng là bạn thời thơ ấu của Sư Sư cô nương phải không?"

Lúc nãy vì muốn xem Ninh Nghị có gặp chuyện gì hay không nên mọi người đã tụ tập lại đây hết, mấy người Lý Sư Sư, Chu Bang Ngạn cũng ở trong đám đông, bây giờ cười cười nói nói, lúc có người nói câu này, Sư Sư hơi run rẩy, sau đó mỉm cười nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng hơi nhíu mày, lại nghe có người khác hỏi:

"Có việc này sao?"

Tin tức này thực sự nằm ngoài dự liệu của mọi người, trong đám người có tiếng ồ lên, có khó chịu, có ước ao, có đố kỵ. Thực ra lúc nãy, trong đám học trò Giang Ninh không hẳn là không có ai có cảm tình với Lý Sư Sư, dù sao thì vầng sáng của hoa khôi cũng rất hấp dẫn người khác, Lý Sư Sư vừa ưa nhìn, lại vừa thân thiết, lúc mọi người làm thơ nàng cũng ở cạnh, tuy không tự mình đàn hát nhưng sau khi người khác làm thơ nàng cũng bình luận bằng những lời hay ý đẹp. Những người này ở Giang Ninh phân nửa đều có cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng rồi, nhưng người ta là đệ nhất danh hoa của kinh thành tới, nếu được đối phương ưu ái thì thể diện cũng được nâng lên rất nhiều.

Không có ai thích nghe chuyện cô gái mình thích có quan hệ ngọn nguồn với người khác ra sao, đám người Chu Bang Ngạn lúc này trong lòng cũng hơi khó chịu. Chuyện này thực ra là do Vu Hòa Trung truyền ra ngoài, gã thấy chướng mắt với đám Chu Bang Ngạn, song biết bản lĩnh thơ từ của mình có hạn, lần này lại liên quan đến danh dự của Sư Sư nên gã cũng chẳng muốn đánh tận giết tuyệt, sau khi biết tin tiểu Ninh chính là Ninh Lập Hằng, gã bối rồi một hồi, sau đó lại nảy ra một ý hay.

Không để cho Chu Bang Ngạn khoe khoang vì Sư Sư, chi bằng để Lập Hằng đập tan danh tiếng của bọn kia đi, dù sao mọi người cũng là người quen cũ, gã nghĩ rằng Lập Hằng nhất định sẽ hỗ trợ.

Cho nên mới vừa xuất hiện, Vu Hòa Trung liền hỏi thăm tin tức Ninh Lập Hằng, sau đó giả vờ vô tình nhắc tới chuyện cũ của đối phương và Sư Sư, xào xáo một hồi, biến Ninh, Lý trở thành tiêu điểm của đám đông.

"Lập Hằng..." Lý Sư Sư suy nghĩ một chút rồi cúi đầu cười nói. "Quả đúng là người quen cũ của thiếp thân, ngày trước theo Lý má má đến Giang Ninh học đàn, vừa khéo ở đầu ngõ Tam Liên, mà nhà của Lập Hằng cũng ở trong ngõ Tam Liên, nhờ đó mà quen biết, chỉ là không ngờ tiểu Ninh của ngày xưa bây giờ lại thành Ninh công tử, đến tận hôm nay gặp lại mới biết."

"Thật như thế à? Vậy e là cũng nhiều năm rồi ấy chứ!" Có người hứng thú hỏi lại.

Ninh Nghị gật gù xác nhận:

"Đúng là như vậy..."

Mọi người lại xôn xao hết cả lên, Liễu Thanh Địch đứng trong đám đông, vốn dĩ cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng lúc này hơi nheo mắt nhìn qua, nhìn Lý Sư Sư rồi lại nhìn Nguyên Cẩm Nhi ở một phía khác, nghĩ đến một chuyện, bèn mỉm cười bước ra, nói:

"Bạn bè từ thuở ấu thơ, hai đứa trẻ vô tư. Ngày đó e rằng Lập Hằng không thể ngờ cô bé ấy sẽ trở thành Sư Sư cô nương nổi tiếng kinh sư, mà Sư Sư cô nương khi trước chắc cũng chẳng nghĩ đến việc hôm nay Ninh huynh sẽ vang danh Giang Ninh, trở thành đệ nhất tài tử mà mọi người xưng tụng. Tài hoa và dung mạo của Ninh huynh và Sư Sư cô nương đều thuộc hàng đệ nhất đương thời, như Phật tổ đã nói, chính là duyên phận, theo thiển ý của tại hạ, lúc này hai vị nhất định đang rất xúc động, văn hội hôm nay sẽ thành giai thoại, chi bằng Lập Hằng làm một bài thơ cho Sư Sư cô nương, sau đó Sư Sư cô nương xướng họa, không biết mọi người cảm thấy thế nào?"

Vừa sáng sớm y đã gây sự ầm ĩ với Vân Trúc, Cẩm Nhi, bây giờ thấy tình địch thì đỏ mặt tía tai, lời nói ra chẳng có chút ý tốt nào. Ninh Nghị tựa cười mà như không cười nhìn y, Liễu Thanh Địch cũng trừng mắt không khoan nhượng nhìn sang. Cẩm Nhi ở sau lưng thì bĩu môi đầy khinh bỉ, Liễu Thanh Địch thật quá ngây thơ, nếu như mình thực sự thích Ninh Nghị, thấy tài hoa của hắn có thể nhẹ nhàng thu phục chúng nhân, khiến hoa khôi ái mộ, khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc, nhưng lúc này chỉ sợ Vân Trúc tỷ trong lòng không vui thôi, có điều như vậy cũng hay, mình thừa dịp đó đoạt lấy trái tim Vân Trúc tỷ.

Lúc này nếu như Ninh Nghị thực sự lấy ra một tác phẩm truyền thế để thu phục Sư Sư tại chỗ thì danh tiếng sẽ do mình hắn hưởng hết, Tào Quan sẽ không thoải mái, mà mấy người Chu Bang Ngạn cũng sẽ không vui vẻ gì. Nhưng trong đám người này cũng chẳng có mấy ai có quan hệ lợi ích mật thiết cả, chỉ mong chuyện này càng lớn càng tốt, mình không được làm nhân vật chính thì làm người ăn theo cũng được hưởng nhờ, Liễu Thanh Địch vừa nói xong, nhất thời có người hưởng ứng ngay, Khang Hiền cũng chen chân vào.

"Lão già cổ hủ này thấy việc đó cũng thú vị đấy chứ."

Tần Thiệu Khiêm càng vội vã hơn, bắt đầu lớn tiếng nói:

"Hai bạn trẻ, trúc mã thanh mai, phải viết, nhất định phải viết!"

Ngay cả Tư Tiểu Hổ luôn e thẹn cũng gật gù:

"Không sai, không sai."

Gã là người luyện võ, rất trông đợi vào buổi tụ họp của văn nhân cỡ này, mong ước được thấy chuyện phong lưu tài hoa một lần.

Lý Sư Sư ánh mắt lay động, sắc mặt ửng hồng, không nói tiếng nào, vừa khéo sắm vai hình mẫu của chính mình, Ninh Nghị đưa ánh mắt quét qua đám đông, Vân Trúc ở sau lưng mà cũng không nhìn ra được bộ dáng của hắn. Trầm mặc rất lâu, cuối cùng hắn cũng gật gù, cất tiếng:

"... Được thôi." Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó đi thẳng về phía chiếc bàn học được bày cách đó không xa, lấy giấy, bút, chấm vào nghiên mực. "Làm một bài vè nhé, mọi người chớ cười."

Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này, đương nhiên là sẽ không làm một bài vè thật rồi, mọi người vây quanh chiếc bàn, có người đang cười, có người thì lại bắt đầu im lặng, trên phạm vi bãi cỏ, đám người còn sót lại cũng rải rác vây quanh, đều để ý vào bên này. Mấy người Tào Quan, Chu Bang Ngạn đều cau mày, ánh mắt ra chiều bình thản, hội đạp thanh mới bắt đầu nhưng nếu bây giờ đã có tác phẩm truyền thế thì chỉ e những gì xuất hiện về sau đều tẻ nhạt vô vị, hào quang của tất cả mọi người sẽ bị bài thơ này che lấp. Còn Lý Sư Sư thì đang đứng cười khe khẽ bên cạnh, nhưng trong ánh mắt cũng có vẻ chờ mong, chuyện làm thơ này có liên quan đến nàng, hơn nữa nàng quả thực cũng muốn xem thử người bạn cũ được tôn là đệ nhất tài tử Giang Ninh kia có thể viết được thơ từ ra sao.

Đầu bút lông hạ xuống, chữ vẫn rất hay, nhưng... Đúng là không phải vè.

Chỉ là, vẻ mặt của mọi người từ mỉm cười dần dần trở nên trầm mặc, tựa hồ như thấy khó lý giải, sau đó là nghi hoặc, cuối cùng là từ từ biến thành quái lạ...

Ở trên mặt giấy tổng cộng có tám câu...

"Có kẻ ở lầu son, có người còn ngõ hẹp, kẻ thì danh tiếng đẹp, người áo cũ sách tàn, đất trăm ngàn hoa dại, cầu chi mãi mây hồng, đây người tựa cầu vồng, không gặp sao biết có."

Cái này... là thơ kiểu gì đây?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK