Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mưa thu rả rích không ngừng, rơi xuống từng tòa trạch viện trước mắt.

Trong phòng đang đốt hương, một tấm mành trúc chia căn phòng làm đôi, bên cạnh cửa sổ ở phía này của mành trúc, Ninh Nghị đang ngồi trước một chiếc bàn rất dài, dùng bút lông ghi số, nghiêng đầu một chút nhìn màn mưa lất phất bên ngoài, sau đó xếp tập giấy sang một bên.

Trên bàn không có nhiều sách vở, còn chưa qua nửa giờ Mùi, nếu tính theo thời hiện đại thì khoảng chừng chưa đến hai giờ chiều, đống tài liệu trên bàn hắn đã xử lý được hơn một nửa. Ở bên kia tấm mành trúc hình như cũng đang tiến hành công việc giống như vậy, chỉ chốc lát sau đã nghe có tiếng con gái bật cười:

"Ha ha..."

Tiếng cười kia cũng không phải là lớn lắm, chừng như là đọc được hay nghĩ tới điều gì đó thú vị cho nên tự nhiên mà bật cười thôi. Ninh Nghị cúi đầu cầm bút cắm cúi viết, không hề để ý tới, mãi đến tận một lúc sau, cô gái bên kia màn trúc lại khe khẽ cười lần nữa, bấy giờ Ninh Nghị mới đặt cuốn tập trong tay sang một bên, thuận miệng hỏi:

"Chúa công sao lại cười thế?"

"Mấy ngày trước, người ta chở từ trong núi đến đây một tảng đá màu xanh, đẹp lắm..."

Giọng nói không cao lắm, nói đến nửa chừng thì dừng lại, Ninh Nghị cũng đã quen, không hỏi tiếp, một tay cầm bút, một tay chống cằm đọc nội dung trên giấy. Qua một lúc nữa, liền nghe Lưu Tây Qua nói tiếp:

"Ta muốn đẽo thành một thanh đại đao đặt ngoài cửa, bởi vì nghĩ đến chuyện đục đá, lại nhớ đến Vương Dần... Ngươi chưa gặp anh ta đâu, anh ta là người chuyên nghề đục đá, nếu như nhờ anh ta tới đẽo giúp, nhất định sẽ tức giận, mà tức giận rồi, sẽ xông tới đánh."

"Ta chưa chắc có thể đánh thắng được anh ta."

Bóng người bên kia màn trúc gật gật đầu, kết thúc câu chuyện bằng câu nói ấy rồi lại vùi đầu tiếp tục viết chữ, Ninh Nghị vừa viết vừa nhíu mày nói:

"Chuyện đánh nhau này thì tại hạ có thể hỗ trợ."

"Ừm." Cô gái bên kia cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ yên tĩnh một lát, sau đó mới chớp mắt mấy cái, gật đầu nói:

"Như vậy thì tốt."

"Hờ, đương nhiên là tốt rồi..."

Vừa giả vờ thêm mấy phần nho nhã vào trong giọng nói chua ngoa đanh đá, lại vừa tùy ý tìm một đề tài xã giao để nói, trong căn phòng lớn trong màn mưa trắng xóa, Lưu Đại Bưu đã có thân phận "chúa công" kia đại khái cho rằng có lúc không nên quá buồn tẻ, thỉnh thoảng cũng lên tiếng. Có điều tính tình của nàng quái lại, rất nhiều thời điểm cười vui vẻ khác với khi ở cùng những người khác, nghe nói trước kia mấy thư sinh của Bá Đao doanh xử lý công việc với nàng, những lúc như thế này thường chỉ có buồn chán hơn mà thôi.

Ninh Nghị thì dù sao cũng có hơi khác một chút. Đương nhiên, mấy ngày trước đã gặp tình huống như vậy rồi, thường thì cũng phải ngớ người ra một lúc, sau đó đại khái mới hiểu ra, đối phương muốn hạ mình chiêu hiền đãi sĩ, thả lỏng bầu không khí, bèn vừa gật đầu vừa trả lời mấy câu.

Hai người đều là những người có tính tình đặc biệt trong việc đối nhân xử thế, Lưu Đại Bưu nói chuyện vui là vì nàng cảm thấy rằng kẻ bề trên như nàng nên cố gắng khiến cho thuộc hạ dưới quyền khi làm việc cảm thấy thả lỏng, thoải mái, nhưng nàng lại không truy cầu hiệu quả, nói chung, chuyện cười thì nàng có kể đó, còn cười hay không thì mặc kệ ngươi. Ninh Nghị có lúc đối xử với người ngoài đầy toan tính, nhưng cũng có khi hoàn toàn không để ý đến năng lực tiếp nhận của người khác. Trong mấy câu trò chuyện ấy, có lúc thì thuận miệng bịa chuyện, có lúc tự nói một mình, ở đây trong căn phòng lớn dưới trời mưa ào ạt, cũng tăng thêm mấy phần lạnh lẽo trong không khí.

Trong phòng nhờ mấy câu đối thoại này mà lại có thể an tĩnh thêm một lúc lâu, người hầu gái mặc y phục hai màu đen trắng bưng trà lên, đi qua dưới mái hiên rồi yên lặng bước ra ngoài.

"Mấy ngày trước, đội hậu cần theo biện pháp của ngươi đề ra, đem bán ra ngoài, lương thực mua được từ chỗ Chu Bình Phúc không nhiều, bây giờ mới chở về được phân nửa, sợ là còn chưa đủ. Ăn là một vấn đề lớn... Đoạn thời gian trước, từ tháng bảy đến đầu tháng này, sổ sách đưa đến cho ta mỗi ngày cũng nhiều như thế này đây, chiều nào ta cũng xem, sau đó gọi người đến hỏi, lần nào cũng phải đến lúc lên đèn mới xem hết sổ sách, bây giờ cũng chừng đó sổ sách, mà chưa quá một canh giờ gần như đã làm xong rồi, ta cảm giác mình bắt đầu sinh lười rồi, nhớ lại, chuyện như vậy bắt đầu xảy ra kể từ mấy ngày trước..."

Nàng sử dụng ngữ điệu trần thuật, vẫn chưa nghe ra được bao nhiêu tâm tình và cảm giác trong lời nói của mình cả. Ninh Nghị đã gặp thiếu nữ ngồi sau màn trúc kia mấy lần, dáng dấp của cô gái mặc trang phục dân tộc đầu đội nón rộng vành lúc chạm mặt ở đầu phố Hàng Châu, rồi dáng vẻ ở hẻm Thái Bình sau đó, lúc hắn nổ súng bắn nàng, từng ngờ ngợ là đã gặp ánh mắt của thiếu nữ che mặt này, quả thực rất khó kết nối cô gái ngày ấy với cô gái ngồi sau bức màn trúc bắt chước suy nghĩ và phong cách lẫn ngữ khí của đàn ông kia.

Nhưng việc tiếp xúc của mấy ngày nay, thiếu nữ sau bức màn kia vẫn ở đây chờ theo hình thức cũ, vẫn rất có uy thế, mang dáng vẻ của một cô học trò hiếu học tích cực, nhưng ở một số phương diện khác lại có phương thức làm việc ấu trĩ xem chừng khá quái lạ, nhưng hiển nhiên là dưới sự bồi dưỡng trường kỳ thì hình thức hành động này lại hình thành một luồng khí chất đặc biệt, chí ít thì cũng có thể thấy được qua phản ứng của các thành viên trong Bá Đao doanh này, mọi người đa phần đều tỏ ra ủng hộ và kính nể cô gái kế thừa y bát của phụ thân này, điểm thứ nhất có thể nói là nhờ khả năng liên kết của phụ thân lưu lại, nhưng điểm thứ hai cũng không đơn giản, trong đó chứa đựng niềm tin của mọi người đối với nàng cộng với sự chính xác trường kỳ, nhất định không đi bước nào sai lầm mới có thể nuôi dưỡng thành sự kính nể ấy.

Hắn gấp cuốn sổ trong tay lại, hỏi:

"Chúa công có gì bất mãn với việc này hay sao?"

"Mấy ngày trước Ninh tiên sinh xử lý những chuyện này, khi hỏi vấn đề, trả lời, đều khiến người ta thấy rất dễ hiểu, nhưng đến hai ngày nay nhìn lại, thì phương pháp xử lý công việc của Ninh tiên sinh quả thực rất bảo thủ, theo khuôn phép cũ, không hề có hành động gì thực sự gọi là khiến người ta kinh ngạc cả. Nếu là như vậy, thì chuyện này ta gọi bừa ai đó tới làm cũng được rồi, vì sao phải cầu đến ngươi, xin Ninh tiên sinh chỉ dạy cho đôi lời."

Ninh Nghị thoáng nhìn qua bên kia một chút, đáp:

"Lúc vừa mới bắt đầu thì phải làm sao chào hàng cho hoành tráng, phải nói vài câu hay ho, làm cho người khác có ấn tượng sâu sắc. Nhưng khi làm việc thì điều quan trọng nhất chính là quy củ, chứ không phải là làm mấy việc khiến người ta kinh ngạc, trại chỉ mấy ngàn người, có thể có bao nhiêu chuyện lớn chứ, bản thân có quy củ rồi, giao cho người dưới theo lệ cũ mà làm là được, mọi chuyện đều phải cân nhắc cẩn thận, về lâu về dài mà nói, thì lấy ân tình mà phá hoại quy củ là chuyện không nên."

"Nếu nói như vậy..." Thiếu nữ bên kia màn trúc hơi ngập ngừng một chút, có vẻ như cảm thấy hơi không cam lòng. "Mấy năm qua chuyện gì ta cũng quản đến, tự mình làm, như vậy nghĩa là ta ngốc phải không?"

"Có tâm như vậy, dáng dấp như vậy thì làm việc là rất tốt, tại sao lại không áp dụng cho những chỗ khác?"

"Tại sao không áp dụng ở phương diện này được?"

"So với người khác mà nói thì chúa công đã làm tốt hơn rất nhiều rồi, có điều tại hạ có xem qua phương thức xử lý hai năm trước của chúa công, trong trại A Miêu muốn một vị trí tốt hơn, cô phải suy nghĩ cẩn thận, cô vợ mà A Cẩu cưới là người ở đâu, cô cũng muốn tìm hiểu. Chúa công xử lý công chuyện có thể nói là rất chu đáo, tại hạ nghĩ rằng mình không làm được. Tuy rằng bình thường chúa công không lộ diện, nhưng mọi người đều biết cô dụng tâm khổ cực như thế nào, đều nhớ ơn cô, trại mình cũng có cảm giác thân tình hơn so với những nơi khác. Nhưng để tình cảm lên trên quy củ, mọi người làm việc tốt, họ biết chắc sau lưng có cô che chở, nhưng nếu họ làm việc xấu thì sao? Bọn họ sẽ không nghĩ tới quy củ mà nghĩ xem sau khi biết chuyện cô sẽ xử lý như thế nào. Những người có công ấy, nếu xảy ra chuyện gì thì cô sẽ thấy không đành lòng, muốn khai ân cho họ, nên sau đó làm gì có ai còn muốn nói chuyện quy củ nữa. Chuyện như vậy mấy năm nay từng diễn ra nhiều lần rồi..."

Người bên kia màn trúc lập tức ngắt lời Ninh Nghị:

"Luật pháp cũng không nằm ngoài tình cảm, người ở trong trại của ta, ta coi bọn họ như huynh đệ tỷ muội ruột thịt của mình mà thành tâm đối xử. Dưới trước Thánh công, bọn họ đánh trận dũng mãnh nhất, bọn họ xông vào tuyến đầu trước tiên, chảy máu nhiều nhất trong võ lâm trời Nam này, không ai dám trêu chọc vào người của Bá Đao trang chúng ta. Mọi người đều rất thích như vậy, sống cũng rất tốt, bọn họ không nhìn thấy ta, nhưng ta làm gì bọn họ cũng đều thấy cả, nếu như chỉ nói đến quy củ thì một ngày nào đó ta sẽ bị người ta xa lánh."

Nàng nói nửa đầu tựa hồ có hơi tức giận một chút, đến đoạn sau thì đã bình tĩnh lại được, chỉ đơn giản là trần thuật ý nghĩ của mình mà thôi. Ninh Nghị nở nụ cười đáp:

"Tình cảm và quy củ đều phải có, không có chỗ nào có thể bỏ cái tình cảm đi được cả. Nhưng trại cũng phải có quy tắc của trại, như quốc gia có pháp luật vậy, tại hạ nói để chúa công hay, đánh giá một vấn đề có phải biện pháp đơn giản nhất là tốt hay không, một người gặp mâu thuẫn gì đó, phạm phải chuyện gì đó, người ấy muốn giải quyết, thì điều đầu tiên người ấy nghĩ đến chính là giải quyết bằng quy củ, hay là muốn trực tiếp đi tìm người kia? Tỷ lệ này bao nhiêu là được? Nếu như người ấy chỉ cân nhắc đến quy củ, mọi chuyện đều muốn ra tòa án giải quyết thì thế giới này không có tình cảm gì nữa rồi, đương nhiên, một nơi như thế thì tại hạ chưa từng thấy bao giờ, cũng chưa nghe tới. Nhưng nếu như người ấy chỉ muốn đi tìm cái người mâu thuẫn kia giải quyết, thì pháp luật cũng chỉ là làm cảnh, không có tác dụng gì. Chúa công muốn quản lý trại này thì cái gì cũng cần phải có, chẳng hạn như bây giờ, người tử thương nhiều, công chuyện cũng nhiều, mọi người đều nhìn vào chúa công, chúa công cũng chỉ khiến bản thân mệt mỏi mà thôi..."

Bô lô ba la một hồi, mưa vẫn còn rơi, trong phòng hai người tranh luận chuyện này một lúc lâu mà cuối cùng xem ra vẫn chẳng có kết quả gì hết. Mấy ngày trước có xem một ít tài liệu, nêu ra một vài vấn đề, hiểu rõ một số chuyện, hắn thực sự cảm thấy khá thán phục sự quan tâm của thiếu nữ Lưu Đại Bưu ở sau màn trúc kia với sơn trại này, chẳng có mấy người có thể làm được đến trình độ này.

Thói đời bây giờ, bất kể là quản lý sơn trại hay thống trị thiên hạ, chung quy cũng đều đề cao ân tình hơn quy củ, tư tưởng của hắn thuộc về phạm trù quản lý theo cơ chế tam giác, hoàn toàn thuộc về thời hiện đại, cho nên không được tiếp nhận cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu nói về lý luận sắp đặt, xem kết quả làm việc mấy ngày qua, Ninh Nghị nhìn thì có vẻ bảo thủ nhưng thủ pháp phân loại và xử lý tình huống gọn gàng nhanh chóng quả thực khiến cho Lưu Đại Bưu đang luống cuống tay chân cũng được thở phào nhẹ nhõm. Về điểm này, thiếu nữ bên kia bức màn trúc cũng hiểu rõ, cho nên hai bên nói đông nói tây tranh luận một hồi xong, nàng bèn lạnh lùng chốt lại:

"Ta sẽ cân nhắc lời giải thích của ngươi."

Nói xong, nàng lại hờn dỗi không nói thêm gì nữa, bên này cũng bĩu môi, bắt đầu tiếp tục làm công việc mà mình sắp làm xong.

Một lát sau, bên kia bức mành lại vang lên tiếng nói:

"Nghe nói mấy ngày gần đây Ninh tiên sinh đang kết giao với người bên ngoài phải không? Ngày nào cũng giao thiệp hết à?"

Ninh Nghị thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đáp:

"À, nếu như muốn ở lại nơi này thì ít nhiều gì cũng nên quen biết những người này mới được."

"Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ vẫn ở trong Bá Đao doanh, không muốn dính dáng nhiều đến mấy chuyện vặt vãnh, như vậy thì cũng tốt. Nhưng bây giờ mà ngươi muốn ra ngoài làm quen thì cũng chỉ kết giao được với đám tam giáo cửu lưu..."

"Vợ ta là thương nhân." Ninh Nghị chen vào.

Lưu Đại Bưu hừ nhẹ một tiếng, nói:

"Thực ra là những kẻ không đáng để kết giao, Lưu tổng quản nói, ngươi đang tự làm bẩn thanh danh chính mình đó. Ta nói rồi, ngươi đã gia nhập vào Bá Đao doanh thì ta có thể bảo vệ ngươi, gần đây ngươi giúp ta xử lý rất nhiều chuyện, ta muốn cảm tạ ngươi, không cần ngươi phải làm những chuyện mình không muốn làm, nếu ngươi không muốn đi thì bách quan yến ngày kia, ngươi chỉ cần nói là bị ốm, ta sẽ để ngươi ở nhà."

Lúc nàng nói những lời này, Ninh Nghị đúng là cảm thấy buồn cười mà chớp mắt một cái. Trong ba bốn ngày sau Trung thu này, hắn bắt đầu ra ngoài kết giao với vài người, tham dự một vài nghi thức xã giao nho nhỏ. Bây giờ ở trong thành Hàng Châu, các thể loại hội họp yến tiệc của nhân sĩ giang hồ, tam giáo cửu lưu đâu đâu cũng có. Nhưng mà, một khi bắt đầu giao thiệp, kết bạn với xung quanh thì dần dần sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đó, cũng giống như bách quan yến sắp tham gia kia, một khi đã bị quan phủ đánh dấu thì nếu như sau này có chuyện, thì hắn không thể thoát thân nổi.

Nếu như ngay từ đầu hắn đã không muốn kết giao với những người ở trong hệ thống của Phương Tịch thì hẳn nhiên là thanh cao rồi, nhưng như vậy thì rõ ràng là rất khó khiến cho người ta thực sự có lòng tin tưởng hắn được. Thế như nếu như chủ động ra ngoài kết giao với người khác thì chẳng khác nào xác nhận đã đầu nhập phỉ quân. Lưu Đại Bưu bảo là tự làm bẩn thanh danh của mình, dĩ nhiên là không đúng, nhưng ý tứ cũng là rõ ràng. Ninh Nghị thực sự cũng cảm thấy khâm phục thiếu nữ này hơn. Ngoài miệng, hắn vẫn kiên trì bảo rằng đó là chuyện của mình, Lưu Đại Bưu cũng không miễn cưỡng, chỉ hừ nhẹ, nói:

"Tùy ngươi thích."

Mặc dù bây giờ ngày nào hai người cũng đối thoại biện luận, nhưng nếu nói là thân cận thì cũng chưa hẳn. Chỉ chốc lát sau, khi đã làm xong chuyện, thảo luận thêm mấy câu, Ninh Nghị đứng dậy cáo từ. Người bên kia mành liền dặn hắn cầm ô mà đi. Sau khi Ninh Nghị rời khỏi thì liền có người từ bên cửa hông đi vào. Người này vóc người khôi ngô cao lớn, chính là Đại tổng quản Bá Đao doanh Lưu Thiên Nam. Lúc trước khi Hàng Châu còn chưa bị chiếm thì gã có theo Lưu Tây Qua vào thành, cũng từng chạm mặt với Ninh Nghị một lần, còn bị hắn hiểu nhầm là Lưu Đại Bưu. Lúc nãy Ninh Nghị còn ở trong phòng, gã bèn đứng ngoài cửa đợi một lúc, đến giờ mới đi vào, chủ yếu là muốn hỏi cách thức xử lý một số chuyện trong ngày của Bá Đao doanh.

Hiện nay, già trẻ lớn bé người nhà của những người theo Phương Tịch khởi nghĩa phân bố ở hai nơi là Hàng Châu và Bá Đao sơn trang, những thanh niên trai tráng thực sự biết đánh nhau thì còn đang tham gia chiến sự ở Gia Hưng. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong ngày đều phải tới đây báo cáo cả, tính tình của Lưu Tây Qua thì chuyện gì cũng tự mình xử lý hết, gần đây lại bị thương, cả ngày mệt nhọc. Lưu Thiên Nam nhìn thấy trong lòng cũng sốt ruột. Nhưng thiếu nữ này kỷ luật rất nghiêm, coi chuyện như vậy là thử thách cho chính mình. Lưu Thiên Nam cho dù có khuyên bảo thế nào thì thiếu nữ cũng đều thuận miệng gạt đi.

Thực ra Lưu Thiên Nam cũng là một người khôn khéo, gã là lão nhân trong Bá Đao doanh, võ nghệ cao cường, uy nghiêm có dư, năng lực xử lý công việc cũng có, nếu không thì lúc trước Lưu Đại Bưu xịn kia cũng không thể giao chức vụ Tổng quản cho gã, ủy thác con gái lại cho. Nhưng công vụ gần đây quả thực rất nhiều, tuy rằng gã và Lưu Tây Qua bỏ ra rất nhiều công sức, ngày nào cũng bận đến tối mặt tối mũi. Ấy thế mà sau khi cái gã Ninh Lập Hằng kia đến, huơ tay múa chân mấy cái, bảo "ngươi đi chỗ này" "ngươi đi chỗ nọ", thế mà tình hình đã thư thả hơn ngay, điều này gã cũng nhìn thấy được.

"Lại nói, Ninh tiên sinh này quả thực cũng là người có tài học. Chỉ có điều, lúc trước ở Hàng Châu, thấy cậu ta vũ dũng hơn người, thời gian ở Hồ Châu còn dẫn người đột phá vòng vây, có dũng có trí, vốn cho rằng cậu ta là người hào hiệp bất kham. Nhưng những ngày này xem lại, thấy cậu ta làm việc còn có trật tự hơn nhiều so với mấy lão hủ nho. Ha ha, trang chủ, nếu người này thật lòng nương tựa vào chúng ta thì đúng thực là nhặt được bảo bối."

"Cho dù không thật lòng thì đã làm sao." Thiếu nữ ngồi trên chiếc giường lớn, tay cầm một viên sỏi bắn ra, phốc một tiếng đã thấy cửa sổ bật mở. "Bây giờ hắn kết giao với rất nhiều người, sau này nếu chúng ta thất bại, triều đình truy cứu đến, nhất định sẽ có người tố cáo hắn. Ta cho hắn tham gia bách quan yến, trong lòng hắn liền hiểu rõ, cho nên mới bắt đầu làm những việc này."

"Như thế có vẻ... hơi quả quyết quá nhỉ." Lưu Thiên Nam nhíu mày, gã đã gặp rất nhiều người thà chết không chịu khuất phục, gặp cả những kẻ rất sợ chết, nhưng Ninh Nghị làm mấy chuyện này lại không thấy có chút cảm tình nào cả, chuyện như thế này thực khiến người ta cảm thấy hơi quái lạ.

"Chuyện gì cũng nói đến quy củ, chúng ta đánh tới thì hắn giúp triều đình đánh chúng ta, lúc bị tóm thì hắn lại quay sang giúp chúng ta, ta để hắn tham dự bách quan yến, hắn biết không thể thoái thác được, cho nên mới làm rất triệt để. Trong mấy ngày qua, xử lý công vụ cũng giống như vậy, hắn biết đâu là việc nên làm, chứ không để ý đến việc muốn làm. Nhưng đã đi đến một bước này, hắn cũng nên biết là mình không còn đường lui nữa." Lưu Tây Qua nghĩ một lúc. "... Người vô vị."

Trên thế giới này, có người kiên trì, có người dơ bẩn, dưới trướng Thánh công có rất nhiều người xấu, trong lòng đầy ham muốn riêng, đầu nghĩ chuyện dơ bẩn, làm những chuyện dơ bẩn. Nhưng cũng có những người khiến người ta phải hân thưởng, dù cho ý nghĩ và sự kiên trì của mỗi người là không giống nhau, chẳng hạn như Phật Soái hết lòng lo lắng để dựng lên được cơ nghiệp này, Lâu Mẫn Trung muốn lưu danh thiên cổ, Trần Phàm nhìn qua thì thấy lỗ mãng nhưng thực ra vô cùng thận trọng, mà trong một số chuyện thì lại là kẻ tính tình nóng như lửa, An Tích Phúc là kẻ lạnh lùng, trên chiến trường giết người như ngóe, nhưng vẫn có sự nỗ lực và kiên trì của riêng mình.

Lúc trước nàng biết ở Hàng Châu này có Ninh Lập Hằng, một mình đặt bẫy cả triều đình, sau đó ở trong hẻm Thái Bình, nhìn hắn cho nổ hết toàn bộ con ngõ ấy, sức của một người lại khiến cho mình và cả bọn Thạch Bảo không biết làm sao cả, lại đến Hồ Châu phản kích vô cùng oanh liệt. Nàng cũng đã từng nghĩ, người này hẳn là một danh sĩ phong lưu hào hiệp bất kham lắm, trong lúc nói cười đã định hết mọi việc, giống như Ngọa Long tiên sinh mà cha kể lúc còn thơ bé, nhưng bây giờ nhìn lại thì tựa hồ như đối phương căn bản không để những chuyện đó trong lòng.

Đối với hắn thì thứ quan trọng nhất chính là quy củ, là nên làm thế nào chứ không phải bản thân mình muốn làm như thế nào. Khi mình giết tới, hắn đặt bẫy để tự bảo vệ tính mạng cho bản thân, suýt chút nữa nổ chết cả đám người bên mình rồi, lúc ở Hồ Châu, hắn ở trong đoàn người chạy trốn, cho nên phải dẫn dắt lòng người, để những tàn binh kia phấn chấn lên mà giết sạch hơn ba ngàn người bên mình, đến lúc bị bắt, mình muốn hắn làm việc cho mình, thoái thác không được, liền làm như thế, mình bảo hắn tham gia bách quan yến, hắn biết mọi chuyện không có cách nào tránh được, cho nên bèn ra ngoài kết giao với mọi người, cho dù bản thân hắn không thích, cuộc đời của mình nếu cứ như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Nàng nghĩ như vậy, Lưu Thiên Nam cũng biết ý nghĩ của nàng, nở nụ cười nói:

"Nếu như hắn là người thú vị như tiểu thư muốn thì e rằng chúng ta cũng không có cách nào bắt hắn làm việc cho Bá Đao doanh được."

"Ừ..." Lưu Tây Qua gật gật đầu. Nhưng dù sao thì cũng vẫn hi vọng hắn thú vị hơn một chút. Không cần phải quá rốt ráo, bản thân mình vốn cũng nghĩ đến rất nhiều biện pháp để khuất phục hắn, hoặc làm hắn cảm động, quay đầu vui vẻ đồng ý, chính mình đương nhiên cho rằng hắn đã đồng ý rồi, nhưng mấy ngày nay đại khái cảm nhận được tính cách này của đối phương thì lại cảm thấy có chút vô vị như thể một đao chém vào không khí vậy.

Nhưng thế cũng hay, người như vậy trong sơn trang đang rất cần, sau này mình cũng sẽ lấy thân phận trang chủ mà đối đãi với hắn cho tử tế, còn những chuyện khác thì không cần quan tâm nhiều.

Đương nhiên, nàng cũng thực lòng muốn biết người này thực ra có gì trong bụng. Nhưng việc này không vội, cứ để từ từ cũng được.

Lòng hiếu kỳ của nàng chấm dứt tại đây, đã biết đối phương là người thế nào rồi thì sau này đại khái cũng không có gì hay ho để mà tìm hiểu nữa... Nàng nghĩ như vậy.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK