Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, rớt xuống mặt đá xanh trong ngõ hẻm thâm u, nhuộm màu vàng óng lên bóng dáng lẫn nụ cười của ba người, từ xa trông lại đúng là trong buổi tháng hai ngập sắc xuân, mừng vui bạn cũ lại quân quần...

"...Bởi vì năm đó được thăng chức nên tại hạ phải theo gia phụ lên Biện Kinh... Bây giờ gia phụ đang lĩnh chức chủ sự bộ Hộ. Lúc mới đến Biện Kinh, cuộc sống chưa quen, tiểu đệ cũng ngơ ngơ ngác ngác gây ra không ít chuyện cười. Có điều nói đi cũng phải nói lại, phong cảnh kinh thành quả nhiên không giống như Giang Ninh.

Lúc này đã tỏ ý rõ ràng.

"Lúc nào Ninh huynh rảnh rỗi, nên bớt chút thời gian lên Biện Kinh du lịch một phen, đến lúc đó để tiểu đệ dẫn huynh đi thăm thú cho tận tình địa chủ..."

"Kỳ thực chuyện kinh hỉ nhất khi đến Biện Kinh chính là được gặp lại Vương... huynh đây. Ninh huynh chắc không biết đâu, Vương... Vương huynh mới thực sự lớn lên ở Biện Kinh, huynh ấy mới thực sự là chủ nhà."

"Lúc đó tiểu đệ mới lên, cũng được Vương huynh chăm sóc rất nhiều đó, ha ha..."

"Ớ, xem dáng vẻ của Ninh huynh thì hình như không nhớ nhiều về mấy chuyện lúc trước nhỉ..."

Ríu ran trò chuyện hồi lâu, chủ yếu là Vu Hòa Trung ra chiều rất nhiệt tình kia bô lô ba la là chính. Lời nào cũng tỏ vẻ tự hào về thân phận quan chức của cha mình, chức chủ sự bộ Hộ kia là quan hàm lục phẩm, nói lớn thì cũng chẳng phải lớn, nhưng đối với dân đen bình thường thì cũng đã là đại quan cao như núi phải ngưỡng mộ rồi. Đối với thứ hủ nho dốt nát như Ninh Nghị này thì e là có đọc sách cả đời cũng chẳng với tới được. Nhờ cha làm quan ở bộ Hộ, chỉ cần quen biết và chịu chi một chút, tương lai Vu Hòa Trung hoàn toàn có thể kiếm một chức quan nhẹ nhàng.

Mọi người nói chuyện một hồi, Vu Hòa Trung cũng cảm giác được tựa hồ Ninh Nghị không nhớ nhiều đến chuyện trong quá khứ, bằng không chắc là vẫn có ít nhiều ấn tượng với vị Vương cô nương này.

Gã nói vài câu như vậy rồi lại thuận miệng hỏi tin tức gần đây của một người nào đó, dĩ nhiên là Ninh Nghị chẳng biết gì, gã bèn đắc ý cười nói:

"Có nhớ Trần Tư Phong không? Năm ngoái đỗ cao trung, bây giờ nhậm chức ở bộ Hộ rồi, khi nào Ninh huynh lên Biện Kinh, chúng ta có thể họp mặt với hắn."

Chắc gã Trần Tư Phong kia cũng là người quen của Ninh Nghị lúc trước.

Ba người nói nói cười cười, Vu Hòa Trung đại khái cho rằng Ninh Nghị khoa cử không thành, cuộc đời chán nản, bèn ra vẻ tình cờ thể hiện sự nổi trội của bản thân trước mặt cô gái họ Vương, kỳ thực điều này cũng chẳng có gì lạ. Dù sao thì ai nấy ít nhiều đều có lòng muốn khoe khoang về bản thân, ngoại trừ là quân tử vạn người có một hoặc là loại thương nhân có học như Bộc Dương Dật ra thì chẳng mấy ai bỏ sức đi nâng thể diện cho người mới gặp lần đầu cả. Đương nhiên, thực ra mà nói thì trước mặt những kẻ như Bộc Dương Dật, chỉ cần biết vị trí của mình thì ở chung cũng rất dễ, Ninh Nghị cũng thích thế. Nhưng Vu Hòa Trung chỉ là một người bình thường, thỉnh thoảng khoe khoang mấy câu cũng chẳng lạ gì, Ninh Nghị cũng chỉ thấy thú vị mà thôi.

Có điều, cô gái họ Vương hơi kiệm lời kia lại khiến người khác khá chú ý. Suốt thời gian trò chuyện, nàng vẫn đứng bên cạnh cười duyên, thỉnh thoảng nói mấy chuyện về chu vi hẻm nhỏ này với Vu Hòa Trung, cũng có cảm giác hoài niệm. Lúc Vu Hòa Trung kể về những chuyện vui vẻ trước kia thì nàng thỉnh thoảng sẽ phụ họa đôi câu, thời gian còn lại sẽ im lặng lắng nghe, ứng đối đúng quy đúng củ, chẳng có gì lạ. Nhưng điều khiến Ninh Nghị chú ý chính là những lúc Vu Hòa Trung khoe khoang, nếu chỉ nói về mình gã thì nàng sẽ mỉm cười gật đầu, khen thêm mấy câu, nhưng nếu chêm vào những lời chế nhạo Ninh Nghị dù là bóng gió hay trực tiếp thì ánh mắt đang nhìn gã của nàng sẽ có biểu hiện mất tập trung, không có hành động phụ họa nào nữa.

Điều này rất thú vị.

Bình thường trong yến tiệc hoặc hội hè đều luôn tồn tại một nhân vật chủ nhà, hoặc một người được coi trọng. Khi có ai đó khoe khoang về bản thân thì chủ nhân sẽ phụ họa cùng, để đối phương nở mặt nở mày. Nhưng nếu hai khách mời có thái độ đối lập thì phải duy trì thái độ công tâm, biểu hiện công bằng hợp lý để không khiến người khác ghét, đây là một thứ học vấn rất uyên thâm. Cô gái này không để ý bạn cũ đang khoác lác mà còn vui vẻ tán tụng đối phương một phen. Nhưng nếu như Vu Hòa Trung muốn bóng gió hạ thấp Ninh Nghị trước mặt nàng thì nàng sẽ lấy thái độ rất khéo léo này để giữ trung lập, không tham dự vào màn này.

Đương nhiên, bởi vì dù sao thì nàng cũng có quen biết Vu Hòa Trung cho nên sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện đối phương, đối nhân xử thế yêu ghét, thân sơ đều rất có chừng mực.

Nếu như có thể đối nhân xử thế với thái độ tinh tế này một hai lần, người bình thường đều có thể luyện được, nếu như lần nào cũng có thể đúng chỗ như vậy thì quả thực rất tế nhị.

Cô gái này chắc hẳn được giáo dục rất tốt, cũng được dạy dỗ đầy đủ để có thể thoát ra khỏi vòng tròn. Thành thực mà nói thì phụ nữ thời đại này không có nhiều cơ hội để xuất đầu lộ diện, ngay chính thê tử của mình là Tô Đàn Nhi cũng thế, được dạy dỗ rất kỹ càng, trong một phạm vi nào đó có thể phát huy được năng lực sở trường, vẫn có thể nắm bắt được lòng người chính xác, nhưng so với cô gái trước mặt thì Tô Đàn Nhi có vẻ hơi sắc sảo, ở vài phương diện khác thì chưa đủ khéo léo.

Trong số những người con gái mà mình quen biết thì Cẩm Nhi và Vân Trúc trước kia từng ở thanh lâu nên về mặt này được rèn luyện khá tốt, đều có những phương thức khác nhau để xử lý mối quan hệ với người khác. Cẩm Nhi thì hoạt bát vui vẻ, thường dùng sức sống của mình để hóa giải những khúc mắc trong lòng người khác. Vân Trúc thì ôn nhu văn nhã, nhưng bên trong lại kiêu hãnh thanh cao, ở chung lâu sẽ cảm thấy vẻ cứng cỏi góc cạnh bên trong của nàng. Cô gái này chỉ đơn giản nở nụ cười đã khiến Ninh Nghị cảm nhận được khí chất tương tự như Bộc Dương Dật.

Chỉ là tương tự thôi chứ nàng chưa hẳn đã có đạt đến trình độ như thế. Muốn hiểu rõ một người chỉ từ mấy câu trò chuyện lúc gặp mặt là không thể nào được, Ninh Nghị trò chuyện một lúc lâu với hai người "bạn cũ" này, đợi đến khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì một bóng người mới thò đầu ra khỏi cánh cửa viện cũ nát phía sau.

"A, cô gia, cô gia ở đây à?"

Đây hẳn nhiên là tiểu Thiền vừa mới quét dọn phòng ốc xong xuôi, vừa đi ra vừa quẹt mồ hôi trên thái dương. Hôm nay nàng mặc áo nhỏ thêu hoa, xem chừng rất có khí chất con gái cưng, tới cửa cùng cô gia tiếp chuyện hai người, mới "Á" một tiếng, liền đứng bên cạnh Ninh Nghị. Tiểu Thiền vốn dĩ rất xinh đẹp, hai người nhìn thấy đều ngẩn ra, sau đó Vu Hòa Trung cười hỏi:

"Ồ, đây là em dâu sao?"

Cô gái họ Vương giả trang nam liền cất tiếng chào:

"Đây là chị dâu phải không?"
Cách xưng hô em dâu chị dâu đại khái khiến cho tiểu Thiền rất khoái, tròng mắt khẽ chuyển, hơi kinh ngạc nhưng cũng rất vui vẻ, sau đó mới nhìn Ninh Nghị, dịch lại sát bên cạnh hắn, nói:

"Ấy, không phải đâu, tôi là nha hoàn của cô gia, tôi tên tiểu Thiền, hai vị... công tử là...?"

"Chúng tôi là người quen cũ của Ninh công tử, trước kia tôi ở bên kia..."

Biết là nha hoàn, cũng không cần trịnh trọng khai báo tên tuổi, tiểu Thiền thấy chào hỏi xong không nói chuyện nhiều, mấy người kia lại nói vài câu, xong thì Vương, Vu hai người rốt cuộc quay lưng rời đi. Ninh Nghị và tiểu Thiền vẫn còn đứng trước cổng nhìn theo bóng lưng bọn họ, tiểu Thiền nói:

"Cô gia nhớ lại chuyện lúc trước rồi à? Mà đúng rồi, Vương công tử kia là con gái đấy."

"Đứa ngốc cũng nhìn ra được."

Ninh Nghị cười cười vỗ đầu nàng.

"Cũng chẳng phải quen biết gì, chỉ là trước kia bọn họ sống ở đây nên có nhớ ta, vì vậy mới lại đây chào hỏi, đại khái là bọn họ nhớ tới cái nhà này."

Cái viện này cũng hơi giản dị thái quá, mới qua năm mới có hai tháng mà cánh cửa cũ nát không thấy treo tranh mừng câu đối gì hết, chẳng hợp gì với phòng ốc bên trong cả, Ninh Nghị nhìn lại chính mình, trên người toàn vết tro bụi, tay còn cầm một cuốn sách tả tơi, không khỏi lắc đầu cười. Tiểu Thiền nhìn xung quanh một chút, cũng nghĩ đến vài chuyện, bèn nói:

"Ngày mai tiểu Thiền gọi thêm người đến tân trang lại một chút."

Nàng nghĩ gì đó hồi lâu rồi lại cười nói:

"Quả thực rất muốn biết trước đây cô gia thế nào..."

"Nghe nói là một gã ngốc..." Ninh Nghị cười đáp, sau đó lại nhìn tiểu Thiền. "Đừng có nói là muội không biết nhé, muội còn rõ hơn ta ất chứ, chẳng phải Đàn Nhi tuyển ta cũng vì vậy hay sao, bây giờ đáng lẽ ra phải hối hận rồi mới phải... ôi, Tịch Quân Dục đáng thương..."

"Hì hì, đó là do tiểu thư tinh mắt,... hơn nữa lúc đó Thiền Nhi cũng không dám nói, khi đó tiểu thư rất nghiêm túc."

Tiểu nha hoàn bắt đầu ríu ran kể chuyện lúc kết hôn, hai người đi vào trong sân.

Ở bên kia, hai người Vương, Vu cũng đi qua từng khoảng sân. Kỳ thực ngày xưa rời Giang Ninh, hai người đều còn bé, bây giờ dù vẫn còn nhớ mang máng như chỉ nhớ được mấy đứa bạn nhỏ mà thôi. Vu Hòa Trung tương đối thành thục, trên đường đi ra dựa theo ấn tượng gõ cửa hỏi thăm, lúc trở ra thấy cô gái họ Vương kia đang đi vào xem khoảnh sân ngày xưa nàng từng ở, chỉ là nơi này đã đổi chủ từ lâu. Vu Hòa Trung cười nói:

"Huynh cũng không nhớ được nhiều người lúc trước, lúc nãy đi hỏi cũng có biết vài người, hàn huyên đôi câu mà lại hỏi được chuyện của cậu tiểu Ninh kia, muội đoán thử xem!"

Hắn gợi mở câu chuyện, nhưng cô gái họ Vương lại không hỏi trực tiếp mà chỉ cúi đầu nhớ lại:

"Nha hoàn của cậu ấy rất xinh đẹp, y phục trên người cũng tốt, chắc mấy năm nay không ở trong viện kia đâu."

"Ừ, huynh vừa mới biết người đó ở đây cũng không nhiều, nhưng không biết rõ lắm, nhắc đến cái viện đó mới nhớ, nghe bảo chủ nhà là người ở rể, nhà gái là một thương hộ bán vải, rất giàu, lúc trước cũng ồn ào lắm..."

Cô gái họ Vương nhìn sang bên kia, nói:

"Vậy cũng tốt quá rồi..."

"Ồi, lúc nãy huynh cũng hơi hào hứng quá mà lỡ lời rồi, không nên hỏi cậu ta mấy chuyện khoa cử, cậu ta là người ở rể, cho dù muốn cũng chẳng thi thố gì được, chỉ là không ngờ cậu ta lại đi ở rể..." Vu Hòa Trung thở dài.

"Người sống trên đời, khó tránh khỏi những lúc thân bất do kỷ..."

"Chà, qua mấy ngày nữa huynh lại về, phải hỏi đường huynh xem chuyện trước kia thế nào. À, Sư Sư, muội có muốn mấy hôm nữa chúng ta rủ cậu ta một bữa, lấy thân phận bạn bè gặp gỡ nhau không, nói không chừng cũng có chỗ tốt cho cậu ta đấy."

Vu Hòa Trung miệng thì nói nhưng mắt vẫn nhìn cô gái tên là Sư Sư kia, chỉ thấy đối phương khẽ cười, lắc lắc đầu:

"Nếu huynh với Trần Tư Phong rủ cậu ấy gặp mặt thì mới là có lợi, thân phận muội như thế này, cậu ấy lại đang ở rể, không cần phải khiến người ta thêm phiền phức vậy đâu. Huống hồ muội cũng chỉ tiện đường ghé xem một chút, đâu có chủ ý áo gấm vinh quy gì đâu... Lúc trước... cũng chẳng trò chuyện với cậu ấy được mấy câu, thực ra cũng chẳng quen biết gì cho lắm..."

Nghe được những lời này, Vu Hòa Trung nở nụ cười tươi rói, nói:

"Cũng phải, vậy thì... cứ thế đi..."

Hai người vừa nói vừa xoay người đi ra, một lát sau, thân ảnh đã biến mất ở lối rẽ đầu phố bên kia.

Màn đuổi bắt tình cờ này không đặt trong lòng Ninh Nghị được bao lâu, hắn cũng không ngờ rằng chẳng bao lâu sau ba người lại có cơ hội chạm mặt lần thứ hai. Chiều hôm đó lúc về đến nhà, hắn liền nhìn thấy trưởng tử Tần Tự Nguyên là Tần Thiệu Hòa đang chờ ở Tô gia đã lâu, hắn chỉ lấy thân phận người bình thường đến bái phỏng mà không lấy chức quan ra, bằng không không biết Tô gia sẽ náo nhiệt kiểu gì nữa.

Mấy ngày nay trở lại Giang ninh, nam tử trung niên là Tri châu này dĩ nhiên cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý, rất nhiều người cần bái phỏng, mấy ngày trước lỡ dịp gặp Ninh Nghị một lần, mãi đến hôm nay mới lại có thời gian nên ngồi đợi Ninh Nghị về để gặp mặt Ninh Nghị nói lời cảm tạ.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK